Trọng lão phu nhân
vạn lần cũng không ngờ tới mình sẽ nghe như vậy. Sau khi Trọng Đình
Xuyên mở miệng, trong lúc nhất thời bà không kịp phản ứng nhiều chỉ nhìn Lệ Nam Khê rồi lại nhìn bụng nàng, mờ mịt không hiểu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười mỹ mãn của Trọng Đình Xuyên, lão nhân gia
chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Lệ Nam Khê cũng khác hẳn: "Tư Tư đây
là... có?"
Lệ Nam Khê không ngờ vừa rồi
Trọng Đình Xuyên sẽ nói như vậy, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Hiện tại
lại nghe lão phu nhân trực tiếp hỏi, nàng không tiện phủ nhận, chỉ có
thể thẹn thùng gật đầu, sau đó khẽ "ừm" một tiếng.
"Chuyện khi nào?” Trọng lão phu nhân lại hỏi.
Trọng Đình Xuyên nói: "Đã gần ba tháng."
"Nga. Đã không ít thời gian." Lão phu nhân gật đầu, trong lòng từ từ tràn ra
một niềm vui sướng, vẻ mặt nghiêm nghị lúc trước cũng dần dần thả lỏng,
thậm chí còn bắt đầu trêu ghẹo: "Ai da, lâu như vậy mới nói cho ta biết
là sợ ta biết chuyện rồi hai ba ngày lại chạy đến chỗ các con sao?"
“Cũng không phải.” Lệ Nam Khê sợ lão phu nhân có ý kiến với Trọng Đình Xuyên, vội vàng nói: “Là do ta nghe nói ba tháng đầu thai chưa ổn định nên mới muốn ổn thỏa rồi nói cho tổ mẫu biết."
Trọng lão phu nhân vốn muốn nói nàng sớm nói cho bà biết thì bà có thể chiếu
cố cho nàng sớm hơn không phải là tốt hơn sao? Nhưng sau khi nghĩ lại,
tỷ tỷ Lệ Nam Khê có thai sau đó bị sảy, xem ra Lệ Nam Khê đối với cái
thai này càng để ý hơn, nên không nhắc lại nữa.
Tuy lão phu nhân đã có ba tằng tôn tử, nhưng hài tử của Trọng Đình Xuyên sẽ là cháu đích tôn, lại là hài tử của quốc công gia cho nên không thể xem như hài tử bình thường.
Trọng lão phu
nhân sai người đi báo tin vui này cho mọi người, lại cẩn thận hỏi han
tình trạng của Lệ Nam Khê. Biết gần đây nàng tất cả đều khỏe mạnh, ngoại trừ ăn uống không được tốt lắm thì mới yên lòng.
"Chả trách lúc đó con lại nói không ăn thịt cua.” Nghĩ đến tình cảnh Lệ Nam
Khê giằng co với Sam nhi và Mạnh Mạn Vũ ngày đó, lão phu nhân thầm cảm
thán trong lòng: “Sao lúc đó không nói ra? Để mọi người đều vui vẻ."
"Lúc đó nói ra chỉ sợ không ai vui vẻ gì." Thần sắc Lệ Nam Khê lãnh đạm,
dáng vẻ tươi cười cũng lạnh nhạt hơn: "Bộ dạng Mạnh Mạn Vũ và Sam nhi
lúc đó, cho dù ta có nói ra chuyện này để phản bác các nàng thì cũng
không có ý nghĩa."
Trọng nhi lão gia tới vốn là muốn xin tha cho Sam nhi, lúc trước bị Trọng
Đình Xuyên trách cứ một phen, trong lòng hắn đã không thoải mái, đang
định khuyên lão phu nhân lần nữa thì lại nghe tin Lệ Nam Khê có thai.
Lúc này suy nghĩ của hắn không để trên chuyện Lệ Nam Khê mang thai, chỉ
thầm nghĩ gặp phải Lệ Nam Khê quả thật xui xẻo, sợ là cầu tình cho Sam
nhi đã khó lại càng thêm khó hơn.
Cho nên lúc Lệ Nam Khê hỏi hắn một câu kia, Trọng nhị lão gia không trả lời
nàng mà chuyển hướng sang Trọng lão phu nhân hỏi: "Hôm nay đúng lúc có
chuyện vui, không nên để chuyện xấu làm ảnh hưởng mới phải lẽ. Sam nhi
quỳ đã không ít thời gian, không bằng để con bảo hắn tới thỉnh an mẫu
thân?"
Hắn muốn nhân lúc lão phu nhân còn có một chút tình cảm với Sam nhi sớm cho hắn đứng dậy miễn cho đêm dài
lắm mộng. Sau này lão phu nhân chỉ thương chắt tôn tử mới không quan tâm đến tôn tử này nữa, chỉ cần lão phu nhân chịu gặp Sam nhi thì chuyện
lúc trước liền có thể bỏ qua không nhắc tới nữa.
Nhưng hiện tại lão phu nhân lại không nghĩ như vậy. Chưa nói Lệ Nam Khê chán
ghét những gì Mạnh Mạn Vũ và Sam nhi đã làm, chỉ nói tới Trọng Đình
Xuyên đang ở đây, bà chắc chắn sẽ không lập tức cho phép Sam nhi đi vào.
Nghe Trọng nhị lão gia mơ mơ hồ hồ ám chỉ, lão phu nhân buồn bực, lạnh giọng nói: "Hắn còn nhỏ, trải qua chuyện này cũng tốt cho hắn."
Nếu là lúc bình thường, nhị lão gia thấy lão phu nhân không hờn không giận
như vậy sẽ nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng lúc này trong lòng hắn lại
lo lắng nóng nảy - Mạnh Mạn Vũ bị giam trong khố phòng, Sam nhi thật vất vả mới có thể được lão phu nhân giữ lại nuôi bên người bây giờ cũng bị
chán ghét, bị vứt bỏ. Nếu không nắm chặt thời gian đoạt lại sủng ái của
lão phu nhân, sợ là cuộc sống sau này ở trong phủ của Sam nhi sẽ càng
thêm khó khăn.
Tuy hắn không chỉ có một
nhi tử, nhưng đây là hài tử đến tận khi hắn đã tới tuổi trung niên mới
có, lại thương tiếc hắn từ nhỏ đến lớn đều phải ở ngoài phủ, không được
một phút hưởng vinh hoa phú quý, tình cảm đương nhiên phải bất đồng với
những nhi tử khác.
“Lão phu nhân minh
giám.” Nhị lão gia vội vàng nói: “Chỉ là hài tử nói mấy câu thôi, Mạn Vũ cũng là không phải cố ý phạm lỗi, ngài cần gì phải --”
Hắn vốn muốn nhân cơ hội nhắc đến Mạnh Mạn Vũ, vừa cầu tình cho Sam nhi vừa hy vọng lão phu nhân thả Mạnh Mạn Vũ ra. Ai ngờ lão phu nhân vừa nghe
xong liền giận tím mặt.
“Vô liêm sỉ!” Lão phu nhân vung tay ném chén trà về phía hắn: “Cái gì mà không cố ý phạm
lỗi? Nếu thật sự không cố ý thì làm sao có thể ở một bên chỉ trích Tư Tư hết lần này đến lần khác, một chút cũng không thấy hổ thẹn!"
Trọng nhị lão gia không biết cụ thể tình hình lúc đó, lúc Từ thị nói lại với
hắn thì vừa khóc lóc kể lể vừa mắng Mạnh Mạn Vũ, những người khác căn
bản là không muốn nói đến chuyện này. Mạnh Mạn Vũ vẫn không thấy đâu,
Sam nhi thì còn nhỏ, chỉ ấp úng nói mình không phải cố ý.
Bây giờ nghe lão phu nhân nói "hết lần này đến lần khác", hắn mới có chút
hoảng sợ, xua tay nói: "Hài tử không phải là người không biết nặng nhẹ,
từ trước đến nay đều rất ngoan."
“Con hư
tại cha.” Lão phu nhân hừ lạnh: “Chẳng trách đứa bé kia có tâm tư bất
chính. Lúc ngươi dạy hắn đều thuận theo hắn, nhưng lại không dạy hắn đạo lý làm người, đợi đến giờ hắn bị Mạnh thị dạy không ra hình dạng gì từ
lâu."
Trọng lão phu nhân không kiên nhẫn phất tay với hắn: "Ngươi đưa hắn đi đi, đừng ở đây làm chướng mắt người ta."
Câu nói cuối cùng khiến Trọng nhị lão gia tức giận, mặc dù người nói mấy
lời này là mẫu thân ruột của hắn, nhưng người bị ghét bỏ trong lời nói
lại là tiểu nhi tử hắn đau lòng nhất. Trọng nhị lão gia vô cùng tức
giận, phản bác lại: "Hắn chướng mắt chỗ nào? Hắn có chỗ nào không tốt?
Ngài chính là bất công! Lúc trước thiên vị đại ca, bây giờ lại thiên vị
Xuyên nhi. Hài tử Xuyên nhi còn chưa ra đời, ngài đã coi nó là trân bảo, còn nhi tử của con ở đây ngài lại xem như cây cỏ, làm gì có đạo lý như
vậy!"
Dưới cơn thịnh nộ, thanh âm của hắn rất lớn, đến khi ngừng lại, tiếng gào thét vẫn vang vọng trong phòng.
Giữa những tiếng vọng, một tiếng xuy cực kỳ khinh thường vang lên.
“Đúng!” Trọng nhị lão gia cứng cổ nói: “Tất nhiên là như vậy!"
"Vậy thì ta muốn hỏi, cái tiểu tử đang quỳ bên ngoài kia dựa vào cái gì mà cùng một chỗ với ta?"
Lời này khiến cho vành mắt Trọng nhị lão gia đỏ ngầu: "Hóa ra ngươi cũng
coi thường ta. Hắn cũng đường đường chính chính là hài tử Trọng gia."
“Sai.” Khóe môi Trọng Đình Xuyên gợi lên nụ cười chế giễu: “Lời này của nhị
lão gia sai rồi. Đường đường chính chính? Đường đường chính chính chỗ
nào? Nương hắn không rõ lai lịch, thậm chí còn không tính là một tiểu
thiếp thật sự. Mà đây —” Hắn kéo Lệ Nam Khê vào lòng, ôm chặt lấy nàng:
"Đây lại là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng."
Hắn đột nhiên lạnh lùng, giọng nói lạnh thấu xương: "Nhị lão gia muốn cầu
tình cho hắn thì có thể. Nhưng nếu muốn đánh đồng hắn với nhi tử của ta, ta nhất định sẽ không đồng ý!"
Trọng nhị lão gia không ngờ hắn chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã hạ thấp thân phận
của Sam nhi xuống. Nghĩ đến việc nhi tử mình yêu thương bị người ta chế
nhạo như vậy, Trọng nhị lão gia vừa tức vừa buồn bực. Nhưng hắn biết
hiện tại khắc khẩu với Trọng Đình Xuyên không hề có ích lời gì, cuối
cùng tức giận trừng mắt một lúc lâu, thấy Trọng lão phu nhân cũng không
phản ứng gì liền trực tiếp phất tay áo rời khỏi phòng.
Lão phu nhân cảm thấy mấy lời Trọng Đình Xuyên nói rất có lý. Bà không nghĩ tới nhị nhi tử có thể vì một hài tử không ra hồn mà đối xử với bà như
vậy, đúng là không có một chút tôn kính trưởng bối, cấp bậc lễ nghi cũng mặc kệ, trực tiếp bỏ đi như vậy. Bà càng không thích Sam nhi, cũng
không muốn để ý đến chuyện này nữa, tiếp tục hỏi tình trạng mang thai
của Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê lần lượt nói
với lão phu nhân, lão phu nhân liền nói: "Lúc Xuyên nhi không ở phủ, con cứ đến chỗ ta. Dù sao ở đây ăn uống đầy đủ, nha hoàn ma ma ở chỗ ta
cũng chiếu cố con, không có chuyện gì làm cứ tới đây."
Lời này của bà không phải giả. không nói đến Lữ ma ma đi theo bên cạnh bà,
nhìn không ít hài tử lớn lên, chỉ nói mấy nha hoàn theo bà nhiều năm
trong phòng cũng đã từng chăm sóc Tưởng thị và Hà thị lúc mang thai. Có
điều Hà thị sau khi sinh một nữ nhi xong thì không thường đem nàng đến,
còn Tưởng thị thì lại thường xuyên dẫn Trọng Lệnh Hải đến đây.
Nghĩ đến Tưởng thị, lão phu nhân nhớ Lệ Nam Khê có quan hệ không tệ với
nàng, liền nói: "Đại tẩu con là người thật thà, lại sinh hai hài tử, con qua đây có thể thường xuyên tâm sự với nàng, nhiều thứ phải chú ý bọn
ta sẽ nói cho con biết."
Tuy Lương thị và Ngô thị cũng có hài tử, nhưng lão phu nhân biết quan hệ của Lệ Nam Khê
với hai người không tốt, nhưng quan hệ với Tưởng thị thì không tồi.
Ấn tượng của Lệ Nam Khê với Tưởng thị không tệ, nghe bà nói vậy thì cười
nói: "Cảm ơn tổ mẫu. Vậy ta đây sẽ thường xuyên quấy rầy đại nãi nãi
rồi."
“Quấy rầy cái gì?” Trọng lão phu nhân mặt mày rạng rỡ: “Chỉ là hỏi mấy câu thôi, không cần khách khí như vậy."
Thương lượng chuyện này xong, lão phu nhân còn có chút chuyện muốn căn dặn
riêng Trọng Đình Xuyên nên không giữ Lệ Nam Khê ở lại lâu, bảo nàng đi
về trước.
Vốn dĩ Lệ Nam Khê muốn đợi
Trọng Đình Xuyên về chung, nhưng Trọng Đình Xuyên nghĩ bên ngoài trời
lạnh, để Lệ Nam Khê ở ngoài chịu gió lạnh thì chẳng thà để nàng về Thạch Trúc uyển nghỉ ngơi, nên không đồng ý đề nghị của nàng, nhất quyết bảo
Quách ma ma và Sương Ngọc đưa nàng về.
Lệ Nam Khê thấy hắn kiên trì chỉ có thể từ bỏ, để Quách ma ma đỡ chậm rãi đi về Thạch Trúc uyển.
Còn chưa đến cửa viện, từ xa xa nàng đã thấy mấy thân ảnh đang canh giữ
trước cửa. Nhìn kỹ lại thì thấy Ngô thị dẫn theo Trọng Lệnh Bác, Vu di
nương dẫn theo Trọng Lệnh Nguyệt.
Lệ Nam Khê đang có thai, không dám bước nhanh, thấy mọi người ở xa xa thì gật đầu chào.
Ngô thị kéo Trọng Lệnh Bác đứng đó không nhúc nhích chờ nàng đi qua, Vu di nương bế Trọng Lệnh Nguyệt bước tới nghênh đón nàng.
“Nghe nói thiếu phu nhân có tin vui?” Trong lòng Vu di nương tràn đầy vui
mừng không che giấu được, lông mày ôn hòa thường ngày cũng nhướng lên
mang theo một chút vui mừng: “Vừa rồi lão phu nhân phái người tới báo,
ta còn không tin được. Vừa rồi Nguyệt nhi ở bên cạnh ta, ta phải hỏi đi hỏi lại nàng thêm mấy lần xác định không nghe nhầm mới dám tin."
Bà cao hứng nên nói chuyện có chút lộn xộn, Trọng Lệnh Nguyệt nghe vậy thì che miệng cười, chạy đến bên Lệ Nam Khê nắm lấy tay nàng: "Là tiểu đệ
đệ hay tiểu muội muội?"
“Ta không biết.”
Lệ Nam Khê nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng đi tiếp: “Sau khi hài tử ra đời mới biết được. Bây giờ nhìn ở đâu được?”
“Vâng.” Bởi vì Vu di nương đã dặn đi dặn lại nên Trọng Lệnh Nguyệt bước đi rất
cẩn thận, rất sợ kéo Lệ Nam Khê quá mạnh sẽ làm tiểu bảo bảo bị thương:
“Vậy thì chờ hắn ra đời, con sẽ chơi với hắn.”
“Được.” Lệ Nam Khê cười đồng ý.
Ngô thị cũng vì chuyện này mà đến, vốn dĩ nàng không định đến nhưng khi đến chỗ Lương thị, nhà Lương thị bảo nàng qua xem một chút, nói là lễ tiết
cần có thì không thể bỏ, Ngô thị mới không cam tâm tình nguyện đi đến
đây.
Nàng không mặn không nhạt nói vài câu với Lệ Nam Khê liền cáo từ, dù sao Lương thị bên kia vẫn đang chờ tin tức.
Nhưng Trọng Lệnh Bác lại không chịu.
“Con vừa mới đến!” Trọng Lệnh Bác hất tay Ngô thị ra hét lên: “Con còn chưa
uống canh thịt dê, chưa ăn sủi cảo, con không muốn đi!"
Ngô thị phát hỏa, gõ vào đầu hắn một cái: "Ăn canh với sủi cảo cái gì? Hôm nay không phải là năm mới."
Trọng Lệnh Bác không ngờ nàng sẽ động thủ, gào lên một tiếng, đứng dậy giơ
tay cào nàng: "Bà chắc chắn không phải là nương ruột của ta! Vậy mà bà
lại đánh ta! Nương ta sẽ không đánh ta!"
"Tiểu tử thối này ta đánh con nhẹ như vậy! Cùi trỏ chĩa ra ngoài là giỏi!" Ngô thị căm hận nói.
Mắt thấy hai mẫu tử nháo ầm ĩ, Vu di nương vội vàng khuyên can: "Hai người
các ngươi bớt tranh cãi đi. Có chuyện gì thì từ từ nói không cần phải
như vậy."
Trọng Lệnh Nguyệt sợ đến phát khóc.
Lệ Nam Khê bảo vệ Trọng Lệnh Nguyệt phía sau, Sương Ngọc và Quách ma vây quanh hai bên của Lệ Nam Khê.
Thanh âm của Ngô thị bỗng cất cao đến chói tai, hóa ra là Trọng Lệnh Bác vô
cùng tức giận đá nàng một cước. Lúc trước nàng từng bị gãy xương đùi,
tuy đã lành nhưng một cước của nhi tử lại làm cho nàng nhớ lại khoảng
thời gian bị gãy chân thống khổ, theo bản năng hét lên tát Trọng Lệnh
Bác một bạt tai.
Một cái tát này hạ thủ
rất nặng, ngoài sức tưởng tượng của Ngô thị. Nàng sững sờ đứng đó, Trọng Lệnh Bác gào đi lên, dốc sức đấm đá.
Lệ Nam Khê nhìn nha hoàn bà tử hai người dẫn tới đang sợ run thì hét lớn: "Còn không mau kéo người ra!"
Một ma ma và hai đại nha hoàn phản ứng trước, vội vàng đi lên kéo người ra. Ngô thị và Trọng Lệnh Bác một người là nữ tử, một người là tiểu hài tử, khí lực cỡ nào cũng không lớn bằng các nàng cho nên kéo hai người lại
rất dễ dàng. Có điều Trọng Lệnh Bác vung tay đá chân lung tung, nha hoàn phụ trách kéo hắn chịu không ít khổ.
Trọng Lệnh Bác vẫn còn đang cao giọng la hét, đột nhiên trước mặt một khuôn
mặt nghiêm nghị. Hắn giật mình, sau đó phát hiện là Lệ Nam Khê, liền
cười: "Lục thiếu phu nhân, đây là --"
"Thật là không hiểu quy củ!" Lệ Nam Khê mắng: "Cào loạn như vậy còn ra thể
thống gì nữa? Hài tử cao môn đại hộ có cái dạng như ngươi sao? Sau này
ngươi đi ra ngoài đừng có nói là người quốc công phủ miễn cho người
ngoài lại nghĩ hài tử Trọng gia đều vô pháp vô thiên như thế này!" Nói
rồi nàng cất bước vào viện.
Trọng Lệnh Bác vội vàng ôm chân nàng, có điều vừa đưa tay ra đã bị Sương Ngọc bên cạnh bắt lại.
Trọng Lệnh Bác vừa muốn nổi giận với Sương Ngọc nhưng sực nhớ đến bộ dạng
"hung thần ác sát" của Lệ Nam Khê, không dám động vào người của nàng,
lẩm bẩm nói: "Con đây tức giận. Bà ấy đánh ta, dựa vào cái gì mà con
không được đánh bà ấy?"
“Chỉ bằng nàng là nương người!” Lệ Nam Khê cười lạnh nói: “Dù nàng có ngàn vạn lần không
phải thì có khi nào nàng đối với ngươi không tốt không?"
“Nhưng bà ấy đánh con!” Trọng Lệnh Bác không phục: “Bà ấy đánh con, con đánh trả là chuyện đương nhiên!”
"Quốc công gia đánh ngươi sao không thấy ngươi đánh lại?"
"Con đánh không lại..."
Lệ Nam Khê gật đầu: "Hóa ra là một kẻ hay bắt nạt kẻ yếu."
Trọng Lệnh Bác cảm thấy oan uổng: "Con không bắt nạt kẻ yếu a! Con chẳng qua
chỉ là..." Nói nửa chừng lại suy nghĩ một chút thì cảm thấy hình như hắn thực sự bắt nạt kẻ yếu, nuốt nước bọt nuốt lời muốn nói trở lại, ngẩng
đầu nhìn lên, vội vàng kêu: "Ngài đừng đi. Lục thiếu phu nhân? Lục thiếu phu nhân?"
Nhìn Lệ Nam Khê đi càng lúc
càng xa, Trọng Lệnh Bác ủ rũ lẩm bẩm: "Được rồi, quả thật, ừ, hình như
là có chút ức hiếp kẻ yếu thật."
Lệ Nam Khê dừng chân lại hỏi: "Vậy ngươi có chịu sửa không?"
“Sửa!” Trọng Lệnh Bác vỗ ngực nói: “Con làm sai con nhất định sửa!” Lại trông
mong hỏi: “Nếu như con thay đổi, con có thể uống canh thịt dê được
không?"
Bộ dạng hắn xem đồ ăn như mạng
suýt chút chảy nước miếng xuống khiến Lệ Nam Khê bật cười. Có điều nàng
nhanh chóng nghiêm mặt, nói: "Không có canh thịt dê, nhưng canh xương
ống thì đã nấu chín rồi."
Trọng Lệnh Bác gào một tiếng nhảy bật lên: "Vậy cũng được! Mau đi uống đi!"
Hắn cúi đầu lao vào trong, chạy được vài bước thì nhìn thấy tảng đá ở cửa
viện rồi mới sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn vội quay lại đến trước mặt Lệ
Nam Khê, làm một động tác "mời": "Lục thiếu phu nhân, xin mời."
Lệ Nam Khê không nhịn được cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn không
khỏi cười thành tiếng, nàng nhếch khóe môi, chậm rãi đi vào, nói với
Trọng Lệnh Nguyệt: "Nguyệt nhi cũng vào đi."
Trọng Lệnh Nguyệt vui vẻ đi theo.
Vu di nương và Ngô thị ở ngoài đưa mắt nhìn nhau, Vu di nương dừng chân,
Ngô thị lập tức đi theo, nhìn Trọng Lệnh Bác đang vội vã xông vào trong, nàng đến trước mặt Lệ Nam Khê, nhỏ giọng nói: "Đa tạ lục thiếu phu nhân nói giúp."
Lệ Nam Khê không hiểu nàng đang nói gì, nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Ngô thị nhẹ giọng nói: "Nếu không có lục thiếu phu nhân giúp đỡ, chỉ sợ vừa rồi Bác nhi sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy."
Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu Ngô thị cảm ơn nàng cái gì, chỉ là nàng cũng đâu phải vì Ngô thị.
Thật ra nàng đang nghĩ tới việc sau này khó tránh khỏi phải tiếp xúc nhiều
với Trọng Lệnh Bác, nếu Trọng Lệnh Bác vẫn một lời không hợp liền đánh
nhau, nàng lại mang hài tử nên giải quyết như thế nào?
Thà nhất lao vĩnh dật để hắn sửa lại cái thói hư này, sau này gặp hắn cũng không cần phải đi đường vòng.
Bây giờ trời xui đất kiến Ngô thị lại đến cảm ơn nàng, Lệ Nam Khê cũng
không tiện nói rõ chỉ cười cười với nàng, không giải thích. Có điều thái độ hiện tại của Ngô thị đã tốt hơn, Lệ Nam Khê cũng không cho người
đuổi nàng ra ngoài.
Vừa nói chuyện, mọi người vừa bước vào Thạch Trúc uyển.
Vu thấy vậy thì do dự bước vào trong, thấy mấy người canh cửa không ngăn cản, lúc này mới yên tâm đi theo.
Bởi vì Lệ Nam Khê đang mang thai cho nên trù phòng luôn chuẩn bị sẵn các
loại thức ăn, sáng sớm nay đã hầm canh xương ống, lúc này nước canh có
màu trắng sữa chính là lúc ngon miệng và dinh dưỡng nhất.
Thấy mọi người vào phòng, bọn nha hoàn liền bưng năm cái chén lên.
Vu di nương thấy bà cũng có một chén, vội vàng từ chối: "Ta không cần, ta ăn chung với nhị tỷ nhi là được rồi."
Lệ Nam Khê thấy bà vẫn đứng phía sau không chịu đi qua liền mời bà ngồi cùng: "Ngài nếm thử đi, vị ăn rất ngon."
Vu di nương tiếp tục từ chối.
Ngô thị cau mày nói: "Cho ngài ngồi thì cứ ngồi đi. Chúng ta cùng ngồi
uống, chỉ có một mình ngài đứng, quả thật có chút chướng mắt."
Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn sắc mặt của Lệ Nam Khê không tốt liền ngừng nói.
Nhưng ngoài dự liệu của Lệ Nam Khê là dù nàng có khuyên can thế nào Vu di
nương cũng không chịu ngồi, lúc này nghe Ngô thị nói xong, bà liền từ từ ngồi xuống cái ghế trước bàn.
Nàng thầm
thở dài, nàng vẫn luôn không biết rốt cuộc Vu di nương đang nghĩ gì,
nàng gọi người mang chén đũa lên, bưng mấy đĩa rau dưa tới.
Bởi vì chưa tới ngọ thiện, lúc này Lệ Nam Khê vốn chỉ định thêm một chút
món cho nên không cho làm món chính. Có điều lúc này mọi người đều chưa
đói, cho nên an bài thế này là vừa vặn. Uống một chén canh nóng rồi ăn
một ít rau dưa cũng đủ làm ấm người.
Mọi người đều đang thỏa mãn thưởng thức chén canh ngon thì có tiếng bước chân đều đều từ xa truyền đến, càng ngày càng gần.
Cái chén nhỏ của Trọng Lệnh Bác run rẩy, nước canh rơi một ít ra bàn. Hắn lại tiếc hận, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yêu, cái người đang sải bước đến bên này không phải là, chính là...
Hắn lặng lẽ đứng dậy, Trọng Lệnh Bác nhanh chân muốn vỏ chạy, nhưng còn
chưa kịp cử động chân thì người mà hắn nhìn thấy ngoài cửa sổ đã biến
mất khỏi tầm nhìn của hắn. Lập tức rèm cửa đung đưa, hắn đã bước vào
phòng.
Bắp chân nhỏ của Trọng Lệnh Bác run lên, nhưng thanh âm của hắn còn run hơn cả bắp chân: "Quốc, quốc công gia ——"
Trọng Đình Xuyên không để ý đến hắn, chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn trong phòng, cuối cùng nhìn về phía thân ảnh quen thuộc đang ngồi trước bàn.
Trước khi vào sân đã có người báo cho Trọng Đình Xuyên sự tình của Vu di
nương các nàng, nhưng Trọng Đình Xuyên không có bất cứ phản ứng gì. Xung quanh đều là khách nhân Lệ Nam Khê mời vào, tự nàng nắm chắc là được,
hắn sẽ không can thiệp quá nhiều.
Nhìn
thấy Lệ Nam Khê đang uống canh, vẻ mặt của Trọng Đình Xuyên lập tức nhu
hòa không ít. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Lệ Nam Khê, nhẹ giọng hỏi:
"Thế nào? Mùi vị có vừa miệng không?"
Cách nấu canh xương ống là hắn cố ý nói trù phòng Trân Vị các dạy lại cho
Nhạc ma ma. Nhạc ma ma lại sai các trù nương phải hầm theo phương pháp
này, mùi vị chắc chắn không tệ.
Quả nhiên Lệ Nam Khê gật đầu cười nói: "Rất ngon. Ta cảm thấy không tệ lắm."
Nhìn vẻ mặt của nàng, Trọng Đình Xuyên biết nàng nói thật lòng, nhất thời
cũng vui vẻ, cầm tay nàng nói: “Nàng thích là tốt rồi.” Sau đó, hắn vén
vạt áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hắn
vừa ngồi xuống, không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng. Tất cả
mọi người đều nơm nớp lo sợ, thậm chí lúc cầm thìa lên cẩn thận hơn bình thường rất nhiều.
Trọng Lệnh Bác lại
càng như vậy, hơn nữa, hắn khẩn trương đến mức cơ thể hơi run rẩy, kết
quả là cái thìa không cẩn thận va vào mép cái chén tạo nên tiếng “đing”
giòn giã.
Trọng Lệnh Bác run sợ nhìn Trọng Đình Xuyên, không dám hó hé một chữ.
Kỳ thực Trọng Đình Xuyên không nói gì, dù sao thì Lệ Nam Khê cũng đang ở
ngay bên cạnh hắn, hắn không muốn để tiểu kiều thê nhà mình cho rằng hắn không nói lý.
Nhưng hắn trầm mặc lại
càng khiến cho Trọng Lệnh Bác sợ hãi hơn, một đứa trẻ gan dạ như vậy mà
sợ hãi đến mức òa khóc thành tiếng.
Trọng Đình Xuyên nghe hắn khóc lớn, lúc này mới bực mình, mắng: "Ăn không
nói, ngủ không nói. Ngươi khóc như thế này thì làm được gì?"
Hắn không muốn tiếng khóc om sòm này hù dọa tiểu bảo bối còn chưa ra đời
của mình. Nhưng Trọng Lệnh Bác lại không hiểu được dụng ý trong lời nói của hắn, chỉ thấy Trọng Đình Xuyên tức giận, hắn càng khóc thê lương
hơn.
Trọng Đình Xuyên xoa xoa mi tâm, cảm thấy sâu sắc rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì không phải cách,
nhưng hắn không có cách nào khác, đang định trực tiếp xách cổ áo tiểu tử thối kia ném ra ngoài, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng êm ái đến
từ bên cạnh. "Lục gia sao không vào thư phòng ngồi một lát?"
Thư phòng?
Trọng Đình Xuyên định đồng ý thì đột nhiên hiểu ra điều gì đó, quay đầu nhìn
Lệ Nam Khê - hóa ra tiểu nha đầu là đang đuổi hắn đi sao?
Lệ Nam Khê nhìn khuôn mặt không dám tin của hắn, không nhịn được cười, nói nhỏ: "Một lát nữa ta sẽ đi tìm chàng. Chàng ở đó chờ ta một chút." Nói
xong nàng lắc lắc cánh tay hắn.
Lời này dễ nghe hơn rất nhiều, hơn nữa, dáng vẻ nàng nhẹ nhàng nói chuyện với hắn vẫn rất hữu dụng.
Trọng Đình Xuyên gật đầu đồng ứng, lại phân phó chuẩn bị thêm hoa quả cho Lệ
Nam Khê, lúc này mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.
Từ khi hắn bước vào phòng, tinh thần Vu di nương vẫn luôn căng thẳng,
nhưng sau đó thấy hắn không phản ứng gì, trong lòng bà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mắt thấy Trọng Đình Xuyên sắp ra khỏi phòng, ai ngờ lúc này lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Mới vừa rồi Trọng Lệnh Bác quá khẩn trương, bây giờ thấy Trọng Đình Xuyên
phải đi, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng vừa buông lỏng, thân
thể cũng thả lỏng không ít, mệt mỏi ngã ngồi lên ghế, giơ tay lên lau mồ hôi.
Không ngờ động tác lau mồ hôi của hắn hơi lớn một chút vô tình lại đụng phải chén canh trước mặt của Vu di nương.
Chén canh vốn đã đầy, vừa rồi Vu di nương vẫn luôn một mực thấp tha thấp
thỏm, chú ý động tĩnh của Trọng Đình Xuyên nên không nhìn kỹ những thứ
trước mặt. Kết quả là lúc chén canh bị đổ bà cũng không biết, đợi đến
khi phát hiện ra, chén canh đã bị đổ hoàn toàn, nước canh bên trong lập
tức tràn ra ngoài, toàn bộ chảy xuống xiêm y của bà.
Vu di nương kinh hô một tiếng, đứng dậy nhanh chóng lùi lại phía sau,
nhưng đã quá muộn, toàn bộ xiêm y của bà đã dính đầy vết nước sẫm màu.
Thu Anh và Ngân Tinh vội vàng lau xiêm y cho bà, Ngô thị cũng rút khăn tay
ra hỗ trợ, Lệ Nam Khê ngồi xa hơn một chút, ở bên ngoài với Trọng Lệnh
Nguyệt lo lắng nhìn.
Trọng Đình Xuyên đã
bước tới cửa, lúc này lại nghe được động tĩnh liền quay lại, thấy Lệ Nam Khê không sao, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy mọi người
vây quanh Vu di nương, hắn không khỏi nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì? "
“Chỉ là không cẩn thận làm đổ canh thôi.” Vu di nương cười làm lành nói:
“Không có gì đáng ngại, lát nữa ta về đổi y phục là được rồi. Quốc công
gia cứ đi làm việc đi.”
“Vậy sao được?” Lệ Nam Khê nói: “Con còn có quần áo mới làm chưa mặc lần nào. Ngài trước đi thay y phục đi."
"Xiêm y của lục thiếu phu nhân sao ta có thể mặc được." Vu di nương nói: "Nếu không giờ ta trở về thay rồi lại tới."
Thấy xiêm y của bà đã ướt sũng, Trọng Đình Xuyên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết tháng chạp cực kỳ lạnh, mỗi sáng thức dậy cây cỏ đều kết một lớp
sương mỏng. Trời lạnh như thế này, nếu lại mặc xiêm y ướt nhẹp đi một
đường chắc chắn sẽ nhiễm phong hàn.
Hắn chỉ Nhạc ma ma nói: "Ngươi đến Ngọc Lan viện một chuyến, cầm xiêm y mới giặt đến đây."
Vu di nương vội vàng nói: "Không cần, không cần. Không cần làm phiền Nhạc
ma ma đâu, tự ta có thể đi thay. Nếu không thì..." Bà chỉ vào tiểu nha
hoàn mình mang tới: "Có thể bảo nàng trở lại lấy."
“Ngài không cần phải khách khí với nô tỳ.” Nhạc ma ma ấn bà lại: “Tiểu nha
hoàn làm việc gì cũng nóng vội, nơi đó chỉ có nô tỳ là ổn thỏa. Chỉ là
nô tỳ đi có thể sẽ chậm một chút, không chạy nổi, ngài không ngại chứ?"
Đều đã nói như vậy, Vu di nương tự nhiên không thể nói là để ý rồi.
Nhạc ma ma cười nói: “Ngài không phiền thì được rồi, nô tỳ đi một chút sẽ về ngay.” Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, không cho Vu di nương cơ hội để đổi ý.
Nhạc ma ma là lão nhân trong phủ, rất có uy tín.
Vu di nương có chút đứng ngồi không yên, nói: "Quốc công gia không nên để
Nhạc ma ma đi. Chỉ là đi lấy xiêm y thôi không cần làm phiền bà ấy?"
Vì trong lòng có chút lo lắng nên bà nói đi nói lại những lời này hai ba lần.
Trọng Đình Xuyên nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng cũng nổi giận, lạnh giọng nói:
"Nhạc ma ma có ở trong phủ bao lâu thì cũng là người hầu. Ta đã sai bà
ấy đi lấy cho bà thì bà ấy sẽ lấy cho bà. Bà cứ vặn vẹo như vậy làm gì?"
Dứt lời, thanh âm của hắn càng lúc càng lạnh, trong giọng điệu mơ hồ có
chút tức giận: "Bà chính là như thế này. Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ như
hạt vừng, bà lại biến nó lớn như núi. Có gì ta làm không được mà bà cứ
nhiều chuyện như vậy?"
Sau đó hắn quay người, không nhìn những người vì hắn tức giận mà quỳ xuống mà đi thẳng ra ngoài.
Ngô thị từ lâu đã quen với tính tình thối của hắn, từ trước đến giờ lại lớn gan nên căn bản không coi ra gì, thấy chén của mình vẫn còn nguyên, lại ngồi xuống tiếp tục uống canh dùng bữa.
Trọng Lệnh Bác lần này thực sự rất thương tâm, không phải sợ hãi, cũng không phải lo lắng mà là hối hận.
Hắn kéo ống tay áo của Lệ Nam Khê, nức nở nói: "Lục thiếu phu nhân, là con
không tốt, là lỗi của con. Nếu như con cẩn thận một chút thì sẽ không
làm đổ chén canh của Vu di nương, lúc đó sẽ không xảy ra chuyện gì."
Lệ Nam Khê lấy khăn lau nước mắt cho hắn: "Không sao. Lần này không phải là con cố ý nên không có việc gì, biết sai là tốt rồi."
Trọng Lệnh Bác gật đầu, cầm khăn của nàng trong tay rồi trốn vào góc phòng lau nước mắt.
Lệ Nam Khê bảo Trọng Lệnh Nguyệt ngồi cạnh Ngô thị uống canh.
Lúc đầu, Trọng Lệnh Nguyệt vẫn còn rất sợ hãi, nhưng thấy Ngô thị gật đầu
với nàng, ý bảo nàng chỉ cần tập trung uống canh, không cần để ý đến
chuyện khác mới thầm thở phào cầm muỗng nhỏ của mình múc canh uống.
Viền mắt Vu di nương đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng nhịn xuống, thấy Lệ Nam Khê đang nhìn mình, bà cố nặn ra một nụ cười nói với Lệ Nam Khê: "Ta cũng thật là, đã lớn như vậy còn không cẩn thận."
"Di nương cũng khách khí quá rồi.” Lệ Nam Khê thở dài nói: “Ngài đến phòng
con trước đi. Cởi xiêm y bị ướt ra trước miễn cho cả xiêm y bên trong
cũng bị ướt.”
Vu di nương thấy nàng thật lòng thật dạ nói, không nỡ từ chối nên cùng nàng đi vào nội thất.
Lệ Nam Khê cho người đặt thêm mấy chậu than khiến căn phòng trở nên ấm áp
hơn, ngay cả khi Vu di nương cởi ngoại sam thật dày ra cũng không cảm
thấy lạnh.
Âm thanh huyên náo của Trọng Lệnh Nguyệt và Trọng Lệnh Bác đang chơi đùa bên ngoài vang lên.
Lệ Nam Khê lắng tai nghe, khẽ mỉm cười.
Vu di nương đang xoa xoa tay trước chậu than, nhìn thấy vậy liền nói với
nàng: "Hai huynh muội bọn hắn bình thường không ở cùng nhau, vừa gặp
nhau thì đã ầm ĩ. Vậy mà ở chỗ lục thiếu phu nhân lại chịu chơi với
nhau."
“Thật sao?” Lệ Nam Khê cẩn thận
suy tính, cũng may hiện tại trời rét dày, tuy xiêm y bên ngoài của Vu di nương có ướt nhưng bên trong vẫn khô ráo, lúc này nàng mới yên tâm nói: “Có lẽ là bởi vì thường ngày ít tiếp xúc nên không chơi với nhau được.
Tốt hơn hết là nên thường xuyên cho bọn hắn ở cùng một chỗ. "
“Ừ.” Vu di nương gật đầu, lại lắc đầu: “Ngũ thiếu phu nhân không muốn gặp
ta, cũng không muốn gặp Nguyệt nhi nên có chút khó khăn.”
“Không có gì khó cả.” Lệ Nam Khê không bi quan như Vu di nương, nàng bảo người mang một chén trà nóng cho Vu di nương: “Chỉ cần có tâm làm việc thì có gì khó? Tất cả đều rất dễ. Trước đây mấy hôm, nếu có người nói con và
ngũ thiếu phu nhân ngồi cùng bàn ăn, con chắc chắn sẽ cho đó là nói đùa, nhưng hôm nay không phải ta đã làm được sao?"
Ví dụ mà nàng đưa ra khiến Vu di nương giật mình, rồi mỉm cười: "Cũng
phải. Nếu trước đây có người nói với ta như vậy, ta cũng sẽ không tin."
Hai người nói chuyện một lúc thì Nhạc ma ma đã quay lại.
Lúc đầu, Nhạc ma ma nói muốn hầu hạ Vu di nương thay y phục nhưng Vu di
nương không chịu, sau lại nhớ tới lời Trọng Đình Xuyên đã nói, cuối cùng cũng không kiên trì nữa mà đồng ý.
Khi
Lệ Nam Khê đi ra ngoài, Ngô thị và Trọng Lệnh Bác đang chơi đá. Tính
tình hai người bọn hắn đều nóng nảy, không ai nhường ai. Thua thì cứ lải nhải một phen còn thắng thì cười ha ha.
Trọng Lệnh Nguyệt ở bên cạnh ôm má nhìn, cười đến mặt mày cong cong, thấy Lệ Nam Khê đến, nàng vội vàng bảo Lệ Nam Khê cùng xem.
Lệ Nam Khê thấy hai mẫu tử tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, căn bản chẳng
thèm để ý đến nàng nên ra hiệu cho Trọng Lệnh Nguyệt im lặng, không quấy rầy hai người các nàng rồi ngồi một bên yên lặng "xem chiến".
Vu di nương thay y phục xong, lại ở đây chơi thêm một nén nhang mới rời đi.
Lệ Nam Khê liền đến tiểu thư phòng tìm Trọng Đình Xuyên.
Nghe bà tử bên ngoài bẩm nói "Lục thiếu phu nhân đến", Trọng Đình Xuyên vui
mừng khôn nguôi, yên lặng chờ nàng vén rèm đi vào phòng. Ai ngờ đợi một
lúc lâu vẫn không thấy ai, lúc này hắn mới có một chút nóng nảy, bỏ sách xuống đi hai ba bước tới cửa.
Lệ Nam Khê đang muốn vào phòng nhưng thấy Trọng Đình Xuyên đã vén rèm nhìn ra
ngoài, nàng cười nói: "Lục gia đi ra thật đúng lúc. Ta đang định đi vào
đây. Thu Anh nói với ta hình như Mai tam công tử đến, có chuyện quan
trọng muốn nói với ta, ta đi một chút sẽ trở lại. Lục gia đợi ta một
lát."
Lệ Nam Khê vội vàng đi tìm Mai tam
lang cũng không có gì kỳ quái, chỉ vì trước đầy Trọng Đình Huy nói với
nàng, Mai Giang Ảnh đã từng gặp Mạnh Mạn Vũ ở đâu đó. Nàng sợ Mai Giang
Ảnh muốn nói chuyện này nên không dám chậm trễ, muốn nhanh chóng hỏi rõ
mọi chuyện.
Trọng Đình Xuyên đáp ứng rồi nhìn nàng đi ra khỏi sân.
Tuy nhiên, sau khi trở về phòng, hắn càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không ổn.
Trước đó, vì để mọi người ăn canh xong, hắn đã bị đuổi đến thư phòng đợi. Bây giờ tiểu kiều thê thật vất vả mới đến bên cạnh mình, còn chưa kịp ngồi
xuống ghế đã bị người gọi ra ngoài...
Trái lo phải nghĩ xong, trong lòng Trọng Đình Xuyên thầm nói tam tiểu tử Mai gia kia nhìn kiểu nào cũng đều là một bụng xấu xa, không giống người
tốt. Để Tư Tư một mình ứng phó với tên tiểu tử thối đó hắn không yên
tâm.
Không được, hắn phải đi xem.
Quyết định xong, Trọng Đình Xuyên sải chân dài, vội vã đi ra khỏi phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT