Về đến cửa nhà, tâm Kỳ Việt chìm xuống, cửa lớn mở rộng, khóa đồng đã bị người đập hư.
Hắn một khắc cũng không dám chậm trễ, vọt thẳng vào. Chậu nước lăn lóc trên sân, cửa phòng chính cũng mở, bên trong hiển nhiên không có người.
Mộc Diễm chạy ra hậu viện, hắn cũng không ở chỗ này phí thời gian, sầm mặt đi ra hậu viện.
Lúc nhìn thấy tình cảnh ở hậu viện, tim Kỳ Việt như ngừng đập. Hứa Hoa ôm Hà Lăng ngồi trên đất, trước mặt hai người, một nam nhân áo thô nằm đó không thấy rõ mặt. Nghĩ đến chuyện có khả năng phát sinh, ánh mắt Kỳ Việt trở nên đáng sợ.
“A Lăng!”
Vừa rồi quá sợ hãi, không nhịn được rơi nước mắt, lúc này Hà Lăng đã bình tĩnh lại, không còn khóc nữa. Y cầm tay Hứa Hoa lên muốn nhìn xem, sau lưng bỗng vang lên thanh âm làm y an tâm. Hà Lăng quay đầu, vui vẻ reo lên: “Tướng công!”
Trên mặt Hà Lăng còn mang theo nước mắt, y phục dính máu. Con ngươi Kỳ Việt co rụt lại, cuống quít chạy đến, vứt hòm thuốc ra đất, đỡ lấy y kiểm tra: “Ngươi bị thương ở đâu?!”
Hà Lăng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của hắn, trong lòng mềm mại, vội vàng lắc đầu: “Ta không bị thương, là…”
“Còn nói không có!!” Đây là lần đầu Kỳ Việt to tiếng với y. Cách gần như vậy, hắn đã nhìn thấy trên cổ Hà Lăng có vết máu.
Hà Lăng bị hắn quát, biết hắn lo lắng, vội nói: “Ta không đau tướng công, chỉ là trầy chút da. Hoa ca nhi mới bị thương nặng, chảy rất nhiều máu.”
Kỳ Việt không đợi y nói hết đã nắm lấy cằm y, quay trái quay phải kiểm tra, xác thực không nghiêm trọng, mới yên tâm. Nghe Hà Lăng nói Hứa Hoa, mới nhớ tới còn người ở đây, hắn nhìn thử, thấy Hứa Hoa đang dùng tay không bị thương bịt chặt vết thương của mình, vết thương quả thật có chút sâu.
“Đây là ai làm?!”
Kỳ Việt còn chưa kịp nói gì, đã có một bóng người xông đến, bắt lấy bàn tay bị thương của Hứa Hoa, tức giận hỏi, người này chính là Trịnh Việt Phong.
Hứa Hoa bị gã bắt lấy, có chút đau đớn khẽ rên lên. Đối phương lập tức buông lỏng lực đạo, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, người bị thương là mình, vì sao người này lại tức giận như vậy?
“Có đau hay không?” Nhìn vết thương còn đang chảy máu, Trịnh Việt Phong có chút đau lòng. Vết thương lớn như thế, chắc chắn đau muốn chết.
Hứa Hoa không thân quen lắm với gã, nên chỉ lắc đầu không nói.
Lâm Sinh ngồi xuống bên cạnh nam nhân trên đất, đưa tay lật người lên: “Hà Phú?!”
“Chính là hắn làm ngươi bị thương?” Trịnh Việt Phong lập tức trừng mắt nhìn sang. Một kẻ nông thôn quê mùa lại có lá gan làm ra chuyện này.
Kỳ Việt liếc nhìn người đang ngất, ánh mắt lại chuyển về trên người Hà Lăng.
Hà Lăng đối diện với ánh mắt của hắn, không do dự nói: “Sau khi tỉnh ngủ rửa mặt xong, ta đi ra ngoài đổ nước, đã nhìn thấy hắn trong sân…”
Hà Lăng kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra một lần, Hứa Hoa ngẫu nhiên thêm vào chút bỏ sót, đám người liền hiểu rõ sự tình.
“Xem ra là có người nổi lòng tham.” Kỳ Việt nhìn Hà Phú, ánh mắt thâm trầm.
“Ngươi làm sao lại ngốc như vậy?! Tay không đoạt dao!” Trọng điểm chú ý của Trịnh Việt Phong hiển nhiên không giống mọi người. Cứ dùng tay mà nắm, không bị thương mới là lạ.
Hứa Hoa khó hiểu, vì sao y lại bị người này giáo huấn rồi? Hứa Hoa nhíu mày: “Dao cách cổ Lăng ca nhi gần như vậy, ta không ra tay đoạt lại, hắn thất thủ thì phải làm thế nào cho phải!”
Trịnh Việt Phong không thể phản bác, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, xác thực sẽ khong thể nghĩ nhiều.
“Lâm đại ca.” Kỳ Việt ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sinh, trong mắt không gợn sóng: “Làm phiền ngươi đi mời thôn trưởng đến một chuyến.”
Lâm Sinh hiểu hắn không có ý định buông tha Hà Phú, gật đầu, đứng dậy rời đi. Cũng nên cho những người này chút giáo huấn, bọn họ mới nhớ lâu được.
Kỳ Việt lấy bình thuốc bột từ hòm thuốc ra, dùng ngón tay quệt một ít, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên cổ Hà Lăng. Sau đó lại ném bình và vải băng bó cho Trịnh Việt Phong trong: “Ngươi giúp Hoa ca nhi bôi thuốc đi.”
Trịnh Việt Phong đương nhiên là mười phần tình nguyện. Dù gã chưa từng làm chuyện này, nhưng cẩn thận sẽ không sai.
Kỳ Việt đứng lên, đi đến bên cạnh Hà Phú, nhấc một chân hung hăng đạp xuống.
“Răng rắc” tiếng xương vỡ vụn vang lên, dọa ba người còn lại choáng váng cả người.
Mắt thấy Kỳ Việt đạp gãy tay phải Hà Phú, còn hung ác di di chân. Trịnh Việt Phong hít vào một hơi khí lạnh, gã nhưng nhìn thấy, mặc dù Hà Phú đã hôn mê, nhưng vẫn vì đau đớn mà run lên, trên trán cũng xuất ra mồ hôi lạnh, cái này phải có bao nhiêu đau a? Trong lòng vốn dĩ đang tức giận kẻ này dám tổn thương Hứa Hoa, lúc này lại có chút đồng cảm.
Hứa Hoa mở to hai mắt, ngày thường Kỳ Việt luôn ôn tồn lễ độ, tính tình rất tốt, ra tay sao lại hung ác như thế?
“Tướng… Tướng công?” Hà Lăng cũng ngây người, tay Hà Phú hẳn là bị phế rồi đi?
“A Lăng đừng sợ.” Kỳ Việt ngẩng đầu ôn nhu cười với y, vẫn là dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng như trước, tựa như người đạp gãy tay người ta không phải là hắn.
Cánh tay này của Hà Phú tổn thương phu lang hắn, vậy thì không cần giữ lại.
Kỳ Việt ngồi xổm xuống, lấy từ trong tay áo ra một viên gì đó màu đỏ, nhét vào miệng Hà Phú.
Mặc dù trong lòng tò mò Kỳ Việt cho hắn ăn cái gì, nhưng Trịnh Việt Phong vẫn nhịn xuống không mở miệng hỏi. Thứ kia khẳng định không phải thứ tốt, trực giác của gã nói cho gã biết như vậy.
Kỳ Việt làm xong, trở lại bên cạnh Hà Lăng, ôm người vào ngực, quay đầu nói với hai người còn lại: “Trong chốc lát hắn chưa tỉnh lại đâu, chúng ta vào nhà uống chén trà?”
Thôn trưởng nghe Lâm Sinh kể lại toàn bộ câu chuyện, quả thực khó mà tin nổi, lão đại Hà Phú của Hà gia đến nhà Kỳ Việt trộm đồ? Ăn trộm không thành, còn động dao tổn thương người?
Trước mắt ông như biến thành màu đen, vịn vào bàn nửa ngày mới cảm thấy khá hơn. Từ khi ông lên làm thôn trưởng đến nay, thôn Cổ Thủy chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn như vậy. Chuyện này mà truyền ra bên ngoài, thanh danh thôn bọn họ coi như ném.
“Lăng ca nhi và Hoa ca nhi có bị thương nặng lắm không?” Thôn trưởng hít sâu mấy hơi, mở miệng hỏi.
Hiếm khi Lâm Sinh linh cơ được một lần, không nói đúng tình hình thực tế, mà vòng vo: “Ta vội đến báo tin cho ngươi, không rõ ràng lắm. Chỉ biết lúc đó tay Hoa ca nhi đang còn chảy máu không ngừng, ngăn cũng ngăn không được. Lăng ca nhi không chỉ bị thương ở cổ, còn bị kinh sợ, nhào vào ngực Kỳ đệ khóc không ra hơi, mặt cũng trắng bệnh.”
Nghe lời này, thôn trưởng thật sự thở không ra hơi, được Phùng Chính vuốt ngực thuận khí mới tốt hơn. Ông phất tay, nói với nhi tử nhà mình: “Ngươi đến Hà gia, gọi bọn họ đến nhà Kỳ Việt. Ta và Lâm tiểu tử đến đó xem tình huống trước.”
“Được, con lập tức đi ngay.” Nghe cha phân phó, Phùng Chính ứng tiếng đi ra ngoài.
Thôn trưởng thì đi theo Lâm Sinh, nếu người nhà họ Hà còn không biết cúi đầu, chắc chắn Kỳ Việt sẽ không buông tha cho Hà Phú.
Bọn họ mấy lần kéo đến nhà người ta gay chuyện, thôn trưởng đều biết rõ. Kỳ Việt tính tình tốt không so đo, bọn họ lại được đà lấn tới đến nhà người ta trộm đồ. Còn làm bị thương phu lang hắn yêu thương, tượng đất còn tức ba phần chứ đừng nói con người bằng xương bằng thịt.
Thôn trưởng đen mặt mặt cùng Lâm Sinh đi trong thôn hướng về phía nhà Kỳ Việt. Thôn dân nhìn thấy đều suy đoán trong lòng, chắc lại có trò hay gì rồi.
Hai người đến nhà Kỳ Việt, đập vào mắt chính là cửa lớn bị phá khóa. Nhấc bước đi vào, nghe thấy tiếng động bên trong nhà, liền trực tiếp đi vào.
Kỳ Việt ôm Hà Lăng ngồi trên ghế, cầm chén trà uy y uống, trên cổ Hà Lăng quấn băng vải, y phục trắng trên người còn dính không ít máu.
Hứa Hoa ngồi ở một bên khác, vết thương trên tay đã được băng bó, trên mặt vải còn thấm máu. Hẳn là do mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, bên cạnh còn có một vị công tử đang ngồi đó.
Thôn trưởng vừa vào cửa, mấy người liền đứng lên, Kỳ Việt ôm Hà Lăng không có buông tay, trên mặt không có nụ cười như mọi khi: “Thôn trưởng.”
Gật nhẹ đầu với hắn xong, thôn trưởng chuyển ánh mắt lên người Hà Lăng. Mặt Hà Lăng tràn đầy bất an, tay nắm chặt tay áo Kỳ Việt. Thôn trưởng thở dài, đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi đi.
Hà Lăng không dám ngẩng đầu, sợ thôn trưởng nhìn ra cái gì. Thương thế của y căn bản không cần băng bó, cũng không còn sợ hãi bao nhiêu, nhưng tướng công nhất định muốn y làm ra vẻ hoảng sợ, y có bao giờ giả bộ như vậy, cho nên trong lòng rất bất an.
“Thôn trưởng.” Hứa Hoa cũng kêu một tiếng, y mới chảy không ít máu, mặt đã trắng bệch, không cần làm bộ.
“Hoa ca nhi ngươi vẫn là ngồi xuống đi, choáng đầu thì phải làm dao?” Trịnh Việt Phông ấn người xuống ghế. Đã bị thương mà một chút tự giác cũng không có.
Thôn trưởng không có tâm tư hỏi đến người ngoài là gã, chỉ hỏi: “Hà Phú đâu?”
“Ở hậu viện.” Vẻ mặt Kỳ Việt có chút tức giận: “Còn mong thôn trưởng làm chủ cho chúng ta.”
Nhà ai gặp phải loại sự tình này đều sẽ tức giận, thôn trưởng hiểu được, nói đến còn là thân thích đâu, thật đúng là không ra gì.
“Nhi tử ta đâu?! Nhi tử ta đang ở đâu?!”
Không đợi thôn trưởng nói ra lời an ủi, ngoài cửa đã vang lên thanh âm ồn ào của Tiền thị. Thôn trưởng tức giận, sải bước đi ra ngoài, quát: “Ngươi còn mặt mũi ầm ĩ?!”
Nhìn thấy thôn trưởng, Tiền thị rụt cổ, không dám mở miệng chửi rủa: “Còn không phải do ta sợ Kỳ Việt làm tổn thương A Phú nhà ta sao.”
“Tổn thương Hà Phú? Sao ngươi không hỏi xem Hà Phú đã làm người khác bị thương thành cái dạng gì rồi?!” Đã vào nhà người khác trộm đồ, bị thương cũng là do hắn tự tìm.
Hà Thiên trừng Tiền thị, cười làm lành: “Thôn trưởng chớ tức giận, phụ đạo nhân gia không hiểu chuyện, nàng quan tâm quá nên bị loạn.”
Hà Trân và Hà Quý đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Tình huống cụ thể nhà bọn họ không rõ ràng, Phùng Chính chỉ nói Hà Phú vào nhà Kỳ Việt trộm đồ bị bắt tại trận, sau đó liền mang bọn họ tới đây.
Lúc nghe nói vậy, bọn họ kinh ngạc bao nhiêu cũng có thể đoán ra. Trộm thì trộm đi, còn để bị bắt, đúng là quá ngu.
“Hừ, bây giờ các ngươi vẫn nên nghĩ làm sao chịu tội với người ta đi!” Thôn trưởng nhìn tới bọn họ đã cảm thấy đau đầu, không thèm nhiều lời.
“Không phải còn chưa trộm thành sao.” Tiền thị không hài lòng nhỏ giọng lầm bầm. Kỳ Việt kia đúng là keo kiệt, đồ vật không mất, còn nháo đến chỗ thôn trưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT