Bạch Tử An ngồi trong góc, nhìn màn ly đi chén lại trên bữa tiệc, y hương tấn ảnh, đèn pha lê lộng lẫy chiếu sáng chói mắt, trên bàn bày đủ loại món ăn trân quý, vì đảm bảo thời thời khắc khắc đồ ăn vẫn duy trì được vị mới mẻ tươi tốt, thường sẽ có người hầu phụ trách thay đồ ăn mới.

*Ly đi chén lại 推杯换盏: Có nghĩa là hai người xem nhau như là tri kỷ, đối xử chân thành với nhau.

*Y hương tấn ảnh 衣香鬓影: Là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là "quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu". Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.

Uống một ngụm rượu chua chua ngọt ngọt, Bạch Tử An buông cái ly xuống nói với Lạc Phàm: "Đi lấy cho tôi một phần bánh kem Chocolate mousse." Chocolate mousse mềm mại, nếu không phải sợ OOC, cậu thật sự muốn giơ đĩa lên liếm một lần.

*OOC 人设: Nó được sử dụng để chỉ việc thiết lập các nhân vật trong các tác phẩm văn học hoặc các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Bây giờ nó đã được mở rộng cho hình ảnh có thể đúng hoặc sai được tạo bởi các ngôi sao.

Tác dụng của loại bữa tiệc thế này một là xã giao hai là ăn uống, Bạch Tử An không hứng thú với việc khen ngợi lẫn nhau, nhiệm vụ của cậu là khen ngợi idol Cố Đình.

*Nguyên văn 彩虹屁: Ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

Ăn no rồi, đợi lát nữa bắt tay vào làm việc, suất diễn ngày hôm nay của cậu rất quan trọng.

Gia đình của Bạch Tử An đều ở đây, cậu trưng ra bộ mặt thối, đại đa số mọi người đều kính nhi viễn chi.

*Kính nhi viễn chi 敬而远之: Đánh kính đấy nhưng cần xa lánh.

"Bạch thiếu gia, sao ngồi một mình ở đây uống rượu giải sầu thế này." Lance cầm ly rượu bước tới chỗ Bạch Tử An: "Tức giận mấy ngày vẫn còn à."

Bạch Tử An nâng lên mí mắt liếc mắt nhìn thanh niên tuấn tú đang đi tới, Lance là con trai của bộ trưởng tài chính, bữa tiệc sinh nhật này chính là tổ chức cho cậu ta, tinh thần lực của cậu ta đạt cấp A, danh khí ở Đế đô không thấp, nhưng ở các phương diện luôn bị nguyên chủ đè bẹp, trước nay không có cảm tình với nguyên chủ.

"Đúng đúng đúng, tức chết tôi rồi." Bạch Tử An dùng khăn lau miệng nói.

Bạch Tử An không tức chút nào, nam chủ không tức giận còn thả vương bá cậu vui mừng còn không kịp.

*Vương bá 王霸: Kẻ hoành hành ngang ngược xấu ác.

Lance đến gần vỗ vỗ bả vai cậu, an ủi nói: "Cậu cũng đừng để ở trong lòng, về sau loại chuyện này còn nhiều lắm." Mấy chữ cuối cùng vừa nhẹ nhàng vừa cứng rắn.

Không thể không nói, đây mới là bộ mặt thật của Lance cậu!

"Nhiều hay không tôi không biết, này cậu chữa khỏi bệnh táo bón chưa."

"Bạch Tử An!" Lance thấp giọng phẫn nộ quát: "Tôi nói rồi TÔI KHÔNG! BỊ! TÁO! BÓN!"

Khi còn nhỏ cậu ta trộm chị gái trốn vào WC chơi du kích cả buổi trưa, sau đó có một lời đồn đánh chết lan truyền rằng đại thiếu gia nhà bộ trưởng tài chính mắc bệnh táo bón nặng, nghẹn phân nghẹn đến chân mềm rơi vào trong bồn cầu suốt buổi chiều, cậu ta phẫn nổ đi tìm chị gái tính sổ, lại bị cô tát ngã trên mặt đất, tiếng cười man rợ "ha ha ha ha" của cô vẫn là ác mộng của cậu ta cho tới bây giờ.

Đám người dám cười nhạo cậu ta đều bị cậu ta ném vào WC, cố tình cái tên Bạch Tử An này không thể động tới.

Đáng chết!

Bạch Tử An ngáp một cái: "Này, rống lớn như vậy làm gì, nghe rõ rồi."

Lance tức giận mà cười, thanh âm nâng cao, cười lạnh: "Bị một người xuất thân thường dân đánh bại còn không biết xấu hổ xuất hiện ở bữa tiệc, đổi thành tôi tôi đã sớm trốn trong nhà xấu hổ không dám gặp người khác rồi."

Lạc Phàm yên lặng đứng chắn trước mặt Bạch Tử An, con ngươi màu xám híp lại: "Lance thiếu gia, cẩn thận lời nói hành động."

Lance chán ghét khịt mũi: "Một tên người hầu như mày cư nhiên dám dạy bảo tao, người đâu! Đuổi tên này..."

Bạch Tử An vừa thấy đại sự không ổn, Lance không chọc được mình nên chuyển lửa giận lên người Lạc phàm, Lạc Phàm vì nguyên chủ mà mất đi tương lai, lại vì cậu mà mất đi mạng sống...

Không được, cậu không cho phép chuyện này xảy ra.

Bạch Tử An cắt ngang lời Lance, nghiêm khắc nói: "Lạc Phàm! Nơi này có chỗ cho cậu nói sao." Cậu đứng dậy, con ngươi lạnh băng, trong mắt không kiên nhẫn nhìn về phía Lạc Phàm: "Hôm nay tôi không muốn thấy cậu, cút về Bạch gia đi."

Lạc Phàm rũ mắt, nhìn không ra hỉ nộ, lông mi run rẩy: "Vâng, thiếu gia."

Lạc Phàm đi rồi, Lance lắc ly rượu vang đỏ, như suy nghĩ gì đó đánh giá Bạch Tử An: "Cậu đang bảo vệ hắn đấy à."

Bạch Tử An lười nhác mà mở miệng, ánh mắt cũng không cho cậu ta một cái: "Có thời gian nghiền ngẫm tâm tư tôi thế nào, không bằng dành chút thời gian nghiên cứu một chút làm cách nào không để bị thua thảm hại trong trận chiến cơ giáp đi."

Nguyên chủ là thiên tài trẻ tuổi nhất ở đế đô cũng không phải nói không, nam chính không ở, Bạch Tử An có bao nhiêu kiêu ngạo liền có bấy nhiêu kiêu ngạo.

Lance bị hung hăng chọc trúng chân đau, thứ cậu ta ghét thứ hai chính là khi người khác nhắc tới lần đối chiến cơ giáp với Bạch Tử An vào năm trước, bị Bạch Tử An đàn áp trên mặt đấy, mỗi khi nửa đêm nằm mơ, gương mặt chán ghét của Bạch Tử An sẽ xuất hiện trong đầu, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tựa như cơ thể ở trong bụi gai, bị đâm khiến cả người cậu ta khó chịu.

Quả nhiên Lance lập tức dời đi lực chú ý, không tiếp tục chủ đề kia, cậu ta âm u nói: "Bạch Tử An cậu chờ đấy."

Bạch Tử An cười nhạo: "Đến lúc đó chờ tôi làm thế nào đánh bại cậu." Cậu nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: "A, đúng rồi, chúc Lance thiếu gia sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi."

"Cậu!"

Lance hiển nhiên muốn tiếp tục miệng pháo một trận nữa, nhưng cha cậu ta gọi tên cậu ta, đành phải tức giận rời đi, hiệp này hai người tạm thời kết thúc.

*Miệng pháo 嘴炮 (Theo Baike): là một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ những người thường đưa ra những nhận xét mà họ không thể làm được, và cũng dùng để chỉ miệng của họ như súng, khoe khoang và tán tỉnh. Khi giao tiếp với bạn bè, nó còn ám chỉ sự khen ngợi không nói nên lời trước những lời nhận xét của đối phương. Trong văn hóa ACGN, việc nhân vật chính sử dụng triệt để các đặc điểm của kỹ xảo để gây tổn thương tinh thần cho đối phương thông qua thuyết phục và gầm thét là một "tuyệt chiêu" phổ biến.

Cha Lance lên sân khấu bắt đầu đọc diễn văn, mọi người tập trung ngẩng đầu nghe, Bạch Tử An nhanh chóng quét mắt không phát hiện ra Cố Đình.

Hôm nay có chuyện quan trọng xảy ra trên người Cố Đình, tìm không thấy anh là nguy cơ.

"Bạch thiếu gia, Bạch thiếu gia." Tim lén lút đến gần, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: "Vừa nãy ngài thật sự hung mãnh, khiến Lance thiếu gia tức đến mức á khẩu không nói được."

Bạch Tử An cuối cùng nhìn qua khách khứa ở mặt ở đây, xác nhận Cố Đình không ở lầu một, "ừm" một tiếng cho có lệ, chuẩn bị để 66 tra vị trí cụ thể của Cố Đình cho cậu, liền nghe Tim hạ giọng nói: "Tôi vừa thấy Cố Đình tướng quân trong thư phòng trên lầu hai."

Bạch Tử An: "Ha?"

Tim cho rằng Bạch Tử An hoài nghi tính chân thật, vội nói: "Tôi thề tôi tận mắt nhìn thấy." Nói xong, vẻ mặt cầu khen ngợi cầu động viên.

"Làm không tồi." Bạch Tử An nói.

Được khen, Tim ngược lại ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Tôi có biện pháp, ngài đi bên phải, có cái cửa nhỏ có thể đi lên..."

Lời Tim định nói bị kẹt ở cổ họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tử An đem rượu đổ lên người mình, ra hiệu hắn gọi quản gia đến.

Vậy cũng được à?

Quản gia đến mời Bạch Tử An lên phòng dành cho khách trên lầu hai chờ một chút, ông sẽ đưa quần áo sạch sẽ tới. Bạch Tử An cởi áo khoác bẩn vắt trên cánh tay, hơi ló cái đầu ra, thật tốt, không có ai, rón ra rón rén tới gần thư phòng.

Cố Đình ngồi trên sofa, anh bình chén trà trên bàn lên, ly trà là loại tốt, xúc tua ôn nhuận như ngọc, trà cũng là loại trà ngon, hương thơm thanh mát vờn quanh, đồ vật trong gian thư phòng này không có món đồ nào rẻ tiền, tùy tiện cầm lấy một thú ra ngoài bán số tiền cũng đủ cho một người thường sống nửa quãng đời còn lại.

Lần này anh tới là có việc, một số chi tiêu của quân sự cần bộ trưởng Lake ký tên, hiệu quả cách âm của thư phòng rất tốt, ở đây không nghe thấy ồn ào náo nhiệt dưới lầu.

Hơi nóng lượn lờ bay lên, che lấp sự mệt mỏi giữa lông mày Cố Đình, quân đội không chỉ đơn giản là một cái thùng sắt, ích lợi hỗn tạp khắp nơi, quân phí năm gần đây rườm rà, vẫn luôn như trứng chọi đá. Trùng tộc lại từng bước ép sát, sự tồn tại của đế quốc không dễ dàng như vẻ bề ngoài.

Nhưng những người được gọi là quý tộc ở đế đô mỗi ngày đều tổ chức những bữa tiệc xa hoa vô nghĩa...

"A, nơi này không phải phòng cho khách."

Có người mở cửa, giọng thiếu niên thanh thúy dễ nghe.

Bạch Tử An?

Thiếu niên từ khe cửa ló đầu vào, nhìn xung quanh, thấy anh hai mắt liền sáng lên hô: "Cố Đình tướng quân!"

Sao Bạch Tử An lại tới đây. Cố Đình nhíu mày, đúng rồi, dựa theo gia thế của cậu đương nhiên được mời, nhưng vì sao chạy đến đây.

"Tôi tôi tôi... quần áo bẩn rồi." Cậu giơ áo khoác bẩn lên.

"Ồ, cậu đi nhầm phòng rồi." Cố Đình đảo mắt, giọng nói không hề dao động.

"Vậy sao." Thiếu niên cong môi, tiện tay ném áo khoác sang một bên, chân đá một cái đem cửa phòng phanh một tiếng đóng lại, đặt mông ngồi xuống sofa bên cạnh Cố Đình.

Cố Đình:??

"Khi nào anh mới đến nhà tôi làm khách." Thiếu niên nói đúng lý hợp tình, gương mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh, Cố Đình vô tình nghĩ tới hồ Neil -- đó là hồ nước trong suốt nhất mà Cố Đình từng gặp qua, bởi vì hai người ngồi gần, Cố Đình thậm chí ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người thiếu niên, là hương vị của trái câu, hình như là dây tây.

"Xin lỗi, công việc bận rộn."

Trong thế giới của người trưởng thành câu nói này rõ ràng là đang cự tuyệt, Bạch Tử An gác tay lên tay vịn, lớn tiếng nói: "Không được, anh nhất định phải tới."

A- đây là câu của vị tổng tài bá đạo đáng ghét, nếu là bá tổng trong tiểu thuyết, hắn sẽ tà mị nâng cằm Cố Đình: "Rất tốt, nam nhân, em thật bướng bỉnh." Cố Đình nước mắt chảy xuống, cắn môi dưới ủy khuất.

Cảm giác ưu việt!

Bất quá ngẫm lại thật may, nếu làm thật, Cố Định khẳng định xem đầu cậu là quả bóng ném xuống đất đá.

Cố Đình nhíu mày muốn nói gì đó, bỗng dưng hô hấp căng thẳng, mu bàn tay có cảm giác như kim đâm, kinh nghiệm chiến đâu nhiều năm khiến anh đối với nguy hiểm cực kỳ mẫn cảm.

Có nguy hiểm!

Cửa kính trước mắt choang một tiếng vỡ tan, dưới ánh nắng chói chang, một viên đạn đen lấy tốc độc cực nhanh xuyên qua cửa sổ lao đến!

Đồng tử Cố Đình co lại, anh đột nhiên nhảy sang bên phải, đối phương không có anh cơ hội thở dốc, trong đầu Cố Đình nhanh chóng tính toán ra quỹ đạo tránh thoát.

Nhưng anh nhàng tính vạn tính không nghĩ đến chính là Bạch Tử An đột nhiên lao tới, đâm vào trong lồng ngực anh, Cố Đình phản ứng cực nhanh, một tay ôm Bạch Tử An lên trốn ra phía sau sofa.

Cố Đình ngừng thở, cơ bắp căng chặt, bốn phía an tĩnh đến dọa người, không có động tĩnh, một kích kia của tên sát thủ kia không bắn trúng tựa hồ đã chạy rồi. Trong không khí bay đến một mùi máu tanh nhàn nhạt, có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống mu bàn tay anh, Cố Đình cúi đầu vừa nhìn xuống, Bạch Tử An nhắm mắt sắc mặt trắng bệch, không một tiếng động mà nằm trong lòng anh, trên bả vai áo sơ mi trắng loang lổ bông hoa máu, mùi dâu tay chua ngọt dần dần biến mất, thay thế vào mùi máu tanh mang theo vị rỉ sắt.

"Bạch Tử An? Bạch Tử An?"

Cố Đình đè lại miệng vết thương trên vai Bạch Tử An, kề sát nhẹ giọng gọi.

Bạch Tử An nằm trong lòng Cố Đình giả chết, hệ thống đã giúp cậu che chắn cảm giác thống khổ trên bả vai, cho nên cậu hiện tại không có chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy càng lúc càng thấy buồn ngủ, nguyên chủ giúp Cố Đình đỡ đạn, cho rằng sau việc này Cố Đình sẽ đối tốt với cậu ta một chút, không nghĩ tới Cố Đình vẫn như cũ không lạnh không nóng, có thể nói là mặt nóng dán mông lạnh, nguyên chủ càng thêm chán ghét nam chủ.

*Mặt nóng dán mông lạnh 热脸贴着冷屁股: Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia | nhiệt tình không được đáp lại | như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt;...

Chuyện này có liên quan gì đến nam chủ sao? Bạch Tử An nghĩ, trong bộ tiểu thuyết này nguyên chủ không hài lòng chỗ nào đều ném nồi lên đầu nam chủ, nồi trên đầu nam chủ ít nhất cao đến hai mét rồi.

"Ký chủ ký chủ!"

"A?"

"Cậu còn lời thoại."

Quên!

Bạch Tử An sắp ngủ rồi, thình lình nghe thấy câu này lập tức lên tinh thần, vạn nhất Cố Đình nghĩ cậu tham sống sợ chết mèo mù gặp chuột chết hoặc là trước khi chết muốn ăn đậu, cậu chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

*Mèo mù gặp chuột chết 瞎貓碰到死耗子: Đó là một chú mèo không nhìn thấy đồ vật lại gặp một con chuột chết, nghĩa là nó không biết chắc, nhưng nó đã thành công trong việc cố gắng dũng cảm.

Cố Đình xé vải trên bả vai, phun sương cầm máu lên vết thương, trên bả vai thon gầy của thiếu nương có vết máu ước chừng 4cm, thịt lộ ra từ miệng vết thương, tương đối đáng sợ.

May mắn viên đạn chỉ sượt qua, không có vết thương xuyên thủng nào.

Hẳn là đau đớn, thiếu niên nho nhỏ trong ngực hơi giãy giụa, áo sơ mi rách một miệng lớn rơi xuống, lộ ra khoảng da thịt trắng nõn, trắng cùng đỏ lẫn lộn sáng đến chói mắt, vết thương giống như vết nứt trên đồ sứ tuyết trắng, thực chướng mắt, Cố Đình rõ ràng đã xử lý qua vết thương cho rất nhiều người, tim anh lúc này hiếm thấy đột nhiên nhảy dựng.

Có người nhẹ nhàng giữ chặt góc áo anh.

"Cố... Cố tướng quân...." Thiếu niên trong lòng mở mắt, nỗ lực nâng tay lên, suy yếu nói: "Ngài không sao chứ?"

Cố Đình cảm giác yết hầu thắt lại, giọng khàn khàn nói: "Tôi không sao."

"Vậy thì tốt." Bạch Tử An cười, máu bắn trên mặt giống như mã nào màu đỏ trên tấm ngọc bích, đỏ tươi chói mắt: "Tướng quân phải... đến nhà tôi làm khách đấy."

Tay Cố Đình đang đỡ cậu không tự giác mà nắm chặt, anh cho rằng Bạch Tử An sẽ oán trách anh liên lụy cậu cuốn vào cuộc ám sát này, cho rằng cậu sẽ dò hỏi tình hình vết thương của mình, cũng hoặc là sợ hãi mà khóc lóc thảm thiết, anh không nghĩ tới Bạch Tử An sau khi tỉnh lại câu đầu tiên nói lại là quan tâm anh.

Cho nên Bạch Tử An vừa rồi lao tới là đỡ đạn cho anh sao?

Cố Đình hậu tri hậu giác mà ý thức được, anh cho rằng Bạch Tử An kinh hoảng nên mới tìm kiếm nơi che chắn, quý tộc đều sợ chết, Cố Đình xuất thân từ quý tộc nghèo, coi như một nửa là thường dân, anh biết rõ điểm này, anh vẫn luôn cho rằng sự sùng bái cuồng nhiệt của thiếu niên xuất phát từ giải trí, là điểm xuyết trong cuộc sống, không nhận được hồi đáp từ anh, năng lượng kia sẽ chậm rãi tiêu tan.

Nhưng, hôm anh cậu dùng cơ thể năng viên đạn cứu anh...

Hầu kết Cố Đình lăn lộn, buột miệng thốt ra: "Tôi..."

"Cố Đình tướng quân!"

Cánh cửa sầm một tiếng mở ra, tiến vào là bộ trưởng Lake và một đội vệ binh.

Cố Đình cúi đầu, cánh tay dùng sức, Bạch Tử An không biết từ khi nào đã hôn mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play