Phượng Tiên tuổi còn
nhỏ thiếu trầm ổn lúc này nghe Quách ma ma nói như vậy lập tức phản bác: "Ta là nô tỳ, bà cũng là nô tỳ. Bản thân ta sẽ không nói mấy lời xằng
bậy về chủ tử. Bà chửi bới tứ tiểu thư như thế lẽ nào không thấy thẹn
trong lòng sao?"
"Nói như ngươi thì.”
Quách ma ma cười nói: “Coi như ngươi hiếu thắng cũng không nên ép buộc
thiếu phu nhân đồng ý với yêu cầu của các ngươi chứ, thân là nô tỳ nhất
định phải làm đúng bổn phận của nô tỳ.”
Phượng Tiên nghe xong mấy lời của Quách ma ma, há miệng nhưng rốt cuộc vẫn không thể phản bác.
Lệ Nam Khê cho kéo nàng xuống dưới. Sau này lúc đi dạo hoa viên, nàng nhất định phải mang theo hai tỷ muội Sương Ngọc, Sương Tuyết đến để các nàng bảo vệ sân viện, phàm là người của Trọng Phương Nhu đến đều cản lại
hết.
Như vậy thật sự sẽ thanh tịnh hơn nhiều.
Thuốc của Trương lão thái y đúng là rất hiệu nghiệm, bảy ngày sau Lệ Nam Khê
quả nhiên khỏi hẳn. Mặc dù vết sẹo trên người đã đóng vảy còn chưa hoàn
toàn tróc ra nhưng cơ thể đã không còn gì đáng lo ngại nữa.
Mấy ngày nay ngày nào lão phu nhân cũng sai người đến hỏi thăm tình trạng
của nàng. Bây giờ đã ổn rồi cũng nên đến thỉnh an lão phu nhân. Lệ Nam
Khê nghỉ ngơi ở Thạch Trúc uyển thêm một ngày, đến ngày thứ tám thì đi
tới chỗ của lão phu nhân. Tưởng thị tính tình hiền hòa, trước đây việc
quản lý vật dụng do nàng đảm nhiệm, hôm nay cách ngày đãi khách không
còn được mấy ngày, Tưởng thị giành ra nửa ngày để nói chuyện với Lệ Nam
Khê, từ bộ đồ ăn nào nên dùng ở đâu, chỗ nào dùng tách trà nào đến các
phu nhân bên kia dùng màu sắc hoa văn thế nào, các tiểu thư thì dùng
loại nào, còn khách nam thì là cái nào.
Lệ Nam Khê ghi nhớ hết những thứ này, rồi đi tới khố phòng kiểm kê một
loạt, phân ra từng loại. Sau đó lại đến các trù phòng xem qua, hỏi trù
nương quản lý lúc đó chuẩn bị món gì, suy nghĩ xem nên kết hợp chúng như thế nào cho phù hợp hơn.
Thời gian trôi qua, thoắt cái đã đến ngày thiết yến.
Thật trùng hợp, thời điểm này là ngày thích hợp nhất để mở tiệc chiêu đãi và cưới hỏi. Thẩm phu nhân nói Trọng Phương Nhu dù gì cũng là nữ nhi quốc
công phủ nên nhất định phải chọn một ngày lành tháng tốt, vốn là bà có
dự định để Trọng Phương Nhu tiến vào của Thẩm gia vào chính ngày này. Về sau lại nghe nói hôm nay trong phủ có yến tiệc nên đành từ bỏ. Ngẫm lại chỉ là một cái thiếp thị mà thôi, ngày lành tháng tốt có hay không cũng không quan trọng nên thương lượng với Lương thị sau yến tiệc mấy ngày
sẽ trở lại khiêng người đi.
Ngày mai
Trọng Phương Nhu sẽ tiến vào đại môn Thẩm gia, Lương thị vẫn không cho
phép nàng tùy ý đi lung tung. Mặc dù hôm nay trong phủ thiết yến nhưng
Lương thị vẫn giam nàng trong viện với lý do "bị bệnh" nên không được
phép ra ngoài.
Trọng Phương Đình không
thích một số điệu bộ của Trọng Phương Nhu, nhưng mấy ngày trước Lệ Nam
Khê bị bệnh, sau đó lại bận rộn sắp xếp vật dụng cho yến tiệc nên không
rảnh rỗi nói chuyện với nàng. Trong phủ đồng trang lứa với nàng tổng
cộng có hai người, mà thứ nữ thì chỉ có mình Trọng Phương Nhu. Sáng sớm
hôm nay nàng đã tới tìm Trọng Phương Nhu đi dự yến tiệc, lại nghe nói
nàng bị bệnh không thể tham gia liền vào phòng nói chuyện với nàng.
Lương thị vẫn cho phép những người khác đến gặp Trọng Phương Nhu. Thứ nhất
không ai muốn đến thăm vị tứ tiểu thư này, thứ hai, bà không tin Trọng
Phương Nhu có thể kể cho người khác nghe những chuyện xấu xa mà nàng ta
đã làm.
Dù sao cũng phải vào cửa Thẩm
gia, người ngoài biết sớm biết muộn một chút cũng không quá khác biệt.
Hai ngày trước quốc công phủ bên này cũng đã thả tiếng, nói rằng tứ tiểu thư sẽ đến Khánh Dương Hầu phủ làm thiếp cho tam thiếu gia.
Chuyện này khiến trên dưới phủ đều phải khiếp sợ.
Tuy chỉ là thứ nữ nhưng tốt xấu gì nàng cũng là muội muội của quốc công gia. Ai có thể nghĩ nàng sẽ đi làm thiếp?
Làm thiếp thì cũng thôi đi, đã vậy mà còn làm thiếp cho tam thiếu gia bất
tài, quần áo lượt là, đến giờ vẫn không có chút công danh trên người.
Mọi người đều không thể hiểu nổi nên không khỏi nghị luận một phen.
Lúc Lương thị đến thỉnh an lão phu nhân cũng đem chuyện này nói đại khái:
"Chuyện này cũng không thể trách ta được. Khi biết chuyện mọi thứ đều đã thành kết cục đã định. Thẩm tam thiếu gia muốn nạp nàng, mà nàng cũng
đồng ý ủy thân làm thiếp. Chuyện này... ai."
Lão phu nhân đương nhiên biết sự thật thế nào. Nhưng những người khác thì
không biết. Nghe Lương thị nói xong vừa không khỏi phỏng đoán lý do, vừa oán thầm tứ tiểu thư thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghi, sao có thể
dính dáng đến tam thiếu gia.
Trọng lão phu nhân nghiêm nghị liếc mắt nhìn Lương thị một cái, đầy hàm ý uy hiếp. Lương thị cười cười không nói nữa.
Bà biết lão phu nhân đang trách bà vì đã nói ra. Mặc dù bà không giải
thích chuyện tình xấu xa cực độ kia, nhưng ý tứ trong lời nói cũng đang
ám chỉ điều gì đó. Theo ánh mắt lão phu nhân, người vừa được khiêng vào
cửa, sao còn muốn nói ra chuyện làm tổn hại thanh danh như vậy?
Nhưng Lương thị không thèm quan tâm lão phu nhân có thái độ gì. Bà chỉ muốn
mình có thể đạp nha đầu chết tiệt kia thêm mấy đá để giải tỏa mối hận vì đã làm ảnh hưởng đến hôn sự của Linh Nhi ở trong lòng bà.
Hai ngày sau khi Lương thị nói chuyện này, Trọng Phương Đình cũng đã biết
một chút. Hôm nay đến thăm Trọng Phương Nhu, chỉ nghĩ là nàng bởi vì
phải ủy thân làm thiếp cho nên trong lòng không thoải mái mà sinh bệnh.
Nhớ lại thời gian những năm trước tình nghĩa hai người các nàng không tệ nên Trọng Phương Đình muốn khuyên nàng mấy câu.
Trọng Phương Nhu chỉ thờ ơ lắng nghe, nét mặt không buồn không vui. Đợi cho
Trọng Phương Đình ngừng lại uống trà Trọng Phương Nhu mới khẽ cười nói:
"Cũng chỉ là giả từ bi mà thôi. Mồm mép thì nói gì chả được nhưng lúc
cần các ngươi giúp đỡ, các ngươi lại nhất quyết không chịu giúp."
Trọng Phương Đình nghe vậy thì không thoải mái, liền vặn lại: “Ta có ý tốt
đến thăm tỷ, nhưng tỷ lại cho rằng ta giả từ bi, vậy thì ta cũng không
thèm quan tâm nữa.” Nói rồi nàng toan đứng dậy bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Trọng Phương Nhu bỗng giật mình, gọi nàng lại hỏi: "Muội nghĩ hôm nay có ai tới?"
Trọng Phương Đình bất quá chỉ là thứ nữ chi thứ hai mà thôi. Nhị phu nhân Từ
thị không quá quan tâm đến nàng, cũng không thân cận. Hai vị thiếu phu
nhân kia đối với nàng cũng không thân thiện. Nàng làm sao biết được
nhiều chuyện như vậy?
"Chắc cũng chỉ là khách quen trong phủ thôi." Trọng Phương Đình hàm hàm hồ hồ nói.
Trọng Phương Nhu lúc này lại đang mỉm cười hiền hậu, bước tới nắm lấy cánh
tay nàng nói: "Mấy ngày nay ta cảm thấy buồn bực, nên có hơi bực mình
mới lỡ lời. Muội muội chớ để ý."
Nghe
vậy, Trọng Phương Đình cảm thấy có chút mềm lòng, một lần nữa khuyên
nhủ: "Cho dù là gả cho người ta, tốt xấu gì cũng là mạng người? Từ nay
về sau ở nhà Thẩm gia tỷ cẩn thận hơn chút, ngược lại sống qua ngày cũng không quá khó khăn."
Nàng nhìn tình cảnh di nương nhà mình thì biết Trọng Phương Nhu nghe xong, thầm cười giễu
cợt, trên mặt lại ân cần nói: "Đó là chuyện đương nhiên. Chỉ là phu nhân lại cho ta hai người không bớt lo ở bên cạnh, ta sợ rằng cuộc sống cũng không được tốt lắm."
Trọng Phương Đình không biết chuyện này, nên hỏi cặn kẽ. Trọng Phương Nhu kể cho nàng nghe chuyện hai tỷ muội.
Hai người kia một người gọi là Thược Dược, trẻ trung đáng yêu, một người
gọi là Tường Vi, dịu dàng động lòng người. Cả hai đều có sở trường, cho
dù là ai được lựa chọn kỹ càng mới đưa đến đây.
Chỉ nghe nàng nói, Trọng Phương Đình vẫn không cảm thấy quá đáng. Trọng
Phương Nhu liền vén tấm màn chỉ về phía hai người cho nàng xem.
Lúc này hai nha hoàn vừa vào phủ, quy củ trong phủ có chút không hiểu rõ.
Lương thị liền sai một ma ma họ Phòng đến dạy các nàng quy củ. Phòng ma
ma vốn hầu hạ trong viện của Lương thị, chỉ là không hầu hạ trong phòng
mà là quản vật dụng, lại nói cũng được xem là tương đối trọng dụng.
Phòng ma ma đối xử với hai nha hoàn mới này có chút nghiêm khắc, dạy có nề nếp, nửa điểm cũng không được phạm sai lầm.
Nhắc tới cũng kỳ, rõ ràng động tác của Phòng ma ma thập phần cứng nhắc
nghiêm túc, vậy mà tới hai tỷ muội cũng những động tác đó lại mang theo
vài phần lả lướt, cảm giác riêng. Đến một tiểu thư như Trọng Phương Đình nhìn cũng thấy đẹp.
Trọng Phương Đình tấm tắc thở dài.
Trọng Phương Nhu tố khổ với nàng: "Muội xem hai người họ đi theo ta thì ta
còn có thể được chỗ tốt nào chứ? Mà bây giờ ta lại không thể ra khỏi
đây, không thể tìm người đến làm chủ cho ta. Chỉ cầu muội muội có thể
giúp ta nói chuyện này cho lão phu nhân biết, xin lão phu nhân đổi hai
người khác giúp ta." Nói rồi Trọng Phương Nhu liền lấy khăn tay lau khóe mắt: "Ta không cầu gì hơn, chỉ mong hai yêu tinh này đừng đi theo ta là được."
Lúc đầu Trọng Phương Đình vẫn còn đang thở dài, nghe thấy Trọng Phương Nhu muốn nhờ nàng hỗ trợ, ánh mắt
lóe lên, nói: "Ta nhất định sẽ nói với tổ mẫu một tiếng. Tỷ tỷ cứ việc
yên tâm."
Trọng Phương Nhu nín khóc mỉm cười, ôn nhu nói: "Đành phải dựa vào muội muội rồi."
Trọng Phương Đình lại cùng nàng hàn huyên mấy câu rồi rời khỏi Phù Dung uyển, đi qua Trung Môn về Tuyết Liên viện. Nàng không giấu được chuyện trong
lòng, ngồi trong phòng mình một lát vẫn có chút hốt hoảng liền gọi người đi xem thử lục thiếu phu nhân đang ở đâu. Sau khi biết Lệ Nam Khê đang ở chỗ thiết yến chiêu đãi tân khách Ngọc Lan viện, Trọng Phương Đình liền đi qua đó.
Ngọc Lan viện khá thưa thớt,
trong viện có một thủy tạ, bên cạnh có một ao sen, trong đó nuôi cẩm lý. Bây giờ đã bước sang tháng mười đầu đông, hoa sen đã héo tàn từ lâu,
trong ao chỉ còn có cẩm lý rất sinh động, bơi lội tung tăng dưới nước
khá thú vị.
Tuy nhiên, điều hấp dẫn nhất ở Ngọc Lan viện là mấy hòn núi giả bằng đá Thái Hồ. Những viên đá Thái Hồ này được lão Hầu gia năm đó bố trí, đều là tự nhiên chưa từng qua tạo
hình. Tìm khắp kinh thành cũng không thể tìm ra nhiều thứ có thể so sánh với nó. Sau khi Trọng Đình Xuyên khai phủ khác, lão phu nhân từng nói
hắn lấy đá Thái Hồ về trang trí sân viện.
Trọng Đình Xuyên từ chối. Bởi vì nó là do phụ thân hắn tự mình bố trí, hắn cố ý lưu lại chỗ cũ. Cho nên hắn cho chuyển một số Hoàng Thạch khác đến
đặt trong quốc công phủ. Mặc dù chúng không tinh xảo và phức tạp như đá
Thái Hồ, nhưng những viên Hoàng Thạch này lại có đại khí hùng hậu, đặt
trong quốc công phủ của Trọng Đình Xuyên lại càng thích hợp hơn nên lão
phu nhân cũng không nhắc lại chuyện này.
Do đó, những viên đá Thái Hồ này đã ở đây chừng mấy thập niên. Hôm nay
khách khứa ra vào đều dừng lại quan sát cẩn thận, thỉnh thoảng lại trầm
trồ cảm khái một phen.
Lệ Nam Khê ở bên
bận rộn, thỉnh thoảng có bà tử nha hoàn đến xin chỉ thị. Hầu hạ nữ quyến bên này thì không sao, Lệ Nam Khê tùy thời đều có thể nhìn thấy tình
hình. Các nàng vừa nói, nàng nhìn qua là có thể tức khắc giải quyết. Còn nếu là nam khách bên kia xảy ra chút chuyện thì nàng không thể tự tiện
qua lại, chỉ có thể hỏi han cặn kẽ rồi tính tiếp.
Cũng may, hôm nay nàng dẫn theo Nhạc man ma bên người. Nam khách bên đó phân phó cho Nhạc ma ma đi hỗ trợ coi chừng cũng tiết kiệm được rất nhiều
công sức.
Hà thị đảm nhiệm trang trí,
trước khi tân khách đến đã xử lý thỏa đáng. Bây giờ, nàng không còn
nhiều việc phải làm. Thấy Lệ Nam Khê đang bận rộn, nàng ở bên cạnh nói:
"Có người sinh ra đã phải làm việc vất vả, không thể hưởng phúc. Vốn dĩ
lục thiếu phu nhân không cần phải như thế này, chỉ là nhận quản dụng cụ
rồi thì không thể không bôn ba một chút."
Lệ Nam Khê nghe thấy nàng trong ngoài lời nói đều đang bất mãn, vừa tra
xét những chén trà bọn nha hoàn bưng lên, vừa thản nhiên nói: “Nhị thiếu phu nhân có mệnh phú quý, ta tự nhiên không thể so sánh được với ngài." Dứt lời, thấy Ngân Tinh cách đó không xa đang vẫy tay gọi liền xoay
người đi qua.
Hà thị nghe Lệ Nam Khê nói, chỉ cảm thấy vị lục thiếu phu nhân này đang châm chọc nàng liền siết
chặt khăn tay. Sau một lúc lâu thấy Lệ Nam Khê còn chưa phản ứng thì
vung khăn tay nhăn nhúm quay đầu đi.
Lệ
Nam Khê mặc kệ Hà thị đi đâu. Nàng hỏi Ngân Tinh có chuyện gì xảy ra.
Ngân Tinh chỉ về phía Trọng Phương Đình, Lệ Nam Khê mới phát hiện lục
tiểu thư đang chờ nàng ở gần đó, hình như có chuyện muốn nói.
Lệ Nam Khê mỉm cười, vẫy tay với Trọng Phương Đình: "Lục muội muội đứng đó làm gì? Đến đây."
Vừa rồi Trọng Phương Đình nhìn thấy Hà thị cũng ở đó nên không đi tới. Lúc
này nhị tẩu đã rời đi, nàng liền không cố kỵ đi về phía Lệ Nam Khê. Thấy xung quanh không có người ngoài, Trọng Phương Đình nói nhỏ vào tai Lệ
Nam Khê: "Ta nghe ý tứ của tứ tỷ tỷ thì hình như nàng bất mãn với hai
nha hoàn mới được đưa đến bên cạnh, muốn tổ mẫu làm chủ đổi hai người
khác. Cũng không biết đại phu nhân có chủ ý gì?"
Lệ Nam Khê lập tức hiểu bảy tám phần duyên cớ tại sao Trọng Phương Đình
hỏi như vậy, trầm giọng nói: "Chủ ý của phu nhân ta cũng không biết.
Nhưng hai người kia nhất định phải đi theo, ta tự nhiên không thể nhiều
lời."
Trọng Phương Đình nghe ý tứ của
nàng, biết chuyện này nàng không cần quan tâm không khỏi thầm thở phào
nhẹ nhõm, nói thật: "Vốn là tứ tỷ tỷ muốn ta nói với tổ mẫu một tiếng.
Nhưng ta lại nghĩ, chuyện của nàng thì sao ta quản được? Cho nên mới đến xin chủ ý của lục thiếu phu nhân trước."
Lệ Nam Khê cười nói: "Chủ ý của ta không chính xác. Nhưng nếu ngươi không
nhúng tay, không đi quản thì tóm lại sẽ không có chuyện gì."
Trọng Phương Đình lại càng kiên đinh, tự tin hơn, gật đầu nói: "Gần đây ta sẽ không đi Phù Dung uyển."
Lệ Nam Khê có việc phải làm, nên Trọng Phương Đình không tiếp tục nói
chuyện này nữa. Nhưng thấy Lệ Nam Khê bận rộn, chợt nhớ cách đây mấy
ngày Lệ Nam Khê vừa bị bệnh thì cười nói: "Ta không có việc gì để làm,
lục thiếu phu nhân thương tiếc phân cho ta một ít chuyện để làm đi thôi, miễn cho ta rảnh rỗi quá chọc thủng ghế."
Tuy nói vậy, nhưng ý tứ muốn giúp đỡ lại biểu lộ rất rõ ràng. Lệ Nam Khê
biết tính tình lục tiểu thư nhiệt tình, cũng không quá khách sáo với
nàng, chỉ vài chỗ trong danh sách rồi nói với Trọng Phương Đình: "Lúc
bọn nha hoàn dâng trà qua bên kia, ngươi giúp ta xem thử mấy chén trà
này có lỗi gì không là được."
Mở danh sách tân khách ra, Trọng Phương Đình liếc mắt xem thì ngạc nhiên nói: "A? Mai nhị công tử và tam công tử cũng tới sao?"
“Ừ.” Lệ Nam Khê trả lời: “Hình như là quốc công gia mời tới.”
"Vậy được rồi.” Trọng Phương Đình cười nói: “Ta còn đang nghĩ Mai nhị công
tử thì không có gì, nhưng Mai tam lang bình thường không chịu dự tiệc
vậy mà sao lại ở đây. Hóa ra là thể diện quốc công gia lớn."
Lệ Nam Khê và Trọng Phương Đình khá thân thiết, vì tính tình Trọng Phương
Đình hoạt bát ngay thẳng, nên đôi khi hai người cũng thường hay nói
giỡn. Lúc này, Lệ Nam Khê cũng không ngẩng đầu nói: "Lần trước ta đến
Hầu phủ, Mai tam công tử cũng đi. Có thể thấy được, có đôi khi lời đồn
rất không đáng tin nha, có thể Mai tam lang cũng thích yến tiệc vui vẻ
ăn uống thì sao.
Trọng Phương Đình bật
cười, vừa mới nói một câu "lục thiếu phu nhân", còn chưa kịp nói những
lời phía sau thì bên cạnh đã vang lên một tiếng cười khẽ.
Một người thong thả chậm rãi bước ra từ phía sau đá Thái Hồ, khẽ nhướng
mày, khóe môi mỉm cười, trên tay cầm mặt ngọc bội: "Lục thiếu phu nhân
đúng là rất hiểu ta. Đến giờ ta cũng mới biết chính mình vậy mà lại
thích yến tiệc vui vẻ ăn uống."
Lệ Nam Khê không ngờ Mai Giang Ảnh lại đến hậu viện.
Thấy hắn lững thững đi tới, Lệ Nam Khê ngạc nhiên nhìn xung quanh, xác nhận
đây chỉ là một góc hẻo lánh trong Ngọc Lan viện, nha hoàn bà tử đi tới
đi lui đều không dừng lại đây, lúc này mới có chút rõ ràng là tại sao
không ai thông bẩm, cười nói với người nọ: "Bằng không tại sao tam công
tử lại tham dự yến tiệc? Trước đây không phải không tham gia sao?"
Mai Giang Ảnh ném ngọc bội lên không trung, một tay bắt lấy, đeo lên hông
mình, nói: "Muốn tới thì tới thôi. Có ý muốn thì dĩ nhiên sẽ đến, lo
lắng nhiều đến duyên cớ làm gì."
Trọng Phương Đình cười nói: "Hóa ra Mai tam lang tính tình hiền hòa."
Mai Giang Ảnh không để ý đến nàng, chỉ nhìn Lệ Nam Khê đang ở bên cạnh hỏi: "Ngươi ở đây làm gì? Không bằng nói với ta, ta giúp ngươi?"
Lúc này đã có nha hoàn chú ý đến Mai Giang Ảnh, đi đến hành lễ vấn an.
Trong phòng các tiểu thư nghe nói Mai tam lang đã đến thì đều nhìn qua
cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lệ Nam Khê cảm thấy Mai Giang Ảnh vướng bận nên xua tay nói: "Ngươi ở đây ta còn phiền toái hơn. Đừng có quấy rầy ta nữa." Sau đó lại nhớ tới một chuyện, ngạc
nhiên nói: "Sao ngươi lại đến đây? Không phải nên ở phía trước sao?"
"Còn không phải do ngũ tỷ tỷ của ngươi." Mai Giang Ảnh nói xong, đột nhiên
nhận ra có gì đó sai sai. Mặc dù ngũ tiểu thư lớn hơn Lệ Nam Khê một
chút, nhưng lại trẻ hơn Trọng Đình Xuyên rất nhiều. Theo lý mà nói thì
ngũ tiểu thư phải là "muội muội" của Lệ Nam Khê, lập tức sửa miệng: "Là
ngũ tiểu thư kia tìm nhị ca ta có việc, gọi nhị ca đến. Hắn thuận tiện
mang ta đi cùng."
Lệ Nam Khê nghe xong,
trong lòng liền rơi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ sao Trọng Phương Phỉ
vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Tuy là Mai Giang Nghị vẫn chưa đính hôn,
nhưng mà Trọng Phương Phỉ đã đính thân, năm sau sẽ xuất giá. Lúc này nếu xảy ra chuyện gì thì quả thật rất phiền phức.
Nhưng chuyện này Lệ Nam Khê không thể quản, cũng không được quản. Vì vậy chỉ
nhàn nhạt gật đầu, nói một câu "Ngài cứ tự nhiên" với Mai Giang Ảnh rồi
định đi xem đĩa tròn để cơm trưa nay chuẩn bị thế nào.
Mai Giang Ảnh thấy trong phòng các tiểu thư đang lặng lẽ nhìn mình qua cửa
sổ, trong lòng rất không kiên nhẫn, xoay người đi vòng qua đằng sau núi
giả để hòn đá che khuất thân hình. Chớp mắt một cái mới phát hiện đã
không thấy Lệ Nam Khê.
Mai Giang Ảnh vẫn
chưa nói xong, vì vậy tự nhiên không thể bỏ đi như thế này được. Nhìn
xung quanh liền thấy Lệ Nam Khê đang ở đâu, hắn đuổi theo, nhắm mắt đi
theo bên người nàng, nói với nàng: "Ngươi biết là ai mời nhị ca ta đến
không?"
Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên
viết thiếp mời, nhưng thấy hắn hỏi như vậy liền biết vừa rồi ở sau núi
giả hắn vẫn chưa nghe thấy nàng với Trọng Phương Đình nói chuyện.
Nghe giọng điệu rất tự đắc của hắn, nàng không nói mình cũng biết, chỉ liệt
kê vài cái tên: "Lão phu nhân? Hoặc là có thể là nhị phu nhân."
"Đều không phải. Căn bản không phải là người của chi thứ hai." Mai Giang Ảnh lắc đầu cười, thấy Lệ Nam Khê quay lại nhìn mình mới nói: "Thiếp mời
của nhị ca ta là do quốc công gia viết. Ngươi nói có kỳ quái hay không?
Cũng không biết là có rắc rối gì không?"
Thật ra Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên đã mời mọi người tới, nhưng không
hỏi Trọng Đình Xuyên nguyên do. Nhớ tới hắn và Mai Giang Nghị không quá
mức thân thiết, cũng không biết nháo ra một chiêu này là vì chuyện gì.
Nghe Mai Giang Ảnh hỏi như vậy, nàng thuận tiện gật đầu.
Tuy nhiên, nàng vẫn không nhịn được mà phản bác Mai Giang Ảnh: "Kỳ lạ thì
kỳ lạ. Có điều lục gia chàng làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ tùy tâm sở
dục một lần, không có nguyên do gì cả, tam công tử không cần phải lo
lắng quá nhiều. Nếu có việc thật thì lúc đó hãy lo lắng cũng không
muộn."
Bởi vì trong đang nghĩ đến Trọng
Đình Xuyên nên nụ cười của nàng lúc này đặc biệt rạng rỡ. Mai Giang Ảnh
nhìn đến ngẩn người, lúng ta lúng túng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Ta chỉ là muốn... hỏi một câu mà thôi."
Lúc
trước hai người nói chuyện, Trọng Phương Đình không đến gần, chỉ đi theo phía sau cách đó không xa. Lúc này, hai người đều không nói gì, Trọng
Phương Đình cũng nhanh chóng đi theo, kéo tay áo Lệ Nam Khê, chỉ sang
một bên nói: "Lục thiếu phu nhân nhìn ở đằng kia, có người đang nhìn
chằm chằm vào ngài. Cũng không biết là làm cái gì?"
Bởi vì tân khách đều là người lạ cho nên Trọng Phương Đình cũng không tiện
trực tiếp chỉ trích đối phương vô lễ, nên không thể làm gì khác hơn là
nói cho Lệ Nam Khê biết.
Lệ Nam Khê và Mai Giang Ảnh nhìn sang mới phát hiện người Trọng Phương Đình nói là ai.
Đó là Tằng Văn Linh đang nổi giận đùng đùng.
Lệ Nam Khê biết vốn dĩ lão phu nhân tổ chức yến tiệc này để xem tính tình
Tằng Văn Linh như thế nào. Cho dù gia cảnh nàng tốt, nhưng nếu tính tình không thích hợp, lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý hôn sự của thất gia
với nàng.
Thấy chính chủ đi đến, Lệ Nam Khê không phớt lờ nàng như trước mà gật đầu với Tằng Văn Linh.
Tằng Văn Linh cười lạnh đang muốn mở miệng nói thì bị người bên cạnh nàng
nhéo một cái. Nàng hít một ngụm lãnh khí, không nói ra lời muốn nói vừa
nãy.
Phụ nhân trẻ tuổi bên người Tằng Văn Linh cười nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân bây giờ muốn đi đâu
mà lại ở chỗ phụ cận của Ngọc Lan viện đây?
Người nói là Trang Minh Tâm, tẩu tử của Tằng Văn Linh, tỷ tỷ của Trang Minh Dự.
Ban đầu Tằng Văn Linh theo mẫu thân dự tiệc, nào ngờ tối qua Tằng phu nhân
đột nhiên không khỏe. Tằng Văn Linh thật vất vả mới có thể tới Trọng gia làm khách tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này, liền nài nỉ tẩu tử đi
với nàng.
Đầu năm Trang Minh Tâm mới sinh nhi tử, thân thể có chút phúc khí nhưng mặt mày vẫn thanh lệ như trước. Nàng biết Tằng Văn Linh từng có ý đối với Vệ Quốc công, nhưng Lương gia là ngoại gia nàng, đại phu nhân Trọng gia Lương thị là dì ruột của
nàng. Dù sao đi nữa thì nàng vẫn phải giúp coi chừng Tằng Văn Linh miễn
cho nàng ở chỗ này gây ra chuyện gì không tốt.
Tằng Văn Linh bị Trang Minh Tâm nhéo một cái, cánh tay đau đến không nhịn được oán giận.
Trang Minh Tâm gắt gao níu chặt lấy Tằng Văn Linh, trầm giọng khẽ quát: "Muội phải chú ý quy củ. Sáng nay mẫu thân nói thế nào? Muội quên hết rồi
sao!"
Tằng Văn Linh vẫn không chịu bỏ qua.
Vừa rồi nàng phát hiện Lệ Nam Khê còn minh diễm hơn lần trước nhìn thấy
nàng. Không thể nói rõ là khác chỗ nào nhưng so với trước đây lại tăng
thêm một chút ý nhị kiều mị của nữ tử.
Nữ tử sau khi lập gia đình chung quy là có chỗ khác với trước đây. Mặc dù
Tằng Văn Linh không biết chuyện nam nữ, nhưng nghe mẫu thân và tẩu tử
trong lúc vô tình nói chuyện cũng có thể mơ hồ hiểu được tại sao phụ nữ
trước và sau khi lập gia đình lại khác nhau.
Nàng càng nghĩ càng thấy khó chịu, không để ý đến Trang Minh Tâm can ngăn,
nói với Lệ Nam Khê: "Ngươi vẫn ở đây tiêu diêu tự tại sao? Quốc công phủ bên kia xảy ra chuyện ngươi cũng không biết. Uổng phí quốc công gia đối xử tốt với ngươi như vậy!"
Nghe thấy
nàng không hề cố kỵ nhắc tới Vệ Quốc công, sắc mặt của Trang Minh Tâm
lập tức thay đổi, giọng nói đột nhiên cất cao lên, mắng: "Nơi này là
Trọng gia! Chuyện của Trọng gia không phải do muội tới quản!"
"Nhưng vừa rồi khi xuống xe, chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy có người đang tranh cãi ở trước cửa quốc công phủ..."
"Vậy cũng không liên quan đến muội!"
Trang Minh Tâm lúc nào cũng dịu dàng và hiền lành, rất hiếm khi tức giận.
Nàng đột nhiên phát hỏa như vậy, Tằng Văn Linh làm sao kiềm chế được?
Hơn nữa, mặc dù lúc này không có tân khách khác ở đây nhưng bên cạnh có
không ít nha hoàn bà tử Trọng gia.
Nếu
mất mặt ở nhà khác thì cũng không có gì, nhưng cố tình nơi này lại là Vệ Quốc công phủ, Trọng gia. Sắc mặt Tằng Văn Linh lập tức thay đổi, ôm
mặt khóc chạy đi.
Trang Minh Tâm áy náy cười cười với Lệ Nam Khê rồi vội vã đuổi theo.
Lệ Nam Khê nhớ đến vừa nãy Tằng Văn Linh nói quốc công phủ gặp chuyện
không may. Tuy biết ở đó đã có Lương thị coi chừng nhưng quốc công phủ
vốn là phủ của Trọng Đình Xuyên. Nếu cửa phủ nháp ra chuyện không thích
hợp thì bị ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là danh tiếng của Trọng Đình Xuyên.
Cũng may là chưa đến thời gian dùng ngọ thiện, chén trà và đồ đựng điểm tâm
cho tân khách đã kiểm tra an bài thỏa đáng. Vì thế Lệ Nam Khê không dám
trì hoãn nữa, nhờ Trọng Phương Đình giúp nàng coi chừng một lát, lại nói với nàng nếu có chuyện thì đi tìm đại thiếu phu nhân Tưởng thị hỗ trợ
rồi vội vàng đi qua Thùy Hoa môn bên kia.
Mai Giang Ảnh một mực đi theo nàng.
Lệ Nam Khê có chút tức giận, vừa tiếp tục đi vừa cả giận nói: "Mai tam
lang đã là khách thì nên ở chỗ của khách đợi. Cứ đi theo ta như vậy ngài không cảm thấy rất không thỏa đáng hay sao?"
Mai Giang Ảnh thấy nàng sốt ruột, cũng không cảm thấy tức giận vì giọng
điệu của nàng có gì đó không đúng, ngược lại còn cười nhẹ: "Thật ra cũng không có gì quá mức. Ta thích xem náo nhiệt, bây giờ có náo nhiệt nhưng không xem thì chẳng phải lãng phí lắm sao?"
Lệ Nam Khê quay đầu đi, không để ý đến hắn.
Mai Giang Ảnh thấy nàng thực sự mất hứng thì vội vàng nói: "Ta có nhiều chủ ý. Nếu như ngươi có việc, ta có thể giúp một tay."
Lệ Nam Khê biết người này nhìn thì rất tùy tính, nhưng kỳ thực lại rất
giảo hoạt. Chỉ cần xác định đúng chuyện thì dù người khác có nói gì hắn
cũng sẽ không thay đổi ý định của mình. Thấy hắn cố chấp như vậy, nàng
cũng không khuyên hắn rời đi nữa, chỉ có thể coi như hắn không tồn tại,
mặc hắn muốn làm sao thì làm.
Sau khi đến cửa Thùy Hoa, Lệ Nam Khê không trực tiếp đi ra ngoài mà gọi người gác cổng bên Cựu Trạch đến hỏi cặn kẽ.
Cựu Trạch và đại môn quốc công phủ cách nhau không tính là quá xa. Bên kia
có chuyện, bên này tự nhiên cũng có thể biết được. Đây là lý do vì sao
Lệ Nam Khê không muốn có người cãi vã trước đại môn quốc công phủ, chỉ
vì Cựu Trạch hôm nay rất đông khách, chỉ cần bên kia có một biến động
nhỏ thì bên này đều biết hết.
Người gác
cổng nghe câu hỏi của lục thiếu phu nhân liền khom người đáp: "Người phụ trách giao thịt để ăn cho quốc công phủ Vương Lục và tức phụ hắn hôm
nay đưa thịt không đạt yêu cầu, quản sự quốc công phủ nói bọn họ mấy
câu, phu thê bọn họ liền không phục rồi cãi vã với quản sự ở trước cửa."
"Hiện tại tình huống thế nào?"
"Đại phu nhân đã biết chuyện này, sợ la hét ầm ĩ làm kinh động đến tân khách bên ngoài nên đã đưa người tới chỗ đại phu nhân rồi."
"Tìm đại phu nhân lý luận?"
Lệ Nam Khê nghe xong liền cảm thấy có chút kỳ quặc. Không nói những cái
khác, chỉ nói hai người kia với quản sự cãi vã ở cửa đã có gì đó không
đúng. Theo lý mà nói lúc giao thịt đã phải phát hiện có chỗ không thích
hợp rồi biện giải rõ ràng tại chỗ rồi. Sao phải chờ đến lúc người giao
thịt ra tới cửa mới phát giác chỗ không đúng rồi cãi vã trước cửa?
Giống như là đang cố tình làm kinh động đến Lương thị.
Lệ Nam Khê chậm rãi đi về phía Trung Môn, có chút không rõ nàng có nên quản chuyện này hay không.
Mai Giang Ảnh chỉ lặng lẽ ở bên cạnh không quấy rầy nàng.
Lúc đến Trung Môn, Lệ Nam Khê theo bản năng đi tới thì bị Mai Giang Ảnh ngăn cản.
Lý do ngăn cản rất đơn giản.
—— Giờ phút này, hắn đang là khách nhân ở Cựu Trạch, quốc công phủ không
mời hắn qua, phu nhân cũng không nói hắn có thể đi vào nên đành phải
ngăn lại.
Mai Giang Ảnh gọi Lệ Nam Khê
mấy lần vẫn không thấy nàng đồng ý để hắn vào, chỉ có thể lắc đầu thở
dài, hai tay khoanh trước ngực dựa vào bên cạnh Trung Môn, nhíu mày trầm tư.
Đúng lúc này, có người từ Cựu Trạch đi tới Trung Môn.
Mai Giang Ảnh nhìn người đó, vui vẻ đi theo sau hắn, ngạc nhiên hỏi: “Nhị
ca sao huynh cũng tới đây?” Dứt lời, hắn quay lại nhìn người đã dẫn Mai
Giang Nghị đến.
Mai Giang Nghị đang lấy
một vật rồi cất vào, không trả lời Mai Giang Ảnh ngay, dừng một chút mới nói: "Vạn quản sự nói bên này có chút chuyện cần ta đến xử lý nên ta
tới đây xem thử."
Mai Giang Ảnh nhìn
người dẫn Mai Giang Nghị đi về phía trước, chính là quản sự Vạn Toàn
thường xuyên đi theo bên người Trọng Đình Xuyên, người đã đưa thiếp mời
cho Mai Giang Nghị, còn là Vạn Toàn đến tửu lâu tìm Mai Giang Nghị rồi
tự mình đưa. Có điều chuyện này chỉ có hai người ở tửu lâu lúc đó Mai
nhị công tử và tam công tử biết mà thôi.
Mai Giang Ảnh lững thững đi theo Vạn Toàn và Mai Giang Nghị qua Trung Môn
đến quốc công phủ, lúc này mới hỏi Vạn Toàn: "Không biết là có chuyện
gì?"
Vạn Toàn lãnh đạm nói: "Ngài cứ đi thì biết."
Mai Giang Ảnh không ngờ mình lại đấm vào cái đinh mềm liền liếc mắt nhìn Vạn Toàn không nói nữa.
Mai Giang Ảnh và Mai Giang Nghị thân hình vốn cao nên đi nhanh. Mặc dù chân của Vạn Toàn hơi khập khiễng nhưng hắn lại có công phu nên đi lại cũng
không bị đình trệ nhiều. Cả ba người bước nhanh, kết quả là Lệ Nam Khê
vừa đi đến cửa Mộc Miên uyển đã thấy họ ở phía sau.
Bốn người ở bên ngoài vẫn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quát lớn và ồn ào.
Lệ Nam Khê và Mai Giang Nghị nhanh chóng chào hỏi, không nói nhiều mà đi
vào viện trước. Ngay sau đó, hai huynh đệ cũng đi theo. Sau đó Vạn Toàn
cũng bước nhanh vào.
Trong viện không
nhiều người. Lương thị, Trọng Phương Nhu, vài tên nô bộc trong quốc công phủ, mấy tú nương, còn có hai người Lệ Nam Khê chưa từng gặp qua. Hai
người, một nam một nữ, đều mặc đoản y vải thô. Trên người nam nhân còn
dính không ít thịt tươi, y phục đầy dầu mỡ trông có phần bẩn thỉu. Còn
nữ nhân y phục có phần thỏa đáng. trên đầu còn cài một cây ngân trâm,
sạch sẽ gọn gàng.
Hai người lúc này đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng cãi vã với đám người hầu bên cạnh Lương thị.
Hán tử y phục dính dầu mỡ rống to: "Chúng ta chưa từng làm chuyện như vậy!
Thịt chúng ta giao từ trước đến nay đều là thịt ngon nhất, chưa từng
gian dối!"
“Nhưng là thịt heo này đúng là không thích hợp.” Một tên người hầu hừ lạnh: “Ban đầu nhìn ở bên ngoài
quả nhiên rất tốt, chúng ta cũng là nhìn mấy lần trước thịt ngươi đưa
tới không tệ cho nên mới không xem kỹ. Vừa nhìn vào bên trong mới phát
hiện khác hoàn toàn."
"Có gì khác hoàn
toàn..." Nữ nhân quỳ trên mặt đất phun nước miếng, cả giận: "Nói thật
nho nhã, vậy mà không làm chuyện sạch sẽ một chút? Ta nói quốc công phủ
các ngươi thích lừa gạt...! Thích phá rối đằng sau, làm chuyện mờ ám!"
Nàng vừa thốt ra lời đó, mấy tên người hầu liền tức giận, tiến lên cho nàng một bạt tai thì bị hán tử kia nghiêng người cản lại.
"Ai dám động vào một cọng tóc của nàng ta sẽ liều mạng với người đó!" Hán tử gầm lên nói.
"Đủ rồi. Câm miệng hết cho ta!"
Lương thị trầm giọng quát lớn một câu, chỉ vào mấy người bọn hắn nói: "Từng
người nói xem đây là có chuyện gì xảy ra." Sau đó, bà nói với mấy tú
nương: "Xin chư vị vào phòng chờ chốc lát. Trong phủ xảy ra chút chuyện
này sợ là phải đợi lát nữa mới đo cho tứ tiểu thư được."
Mấy tú nương này là do Khánh Dương Hầu phủ phái tới, Thẩm phu nhân nghĩ nếu Trọng Phương Nhu vào của Thẩm gia thì dù thế nào cũng phải biểu hiện
một chút thiện ý với quốc công phủ mới phải lẽ. Dù sao cũng là một thị
thiếp, nặng quá thì không được nên ít ngày trước Thẩm phu nhân và Lương
thị đã quyết định, hôm nay sẽ sai mấy tú nương phụ trách y phục bên cạnh mình tới lấy số đo cho Trọng Phương Nhu, để cho sau đã xuất giá Trọng
Phương Nhu có được mấy bộ thường phục mới.
Tú nương dẫn đầu chừng ba mươi tuổi, là lão nhân đã theo Thẩm phu nhân
mười mấy năm, biết Lương thị muốn các nàng tránh một chút liền cười đồng ý rồi cùng mấy tú nương khác vào phòng uống trà.
Có điều, một tiếng "tứ tiểu thư" của Lương thị vừa ra khỏi miệng thì nữ tử mang ngân trâm đang quỳ trên mặt đất thoáng ngẩng đầu lên, liếc mắt
nhìn Trọng Phương Nhu bên kia.
Trọng
Phương Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy đối phương ngẩng đầu lên,
nàng cũng quay lại nhìn. Nhưng nàng chưa kịp nhìn kỹ thì nữ tử cài ngân
trâm kia đã cúi đầu xuống, mơ hồ không nhìn được.
Không hiểu sao Trọng Phương Nhu lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, luôn cảm thấy mình đã bỏ quên cái gì.
Trọng Phương Nhu không yên lòng để Trọng Phương Nhu đợi trong phòng rồi đi
gây chuyện ở nơi bà không nhìn thấy nên không cho nàng tránh đi mà cứ để nàng ở lại đây, quát hai phu thê: "Các ngươi dám tùy ý bôi nhọ quốc
công phủ, ai cho các ngươi lá gan đó!"
Phụ nhân kia thấp giọng nói: "Sao ta dám tùy ý bôi nhọ quốc công phủ được?
Nếu không phải trong quốc công phủ có người làm ra chuyện khiến ta khinh thường thì ta đâu dám nói ra những lời này!"
Lương thị phẫn nộ quát: “Phụ nhân nho nhỏ vô tri dám xuất khẩu cuồng ngôn!” Nói xong liền kêu người lôi ra đánh.
Phụ nhân đang quỳ gối vội vàng nói: "Phu nhân không hỏi rõ mọi chuyện đã muốn tùy ý xử lý người sao? Chỉ mới vài câu mà thôi."
Nghe xong giọng nói của nàng, lúc này ngay cả Mai Giang Nghị cũng phát hiện
có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn nàng, có chút do dự nói: "Ngươi là..."
“Thì ra nhị công tử vẫn còn nhớ nô tỳ.” Nữ tử mang ngân trâm đứng dậy, rồi
quay sang dập đầu với Mai Giang Nghị: "Nô tỳ vốn là nha hoàn hầu hạ bên
người nhị công tử."
Lúc nàng đứng dậy,
Mai Giang Nghị nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng liền kinh ngạc nói: “Là
ngươi? Lộ Nhi?” Lộ Nhi và quản sự trong phủ có tư tình, bị Mai phu nhân
phát hiện đuổi ra khỏi phủ. Không ngờ nàng lại gả cho một đồ tể.
"Là nô tỳ.” Phụ nhân trả lời: “Lúc trước nô tỳ phạm sai lầm, bị đuổi ra
khỏi phủ, nhưng nhị công tử đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ luôn ghi tạc trong lòng. Có một số việc trước kia nô tỳ gạt ngai cũng là bị ép buộc
không còn cách nào khác. Hôm nay nếu không phải do người của Thẩm gia
tới thì nô tỳ cũng sẽ không nói ra."
Giờ
phút này, nàng hành lễ, ăn nói đều có quy củ, quy củ, hiển nhiên đã từng hầu hạ ở cao môn đại hộ, thật sự không thể nhìn ra bộ dạng thô tục lúc
cãi vã trước đây.
Mai Giang Nghị gật đầu nói: "Ngươi nói đi."
Phụ nhân lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Nhị công tử có còn nhớ ba năm
trước trong một yến tiệc con mèo của cưng của ngài bị mắc xương cá trong cổ họng không?"
Lời này vừa nói ra,
những người khác đều thấy bình thường, nhưng Trọng Phương Nhu lại cực kỳ sợ hãi. Nàng đột nhiên hiểu tại sao trước đây nàng thấy phụ nhân này có chút quen mắt, đi lên vài bước hét lên: "Ngươi chớ nói nhảm!"
Lương thị đang không kiên nhẫn nghe phụ nhân này nói gì, nhưng lại nhìn thấy
phản ứng của Trọng Phương Nhu lúc này thì có chút hứng thú liễn vẫy tay
với Hướng ma ma.
Hướng ma ma gắt gao kéo Trọng Phương Nhu lại không cho nàng làm loạn.
Phụ nhân cũng không để ý đến nàng, chỉ quay sang nói với Mai Giang Nghị,
mỗi câu mỗi chữ đều cực kỳ nghiêm túc: "Ngày đó, nô tỳ tận mắt chứng
kiến Trọng tứ tiểu thư cứng rắn nhét một ít xương cá cứng vào con cá
chiên nhỏ, sau đó cho con cá chiên nhỏ bên cạnh Cầu Cầu."
Nói xong những lời này, thần sắc nàng đột nhiên buông lỏng rất nhiều, nàng
ngước mắt lên nói với Mai Giang Nghị: "Nhị công tử không phải vẫn rất
cảm kích tứ tiểu thư đã giúp ngài lấy xương cá trong cổ họng Cầu Cầu
sao? Nhưng mà thứ đó vốn là do Trọng tứ tiểu thư bỏ vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT