Nàng nghiêng đầu nhìn Sầm Lộ Bạch phía bên kia bàn làm việc. Sầm Lộ Bạch đang mím môi xem tài liệu, nét mặt đầy lạnh lùng. Như thể nhận ra ánh nhìn của nàng, cô ngừng việc lăn chuột, ngoảnh lại nhìn nàng.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của nàng, cô mỉm cười, giống như băng tuyết tan chảy.
Nhịp tim Khương Chiếu Tuyết thoáng loạn.
Dù cho đã thân mật bao nhiêu lần đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ dễ dàng bị cô hớp hồn, loạn nhịp vì cô.
Nàng trượt ghế lại gần Sầm Lộ Bạch, bật loa ngoài của điện thoại lên, để giọng nói ôn tồn của Tôn Thanh lọt vào tai Sầm Lộ Bạch.
"Mẹ đã hỏi Tiểu Phong rồi, Tiểu Phong không chịu nói. Nhưng nhìn vẻ bề ngoài, chắc chắn chiếc nệm này không hề rẻ. Con mau lấy về đi, mẹ vẫn chưa đụng vào, đừng để qua thời hạn trả hàng."
"Mẹ và bố con đều già mục xương rồi, còn ngủ trên chiếc giường đắt tiền như vậy làm gì? Có ngủ ngon được không?"
Giọng điệu của Tôn Thanh tràn đầy tình yêu đối với thế hệ trẻ.
Cô và Tôn Thanh trò chuyện một lúc trước khi cúp máy và đưa điện thoại lại cho Khương Chiếu Tuyết. Khương Chiếu Tuyết bội phục sát đất trước những lời nói của cô.
Diện tích nhà bếp của nhà họ Khương không thể sánh với Quân Đình, nên khi hai người đứng, trông rất chật chội. Cửa sổ cũng rất nhỏ, hơi nóng bốc lên từ nồi, khiến không gian trở nên oi bức như lò hơi chỉ sau một khoảng thời gian.
Khương Chiếu Tuyết vô thức đưa tay lên lau mồ hôi. Sau khi bỏ tay xuống, nàng mới sực nhớ ra gì đó, rồi nghiêng người nhìn sang Sầm Lộ Bạch đang rửa nấm.
Trên vầng trán trắng như tuyết của Sầm Lộ Bạch cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Rõ ràng là người mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng khi đứng trước bàn nấu ăn, cô lại mím môi, trông khá vui vẻ, khiến đáy lòng Khương Chiếu Tuyết vừa ấm vừa đau.
"Có phải rất nóng không? Chị ra ngoài uống trà với bố đi, em làm một mình là được rồi." Nàng thản nhiên nói.
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết không khỏi tiết ra nước đường. Nàng quay đầu lại, cong cong môi, giả vờ không hiểu phong tình:" Có phải chị đang ám chỉ em chuyện gì không đấy?"
Sầm Lộ Bạch:" Hửm?"
Khương Chiếu Tuyết nói:" Ví dụ như, không cần để dụng cụ bếp núc sạch sẽ như mọi khi nữa?"
Sầm Lộ Bạch bật cười:" Có phải đang đem dạ tiểu nhân so lòng quân tử không?"
Dường như cô thật sự không sợ nóng, ôm chầm lấy nàng từ phía sau, khẽ cười nói:" Không cần, tay của em không nên dùng để làm việc này."
Khương Chiếu Tuyết không khỏi cảm thấy lưu luyến.
Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng người chậm tiêu như ông cũng nhận ra, cảm tình của con gái và con dâu mình vào lần trở về này còn thắm thiết hơn lúc mới kết hôn.
Ông và Tôn Thanh liếc mắt nhìn nhau, ngấm ngầm không quấy rầy nữa.
Đã gần bảy giờ, thức ăn cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, mọi người đều ngồi vào chỗ.
Đây là lần đầu tiên cả gia đình cùng nhau ăn tối. Khương Hưng thấy con gái và con trai mình đều đã thành gia lập nghiệp, cảm thấy rất vui vẻ, nói rất nhiều, còn kéo Sầm Lộ Bạch và Khương Cần Phong cùng uống rượu.
Tôn Thanh, Khương Chiếu Tuyết và Ân Ninh thấy họ vui vẻ như vậy, nên cũng không ngăn lại.
Một bữa ăn kéo dài đến tận khuya.
Sầm Lộ Bạch đã uống rất nhiều rượu với Khương Hưng. Không biết là do nóng hay say, nhưng đôi gò má trắng nõn đã ửng hồng, lộ ra chút yếu đuối, khiến người lớn cảm thấy xót xa.
Khương Hưng đi tắm, Khương Cần Phong và Ân Ninh xuống lầu vứt rác, trong phòng khách chỉ còn lại Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch.
Tôn Thanh bưng hoa quả ra, nhìn Sầm Lộ Bạch, lo lắng:" Nếu không, hai đứa cứ như Tiểu Phong và Tiểu Ninh đi, ngủ ở đây một đêm, nếu về, đường xóc nảy rất khó chịu."
"Lúc nào mẹ cũng dọn phòng cho con cả, chỉ cần lấy gối ra là ngủ được rồi." Bà nhìn Khương Chiếu Tuyết, thản nhiên nói.
Khương Chiếu Tuyết biết tửu lượng của Sầm Lộ Bạch không kém như vậy. Nhưng khi nhận thấy sự mong đợi mơ hồ trong mắt Tôn Thanh, nàng bỗng dằn những lời sắp nói xuống.
Nàng sao cũng được, lặng lẽ hỏi Sầm Lộ Bạch, Sầm Lộ Bạch cũng hiểu ý:" Vâng, con cũng không có việc gì, em thì sao?"
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu.
Tôn Thanh lập tức vui mừng: "Được rồi, vậy mẹ đi lấy gối và chăn cho hai đứa đây."
Sầm Lộ Bạch ám chỉ:" Đây là lần đầu tiên em để tôi bước vào phòng của mình đấy."
Khương Chiếu Tuyết bị phân tâm, lấy lại tâm trạng vui vẻ:" Chị nói như thể đang ấm ức lắm vậy?"
"Những lần trước, không phải thời gian đều không khéo, nên không có cơ hội sao?"
Sầm Lộ Bạch chỉ cười, không nói lời nào, hệt như nhìn thấu, nhưng lại không nói toạc ra.
Khương Chiếu Tuyết chột dạ.
"Được rồi." Nàng thừa nhận rằng mình thực sự không có ý nghĩ đó. Nàng nắm lấy tay cô, đung đưa, dỗ dành:" Em đưa chị tham quan một vòng được không?"
Cô vừa cười vừa nói, không lộ ra bất kỳ cảm xúc không vui nào.
Khương Chiếu Tuyết bỗng dưng chua xót.
Nàng không biết tại sao, nhưng luôn rất dễ đồng cảm và đau lòng vì Sầm Lộ Bạch.
Cô luôn có thể chạm vào nơi sâu kín và mềm mại nhất mà nàng đã cố che giấu.
Nàng trở mình trong vòng tay cô, chăm chú nhìn vào cô, hứa hẹn:" Sau này, điện thoại của em cũng sẽ có rất nhiều ảnh chụp của chị."
"Đã quá muộn để tham dự vào quá khứ của chị, nhưng sẽ luôn là nhân chứng cho tương lai của chị."
Nàng đã qua tuổi hứa hẹn, thề non hẹn biển. Nhưng đối với Sầm Lộ Bạch, nàng lại giống như đang yêu đương say đắm, thốt ra những lời này rất tự nhiên.
Sầm Lộ Bạch thoáng ngạc nhiên, ngẩn ngơ một lúc, sau đó lộ ra niềm vui mừng khôn xiết.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Để cho Mông Mông hạnh phúc một chút nữa hoy. Chú chó nhỏ có ý đồ xấu xa nào đó.jpg
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT