Tại con đường sông hoa anh đào cực đẹp, những cánh hoa bay trong gió, trôi theo dòng nước. Có một nam và một nữ tay trong tay đi với nhau. Trông họ rất hạnh phúc. Aaaa, đó là Sam và Karl. Chạy lại xem sao đã. Mờ ám quá =="
- Sao hôm nay anh lại có hứng đi dạo vậy?- Sam phá vỡ bầu không khí lãng mạn (Ôi, tiếc quá)
- Tự nhiên thích thế- Karl nhún vai
- Xời. Rỗi hơi- Sam nói rồi không khí im lặng lại bao chùm cả hai
- Anh à!!!- Sam lại lên tiếng
- Sao?
- Liệu....sau này mình có thể hạnh phúc như thế này nữa không?- Sam lo lắng, ngồi xuống ghế đá gần đó
- Em sao vậy?
- Em không sao- Sam lắc đầu- Nếu sau này em phản bội anh thì sao?
- Em...đang nói gì vậy?- Karl nhìn nhỏ
- Không- nhỏ lắc đầu- Anh trả lời đi
- Anh rất ghét bị phản bội. Nhưng nếu anh không phải là hạnh phúc của em thì anh sẽ không hận em đâu
- Nhưng nếu đó là vì hoàn cảnh thì sao? Nếu đó là vì pama thì sao? Nếu đó là những gì em phải làm để trả hiếu thì sao? Anh có tha thứ cho em không?
- Anh sẽ tha thứ. Nhưng chắc chắn lúc đầu anh sẽ rất hận em- Karl nói
- Em thật sự không biết sau này sẽ như thế nào. Em chỉ biết bây giờ.... Em....yêu anh thật lòng. Anh tin em không?- Sam nói, mắt long lanh nhìn Karl. Như nhỏ đang dự tính trước chuyện gì vậy
- Anh tin. Chưa bao giờ anh không tin em- Karl ôm nhỏ thật chặt
- Cám ơn. Cám ơn anh- Sam ôm chầm lấy Karl. Gật đầu
- Mình đi ăn đi. Nhìn em như thế này xấu lắm- Karl buông nhỏ ra, nhìn nhỏ nói
- Anh dám bảo em xấu hả?- Sam giơ nắm đấm trước mặt Karl
- Ừ. Em như vầy xấu thật mà
- Anh....có cả khối người chết vì em đấy nhá- Sam vênh mặt
- Trời. Em mộng du hả? Hahah- Karl nói rồi chạy thục mạng vì Sam đang đuổi theo
- Anh đứng lại cho em. Đứng lại mau lên- Sam chạy theo. Cả hai cứ như trẻ con chạy vòng vòng dưới những cây anh đào màu hồng tuyệt đẹp. Hệt như một bức tranh.
-Mệt....em...hộc...hôn...hông mệt hả?
- Hông...hộc...hộc... Đương nhiên là hông!!!- Sam thở hồng hộc (vầy mà kêu hông mệt. Có thần kinh mới tin cái thứ tinh tinh như bà này)
- Thở như sắp chết mà..kêu hông....mệt- Karl cười cười
- Hứ.
- Thôi. Đi ăn đi. Đói quá trời
- Ừ. Đi ăn đi. Em mệt chết rồi. Tại anh hết. Sức người mà chạy hết sau vong quanh con sông này đúng...đđúng là điên mà- Sam vừa nói vừa nhân thời cơ chửi Karl luôn
- Em.... Đi ăn đi
- Đi thôi
Tại nhà hàng Sushi lớn nhất Tokyo (lúc này là nói tiếng Nhật nhoa m.nn ^^)
- Quý khách dùng gì ạ?- Anh phục vụ hỏi
- Cho em một sushi cá hồi, một tôm. Một Sashimi cá ngừ, một....- nhỏ tuôn một lèo rồi ngước mắt lên. "Đùng...đùng" phải chăng tiếng sét ái tình đã đánh vào đầu anh phục vụ?
- Ơ...ơ
- Anh cho tôi giống cô ấy- Karl lên tiếng gọi hồn anh ấy về với xác
- À...vâng- anh phục vụ lắp ba lắp bắp rồi vội bỏ chạy. Đứng hồi nữa chắc có nước bị đánh vì cứ đứng nhìn bạn gái người ta mất
Bọn nó ngồi ăn rồi đứng dậy bỏ đi
- Quý khách chưa thanh toán ạ
- Trả rồi- Sam lạnh giọng
- Ơ...
- Vào bảo với anh Trọng là Sam tới ăn. Bye- Sam nói rồi kéo Karl bỏ đi một nước để lại một người phục vụ đứng đó ú ớ không nói nên lời
- Này. Cậu làm gì đứng đây thế? Không vào phục vụ à?- một người con trai tiến ra vỗ vai chàng phục vụ đang ngẩn tò te tít
- Ơ...dạ anh Trong. Em...em
- Sao?- Trọng nghiên đầu
- Dạ, vừa rồi có một cô gái và một chàng trai đến đây ăn mà k thanh toán ạ
- Cái gì? Sao không giữ họ lại hả?- Trọng quát lên, không phải tiếc một bữa ăn mà là cậu ghét hạng người k biết lí lẽ
- Da...có nhưng cô ấy nói rằng bảo với anh là có Sam tới ăn ạ- anh chàng e dè khép nép trước Trọng
- Hả??? Haizzz, thôi được rồi, cậu vào đi. Là con nhóc đó thì tôi cón không làm gì được mà- Trọng lắc đầu vẻ mặc khổ sở
- Ơ...dạ
Quay lại phía Sam
- Sao em k trả tiền?- Karl hỏi Sam
- Em trả rồi mà
- Sao anh không thấy? Mà Trọng là ai?
- Trọng là hôn phu của Anne đó. Là quản lí trụ sở tại Hàn của ta. Nhật là anh trai của Anne, Úc thì là Kiệt và Pháp là của anh Minh- Sam giải thích
- Kiệt là ai? Còn Minh?
- Kiệt là bạn trai cũ của Anne, hiện giờ vẫn còn rất yêu nó nhưng nó thì không- Sam buồn buồn
- Sao lại chia tay?
- Hờ hờ, thì nó quen anh ta chỉ là vì công việc thôi
- Lợi dụng sao?
- Có thể gọi như thế
- Còn Minh?
- Người yêu nó hơn cả bản thân mình, nhưng rất tiếc....
- Anne không yêu anh ta sao?
- Đúng vậy. Nó từ trước tới giờ vẫn chỉ yêu mãi một người. Còn Duy có lẽ cũng là người nó yêu nhưng chỉ là tình cảm không bằng người đó thôi- Sam nói mặt còn buồn hơn "Thật sự thì đến bao giờ mày mới quên được Ken đây Anne. Thật sự thì mày đang trả thù hắn ta hay tìm lại tình yêu từ nơi đó hả? Duy à, cậu sẽ không trách Anne đâu? Đúng không?"- đó là suy nghĩ của Sam, môi chợt nhoẻn một nụ cười nhẹ, một nụ cười buồn
- Thôi. Đi về thôi- Karl thấy Sam như vậy cũng không hỏi tiếp. Đành kéo nhỏ về
- Ừ. Đi
Thật sự thì nó còn bao nhiêu bí mật mà mọi người chưa biết đây?
Thật sự nó là một con người như thế nào?