Bạch Tử An mang theo vài phần phiền muộn, dù sao cùng Lạc Phàm ngây người trong khoảng thời gian dài, hắn mỗi ngày đều gọi mình rời giường, vẫn có vài phần không buông được, nhưng thời điểm tiểu khả ái Lạc Phàm nhảy khỏi hố lửa của cậu đi theo nam chủ tiền đồ thênh thang, chỉ cần không tìm đường chết, yên ổn liền có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Đến lúc đó công thành danh toại, nhớ phải quay về đánh mặt tôi đấy.
Lâm Trường Trạch hỏi lại: "Thoải mái, chu đáo, thật?"
A ha? Bạch Tử An sửng sốt, trong lòng dần kích động, có cơ hội, cậu còn lo lắng Lâm Trường Trạch sẽ không đồng ý mình giao người cho hắn, không nghĩ tới Lâm Trường Trạch sẽ nắm bắt trọng điểm như vậy, tiểu khả ái Lạc Phàm ngày lành của cậu sắp tới rồi!
Cậu kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, người tôi dạy dỗ sao có thể kém được."
"Dạy dỗ?" Giọng điệu Lâm Trường Trạch mang theo nghi ngờ.
Bạch Tử An âm u gợi lên khóe miệng: "Không nghe lời không cho ăn cơm, không làm được thì dùng roi đánh, loại roi có gai được ngâm trong nước muối, đánh một chút liền có thể xước một mảng lớn da thịt, chậc chậc chậc, đáng tiếng cậu ta là tinh thần lực cấp S, sắp bị tôi chơi phế rồi."
Lạc Phàm bị cậu miêu tả thành thảm thương hề hề, người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ, chờ anh hùng chính nghĩa tới cứu hắn.
Bạch Tử An không chút lo lắng Lâm Trường Trạch sẽ không đáp ứng, dù sao người ta cũng là nam chủ tiểu thuyết, tư tưởng giác ngộ luôn luôn có.
"Tôi từ chối."
Lâm Trường Trạch trực tiếp ném ba chữ này vả thẳng mặt Bạch Tử An.
Cậu, lúc muốn cậu đánh mặt cậu không đánh, không muốn liền ba ba đánh.
Tức chết tôi.
Bạch Tử An hung tợn kéo dài âm cuối: "Cậu không đồng ý, lúc về tôi lập tức giết chết cậu ta."
Lâm Trường Trạch một tay chống cằm, trong mắt chứa ý cười như có như không: "Được."
"Xem như cậu thức thời..." Bạch Tử An theo bản năng nói, giây tiếp theo, cậu mở to mắt, cái gì, nam chủ nói được? A? Tình huống này nam chủ muốn OOC?
Bạch Tử An quyết tâm nhất định phải đưa Lạc Phàm ra, cậu không đáp ứng loại đặt cược này đúng không...
Được, tôi trực tiếp tặng cho cậu.
Cậu ném cho Lâm Trường Trạch một tấm thẻ, đó là thẻ thân phận của Lạc Phàm.
Thiếu niên tóc vàng thưởng thức mặt nạ màu bạc, âm thanh lười nhác: "Nói thật, tôi chán ghét cậu ta rồi, người tặng cho cậu."
Lâm Trường Trạch nhìn tấm thẻ xoay tròn trước mặt, chậm rãi dừng lại, ý cười trong mắt dần dần phai nhạt, trở về yên tĩnh, hắn nhẹ giọng nói: "Chán ghét?"
"Đúng vậy." Thiếu niên cười nhạo nói: "Món đồ chơi chơi chán rồi dù sao cũng nên đổi cái mới."
Đồ chơi? Chơi chán rồi? Đổi cái mới?
Lâm Trường Trạch mím môi mỏng, sóng ngầm trong con ngươi mãnh liệt, thanh niên trong tấm thẻ cũng đặc biệt nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh.
Ngồi trên ghế, Bạch Tử An bất an vặn vẹo mông, sao cậu cảm thấy hình như Lâm Trường Trạch thay đổi nhỉ, trước đó còn cùng cậu chơi bài, hiện tại tựa như... tựa như...
Tức giận......
Kẽo kẹt——
Thanh âm ghế dựa cọ xát mặt đất bỗng vang lên.
Lâm Trường Trạch đứng dậy, dưới bóng đền u ám, bóng ma dưới lông mày Lâm Trường Trạch kéo dài, mặt mày như ngọc, nặng nề mà đè nặng, ánh mắt nhìn Bạch Tử An phảng phất như nhìn con mồi.
Bạch Tử An đình chỉ hô hấp, hoảng loạn đẩy ghế dựa đứng lên, liên tục lui về phía sau.
"Đừng tới đây, cậu đừng tới đây! Đến gần tôi liền kíp nổ bom."
Thiếu niên uy hiếp không hề có tác dụng, hắn nhìn thiếu niên kinh hoảng thất thố, làm lơ quả bom lập lòe sáng trên còng tay, không nhanh không chậm bước lại gần.
"Nổ đi."
Ngón tay ấn kíp nổ bom của Bạch Tử An run run, Lâm Trường Trạch xác định cậu sẽ không dám động thủ, cả gan dám làm loạn.
Như vậy... Mình thật không thể động thủ, cậu rơi lệ đầy mặt.
Vì muốn giống thật, bom còng tay trên cổ tay Lâm Trường Trạch chính là hàng thật giá thật, nổ cổ tay nam chủ? Đừng giỡn chứ?
Cậu không hiểu, chẳng phải chỉ tặng người thôi sao, cần phản ứng như vậy không? Lạc Phàm là tiền đặt cược, cũng không phải hắn làm tiền đặt cược.
Rất nhanh, Bạch Tử An lui không được nữa, sau lưng chính là vách tường cứng rắn.
Cậu hấp hối giãy giụa kêu: "Còn tiến lại gần tôi sẽ kíp nổ bom thật đấy!"
Thiếu niên co ro trong góc tường, giống con mèo rõ ràng sợ muốn chết lại vẫn như cũ giơ nanh móng vuốt.
Đáng tiếc, mèo nhỏ quá đáng yêu, mọi người thường làm lơ sự uy hiếp của nó, chỉ nghĩ ôm nó lên vuốt ve.
Cách cậu một sải tay, Lâm Trường Trạch rốt cuộc dừng lại, Bạch Tử An vừa định thở phào một hơi, cho rằng mình dùng bom uy hiếp có tác dụng——
Chỉ thấy Lâm Trường Trạch rũ mắt, kéo còng tay lóe ánh sáng đỏ.
Cùm cụp—-
Còng tay nới lỏng.
Ánh đỏ ngừng nhấp nháy.
Cùm cụp——
Lâm Trường Trạch lại gài quai còng tay lại.
Bạch Tử An:......
Người ta muốn đeo vào liền đeo, muốn tháo liền tháo, cho nên gia hỏa này bị trói lại thật sự chỉ đang phối hợp diễn với cậu?
Cậu cho rằng cậu có kỹ thuật diễn tốt, không nghĩ tới Lâm Trường Trạch cũng là ảnh đế.
Sớm biết vậy mua mấy cái chất lượng chút, còng hết tay chân của hắn lại.
Bạch Tử An nghệch mặt, cậu đã chuẩn bị tốt dâng tiền lên giơ mặt ra cho hắn đánh.
Nhưng làm một thiên tài thế hệ trẻ duy nhất có tinh thần lực cấp SSS duy nhất ở đế đô, cậu có thể phản kháng một chút.
Từ cổ tay áo thiếu niên phóng ra một thanh kiếm ẩn dừng lại trên đầu ngón tay thiếu niên.
Thiếu niên lạnh lùng nói: "Dừng bước."
Kiếm ẩn mỏng như cánh ve, hàn quang lập lòe, được đặt trong tay mảnh mai của thiếu niên mang theo loại vẻ đẹp lãnh khốc.
Mặc dù lưỡi dao dán trên cổ hắn, Lâm Trường Trạch phảng phất như không thấy, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, thở dài: "Thật muốn biết trong đầu nhỏ của cậu suy nghĩ cái gì."
Bạch Tử An rụt cổ, khá lắm, ý muốn chặt đứt đầu tôi xuống đúng không?
Cậu vừa định nói gì đó, đột nhiên——
Ầm ầm——
Một tiếng vang lớn, vách tường của kho hàng cư nhiên bị nổ tung thành một cái miệng lớn.
Lâm Trường Trạch phản ứng nhanh, kéo Bạch Tử An ấn vào trong lồng ngực hắn.
Khói bụi tung bay.
Moebius chậm rãi từ trong khói bụi ngược sáng bước ra, mái tóc dài màu bạc cùng khuôn mặt tuấn mỹ không thể nhìn thẳng.
Y bước qua đống tàn tích, giọng nói trầm thấp uy lực: "Buông em ấy ra."
Bạch Tử An từ trong lồng ngực Lâm Trường Trạch ló đầu ra, người da đen mọc dấu chấm hỏi, không phải, đại ca, chuyện của tôi và nam chủ anh xen vào làm gì! Còn nữa, sao anh biết bọn tôi ở chỗ này!
Cậu bố trí thủ vệ ở bên ngoài, vị đại lão này đã không bị ngăn cản thì chứ còn trực tiếp nổ tung kho hàng.
*Đại lão 大佬: Là từ để chỉ người đứng đầu một nhóm hay tập đoàn, nói chung là người có một quyền lực nhất định nào đó, "ông trùm" một lĩnh vực nào đó (ví dụ như, một nhà kinh doanh giàu có và quyền lực), hay thủ lĩnh một nhóm băng cướp,...
Khí nào cậu mới có thể huyễn khốc bá cháy lên sân khấu như vậy a.
Chuyện quá gấp, Bạch Tử An còn chưa kịp nghĩ Lâm Trường Trạch vì sao phản ứng đầu tiên lại che chở cho cậu, trực tiếp thoát ra.
"Đại nhân ngài tới rồi." Chris từ trong góc bước ra, cung kính khom lưng.
Bạch Tử An căm tức nhìn Chris, được nha, nguyên lai tên khốn phản đồ nhà ngươi.
Chris nở nụ cười chuyên nghiệp.
Bạch Tử An nhíu mày hỏi Moebius: "Sao anh lại tới đây."
Moebius hừ lạnh: "Tôi không tới, có phải em muốn được cậu ta ôm đến thiên trường địa cửu hay không?"
Thời điểm vách tường bị nổ tung, thấy người của mình bị Lâm Trường Trạch ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đó, trong đầu xẹt qua rất nhiều kiểu giết chết Lâm Trường Trạch, y muốn rút từng ngón từng ngón tay của Lâm Trường Trạch xuống, rút ngón tay xong lại cưa cánh tay, một cái lại một cái, đem hắn vào các loại thống khổ vô tận đến chết.
Lệ khí trong đáy mắt Moebius lan tràn, y không kiềm chế được nắm chặt cổ tay trái Bạch Tử An, dùng sức kéo.
Lực kéo quá lớn khiến Bạch Tử An lảo đảo một chút, ngay sau đó cổ tay phải cũng bị người kéo lại.
Bạch Tử An quay đầu, bàn tay kia thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, trên cổ tay còn có một chiếc còng, Lâm Trường Trạch nắm chặt cổ tay cậu, nhàn nhạt nâng mí mắt, nhìn về phía Moebius: "Điện hạ, đây là chuyện của tôi và Tử An, làm phiền anh không nên nhúng tay vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT