Ngày hôm sau lúc đi
đến thỉnh an Lương thị, sắc mặt của Trọng tứ tiểu thư vẫn luôn không quá tốt. Mọi khi mỗi ngày nàng đều mang theo dáng vẻ tươi cười trên mặt,
trông rất dịu dàng nhu thuận nhưng hôm nay lại không thấy dáng vẻ ôn hòa thường ngày kia đâu.
Trọng Phương Linh
trong lòng rất vui vẻ, Trọng Phương Nhu kia cả ngày làm bộ làm tịch, bây giờ còn không mang nổi cái mặt nạ kia nữa rồi.
Thỉnh thoảng nàng lại ghé vào một bên tai Lệ Nam Khê, nói: "Lục thiếu phu
nhân thấy bộ dạng này của tứ tỷ thế nào?" Dù biết Lệ Nam Khê đương nhiên sẽ không đáp lời, nhưng nàng vẫn hứng chí bừng bừng tự nói một mình:
"Còn ta thì rất vui vẻ. Cho dù là ai, rơi vào hoàn cảnh như nàng ta, chỉ sợ cũng không thể vui lên nổi."
Nói
xong, nàng cũng không đợi Lệ Nam Khê mở miệng đã tự mình ngồi thẳng lên, vui cười hớn hở tiếp tục nhìn mặt lạnh của Trọng Phương Nhu.
Một lát sau, nàng lại không kiềm chế được, nghiêng người lại sát bên cạnh
Lệ Nam Khê, nói: "Tẩu nói, rốt cuộc là hôm qua ngũ tỷ đã nói gì với mấy
người Mai nhị công tử đây? Lại phải mất rất lâu mới nói xong, cuối cùng
Mai phu nhân còn phải qua đó gọi, bọn họ mới rời đi."
Bởi vì Trọng Phương Linh cố ý nói cho Trọng Phương Nhu nghe, cho nên âm
lượng cũng không nhỏ. Tuy không đến mức để các nha hoàn bà tử bên ngoài
nghe thấy, nhưng người ngồi trong phòng vẫn có thể nghe được rõ ràng
chuẩn xác.
Sắc mặt của Trọng Phương Nhu
càng đen hơn, liền mở miệng nói: "Nếu bát muội không có chuyện gì làm
thì có thể đi thêu hoa luyện chữ, vừa có thể điều dưỡng thân mình, lại
vừa có thể tu thân dưỡng tính. Từ trước đến giờ ta còn chưa từng thấy
một cô nương chưa xuất giá nào mà lại dám buông lời soi mói ngoại nam
như vậy đâu."
"Muội cũng chưa từng thấy
một cô nương chưa xuất giá nào không có việc gì lại dám làm trò trước
mặt ngoại nam như vậy đấy." Trọng Phương Linh cười tủm tỉm: "Tứ tỷ nói
thử xem?"
Lời này rõ ràng là đang châm chọc chuyện Trọng Phương Nhu diễn trò trước mặt Mai Giang Nghị lúc trước.
Sắc mặt Trọng Phương Nhu xanh mét, lập tức đứng lên, hiển nhiên là đang vô
cùng tức giận, thở gấp dồn dập nhìn Trọng Phương Linh. Một lúc lâu sau,
nàng mới có thể bình ổn lại, thanh âm tương đối bình tĩnh nói: "Có một
số lời không thể tùy tiện nói ra được mà muội lại vô duyên vô cớ chỉ
trích như vậy, ta thật sự đảm đương không nổi."
Nàng còn muốn nói nữa, nhưng bên ngoài đã vang lên một tiếng ho nhẹ, ngay sau đó, thanh âm của Hướng ma ma truyền đến.
"Phu nhân cẩn thận một chút. Nơi này có một vũng nước, cũng không biết người nào không có nhãn lực mà đổ nước lênh láng như vậy, nếu dẫm lên sợ là
phiền phức."
Trên mặt đất rõ ràng rất sạch sẽ, không có bất cứ một vệt nước nào. Lời này của Hướng ma ma vừa nghe liền biết là có thâm ý.
Lệ Nam Khê biết Hướng ma ma đương nhiên sẽ không quở trách Trọng Phương
Linh. Vì thế, những lời nãy có lẽ là đang muốn nói cho Trọng Phương Nhu
nghe.
Trịnh di nương đứng một bên, lo lắng nhìn Trọng Phương Nhu.
Một lát sau, Trọng Phương Nhu đột nhiên giương lên một nụ cười ôn hòa, dịu
dàng ngồi xuống một lần nữa. Thần sắc còn bình tĩnh ung dung hơn so với
lúc nãy.
Đợi đến khi Lương thị bước vào, nàng thậm chí còn rất khéo léo mà hành lễ vấn an: "Thỉnh an mẫu thân."
Hướng ma ma không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.
Sắc mặt Trọng Phương Linh không quá tốt, nói thầm một câu "Khẩu thị tâm
phi", sau đó bước đến kéo lấy cánh tay Lương thị, ngồi sát bên cạnh bà.
Trịnh di nương đứng bên cạnh vô cùng bất an, lúc hầu hạ Lương thị càng thêm tận tâm tận lực.
Lương thị giống như không biết chuyện gì, cùng mọi người nói mấy câu, sau đó cho tất cả quay về.
Lúc ra khỏi phòng, Trọng Phương Linh đi nhanh vài bước đuổi theo Lệ Nam
Khê, liếc mắt nhìn Trọng Phương Nhu đang uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi
gần đó, nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy lục thiếu phu nhân nhìn thấy không? Rõ
ràng là trong lòng rất không khó chịu, vậy mà còn muốn làm bộ làm tịch,
cho ai xem?"
Lệ Nam Khê cũng không muốn
để ý đến chuyện của Trọng Phương Nhu, chỉ đáp lại một câu: "Nếu bát tiểu thư không thích, đừng nhìn là được."
"Không muốn để ý cũng không được a. Cả ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng thấy.
Nàng lại cứ lắc lư trước mặt ta như vậy." Trọng Phương Linh không để ý
nói.
Một lát sau, nàng lại cười: "Chắc là mẫu thân đang chọn đối tượng cho tứ tỷ đi? Nhưng mà, sao hôm nay mẫu
thân đến muộn như vậy nhỉ? Chắc là do tối hôm qua thương nghị với Hướng
ma ma hơi muộn một chút, cho nên mới thức dậy trễ?"
Đề tài đã chuyển sang Lương thị, Lệ Nam Khê đương nhiên không muốn nhiều lời thêm nữa liền im lặng không mở miệng.
Nếu là bình thường, Trọng Phương Linh cũng sẽ không chủ động đến bắt chuyện với Lệ Nam Khê như thế này nhưng lúc nãy nàng vừa mới đôi co với Trọng
Phương Nhu xong, hơn nữa nhìn Lương thị cũng biết bà cũng không muốn
nhắc đến chuyện này nữa, cho nên mới tìm một người có thân phận thích
hợp trong đại phòng nhất, cũng là Lệ Nam Khê.
Thấy Lệ Nam Khê không muốn nói thêm gì nữa, Trọng Phương Linh cảm thấy không thú vị, nói một tiếng tạm biệt cùng nàng, sau đó khoan thai rời đi.
Lúc Lệ Nam Khê quay lại Thạch Trúc uyển, nghe được Nhạc ma ma nói, vừa nãy
Vạn quản sự sai người tới gặp nhưng thiếu phu nhân đã đến Mộc Miên uyển, cho nên bây giờ đang chờ ở phòng khách.
Hiện tại Vạn Toàn đang làm việc ở ngoại viện, bình thường sẽ không tiến vào
nội trạch, trừ những lúc có Trọng Đình Xuyên ở nhà, hắn có chuyện muốn
bẩm báo thì mới đi vào.
Người được sai
đến là một gã sai vặt nhỏ tuổi, ra vào nội viện cũng không có gì trở
ngại. Thấy Lệ Nam Khê, đầu tiên là quy củ hành lễ, sau đó mới nói lên lý do mình đến đây.
Thì ra là thư tịch mà
ngũ gia Trọng Đình Phàm đưa đến rất hữu dụng, Lệ Lăng Khê muốn nói lời
cảm tạ, cho nên mới cố ý sai người đến quốc công phủ một chuyến nhưng
Trọng Đình Phàm không có trong phủ, vì thế lời này liền được truyền đến
chỗ Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê trong lòng rất nghi hoặc, hỏi gã sai vặt kia: "Vạn quản sự thật sự sai ngươi đến đây
truyền lời cho ta?" Vì sao không chuyển lời cho Ngô thị?
"Đúng vậy ạ." Gã sai vặt nói: "Vạn quản sự dặn dò, ngũ thiếu phu nhân nghe
xong sợ là sẽ không vui, càng không có khả năng chuyển lời lại cho ngũ
gia. Vậy thì chi bằng nói cho thiếu phu nhân, để sau này thiếu phu nhân
có cơ hội nói với ngũ gia một câu thì sẽ tốt hơn."
Sáng nay Lệ Nam Khê cũng không thấy Ngô thị.
Đừng nói là sáng nay, ngay cả hôm qua lúc đón tiếp người Mai gia đến đây, cũng không thấy Ngô thị xuất đầu lộ diện.
Lệ Nam Khê chỉ cho là có lẽ Ngô thị đang bận chăm sóc Trọng Lệnh Nguyệt
nên không đến nhưng lúc nàng rảnh rỗi đi thăm Trọng Lệnh nguyệt, cũng
không thấy Ngô thị ở đó.
Thật kỳ lạ.
Hôm nay thỉnh an Lương thị, Lương thị cũng đến rất trễ, nàng cũng không
biết giữa hai người này đang có chuyện gì hay không. Nhưng mà, chuyện
bên kia, nàng cũng không muốn để ý nhiều đến làm gì.
Qua mấy ngày như thế.
Hôm nay Lạc Hà đến phòng bếp lấy trái cây ướp lạnh, trùng hợp nghe được tiếng tranh chấp truyền đến từ bên ngoài cổng viện.
Trọng Đình Xuyên đã phân phó bọn nha hoàn, tuyệt đối không được để Lệ Nam Khê ăn trái cây được ngâm dưới giếng quá lâu, như vậy sẽ rất lạnh. Vì thế,
trái cây sau khi được mang dưới giếng lên sẽ được để bên ngoài một lát
cho dịu lại, để trái cây mát lạnh vừa phải mới có thể bưng đến cho Lệ
Nam Khê.
Nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó. Cái độ "mát lạnh vừa phải" kia, kỳ thật rất khó nắm chắc.
Nếu là lười biếng, thả xuống giếng chỉ một lúc rồi mang lên, như vậy thì
bên ngoài được tiếp xúc với nước giếng sẽ lạnh, nhưng độ lạnh bên trong
vẫn chưa đủ. Cắt ra, nửa nóng nửa lạnh, sao có thể ăn được?
Cho nên chỉ có thể chờ trái cây hoàn toàn lạnh rồi lại để qua một thời gian cho độ lạnh vơi đi.
Đợi một lúc, bên trong lạnh, bên ngoài mát. Có thể cắt bên ngoài ra để ăn
trước, đợi đến khi ăn xong, bên trong cũng sẽ không còn quá lạnh nữa.
Đây chính là chuyện rất phiền toái.
Các nàng chỉ có thể năm lần bảy lượt chạy đến phòng bếp nhìn xem thử trái
cây kia đã lạnh đến độ nào. Đợi đến khi thấy nhiệt độ thích hợp mới dám
bưng lên cho Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê đã
từng nhiều lần phản đối chuyện này, luôn cảm thấy như vậy quá mức phiền
phức. Nàng đã không thể ăn mấy thứ như chè đậu xanh ướp lạnh nữa rồi,
bây giờ ngay cả trái cây ướp lạnh dưới giếng cũng không được trực tiếp
ăn hay sao?
Trọng Đình Xuyên nghe xong hoàn toàn bất động, nhàn nhạt cười: "Như vậy cũng được. Nàng ăn trái cây bình thường là được.
Đang vào mùa hè nóng bức, nếu như ăn trái cây bình thường sẽ còn nóng đến mức nào nữa chứ?
Cân nhắc một hồi, Lệ Nam Khê biết là Trọng Đình Xuyên cũng là vì lo lắng
cho thân thể của nàng. Huống chi, hắn là người sợ phiền toái nhất. Nhưng bởi vì nàng, chuyện lớn nhỏ gì hắn cũng phải tự mình nhọc lòng, thậm
chí ngay cả chuyện ăn trái cây cũng phải cẩn thận dặn dò nhóm ma ma, lại bảo nhóm ma ma đi dạy bọn nha hoàn...
Mặc dù trong lòng Lệ Nam Khê thấy rất phiền phức, nhưng nghĩ đến một mảnh tâm ý của hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.
Trọng Đình Xuyên ôm chặt nàng, nhẹ giọng cười: "Cũng không lâu lắm đâu. Đợi
đến khi tính hàn trong thân thể nàng được điều dưỡng tốt một chút, đến
lúc đó muốn ăn cái gì cũng được."
Lệ Nam
Khê làm sao lại không biết "điều dưỡng tốt" trong miệng của hắn là có ý
gì? Nhưng cũng chỉ có thể đỏ mặt xoay đầu đi, hoàn toàn không muốn để ý
đến hắn.
Lạc Hà đang chuẩn bị ra khỏi
phòng bếp, vừa ra khỏi cửa liền nghe được tiếng tranh cãi. Men theo âm
thanh mà đi, nàng mới phát hiện Trọng Phương Linh đang cãi nhau với bà
tử giữ cửa ngoài cửa viện.
Lạc Hà rất tò
mò, liền đi hỏi một tiếng, thì ra Trọng Phương Linh muốn gặp Lệ Nam Khê, nhưng lại bị bà tử ngăn lại, vì thế chỉ có thể ở bên ngoài phát giận
với bà tử.
"Bát tiểu thư đừng tức giận."
Lạc Hà tiến đến, tươi cười hành lễ: "Để nô tỳ đi vào bẩm báo một tiếng
với thiếu phu nhân, mời tiểu thư chờ thêm một lát nữa."
Duỗi tay không đánh người cười.
Thái độ của Lạc Hà tốt như vậy, đến Trọng Phương Linh cũng không tiện tức
giận lung tung với nàng. Nhưng mà, Lạc Hà chỉ nói là vào bẩm báo với Lệ
Nam Khê một tiếng, chứ không nhắc đến chuyện mời nàng đi vào, trong lòng Trọng Phương Linh rất tức giận, đương nhiên sắc mặt cũng không tốt
được, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng chỉ có thể đứng đó chờ.
Trong lúc đứng ngoài cửa, nàng lại thỉnh thoảng nhìn trộm vào bên trong Thạch Trúc uyển. Chỉ thấy gương mặt của mỗi người bên trong đều mang theo ý
cười. Nha hoàn bà tử ngẫu nhiên gặp nhau, còn cười chào hỏi một tiếng,
có đôi khi còn dừng lại nói chuyện hai ba câu.
So với tình trạng trong quốc công phủ của bọn họ, hoàn toàn không giống nhau.
Người hầu trong quốc công phủ đều thập phần cung kính hữu lễ. Lúc làm việc
tay chân rất nhẹ nhàng, ngay cả một tiếng động đều không có. Mỗi người
đều rất cung kính, thấy các chủ tử liền sẽ cúi người thật thấp. Nếu làm
sai chuyện gì lập tức sẽ bị ma ma quản sự đưa đến chỗ Hướng ma ma, để
Hướng ma ma xử trí.
Bởi vì quy củ rất
nghiêm ngặt, cho nên quốc công phủ yên tĩnh một mảnh. Ngày thường cũng
không nghe được tiếng cười nói của nha hoàn bà tử, thậm chí còn không
thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ. Lúc đi lại trong phủ, có đôi
khi còn có ảo giác không có ai ở đây. Cho đến khi ngẩng đầu thấy được
thân ảnh vội vàng qua lại bên kia, mới có thể biết được cách mình không
xa vẫn còn có người.
Trọng Phương Linh rất tò mò với Thạch Trúc uyển.
Nàng ngưng thần nhìn một tiểu nha hoàn đang lôi kéo cánh tay của một vị ma
ma, nghe thấy tiểu nha hoàn kia muốn nhờ ma ma kia dạy nàng may vá, nói
là phải may cho thiếu phu nhân một bộ xiêm y, thì thấy Lệ Nam Khê đang
được bọn nha hoàn vây quanh chậm rãi đi đến đây.
Tiểu cô nương mặc một bộ tương váy thêu hoa văn hoa mai màu đỏ nhạt, trên
đầu cài trâm dài bích tỷ quải châu, bước đi khoan thai, gương mặt mang ý cười nhàn nhạt.
Nụ cười của nàng...
Trọng Phương Linh cũng không biết nên hình dung như thế nào, nó khác hẳn với
nụ cười nghiêm khắc của mẫu thân, cũng không giống với nụ cười hư tình
giả ý của Trọng Phương Nhu. Nụ cười nhàn nhạt của nàng, chỉ cần liếc mắt một cái khiến cho nhân tâm không khỏi sinh ra vài phần ấm áp.
Cũng có lẽ vì vậy, oán khí lúc vừa nãy cãi nhau với bà tử giữ cửa cũng tiêu
tán một ít. Đợi đến khi Lệ Nam Khê đi đến gần, ý niệm oán giận cũng đã
biến mất hoàn toàn.
Vừa rồi Lệ Nam Khê
đang nghĩ đến chuyện Trọng Đình Xuyên chỉ vì chuyện ăn trái cây của nàng mà khổ tâm sắp xếp, trong lòng rất vui vẻ, cho nên trên mặt liền lộ ra
một chút ý cười.
Tâm trạng tốt này mãi cho đến khi thấy được Trọng Phương Linh cũng chưa mất đi.
Sau khi đi đến gần, Lệ Nam Khê mới hỏi Trọng Phương Linh: "Sao bát tiểu thư lại đến đây? Tìm ta sao?"
"Vâng." Trọng Phương Linh thuận miệng đáp, nhớ đến ý đồ mình đến đây, liền nói
với Lệ Nam Khê: "Sắp đến Trung thu rồi, lục thiếu phu nhân cũng biết
chứ?"
Bây giờ đã là hạ tuần tháng bảy. Theo lý mà nói, xác thật là cũng sắp đến Trung thu rồi, chỉ còn chưa đến một tháng nữa.
Lệ Nam Khê gật đầu.
Trọng Phương Linh đắn đo nói: "Lúc nãy ta vừa mới đến chỗ của mẫu thân một
chuyến, hỏi Hướng ma ma, vì sao mẫu thân lại bận rộn như vậy. Hướng ma
ma nói là bởi vì đang chuẩn bị cho Trung Thu sắp đến. Ta nghĩ, nếu công
việc nhiều như vậy, hay là lục thiếu phu nhân đến giúp mẫu thân một tay
đi?"
Nghe xong, Lệ Nam Khê chỉ bình tĩnh hỏi: "Không biết bát tiểu thư nói giúp là giúp thể nào?"
Trọng Phương Linh nghĩ nghĩ, nói: "Giúp thế nào cũng được."
Từ năm nay Lương thị đã bắt đầu để nàng học cách xử lý công việc vặt trong nhà, cho nên nàng cũng hiểu được một ít quy tắc hành sự, liền nói:
"Trung thu có rất nhiều chuyện để làm, hoặc là tiếp khách, hoặc là sắp
xếp người trong phủ, nói chung là có rất nhiều việc."
Nàng thấy mẫu thân ngay cả thời gian trò chuyện với nàng đều không có liền
trực tiếp xông vào tìm mẫu thân. Ai ngờ Lương thị nghe nàng nói xong,
căn bản không thèm nhìn, ngay lập tức sai Hướng ma ma đuổi nàng ra
ngoài.
Nhưng Hướng ma ma làm sao có thể
quản được Trọng Phương Linh, vì thế Lương thị chỉ có thể để Ngô thị đang ở một bên hỗ trợ "mời" Trọng Phương Linh ra ngoài.
Sau khi bị Ngô thị đẩy ra khỏi phòng, lúc này Trọng Phương Linh mới nảy ra ý muốn đến nhờ Lệ Nam Khê giúp đỡ… Không nói những cái khác, chỉ dựa vào
tính tình của ngũ thiếu phu nhân kia thôi, nàng đã có chút coi thường.
Lục thiếu phu nhân thì khác, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình lại rất
ôn hòa điềm tĩnh.
Huống chi, thân phận Lệ Nam Khê cao như vậy, tốt xấu gì cũng có thể ngăn chặn được Ngô thị, đoạt đi nổi bật của nàng ta.
Thấy lời nói của Trọng Phương Linh khi nói chuyện rất lập lòe, ánh mắt cũng
đảo loạn, Lệ Nam Khê liền biết được Trọng Phương Linh nói như vậy tất
nhiên là có nguyên do khác.
Lệ Nam Khê
vốn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Lương thị bên kia. Hiện giờ thấy Trọng Phương Linh như vậy, nàng đương nhiên càng không muốn.
"Chuyện này ta làm không nổi." Lệ Nam Khê uyển chuyển từ chối: "Lúc còn ở nhà, ta chưa từng học qua những thứ này với mẫu thân."
Chuyện nàng xuất giá vội vàng, Trọng Phương Linh cũng biết, chưa được học qua những thứ này cũng là có khả năng.
Nhưng mà trong lòng của Trọng Phương Linh vẫn không mấy dễ chịu. Cộng thêm
chuyện bị ngăn lại trước cửa lúc nãy, nàng liền đem hảo cảm thật vất vả
mới có được đối với Lệ Nam Khê thổi bay vô tung vô ảnh.
Trọng Phương Linh cả giận: "Hiện tại nương đang rất bận rộn xem sách, một
chút thời gian rảnh rỗi cũng không có. Mặc dù lục thiếu phu nhân không
quen thuộc, nhưng đến sắp xếp an bài bọn hạ nhân một chút, không lẽ cũng không được sao?"
Lời này là nàng buột
miệng thốt ra, nhưng Lệ Nam Khê nghe xong lại phát hiện ra một vấn đề
trong đó, liền bất động thanh sắc hỏi: "Phu nhân phải xem sách gì? Không lẽ là sổ sách?"
"Hẳn là vậy." Trọng
Phương Linh căn bản không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn làm cho Lệ
Nam Khê đến giúp Lương thị một tay, liền nói: "Ta thấy hình như có chút
giống với mấy quyển sổ sách trước kia."
Nói xong, nàng lại tiến đến một bước, cách Lệ Nam Khê càng gần hơn một
chút, nói: "Bởi vì trướng vụ quá rườm rà mà một mình mẫu thân không thể
xử lý hết, cho nên ta mới muốn lục thiếu phu nhân làm ơn giúp đỡ một
tay."
Nhưng mà, nếu Lệ Nam Khê đã có quyết định, sao có thể bị hai ba câu của nàng đả động? Đương nhiên là tiếp tục từ chối.
Trọng Phương Linh không nghĩ đến nàng lại dầu muối không ăn như vậy. Thấy thế vừa bực vừa tức, giậm chân nói: "Coi như là ta nhìn lầm người vậy." Sau đó liền thở phì phì xoay người mà đi.
Sau khi nàng rời đi, Lệ Nam Khê gọi Quách ma ma đến, nói: "Ma ma nhắn với
Diêu nương tử một tiếng, xem khi nào Diêu Hòa Thuận rảnh, nói hắn tới
chỗ ta một chuyến."
Diêu nương tử là nương tử của Diêu Hòa Thuận. Hai người là thị tỳ hồi môn được Trang thị sắp xếp khi Lệ Nam Khê gả đến đây.
Hiện giờ Diêu Hòa Thuận đang hỗ trợ Lệ Nam Khê trông coi mấy cửa hàng ở kinh thành, còn Diêu nương tử thì đang làm việc ở trong phủ. Nhưng Diêu
nương tử chỉ làm việc trong hoa viên, không bị sắp xếp hầu hạ trong
Thạch Trúc uyển. Vì phụ thân của nàng ấy là cao thủ chăm sóc hoa cỏ,
nàng đi theo phụ thân từ nhỏ, cũng học được không ít kỹ thuật trồng
trọt.
Lệ Nam Khê cảm thấy nếu để Diêu
nương tử làm việc trong nội trạch, suốt ngày bưng trà rót nước thì quả
là đáng tiếc cho một tài năng này. Sau khi hỏi ý của Diêu nương tử,
liền sắp xếp nàng đến đại hoa viên, chuyên trách xử lý hoa thảo.
Quách ma ma nghe xong, lập tức đi đến đại hoa viên một chuyến. Không bao lâu
sau đã trở về, bẩm báo: "Diêu nương tử nói, buổi tối trở về nàng sẽ nói
một tiếng với phu quân nhà mình. Hẳn là ngày mai Diêu Hòa Thuận sẽ có
thể đến phủ gặp phu nhân. Ngày mai thiếu phu nhân có rảnh rỗi hay không? Nếu thiếu phu nhân không tiện, nàng sẽ nói Diêu Hòa Thuận vài ngày sau
lại đến?"
Ngày mai Lệ Nam Khê cũng vừa vặn không có chuyện gì, liền hẹn một canh giờ cụ thể cho Quách ma ma.
Chuyện này liền quyết định như vậy.
Hôm sau, Diêu Hòa Thuận đúng hẹn đến phủ. So với ước định còn sớm hơn nửa
canh giờ. Sau khi được người gác cổng thông bẩm, đợi Nhạc ma ma dẫn hắn
đến đại sảnh tiếp khách, thời gian liền vừa vặn với thời gian đã hẹn với Lệ Nam Khê.
Sau khi Lệ Nam Khê đến, Diêu Hòa Thuận liền tiến đến cung kính hành lễ: "Thiếu phu nhân vạn phúc kim an." Sau đó cúi đầu đứng một bên, đầu cũng không nâng, mắt chỉ nhìn hai chân dưới đất, bộ dáng vô cùng quy củ.
Hơn nữa, Lệ Nam Khê chưa mở miệng nói chuyện, hắn vẫn đứng một bên lẳng lặng chờ, một lời cũng không nói nhiều.
Lệ Nam Khê âm thầm hài lòng.
Kỳ thật, trước khi hồi kinh, nàng cũng chưa từng gặp qua Diêu Hòa Thuận
này. Sau khi an bài thị tỳ hồi môn, Trang thị cũng đã để những người này gặp qua nàng vài lần. Nhưng mấy lần đó, Lệ Nam Khê cũng không có ấn
tượng gì đặc biệt với một người trầm mặc ít nói trước mặt này.
Cho đến khi chưởng quỹ Bát Bảo trai cáo lão xin nghỉ.
Bát Bảo trai được Trang thị để lại cho Lệ Nam Khê làm của hồi môn, chưởng quỹ cũng nhân lúc này mà xin nghỉ.
"Tuổi ta đã lớn, càng già càng không minh mẫn, sợ là sẽ gây ra chuyện sai
sót, làm thất thoát việc kinh doanh của chủ nhân." Lão chưởng quỹ nói:
"Chi bằng tranh thủ lúc vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, giao chuyện này cho
người trẻ tuổi tiếp quản."
Lệ Nam Khê cũng hỏi hắn đã chọn được người nào thích hợp chưa.
Lão chưởng quỹ không do dự đề cử Diêu Hòa Thuận: "Nghe nói phu nhân đem Diêu gia cho tiểu thư làm thị tỳ?"
"Đúng vậy." Lệ Nam Khê hỏi: "Chưởng quỹ muốn tiến cử hắn?"
Lão chưởng quỹ cười nói: "Hắn là một người tốt, làm việc có quy củ, cũng có kế hoạch rõ ràng. Nhưng mà có đôi khi tính tình quá ngoan cố. Tiểu thư
cứ xem thử nên dùng hắn như thế nào."
Bắt đầu từ khi đó, Lệ Nam Khê mới thật sự nhớ kỹ Diêu Hòa Thuận. Sau đó lại hỏi ý kiến của mẫu thân, biết Diêu Hòa Thuận cũng đã từng học việc ba
năm ở Bát Bảo trai, lúc này nàng liền sắp xếp để hắn chưởng quản Bát Bảo trai.
Lão chưởng quỹ cũng không rời đi
ngay lập tức mà vẫn ở lại thêm một thời gian để dạy bảo Diêu Hòa Thuận,
sau khi thấy hắn đã có đủ năng lực đảm đương, nửa tháng trước ngày xuất
gia của Lệ Nam Khê mới hoàn toàn buông tay.
Sau đó Lệ Nam Khê cũng có gặp Diêu Hòa Thuận vài lần, thấy cách nói chuyện, hành sự của hắn vô cùng dứt khoát lưu loát, trong lòng cũng rất yên
tâm.
Bây giờ Lệ Nam Khê muốn tìm một người làm chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, Diêu Hòa Thuận vẫn là người thích hợp nhất.
Sau khi cân nhắc một lúc, Lệ Nam Khê hỏi Diêu Hòa Thuận: "Ngươi và Trương
chưởng quỹ của Phúc Lai bố trang có hay lui tới không?"
"Phúc Lai bố trang?" Diêu Hòa Thuận lắc đầu nói: "Tiểu nhân kinh doanh tiệm ăn, hắn kinh doanh vải vóc. Rất ít khi qua lại."
Ngừng một chút, hắn lại nói: "Nếu thiếu phu nhân muốn mua vải, tiểu nhân cũng không phải là người thích hợp."
"Biết ngươi kinh doanh thức ăn, sao ta lại còn để ngươi đi mua vải vóc chứ?
Chẳng qua là muốn để ngươi lưu ý hắn một chút mà thôi."
Lệ Nam Khê nói: "Nếu không phải lúc trước có Diêu chưởng quỹ nói với ta,
việc kinh doanh bên kia của đại phu nhân xảy ra vấn đề, sợ là gốc rễ của mấy cửa hàng của quốc công gia cũng sẽ bị lung lay, thì có lẽ ta cũng
chưa hay biết gì."
"Mấy cửa hàng của quốc công gia" mà nàng nói, chính là tài sản mà lão Hầu gia đã để lại cho quốc công gia.
Nghe xong, Diêu Hòa Thuận mới ngẩng đầu lên: "Ý của thiếu phu nhân là…?"
Hắn mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, nhìn rất thật thà chất phác, chỉ có
duy nhất đôi mắt lộ ra thần thái kiên nghị, cẩn thận phân biệt mới có
thể nhìn ra hắn là người buôn bán.
"Gần
đây phu nhân đang vội vàng kiểm toán sổ sách." Lệ Nam Khê nói: "Trương
Lai, chưởng quỹ của Phúc Lai bố trang, việc kinh doanh của hắn bên kia
hình như là xảy ra chuyện gì đó. Ngày thường ngươi lưu ý một chút, nếu
có gì không ổn thì nhanh chóng báo cho ta."
Phúc Lai bố trang là cửa hàng của quốc công phủ, người kinh thành ai ai cũng biết chuyện này. Nhưng mọi chuyện bên trong vẫn là do một tay Lương thị xử lý.
Diêu Hòa Thuận cúi đầu, suy nghĩ
một lát: "Không biết hắn liên quan đến người nào trong quốc công phủ?
Nếu thiếu phu nhân biết được, mong nói cho tiểu nhân một chút, để khi
hành sự có thể ổn thỏa hơn một chút."
Hắn nhớ lại lúc nãy Lệ Nam Khê có cố ý nhắc đến mấy gian cửa hàng của Vệ
Quốc công gia, lại nhẹ giọng hỏi: "Không biết tiệm vải này có quan hệ gì với quốc công gia hay không?"
Lão Hầu
gia để lại cho Trọng Đình Xuyên cụ thể mấy cửa hàng, hắn cũng không nắm
chắc hết được. Chỉ biết được một hai cái, còn tiệm vải này cũng không rõ lắm cho nên chỉ có thể hỏi như vậy.
Lệ
Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu: "Có liên quan nhưng mà ta nghe nói Trương Lai kia là nhi tử của Hướng ma ma, cho nên mới muốn xem tình hình hiện giờ
của cửa hàng đó như thế nào."
Diêu Hòa Thuận ôm quyền thi lễ: "Thiếu phu nhân hãy chờ tin tức. Tiểu nhân nhất định tận lực làm việc."
Sau đó mày kiếm của hắn chau lại thật chặt, thấp giọng nói: "Nhưng mà,
Trương Lai này, hành sự rất khéo đưa đẩy, tiểu nhân e là lực bất tòng
tâm, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi."
Hắn làm việc rất trầm ổn, nếu nói như thế, vậy thì thật sự là có chút khó khăn.
Lệ Nam Khê liền hỏi: "Tại sao Diêu chưởng quỹ lại nói như vậy?"
"Tuy rằng tiểu nhân và hắn rất ít khi lui tới, nhưng tiểu nhân vẫn có thể
biết được một chút sự tình." Diêu Hòa Thuận nói: "Không biết thiếu phu
nhân có biết Tiêu chưởng quỹ của Phỉ Thúy lâu không?"
Tiêu Viễn?
Lệ Nam Khê có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến lại nghe được tên hắn vào lúc này: "Đương nhiên là biết."
"Tiêu chưởng quỹ và Trương Lai vẫn luôn không vừa mắt nhau. Tiểu nhân cũng
không biết Trương Lai kia đắc tội Tiêu chưởng quỹ khi nào, nhưng Tiêu
chưởng quỹ đã có hai lần xuống tay phá hỏng mối buôn bán của Trương Lai. Trọng đại phu nhân rất tức giận, nhưng bởi vì kiêng kỵ chủ nhân phía
sau màn của Phỉ Thúy lâu, nên mới không chính diện đối đầu với Tiêu
chưởng quỹ."
Diêu Hòa Thuận thở dài:
"Nghe nói hai lần xuống tay kia, may mà Tiêu chưởng quỹ ánh mắt cực kì
chuẩn, ra tay tàn nhẫn, nếu không, sợ là Trương Lai kia vẫn có thể tìm
đường sống trong kẽ chết. Có thể thấy được, Trương Lai kia thực sự khó
đối phó."
Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu, âm thầm suy nghĩ.
Lúc Trọng Đình Xuyên về đến nhà, trời đã tối đen.
Đèn đuốc trong Thạch Trúc uyển đã sáng lên.
Nhưng chỉ có một gian phòng lờ mờ ánh sáng mới có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Trọng Đình Xuyên cất bước vào phòng, nhìn nữ hài nhi đang ngồi lặng yên bên
cửa sổ, tươi cười cởi áo ngoài: "Sao không thắp thêm vài ngọn đèn nữa?
Thế này thì quá tối rồi." Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, lập tức
đi vào tịnh phòng, tự mình thay y phục rửa mặt.
Chờ đến khi hắn quay lại trong phòng, Lệ Nam Khê mới nói: "Không đọc sách,
đương nhiên cũng không cần phải đốt nhiều đèn làm gì." Hơn nữa, hắn
không có ở đây, căn phòng này chỉ có trống rỗng một mình nàng cũng không có ý nghĩa gì.
Lệ Nam Khê rót cho hắn một ly trà, do dự nói: "Ta muốn mượn một người của chàng."
Trọng Đình Xuyên hiếm khi thấy được bộ dáng chần chừ của nàng, ấn đường liền giãn ra, hỏi: "Ai?"
"Tiêu Viễn." Lệ Nam Khê nói: "Không biết, nếu ta muốn đi tìm Tiêu chưởng quỹ
nhờ hắn giúp đỡ, hắn có bao nhiêu phần trăm sẽ đáp ứng?"
Trọng Đình Xuyên cười nhẹ ôm nàng vào ngực, để nàng an ổn ngồi trên đùi hắn:
"Nàng tìm hắn, sao hắn lại không đáp ứng được? Để ta nói với hắn một
tiếng là xong."
"Nhưng mà chuyện này cũng không đơn giản như vậy." Lệ Nam Khê vốn cũng không muốn giấu Trọng Đình Xuyên, liền kể lại chuyện gặp mặt Diêu Hòa Thuận lúc chiều cho hắn
nghe, lại đề cập đến chuyện gần đây Lương thị đang gấp rút kiểm toán sổ
sách: "Nghe ý tứ của Diêu chưởng quỹ, hình như Trương Lai kia không dễ
đối phó. Tiêu Viễn có chịu đáp ứng chuyện này hay không cũng chưa nói
chắc được."
Ban đầu Trọng Đình Xuyên nghe nói Lương thị gần đây động tay động chân, trong lòng không khỏi rất bực bội. Nhưng khi đảo mắt nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của tiểu thê tử nhà mình, tâm tình của hắn liền lập tức
thả lỏng, nhịn không được mà bật cười.
"Nàng yên tâm." Hắn nhẹ nhàng véo lấy vành tai mềm mại của nàng, lại mò đến
gần, khẽ hôn vài cái: "Mọi khi Tiêu Viễn vẫn mặc kệ Trương Lai kia, hơn
nữa Trương Lai cũng không để ý đến việc kinh doanh của Phỉ Thúy lâu. Nếu Tiêu Viễn chịu ra tay, mọi chuyện tất nhiên sẽ không có gì phiền toái."
Lệ Nam Khê không nghĩ đến một buổi trưa lo lắng của mình đều uổng phí như
vậy, nhưng chỉ hơi hé miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Trọng Đình Xuyên nhìn thần sắc của nàng, cảm thấy vô cùng thú vị, liền sờ
soạng tay nhỏ bên dưới, muốn nắm vào trong lòng bàn tay của mình.
Ai ngờ tay tiểu nha đầu không rũ bên người, mà là đang đặt trên bụng nhỏ. Cẩn thận nhìn lại, hình như là… đang xoa bụng?
"Vâng." Nói đến cái này, Lệ Nam Khê liền không còn một chút sức lực, ngữ khí cũng hơi mơ hồ: "Có chút trì trệ khó chịu."
Lại nói mấy ngày nay nàng cũng có chút không cẩn thận. Tuy Trọng Đình Xuyên đã ngăn cản, nhưng nàng lại không ngăn được sự dụ hoặc của mỹ thực, năn nỉ Trọng Đình Xuyên lại sai người đem thêm một sọt cua biển đến.
Trọng Đình Xuyên vốn định mỗi tháng chỉ cho nàng ăn một lần, tháng này đã ăn rồi thì không được phép ăn nữa. Nhưng mà sau đó…
Sau đó, vào một buổi tối nào đó, nàng lại giúp hắn thêm vài lần nữa.
Trọng Đình Xuyên trong lúc ý loạn tình mê không biết thế nào lại đồng ý với
nàng. Đợi đến ngày hôm sau tỉnh táo lại thì mới biết, nhưng lời cũng đã
nói ra, hắn cũng không thể lật lọng, chỉ có thể y theo lời hứa mà làm.
Vì thế, hôm qua Lệ Nam Khê lại được ăn thêm một bữa cua nữa.
Cũng không hề đụng vào chân cua. Nhưng, có lẽ là vì quá tham ăn, ăn nhiều thêm vài con nữa. Kết quả bụng liền đánh trống ầm ĩ.
Tưởng là phải đi nặng, nhưng cuối cùng cũng không có, chỉ là bụng nhỏ hơi trì trệ khó chịu một chút.
Giống như cảm giác đến quỳ thủy ở kiếp trước nhưng lúc này nàng rõ ràng vẫn
chưa có quỳ thủy… Cho nên, loại triệu chứng này, nàng cũng không biết
hình dung như thế nào.
Trọng Đình Xuyên
vừa nghĩ liền biết được chắc chắn đều là do bữa cua hôm qua chọc họa, dở khóc dở cười véo vào eo nàng, trầm giọng nói: "Xem nàng có còn tùy hứng nữa hay không. Đã sớm nói là không được, nàng còn mặt nặng mày nhẹ với
ta. Bây giờ thì hay rồi."
Lồng ngực nam nhân rất rộng lớn. Nhiệt độ ấm áp xuyên qua y phục truyền đến thân thể, khiến người ta có cảm giác an tâm kì lạ.
Lệ Nam Khê cọ cọ trong lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái dựa vào, lẩm bẩm nói: "Ta nào biết sẽ như vậy a."
Nghe thanh âm nói chuyện của nàng đã có chút hữu khí vô lực, trong lòng
Trọng Đình Xuyên tức khắc vô cùng lo lắng, vội lấy tay nhẹ nhàng xoa
bụng cho nàng.
Động tác mềm nhẹ, lòng bàn tay ấm áp.
Lệ Nam Khê liền cảm thấy không còn quá khó chịu như lúc nãy nữa, thả lỏng thân mình dựa vào ngực hắn.
"Thế nào?" Cảm giác được thân mình nàng không còn cứng đờ nữa, Trọng Đình Xuyên liền hỏi: "Đỡ hơn không?"
"Vâng." Lệ Nam Khê không có cốt khí nói: "Chàng giúp ta xoa nhiều thêm một lúc nữa đi."
Trọng Đình Xuyên bật cười "Ừ" một tiếng.
Nghĩ lại, thể chất thiên hàn của nàng cũng không phải là chuyện mới một hai
năm. Hơn nữa, nàng rõ ràng cũng đã từng nói, lúc trước ở Giang Nam còn
ăn rất nhiều cua, nhiều hơn gấp mấy lần so với năm nay.
Hơn nữa, gần đây hắn cũng đã rất cẩn thận, thậm chí trái cây lạnh lẽo cũng không để nàng ăn…
Trọng Đình Xuyên liền hỏi: "Lúc trước có từng khó chịu như thế này bao giờ chưa?"
"Chưa." Lệ Nam Khê nói: "Chưa từng bị như thế này."
Trọng Đình Xuyên trong lòng trầm xuống, sợ là mấy ngày này đã xảy ra chuyện
gì đó mà hắn không biết, mới làm hại tiểu nha đầu đau đớn đến mức thế
này.
Nhưng mà, tuy hắn lo lắng, nhưng
cũng không dám để nàng lo sợ theo. Cho nên cũng không nói gì cả, Lệ Nam
Khê cũng không nhận ra được cái gì không thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, Trọng Đình Xuyên vừa tiến cung, bước chân vừa chuyển liền đi đến thái y viện.
Trước khi tiến cung, hắn đã sai người đến hỏi thăm, biết được hôm nay Trương
thái y cũng đang ở trong thái y viện, cho nên hắn liền lập tức đến đó.
Cũng thật trùng hợp.
Hôm nay vừa vặn có một vài sọt dược liệu mới được chuyển vào cung. Các thái y khác đều đã đi xem dược liệu, chỉ còn một mình Trương thái y ở đây.
Không còn người khác, Trọng Đình Xuyên cũng không cần gọi Trương thái y ra
bên ngoài nói chuyện, trực tiếp đi vào cửa, sải bước đến trước bàn, đại
đao kim mã ngồi xuống, đem bệnh trạng của Lệ Nam Khê nói cho Trương thái y nghe.
Hắn cũng chưa nói cụ thể là nữ
tử nào. Chỉ nói là có một tiểu cô nương, gần đây ăn không ít cua biển
rồi sau đó căng thẳng ngồi đó chờ Trương thái y trả lời. Chỉ sợ Trương
thái y sẽ nói bệnh trạng này không liên quan gì đến việc ăn cua, ngược
lại có liên quan đến mấy thứ độc hại gì khác.
Không ngờ Trương thái y sau khi suy nghĩ một lát chỉ nói: "Cái này, hình như
là có chút giống với chứng cảm lạnh của nữ tử khi tới quỳ thủy."
"Nếu chưa có quỳ thủy thì sao?" Đáp án kia có chút ngoài dự liệu, Trọng Đình Xuyên vội vàng bổ sung: "Tuổi còn nhỏ." Ngừng một lát, lại nói qua loa
một chút: "Nhưng mà đã đến tuổi có quỳ thủy rồi."
Trương thái y cười nói: "Nếu như vậy, có lẽ là không chừng sắp có quỳ thủy rồi."
Sầu lo của Trọng Đình Xuyên tức khắc tan biến.
Hắn ngẩn người, mặt không biểu cảm, hỏi rành mạch từng chữ một: "Ý thái y là, sắp đến rồi?"
Vệ Quốc công lúc nào cũng mang theo dáng vẻ lạnh lùng, Trương thái ý đã
sớm quen với bộ mặt nghiêm túc của hắn, lúc này cũng cảm thấy không có
gì không đúng, liền tiếp tục cười nói: "Xem triệu chứng như vậy, thì hẳn là thế. Nữ tử có nguyệt tín lần đầu tuy triệu chứng không giống nhau,
nhưng nếu trong bụng bị trì trệ khó chịu, hẳn là đúng đến tám chín
phần."
Trương thái y là đại phu, nói đến chuyện bệnh riêng của nữ tử đều rất bình thản ung dung.
Nhưng Trọng Đình Xuyên thì khác. Hắn là một đại nam nhân, trước khi thành
thân cũng chưa hề tiếp xúc với bất kì một nữ nhân nào, nói đến hai chữ
"quỳ thủy" đã là cực hạn. Nghe đến bốn chữ "nguyệt tín lần đầu", cho dù
hắn xưa nay trầm ổn, nhưng trong lòng lại không khỏi có một chút xấu hổ.
Huống chi, mấy từ này lại liên quan đến tiểu nha đầu nũng nịu nhà mình.
Trọng Đình Xuyên môi mỏng khẽ mím, sau một lúc lâu mới hỏi: "Cái đó… khoảng chừng bao lâu?"
"Cái này cũng không nói chắc được." Tuy hắn không nói rõ, nhưng Trương thái y vẫn biết được hắn đang muốn nói đến cái gì, nói: "Nguyệt tín lần đầu
phải dựa vào thể chất của từng người. Người này lại là do ăn cua bị
lạnh, càng không nắm chắc được. Có lẽ là một tháng, cũng có lẽ là ba bốn tháng nhưng cũng không lâu lắm đâu."
Trọng Đình Xuyên vô cùng bình tĩnh "Ân" một tiếng, hơi hơi gật đầu, sau đó
liền đứng lên, toàn thân cứng đờ xoay người ra khỏi phòng.
Lúc ngón tay chạm đến ván cửa, hắn mới ý thức được chính mình vậy mà đã sắp bước ra khỏi phòng rồi.
Trọng Đình Xuyên đột nhiên xoay người, mặt không biểu cảm nói: "Đa tạ."
Trương thái y đang nhìn theo Vệ Quốc công rời đi. Giờ phút này lại nghe được
được hai chữ như thế, lập tức kinh ngạc đến nỗi bút trong tay suýt rơi
xuống.
Vệ Quốc công nói lời cảm tạ với hắn sao?
Cái này… đúng là một chuyện động trời.
Còn Trọng Đình Xuyên vẫn còn duy trì bộ mặt không biểu cảm, dạo bước ra khỏi phòng, rồi sau đó nhẹ nhàng vươn tay khép cửa lại.
Hắn ngơ ngác đứng trước cửa, nửa ngày vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Vừa rồi Trương thái y nói…
Tiểu nha đầu… sắp đến?
Cái này thật là một vấn đề…
Ừm, cần hắn phải bình tĩnh đón nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT