Trong ba người thì có hai người làm việc thành thạo, tự nhiên là làm rất nhanh, một canh giờ cơ bản đã thu thập thỏa đáng, còn lại vài thứ lặt vặt, tự Kỳ Việt làm là được.
“Hôm nay nhờ có Lâm đại ca cùng tẩu tử giúp đỡ, đợi ta pha trà ngon chiêu đãi hai vị!” Kỳ thật Kỳ Việt không làm được việc gì, vốn dĩ hắn không làm qua những việc này, phu thê hai người quả thật giúp hắn không ít.
“Này, đều là chuyện nhỏ, không cần pha trà, lão nhân và hài tử vẫn đang chờ ở nhà, chúng ta về trước đã.” Lâm Sinh từ chối ý tốt của hắn, bọn họ nên trở về.
Đã nói đến như vậy, Kỳ Việt tự nhiên không mặt dày níu kéo, thoải mái tiễn hai người ra cửa.
Hắn đóng kỹ cửa, trở lại mang củi gạo dầu muối, nuôi niêu bát đĩa trên xe ngựa xuống, đưa vào trong bếp, nhìn chỗ trống được sắp xếp kín hết, lúc này hắn mới có cảm giác muốn ở lại đây sinh sống.
Cửa bị người gõ vang, Kỳ Việt kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Sinh có chuyện gì nói với hắn? Hắn ra khỏi bếp, đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một tiểu quỷ tầm sáu, bảy tuổi, thấy cửa mở, liền ngẩng đầu nhìn hắn: “Kỳ thúc thúc, ta là Lâm Tiểu Hổ, cha ta là Lâm Sinh.”
Nhìn đứa bé học theo người lớn chào hỏi, Kỳ Việt buồn cười: “Là cha ngươi có việc nói với ta sao?”
“Cha sai ta mang đồ sang tặng thúc!” Tiểu hài tử bưng rổ trong tay đưa đến trước mặt hắn.
Kỳ Việt đưa tay nhận, lật mảnh vải che bên trên ra nhìn, bên trong là một chén củ cải hầm cùng ít bánh bột ngô.
Đây là đưa bữa tối đến cho hắn? Kỳ Việt nhếch môi cười.
“Tiểu Hổ chờ ta một chút.” Kỳ Việt sờ đầu tiểu hài tử, quay người đi tới nhà bếp.
Hắn lấy bánh bột ngô cùng chén củ cải hầm ra, bỏ mấy quả tuyết lê mua trên trấn hôm nay vào, sau đó cầm rổ quay ra cửa đưa cho Lâm Tiểu Hổ, nói: “Mau trở về đi, thay ta đa tạ cha mẹ ngươi.”
Tiểu Hổ gật gật đầu, tiếp nhận rổ, nhanh như chớp chạy mất tăm.
Kỳ Việt quay đầu, nhìn Mộc Diễm đang yên tĩnh đứng đó, cười rạng rỡ nói: “Sống chung với người thành thật, tâm tình quả nhiên không tệ!”
Ngày hôm sau, Kỳ Việt mang theo vài bao trà đi đến nhà trưởng thôn. Hắn mới đến, thế nào cũng phải đi bái kiến, ngày sau nếu có chuyện gì, mới không dễ bị động.
Đợi tới khi từ nhà trưởng thôn đi ra, Kỳ Việt liền muốn tìm đến thợ mộc trong thôn làm cái cày. Cần phải sớm cày hết hai mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn đã mua, chỉ là, hắn không biết nhà thợ mộc ở đâu.
Ngay lúc hắn tính quay lại nhà trưởng thôn hỏi thăm, xa xa có người cõng bó củi đi về phía này. Người kia cúi đầu, dáng người không cao, có lẽ là hài tử choai choai.
Kỳ Việt vội tiến đến hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi nhà thợ mộc…”
Người kia vừa ngẩng đầu, thanh âm của hắn đã nghẹn ngay cổ họng, dung nhan này quả thật làm hắn kinh ngạc, hắn không ngờ ở thôn làng nhỏ này, sẽ nhìn thấy người diễm lệ như thế.
Khóe mắt, đuôi lông mày của người này hơi nhếch lên, là kiểu luôn mang theo một loại phong tình, khiến người nhìn vào không nhịn được sa vào trong đôi mắt đó, cái mũi thon nhỏ, sắc môi đỏ thắm, không điểm mà chu.
Kỳ lạ nhất chính là dấu ấn ca nhi trên mi tâm, giống như một đóa hồng mai, làm nổi bật khuôn mặt câu nhân.
Thời điểm hai người nhìn thấy đối phương đều sững sờ, ca nhi nọ nhanh chóng kịp phản ứng, vội cúi đầu, còn đưa tay hất hất lọn tóc rối bên gò má, tựa hồ muốn che mặt chính mình.
Kỳ Việt cũng hồi thần, nhìn thấy động tác của người nọ thì khó hiểu, có được gương mặt xinh đẹp như vậy, phải nên tự tin đắc ý mới đúng, vì sao đối phương lại có vẻ tự ti? Nhưng dù sao đi nữa cũng không liên quan gì đến hắn, tất nhiên hắn sẽ không nhiều chuyện.
Hắn chắp tay nói: “Xin lỗi, mới rồi có hơi lỗ mãng.”
Ca nhi nghiêng người, dường như né tránh ánh mắt của hắn, nghe hắn nói vậy, liền lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, ngươi muốn đi đến nhà thợ mộc, nhà hắn ở đầu thôn phía tây, trước nhà có rất nhiều gỗ, rất dễ nhận ra.”
Nói xong, ca nhi không đợi hắn đáp lại, xốc bó củi trên lưng, vòng qua người hắn, nhanh chân bước đi.
Kỳ Việt quay đầu nhìn theo bóng lưng của y, nhíu mày, người thú vị trong thôn không ít nha!
Cẩu Tử
Nhà thợ mộc xác thực không khó tìm, chẳng những có dụng cụ bán thành phẩm ngổn ngang trước nhà, lại là nhà có gạch ngói hiếm hoi trong thôn, chỉ là viện tử không lớn như của Kỳ Việt mua.
Thợ mộc họ Tôn, trong nhà ba đời làm thợ mộc, tay nghề tự nhiên không tệ, ngoài đặt làm cái cày ra, Kỳ Việt còn đặt làm một cái ghế bập bênh cùng một cái tủ đựng thuốc.
“Tủ thuốc? Thứ này ngươi muốn để làm gì? Chăng lẽ ngươi là đại phu?” Tôn thợ mộc nghe được yêu cầu của hắn, khó hiểu ngừng lại động tác bào gỗ trên tay.
“Không được xem là đại phu, chỉ là biết chút y thuật, phong hàn nóng sốt có thể xem qua, bệnh nặng thì không xem được.” Ky Việt cười: “Ta muốn chuẩn bị chút dược để trong nhà, cho nên muốn làm cái tủ đựng.”
“Như vậy đã rất không tầm thường!” Tôn thợ mộc một bên tiếp tục động tác trên tay, một bên tán thưởng: “Cái thôn Cổ Thủy này của chúng ta cũng chỉ có một đại phu, chỉ xem được chút bệnh vặt, ông ấy đã có tuổi, bây giờ có thêm ngươi, xem như là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn là nóng sốt cái lại phải chạy lên trấn xem.
Kỳ Việt khiêm tốn nói: “Nào có.”
Sau đó hỏi xem khi nào thì làm xong đồ vật, thứ khác không gấp, mộc cày thì cần phải nhanh, dù sao thì vụ mùa cũng không chờ người.
Tôn thợ mộc nói hắn yên tâm, mộc cày đã làm quen tay, nhiều lắm hai ngày sẽ xong.
Việc nên làm đều đã làm, Từ Việt cáo từ Tôn thợ mộc trở về nhà, không sai biệt lắm đã đến buổi trưa.
Hắn lấy xương cốt hôm qua mua ra rửa sạch sẽ, nhóm lửa bỏ lên hầm. Việc nhà hắn không làm được, nhưng việc nấu cơm này lại là sở trường của hắn, tài nấu nướng của hắn, nhiều người cầu mà không được nếm qua.
Nhân lúc đang hầm xương, Kỳ Viện ra phía sau chỉnh lý vườn rau một phen, hắn tính toán sau này sẽ trồng dược ở đây.
Lúc trở lại nhà bếp, canh xương hầm đã tỏa ra mùi thơm nức mũi, hắn mở nắp nhìn, cực kỳ hài lòng cười, lại lấy bột mì ra nhào, hắn dự định làm mì xương hầm ăn.
Trên phương diện dùng cơm, Kỳ Việt chưa bao giờ bạc đãi chính mình, giống như hôm qua Lâm Sinh gửi đồ qua, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vì liền thôi, nếu ngày nào cũng như thế, hắn trăm vạn lần không thể chịu được.
Cán bột, thái sợi mì xong, Kỳ Viện đặt nước nước lên bếp, đợi nước sôi, thả mì vào, trong lúc chờ mì chín, hắn thái chút hành lá.
Mì chín, hắn vớt ra tô, đổ canh xương hầm vào, rắc hành lá lên trên, hoàn thành một tô mì khiến người thèm nhỏ dãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT