Sáng hôm sau, Hà Trân không đến một mình mà còn dẫn theo Tiền thị. Thấy người mở cửa cho bọn họ là Hà Lăng, Tiền thị liếc mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đường ca.” Cả người Hà Trân bị bao kín, chỉ lộ ra đôi mắt, ngoãn ngoãn gọi.
Hà Lăng không quen nhìn Hà Trân như vậy, cũng không biết làm sao ở chung với bọn họ, chỉ nói: “Tướng công đang chuẩn bị xe ngựa, các ngươi vào nhà ngồi trước đi.”
Hôm qua Hà Lăng ở nhà một mình, không dám để họ vào trong, hôm nay có Kỳ Việt ở nhà, y cũng không còn sợ.
Đưa hai người vào trong nhà ngồi, Hà Lăng rót cho họ chén trà, mang chút điểm tâm lên.
“Bây giờ thật đúng là ca nhi nhà giàu đâu, nào là trà bánh điểm tâm, có nhiều tiền nhe vậy cũng không biết cho người nhà.” Tiền thị cầm điểm tâm lên cắn một miếng, trong lòng ghen tỵ. Nhà cao cửa rộng, ăn uống tinh tế, nàng cũng chỉ được nếm thử, Hà Lăng lại hưởng dụng mỗi ngày.
Hà Lăng nhếch miệng không lên tiếng, tranh cãi với nàng chi bằng giữ im lặng cho xong.
“Nương, ngươi đừng nói như vậy, đường ca mới không phải loại người không quan tâm đến người thân.” Hà Trân vỗ vỗ cánh tay Tiền thị, như là đang nói giúp Hà Lăng.
“Hừ, nó không phải loại người như vậy thì tại sao không quan tâm đến bệnh tình của ngươi.” Tiền thị nói xong còn cố ý liếc nhìn Hà Lăng.
Hà Trân cũng theo sát do dự nhìn Hà Lăng: “Nhất định là đường ca có nỗi khổ tâm trong lòng.”
Tiền thị “Ba” vỗ xuống bàn, “Có thể có nỗi khổ gì, nó chính là bản thân sống tốt liền quên mất thân thích nghèo hèn như chúng ta, uổng công ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn.”
Trong lòng Hà Lăng biết rõ, hai người này kẻ xướng người họa, là muốn y bỏ tiền ra cho Hà Trân trị bệnh. Y hít một hơi thật sâu, nói: “Ta đi nhìn xem tướng công đã chuẩn bị xong chưa.”
Không nhìn đến sắc mặt khó coi của hai mẹ con Hà Trân, Hà Lăng trực tiếp ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Kỳ Việt kéo xe ngựa đi tới.
Nhìn thấy sắc mặt y không tốt, Kỳ Việt liếc nhìn vào trong phòng, hỏi: “Sao thế? Bọn họ ức hiếp ngươi?”
“Không có.” Trông thấy hắn, phiền muội trong lòng Hà Lăng tan đi: “Có thể lên đường rồi sao?”
Có hắn ở nhà, ắt hẳn hai người kia cũng không dám làm gì quá phận. Nghĩ vậy, Kỳ Việt không tiếp tục truy vấn: “Ừm, có thể đi rồi.”
Lúc Hà Lăng vào trong gọi người, rõ ràng Tiền thị còn đang buồn bực, mặt dài ra, không thèm nhìn đến y, kéo Hà Trân ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình lớn nhỏ gì của Tiền thị Hà Lăng đều đã chịu qua, nhiêu đây y tự nhiên không để trong lòng.
Kỳ Việt đã đưa xe ngựa ra cửa lớn. Nhìn thấy hắn, Tiền thị vẫn cho hắn sắc mặt tốt, Hà Trân cũng khẽ gọi: “Kỳ đại ca.”
Hà Lăng khóa kỹ cửa nhà, xác nhận không có vẫn đề gì, mới đi qua nói: “Đi thôi.”
“Nó cũng đi?” Tiền thị đang chuẩn bị lên xe ngựa, không tình nguyện liếc mắt nhìn Hà Lăng.
Kỳ Việt ôm lấy bả vai Hà Lăng, nói: “Tất nhiên, đến trấn, các ngươi đi xem bệnh, ta đưa phu lang đi dạo chơi, không có gì không ổn.”
Tiền nghẹn họng, đành phải hậm hực leo lên xe.
Hà Trân rũ mắt, che giấu ghen ghét bên trong, theo sau Tiền thị.
Kỳ Việt cúi đầu nhìn Hà Lăng, hỏi: “Ngươi ngồi ở càng xe cùng với ta?”
Trong xe tất nhiên còn chỗ, Kỳ Việt hỏi vậy chỉ là săn sóc y, Hà Lăng đương nhiên hiểu được, cười gật đầu: “Ừm!”
Nhìn y cười rộ lên đẹp mắt, Kỳ Việt cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y, sau đó đỡ y ngồi lên càng xe, hắn cũng tự mình nhảy lên, khẽ vẫy giây cương, ra hiệu cho Mộc Diễm cất bước.
Người trong thôn nhìn thấy Kỳ Việt và Hà Lăng ngồi trên càng xe, liền hỏi có phải Kỳ Việt đưa phu lang lên trấn chơi hay không, Kỳ Việt cười nói phải.
Thôn dân thầm nói, tình cảm phu thê người ta thật tốt, ai từng nói Kỳ Việt thích Hà Trân, thật là nói chuyện vô căn cứ.
Hà Lăng không nhớ lần trước y lên trấn là lúc nào. Y chỉ nhớ mang máng lần đó là tiết hoa đăng, khi đó sức khỏe của cha còn tốt. Ông mua cho y một chiếc đèn hoa sen, ôm y vào trong ngực, nhìn đèn lồng xinh đẹp trước mặt, trong mắt là cảm xúc khiến ai nhìn vào cũng muốn rơi lệ.
Khi đó y không hiểu, bây giờ hồi tưởng lại, dường như đã hiểu được, cha là đang nhớ đến nương…
Cho đến lúc chết, chưa bao giờ cha thôi tưởng niệm nương. Cho dù lúc đó y còn nhỏ tuổi, cũng có thể xảm nhận được, khoảng khắc cha nhắm mắt, thực ra ông rất vui vẻ.
“Đang nghĩ gì thế?” Phát hiện y thất thần, Kỳ Việt liền hỏi.
Hà Lăng hồi thần, khẽ lắc đầu, muốn nói không có gì, nhưng hơi dừng lại, mở miệng: “Nếu có một ngày ta không còn bên cạnh ngươi, ngươi sẽ tưởng niệm ta chứ?”
Không nghĩ tới y sẽ hỏi loại vấn đề này, Kỳ Việt nhếch môi, cười nói: “Không ở bên cạnh ta thì ngươi muốn đi đâu?”
“Ta nói là nếu như!” Hà Lăng cường điệu.
“Không có nếu như!” Vẻ mặt Kỳ Việt ôn hòa, lời nói ra lại cứng rắn: “Ta sẽ nhốt ngươi lại, ngoại trừ bên cạnh ta, chỗ nào cũng không cho phép ngươi đi.”
Hà Lăng ngẩn người, sau đó cúi đầu cười một hồi lâu, mới ngẩng đầu, dung nhan diễm lệ làm say lòng người: “Ngoại trừ bên cạnh ngươi, ta chỗ nào cũng không đi.”
Kỳ Việt rướn người qua hôn lên trán y. Một lúc sau mới rời đi, giọng nói trầm thấp mang theo kiềm chế: “A Lăng, ta sắp không nhịn được nữa.”
Đến trấn. Kỳ Việt để xe ngựa ở chỗ trông coi xe, nhìn về phía Tiền thị và Hà Trân: “Các ngươi tự đi tìm y quán?”
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, Hà Trân ôn nhu nói: “Ta và nương không quen thuộc đường đi ở đây, không biết Kỳ đại ca có biết y quán nào hay không?”
Kỳ Việt trầm tư chốc lát, nói: “Cũng biết một chỗ.”
“Vậy liền làm phiền Kỳ đại ca đưa chúng ta đến đó.” Dường như sợ hắn từ chối, Hà Trân không trưng cầu ý kiến, mà trực tiếp thỉnh cầu hắn dẫn đường.
Kỳ Việt không nói đồng ý hay không đồng ý, mà nhìn Hà Lăng, hỏi: “Như thế nào?”
Ánh mắt Hà Trân lóe lên, nháy mắt lại khôi phục như thường, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hà Lăng.
“Vậy đưa hai người họ đến đó trước.” Hà Lăng không nhìn Hà Trân, chỉ cười với Kỳ Việt. Bọn họ cũng không thiếu chút thời gian này, cũng chỉ là đi nhiều thêm vài đoạn đường.
Kỳ Việt gật đầu, nắm tay Hà Lăng dẫn đầu đi về phía trước. Không quan tâm hai người phía sau có đi theo hay không.
Đường đi trên trấn rộng rãi, hai bên bày đủ các loại sạo hàng, có sạp bán ăn uống, có sạo bán mấy thức đồ chơi nhỏ. Nhìn thấy có người đi qua, chủ sạp cười híp mắt giới thiệu mặt hàng của mình, cả con đường huyên náo tiếng rao, náo nhiệt vô cùng.
Kỳ Việt thấy Hà Lăng liên tục quay đầu nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, hắn cười nói: “Nếu thấy thích liền mua đi, đừng thay ta tiết kiệm tiền.”
Hà Lăng đang đánh giá xung quanh, nghe hắn trêu chọc như vậy liền đỏ mặt, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của y. Có hán tử đi ngang qua nhìn thấy y thì đứng ngốc lăng tại chỗ.
Kỳ Việt nhàn nhạt liếc người nọ, kéo Hà Lăng sát vài bên người, bước chân nhanh hơn.
Hán tử kia đột nhiên cảm thấy lạnh, rùng mình, sờ cánh tay nổi đầy da gà vội vàng rời đi.
Không thể nhìn không thể nhìn, cho dù xinh đẹp thì cũng là phu lang nhà người ta, bị trừng một cái đã là trừng phạt nhẹ nhàng.
Tiền thị bĩu môi khinh thường: “Đúng là hồ ly tinh.”
Hà Trân cúi đầu, nhìn chằm chằm đường dưới chân, không đáp lời. Chỉ có tự y biết, đau ngứa toàn thân dường như đã lan vào tận trong lòng.
“Bánh dẻo đây! Vừa mềm vừa thơm! Hai văn tiền một cái, vừa rẻ vừa ngon đây!”
Tiếng rao cách đó không xa truyền vào trong tai Kỳ Việt. Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy đằng trước có sạp hàng bán bánh dẻo, đứng gần có thể ngửi được mùi thơm ngọt phiêu trong không khí. Hắn đoán ca nhi sẽ thích ăn thứ này, liền dắt Hà Lăng đi qua.
Tiểu thương đang bận rộn rao hàng thấy có ngươi đi tới, vội ngẩng đầu chào, liền bị hấp dẫn ánh mắt. Ai ui~ Hai vị khách này, một tuấn tú, một xinh đẹp, lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy người đẹp mắt như vậy, quả thật xứng đôi.
“Làm phiền cho ta một cái.” Kỳ Việt nhìn bánh dẻo được vo tròn xinh xắn, móc ra hai văn tiền, thả vào trong hội gỗ trên bàn.
“Có ngay có ngay!” Tiểu thương lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn rút ra một tấm giấy dầu, chọn một cái bánh dẻo to béo đẹp mắt nhất gói kỹ, đưa qua: “Thứ này ăn lúc còn nóng là ngon nhất.”
Kỳ Việt nói cảm ơn, đưa bánh dẻo được gói trong bao giấy dầu cho Hà Lăng: “Nếm thử xem, cẩn thận bỏng.”
Hà Lăng nhận lấy, nhìn qua, bánh màu vàng to béo, phía trên còn rải một lớp hạt vừng. Y cúi đầu căn một miếng, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong mềm dẻo, còn có vị ngọt của đậu, hai mắt y sáng lên, đưa đến bên miệng Kỳ Việt: “Ăn ngon, ngươi nếm thử xem.”
Kỳ Việt giữ tay y, cắn một ngụm, hương vị quả thật không tệ: “Ừm, ăn ngon.”
Hai người vẻ ngoài xuất chúng, đứng bên đường chia đồ ăn vặt, làm không ít người chú ý đến, thậm chí có người thấy hai ngươi ăn đến ngon lành, không nhịn được mua một cái nếm thử, làm tiểu thương kia thích muốn chết.
Tiền thị nhìn hai người, không nhịn được hắng giọng, nhắc nhở hai người nàng còn ở đây, đừng chỉ biết ăn một mình mà không biết hiếu kính trưởng bối là nàng.
Kỳ Việt đang giúp Hà Lăng lau đi hạt vừng dính bên môi, nghe thấy tiếng ho của nàng, nghiêng đầu nhìn qua: “Nếu cổ họng bá mẫu khó chịu, đợi đến y quán cũng nên để đại phu xem thử, chớ để có bệnh gì mà không biết.”
Một phen lời nói của Tiền thị bị nghẹn ở cổ họng, buồn bực đến mức muốn há miệng mắng người, lại bị Hà Trân giữ lại, mới giận dữ hừ lạnh, không đại phát tính tình.
Hiện tại Hà Trân càng cảm thấy nương chướng mắt, chỉ biết so đo những chuyện nhỏ nhặt, không vừa ý lại há miệng đắc tội người, nếu chọc giận Kỳ Việt, y cũng không cứu được.
Kỳ Việt không vội vàng đi đến y quán, hắn mang Hà Lăng vừa đi vừa ngừng dạo chơi, hoàn toàn xem hai người đi sau như không tồn tại.
Tiền thị ngoại trừ tức giận một chút, cũng không có gì, Hà Trân lại phải chịu tội, thời tiết lúc này càng lúc càng nóng, đi lại lâu như vậy, trên người bắt đầu đổ mồ hôi, vết thương trên người y lại càng đau ngứa hơn gấp bội.
Hà Trân cắn răng, có nén đau, trong lòng một lần lại một lần phát thệ, chờ sau này y đứng bên cạnh Kỳ Việt, sẽ để Hà Lăng chịu khổ gấp vạn lần y bây giờ.
Hà Lăng cầm đồ chơi nhỏ Kỳ Việt mua cho, quay đầu nhìn Hà Trân đang không được tốt cho lắm, khẽ thở dài, nắm lấy ống tay áo Kỳ Việt, nói: “Tướng công, chúng ta vẫn nên đến y quán trước đi.”
Kỳ Việt dừng bước nhìn y, lại đảo mắt nhìn đến hai người phía sau, biết phu lang nhà mình lại mềm lòng, đành nói: “Ngay phía trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT