Trước ngày Lâm Tiêu Hổ đến học đường, Lâm gia mời nhà Kỳ Việt ăn cơm, coi như bữa cơm chúc mừng nho nhỏ.
Lúc Hà Lăng đưa bao đựng sách cho Lâm Tiểu Hổ, tiểu gia hỏa vui vẻ muốn hỏng, sờ đầu hổ phía trên, đều luyến tiếc buông tay, bỏ văn phòng tứ bảo của Kỳ Việt tặng qua một bên.
“Thúc phu lang phí tâm tư thêu cho ngươi, ngươi phải biết quý trọng nghe không.” Ngô Ngọc Lân nhìn Lâm Tiểu Hổ cười đế ức khong thấy mắt, cưng chiều sờ đầu nó.
“Đương nhiên, ai con cũng không cho động vào!” Lâm Tiểu Hổ ôm chặt bao đựng sách vào lòng.
Mấy người lớn đều bị dáng vẻ này của nó chọc cười, còn nói nó là tiểu quả vui vẻ.
Lúc ăn cơm, Hà Lăng chú ý tới sắc mặt Ngô Ngọc Lan không tốt, không ăn được bao nhiêu, y lo lắng hỏi: “Ngọc Lan tẩu tử không thoải mái sao?”
Ngô Ngọc Lan lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là dạo gần đây thời tiết nóng lên, khẩu vị không tốt, không cảm thấy ngon miệng.”
“Gần đây nàng ăn ít lắm, sặc mặt cũng khó coi.” Lâm Sinh đau lòng nhíu nhíu mày, gắp thêm cho nàng đũa thức ăn.
“Chi bằng để ta bắt mạch cho tẩu tử xem sao.” Kỳ Việt nhìn sắc mặt nàng, đặt đũa xuống.
“Đúng a, Kỳ tiểu tử là đại phu, mau để hắn xem cho ngươi.” Phương thị rất yêu thương người con dâu này. Bình thường nàng lo liệu mọi việc trong nhà rất tốt, bận bịu tứ phía không ngồi yên.
Ngô Ngọc Lan không cảm thấy mình có vấn đề gì lớn, nhưng vì không muốn để người nhà lo lắng, cho nên vẫn đưa tay ra.
Ngón tay Kỳ Việt đặt lên tay nàng, lát sau, hắn nở nụ cười.
“Kỳ đệ, ngươi đây làm sao vậy?” Vì sao lại cười rồi? Lâm Sinh thấy kỳ quái, chuẩn bệnh có mà cười vui vẻ như vậy.
Kỳ Việt chắp tay với hắn: “Chúc mừng đại ca!”
Lâm Sinh không hiểu hắn đang chú mừng cái gì: “Kỳ đệ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu. Đến cùng tức phụ ta làm sao?”
“Kỳ tiểu tử?!” Trái lại, Phương thị dường như nghe hiểu. Nàng nhìn Kỳ việt chằm chằm, trên mặt đã bắt đầu lộ vẻ vui mừng.
Kỳ Việt cười gật đầu, nói: “Tẩu tử có tin mừng!”
“Ngọc Lan!” Phương thị vui mừng đứng dậy đi đến bên cạnh Ngô Ngọc Lan, ôm lấy vai Ngô Ngọc Lan vỗ nhẹ. Đều trách nàng, phản ứng rõ ràng như vậy lại không nhìn ra.
Ngô Ngọc Lan có chút sững sờ, gần đây nàng luôn cảm thấy cả người không có sức, ăn không ngon, chỉ nghĩ là gần vào hạ, thời tiết nóng lên, căn bản không nghĩ tới phương diện này.
Lâm Sinh há miệng, không thể tin được mình lại được làm cha một lần nữa.
“Con sắp trở thành ca ca sao?” Lâm Tiểu Hổ ngửa mặt lên hỏi.
Lâm Sơn ngồi bên cạnh vui tươi hớn hở xoa mặt nó: “Đúng a, nương ngươi muốn sinh cho ngươi cái đệ đệ hoặc muội muội.”
Hà Lăng cười nhìn một nhà bọn họ kích động đến không biết làm sao. Trong lòng thầm vui mừng cho Ngô Ngọc Lan, sinh sôi nảy nở chính là chuyện đại sự.
Kỳ Việt nhìn Hà Lăng, ánh mắt thâm trầm. Hai người đã thành thân nhiều ngày, thân thể A Lăng cũng đã khôi phục rất tốt, đêm động phòng của hai ngươi phải chăng nên bổ sung lại?
Lần này Lâm gia coi như song hỉ lâm môn, Tiểu Hổ đến học đường, Ngô Ngọc Lan có thai, tất cả mọi người đều vui. Lâm Sơn còn mang rượu ngon ủ đã lâu ra, ba nam nhân ngồi cạn chén, khóe miệng Lâm Sinh vẫn kéo đến tận mang tai cả buổi.
Mãi đến khi trăng lên tới đỉnh, Lâm Sinh say bí tỉ nằm sấp trên bàn, Phương thi mới nói nên tan tiệc, có vui vẻ như thế nào, cũng không nên lấy thân thể ra đùa.
Kỳ Việt vẫn tươi cười như cũ, hình như không say chút nào, Hà Lăng thoáng yên tâm.
Canh giờ đã muộn như vậy, Phương thị thúc giục hai người mau về nhà nghỉ ngơi, bên này có các nàng thu dọn là được, không cần hai ngươi nhọc lòng.
Hà Lăng không lay chuyển được nàng, đành phải cùng Kỳ Việt ra cửa. Bên ngoài trời tối đen không một bóng người, ánh trăng không quá sáng, không thấy rõ đường đi.
Hà Lăng vươn tay đỡ lấy Kỳ Việt sợ hắn uống đến choáng váng, vấp ngã thì không tốt.
Kỳ Việt trở tay kéo một phát, đem y ôm vào ngực, mùi rượu bao phủ cả người Hà Lăng: “Phu lang sợ tối sao?”
Hà Lăng bị hắn làm cho giật mình, lập tức buông lỏng, lắc đầu nói: “Có tướng công ở, ta không sợ.”
“Ừm, vi phu sẽ bảo hộ ngươi.” Kỳ Việt không buông tay, ôm y đi về nhà. Bước chân hắn vững vàng, không có dấu hiệu đi không vững.
Tửu lượng tướng công nhà y quả thật không tệ, không cần dùng đến canh giải rượu vẫn tỉnh táo. Lâm Sinh đại ca thế nhưng say đến bất tỉnh nhân sự, tẩu tử có thai, Lâm Sinh đại ca rất cao hứng, không trách uống nhiều như vậy.
Nhà hai người cách nhà Lâm Sinh rất gần, đi không bao lâu đã về đến. Hà Lăng lục tìm chìa khóa trên người, Kỳ Việt thì cứ ôm lấy y không chịu buông.
Hà Lăng cũng mặc kệ hắn, đã ở chung với nhau một thời gian, đã quen với việc hắn thỉnh thoảng sẽ dính người.
Vào trong, vừa đóng cửa lại, Hà Lăng đột ngột bị Kỳ Việt ép lên cánh cửa, hắn chôn mặt vào cổ y, nỉ non: “A Lăng…”
Là say rồi đi? Hà Lăng vỗ nhẹ lên vai hắn: “Ta đây.”
Môi Kỳ Việt dán lên cổ y, há miệng cắn nhẹ: “A Lăng…”
“Ta đây.” Hà Lăng đáp lại, trong lòng dở khóc dở cười, nhất định là hắn say rồi. “Chúng ta đi nghỉ ngơi trước có được không?”
Kỳ Việt ngẩng đầu, nhìn vào mắt y, đôi mắt hắn như phát sáng trong đêm tối. Há Lăng há miệng, muốn tiếp tục trấn an hắn, nhưng lại bị người trước mặt chặn miệng.
Đầu lưỡi ấm áp thăm dò tiến vào, xen lẫn với mùi rượu nồng nặc, khiến Hà Lăng cũng cảm thấy có chút say. Y mở miệng, mặc cho người trước mặt làm càn.
Kỳ Việt gắt gao đè tiểu phu lang nhà mình lên cửa, ngoại trừ trong ngực hắn, làm y không còn chỗ trốn. Kỳ Việt nhẹ nhàng liếm mút đầu lưỡi đối phương, làm cho người trước mặt khẽ run lên, hai tay quàng lên cổ hắn, giữ vững thân thể.
Hà Lăng cảm giác như cả người bị ném vào trong dòng nước nóng hổi, nóng đến hòa tan…
Thật lâu sâu, Kỳ Việt mới lui về sau một chút, hắn nhìn Hà Lăng đang tựa vào ngực hắn thở dốc, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc rơi trên má y, ôn nhu nói: “A Lăng, ta cũng muốn làm cha.”
“Gì cơ?” Đầu óc Hà Lăng đang còn hỗn loạn, không hiểu thâm ý trong lời hắn.
Kỳ Việt không nói tiếp, khom ngươi bế ngang y lên, xoay người tiến vào phòng ngủ.
Cho đến khi bị đặt lên giường mềm mại, Hà Lăng mới kịp suy nghĩ, cả người trở nên cứng ngắc, khẩn trương ngồi đó.
Kỳ Việt đốt nến trong phòng lên, trở lại bên giường, nhìn thấy y căng cứng người, hắn tiến tới: “A Lăng không muốn sao?”
“Không… Không phải!” Giọng Hà Lăng có chút run rẩy. Làm y y có thể không muốn, người này là tướng công của y a, chỉ là y có chút không biết làm sao.
Kỳ Việt nhấc tay đè chặt bờ vai của y, nhẹ nhàng đẩy ngã người ra giường, từ trên cao nhìn chăm chú vào y: “A Lăng ngươi là của ta.”
Hai tay Hà Lăng nắm thật chặt lấy chăn đệm bên dưới, nhìn vào ánh mắt mang theo xâm lược của hắn, đến khi Kỳ Việt cúi người, y mới run rẩy chậm rãi nhắm mắt lại…
___CMN! CUA ĐỒNG BÒ NGANG QUA!!!!
“Kẹt kẹt” cửa mở ra, đánh thức Hà Lăng đang ngủ say, y khẽ chau mày, mở mắt.
Kỳ Việt bưng khay đi vào, thấy y đã tỉnh, liền để khay lên bàn, đến bên giường ngồi xuống, vươn tay vuốt ve mái tóc dài tán loạn của y: “Khó chịu sao?”
Hà Lăng giật giật thân thể, ngoài thắt lưng có chút bủn rủn ra, thì không còn chỗ nào không thoải mái. Y lập tức phát hiện ra, lúc này bản thân không mảnh vải che thân, mặt y đỏ lên, vội lui vào trong chăn.
Kỳ Việt nhếch môi cười, cúi đầu hôn lên hai má ấm áp do mới ngủ dậy của y: “Chỗ nên nhìn vi phu đều đã nhìn qua.”
Mặt Hà Lăng càng đỏ hơn, kéo chăn che kín đầu, chỉ lộ ra đầu tóc đen nhánh.
“Đừng để bị ngộp.” Kỳ Việt kéo chăn để mặt y lộ ra bên ngoài, không tiếp tục trên đùa y: “Ta nấu cháo, có muốn ăn không?”
Ngủ lâu quá, quả thật Hà Lăng có chút đói bụng. Y vừa muốn ngồi dậy, lại khựng lại: “Y phục…”
Kỳ Việt thò tay vào trong chăn, chuẩn xác mò đến thắt lưng Hà Lăng, xấu xa nói: “Chỗ nào của phu lang không thể cho ta nhìn?”
Hà Lăng cứng người, không dám nhúc nhích.
Kỳ Việt động tay, giúp y xoa bóp thắt lưng bủn rủn, là đại phu, đương nhiên hắn biết xoa bóp chỗ nào để y cảm thấy dễ chịu hơn: “Là tối qua ta quá đáng, phu lang đừng trách ta.”
Nhờ động tác xoa bóp của hắn, Hà Lăng đang thoải mái thả lỏng cơ thể, nghe vậy lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không trách ngươi.”
Kỳ Việt cười hôn lên mặt y, yêu thương trong lòng càng sâu.
Xoa bóp hồi lâu, đến khi Hà Lăng không còn cảm thấy khó chịu, Kỳ Việt mới thu tay, đến tủ tìm cho y một kiện y phục để y mặc vào, suốt quá trình còn ăn không ít đậu hũ.
Rửa mặt xong, Hà Lăng ngồi xuống bên bàn, Kỳ Việt nấu cháo gà cùng thị băm trứng hấp cho y. Lúc này y đang đói bụng, ăn vào cảm thấy cực kỳ ngon.
Kỳ Việt ngồi bên cạnh nhìn y ăn, ánh mắt ôn nhu như nước. Cho dù tâm hay là thân ngược này, bây giờ đã hoàn toàn thuộc về hắn, không ai có thể đoạt đi được.
Hà Lăng bị hắn nhìn chằm chằm, khiến cả người không được tự nhiên, buông muỗng, nói: “Tướng công không cần ở đây với ta, cứ đi làm việc của mình đi.”
“Bồi phu lang chính là việc ta cần làm.” Kỳ Việt nhướn mày, cười nói: “A Lăng vậy mà lại đuổi ta đi?”
“Không có!” Tất nhiên Hà Lăng sẽ không nói đúng là như thế. Y cầm lấy muỗng, tiếp tục ăn: “Ngươi không cần cứ nhìn chằm chằm ta như vậy.”
Kỳ Việt vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết hắn lưu lại trên cổ y đêm qua: “Phu lang lớn lên diễm lệ như vậy, vi phu làm sao có thể không nhìn?”
Hắn sờ làm Hà Lăng có chút ngứa, hơi rụt cổ lại, không biết phải đáp lại hắn như thế nào, đành múc trứng hấp thơm mềm vào miệng, không thèm để ý đến hắn nữa.
“Vi phu cũng chỉ là phàm phu tục tử, bị sắc đẹp của phu lang mê hoặc a~.” Kỳ Việt trái lại rất có hứng thú, ngón tay dọc theo cổ y đi xuống.
Hà Lăng bị hắn sờ đến xấu hổ, hai ba ngụm ăn xong, muốn đứng dậy mang chén đũa ra ngoài rửa, cách cái người da mặt dày này xa một chút.
Kỳ Việt nhưng lại kéo người về ôm vào trong ngực, ghé sát vào tai y, xấu xa nói: “Nếu phu lang đã ăn no, phải chăng cũng nên đến lúc cho vi phu ăn rồi?”
“Ngươi…” Hà Lăng ngẩng đầu, chưa kịp nói đã bị hắn chặn miệng.
Kỳ Việt hôn môi y, bế người lên, một lần nữa đi đến bên giường mới rời đi không lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT