Đến khi giọng nói đã trở nên khàn đặc, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.

Trọng Đình Xuyên nhìn thân thể phiếm hồng dưới thân mình, cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa, dựa vào cách lần trước mà điên cuồng làm nàng.

Đến khi xong việc, giường đệm đã sớm hỗn loạn thành một mảnh.

Trọng Đình Xuyên không thích nha hoàn trẻ tuổi hầu hạ, vì thế những người có thể tiến vào phòng đều là những ma ma đã qua tuổi năm mươi.

Hắn buông màn trướng xuống, sai mấy bà tử to khỏe bưng thùng tắm đi vào, rót đầy nước ấm. Đến khi tất cả đều đã lui ra, hắn liền ôm Lệ Nam Khê vào trong nước, cùng nhau tắm rửa. Sau khi đã thu thập thỏa đáng, hắn phủ thêm áo choàng, ôm lấy Lệ Nam Khê dựa vào trên giường. Lúc này, Quách ma ma cũng mang theo hai ma ma đi vào cùng nhau thay đổi nệm chăn.

Sau khi mọi việc đã xong, Trọng Đình Xuyên mới ôm Lệ Nam Khê trở lại trên giường, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Từ đầu đến cuối, Lệ Nam Khê đều ngủ ngon lành, hoàn toàn chưa từng tỉnh lại. Chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên động đậy thân mình, lầm bầm vài câu, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao khép kín.

Trọng Đình Xuyên nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng nhìn nàng đang ngủ say trong lòng, tâm trạng càng thêm yên bình đến kỳ lạ.

Duỗi tay ôm chặt lấy tiểu thê tử, lúc này hắn mới thỏa mãn say giấc nồng.

------------------------

Đến khi Quách ma ma ở bên ngoài nhẹ giọng gọi “đã đến giờ rồi”, Lệ Nam Khê cũng hoàn toàn không nghe thấy.

Nàng co người lại, vì quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu. Đừng nói là Quách ma ma cẩn thận nhẹ nhàng gọi như vậy, cho dù bây giờ trời có đổ mưa to hay sấm sét ầm ầm, sợ là cũng không thể khiến nàng tỉnh dậy.

Trọng Đình Xuyên bình thường ngủ rất ít, ngay lập tức liền tỉnh dậy.

Cúi đầu ngắm nhìn dung mạo thanh lệ đang ngủ say của nữ hài nhi, lúc này hắn mới nhận ra chính mình đêm qua làm có chút quá mức, lại khiến nàng ngủ trễ như vậy, trong khi hôm nay cần phải dậy sớm.

Nhưng, nếu thời có quay trở lại, hắn nghĩ, chính mình vẫn không thể kiềm chế được.

Nâng ngón tay nhẹ nhàng phác họa đôi môi nhỏ xinh của nàng, cảm nhận được xúc cảm mềm mại tinh tế truyền đến, còn có hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm phả vào đốt ngón tay...

Khóe môi Trọng Đình Xuyên nhẹ nhàng cong lên, tiện tay tóm lấy một kiện áo choàng khoác lên người, sau đó liền xuống giường, đi đến chỗ mấy cái rương trong góc phòng, bắt đầu tìm kiếm.

Tất cả vật dụng trong phòng đều do Lệ Nam Khê sắp xếp, Trọng Đình Xuyên cũng không quá quen thuộc. Nhưng hắn cũng đã từng thấy Lệ Nam Khê sai người lấy y phục từ trong rương ra, cho nên y phục nàng để ở đâu, hắn vẫn có thể biết được.

Mượn ánh nến lờ mờ, hắn tìm ra được vài bộ váy áo, sau đó liền lấy hết ra trải lên giường. Chọn lựa một lúc lâu, cuối cùng chọn một bộ hắn cảm thấy sẽ khiến nàng thập phần kiều diễm nhất, ngồi xuống mép giường, chậm rãi mặc vào cho tiểu kiều thê.

Nữ hài nhi ngủ rất sâu, nhưng lúc hắn tròng xiêm y vào, bởi vì cảm thấy có chút bí bách, nàng cũng mơ mơ màng màng mở mắt. Nhưng sau khi nhìn thấy là Trọng Đình Xuyên, nàng liền chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Trọng Đình Xuyên không khỏi cười khẽ, nói một câu “Đúng là tham ngủ.” Nhưng động tác trên tay lại càng thêm nhẹ nhàng cẩn thận, sợ lại quấy nhiễu giấc ngủ của nàng thêm lần nữa.

Đến khi đã mặc y phục cho nàng xong, Trọng Đình Xuyên sai người mang đồ ăn sáng vào, lúc này mới đánh thức Lệ Nam Khê dậy.

Lệ Nam Khê ngáp một cái rồi đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống ăn sáng chung với Trọng Đình Xuyên. Tuy rằng đôi mắt đã mở ra, nhưng tình trạng vẫn không khả quan mấy. Nàng ngồi trước bàn ăn, không ngừng gật gù ngủ, giống như ngay sau đó liền có thể ngủ ngay lập tức.

Nhìn dáng vẻ buồn ngủ đến mức tận cùng của nàng, Trọng Đình Xuyên rất đau lòng nhưng hôm nay không giống tối hôm qua, nếu không một lát nữa khẳng định là sẽ đói chết, vì thế liền cố gắng dỗ nàng ăn.

Thấy đã sắp đến giờ, hắn liền gọi kiệu đến, khiêng Lệ Nam Khê đi đến từ đường.

Còn một canh giờ nữa mới đến hừng đông, sao trên trời vẫn còn lấp lánh trên bầu trời đêm đen kịt.

Bên ngoài từ đường đã có không ít người.

Trọng lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt rất kém, vẫn luôn trầm mặc không nói. Cho đến khi nha hoàn chạy tới bẩm báo, nói là “Quốc công gia và thiếu phu nhân đang trên đường đến đây”, Trọng lão phu nhân mới mở miệng, sai người gọi Trọng nhị phu nhân Từ thị tới, hỏi: “Đã quay về chưa?”

Từ thị đương nhiên biết lão phu nhân đang hỏi đến tin tức của Trọng nhị lão gia Trọng Đức Thiện, liền trả lời: “Vẫn chưa, con đã sai người đi hỏi rồi.”

“Hỏi! Đi đâu hỏi? Trước kia đã nói ngươi trông chừng đừng cho hắn chạy loạn. Bây giờ thì hay rồi, lúc cần hắn ra mặt, ngược lại không thấy bóng dáng đâu! Hay là muốn nhờ quốc công gia hỗ trợ đi tìm người đây?”

Thấy lão phu nhân tức giận như vậy, Từ thị một tiếng cũng không dám hó hé, trong lòng rất ủy khuất.

Trọng nhị lão gia ngày ngày không về nhà, cứ lưu luyến bên ngoài, bà còn có thể làm gì chứ?

Nhìn ra cảm xúc mâu thuẫn của Từ thị, lửa giận của lão phu nhân càng dữ dội hơn.

Lúc bà tức (*) hai người đang giằng co, đột nhiên có bà tử vội vã chạy đến, trên mặt đầy vui mừng: “Lão phu nhân, phu nhân, nhị lão gia đã về, đang vội đi đến đây.”

(*) Bà tức: mẹ chồng nàng dâu

Từ thị trong lòng liền buông lỏng, đôi tay luôn nắm chặt giãn ra, lúc này mới nhận ra sống lưng mình đã tràn đầy mồ hôi. Gió đêm thổi đến, sau lưng càng rét lạnh hơn.

Lão phu nhân không rảnh để ý đến bà, liền thúc giục: “Mau, mau nói nhị gia nhanh chóng thay y phục rồi chạy đến đây. Nhớ cho hắn uống nhiều trà một chút, che đi mùi vị trên người.”

Trọng Đức Thiện nửa đêm không về nhà, ngược lại còn qua đêm ở bên ngoài. Đi nơi nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Bọn hậu bối không dám lên tiếng, chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà đứng yên ở đó.

Lương thị nói: “Nhị thúc cứ như vậy cũng không tốt. Đệ muội, muội nên khuyên nhủ hắn. Nếu không, mặc dù đã thay y phục, uống nhiều trà đặc thì sợ là cũng không thể thổi bay hết đi mùi hương trên người. Một lát nữa đi vào từ đường, không khỏi sẽ mạo phạm đến hương linh tổ tông.”

Thân là đại tẩu, bà vẫn có quyền quản người đệ đệ đầy thói hư tật xấu này.

Từ thị không cam lòng nhưng lão phu nhân cũng chưa nói gì, bà cũng chỉ có thể yên lặng lắng nghe, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Đại tẩu nói phải lắm, ta sẽ nhắc nhở hắn.”

Các tử nữ chi thứ hai (*) vì hành vi của phụ thân nhà mình mà sợ đến phát hoảng, từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở miệng.

(*) tử nữ: con trai và con gái

Ngược lại, tử nữ đại phòng cũng chẳng thấy có vấn đề gì, có người còn không cố kỵ mà nói chen vào.

Trọng Phương Linh kéo tay Lương thị, nói: “Nhị thúc phụ đây là có chuyện gì vậy? Hôm qua lúc tẩu tẩu kính trà cũng không đến, bây giờ sắp sửa vào từ đường mới vội vã quay về. Chẳng lẽ bên ngoài có chuyện gì gấp lắm hay sao?”

Từ nhỏ nàng đã được Lương thị cưng chiều lớn lên, được sủng ái đến vô pháp vô thiên, có ngoại tổ phụ là Lương đại tướng quân, phụ thân là Hầu gia, ca ca còn là quốc công gia. Dựa vào thân phận cao quý của mình, nói chuyện đương nhiên cũng không cần phải phải băn khoăn gì cả.

Thấy nhi tử bị Lương thị giáo dưỡng thành bộ dáng này, Trọng lão phu nhân rất không hài lòng. Nhưng hôm nay là ngày quan trọng của quốc công phủ, bà không muốn bất hòa với Lương thị, cho nên cũng không mở miệng nói gì.

Ngược lại, Từ thị nãy giờ đã tích một bụng hỏa, bây giờ nghe phu quân bị một vãn bối cạnh khóe như vậy, cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, liền nói: “Lão gia mỗi ngày đều bận rộn, đương nhiên không thể lúc nào cũng rảnh rỗi được. Linh nhi cũng quản rộng quá rồi.”

Nghe ra ý trào phúng trong lời nói của nhị phu nhân, Trọng Phương Linh liền mỉm cười, nói: “Con cũng chỉ là quan tâm nhị thúc thôi. Nếu không, một lát nữa ca ca đến không thấy được nhị thúc, sợ là sẽ phải phái các vị Thường đại nhân đi tìm.”

Nghe xong, sắc mặt Từ thị cuối cùng cũng thay đổi.

“Không được vô lễ.” Một tiếng quát lớn từ bên ngoài truyền đến.

Một thiếu niên từ từ đi đến, nhìn Trọng Phương Linh nói: “Nhị thúc phụ là trưởng bối. Tỷ tỷ tùy tiện bình luận về trưởng bối như vậy, thực sự rất không thỏa đáng. Còn không mau xin lỗi nhị thẩm?”

Khí độ ôn nhã, tướng mạo tuấn tú cũng chính là cửu gia Trọng Đình Huy.

Tuy Trọng Phương Linh và Trọng Đình Huy là tỷ đệ song sinh, nhưng từ nhỏ Trọng Đình Huy đã trầm ổn hiểu chuyện, so với Trọng Phương Linh thì cách hành xử càng ổn thỏa hơn.

Nhưng Lương thị rất cưng chiều hai nhi nữ thân sinh này. Mỗi khi Trọng Phương Linh nói sai điều gì, làm sai cái gì, bà cũng không đành lòng trách mắng nặng nề. Vì thế, có đôi khi không thuận mắt với cách hành xử của Trọng Phương Linh, Trọng Đình Huy đều sẽ ra mặt ngăn cản.



Phụ thân không còn nữa, thân là nhi tử trong nhà, hắn cảm thấy chính mình nên có một phần trách nhiệm với gia đình này.

Trọng Phương Linh thấy Trọng Đình Huy trách mắng nàng, chỉ bĩu môi một cái, sau đó cũng không nói thêm cái gì.

Lúc này tứ tiểu thư Trọng Phương Nhu cũng đi tìm ngũ tiểu thư, lục tiểu thư của nhị phòng cùng nhau trò chuyện, ba người còn đi đến pha trò với lão phu nhân.

Mọi người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, bầu không khí cũng dần dần dịu xuống.

------------------------------

Lệ Nam Khê vừa mới xuống kiệu đã nghe thấy từng đợt tiếng nói cười truyền đến.

Bước chân nàng hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Trọng Đình Xuyên. Thấy hắn cũng ngừng lại, nàng liền nhanh chóng bước đến, ôm lấy cánh tay của hắn.

Trọng Đình Xuyên thấy vẻ mặt của nàng đã không còn mỏi mệt như lúc nãy nữa, cười hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

“Vâng.” Lệ Nam Khê đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với hắn: “Ta hơi căng thẳng, làm sao bây giờ?”

Trọng Đình Xuyên đương nhiên biết nàng rất căng thẳng. Nếu không, dựa vào tính cách của nàng, quả quyết sẽ không làm ra hành động thân mật như thế này trước mặt người ngoài, thậm chí còn chủ động ôm lấy cánh tay hắn.

Suy nghĩ một lúc, Trọng Đình Xuyên nghiêng đầu nói với nàng: “Nàng đừng nên lo lắng. Bọn họ càng căng thẳng hơn nàng.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên.” Trọng Đình Xuyên nói: “Nàng cứ nhìn xem.”

Có hắn ở đây, ai dám khi dễ nàng?

Huống chi, một lát nữa, tên nàng sẽ được viết bên cạnh tên hắn.

Thân là Vệ Quốc công phu nhân nhất phẩm cáo mệnh, sau này, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất trong căn nhà này.

Chẳng qua là tiểu nha đầu còn tương đối ngốc nghếch, vẫn chưa nhận ra được sự lợi hại của thân phận này.

Nghĩ vậy, tâm tình của Trọng Đình Xuyên càng thêm sung sướng, dùng sức nắm chặt lấy tay nàng.

Phu thê hai người vừa mới xuất hiện trong sân viện, mọi người đều đồng thời cùng nhau nhìn về phía bọn họ.

Có nghi hoặc, có kinh nghi bất định, còn có hoảng loạn.

Ánh mắt Trọng Đình Xuyên quét một vòng trên mặt tất cả bọn họ, cuối cùng nhìn Trọng Đình Huy.

“Sao lại thế này?” Hắn trầm giọng hỏi.

Nam nhân cao lớn mang thần sắc thanh lãnh, chỉ một câu hỏi đã khiến tất cả mọi người trong lòng kinh sợ.

Khóe môi Lương thị cong lên, mang theo một ý cười trào phúng, nói với Trọng Đình Huy: “Có liên quan gì đến con không?” Lại nói với Trọng Đình Xuyên: “Đừng có dọa đệ đệ ngươi sợ. Nhị thúc của ngươi vẫn chưa đến đây nhưng đã hồi phủ, hẳn là cũng sắp đến rồi.”

Nghe xong, Trọng Đình Xuyên tức khắc hiểu được vì cái gì mà mọi người hoảng loạn như vậy, lập tức sắc mặt liền trầm xuống.

Trọng lão thái gia đã sớm mất, Hầu gia cũng đã không còn nữa. Nam trưởng bối lớn nhất trong nhà chính là Trọng nhị lão gia. Bây giờ là lúc khai từ đường làm lễ cho tân nương tử gặp qua tổ tiên trưởng bối trong nhà, hắn vốn là người chủ trì đại sự, vậy mà lại chậm chạp không đến.

Hôm qua Lệ Nam Khê nhận thân thích, hắn cũng không đến. Bây giờ khai từ đường, hắn cũng vì lưu luyến bụi hoa bên ngoài mà quên mất…

“Không cần chờ nữa.” Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nói: “Cứ mở từ đường đi. Tuyệt đối không được làm lỡ canh giờ tốt.”

Dứt lời, hắn liền gật đầu với quản sự.

Đối phương liền cầm chìa khóa tiến đến mở cửa từ đường.

Từ đường nằm ở Hầu phủ cũ. Tuy rằng đã dỡ tấm biển Hầu phủ xuống, chỉ còn treo hai chữ “Trọng phủ”, nhưng nơi này vẫn là Bình Ninh Hầu phủ, năm đó lão Hầu gia chính là mất ở đây. Cho nên, mặc dù sau này Trọng Đình Xuyên trở thành Vệ Quốc công, hơn nữa dù không còn sống ở đây nữa, nhưng cũng không kiên trì dọn từ đường này đến quốc công phủ, mà vẫn giữ lại ở nơi phụ thân đã sống một đời này.

Nhưng mà hiện giờ, người giữ chìa khóa từ đường lại là người của hắn.

Trọng lão phu nhân biết, nếu tất cả mọi người đã đi vào từ đường rồi mà nhị gia vẫn chưa tới, e là sẽ thật sự chọc giận vị sát tinh kia. Mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn, vì thế vội vàng sai người chạy đi hối thức nhị lão gia.

Cũng may lúc khóa cửa vừa mới được mở ra, liền có bà tử vội vàng chạy đến: “Lão phu nhân, quốc công gia, nhị lão gia đến rồi.”

Trọng lão phu nhân nói: “Còn không mau dẫn nhị gia đến đây!” Lại nói với Trọng Đình Xuyên: “Con chờ một chút. Hắn chẳng qua chỉ là quá mót, nên mới rời đi một chút thôi.”

Mọi người đều biết Trọng Đức Thiện vẫn luôn không ở trong phủ từ hôm qua đến giờ, lúc này mới chạy gấp trở về, còn suýt chút đã trễ giờ. Nhưng lão phu nhân lúc này còn muốn che chở cho hắn, tìm cho hắn một cái cớ thật hoang đường.

Trọng Đình Xuyên không nói gì cả, chỉ nhàn nhạt nhìn lão phu nhân.

Không bao lâu sau đã thấy Trọng Đức Thiện vừa mặc áo vừa chạy vội đến đây. Vừa thấy cửa tử đường đã mở, hắn theo bản năng liền chạy thẳng vào trong, lại bị Thường Khang chặn lại giữa đường.

“Y phục không chỉnh tề, không được đi vào.” Thường Khang lạnh lùng nói.

Trọng nhị lão gia biết Trọng Đình Xuyên vẫn luôn rất tôn kính phụ thân đã quá cố. Người khác không nói, nhưng mà, đứng trước bài vị của Bình Ninh hầu, không cho phép bất kỳ người nào ăn mặc vô lễ, bất luận kẻ nào cũng không được. Đây là quy định Trọng Đình Xuyên đã sớm đặt ra.

Trọng nhị lão gia vội gọi người đến sửa sang y phục lại cho hắn, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Trọng Đình Xuyên, cẩn thận vuốt phẳng lại từng chút một.

Lúc này mọi người mới cất bước đi vào.

Tuy rằng mọi người đều đã đến đây, nhưng lúc này, trừ bỏ nam tử trong nhà, nữ quyến chỉ có lão phu nhân và Lệ Nam Khê được vào trong, còn những người khác chỉ có thể chờ ở gian phòng bên ngoài.

Lệ Nam Khê biết lão Hầu gia vẫn luôn rất yêu thương Trọng Đình Xuyên, Trọng Đình Xuyên cũng thập phần kính trọng người phụ thân này, vì thế lúc dâng hương cho tổ tiên, trong lòng càng thêm tôn kính hơn.

Chân tình hay giả ý, tuy không thể hoàn toàn từ khuôn mặt cử chỉ mà suy đoán ra, nhưng nhìn ra một chút manh mối cũng không thành vấn đề.

Trọng lão phu nhân cẩn thận quan sát Lệ Nam Khê một lúc lâu, thấy vậy mới âm thầm gật đầu, lúc nhìn nàng, ánh mắt cũng hiền từ hơn không ít.

Sau khi các nghi lễ đã xong, Trọng lão phu nhân liền đem quyển gia phả ra, để nhị lão gia ghi tên của Lệ Nam Khê bên cạnh tên của Trọng Đình Xuyên.

Ai ngờ nửa chừng đã bị Trọng Đình Xuyên đoạt lấy.

“Để ta.”

Hắn nhàn nhạt nói, sau đó liền đặt bút vào chỗ trống ngay sát bên cạnh tên mình.

Chữ của Trọng Đình Xuyên rất đẹp, nét chữ cứng cáp, đậm nhạt rõ ràng, khiến người ta vừa nhìn đã bị hấp dẫn.

Lệ Nam Khê nhìn dòng chữ như rồng bay phượng múa kia, lại giương mắt nhìn hắn, cảm thấy như chỉ có nhân tài mới có thể viết ra được những chữ đẹp như vậy.

Đợi đến khi hắn thu bút rồi đem chữ viết hong khô, Lệ Nam Khê nhìn lại tên hai người song hành dựa sát vào nhau, đột nhiên cảm giác được, từ nay về sau, vận mệnh của hai bọn đã chính thức bị buộc lại với nhau, gắn bó chặt chẽ, vĩnh viễn không thể tách rời.

Lễ vật chuẩn bị để mang về Lệ gia đã chuẩn bị xong. Sau khi nói lời từ biệt với mấy người Trọng lão phu nhân, Lệ Nam Khê liền lên xe ngựa, chuẩn bị quay về Lệ phủ.

Nàng vốn tưởng Trọng Đình Xuyên sẽ cưỡi ngựa đi theo bên xe. Không ngờ hắn không làm như vậy, mà lại trực tiếp leo lên xe ngồi chung với nàng.



Không gian bên trong xe khá rộng, nhưng thân hình hắn cao lớn như vậy, đột nhiên chen vào khiến toàn bộ không gian liền có vẻ trở nên rất nhỏ hẹp.

“Xe này không ngồi chung được sao?” Trọng Đình Xuyên ngồi ở bên trong, tùy ý đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu hỏi Lệ Nam Khê.

Trời đã vào hè, y phục hắn mặc so với lúc trước đơn bạc hơn nhiều. Vải mỏng sa tanh dán sát vào người hắn, phác họa ra hình dáng cơ bắp vô cùng rõ ràng.

Thời tiết oi bức, hắn còn nới rộng cổ áo ra một chút. Bởi vì ngồi thu mình trong xe ngựa, y phục cũng theo dáng ngồi của hắn mà hằn lên vài nếp nhăn.

Lệ Nam Khê nhìn cổ áo đang rộng mở của người trước mặt, không chút nào ngoài ý muốn liền nhìn thấy được xương quai xanh, lại nhìn thấy được một phần nhỏ cơ ngực hiện ra từ chỗ nếp nhăn kia...

Nàng ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi, nói: “Dùng được. Nhưng mà hơi chật một chút.

Lúc nữ hài nhi nói chuyện, gương mặt ửng đỏ kia thật sự rất đáng yêu.

Nghĩ đến nguyên nhân nàng thẹn thùng như vậy, trong lòng Trọng Đình Xuyên liền dâng lên một cỗ vui sướng.

“Chật chút cũng không sao.” Hắn thấp giọng cười nói: “Sau này nếu không có việc gì, ta sẽ vào đây ngồi chung với nàng.”

Lệ Nam Khê nhẹ giọng “ừm” một tiếng, coi như đã trả lời.

Trọng Đình Xuyên biết lát nữa sẽ đi gặp người nhà của Lệ Nam Khê, không thể để y phục nhăn nhúm được, nếu không, nàng sẽ giận hắn.

Hai người vừa mới thành thân, mối hôn sự này lại do hắn tính kế mà ra. Lệ tứ lão gia vốn đã rất bất mãn với hắn rồi, nếu lại đi chọc giận tiểu thê tử của mình, mọi chuyện sợ là sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Cho nên, dù trong lòng muốn như thế nào, Trọng Đình Xuyên cuối cùng cũng không làm ra hành động gì quá đáng, chỉ chậm rãi trò chuyện với Lệ Nam Khê.

Xe ngựa vừa mới rẽ vào con đường dẫn vào Lệ phủ đã sớm được người canh cổng nhận ra. Hắn vội vàng chạy vào phủ thông bẩm.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Trọng Đình Xuyên xuống xe trước, sau đó lập tức xoay người lại vươn tay đỡ Lệ Nam Khê bước xuống.

Vừa mới ra khỏi xe, Lệ Nam Khê đã nhìn thấy được hai ca ca, còn có hai vị đường huynh của mình.

Thấy muội muội đi đến, Lệ tứ thiếu gia liền nhanh chóng tiến đến, vội vàng hỏi: “Tư Tư vẫn khỏe chứ? Hôm nay dậy sớm như vậy, có buồn ngủ hay không?”

Trọng Đình Xuyên nghe xong những lời này, đột nhiên mím môi quay sang nhìn Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê lặng lẽ nhìn thoáng qua hắn, tươi cười trả lời qua loa lấy lệ với ca ca: “Không sao.” Cũng không trả lời rõ ràng.

Lệ tứ thiếu gia hồ nghi nhìn nàng.

Lệ tam thiếu gia cũng đi đến, ôm quyền nhìn Trọng Đình Xuyên: “Quốc công gia.”

Lệ lục thiếu gia và Lệ thất thiếu gia cũng theo thứ tự tiến lên hành lễ.

Sau đó bốn người liền dẫn hắn đi vào trong.

Trọng Đình Xuyên hơi gật đầu, quay đầu lại nhìn Lệ Nam Khê. Đến khi Lệ Nam Khê đi đến bên cạnh, lúc này hắn mới cùng nàng song hành đi vào.

Sau khi đi qua cửa, Lệ Nam Khê mới phát hiện phụ thân thế nhưng lại đang chờ ở bên cạnh cửa.

Lúc này ánh mặt trời đã có chút oi bức, tuy không quá gay gắt như lúc giữa trưa, nhưng trên mặt Lệ tứ lão gia đã rịn ra một tầng mồ hôi, cũng không biết là đã đợi bao lâu rồi.

Mũi Lệ Nam Khê đột nhiên trở nên nóng lên, nhẹ gọi một tiếng “Phụ thân”.

Lệ tứ lão gia gật đầu, sau đó quay sang nói với Trọng Đình Xuyên: “Đến rồi sao?” Đợi Trọng Đình Xuyên trả lời, ông mới xoay người đi vào trong.

“Nữ nhi này của ta được nuông chiều đã quen, bình thường một chút khổ cực cũng không thể chịu được.” Lệ tứ lão gia vừa đi vừa nói: “Nếu có vô tình làm sai chuyện gì, mong quốc công gia bỏ quá cho.”

Bởi vì ông đưa lưng về phía bọn họ, nên thanh âm truyền tới so với bình thường có vẻ nhỏ hơn một chút. Nhưng vẫn kiên định như cũ.

Nghe phụ thân nói xong, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng hiểu được, vì cái gì mà phụ thân lại cố ý đứng ở đây.

--- Đợi lát nữa gặp mặt người trong nhà, đương nhiên lão phu nhân cũng sẽ có ở đó. Phụ thân không muốn nói chuyện này với Trọng Đình Xuyên trước mặt lão phu nhân, cho nên mới cố ý chờ ở đây, đem những lời này nói ra trước.

Nghe thấy Lệ tứ lão gia dặn dò như vậy, Trọng Đình Xuyên liền nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”

Lệ tứ lão gia quay đầu nhìn thoáng qua hắn, hơi hơi gật đầu, nhưng cũng chưa tỏ rõ thái độ.

Trọng Đình Xuyên biết, Lệ tứ lão gia cũng không quá tin tưởng lời nói của hắn.

Hắn liền hiểu được, một cửa của Lệ tứ lão gia này, thật sự là không dễ dàng vượt qua, không khỏi nhíu chặt đôi mày kiếm, trầm ngâm một lúc.

Lệ Nam Khê đứng ở bên cạnh, nghe thấy hắn nói những lời này, trong lòng liền tức giận đến sôi máu.

--- Bây giờ sao lại có thể nói nghiêm trang đến như vậy?

Cái gì mà “không để cho nàng chịu ủy khuất”?... Giống như người đêm đêm ép buộc nàng lăn lộn, không cho nàng ngủ yên giấc không phải là hắn vậy.

Không muốn bị phụ thân nghe được lời nói giữa hai người, Lệ Nam Khê liền cố tình đi chậm lại hai bước, ngắt lấy ống tay áo của Trọng Đình Xuyên, nhịn không được nhỏ giọng kháng nghị: “Ngụy quân tử.”

Trên miệng đầy lời nói dối, khi dễ phụ thân thành thật liền muốn lừa phụ thân.

Trọng Đình Xuyên nghe xong, có chút hiểu được ý tứ của nàng, nhịn không được mà bật cười.

Lệ tứ lão gia là người như thế nào? Nói dối hay nói thật cũng không thể phân biệt được sao?

Nhưng mà, dáng vẻ oán trách này của tiểu thê tử nhà mình thật sự rất đáng yêu.

Trọng Đình Xuyên vươn ngón trỏ nhẹ nhàng ngoéo một ngón tay của nàng, cúi người đến bên tai của nàng, nói: “Ta nói dối lúc nào? Cái kia, nàng không phải là chịu ủy khuất mà là vui sướng mới đúng.”

Lệ Nam Khê không nghĩ đến hắn lại lớn mật như vậy. Đến chuyện tư mật trên giường của hai người mà hắn vẫn có thể nói ra giữa ban ngày ban mặt như vậy?

Cho dù hai người chỉ khe khẽ nói nhỏ với nhau mà thôi, người khác không thể nghe thấy, nhưng dù sao bây giờ cũng là ban ngày.

Lệ Nam Khê vừa xấu hổ vừa tức giận.

Lại thấy Trọng Đình Xuyên vẫn có thể khí định thần nhàn mà ung dung bước đi. Chẳng qua nhìn khóe môi cong cong liền biết tâm tình của hắn lúc này rất vui vẻ.

Lệ Nam Khê trong lòng mắng chửi hắn thật sự là một cái đăng đồ tử, chẳng qua là che giấu quá tốt mà thôi.

Lúc nàng muốn phủi tay chạy lấy người, lại bị Trọng Đình Xuyên giữ chặt lại.

Hai người bất động thanh sắc phân cao thấp, lôi lôi kéo kéo cùng nhau đi về phía trước.

Lệ tứ thiếu gia Lệ Vân Khê cách bọn họ rất gần.

Tuy hắn không nghe được Trọng Đình Xuyên nói gì, nhưng vẫn nghe được thanh âm của Lệ Nam Khê, lại thấy được mấy động tác nhỏ của Trọng Đình Xuyên, liền cảm thấy rất thú vị, cười đến cong mi mắt mà nhìn hai người đang đi đằng trước.

Lệ tam thiếu gia Lệ Lăng Khê rất khó hiểu, quay đầu hỏi đệ đệ: “Sao thế?” Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Lệ Vân Khê quơ quơ ngón tay, liên tục nói: “Bí mật.” Cũng không giải thích gì nhiều với Lệ Lăng khê, chỉ lo đi nhanh về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play