Tịnh Dung trong lòng đang buồn bực không muốn về nhà, cũng không muốn gặp ai, lại càng sợ bị người trong phủ tìm thấy nên mới cố ý đi vào sòng bạc, nơi mà trước đây nàng tuyệt nhiên ngay cả nghĩ cũng không nghĩ là sẽ đến. Ban đầu nàng chỉ muốn vào dạo chơi xem qua cho biết. Thế nhưng, nhìn các trò chơi trong này, nàng lại nhớ đến trò chơi đổ xí ngầu bầu cua cá cọp gì đó của Tịnh Nhu. Máu háo thắng của nàng trỗi dậy, nàng thật muốn chơi tốt trò chơi này để sau này có dịp nàng sẽ dùng nó để thắng lại Tịnh Nhu.
Mới bắt đầu chơi, nàng thắng liên tục mấy ván. Tiểu cô nương lần đầu tiên đánh bạc, cầm được tiền thắng cược trên tay tâm tình thật sự khoan khoái lắm. Nhưng nàng trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến, chơi thêm một lúc nàng không chỉ thua liên tục mà còn là thua đậm, thua sạch sành sanh. Đến lúc không còn gì trong tay, nhà cái lại dụ nàng bảo cho nàng mượn bạc. Nàng nào nghĩ nhiều, liền cầm bút kí ngay. Đến lúc nhà cái đổ xí ngầu xong, giơ bát lên tuyên: "Nhà cái thắng!". Tịnh Dung tức đỏ mắt. Nàng còn chưa kịp khiếu nại nhà cái ăn gian, đã bị hai gã nam nhân đến bắt lấy. Tịnh Dung hoảng sợ, vội la toáng:
- Thả ta ra! Các người là ai? Các ngươi muốn làm gì? Biết bổn tiểu thư là ai không mà dám vô lễ với ta?
Tên chủ sòng bạc để cho hai thủ hạ bắt giữ nàng, bản thân gã bước đến đưa tay trêu ghẹo nựng má nàng nói:
- Suỵt! Nàng là ai không có quan trọng đâu. Chỉ tí nữa thôi, nàng sẽ làm hầu thiếp của ta! Ha ha! Tiểu mỹ nhân xinh đẹp! Lại đây, tướng công sẽ thật ôn nhu với nàng!
Gã vừa nói, vừa chu môi muốn hôn vào mặt Tịnh Dung. Tức thì, môi của gã chạm vào một vật gì đó lành lạnh. Gã mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt có một vật bằng kim loại, hình thù như một chiếc hộp nhỏ. Gã còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã thấy "phựt"một cái, lửa từ trong chiếc hộp bé xíu kia táp vào mặt gã khiến môi và mũi gã bị đốt, nóng phỏng phải giật bắn người lùi lại. Tịnh Dung còn chưa thấy mặt người vừa đến kia, đã thấy hai tên đang bắt giữ nàng tự nhiên cũng ôm cổ tay, vội buông nàng ra lùi lại. Nàng lập tức được người kia kéo về phía sau lưng bảo hộ. Lúc này Tịnh Dung mới nhìn lại thì kinh ngạc, không thể ngờ tới:
- Ngươi...sao lại là ngươi?
Tịnh Nhu không đáp lời nàng, chỉ nhìn sang đám người của sòng bạc, nàng cao giọng nói:
- Cô nương này ta phải đưa đi. Ai cản ta, ta đốt trụi cả nơi này! - Nàng vừa nói, vừa giơ chiếc hộp quẹt zippo lên, bật lửa.
Đám người trong sòng bạc nhìn cái vật bé xíu kia lại có thể tùy ý phát lửa, nhất thời kinh ngạc cùng sợ hãi, không dám manh động xông lên. Tịnh Nhu cũng không nói nhiều, vừa trừng trừng đe dọa mấy người kia, vừa kéo tay Tịnh Dung hướng ra phía cửa. Bất chợt, Tịnh Dung vùng ra khỏi tay nàng, trừng to mắt với nàng:
- Ai cần ngươi cứu chứ! Ngươi cút đi! Mặc kệ ta!
Vừa lúc này, thủ hạ của chủ sòng bạc kéo đến thêm cả chục người nữa. Tịnh Dung nhìn đám người bao vây cả hai nàng càng lúc càng đông. Lúc này, nàng mới hoang mang nhìn trừng tên chủ sòng bạc nói:
- Ngay dưới chân thiên tử, các ngươi làm phản sao dám tự ý bắt người? Có tin, bổn tiểu thư cho người san bằng sòng bạc của ngươi hay không?
Chủ sòng bạc thấy thủ hạ của mình đang áp đảo đối phương, gã thắng thế liền bước lên, một tay xoa mũi, vừa cười cười nói:
- Tiểu mỹ nhân, dữ dằn lắm nha! Bổn tướng công rất thích!
Tịnh Dung phì một tiếng khinh bỉ nói:
- Thích cái đầu của ngươi, ngươi sai thủ hạ của ngươi cút mau! Nếu không đừng trách ta...
- Trách nàng cái gì? Tiểu mỹ nhân, nàng quên là nàng đã kí giấy bán thân cho ta rồi! Nàng bây giờ chính là người của ta! Muốn hăm dọa ta sao? Được, để bổn tướng công thu phục luôn cả cô nương khả ái này rồi cả hai nàng cùng hầu hạ cho ta!
Chủ sòng bạc nói xong, liền khoái trá cười hô hố. Tịnh Dung tức đến đỏ mặt, nhìn đám thủ hạ kia càng lúc càng tiến gần, thật sự sẽ bắt lấy các nàng.
Tịnh Nhu nãy giờ không nói lời nào, yên lặng quan sát sòng bạc một lúc rồi chợt lên tiếng:
- Các người đã có được giấy bán thân của cô nương này nhưng không có giấy bán thân của ta. Muốn bắt ta chính là phạm pháp. Như vậy đi, chúng ta cùng chơi một ván, nếu ngươi thắng ta lại gá thân cho ngươi?
Tịnh Dung nghe nàng nói, liền trợn mắt lên, suýt tí nữa bật miệng chửi nàng ngu ngốc rồi. Lí nào là vậy? Tưởng nàng hay ho lắm, cuối cùng cũng chỉ nói được như vậy. Chơi bạc với chủ sòng bạc, khó mà có chuyện thắng. Đằng này gá thân đánh cược, rõ ràng cũng chỉ có một kết cục thôi. Tịnh Dung lúc này tự nhiên lại bình tĩnh, nàng không thèm nhìn đến Tịnh Nhu, chỉ lạnh nhạt nói:
- Ngươi và ta không có can hệ, không cần ở đây dây dưa với họ. Ta cũng sẽ không biết ơn ngươi đâu. Cút đi!
Tịnh Nhu không đáp lời cũng không thèm nhìn đến nàng mà bước lại gần bên bàn cược. Thủ hạ của chủ sòng bạc mang đến cho nàng một tờ giấy. Nàng chẳng nghĩ ngợi, liền lăn dấu tay vào. Chủ sòng bạc cười đắc ý, cầm lấy xí ngầu lắc lên, định đổ ra. Tịnh Nhu bất chợt nói:
- Khoan đã! Ta muốn xem thử xí ngầu.
Chủ sòng bạc ngạc nhiên hỏi:
- Xí ngầu thì có gì mà xem?
Tịnh Nhu không nói nhiều, cầm lấy hột xí ngầu giơ lên cao, sau đó đặt xuống bàn. Ngay khi chủ sòng bạc còn chưa biết nàng định làm gì, nàng đã lấy dao bấm trong người ra, chặt mạnh một nhát, viên xí ngầu vỡ đôi, lộ ra bên trong một phần kim loại. Tịnh Nhu reo to lên:
- A! Thì ra ngươi gian lận! Mọi người mau đến xem! Chủ sòng bạc này gian lận! Mau, lại đây xem! Tất cả mọi người bị họ lừa lấy tiền đấy! Chúng ta phải đòi lại mau!
Một lời của nàng vang lên, cả mấy chục con bạc đang thua đỏ mắt lập tức mặt sáng rỡ, bu đến vây kéo chủ sòng bạc và thủ hạ chất vấn hỏi tội. Cả sòng bạc có đến ba chục tên thủ hạ, nhưng con bạc đến chơi cũng có hơn bảy tám chục người. Vậy là con bạc bu vây, túm lấy nhà cái cùng chủ sòng bạc đòi lại tiền, la hét inh ỏi náo loạn cả lên. Tịnh Nhu chỉ chờ có thể, kéo theo Tịnh Dung chạy thật nhanh ra ngoài.
Cả hai chạy vòng hết hai dãy nhà, qua ba con đường mới dừng lại thở hổn hển. Tịnh Dung vô tình nhìn sang vẻ mặt Tịnh Nhu. Nàng lại đang nhìn đăm đăm vào dãy hiên của cửa hiệu ở con đường phía trước. Bên trong dãy hiên có đến cả chục kẻ ăn mày đang ngồi túm tụm rúc vào nhau để sưởi ấm. Tịnh Nhu không nói lời nào, nàng chạy trở lại quầy bánh bao lúc nãy vừa đi ngang qua, mua hết tất cả số bánh mang đến. Tịnh Dung nhìn theo bước chân của nàng. Còn đang thắc mắc thì đã thấy Tịnh Nhu mang bánh bao phát cho từng người ăn mày dưới hiên kia. Sau đó nàng còn dốc túi, lấy hết bạc chia cho các ăn mày. Tịnh Dung vẫn đứng từ xa nhìn nàng. Đợi đến khi nàng quay trở lại, mới chợt hỏi:
- Ngươi mà cũng tốt bụng như vậy sao? Biết phát bánh cho ăn mày! Còn có, từ đâu lại có bạc cho họ thế?
Tịnh Dung nói xong, mới nhìn lại cái túi gấm trên tay Tịnh Nhu, liền trợn mắt:
- Túi bạc của ta, vì sao trong tay ngươi?
Tịnh Nhu thản nhiên đáp:
- Bạc của ngươi đã sớm thua hết rồi. Túi bạc này là ta lấy từ trong người của tên chủ sòng bạc gian manh kia. Phạm nhị tiểu thư, ta chính là kẻ như vậy đấy. Vừa là ăn mày, vừa là lưu manh, cũng chính xác chính là loại tiện dân đạo chích trộm vặt mà ngươi luôn khinh ghét đấy!
Nàng nói xong, cũng bỏ mặc Tịnh Dung mà đi về hướng ngược lại với hướng về tướng quân phủ. Tịnh Dung nhìn theo bóng nàng càng lúc càng xa bất chợt gọi to:
- Tịnh Nhu, ngươi đi đâu?
Tịnh Nhu không dừng bước, bình thản nói:
- Ta là con trời sinh trời nuôi! Tự ta có thể nuôi sống bản thân được, không dám ăn bám vào Phạm gia, khiến nhị tiểu thư khinh thường. Ngươi trở về nhắn giùm với nghĩa phụ nghĩa mẫu, đại phu nhân và cả tam cửu là ta cảm tạ mọi người đã thịnh tình đối đãi với ta. Ơn nghĩa đó, ta suốt đời ghi nhớ! Chân trời góc biển, nếu có duyên sẽ gặp lại!
Nàng càng bước càng xa. Trái tim Tịnh Dung tự nhiên đau xót. Đấy chẳng phải là điều mà nàng luôn mong muốn sao? Tịnh Nhu đi rồi, tất cả mọi thứ đều trở lại như cũ. Phụ thân, mẫu thân, cả nhà đều chỉ yêu thương nàng. Cả Huyền Bảo công chúa, nàng ấy vẫn chỉ có một bằng hữu duy nhất chính là nàng. Không có Tịnh Nhu, nàng sẽ không còn thấy chướng mắt. Một kẻ thấp kém, hèn hạ, hành vi vô lại, bần tiện đến thế kia. Tịnh Nhu đi rồi, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp. Thế nhưng,...Tịnh Dung nhìn bóng lưng đơn bạc gầy gò kia, không hiểu tại sao trong lòng nàng lại quặn lên một cổ cảm xúc đau đớn. Nàng nhớ lại vẻ mặt khổ sở thê thảm của Tịnh Nhu lúc bị nàng bày trò gạt chân cho ngã rồi tưới nước ớt vào. Nàng lại nhớ đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào từng lời của Tịnh Nhu bộc bạch nỗi lòng về số phận hẩm hiu của mình. Lúc vừa rồi, Tịnh Nhu xuất hiện trong sòng bạc cứu nàng, lại là một ánh mắt khác. Ánh mắt kia, so với ánh mắt của đại ca Nhật Trung, người luôn xuất hiện bảo hộ cho nàng mỗi khi nàng lâm vào nguy hiểm lại còn ấm áp hơn, dịu dàng hơn. Bất chợt, một giọt nước mắt rơi xuống đôi má hồng nhuận của Tịnh Dung. Nàng lấy hết dũng khí, cất giọng gọi to:
- Tịnh Nhu, đừng đi!
Tịnh Nhu nhất thời cũng bị kinh ngạc vì câu nói của Tịnh Dung. Nàng dừng bước, mất một lúc trấn định, mới khẽ quay đầu nhìn lại:
- Phạm nhị tiểu thư còn có việc gì?
Tịnh Dung không đáp mà bước từng bước đến chỗ của Tịnh Nhu. Tịnh Nhu khá bất ngờ khi thấy Tịnh Dung đương không như thế lại khóc. Nàng còn ngây ngốc chưa biết nên nói gì, Tịnh Dung đã nắm lấy cổ tay nàng, vừa kéo đi vừa nói:
- Cùng về nhà đi! Sau này...ta sẽ không ức hiếp ngươi nữa!
Tịnh Nhu không dám tin vào tai mình. Nhưng chân nàng không tự chủ, bị Tịnh Dung lôi kéo, cũng lạch bạch đi theo sau nàng. Hai người đi đến một lối rẽ, chợt nhìn thấy một quán cháo ven đường. Tịnh Nhu đang đi liền dừng lại, nhìn đăm đăm về hướng quán cháo. Tịnh Dung quay lại, nương theo ánh mắt nàng rồi chợt hỏi:
- Ngươi muốn ăn sao? Nhưng mà...chúng ta đều không có tiền.
Tịnh Nhu khẽ lắc đầu, chỉ tay về góc phía sau của quán cháo, nơi đó có một con chó trông rất gầy gò và dơ bẩn đang nhìn chằm chằm vào nồi cháo nghi ngút khói của chủ quán. Tịnh Nhu móc trong người ra một cây trâm bạc đã thắng được của Ngọc Thúy lúc ở trong cung. Nàng đưa cây trâm bạc cho ông chủ, rồi gọi ra mấy tô cháo, bưng đến trước chỗ con chó, vừa thổi vừa khuấy để cháo mau nguội, vừa buồn buồn nói:
- Ngươi có biết không, cảm giác bị đói rất là đáng sợ. Một khi đã bị đói thì dù là người hay con vật đều khốn khổ cùng cực như nhau.
Nàng nói xong, đặt tô cháo đã nguội xuống trước mặt con chó. Con chó ư ử lên mấy tiếng liền quẩy đuôi mừng rỡ rồi húc mặt vào tô cháo ăn lấy ăn để. Vừa lúc đó, từ trong con hẻm gần đó chạy đến thêm mấy con chó nữa. Tịnh Nhu quay sang nhìn Tịnh Dung mỉm cười:
- Hi vọng ông chủ không giận vì chúng ta dùng cháo của ông cứu đói cho đám chó này.
Nàng nói vậy, lại bưng tô cháo khác thổi thổi rồi đặt xuống cho đám chó. Đám chó được ăn một bữa no nê, mới đứng dậy nhìn nhìn về phía hai nàng bằng ánh mắt cảm kích sau đó mới từ từ bỏ đi. Tịnh Nhu đứng nhìn cho đến khi đám chó đi hết, nàng mới quay sang Tịnh Dung:
- Đi, chúng ta về nhà!
Suốt dọc đường đi, Tịnh Dung cứ nhìn trộm Tịnh Nhu. Không hiểu tại sao, hôm nay nàng cảm thấy Tịnh Nhu thật sự rất khác biệt với trước đây. Hóa ra Tịnh Nhu cũng là một người có tấm lòng tốt đẹp đến như thế. Vậy mà từ trước đến giờ, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy Tịnh Nhu là một kẻ xấu xa, hạ tiện. Nghĩ đến, suýt tí nữa nàng đã tiêu đời trong tay đám người xấu của sòng bạc nếu không phải có Tịnh Nhu đến cứu. Nàng bất chợt hỏi Tịnh Nhu:
- Tịnh Nhu, vì sao ngươi lại biết ta ở sòng bạc mà đến đó?
Phụ thân nàng là đại tướng quân trấn giữ binh quyền toàn kinh thành. Đại ca nàng cũng là một thiếu úy có thể khiển hơn một vạn binh. Nhị ca, tam ca, tứ ca đều có tiếng tăm trong kinh thành, bất cứ nha môn, phủ doãn gì, chỉ cần các ca ca nàng lên tiếng đều có thể điều người đến ngay. Vậy nhưng bọn họ lại không một ai tìm ra nàng, lại để một nữ nhân mà nàng khinh thường nhất, chán ghét nhất ở vào lúc nguy cấp nhất tìm đến đúng lúc cứu được nàng. Tịnh Nhu nghe nàng hỏi, khẽ mỉm cười thản nhiên đáp:
- Là do ta theo sau các vì huynh trưởng, thấy họ nơi nào cũng tung người đến tìm hết. Chỉ duy có nơi này là không ai tìm đến. Cho nên ta vào xem thử. Vậy mà may, lại tìm được ngươi. Quả nhiên là phụ thân mẫu thân là người tốt được phước, cho nên trời cao mới chiếu cố cho ngươi! Ngươi sau này, nên hiếu thuận với họ một chút. Phụ thân, mẫu thân, cả đại nương đều yêu thương ngươi nhất!
Tịnh Dung bất chợt ngước mặt lên nhìn thẳng Tịnh Nhu:
- Tịnh Nhu, xin lỗi ngươi!...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT