Cô nghiêng đầu nhìn nguồn phát ra tiếng giày cao gót nơi cuối đường, ánh mắt khẽ động, muốn nói với nàng:" Đừng chạy, Mông Mông, tôi không sao đâu."
Nhưng khi mở miệng, cô lại phát hiện ra bản thân chẳng còn sức để nói to như vậy.
Một nửa cơ thể đầy đau đớn, cơn lạnh truyền đến từ chân khiến cô run lên, tầm nhìn cũng dần trở nên đen kịt.
Cô cố gắng chống dỡ, dùng giọng mũi ra lệnh cho cấp dưới:" Hướng Bằng, tiến hành theo kế hoạch B đi, anh ở lại giải quyết việc của cảnh sát. Lôi Bình, liên hệ với bệnh viện và đưa tôi đến đấy."
Cô không thể đợi xe cấp cứu được nữa.
Người đàn ông và một người đàn ông vạm vỡ khác dùng đầu gối ép chặt kẻ tấn công vẫn đang gào:" Đâm chết mày." và đáp lại:" Vâng, Sầm tổng."
Lượng máu chảy ra quá nhiều, không tài nào cầm lại được. Cô ấy cứ ấn vào như thế này, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống.
Cô ấy đổi vị trí, dùng lòng bàn tay ấn vào vết thương của Sầm Lộ Bạch, đỡ Sầm Lộ Bạch đứng dậy. Một người đàn ông khác vội vàng lên xe, khởi động Cullinan rồi quay đầu xe lại.
Vất vả lắm Khương Chiếu Tuyết mới đuổi đến kịp trước khi Sầm Lộ Bạch lên xe.
Hiếm khi cô không thể vận hành não bộ của mình.
Cô có thể cảm thấy cơ thể mình dần mất đi hơi ấm, cái cảm giác cận kề cái chết quen thuộc chậm rãi ập đến, ý thức càng ngày càng mờ mịt, nhưng dường như có thứ gì đó đang dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhớ, cô vẫn còn nợ Khương Chiếu Tuyết một lời giải thích.
Thật ra, cô là người không sợ chết. Nhưng vào lúc này đây, cô bỗng cảm thấy quyến luyến.
Có quá nhiều điều tiếc nuối.
Nếu lần này, cô hạ bệ được Sầm Đỉnh, thì cô có thể để lại gì cho Mông Mông của mình?
Ngoài tiền tài và sự an toàn, còn gì nữa không?
Ít nhất không nên là một nút thắt, không bao giờ có thể giải quyết được.
Có một chút kiên trì, một ít kiêu hãnh, bỗng dưng trở nên tầm thường khi đối mặt với sinh tử.
"Mông Mông." Cô nói:" Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương em."
"Từ đầu đến cuối."
Cô cho rằng mình đang nói rất to, nhưng từng câu từng chữ lại đứt quãng, thật ra chỉ là tiếng thều thào mà chỉ khi tiến lại gần mới có thể nghe được.
Nước mắt Khương Chiếu Tuyết rơi rớt trên gương mặt Sầm Lộ Bạch.
Nàng không quan tâm nữa, chúng không quan trọng. Nàng không muốn truy cứu, nàng chỉ muốn cô khỏe mạnh và bình an, giống như trước đây là được rồi.
Cô có thể làm bất cứ điều gì với nàng.
Nàng ôm lấy mặt Sầm Lộ Bạch, van nài cô đừng nói gì cả. Cầu xin cô sau này rồi hãy giải thích, nhưng Sầm Lộ Bạch đã không còn nghe rõ những gì mà nàng đang nói nữa.
Với một chút chấp niệm cuối cùng, cô vẫn nói hết lời này.
Cô nói:" Nếu nhất định phải có người trả giá vì chuyện này, bất kể là ai đi chăng nữa, tôi cũng không hy vọng đó là em."
"Em có thể tin tưởng tôi không?"
"Tin tôi thêm một lần nữa..."
Giống như em từng đã hứa với tôi vậy.
Rõ ràng em đã nói rằng sẽ tin tưởng tôi.
Những giọt nước mắt đã không rơi trước mặt Khương Chiếu Tuyết vào ngày hôm đó bỗng rơi khỏi khóe mắt cô.
Hàng mi như bị nước mắt đè nặng, khiến mí mắt càng nặng, càng ngày càng khó mở ra.
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT