- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi quay lại cho bổn cung!

Tịnh Nhu hôm nay ăn gan hùm mật gấu gì rồi, dám nhìn như không thấy với nàng sao? Đúng là sủng nàng ta quá, nàng ta không biết trời cao đất dày nữa đây mà!

Tịnh Nhu vốn là tâm tình không ổn, không muốn làm Thanh Huyền lo lắng nên nghĩ lặng lẽ rời đi, tránh chạm mặt với nàng trong lúc này thôi. Nào có tới như vậy càng khiến cho công chúa tôn quí đại nộ lôi đình. Chỉ với cái khẩu khí chói chang của công chúa gọi cả tên họ của nàng ra, Tịnh Nhu đã biết sắc trời hôm nay với nàng thật tệ. Nàng thở dài trong lòng, cũng không quay đầu mà nói lại một câu:

- Công chúa, hôm nay Tịnh Nhu rất mệt! Công chúa cho phép ta rời cung, nghỉ ngơi một hôm. Ngày mai ta sẽ đến giải thích với công chúa!

Nàng nói xong, cũng không đợi Thanh Huyền đáp lại, đã vội muốn rời đi. Thanh Huyền nóng giận, vội ra hiệu. Hai thái giám đi cùng hộ tống nàng vọt lên, chặn trước Tịnh Nhu. Tịnh Nhu giật mình, quay đầu lại. Thanh Huyền tiến lên, nhìn sững Tịnh Nhu. Sau đó nàng bất ngờ đưa tay nâng mặt Tịnh Nhu. Trước mắt nàng là Tịnh Nhu một đôi mắt sưng đỏ. Mặt cũng kém tinh thần, sa sút như một đêm không ngủ. Không, bộ mặt này phải là cả đêm khóc dữ mới ra nông nỗi thế đây. Thanh Huyền lo lắng vội hỏi:

- Tịnh Nhu, có chuyện gì vậy? Ngươi...ngươi khóc sao?

Tịnh Nhu bất ngờ gỡ tay Thanh Huyền, cúi mặt lắc đầu, giọng lạnh nhạt nói:

- Không có chuyện gì. Công chúa, người để ta đi đi! Ta...

Thanh Huyền bất ngờ tát vào mặt Tịnh Nhu một cái:

- Ngươi rất khốn kiếp! Rốt cuộc ngươi xem ta là gì? Bất cứ chuyện gì ngươi cũng không nói với ta. Ngươi luôn để ta ngoài cuộc. Đến tột cùng, bổn cung là gì trong mắt của ngươi nữa đây?

Tịnh Nhu nhìn lại Thanh Huyền. Ánh mắt công chúa long lên một tia lạnh lẽo. Nàng là đang rất giận! Tịnh Nhu thở dài. Thật là không có tâm trí phân bua với công chúa nữa. Nàng quá mệt mỏi rồi. Nếu cứ tiếp tục nói, chỉ sợ chuyện càng tệ hơn. Tịnh Nhu nhắm mắt, lấp liếm nói:

- Công chúa, làm ơn. Ta không muốn gì lúc này nữa. Để cho ta đi đi!

Thanh Huyền đột ngột trở giận. Nàng không nói mà chỉ nắm chặt tay Tịnh Nhu lại, ánh mắt sòng sọc nhìn nàng. Ngọc Thúy thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền ra hiệu cho đám cung nữ thái giám đi cùng lùi ra xa. Chỉ còn là Thanh Huyền và Tịnh Nhu. Thanh Huyền kéo Tịnh Nhu nhìn thẳng mình, nàng lạnh lùng bóp chặt vải áo trước ngực Tịnh Nhu, hỏi:

- Ngươi cả đêm qua ở lại Ngọc Linh cung phải không? Thế nào? Ở bên đại tỉ đáng ra phải vui vẻ lắm chứ nhỉ? Tại sao ngươi ra bộ dạng này? Hả, ngươi nói đi chứ?

Tịnh Nhu bất chợt nổi giận. Nàng gỡ mạnh tay Thanh Huyền ra, trừng mắt sẵng giọng:

- Đủ rồi, công chúa! Không phải ngươi là công chúa, thì bất cứ chuyện gì ngươi cũng có thể quản ta đâu! Ngươi càng lúc càng khiến cho ta rất khó chịu. Đại tỉ chính là đại tỉ thân thiết nhất của ta. Ngươi vì cái gì cứ soi mói chuyện ta và đại tỉ? Ta đã nói ta rất mệt mỏi rồi công chúa à! Ngươi để cho ta yên đi được không?

Tịnh Nhu nói xong, cũng bỏ mặc Thanh Huyền mà tung chân chạy đi. Thanh Huyền nhìn theo bóng lưng nàng. Bất chợt không kìm nổi, cao giọng nói to:

- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi quay lại nói rõ ràng với bổn cung. Nếu ngươi dám bỏ đi. Từ nay về sau, chúng ta không còn là gì nữa!

Bước chân Tịnh Nhu chợt sựng lại. Nàng đứng lặng một lúc, không thể tin nổi Thanh Huyền lại chọn ngay lúc này bức nàng như thế! Không còn là gì tức là đoạn tuyệt tình nghĩa sao? Được lắm, nếu công chúa muốn như vậy, Tịnh Nhu cũng không thể làm gì hơn! Nàng nghĩ xong, thản nhiên bước đi. Thanh Huyền nhìn theo bước chân nàng. Trái tim công chúa lần đầu tiên đau đớn giống như bị ai đó giẫm đạp lên, thống nhói thảm thiết.

- Phạm Tịnh Nhu, ngươi dám đối với bổn cung như thế? Ngươi quá đáng lắm! Bổn cung mãi mãi không tha thứ cho ngươi!

- --------

Tịnh Nhu trở về phủ, cũng nằm suy nghĩ cả một ngày một đêm. Nàng không thể nào tưởng tượng được những gì đại tỉ kể lại với nàng. Càng nghĩ càng bất an nhiều hơn. Đại tỉ thế nào lại dính vào một chuyện ngốc nghếch không tưởng như này được nhỉ? Dùng độc dược dưỡng nhan, chuyện phi lí đến như vậy mà đại tỉ lại tin, lại làm. Bây giờ đại tỉ đã thế, lại dây dưa đến, liên lụy cho Uyển Tư hoàng phi. Đại tỉ khẳng định với nàng đại tỉ không dính dán đến cái chết của cung nữ Huệ Tâm và cũng không có giá họa cho Uyển Tư. Thế nhưng tình hình diễn biến thế này, Tịnh Nhu thật sự rối rắm quá. Chuyện này không thể không giải quyết. Nhưng vấn đề là phải giải quyết thế nào đây? Làm sao để trả lại trong sạch cho Uyển Tư mà không để lộ ra chuyện của đại tỉ tự mình dùng độc dược? Còn có, người hiện điều tra tiếp vụ án này không phải là nàng. Một nữ đô úy có tiếng không có thực quyền như nàng, liệu có thể nhúng tay vào kết quả điều tra của triều đình hay sao? Tịnh Nhu vò đầu bóp trán. Thật là nan giải! Vì sao lại ra cớ sự quái quỉ thế này? Ông trời thật biết tạo cảnh oái oăm. Bây giờ nàng phải làm sao đây? Giúp cho Uyển Tư thì có thể hại đến đại tỉ. Mà bao che cho đại tỉ, Uyển Tư sẽ mang oan ức, thậm chí phải chịu khổ, chịu tội oan uổng. Mà không chỉ như thế, làm sao biết được phía hoàng thượng cho người điều tra, đã tra đến đâu rồi? Có chắc gì sẽ không tra đến Tĩnh Huệ phi hay không?

Tịnh Nhu đang phân vấn, xoắn xít với bao nhiêu lo lắng. Chợt trong cung truyền đến một thái giám đến báo tin. Thái giám là người của cung Bảo Ngọc muốn mời nàng đến, Uyển Tư hoàng phi muốn gặp. Tịnh Nhu ngớ người. Uyển Tư càng lúc càng khiến nàng không sao hiểu nổi. Đến mức mạo muội cho người đến tận phủ để mời nàng vào gặp, Uyển Tư này đúng là thái quá rồi đây! Tuy nhiên, Tịnh Nhu vẫn đáp ứng với thái giám truyền tin. Nàng gấp gáp thay y phục rồi tiến cung.

- -------

Trên giường bệnh, Uyển Tư nằm nghiêng người, kê gối cao. Tịnh Nhu ngồi cạnh bên từng muỗng từng muỗng đút thuốc đến tận miệng cho nàng. Thật, Tịnh Nhu cũng không hiểu nổi nàng vì sao phải làm cái chuyện chăm sóc tận tình với một người không mấy thân thiết với mình như Uyển Tư đây. Thế nhưng nhìn Uyển Tư gầy yếu lại bị thương đau đớn đến vậy. Nàng vừa đau xót, vừa áy náy. Thôi mặc kệ đi, chỉ cần giúp được cho Uyển Tư, chỉ cần nàng ấy thấy khá hơn thì nàng có làm nhiều hơn cũng đâu có gì là quá? Tịnh Nhu đút hết chén thuốc, nàng đặt chén lại bàn, nhìn Uyển Tư cười hỏi:

- Hôm nay sắc diện của quí phi khá hơn nhiều rồi đấy! Vết thương đã khô mặt chưa? Thái y có nói khi nào người có thể xuống giường không?

Nét mặt Uyển Tư chợt nhiên trầm mặc. Nàng gượng một lúc mới cười nhẹ, đáp với Tịnh Nhu:

- Vết thương lành lại thì bớt được nỗi đau trên thể xác. Nhưng khi xuống giường được, lại phải trở về nhà lao. Vẫn là khổ đau, chỉ khác ở đau ở thân hay đau ở tâm mà thôi.

Tịnh Nhu chết lặng một lúc lâu. Nét mặt nàng sa sầm lại. Trấn định một lúc, nàng chợt nắm lấy tay Uyển Tư, nhìn thẳng vào mắt vị nữ nhân nhu nhược ủ rủ trên giường, chắc nịch nói:

- Quí phi, người đừng lo. Tịnh Nhu sẽ cố gắng nghĩ cách. Sẽ không để người bị bắt trở lại nhà lao nữa đâu!

Uyển Tư ngạc nhiên nhìn nàng. Tịnh Nhu vẻ mặt hết sức nghiêm túc khẳng định, không giống như những lời an ủi sáo rỗng với nàng. Nhưng mà vì sao Tịnh Nhu lại nói như vậy? Chẳng lẽ, Tịnh Nhu có cách nào cầu xin với hoàng thượng? Hoặc là....

Uyển Tư bất chợt nhìn thẳng Tịnh Nhu, nàng hỏi:

- Đô úy, nàng nói như vậy là ý gì? Phải chăng nàng đã biết Uyển Tư vô tội? Nàng tin bổn cung không có hãm hại Tĩnh Huệ tỉ tỉ có phải không?

Ánh mắt Uyển Tư tròn xoe, vẻ mặt nóng vội trông vào Tịnh Nhu chờ đợi câu trả lời. Tịnh Nhu thở dài một hơi, gật đầu nói:

- Ta tin. Ta biết quí phi là người tốt. Nàng là người tốt, tất nhiên sẽ không hại đại tỉ của ta...

Uyển Tư kích động, nắm chặt lấy tay Tịnh Nhu, ánh mắt rưng rưng nói:

- Đa tạ đô úy! Đa tạ đô úy thấu hiểu cho Uyển Tư! Nhưng mà...chỉ sợ...

Uyển Tư nghĩ đến mẫu thân nàng Nguyệt Bảo trưởng công chúa cũng vì chuyện trong kim thoa có độc, đã bị bắt giam cùng với một số người của phủ Trung Nghĩa vương. Nàng thật không hiểu vì sao mẫu thân nàng lại đặt làm kim thoa có cơ quan. Nàng tin mẫu thân không thể nào lại để độc dược vào kim thoa làm gì. Nhưng bây giờ vật chứng đã như thế. Nhân chứng là Huệ Tâm lại tự tử, để lại di thư chỉ tội nàng. Mà nàng một chút cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhớ lại ánh mắt của hoàng thượng ngày hôm ấy. Hoàng thượng thật sự không tin tưởng nàng. Hoàng thượng là phu quân của nàng, là nam nhân duy nhất của nàng. Nàng được phong là quí phi, sinh được thái tử. Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng thượng vô cùng thịnh sủng nàng. Thế nhưng, chỉ qua ánh mắt của hoàng thượng ngày hôm ấy thì đã rõ ràng. Tình yêu của hoàng thượng đối với nàng, đến tột cùng cũng chỉ là một chút sủng ái. Uyển Tư xót xa tột độ. Nàng cắn chặt răng, nén lại nỗi lòng chua xót. Tịnh Nhu nhìn thấy Uyển Tư như thế, nàng càng thấy bị dày vò, khó chịu hơn. Ôi, ông trời! Vì cái gì lại cho nàng biết sự thật oan khuất của Uyển Tư lại liên quan đến đại tỉ Tĩnh Huệ phi kia chứ? Bây giờ nàng phải làm thế nào để giúp cho Uyển Tư mà không hại đến đại tỉ đây? Đại tỉ, Uyển Tư, người nào cũng đáng thương. Vì cớ gì ông trời khiến họ vướng vào cảnh khổ đến thế này?

Tịnh Nhu đang rối rắm, chợt nghe giọng của Tĩnh Huệ phi ở phía sau vang lên, khiến nàng và Uyển Tư cùng lúc giật mình. Uyển Tư cũng vội buông tay Tịnh Nhu ra, nhìn về phía Tĩnh Huệ phi. Tĩnh Huệ phi bước đến bên giường Uyển Tư, ánh mắt nàng tĩnh lặng như nước, môi nàng cười nhẹ nhìn Uyển Tư rồi lại nhìn Tịnh Nhu khẽ nói:

- Nghe nói Uyển Tư muội muội bị thương. Nhưng mấy ngày nay Tĩnh Huệ lại không tiện đến thăm. Vừa lúc đi ngang qua Bảo Ngọc cung, nhân tiện ghé vào. Trùng hợp lại gặp cả Nhu muội ở đây. Nhu muội, muội cũng thật là. Bản thân đến thăm Uyển Tư muội, vì sao lại không bảo với tỉ để cùng đi? À còn nữa, muội và Uyển Tư muội từ lúc nào lại dường như rất thân thiết ấy nhỉ? Tay nắm tay rất chặt.

Nàng che miệng cười nhẹ:

- Nếu mà không nói, người ta còn nghĩ muội với Uyển Tư muội mới chính là tỉ muội tình thâm đấy!

Tịnh Nhu đứng dậy. Nàng nhìn lại Tĩnh Huệ phi. Không hiểu sao tự nhiên nàng có cảm giác Tĩnh Huệ phi hôm nay rất kì lạ. Nàng không tin Tĩnh Huệ phi lại trùng hợp ghé vào thăm Uyển Tư. Lẽ nào đại tỉ đến là bởi vì biết được Uyển Tư cho người đến tận phủ mời nàng vào cung gặp? Đại tỉ là lo lắng nàng sẽ nói gì đó với Uyển Tư cho nên mới lo lắng, đến tận nơi để xem thử?

Tịnh Nhu nghĩ bụng, rồi tự nhiên cũng thấy trong lòng rất nặng nề. Nàng quay sang Uyển Tư, ánh mắt thâm trầm, nhìn nàng ấy một lúc rồi thở dài ra, nói:

- Uyển Tư quí phi, người nghỉ ngơi cho tốt! Tịnh Nhu còn có việc. Ta xin lui trước!

Nàng nói xong, quay sang Tĩnh Huệ phi, gượng gạo nói:

- Không làm phiền đại tỉ ở lại trò chuyện với Uyển Tư quí phi. Tịnh Nhu muốn đến tổng doanh gặp đại ca một lúc! Muội xin cáo từ!

Nói xong, nàng liền quay lưng bước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play