Nơi tỷ thí hoa nghệ được tổ chức trong sân Ngọc Hà viện. Lúc này đang vào mùa sen nở, hoa sen trong hồ đua nhau nở rộ, gió nhẹ phất qua, hoa sen, lá sen theo gió nhẹ đung đưa, tạo nên từng đợt sóng nhấp nhô màu xanh lục khiến phong cảnh càng thêm tú lệ.

Trong hương sen thoang thoảng, các phu nhân tiểu thư cất bước đi vào viện.

Giữa sân viện đã được đặt rất nhiều bàn dài, mỗi bàn rộng một thước rưỡi, dài ba thước. Trên mỗi bàn có một lọ nước trong, một cây kéo nhỏ dùng để chỉnh sửa cành hoa, còn có những vật nhỏ khác, ví dụ như khăn vải để lau tay. Bình hoa và hoa vẫn chưa có, cần phải đợi khi các vị tiểu thư tham gia tỷ thí sẽ tự mình lựa chọn.

Lúc Mai Giang Uyển kéo Lệ Nam Khê đi đến đó, đã có hơn mười vị phu nhân tiểu thư đến trước rồi. Thấy người tới trước đã chiếm được bàn tốt, Mai Giang Uyển liền kéo Lệ Nam Khê đi tìm một nơi có vị trí đẹp hơn một chút.

Liễu Bình Lan và Chu Lệ Nương cũng theo sát phía sau, chọn một vị trí gần Mai Giang Uyển.

Bàn của bốn người vừa vặn kê sát vào nhau tạo thành hình vuông. Trong lúc chờ đợi tỷ thí, mọi người liền ghé sát vào cùng nhau vui vẻ trò chuyện.

Một lát sau, phần lớn bàn đã đều có người đứng, cũng có rất nhiều phu nhân tiểu thư không có ý định tham gia tỷ thí, vì thế đã lựa chọn cho mình một ghế dựa bên ngoài để làm khán giả.

Lúc này liền có một thanh y nha hoàn vội vàng đi đến, thấy Mai phu nhân đang trò chuyện với một vài vị phu nhân cạnh đó, liền bước tới cao giọng bẩm báo: "Phu nhân, lão gia nói, ban bình phán đã được chọn xong. Hơn nữa, một lát nữa Vệ Quốc công và tam công tử cũng sẽ đến đây tham gia bình phán!"

Nghe thấy ba chữ "Vệ !uốc công", sắc mặt tất cả mọi người đều khẽ biến nhưng, đến khi nghe nói tam công tử cũng đến, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, sau đó sắc mặt liền lộ vẻ vui sướng rõ ràng.

Lúc trước, nghe nói Mai tam lang đích thân tổ chức thưởng hoa yến này đã là khó có được.

Ai cũng không nghĩ đến, Mai tam lang không vướng bụi trần lại có thể đến xem trận tỷ thí hoa nghệ này, hơn nữa, còn muốn tham gia bình phán.

Chỉ chớp mắt sau, rất nhiều tiểu thư vốn không định tham gia trận tỷ thí hoa nghệ này lại thay đổi ý định, nóng lòng đứng dậy muốn thử.

Ai mà không muốn có cơ hội thể hiện trước mặt Mai tam lang chứ? Cho dù một câu khen ngợi của hắn thôi cũng đã rất đáng giá rồi.

Liền có không ít người lục tục đi đến báo danh.

Cũng may là Mai gia đã chuẩn bị rất nhiều dụng cụ, chính là để đối phó với tình huống đột nhiên phát sinh này.

Mai phu nhân sai người khiêng thêm bàn và vật dụng cần thiết tới, đến khi áng chừng đã đủ mới dừng lại.

Thấy người tham gia tỷ thí ngày càng đông đảo, Chu Lệ Nương liền kêu lên một tiếng: "Không phải chứ? Như vậy thì nếu muốn đoạt được giải nhất, chẳng phải là càng khó khăn hơn sao?"

Liễu Bình Lan gật đầu: "E là như vậy."

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Mai Giang Uyển có chút buồn bực: "Nương ta nói, nếu ta đạt thứ hạng cao trong trận hoa nghệ này, chắc chắn sẽ cho ta đến Phỉ Thúy lâu mua trang sức. Nhiều người tham gia như vậy thì chuyện này trở nên khó khăn hơn rồi."

Dứt lời, nàng thở dài, oán hận nói: "Đều là tại tam ca. Tự nhiên dính vào chuyện này làm gì? Nếu không phải huynh ấy, chắc chắn cũng sẽ không phiền phức như vậy. Không được, ta phải đi tìm tam ca tính sổ mới được."

Nói đến đây, Mai Giang Uyển đột nhiên lại nảy ra một ý khác.

Nàng kéo Lệ Nam Khê, Chu Lệ Nương và Liễu Bình Lan lại, nói: "Ta có cách này. Chúng ta đến Noãn Hương viện đi!"

Lệ Nam Khê tuy đã đến đó một lần, biết nơi đó trồng không ít loại hoa quý giá, lại bởi vì không quen thuộc với Mai phủ nên cũng không có cảm giác gì lớn.

Chu Lệ Nương và Liễu Bình Lan là bạn thân của Mai Giang Uyển, đã đến Mai phủ nhiều lần, đương nhiên là biết được.

Chu Lệ Nương lập tức nhỏ giọng kêu lên: "Không được. Với tính tình kia của Mai tam lang, ai mà dám làm gì chứ? Nếu hắn biết được chúng ta dám tùy tiện hái hoa của hắn, chắc chắn sẽ giết chúng ta mất."

Liễu Bình Lan cũng yên lặng không nói gì.

Mai Giang Uyển cắn môi, cũng có chút không nắm chắc được, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Không sợ. Để ta sai người đến hỏi huynh ấy một câu. Chắc tam ca cũng sẽ đáp ứng thôi."

Dứt lời, nàng liền gọi một nha hoàn đến, sai nàng đến Kim Ngân viện hỏi một tiếng.

Lệ Nam Khê có chút chần chừ, nhẹ giọng hỏi: "Nếu người khác phát hiện ra hoa của chúng ta khác với những loại hoa trong Kim Trà viện này, vậy thì phải làm sao đây?"

Tuy nàng không nói thẳng ra, những mọi người đều hiểu được, Lệ Nam Khê đang sợ người khác nói các nàng ỷ mình là chủ nhà rồi làm rối kỷ cương, tự mình tìm hoa đẹp hơn đến.

Chu Lệ Nương cười ha ha: "Tư Tư không cần khẩn trương như vậy. Bởi vì đã sớm biết thưởng hoa yến lần này sẽ tổ chức tỷ thí hoa nghệ, nên liền có không ít người đã tự mang theo hoa đẹp của nhà mình đến tham gia tỷ thí, hòng có thể chiếm ưu thế hơn một chút. Nếu ta không nói hoa kia của Mai tam lang, chỉ nói là hoa do chính mình đem đến thì ai có thể làm khó dễ được chúng ta chứ?"

"Đúng vậy." Liễu Bình Lan mỉm cười: "Rất nhiều người đã chuẩn bị xong chủ hoa rồi, bây giờ chỉ cần đến vườn hoa trong Kim Trà viện chọn thêm vài loại hoa để điểm xuyết mà thôi."

Mai Giang Uyển lắc lư cánh tay của Lệ Nam Khê, cười nói: "Tư Tư đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta đây."

Lệ Nam Khê mỉm cười, gật đầu đồng ý.

----------------

Mai Giang Ảnh vốn đang sai người mang ống tiêu đến, nhưng tiểu đồng lấy tiêu còn chưa trở về, lại có một nha hoàn đến truyền lời cho hắn, nói có người muốn hái hoa của hắn để tham gia thi đấu hoa nghệ.

Mai Giang Ảnh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Không cho!"

Thanh y nha hoàn sợ đến mức sống lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lui ra khỏi phòng. Nào biết còn chưa ra đến cửa, lại nghe được Mai Giang Ảnh nói tiếp: "Quay lại đây."

Nàng vội vàng quay lại, nhỏ giọng nói: "Tam công tử có chuyện gì muốn phân phó ạ?"

Mai Giang Ảnh tiện tay cầm lấy ống tiêu mới được tiểu đồng mang đến, tùy ý thưởng thức trong lòng bàn tay, hỏi: "Ngươi nói, Giang Uyển muốn đến Noãn Hương viện?"

"Vâng."

"Bằng hữu của Giang Uyển cũng đi cùng sao?"

Thanh y nha hoàn nhớ lại phân phó vừa rồi của Mai Giang Uyển. Nhớ rõ là Mai Giang Uyển có nói đến hai chữ "chúng ta", vì thế liền nói: "Chắc là vậy ạ."

Mai Giang Ảnh cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy để cho bọn họ vào đi. Nhưng mà, mỗi người chỉ có thể hái một cành hoa mà thôi."

Lúc cắm hoa, quan trọng nhất là chủ hoa. Nếu chọn lựa được chủ hoa thích hợp, đó sẽ là cơ sở để đánh giá cả một bình hoa.

Mỗi loài hoa trong Noãn Hương viện của Mai Giang Ảnh đều rất thích hợp để làm chủ hoa. Hắn chỉ cho nhóm Mai Giang Uyển mỗi người chỉ được chọn một cành, cũng là vì ý này.

Thanh y nha hoàn vội vàng đồng ý, sau đó liền vội vàng quay về Ngọc Hà viện bẩm báo cho Mai Giang Uyển.

Lúc các phu nhân tiểu thư tham gia tỷ thí đang chọn hoa trong Kim Trà viện, Mai Giang Uyển lại đang lo lắng chờ đợi.

Tuy tam ca rất thương yêu nàng, nhưng đối với chuyện này, nàng cũng không nắm chắc được. Ai cũng biết tam ca rất bảo vệ đồ vật của mình, đừng nói là bốn đóa hoa, nếu như người khác tùy tiện làm hỏng một cánh hoa của hắn thôi, hắn cũng sẽ thực sự liều mạng với người đó đến cùng.

Mai Giang Uyển cho nha hoàn đến hỏi, một là bởi vì Ngọc Hà viện gần với Noãn Hương viện hơn, nếu trước tiên đi đến Kim Ngân viện, sau đó lại đi đến Noãn Hương viện thì thực sự hơi lòng vòng. Thứ hai, nàng cũng không dám trực tiếp đối mặt với lửa giận của ca ca.

Cũng may thanh y nha hoàn cuối cùng cũng đem tin tốt trở về.

Mai Giang Uyển thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ kéo ba người bạn của mình đi đến Noãn Hương viện.

Sau khi đi vào, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi vô vàn các loại hoa màu sắc sặc sỡ.

Mọi người đứng trước vườn hoa bỉ ngạn, bước chân không muốn dịch chuyển thêm nửa bước.

Bỉ ngạn thích nơi ẩm thấp, mùa đông không được quá lạnh, mùa hè không được quá nóng.

Nhưng ở kinh thành, mùa đông cực kì lạnh lẽo, mùa hè lại vô cùng nóng bức. Vì thế, nếu muốn bỉ ngạn sinh trưởng tốt, cần phải cực kỳ cẩn thận chăm sóc mà Noãn Hương viện có noãn các ngăn gió lạnh vào mùa đông, lại có một suối nước chảy ngang qua, có thể cung cấp đủ độ ẩm cho cây. Bên cạnh lại có núi giả bao quanh để che đi nắng gắt, như vậy mới có thể khiến hoa bỉ ngạn sinh trưởng tươi tốt, hoa nở vô cùng kiều diễm.

Mai Giang Uyển chọn hoa bỉ ngạn trắng (mạn đà la), Chu Lệ Nương thì chọn bỉ ngạn đỏ (mạn châu sa).

Liễu Bình Lan thích hoa lan. Sau khi đi lại trong viện chốc lát, thấy ở đây cũng có lan Hoàng Thảo Phi Điệp, rất vui mừng mà chọn nó. Đây là loại lan của phương nam, ở phương bắc rất hiếm khi thấy được, nếu có thể dùng nó để cắm hoa, chắc chắn có thể khiến cho mọi người trầm trồ.

Lệ Nam Khê nhìn nhìn xung quanh, thấy xung quanh có trồng rất nhiều hoa lăng tiêu, liền cất bước đi đến đó.

Hoa lăng tiêu không quý hiếm như những loại hoa khác trong viện này, cũng tương đối dễ trồng.

Nguyên nhân lựa chọn hoa lăng tiêu này, một là Lệ Nam Khê không muốn tranh cao thấp với mọi người, thứ hai, nàng đã quan sát rất cẩn thận các loại hoa được trồng ở đây, vừa nhìn liền biết mỗi cành mỗi hoa đều mang theo sự dụng tâm chăm sóc bảo vệ của chủ nhân chúng. Nàng không quen biết hắn, nên cũng không muốn lấy đi công sức chăm bón của người ta.

"Vì sao ngươi không chọn những loại hoa khác?"

Lệ Nam Khê đang cẩn thận lựa chọn hoa lăng tiêu thì đột nhiên một giọng nói vang lên khiến nàng giật mình. Đến khi hồi phục tinh thần lại, lúc này mới theo tiếng nói mà nhìn qua.

Cách đó bốn, năm thước, một thiếu niên đang nghiêng người dựa vào gốc cổ thụ nhìn về phía bên này.

Hắn khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mắt phượng khẽ nhếch, khóe môi cong cong, dáng người đĩnh đạc, khí độ phong lưu. Tướng mạo vô cùng tuấn tú, nhưng bởi vì tư thế lười biếng của hắn nên có vẻ không dấu được ngạo khí trên mặt, cuối cùng lại khiến tướng mạo xinh đẹp kia vơi đi ba phần, làm người ta nghĩ lầm hắn là nữ nhân.

Lệ Nam Khê hơi gật đầu nhìn hắn, cười nói: "Đã là người bình thường thì đương nhiên cũng phải chọn một loài hoa bình thường. Huống chi, ta vô dục vô cầu, chỉ là muốn cùng bằng hữu chơi đùa mà thôi. đã như vậy, nếu là chọn một loại hoa quý hơn, cuối cùng lại phí hoài một mảnh khổ tâm của người trồng hoa."

Mai Giang Ảnh hơi nhúc nhích thân mình, cau mày nói: "Nếu là đã trồng thì đương nhiên phải có người đến hái. Đâu ra khổ tâm với không khổ tâm? Ngươi cứ thoải mái đi."

Lệ Nam Khê dịu dàng cự tuyệt: "Đa tạ công tử, thật sự không cần đâu."

Ấn đường Mai Giang Ảnh nhíu lại thật chặt. Một lúc sau, hắn chỉ nhẹ gật đầu, sau đó xoay người mà đi.

Lệ Nam Khê cũng không để ý đến chuyện này lắm. Dù sao nơi này là Mai gia, hôm nay lại đang mở yến tiệc tiếp đãi mọi người. Nếu có nam nhân Mai gia hoặc họ hàng bằng hữu đến đây cũng không tính là kỳ lạ.

Sau khi đã chọn xong hoa, Lệ Nam Khê và bọn Mai Giang Uyển liền cùng nhau quay về Ngọc Hà viện.

Thấy những đóa hoa kiều diễm trong tay bọn họ, các tiểu thư bên cạnh liền tụm lại khe khẽ xì xào với nhau. Có hâm mộ, còn có ghen ghét.

Nhưng mà, hoa của Lệ Nam Khê bình thường hơn một chút, tính ra còn có chút không thể sánh bằng hoa của các tiểu thư tự mang đến, vì thế tầm mắt của mọi người cũng chỉ quét một chút về phía cành hoa trong tay nàng mà thôi, cũng không nói thêm gì nữa.

Có vị tiểu thư còn lo lắng đến mức sắp khóc: "Làm sao bây giờ? Lúc ở nhà cũng chưa chuẩn bị gì cả, đợi lát nữa tỷ thí sợ là không kịp rồi."



Bên cạnh liền có người nhẹ giọng an ủi nàng.

Lệ Nam Khê không để ý tới ồn ào xung quanh, cùng bọn Mai Giang Uyển tiếp tục đi đến Kim Trà Viện lựa chọn hoa phối, sau đó liền quay về Ngọc Hà viện.

Lúc đi đến cổng viện, lại nhìn thấy một thanh y nha hoàn và tiểu đồng đang đứng cách đó khoảng một trượng. Bọn họ đứng sát vào nhau, chắn đi cửa vào của Ngọc Hà viện, để chừa ra cổng thùy hoa và con đường phía trước viện, giống như đang đợi cái gì đó.

Bởi vì lúc nãy đi đến Noãn Hương viện, sau đó lại đi đến Kim Trà viện, vì thế bốn người đã trì hoãn không ít thời gian. Lúc các nàng chọn hoa xong thì người khác đã sớm chuẩn bị xong tất cả rồi, phần lớn đang yên lặng trong Ngọc Hà viện chờ trận tỷ thí bắt đầu.

Lệ Nam Khê không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, tránh để người khác chờ đợi. Vì thế nàng cũng không để ý đến những nha hoàn tiểu đồng giữ cửa kia, mà lập tức đi vào cổng viện.

Nhưng bước chân vừa động đã bị Mai Giang Uyển kéo lại.

Chu Lệ Nương và Liễu Bình Lan cũng đều bị Mai Giang Uyển giữ lại.

"Các ngươi có muốn nhìn thấy tam ca của ta không?" Mai Giang Uyển thần bí nói: "Cha ta và các đại nhân cùng tham gia bình phán sắp đến đây, nếu ta đoán không sai, bọn họ chắc chắn sẽ đi đến Thải Liên viện bên cạnh kia."

Ngọc Hà viện và Thải Liên viện đều là hai viện gần cổng thùy hoa.

Ngọc Hà viện rất rộng lớn, bên trong có thể xếp được vài mươi bàn tiệc, mà Thải Liên viện bên cạnh thì nhỏ hơn, chỉ có vài gian thư phòng, cây cối thanh u.

Nghe được đề nghị của Mai Giang Uyển, Chu Lệ Nương là người đầu tiên trầm trồ đồng ý, sau đó Liễu Bình Lan cũng gật đầu.

Lệ Nam Khê cũng không cảm thấy tò mò lắm nhưng mà, mọi người đã muốn như vậy, nàng cũng chỉ có thể đi theo.

Mai Giang Uyển kéo ba người bạn của mình đến sau một gốc đại thụ. Sau đó thò đầu ra ngoài thăm dò.

Cây đại thụ này ít nhất cũng đã hơn trăm tuổi, ba bốn người ôm không xuể. Bốn người bọn họ núp ở phía sau, thật ra cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Có tiểu đồng đến đây tuần tra. Các vị phu nhân tiểu thư sau khi nghe tin cũng đi đến bên ngoài Ngọc Hà viện nhìn lén, nhưng đều bị tiểu đồng mời vào trong viện trở lại, chỉ có bốn người sau gốc cây là không bị phát hiện.

Chu Lệ Nương nhìn Mai Giang Uyển, giơ ngón tay cái lên với nàng.

Mai Giang Uyển đắc ý hất cằm.

Không bao lâu, các vị đại nhân cũng lục tục đi đến.

Sau khi các vị quan lại đã vào hết, lúc này mới có một thiếu niên khoan thai đi vào. Mắt phượng, má đào, mi cong, vô cùng tuấn mỹ. Tay cầm quạt xếp, thủng thỉnh mà đi, mỗi bước đi đều toát ra vẻ phong lưu nhã nhặn.

Chu Lệ Nương tấm tắc thở dài: "Giang Uyển, tam ca của người càng ngày càng xuất chúng, đến ta cũng không rời mắt được."

Mai Giang Uyển bật cười đẩy nàng một cái: "Gia phong của Tĩnh An bá phủ là như thế này đây sao? Ca ca ngươi cũng "lợi hại" lắm mà. Sợ là cũng không thua gì ca ca ta đâu."

Huynh trưởng Chu Lệ Nương tên Chu Kiếm, trước đây ở kinh thành đã từng gây ra không ít chuyện. Sau khi bị quốc công gia mang đến quân doanh rèn luyện mới thu liễm lại không ít. Bây giờ đang giữ chức trong ngự lâm quân.

Chu Lệ Nương không thèm để ý xua tay: "Chẳng qua chỉ là đàm luận vài câu mà thôi. Trời biết, đất biết, ta biết, các ngươi biết, cũng chẳng có ai nghe thấy. Sợ gì chứ?"

Trong tiếng cười nói của các nàng, Mai Giang Ảnh nhìn thoáng qua gốc đại thụ bên này. Sau đó liền nhẹ nhàng nở nụ cười, mở ra quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy.

Tuy dáng vẻ nhẹ nhàng lay động quạt xếp của Mai Giang Ảnh vô cùng phong lưu nhã nhặn, nhưng lại khiến Lệ Nam Khê ngây ngẩn cả người.

Nàng không nghĩ đến, thiếu niên vô tình gặp được trong Noãn Hương viện lúc nãy lại là Mai tam lang.

Lại nhìn xuống cây quạt trong tay hắn…

Lệ Nam Khê "di" một tiếng, kéo lấy ống tay áo của Mai Giang Uyển, vội vàng hỏi nàng: "Quạt của tam ca ngươi, là mua ở đâu vậy?"

"Quạt?" Mai Giang Uyển cười nói: "Nga, đó là do tự tay huynh ấy làm. Hình vẽ và thơ từ trên đó cũng do chính huynh ấy viết. Sao thế? Từ trước đến nay ca ca ta đều tự làm quạt."

Lệ Nam Khê cong cong khóe môi, gật đầu cười nói: "Vậy sao."

Lúc này nàng cũng xem như đã hiểu ra một chuyện, vì sao biểu ca Trang Minh Dự cứ luôn cầm quạt xếp ra phe phẩy cả ngày.

Bây giờ nhớ lại, chữ viết kia, hình vẽ kia, rõ ràng giống hệt với cây quạt trong tay Mai tam lang.

Hóa ra cây quạt kia của biểu ca là từ Mai tam lang mà ra?

Chả trách cứ luôn thích khoe khoang, làm như sợ người khác không thấy được cây quạt của hắn không bằng.

Nhưng mà, Lệ Nam Khê cũng không thể không thừa nhận một điều.

Lúc Mai tam lang phe phẩy quạt xếp, thật sự rất phong lưu phóng khoáng, không ai có thể so sánh được. Cũng khó trách biểu ca luôn thích bắt chước hắn.

Trong lúc bốn người đang thấp giọng bàn luận về tư dung xuất chúng của Mai tam lang, đột nhiên, một thân ảnh cao lớn liền xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Nam nhân cao lớn, mặt mày lạnh lùng, quanh thân tỏa ra sát khí vô hình, mười phần uy thế.

Bọn Mai Giang Uyển đều không tự chủ được mà lui về sau một bước, bàn tay đang cầm hoa cũng vô thức nắm chặt lại.

Chỉ có Lệ Nam Khê tiến lên thêm nửa bước, nở nụ cười nhìn nam nhân kia.

Trọng Đình Xuyên giống như cảm giác được, liền quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy được tiểu kiều thê nhà mình đang cười với hắn.

Gương mặt vẫn luôn căng chặt của hắn liền lập tức thả lỏng hơn một chút, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Sau khi chăm chú nhìn tiểu kiều thê nhà mình, hắn cũng sải bước đi theo mọi người vào trong viện.

Thân ảnh cao lớn đã biến mất rồi, Chu Lệ Nương mới dám vỗ ngực hít sâu một hơi: "Thật dọa người. Đó là ai vậy?" Lại nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, thật ra cũng rất tuấn tú."

Trọng Đình Xuyên ngũ quan thâm thúy. Nếu bỏ qua khí thế khiến người ta sợ hãi kia, thật sự là tướng mạo cũng rất không tệ.

Liễu Bình Lan cũng nói: "Nếu chỉ đơn giản nhìn vào tướng mạo thì là vậy nhưng mà, huyết khí trên người của người này quá nặng, quá mức tàn nhẫn."

Dừng một chút, nàng lại nhớ đến nụ cười nhàn nhạt lúc nãy của người nọ, lại nói tiếp: "Kỳ thật, nếu hắn là võ tướng, cũng có thể xem là một bậc anh hùng xuất chúng."

Mai Giang Uyển thần sắc khẩn trương dùng khuỷu tay huých vào Liễu Bình Lan.

Liễu Bình Lan khó hiểu: "Sao thế?"

Chu Lệ Nương liếc xéo nàng một cái: "Ngươi biết, giám khảo lần này, ai có huyết tinh sát khí nặng như vậy không?"

Tuy Liễu Bình Lan thiên tư thông minh, nhưng hiểu biết rất ít về những chuyện trong triều đình, nghe vậy liền mờ mịt lắc đầu.

Chu Lệ Nương hừ lạnh, giương cằm nói: "Vệ Quốc công." Vừa mới dứt lời đã thấy được sắc mặt tái nhợt của Liễu Bình Lan, liền cười nói: "Đừng để ý đến hắn làm gì. Chúng ta vào thôi."

Lệ Nam Khê tò mò: "Bình Lan và Vệ Quốc công có xích mích gì sao?"

"Ừ, trước đây Liễu các lão đã từng có ý muốn gả Bình Lan cho Vệ Quốc công nhưng hắn lại từ chối thẳng thừng." Chu Lệ Nương hồn nhiên nói.

Mai Giang Uyển tức đến nỗi mặt cũng đỏ lên, dậm chân nói với Chu Lệ Nương: "Ngươi a, có ngày cũng chết vì cái miệng này đấy."

Nói xong, nàng cũng không để ý đến vẻ mặt nghi hoặc của Chu Lệ Nương nữa, mà cẩn thận quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Vừa rồi nàng ấy chỉ là nói bậy mà thôi. Ngươi đừng để ý."

Lệ Nam Khê xua tay cười nói: "Ngươi không cần lo lắng. Vốn cũng chẳng có gì, chẳng qua là nói vài câu chuyện cũ mà thôi."

Mai Giang Uyển nhẹ nhàng thở ra, cũng cười: "Vậy thì tốt rồi."

Liễu Bình Lan lại nói: "Vệ Quốc công quyền cao chức trọng, vốn là nên đi đầu tiên, không biết vì sao lúc nãy lại là người đi cuối cùng nhỉ?"

Mai Giang Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy. Vì sao các đại nhân và tam ca đều đi trước hắn?" Nói xong liền nhìn Lệ Nam Khê.

"Ta cũng không biết." Lệ Nam Khê suy nghĩ một chút, lại nói: "Có lẽ là sợ phiền phức đi."

Nếu đoán không sai, hẳn là lúc ở ngoại viện, vị trí của hắn là cách cửa thùy hoa xa nhất, lại không có kiên nhẫn cùng những quan văn kia sàng qua sàng lại, nên mới dứt khoát chờ bọn họ đi hết rồi mới đi cuối cùng đến đây.

Bốn người chờ các vị đại nhân đã đi vào hết, mấy nha hoàn tiểu đồng cũng đã rút lui mới lặng lẽ quay về Ngọc Hà viện.

Vừa đi vào, Mai Giang Uyển đã bị Mai Phu nhân quở trách một trận: "Con dẫn khách đi đâu vậy? Còn suýt chút nữa là không kịp giờ tỷ thí rồi. Còn không mau đi vào!"

Mai Giang Uyển cười hì hì xoa dịu Mai phu nhân, sau đó liền kéo ba người bạn của mình men theo ven tường đi đến bàn tỷ thí của mình.

Lệ Nam Khê đang đi nhanh về phía trước, đột nhiên góc áo của nàng hơi căng lên một chút. Ngay sau đó, có một thứ mềm mại được nhét vào tay nàng.

Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trong tay mình đã có thêm một đóa hoa nhài từ bao giờ. Có lẽ là hoa này đã được nắm chặt rất lâu rồi, trên cánh hoa hoa còn dính thêm một chút mồ hôi, mềm mại nhớt nhát không có hình thù gì cả.

Lệ Nam Khê lại đang bị Mai Giang Uyển lôi kéo đi về phía trước.

Nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Trọng Lệnh Nguyệt đang ngồi cạnh đó, tay nhỏ bị dính một vệt chất lỏng màu đỏ tím, không được tự nhiên mà lau đi lau lại bàn tay của mình, đôi mắt to tròn đang nhìn về phía trước, cũng không ngừng quay sang nhìn nàng.

Trong lòng Lệ Nam Khê liền sáng tỏ, nhìn Trọng Lệnh Nguyệt cười một cái, không tiếng động nói: cảm ơn.

Tiểu cô nương hơi cúi đầu, mặt cũng đỏ lên, cười thật tươi với nàng. Lại cố ý kéo ống tay áo của mình xuống, muốn che đi nước hoa màu đỏ tím kia.

Lúc này Lệ Nam Khê đã đi đến bên bàn của mình. Liền đem đóa hoa nhài nhét vào túi tiền của mình, sau đó chuyên chú nhìn vào bình hoa và mấy nhánh hoa trên bàn.

Tuy trận tỷ thí này được nhóm nam khách hỗ trợ bình phán, nhưng vì nam nữ khác biệt nên cũng không để cho khách nam và khách nữ trực tiếp gặp nhau nà là mỗi bình hoa cắm xong sẽ được đặt vào một cái khay, sau đó bưng lên để ở trên bàn, trước mỗi khay sẽ có một mộc bài tương ứng với tên của người cắm. Tiếp theo sẽ được nha hoàn chuyển đến Thải Liên viện.

Người bình phán căn cứ vào hoa đẹp hoa xấu, sẽ viết điểm ưu khuyết trên giấy, sau đó đặt vào trong khay. Kết quả khay nào được nhiều ưu nhất sẽ chiến thắng.



Nếu có hai bình hoa đều đứng nhất, sẽ được đem đến Thải Liên viện để bình phán thêm một lần nữa, cuối cùng chọn ra cái xuất sắc nhất.

Lệ Nam Khê chưa từng muốn chiến thắng.

Nàng biết, sở dĩ các vị tiểu ở đây hiếu thắng cạnh tranh như vậy, thứ nhất là muốn có thanh danh tốt, thứ hai, cũng có ý nghĩ thầm muốn bày ra chút tài nghệ trước mặt người Mai gia. Ai cũng biết Mai gia nhị công tử và tam công tử đều đã đến tuổi thú thê. Đây là cơ hội ngàn năm có một.

Đã là như vậy, sao Lệ Nam Khê có thể tranh đoạt với bọn họ chứ? Chi bằng nhường lại cơ hội này cho người khác.

Cho nên lúc cắm hoa, Lệ Nam Khê cố ý hạ tay nghề xuống, sau khi đã cắm thuận mắt, liền để lại một số chỗ sai. Cứ như vậy sẽ không có khả năng chiến thắng, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta cười chê.

Lúc các vị tiểu thư đang nghiêm túc cắt cành cắm hoa, trong một góc viện lại vang lên một tiếng kinh hô.

"A! Sao lại thế này?"

Ngay sau đó, một thanh âm tức giận vang lên: "Nói, có phải là tỷ làm hay không? Có phải là tỷ hay không?"

Bởi vì một biến cố này mà những người xung quanh đều ngừng tay lại nhìn qua, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu.

Nếu người nào quen biết với Trọng gia, liền biết được người đang lên tiếng là đích tiểu thư quốc công phủ, Trọng Phương Linh.

Giờ phút này Trọng Phương Linh đang đứng trước mặt Trọng Phương Nhu, trừng mắt chỉ vào nàng: "Ta biết là tỷ mà. Chắc chắn là tỷ không vừa mắt ta, không muốn ta thắng cho nên mới động tay động chân vào hoa của ta, đúng hay không?"

Trọng Phương Nhu lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi Trọng Phương Linh tức đến giận chân mới chậm rãi nói: "Không phải. Ta không biết gì cả."

"Tỷ không biết thì ai biết!" Hốc mắt của Trọng Phương Linh đỏ lên, nước mắt đảo quanh: "Hoa này ta đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, cũng chỉ mấy người chúng ta mới biết được."

Hoa của nàng là do Hướng ma ma bên người của mẫu thân bọc lại từ lúc sáng sớm, khi nàng đến thỉnh an. Lúc đó chỉ có vài người đại phòng ở đó, không còn ai khác. Lúc đi đến thỉnh an lão phu nhân, bó hoa đó cũng chưa từng được đem vào trong phòng của lão phu nhân.

Trọng Phương Nhu không nhanh không chậm nói: "Nếu nói như vậy thì còn có vài người biết được nữa. Cũng không phải chỉ một mình ta, tại sao cứ nhất định phải đổ tội cho ta?"

Trọng Phương Linh bỗng bật cười: "Bởi vì chỉ có tỷ mới có lý do làm chuyện này mà thôi!"

Nói thật, Trọng Phương Linh cũng không ưa gì Lệ Nam Khê, nhưng cũng không đến mức hoài nghi Lệ Nam Khê có dính dáng đến chuyện này.

Lúc ấy thấy Hướng ma ma đang bọc hoa lại, Lệ Nam Khê còn hỏi một câu là có phải muốn đem đến tặng cho Mai gia hay không. Không có ai trả lời, nàng cũng liền từ bỏ, không hỏi lại nửa câu.

Nàng ta cũng không định tham gia trận tỷ thí hoa nghệ này, ngay cả gần đến giờ tỷ thí cũng chưa có hoa cho mình, một chút chuẩn bị cũng hoàn toàn không có.

Hơn nữa, tại sao Lệ Nam Khê lại muốn phá hỏng hoa của nàng?

Quốc công phủ có đầy hoa cỏ trân quý, mặc sức cho Lệ Nam Khê đi chọn, còn phải cần hơn thua vài cành hoa với nàng sao?

Trọng Phương Linh nhìn Trọng Phương Nhu, cười lạnh: "Chuyện này không ai khác ngoài ngươi cả. Còn muốn kéo người ta xuống nước làm gì. Tỷ đừng có mà đổ lên đầu người khác, ly gián chúng ta."

Tuy rằng "người khác" trong miệng nàng và "người khác" của Trọng Phương Nhu đều là nói đến Lệ Nam Khê, nhưng cũng không nói thẳng ra, người khác cũng không thể hiểu được.

Bởi vì người Mai gia còn chưa công khai giới thiệu Vệ Quốc công với mọi người nên cũng không ai biết nàng. Huống hồ, Lệ Nam Khê cách nơi này rất xa.

Tất cả nghe xong, theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía hai vị tiểu thư còn lại của Trọng gia đang đứng gần đó.

--- Ngũ tiểu thư và lục tiểu thư của nhị phòng.

Trọng Phương Phỉ và Trọng Phương Đình rất ủy khuất.

Trọng Phương Phỉ từ nhỏ đã được nhị phu nhân sủng ái mà lớn lên, có bao giờ chịu ủy khuất như vậy? Tức giận nói: "Trọng Phương Nhu, tỷ đừng có ngậm máu phun người! May mà bát muội mắt sáng, biết chúng ta không làm chuyện này. Nếu không chắc tỷ còn muốn hắt nước bẩn lên đầu chúng ta nữa nhỉ!"

Trọng Phương Đình cũng nói: "Tứ tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy? Bình thường muội đối với tỷ rất tốt mà…"

Dưới sự chỉ trích của ba người, nước mắt của Trọng Phương Nhu liền lã chã rơi xuống.

Nhưng mặt không biểu cảm nhìn Trọng Phương Linh, nói rõ ràng từng chứ: "Ta chẳng qua chỉ là muốn nói ta không có làm chuyện này mà thôi. Còn bị ngươi gắn cho tội danh "ly gián" trên đầu. Vậy muội cứ một hai nói ta phá hỏng hoa của muội, chuyện này phải làm như thế nào đây?"

Nếu lúc nãy nàng nói những lời này, có lẽ mọi người cũng sẽ không quá mức đồng tình với nàng. Dù sao đây cũng chỉ là tranh cãi của riêng hai người họ, ai đúng ai sai, nhất thời không thể kết luận được.

Nhưng lúc này, hai tiểu thư nhị phòng, cộng thêm một vị đích tiểu thư, ba người đều cùng nhau chỉ trích nàng.

Có người theo bản năng liền đồng tình với "kẻ yếu", thái độ đối với Trọng Phương Nhu cũng khác đi, khuyên Trọng Phương Linh: "Chuyện này còn chưa định đoạt được, ngươi cứ đi hỏi người khác thử xem. Chớ khiến nàng bị oan uổng."

Tuy rằng chưa nói rõ, nhưng chỉ với một câu "oan uổng", kết quả trong lòng người này thế nào, không nói cũng hiểu được.

Trọng Phương Linh tức giận: "Sao ta có thể đổ oan cho nàng ta được chứ? Hoa của ta xảy ra vấn đề, ai sẽ là người thông cảm cho ta? Ta có thể khẳng định chính là nàng. Sao lại không tin ta?" Vừa dứt lời, nước mắt cũng rơi xuống.

Lương thị vốn là cách nhóm tiểu thư Trọng gia rất xa, lúc này mới đi đến bên cạnh Trọng Phương Nhu.

Bà đỡ lấy bả vai Trọng Phương Linh, lạnh lùng nhìn Trọng Phương Nhu: "Chuyện này về nhà rồi nói sau."

Mai phu nhân và các vị phu nhân khác cũng vội vàng đi đến khuyên bảo.

Mai phu nhân nói: "Trong viện ta còn mấy bồn hoa không tệ, hay là để lệnh ái đến đó chọn một vài cành đi. Bọn nhỏ chơi đùa, không cẩn thận làm hư mà thôi. Đều là người một nhà, làm gì đến nỗi phải cãi nhau như vậy?"

Vài vị phu nhân bên cạnh cũng khuyên nhủ theo.

Nếu là bình thường, tất nhiên Lương thị đã sớm dẫn nữ nhi phủi tay tay chạy lấy người nhưng nếu bây giờ tùy tiện rời đi, e là Trọng Phương Linh sẽ phải mang ác danh vu oan cho tỷ muội trong nhà.

Mặc dù biết được chuyện này tám phần là do Trọng Phương Nhu làm, nhưng chuyện đã đến nước này, có làm căng thêm cũng chỉ càng gây bất lợi cho Trọng Phương Linh mà thôi. Dù sao nàng còn chưa tìm được chứng cứ mà đã vội vã chỉ trích Trọng Phương Nhu.

Lương thị ám chừng còn phải ở lại Mai gia nhiều thêm chốc lát, thuận tiện điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại trong sạch cho Phương Linh.

Vì thế Lương thị liền nén giận nói: "Vậy phiền Mai phu nhân. Tiểu nữ e là cần phải chọn thêm một vài cành hoa nữa."

Mai phu nhân liền đích thân dẫn Lương thị và Trọng Phương Linh đến viện của bà.

Lệ Nam Khê vẫn ở bên cạnh nhóm Mai Giang Uyển. Nơi này cách chỗ của nhóm tiểu thư Trọng gia một khoảng khá xa, nên bên kia xảy ra chuyện gì nàng cũng không rõ ràng được.

Chu Lệ Nương nhìn nhìn xung quanh, thấy Trọng Phương Linh và Lương thị được Mai phu nhân dẫn ra khỏi viện, liền kéo Mai Giang Uyển lại hỏi chuyện.

Mai Giang Uyển làm sao biết được? Liền quay đầu nhìn Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê cũng mờ mịt, lắc đầu nói không biết.

Bốn người đều tới hơi trễ, lúc mọi người bắt đầu cắm hoa, các nàng còn đang vội vã thu thập cành hoa. Vì thế thời gian cắm hoa rất gấp gáp.

Không tìm được chân tướng sự tình bên kia, các nàng cũng không muốn tò mò gì thêm, liền không để ý đến chuyện này nữa, ngược lại vô cùng chuyên chú với hoa cỏ trên bàn của mình.

Không bao lâu sau, tỷ thí kết thúc. Những bình hoa được mang đến Thải Liên viện theo thứ tự.

Người dự thi phần lớn là các vị tiểu thư. Còn người bình phán trong Thải Liên viện đa số đều là trưởng bối, nhìn đến những bình hoa do vãn bối làm, đương nhiên phải dùng tâm thế của một vị trưởng bối để bình phán một phen.

Trong tiếng xì xào của mọi người, Trọng Đình Xuyên chậm rãi quan sát từng bình hoa, cuối cùng dừng lại trước một bình hoa lăng tiêu.

Hắn không am hiểu hoa nghệ, cũng chưa từng muốn để ý đến những thứ này. Bởi vì cắm hoa là một nghệ thuật yêu cầu tâm tư tinh tế và tay nghề khéo léo, hơn nữa, phải cẩn thận che chở đối đãi hoa cỏ, mà hắn không cảm thấy hứng thú với mấy cái này.

Nhưng, tuy hắn không am hiểu cắm hoa, nhưng hắn lại hiểu rất rõ tiểu thê tử nhà mình. Biết tiểu nha đầu thích loại gì, cũng biết nàng sẽ đối đãi với hoa như thế nào.

Vì thế, trong nháy mắt nhìn thấy bình hoa lăng tiêu kia, hắn liền có thể lập tức khẳng định đây là hoa của ai.

Trọng Đình Xuyên cũng không nghĩ nhiều, lập tức nhất bút lên, nét chữ rồng bay phượng múa lưu loát nhanh chóng hiện trên giấy.

Lúc hắn đang cầm tờ giấy viết chữ "ưu" bỏ vào trong khay, lại thấy còn có một người cũng ngừng lại trước bình hoa lăng tiêu này.

Mai Giang Ảnh nhìn hoa trong bình, khoanh tay cau mày, khuôn mặt đầy vẻ không vui.

Cái này... Lệ thất có thể tìm ra được lỗi sai duy nhất trong bình hoa cổ rộng của hắn, nhưng sao lúc này lại có thể làm ra một thứ bình thường như vậy?

Lại nhớ đến thái độ chọn hoa của nàng lúc ấy, nhớ đến ngữ khí khi đó của nàng, Mai Giang Ảnh liền có thể lập tức kết luận, Lệ thất rõ ràng là cố ý muốn thua trong trận tỷ thí này.

Nhớ đến dáng vẻ không thèm để ý lúc mình khuyên nàng nên chọn một loại hoa tốt hơn, Mai Giang Ảnh thật sự giận đến sôi gan. Có ý nghĩ muốn đề bút viết một chữ "Lương", nhưng như thế nào cũng không thể nhấc bút lên được.

Đứng yên hồi lâu trước bình hoa này, cuối cùng Mai Giang Ảnh đành thở dài, nghiêm túc viết một chữ "ưu", sau đó nhẹ nhàng đặt vào trong khay phía trước.

Trọng Đình Xuyên lạnh nhạt nhìn một màn này, cho đến khi Mai Giang Ảnh thở dài rời đi, hắn mới một lần nữa bất động thanh sắc nhìn đến những bình hoa khác, cuối cùng tầm mắt quay lại bình hoa lăng tiêu trước mặt, nhìn vào những tờ giấy viết chữ "ưu" trong khay.

Không biết tiểu nha đầu có biết được tờ giấy nào là do hắn viết hay không?

Có lẽ là biết nhỉ, dù sao nàng cũng đã từng xem qua chữ của hắn rồi.

Nhưng tất cả đều viết chữ "ưu", chỉ bằng mấy nét đơn giản như vậy, có lẽ nàng cũng khó có thể nhận ra đi?

Huống chi, chỗ này còn có một chữ rất to của Mai Tam lang.

Không thể không nói, Mai tam lang quả nhiên là danh bất hư truyền. Không những trẻ tuổi phong lưu, chữ viết cũng ý nhị mười phần, vừa có linh khí, vừa có kỹ thuật.

Trọng Đình Xuyên liếc xéo chữ "ưu" sống động xinh đẹp kia, lại nhìn lại của chính mình, nhíu mày trầm tư một lúc lâu, cuối cùng liền nhấc bút lên, viết thêm một chữ nữa.

Vì thế, trong cuộc bình phán này, lại bỗng nhiên xuất hiện một kết quả độc nhất vô nhị.

"Cực ưu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play