Mỗi căn phòng trên đấu trường diễn luyện ba mặt đều là pha lê, ngồi ở chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ sân.

Lúc này nhân viên Vương Đặc đứng ở trong góc không dám động, trong lòng hắn kêu khổ không ngừng, đại phật gia Cố tướng quân này sao lại tới đây.

Một nam nhân mặc quân trang đứng trước bàn điều khiển, dáng người thẳng đứng, ánh mắt sắc bén, ánh mắt mọi người chú ý đầu tiên không phải khuôn mặt ánh khí của anh, mà là khí thế dọa người kia.

Đó là sát khí được dưỡng thành từ việc chém giết hàng ngàn hàng vạn Trùng thú.

"Không được phép truyền tin." Cố Đình nhàn nhạt nói, vừa từ tiền tuyến trở về, anh đột ngột muốn đến đại học đế quốc, trường cũ anh từng học, anh không muốn bất cứ kẻ nào biết được, đây chỉ là một chuyến thăm bí mật.

Vương Đặc ngượng ngùng thu hồi máy truyền tin, vừa lúc trên đấu trường diễn luyện truyền đến một trận vỗ tay khen ngợi, Vương Đặc cảm thấy đây là cơ hội cho mình rửa mặt, vạn nhất Cố tướng quân nhìn hắn vừa mắt sẽ được thăng chức, vì thế nói: "Đây là con trai độc nhất của Bạch Diệp công tước, Bạch thiếu gia bất luận thành tích hay thực chiến thành tích luôn đứng đầu toàn trường, có thể nói là người đứng đầu của đại học đế quốc."

"Phải không?" Cố Đình không chút để ý mà nói.

Nếu nói đây là học viên xuất sắc của đại học đế quốc, như vậy đại học đế quốc càng ngày càng khiến anh thất vọng rồi, so với kiếm và súng thật trên chiến trường, Trùng thú này bất quá chỉ là sủng vật được nuôi dưỡng dạy dỗ, là đồ chơi dùng để tăng cường lòng tự tin của con em quý tộc. Cố Đình thấy nhiều bộ dáng tự tin thậm chí là kiêu ngạo trên người quý tộc khi lên chiến trường đều bị dọa đến tè ra quần.

Đó là một số trò đùa trong quân đội.

Cố Đình nhìn lướt qua danh sách huấn luyện tiếp theo, một cái tên khiến anh chú ý.

Lâm Trường Trạch?

Có một kẻ tàn nhẫn trong quân doanh Tật Phong, đã từng một mình điều khiển cơ giáp lẻn vào hậu phương của Trùng tộc, giết chết hai Trùng thú cấp A, dùng sức của một người xoay chuyển tình thế, doanh trưởng quân doanh Tật Phong vừa gặp mặt liền thổi phồng bảo bối nhà mình hình như tên Lâm Trường Trạch.

Nếu chính là hắn, Cố Đình thực chờ mong biểu hiện của hắn.

Cơ giáp màu trắng đã vào chỗ, Vương Đặc ấn chốt mở lồng thú ra.

Thịch thịch thịch--

Cố Đình nhìn chằm chằm ly nước đặt trên bàn, mặt nước gợn lên từng trận sóng, tần suất này....

"Rống!"

Trên sân huấn luyện, Trùng thú gào rống từ trong thông đạo lao ra, thần hình của nó so với con khác to hơn gấp đôi lần, hai mắt đỏ như máu, tốc độ cũng tăng nhanh không ít.

Không bình thường, Cố Đình nhíu mày, bình thường dưới tình hình B-64 không có khả năng được tốc độ nhanh như vậy, giống như bị tiêm thuốc kích thích, nếu đúng như vậy, thực lực Trùng thú ở trong khoảng thời gian ngắn có thể bạo tăng lên đến cấp A.

Nhưng... thì thế nào, cho dù Trùng thú cấp B tăng nhanh thì thế nào, bản chất vẫn là cấp B.

Quả nhiên, cơ giáp màu trắng nhào lộn một vòng tránh được công kích cắn của Trùng thú, bắn ra viên đạn bắn chuẩn xác vào bụng Trùng thú, sau vài hiệp, Trùng thú căn bản không động được đến cơ giáp, ngược lại bị đánh khiến da thịt tơi tả.

Cố Đình vừa thả lỏng lông mày lại nhăn lại, trạng thái của cơ giáp không thích hợp, khi Lâm Trường Trạch lộn nhào, chân trái cơ giáp rõ ràng có chút trì trệ, lớp bảo vệ chỗ tứ chi liên tiếp bị tổ hại, hơn nữa tốc độ cơ giáp dần dần chậm lại. Anh ấn mấy cái nút, bản đồ mô phỏng cơ giáp xuất hiện trên màn hình điều khiển, phía trên nhiều chỗ đánh dấu đỏ chói mắt, chuyện này không có khả năng do Lâm Trường Trạch, hắn đánh chết hai Trùng thú cấp A có thể giữ mạng rút lui, hống chi chỉ là một con Trùng thú cấp B nho nhỏ.

Cơ giáp bị người khác động tay động chân....

Cố Đình nhanh chóng quyết định: "Đưa tai nghe cho tôi."

Vương Đặc dùng hai tay dâng tai nghe lên, trong lòng nghi hoặc, Cố tướng quấn muốn tai nghe làm gì, thoạt nhìn anh quen biết người phía dưới tên là Lâm Trường Trạch này.

"Nghe này, Lâm Trường Trạch, cơ giáp cậu sẽ tan rã sau hai phút hai mươi giây nữa. Năm giây nữa tôi sẽ kíp nổ bom, cậu..."

"Không cần." Giọng nói thanh niên xuyên qua tai nghe truyền tới, rõ ràng mà ổn định: "Còn kịp."

Thể lực Trùng thú cao hơn con người rất nhiều, cho nên con người mới phải dùng đến sức mạnh của cơ giáp, cơ giáp tan rã, dù là người có thiên phú dị bẩm cũng không có khả năng một mình chống lại Trùng thú.

Cố Đình nheo mắt, thu tay đặt trên nút kíp nổ.

"Được."

"Cảnh báo, cảnh báo, cơ giáp sắp giải thể."

Màn hình trước mặt Lâm Trường Trạch xuất hiện các loại số liệu toàn bộ đánh dấu điểm hồng, chỉ đơn giản tắt đi, kỳ thực hắn không có hai phút hai mươi giây, chức năng huấn luyện cơ giáp kém hơn nhiều so với cơ giáp quân dụng, với việc sử dụng quá giới hạn, hắn cảm giác vận hành của cơ giáp đang nóng lên, điều này làm tăng tốc độ giải thể cơ giáp.

Nhưng, đối với Lâm Trạch Trường mà nói, cục diện trước mắt không tính gay go.

Bất tri bất giác, hai phút trôi qua, trận chiến sắp kết thúc, Bạch Tử An đứng lên, nắm chặt lan can, ở trong lòng đếm ngược.

Năm, bốn, ba, hai, một!

Quả nhiên, thời điểm Bạch Tử An đếm tới một, cơ giáp huấn luyện màu trắng lao lên, rút thanh kiếm sau lưng, đạn hắn đã dùng hết, cơ giáp dừng trên lưng Trùng thú, thanh kiếm như miếng đậu cứng xuyên qua làn da thô ráp cứng cỏi của Trùng thú, chuẩn xác cắm vào trái tim Trùng thú.

Thân thể Trùng thú trong nháy mắt ầm ầm ngã xuống đất.

Giây tiếp theo, khoang điều khiển mở ra, Lâm Trường Trạch nhẹ nhàng nhảy xuống, lại giây tiếp theo, cơ giáp huấn luyện run rẩy vài cái, giải thể ngã xuống đất.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, có người ấp úng nói: "Làm sao cậu ta làm được."

B-64 được biết đến khả năng phòng thủ, Lâm Trường Trạch làm cách nào dùng một kích phá vỡ được lớp phòng ngực giết được nó?

"Các cậu mau nhìn thời gian, bốn phút không tám giây, kỷ lục mới!

Người vừa nói chuyện bị bạn học đâm nhắc nhở ngay tức khắc mất tiếng, người tạo ra kỷ lục trước đó còn ở đây, chưa đến mười phút kỷ lục đã bị phá, nhìn sắc mặt Bạch Tử An biến kém, bất quá việc này đổi thành ai cũng thấy mất mặt.

Bạch Tử An ngay từ đầu thấy Lâm Trường Trạch bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm.

Nam chính vẫn là nam chính, bị người khác tính kế vẫn như cũ kiêu ngạo khí phách.

Cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, âm thanh run rẩy mở miệng: "66, tao nhớ không lầm, hai tháng sau, tao phải đấu 1x1 với hung thú hình người này."

"Đúng vậy, ký chủ."

Ngón tay Bạch Tử An cũng run rẩy, trong sách nguyên chủ buông lời lẽ muốn chiến đấu sống chết với nam chủ, không chết không ngừng, két quả nếu không phải ba nguyên chủ ngăn lại, nguyên chủ sẽ bị nam chủ đánh chết, sau đó nguyên chủ nghỉ học thật lâu, bởi vì cậu ta nằm trên giường bệnh hai tháng.

Hít sâu, hít sâu, chỉ không xuống giường được hai tháng thôi.

Tim liếc mắt nhìn con số màu đỏ trên màn hình, lại nhìn Bạch Tử An, bị sự bị phẫn trong mắt cậu làm cho kinh ngạc, bất quá kỷ lục mới của Bạch Tử An chưa đến mười phút đã bị đánh vỡ, hơn nữa mắt thường đều có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai con Trùng thú là một trời một vực.

Mặt bị đánh có chút đau.

"Mau nhìn, sao Cố tướng quân lại tới đây? Anh ấy còn đỡ cái tên dã lộ tử kia."

*Dã lộ tử 野路子: Đề cập đến nền tảng phi giai cấp, không chính thức.

"Mắt cậu bị mù à, Cố tướng quân sao có thể... ĐM, thật kìa."

Một đám người đúng tiêu chuẩn quần chúng ăn dưa, bay phần phật chạy xuống dưới sân, Bạch Tử An là người đứng sau màn thật sự không muốn đi xuống đối mặt với người bị hại, nhưng nguyên chủ là fan não tàn của Cố Đình tướng quân, cậu ta vô cùng hâm mộ Cố Đình tướng quân, đặc biệt muốn trở thành học trò của Cố Đình, cho nên đối với việc nam chủ thân thiết với Cố Đình tướng quân rất ghen ghét.

Trong tiểu thuyết cậu sẽ chạy xuống.

Bạch Tử An căng da đầu đi theo đám người, ngồi thang mấy xuống sân, cửa thang máy vừa mở ra, mùi gói bốc lên nồng nặc, mảnh vụn cơ giáp rơi đầy đất, thi thể Trùng thú rách nát đến mức nhìn không ra hình dáng, khối thịt đỏ sẫm dính trên mặt đất, tản ra mùi máu tươi nồng đậm.

"Ký chủ đừng nhìn, ọe ọe ọe, thật ghê tởm, giống như món thịt nướng ngày hôm qua cậu ăn!"

66 oa oa kêu to, Bạch Tử An đành dời tầm mắt, bị lời 66 nói cậu cũng thấy hơi buồn nôn.

Lâm Trường Trạch trừ bỏ sắc mặt có chút trắng, không có ngoại thương rõ ràng, hắn lúc này sóng vai đứng cùng Cố Đình, Cố Đình vỗ vai Lâm Trường Trạch cảm khái nói: "Nặc Nhĩ nói không sai, tiểu tử cậu lá gan rất lớn."

Lâm Trường Trạch cười cười: "Trong dự kiến thôi."

Cố Đình đứa mắt nhìn thấy Bạch Tử An ở trong đám người vây xung quanh, anh không thể không thừa nhận con trai độc nhất của Bạch Diệp công tước lớn lên đích xác xuất sắc, cậu kế thừa mỹ mạo của mẹ, anh biết Bạch Tử An hâm mộ mình, nhưng anh đối với hậu bối tên Bạch Tử An này không chút hảo cảm nào, lòng dạ cậu quá mức hẹp hòi, khó chấp nhận người khác, độ lượng không đủ, khó đảm nhận được trọng trách.

Kỷ lục sáu phút mười lăm giây của cậu bị Lâm Trường Trạch đánh vỡ, ở trong lòng đứa nhỏ này phỏng chừng khó chịu đi.

Anh đảo mắt nhìn mặt Bạch tử An.

A? Cố Đình lần đầu tiên không tin vào hai mắt mình.

Vì sao cậu ta lại cười?

Hơn nữa còn cười đặc biệt... hiền hậu?

"Ký chủ, ký chủ, Cố Đình nhìn qua, mau thu lại biểu tình của cậu đi."

A? Không phải trong mắt Cố Đình đều là Lâm Trường Trường sao? Bạch Tử An nhanh chóng đè khóe miệng xuống, hừ lạnh quay đầu đi.

Cậu tuyệt đối không thừa nhận mình đang ship CP đâu. Tuy rằng trong cuốn tiểu thuyết này đại nam chủ không có CP, nhưng thời điểm Bạch Tử An xem cốt truyện trừ bỏ vui sướng còn có sở thích chính là ship CP, nam chủ cùng với vài người rất có cảm giác CP.

Tỷ như cặp này chính là bá đạo tướng quân công x ẩn nhẫn thụ, vừa rồi bộ dáng Cố Đình kiểm tra Lâm Trường Trạch có bị thương hay không quả thực siêu ngọt, Bạch Tử An tự bổ não hình ảnh Lâm Trường Trạch bị thương sau đó Cố Đình ôm hắn lên trở về căn cứ.

Trong cơn gió heo may, nam nhân mặc áo khoác màu đen, vạt áo bay theo gió, anh dùng tư thế ôm công chúa ôm thanh niên sắc mặt tái nhợt khóe miệng chảy máu, nam nhân nói: "Người thương tổn đến em đều phải trả giá đại giới."

Oanh -- ngọn lửa sau lưng nam nhân bùng lên.

Ỏ! Tình huynh đệ ngọt ngào chết tiệt.

Cố Đình quét mắt nhìn mọi người ở đây, những người định lên bắt chuyện bắt gặp ánh mắt sắc bén nhìn qua tức khắc rụt về, anh trầm giọng nói: "Cơ giáp cùng Trùng thú đều bị người khác động tay động chân."

Bạch Tử An biểu hiện trạng thái hoảng loạn vừa phải, đảm bảo bị Cố Đình bắt gặp, kế tiếp Bạch Tử An phải nói ra một câu cực kỳ vô lại: "Cố tướng quân, tôi hoài nghi Lâm Trường Trạch dùng chất tăng cười, không không cậu ta không có khả năng giết chết một Trùng thú cấp B."

Vu oan cho người khác quá không biết xấu hổ.

Bạch Tử An căm giận mà nghĩ, không có biện pháp, không biết xấu hổ cũng phải nói, cậu vừa định mở miệng, liền nghe Lâm Trường Trạch nói với Cố Đình: "Con Trùng thú này tiến vào thời kỳ giao phối, cơ giáp hẳn là chưa kịp thời sửa chữa sau cuộc huấn luyện lần trước."

Bạch Tử An:???

Đại ca, đây không phải lời thoại của tôi sao? Cậu đọc lời thoại của tôi rồi tôi nên nói cái gì đây, tôi không thể trực tiếp hô to là tôi phái người ra tay đó thì sao.

"66." Bạch Tử An gõ gõ 66: "Cốt truyện này không đúng lắm."

"Thế giới tạo ra từ tiểu thuyết nhất định khác với bản gốc." 66 có nề nếp, vừa nghe liền đọc quy tắc trong hệ thống.

"Khác bao nhiêu?"

"Nhiều nhất khoảng 10%."

Vậy thì tốt, ít nhất cốt truyện cùng đúng tám chín phần mười.

Cố Đình nheo mắt: "Cậu thật sự cho là như vậy?"

"Đúng." Lâm Trường Trạch đối diện với ánh mắt của Cố Đình, ngữ khí kiên định.

Ồ, nếu không phải từng đọc qua cốt truyện, Bạch Tử An còn cho rằng hắn đang bao che cho mình, Lâm Trường Trạch luôn có thù tất báo, hắn khẳng định không muốn Cố Đình nhúng tay vào, muốn tự mình tra ra người ở phía sau màn rồi báo thù.

Cố Đình ý vị thâm trường nhìn Lâm Trường Trạch, giơ tay nhìn máy truyền tin: "Thời gian không còn sớm, mấy lão già trong ban chỉ huy quân đội còn khó chơi hơn mấy thứ này."

Nói xong, anh sải bước về phía lối đi, trong khuôn viên đại học đế quốc chỉ có mấy người được quyền hạn khởi động phi thuyền, Cố Đình chính là một trong số đó, phi thuyền của anh có thể trực tiếp đáp xuống trước cửa sân huấn luyện.

Cố Đình vừa đi, không khí tức khắc sinh động lên, Cary tiến lên muốn vỗ bả vai của Lâm Trường Trạch: "Ai, sao cậu quen được Cố tướng quân vậy, nói cho chúng tôi nghe đi."

Lâm Trường Trạch thân thể khẽ nghiêng, làm tay Cary rơi vào khoảng không, hắn xoay người nhàn nhạt nói: "Không rảnh."

Cary ăn bơ, ấp úng thu hồi tay, ánh mắt trợn trắng nhìn Lâm Trường Trạch rời đi, nhỏ giọng nói thầm: "Không biết xấu hổ."

Có người đuổi theo, Cary tập trung nhìn kỹ, lạnh lùng cười, hắn sao lại quên mất còn có cái tên Bạch Tử An là fans cuồng của Cố Đình tướng quân chú, theo thủ đoạn của Bạch Tử An, Lâm Trường Trạch khẳng định chịu không nổi.

*Nguyên văn - 吃不了兜着走 (ăn không hết gói mang đi): Chịu không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play