Sau khi cả căn phòng trở nên yên ắng liền có một thiếu niên bước ra từ trong đám người. Tuổi của hắn xấp xỉ với Lệ Nam Khê, trên người mặc một y phục bằng gấm hoa văn bảo tương màu nguyệt bạch, dung mạo tuấn tú, cử chỉ tao nhã.

Dưới những ánh mắt khác nhau của mọi người, thiếu niên nhìn thoáng qua Lệ Nam Khê, sau đó nhìn về phía Lương thị, gọi một tiếng “Mẫu thân”.

Lương thị thấy hắn cứ mãi nhắc đến chuyện nhận trà, trong lòng càng thêm phiền chán. Nhưng nếu tức giận với hắn trước mặt mọi người, sợ là sẽ khiến hắn bị coi thường, cho nên mới nhẹ nhàng nói: “Huy nhi, đây không phải chuyện của con.”

Trọng Đình Huy còn muốn nói thêm gì đó thì thấy nữ hài nhi cầm chén trà đang nhìn về phía hắn.

Trọng Đình Huy cười cười trấn an với nàng, đang muốn nói nữa, lại nghe được một tiếng “Bốp” thật mạnh truyền đến.

Mọi người ngơ ngác quay lại nhìn xem nơi phát ra âm thanh kinh người đó, lúc này mới nhận ra, thì ra đó là tiếng đập bàn của Vệ Quốc công.

Ánh mắt của hắn vô cùng lãnh lệ, khuôn mặt trầm xuống, năm ngón tay dùng sức gõ lên mặt bàn bên cạnh đó. Từng nhịp, từng nhịp theo quy luật, khiến nhân tâm hốt hoảng.

Trọng lão phu nhân hơi tức giận, nhưng cũng không dám nói gì hắn, đành dịu giọng nói: “Quốc công gia đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là có chuyện gấp muốn đi làm sao?”

“Thật ra cũng không phải.” Trọng Đình Xuyên cười nhạt: “Lão phu nhân, trong lòng ngài cũng biết rõ, cần gì phải hỏi ta?”

“Mẫu thân con vì chuyện của ngươi mà lao lực vất vả, mệt mỏi nhiều ngày, vì thế tinh thần cũng đi xuống. Con cần gì phải thúc giục như vậy.” Trọng lão phu nhân lại quay sang nói với Lương thị: “Hài tử cũng không sung sướng gì. Hôm qua vất vả cả một ngày, hôm nay lại phải dậy sớm như thế.”

Ngụ ý chính là, muốn Lương thị mau chóng nhận chén trà kia.

Lương thị sao có thể nhẫn nhịn để mặc người ta hiếp bức? Lập tức sắc mặt càng thêm trầm xuống, hoàn toàn không nói gì cả, cũng không hề làm bất cứ hành động nào.

Tiếng gõ bàn đột nhiên ngừng lại.

Trọng Đình Xuyên thu tay lại, chân dài từng bước đi về phía trước.

Nhưng trong lúc hắn sắp sửa mở miệng nói chuyện với Lương thị, bên cạnh đột nhiên có một thiếu nữ chạy nhanh đến, nhận lấy chén trà trong tay Lệ Nam Khê, sau đó đưa đến trước mặt Lương thị.

“Mẫu thân, ngài uống trà đi.” Thiếu nữ cười tủm tỉm với Lương thị, ngữ khí thập phần thân mật: “Nếu ngài không uống, cánh tay của tẩu tẩu sẽ rất mỏi, ca ca và tổ mẫu đương nhiên sẽ rất đau lòng.”

Chỉ một câu, liền có thể xóa bỏ hết chuyện bất hòa vừa rồi giữa Trọng Đình Xuyên và Lương thị, chuyển thành phu quân đau lòng tiểu kiều thê. Hơn nữa, nàng còn thuận tiện đưa trà đến trước mặt Lương thị khiến ai cũng có bậc thang để đi xuống.

Thế gia quý tộc, suy cho cùng vẫn bận tâm đến thể diện.

Lương thị biết nếu còn gây khó dễ như vậy, tất sẽ làm trò cười cho người khác. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy sự cầu xin trong mắt nữ nhi, cuối cùng bà cũng đổi ý.

Lương thị cũng không đưa tay nhận lấy chén trà, mà chỉ cong cong thân mình, nhẹ nhàng chạm môi vào chén trà, coi như là đã uống xong. Sau đó liền nói với Hướng ma ma bên cạnh: “Đưa cho nàng đi.”

Hướng ma ma liền cầm một cái hộp gỗ đỏ đưa đến trước mặt Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê nhìn Thu Anh đang đứng bên cạnh, hơi gật đầu. Thu Anh liền bước đến, nhận lấy cái hộp kia. Sau đó Lệ Nam Khê liền khom người, nói: “Đa tạ phu nhân.”

“Đúng là một hài tử hiểu lễ nghĩa.” Trọng lão phu nhân nghiêng người nói với Trọng nhị phu nhân: “Nên như vậy.”

Lương thị nghe vậy cũng cười, nhưng nụ cười thập phần nhạt nhẽo.

Lệ Nam Khê lại nhìn thiếu nữ kia.

Thiếu nữ này dường như cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu. Trên người mặc váy dài lụa tơ tằm màu thúy lục nạm chỉ bạc, trên đầu chải búi tóc song nha, cài thêm hai đóa châu hoa.

Đối phương cười với nàng một chút, sau đó liền quay về chỗ ngồi của mình.

Trọng lão phu nhân nhìn Lương thị, thấy bà vẫn cứ yên lặng ngồi đó, liền cho Trọng nhị phu nhân một ánh mắt.

Trọng nhị phu nhân đi đến trước mặt Lệ Nam Khê, cười nói: “Đến đây nào, nhị thẩm giới thiệu mọi người với ngươi. Tránh cho sau này người một nhà gặp nhau còn không quen biết, như vậy rất phiền toái.” Nói xong, liền giới thiệu với Lệ Nam Khê từng người một.

Nếu Lương thị không muốn giới thiệu cho nàng, vậy nàng theo Trọng nhị phu nhân nhận thân thích cũng không tệ.

Lệ Nam Khê quay sang Trọng Đình Xuyên, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng không sao, hắn không cần lo lắng, sau đó liền đi theo Trọng nhị phu nhân.

Đây là lần đầu tiên Lệ Nam Khê gặp những người này. Tuy lúc trước Trang thị cũng đã từng nói đại khái cho nàng biết thân thích trong quốc công phủ, nhưng nàng vẫn chưa được thấy tận mặt, suy cho cùng chỉ là hiểu biết phiến diện, cũng chẳng để lại ấn tượng mấy. Bây giờ điểm mặt nhận tên từng người, vẫn là tốt hơn rất nhiều.

Sau khi gặp qua hết nữ trưởng bối trong nhà, Lệ Nam Khê đã thu được khá nhiều lễ vật. Sau đó Trọng nhị phu nhân còn giới thiệu những vãn bối ngang hàng trong nhà với nàng.

Trong đó, Lệ Nam Khê có ấn tượng sâu nhất với ba người.

Một người là ngũ gia Trọng gia, Trọng Đình Phàm.

Hắn là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra với Trọng Đình Xuyên, cùng là do Vu di nương sở sinh. Hơn nữa, Trọng Đình Phàm còn là thứ trưởng tử của Bình Ninh hầu, lớn hơn Trọng Đình Xuyên ba tuổi. Nhưng mà lúc trước, khi Hầu gia và Lương gia lựa chọn con thừa tự đều bỏ qua hắn, đồng thời chọn người xuất chúng hơn, chính là Trọng Đình Xuyên.

Người thứ hai là bát tiểu thư Trọng Phương Linh.

Nàng chính là thiếu nữ lúc nãy đã thay nàng nhận trà cho Lương thị. Giống như suy đoán trong lòng của Lệ Nam Khê, nàng chính là nữ nhi thân sinh của Trọng đại phu nhân.

Người cuối cùng, đó là cửu gia Trọng gia, Trọng Đình Huy. Hắn là đệ đệ song sinh của Trọng Phương Linh, cũng là nhi tử thân sinh của Trọng đại phu nhân.

Lệ Nam Khê vẫn nhớ rõ Trọng Đình Huy kia.

Chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, vậy mà dưới tình huống như vậy vẫn có thể duy trì được ôn tồn lễ độ, giữ được khí chất của một hậu sinh thế gia, thực sự hiếm thấy.

Lúc trước ở chùa Sơn Minh, lúc nghe Thường Phúc cảm ơn nàng chuyện đã giúp đỡ cửu gia của hắn, nàng liền nghĩ đến, chủ tử của Thường Phúc hẳn là huynh trưởng của vị “cửu gia” kia. Sau khi biết được thân phận thật sự của Trọng Đình Xuyên, nàng liền biết, chắc chắn sẽ có ngày gặp được vị “cửu gia” này.

Nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến, thiếu niên ôn hòa lễ độ kia vậy mà lại có thể nói giúp nàng trong trường hợp khó xử như vậy, thậm chí là không ngại đắc tội với mẫu thân hắn.

Lệ Nam Khê nghĩ, trong nhà này, ngoài Trọng Đình Xuyên ra, cũng không phải là không còn người tốt. Suy cho cùng vẫn còn nhiều người rất đáng để hy vọng, vẫn còn có thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Trong lúc ở nhà đợi gả, theo thông lệ, Lệ Nam Khê đã sớm tự mình thêu xong rất nhiều túi thơm để làm quà gặp mặt tặng cho thân thích Trọng gia.

Bây giờ Lệ Nam Khê đã là lục tẩu của Trọng Đình Huy, hơn nữa nàng cũng lớn hơn hắn vài tháng. Vì thế lúc chào hỏi, nàng cũng phải tặng quà gặp mặt cho hắn.

Lệ Nam Khê tặng túi thơm cho từng người một, cũng tặng cho Trọng Đình Huy một cái, tươi cười gọi hắn một tiếng “cửu thúc”, sau đó lại nhẹ nhàng nói “cảm ơn”.

Tuy Trọng Đình Huy nhỏ hơn nàng vài tháng, nhưng lại cao hơn nàng rất nhiều. Nàng phải ngẩng đầu lên thật cao mới có thể đối mặt với hắn.

Nghe được một tiếng “cảm ơn” của nàng, Trọng Đình Huy không khỏi cười khẽ.

Hắn muốn nói, người cảm ơn nên là hắn mới đúng, nhưng nghĩ đến, lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói những lời này, nếu không, chỉ sợ là sẽ đem lại phiền phức cho nàng.

Nghĩ đến lời cảm ơn đã nghẹn nửa năm trong lòng, ánh mắt Trọng Đình Huy liền ảm đạm, rũ mắt nhìn túi thơm trong tay nàng, cẩn thận nhận lấy, sau đó nghiêm túc nói: “Đa tạ.”

Hai chữ đa tạ này được hắn nhấn mạnh từng chữ, rất rõ ràng.

Lệ Nam Khê mỉm cười, hơi gật đầu nhìn hắn, sau đó liền theo Trọng nhị phu nhân đi đến gặp người kế tiếp…

Sau khi gặp gỡ xong họ hàng Trọng gia, Trọng nhị phu nhân lại dặn dò Lệ Nam Khê vài câu, sau đó liền tươi cười quay về chỗ ngồi của mình, đón lấy chén trà Hướng ma ma bưng lên, từ từ uống hai ngụm.

Lúc này Lương thị rốt cuộc mở miệng: “Vẫn còn phải nhận mặt vài người nữa. Bữa trưa ngươi đến đây gặp đi.”

Lệ Nam Khê biết được, đây hẳn là muốn nàng gặp mặt vài vị thị thiếp của Bình Ninh hầu.

Thiếp thị không phải là chủ tử chân chính trong phủ, vì thế trong những trường hợp chính thức gặp gỡ thân thích, bọn họ không có tư cách tham gia. Nếu là bình thường, tân nương tử mới gả đến không cần phải đi gặp mặt thị thiếp của công công.

Nhưng tình huống của Lệ Nam Khê không giống như vậy.

Trọng Đình Xuyên là thứ tử, thân mẫu của hắn cũng là thị thiếp. Cho dù như thế nào cũng phải gặp mặt một chút mới đúng lễ nghĩa.

Lệ Nam Khê vốn nghĩ chuyện gặp mặt di nương này sẽ do Trọng Đình Xuyên sắp xếp. Nào biết bây giờ Lương thị lại đột nhiên nhắc đến khiến nàng nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Nhưng đối phương đã nói như vậy, nàng dù sao cũng phải đáp lời.

Lệ Nam Khê đang muốn mở miệng nói, Trọng Đình Xuyên đã nhanh hơn một bước, từ chối Lương thị: “Không cần. Lát nữa chúng ta còn phải tiến cung diện kiến bệ hạ và hoàng hậu nương nương, bữa trưa chắc là sẽ không quay về. Chuyện gặp các di nương để sau đi.”

Trong phòng liền có người nghi ngờ: “Cho dù là có vào cung tạ ơn, hai canh giờ cũng đã đủ rồi. Không đến mức bữa trưa sẽ không thể quay về chứ?”

Trọng Đình Xuyên chẳng buồn cãi lại chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua người kia.

Lệ Nam Khê nhìn sắc mặt của Trọng Đình Xuyên, nhớ đến lời nói của hắn lúc nãy, liền cân nhắc nói: “Chắc có lẽ nương nương sẽ giữ lại dùng bữa… Đi?” Chữ cuối cùng, là muốn nói với Trọng Đình Xuyên.

Vì nàng không biết lấy lý do như thế có thích hợp hay không, muốn xem ý kiến của hắn.

Không ngờ Trọng Đình Xuyên lại rất hài lòng với cái cớ mà nàng thuận miệng nói ra, bên môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Hắn “ừ” một tiếng, nói: “Nếu bệ hạ và nương nương đã giữ lại, đương nhiên không thể tùy tiện rời đi.”

Lương thị lạnh lùng nhìn hai người bọn họ: “Nếu đã như thế, thì thôi vậy, không muốn gặp thì cũng không cần gặp nữa.” Lúc quay sang thân thích khác, thần sắc của bà ít nhiều cũng đã hòa hoãn hơn một chút: “Hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi mọi người.”

Lệ Nam Khê liền tức khắc hiểu được, sở dĩ Trọng Đình Xuyên cố ý không để nàng đến đây vào bữa trưa, chắc là vì không muốn nàng bị lập quy củ trước mặt mọi người.

Nhưng mà lời nói dối này, chẳng phải là rất dễ bị vạch trần hay sao?

Vừa rời khỏi Mộc Miên uyển của Trọng đại phu nhân, Lệ Nam Khê liền lập tức nhỏ giọng hỏi Trọng Đình Xuyên: “Buổi trưa, phải làm như thế nào đây?”

Nghiêm túc mà nói, đây là hôn lễ của bọn họ. Bây giờ họ hàng khách khứa đã đến cả rồi, bọn họ không xuất hiện thực sự là rất không tốt. Nếu bị người ta phát hiện những lời nàng nói lúc nãy là nói dối… Chẳng phải là càng thêm khó xử sao?

Nhìn sự lo lắng và khẩn trương trong mắt của nàng, Trọng Đình Xuyên không khỏi bật cười.

Hiện giờ hắn đúng là đang dẫn nàng đi tham quan quốc công phủ, làm quen với nơi này một chút. Nha hoàn đã bị hắn nghiêm lệnh đuổi đi, giờ phút này ở đây cũng không có người khác.

Trọng Đình Xuyên kéo tay Lệ Nam Khê, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, sau đó mới cười nhẹ nói: “Thật ra bệ hạ đúng là đã sai người đến, nói có chuyện muốn nói với ta, bữa trưa nay chắc chắn không tránh được phải dùng bữa ở trong cung.”

Lúc này Lệ Nam Khê mới biết được, lý do nàng thuận miệng nói ra lúc trước vậy mà cũng đúng rồi, trong lòng không khỏi thả lỏng hơn. Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghĩ đến một chuyện.



“Nếu bệ hạ đã sớm có ý chỉ, vậy tại sao chàng không nói trước với ta?”

Nhớ lại bộ dáng trầm tư suy nghĩ để viện cớ của nàng lúc nãy, Trọng Đình Xuyên chỉ cảm thấy rất thú vị, trong lòng có một cỗ kích động muốn thời gian quay ngược trở lại để thưởng thức thêm bộ dáng chịu khổ đáng yêu của nàng.

Chỉ là nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không thể nói ra, bằng không chắc chắn nàng sẽ tức giận với hắn. Vì thế bình tĩnh ung dung nói: “Lúc nãy còn chưa kịp mở miệng, nàng đã giành nói trước rồi, đâu cần ta phải nói thêm gì chứ?”

Lệ Nam Khê suýt chút nữa đã tin hắn, nhưng sau khi nhìn thấy ý cười tràn lan trên đuôi lông mày của hắn, nàng liền biết mọi chuyện thực tế tất nhiên không phải như vậy, liền nhịn không được mà liếc hắn một cái.

Nàng cảm thấy khí thế tức giận của mình cực kỳ nghiêm túc. Nhưng ở trong mắt Trọng Đình Xuyên, hắn chỉ cảm thấy thê tử của mình thật xinh đẹp mỹ lệ, ngay cả khi tức giận, cũng cực kỳ thuận mắt như vậy.

Trọng Đình Xuyên bị nàng năm lần bảy lượt “quyến rũ” khiến trong lòng ngứa ngáy, liền duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, lại dùng tay nhéo vào sườn eo của nàng: “Lát nữa vào cung, hẳn là có không ít đồ ăn ngon. Ta đã nói với hoàng hậu nương nương một tiếng để ngự thiện phòng chuẩn bị thêm vài món Giang Nam. Nàng nên ăn nhiều một chút.”

Lệ Nam Khê bị hành động lớn mật của hắn làm cho hốt hoảng, vừa đẩy bàn tay to lớn đang bóp eo nàng ra, vừa thấp giọng nói: “Chàng chú ý một chút, nhiều người đang nhìn đấy.”

Mặc dù nha hoàn đã bị hắn đuổi đi hết, bên cạnh không còn ai hầu hạ, nhưng trên đường vẫn có không ít nha hoàn bà tử lui tới.

Sao hắn có thể tùy tiện như vậy được?

Ai ngờ nam nhân còn không thu tay lại, ngược lại còn nhéo thêm vài cái không nặng không nhẹ bên hông nàng.

“Sợ cái gì chứ? Đây vốn dĩ chính là phủ đệ của chúng ta.” Trọng Đình Xuyên cười nhẹ: “Ai dám nói lung tung một chữ thôi, ta liền cho người đánh đuổi ra ngoài. Nàng cứ yên tâm đi.”

Cuối cùng Lệ Nam Khê cũng biết được, thanh danh xấu xa của hắn từ đâu mà có. Người này, một lời không hợp liền muốn động thủ.

Duy chỉ đối với nàng là không như vậy.

Không đúng.

Sau khi thành thân, hình như, hắn đối với nàng, một lời không hợp cũng muốn “động thủ”?

Vô thức nhớ lại những cảnh tượng kiều diễm kia, trên mặt Lệ Nam Khê tức khắc nóng rát.

Thấy được bộ dáng bối rối của nàng, trong lòng Trọng Đình Xuyên ngay lập tức như có một ngọn lửa bùng lên. Hắn đang muốn cúi người nói nhỏ bên tai nàng, lại nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên cách đó không xa.

Trọng Đình Xuyên lạnh mặt nhìn qua, sau khi thấy người đến là Trọng Đình Huy, thần sắc lãnh lệ trên mặt mới giãn ra một chút.

“Đình Huy? Sao đệ lại đến đây?” Hắn hỏi.

Trọng Đình Huy không nghĩ đến mình tốn hết hơi hết sức đuổi theo đến đây, vậy mà lại nhìn thấy được một màn thân mật của đôi phu thê trước mặt. Tuy không biết hai người đang nói gì, nhưng bộ dáng thân cận kia lại rất rõ ràng.

Trọng Đình Huy nhìn thoáng qua Lệ Nam Khê, sau đó mới chuyển mắt đến trên người Trọng Đình Xuyên, nói: “Trước đây được tẩu tẩu giúp đỡ, nhưng chưa kịp nói một tiếng cảm ơn. Bấy lâu nay cũng không có cơ hội, nên mới phải kéo dài đến bây giờ.”

Hắn vừa nói như vậy, Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên đều hiểu rõ, hắn đây là muốn cảm ơn Lệ Nam Khê về chuyện đã xảy ra ở điền trang dạo nọ.

Trọng Đình Xuyên môi mỏng khẽ căng ra, không nói lời nào, nhưng mà, vòng tay đang ôm Lệ Nam Khê thật ra cũng đã dần buông lỏng ra.

---- Bộ dáng thẹn thùng của nữ hài nhi của hắn quá mức xinh đẹp mỹ lệ. Hắn không muốn để cho nam nhân khác nhìn thấy.

Lệ Nam Khê thấy hắn đã chịu buông tay, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền cười nói với Trọng Đình Huy: “Không có gì đâu. Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, cửu gia không cần để trong lòng.”

Trọng Đình Huy vội nói: “Không cần gọi đệ là “Cửu gia” đâu. Cứ gọi bằng tên của đệ là được rồi.”

Bây giờ Lệ Nam Khê là tẩu tẩu của hắn, theo lý mà nói, gọi nhau bằng tên cũng không có gì không thích hợp.

Lệ Nam Khê cũng không phải là người thích so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Đối phương thích gọi như thế nào, nàng làm theo là được. Chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Vì thế liền cười nói: “Đình Huy.”

Trọng Đình Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Lệ Nam Khê vẫn hồn nhiên không biết gì cả.

Nhưng mà Trọng Đình Huy lại nhìn ra.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt không vui của Trọng Đình Xuyên, hắn liền cười nói: “Như vậy mới tốt. Bây giờ đệ còn phải gặp lão sư để thỉnh giáo một vài vấn đề, lần sau gặp sẽ nói lời cảm tạ thật tốt.”

Nói xong, hắn quay qua Trọng Đình Xuyên, khom người cung kính nói: “Ca ca, đệ đi trước.”

Sau khi nghe được Trọng Đình Xuyên lạnh lùng “ừ” một tiếng, Trọng Đình Huy liền vội vàng rời đi.

Đợi đến khi thiếu niên đã đi xa, Trọng Đình Xuyên mới nắm lấy tay Lệ Nam Khê, bước chân nặng nề đi về phía trước, hỏi: “Vì sao lại đáp ứng với hắn?”

Lệ Nam Khê hoàn toàn không hiểu hắn đang muốn nói đến cái gì, liền hỏi: “Ý của lục gia là?”

Trọng Đình Xuyên nghe xong hai chữ “lục gia” của nàng, lại nhớ đến bộ dáng cong cong mi mắt khi gọi một tiếng “Đình Huy” lúc nãy, trong lòng bỗng nhiên lại có một chút hụt hẫng, không khỏi nhướng mày nhìn nàng.

Lệ Nam Khê ít nhiều cũng hiểu được tính tình của hắn. Vừa thấy bộ dáng này của hắn, liền tức khắc hiểu được, chắc chắn năm chữ mình vừa nói ra có vấn đề gì đó.

Nghĩ lại cuộc nói chuyện với Trọng Đình Huy lúc nãy, lại cẩn thận cân nhắc đến năm chữ kia, nàng liền có chút hiểu được. Không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ, chàng không muốn ta gọi chàng là “lục gia” sao?”

Thần sắc của Trọng Đình Xuyên lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, đuôi lông mày đang nhướng lên cũng chậm rãi hạ xuống.

Lệ Nam Khê hỏi: “Vậy chàng thích ta gọi là gì? Chẳng lẽ là… Đình Xuyên?”

Nàng cũng dựa vào cuộc đối thoại với Trọng Đình Huy lúc nãy mới có thể nghĩ ra cách xưng hô này.

Trọng Đình Xuyên liền lập tức vui vẻ lên, nhưng sau đó mới ý thức được nguyên nhân nàng nghĩ ra cách xưng hô này, vui sướng trong lòng lại vơi đi phân nửa.

“Nói lại ta nghe xem nào.” Thanh âm khô khốc nói.

Lệ Nam Khê không hiểu nổi, hắn vốn đang rất cao hứng, như thế nào bỗng nhiên lại xụ xuống nhanh như vậy. Thầm nghĩ, nam nhân quả nhiên nắng mưa thất thường, vì thế liền tạm gác lại việc này, tạm thời không muốn đề cập đến nữa.

-----------------------------------

Mộc Miên uyển.

Sau khi nha hoàn đã dẫn tất cả họ hàng thân thích đến phòng khách, Hướng ma ma liền vội vàng đuổi hết tất cả người hầu hạ trong phòng ra ngoài, trong phòng chỉ còn bà và Lương thị với sắc mặt rất kém.

Lúc đầu Lương thị còn chưa mở miệng, đợi đến khi Hướng ma ma hỏi dò lại một lần nữa, Lương thị nói ra băn khoăn của mình.

“Ta cứ cảm thấy, Trọng lục đối với Lệ thất kia thật sự rất không bình thường.” Trong ngữ khí của Lương thị hàm chứa lo lắng: “Nếu đúng là như vậy, chẳng lẽ, ta đã tính sai rồi sao?”

Hướng ma ma không nghĩ đến, chuyện khiến Lương thị không vui thì ra là chuyện này. Sau khi nghe vậy, bà liền bật cười: “Phu nhân, ngài vẫn chưa rõ sao?”

Sắc mặt Lương thị sầm xuống, yên lặng nhìn bà.

Ý cười của Hướng ma ma vẫn chưa biến mất, thấp giọng nói: “Quốc công gia cô đơn nhiều năm như vậy, bây giờ bỗng nhiên thú thê động phòng, thương tiếc tiểu thê tử một chút cũng là chuyện thường tình. Huống hồ, nếu phu thê bọn họ nghĩa nặng tình sâu, thời gian bên nhau càng nhiều, đến lúc đó, không phải là đúng với tính toán của phu nhân rồi hay sao?”

Nghe xong lời nói của Hướng ma ma, lại nhớ đến vết máu đỏ thẫm trên chiếc khăn gấm kia, Lương thị cuối cùng cũng yên tâm hơn.

Đúng rồi, cho dù tình cảm của bọn họ có tốt đến mấy thì cũng như thế nào? Không có đích tử, quyền cao chức trọng đến mấy cũng có điều cố kỵ. Đến lúc đó, quan hệ của hai người khó trách khỏi nảy sinh hiềm khích.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Lương thị cuối cùng cũng giãn ra, còn lộ ra một chút ý cười.

Nhân lúc thân thể Lệ thất còn chưa trưởng thành xong, hai người cứ việc làm bậy đi. Càng gắn bó keo sơn, càng thân thiết ở bên nhau, đến lúc đó, có muốn mang thai cũng là chuyện không dễ dàng.

Đến lúc đó, hai người còn có thể thương yêu mà sống với nhau sao?

---------------------------------------

Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên chỉ đi dạo trong quốc công phủ một lúc, sau đó liền quay về Thạch Trúc uyển.

Thứ nhất, bởi vì đêm qua Lệ Nam Khê bị lăn lộn quá nhiều, ngủ không đủ giấc, tinh thần cũng có chút mệt mỏi. Nếu đi bộ quá lâu, sợ là nàng sẽ không chịu nổi.

Thứ hai, cũng đã sắp đến giờ tiến cung rồi. Nếu cứ trì hoãn thời gian, sợ là sẽ không kịp.

----------------------------------

Sau khi tiến cung, hai người cùng nhau hành lễ với Đế Hậu theo đúng lễ nghĩa. Sau đó Đế Hậu cũng ân cần dạy bảo bọn họ vài câu. Đến khi lễ xong, Hồng Hi đế liền gọi Trọng Đình Xuyên vào ngự thư phòng nghị sự. Còn Lệ Nam Khê thì ở lại trò chuyện với hoàng hậu.

Sau khi dùng bữa trưa ở trong cung xong, phu thê hai người liền quay về phủ.

Vừa bước vào cửa lớn không lâu, đã có công công từ trong cung đến tuyên đọc thánh chỉ, ban cho Lệ Nam Khê danh hàm nhất phẩm cáo mệnh quốc công phu nhân.

Trên dưới quốc công phủ, tất cả đều vui mừng.

Trọng Đình Xuyên đích thân tiễn công công ra cửa. Vị công công này đã hầu hạ hoàng thượng mười mấy năm nay, Trọng Đình Xuyên biết rõ, hoàng thượng sai hắn đến đây tuyên đọc thánh chỉ là muốn biểu hiện sự coi trọng đối với chuyện Lệ Nam Khê được gả vào quốc công phủ. Vì thế, hắn liền tự mình tiễn công công một chuyến.

Lệ Nam Khê quay về Thạch Trúc uyển trước.

Đi được nửa đường, còn một khúc cong nữa mới có thể đi đến con đường dẫn vào Thạch Trúc uyển, nhưng bước chân còn chưa kịp rẽ vào khúc cua, Lệ Nam Khê đã bị một tiếng gọi liên tục làm cho ngừng lại.

“Thiếu phu nhân, lục thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…”

Thanh âm hư hư nhược nhược, dồn dập phát ra, mang theo khiếp đảm không thể che lấp. Nhưng, mỗi tiếng gọi đều rõ ràng muốn hướng đến Lệ Nam Khê.

Bước chân Lệ Nam Khê từ từ chậm dần, cuối cùng là ngừng lại, ngược lại nhìn sang chỗ phát ra thanh âm.

Chỉ thấy ven tường cách đó không xa, có một người phụ nhân trung niên đang đứng ở đó.

Phụ nhân kia vóc người không cao không thấp, ngũ quan sắc sảo, dung mạo không hề xấu. Lúc này, bà đang nhìn về phía Lệ Nam Khê, thần sắc nôn nóng, chờ đợi.



Lúc này, liền có một tiểu nha hoàn đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, đó là Vu di nương.”

Thật ra, không cần tiểu nha hoàn nhắc nhở, chỉ nhìn vào ngũ quan kia, nàng cũng có thể biết được thân phận của phụ nhân trước mắt này.

Lệ Nam Khê nhìn về phía xa xa.

Trọng Đình Xuyên còn chưa quay về. Chắc là còn phải nói nhiều thêm mấy câu với vị công công kia.

Thấy Vu di nương đi đến, nàng liền nhẹ nhàng nói: “Lục gia không có ở đây, có lẽ một lát nữa mới thấy được.”

“Không phải, không phải.” Vu di nương vội vàng xua tay: “Không phải ta muốn gặp ngài ấy. Ta là cố ý đến để gặp thiếu phu nhân.”

Lệ Nam Khê chưa từng nghe hắn nhắc đến thân mẫu của mình.

Thật ra, nghiêm túc mà nói, Trọng Đình Xuyên chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ người nào, chuyện gì của quốc công phủ trước mặt nàng.

Lệ Nam Khê biết, cuộc sống của Trọng Đình Xuyên ở đây cũng không quá thoải mái. Nghe ý tứ lộ ra trong lời nói của hắn, đối với hắn, ngược lại hành quân đánh trận càng thú vị hơn nhiều, mà cuộc sống ở Bắc cương cũng càng vui vẻ hơn so với ở đây.

Bây giờ nghe Vu di nương nói như vậy…

Không thể không nói, Lệ Nam Khê cảm thấy rất kinh ngạc.

Bởi vì chỗ này ánh mặt trời quá gay gắt, Lệ Nam Khê liền mời Vu di nương đi đến dưới tán cây ngô đồng cạnh đó nói chuyện.

Cây ngô đồng này hẳn là đã được trồng nhiều năm rồi. Tán cây rất lớn, cành cây rậm rạp đan xen với nhau, che mát cả một vùng rộng lớn.

Nhưng mà, khi đã đứng dưới bóng cây, không còn ánh mắt trời chói mắt, Lệ Nam Khê mới nhận ra một điều không thích hợp.

Bây giờ là mùa hè, thời tiết rất oi bức.

Người khác đều muốn ăn mặc càng mỏng manh càng tốt, nhưng Vu di nương thì lại mặt một chiếc áo ngoài màu xanh lá cây vân văn trang hoa. Hơn nữa, mặc nhiều lớp áo như vậy, cũng không thấy bà chảy mồ hôi hoặc là lộ ra cảm giác nóng bức.

Lệ Nam Khê vội vàng hỏi: “Ngài… bị bệnh phải không?”

Vu di nương đang vội vàng lục lọi tìm kiếm đồ vật trong tay nải của mình. Không nghĩ đến Lệ Nam Khê sẽ hỏi như vậy, động tác của bà không khỏi chậm lại một chút.

Sau khi phản ứng lại, biết Lệ Nam Khê đang quan tâm mình, Vu di nương vội vàng xua tay: “Không có gì, không có gì đâu. Chẳng qua chỉ là bệnh vặt, qua vài ngày nữa sẽ tự hết thôi.” Dứt lời, bà lại cúi đầu, từ trong tay nải lấy ra một chồng đồ vật.

Thì ra là vài miếng lót giày.

Lệ Nam Khê nhận lấy chồng vải lót giày, cẩn thận nhìn xem.

Mặt vải rất mềm mịn, được làm từ rất nhiều tầng vải, ép vào thật chặt. Trên mỗi miếng lót đều được thêu hình hoa sen tịnh đế. Hoa sen sống động như thật, hai cành quấn chặt lấy nhau, thân mật khăng khít.

“Đây là…”

“Cái này là tự ta làm.” Vu di nương ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Chỉ là không biết kích cỡ giày cụ thể của quốc công gia và thiếu phu nhân. Ta chỉ hỏi qua người khác, rồi tự mình ước lượng. Cũng không biết dùng được hay không.”

Rồi sau đó, bà liền cẩn thận hỏi Lệ Nam Khê: “Không biết kích cỡ giày của thiếu phu nhân là bao nhiêu? Có thể cho ta nhìn một chút được không? Nếu kích cỡ không hợp, ta sẽ làm lại cho ngài. Còn có, kích cỡ của quốc công gia thì như thế nào? Nếu là không vừa, nếu là không vừa…”

Một lúc sau, Vu di nương giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, rũ mắt nhìn xuống đất, nhẹ giọng nói: “Bên cạnh quốc công gia có quá nhiều người bảo vệ, ta thực sự hỏi không ra. Nếu là không vừa, còn phải làm phiền thiếu phu nhân nói cho ta biết với.”

Lệ Nam Khê tức khắc hiểu được. Vu di nương làm cái này là muốn chúc mừng hôn lễ của bọn họ.

Nhưng mà nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, tính tình bá đạo ngông cuồng như Trọng Đình Xuyên, vậy mà lại có một thân mẫu cẩn thận như vậy.

Thậm chí, có thể nói là hơi nhút nhát một chút.

Lệ Nam Khê nói: “Sao ngài không tự mình hỏi hắn? Chờ thêm lát nữa hắn sẽ đi ngang qua đây, để ta nói với hắn một tiếng.”

Nhưng không ngờ, chỉ một câu đơn giản của nàng lại khiến Vu di nương biến sắc.

“Đừng.” Vu di nương vội vàng xua tay: “Tuyệt đối đừng cho ngài ấy biết chuyện này. Nếu đến tai phu nhân, chắc chắn bà ấy sẽ nhằm vào ngài ấy.”

Chỉ ngắn gọn hai câu cũng đã khiến Lệ Nam Khê mơ hồ nhận ra một chút ý tứ. Vì thế nàng liền trấn an: “Nơi này là quốc công phủ, phu nhân lại có thể làm được gì với quốc công gia chứ? Ngài cứ yên tâm đi.”

Nhưng không ngờ Vu di nương cũng không chịu nghe.

Sau khi liên tục lắc đầu, Vu di nương nói: “Ta lặng lẽ đi gặp thiếu phu nhân chính là muốn thiếu phu nhân làm ơn, cứ nói những thứ này là do nha hoàn trong phủ ngài làm là được rồi. Đưa cho quốc công gia… cũng coi như là một thứ đồ bình thường. Chỉ cần đừng để ngài ấy biết là được rồi.”

“Cái này là ngài làm thì nói là ngài làm. Sao có thể nói là của ta mang đến được?”

“Không được.” Vu di nương liên tục lắc đầu: “Ta đã đáp ứng với phu nhân, từ đây trở về sau sẽ không đến quấy rầy hắn nữa. Không được. Ta làm ra cái này, cũng rất sợ người ta sẽ nhìn ra là đường kim mũi chỉ của ta. Nhưng đặt ở trong giày, chắc sẽ không có ai biết đâu.”

Dứt lời, bà cúi đầu, đẩy chồng miếng lót giày đến trước mặt Lệ Nam Khê, chưa đợi Lệ Nam Khê mở miệng khuyên nhủ, bà đã vội vàng hành lễ cáo từ, nói một câu “Xem như là ta cầu xin thiếu phu nhân”, sau đó liền lảo đảo chạy đi.

Ban nãy Lệ Nam Khê đã nhìn ra thân thể của bà có vẻ không khỏe lắm, sau khi nghe bà nói chỉ là “bệnh vặt”, nàng liền bán tín bán nghi. Bây giờ thấy bước đi xiêu vẹo của bà, nàng không khỏi càng lo lắng hơn, vội vàng cao giọng gọi Thu Anh đến, dìu Vu di nương quay về Ngọc Lan uyển.

Sau khi Trọng Đình Xuyên trở về, Lệ Nam Khê liền sai người trong phòng lui hết ra ngoài, lấy chồng miếng lót giày kia ra, kể cho hắn nghe chuyện này.

Nàng vốn tưởng Trọng Đình Xuyên sẽ cảm động, hoặc là vui sướng. Không ngờ nghe xong, hắn chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, rồi đi rửa mặt, thần sắc không có lấy một chút dao động.

Lệ Nam Khê biết, kỳ thật Trọng Đình Xuyên không phải là một người lạnh nhạt, thấy hắn đã rửa mặt xong, liền cầm lấy một khăn vải sạch đưa đến cho hắn.

“Dường như lục gia có vẻ không vui lắm? Không biết là tại sao?”

Vu di nương dù sao cũng là thân mẫu của Trọng Đình Xuyên. Đối với những chuyện như thế này, nàng muốn biết tường tận, nếu không, sau này sợ là sẽ càng xử lý không tốt.

Trọng Đình Xuyên nhận lấy khăn vải, lau mặt một hồi. Lau xong, hắn mạnh mẽ ném khăn vào trong chậu nước. Sau đó chống hai tay vào hai bên sườn chậu trên mặt bàn, thần sắc nặng nề, ánh mắt lạnh nhạt.

“Nàng không cần để ý đến bà ấy.” Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nói: “Bà ấy chẳng qua là đang làm bộ làm tịch thôi.”

Năm ấy, sau khi được phong làm thế tử, hắn liền gặp phải một khó khăn chưa từng có.

Phụ thân mất, đích mẫu lại có thai.

Người nhị phòng đối với Hầu phủ như hổ rình mồi.

Lúc ấy, hắn chỉ mới mười tuổi.

Mặc dù phụ thân có để lại người giúp đỡ hắn, mặc dù đầu óc của hắn đã sớm trưởng thành hơn những bạn bè cùng tuổi rất nhiều, nhưng hắn cũng có lúc rất mỏi mệt, cần sự chăm sóc chở che.

Đích mẫu chán ghét hắn, hắn liền đi tìm thân mẫu của mình.

Nhưng, mỗi lần hắn đi tìm Vu di nương, bà đều tránh hắn như tránh tà.

… Thế tử gia là nhi tử của phu nhân.

… Thế tử gia vẫn nên quay về với phu nhân đi thôi.

… Thế tử gia không nên đến chỗ của ta.

-------------------------------------

Trọng Đình Xuyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để bình ổn xuống hàng vạn cảm xúc trong lòng.

Đến khi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là ánh mắt lo lắng của tiểu thê tử nhà mình.

Trọng Đình Xuyên không khỏi bật cười, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ của nàng: “Sao vậy? Không lẽ là do vừa rồi ta không để ý đến nàng, nên giận ta rồi?”

Lệ Nam Khê nghe xong, vừa tức giận vừa buồn cười.

Người này chẳng lẽ còn không phân biệt được nàng đang lo lắng hay là tức giận hay sao? Cũng không biết chức đại tướng quân kia của hắn như thế nào mà làm được.

“Ừ đấy. Ta tức giận. Quốc công gia không để ý đến ta, ta rất tức giận đấy.” Lệ Nam Khê nói: “Không biết quốc công gia sẽ dỗ ta như thế nào đây?”

Người khác gọi một tiếng “quốc công gia”, trong lòng hắn chẳng có cảm giác gì cả, chỉ cho rằng đó chẳng qua là một cách xưng hô mà thôi.

Nếu người khác liên tục gọi như vậy, hắn có lẽ sẽ cảm thấy ồn ào, phiền chán, hận không thể khiến đối phương ngậm miệng ngay lập tức.

Nhưng mà, lúc này bị tiểu thê tử nhà mình gọi như vậy, một cái xưng hô bình thường cũng có thể toát ra mười phần ý nhị.

Trọng Đình Xuyên một tay ôm Lệ Nam Khê vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai tinh tế của nàng, cười nhẹ: “Nàng nói ta nên dỗ nàng như thế nào đi, ta liền dỗ nàng như thế ấy.”

Lúc này, tiếng gõ cửa liền vang lên. Ngay sau đó, thanh âm của Quách ma ma truyền đến: “Thiếu phu nhân, chè ướp lạnh đã chuẩn bị xong, ngài có muốn dùng một ít hay không?”

Nghe Quách ma ma gọi, Lệ Nam Khê vội vàng nói một câu “chờ một chút”, sau đó liền giãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của nam nhân: “Không cần đâu, ta vẫn chưa tức giận, lục gia không cần dỗ dành gì cả.”

Nếu là bình thường, Trọng Đình Xuyên thấy nàng có việc, hoặc là thấy nàng muốn đi ăn, có lẽ sẽ thả nàng ra.

Nhưng lúc này thì khác.

Hắn vừa mới bị ký ức lạnh như băng trong quá khứ tra tấn, trong lòng vạn phần thống khổ rất muốn nàng ở bên cạnh. Vì thế, sau khi thấy tiểu thê tử nhà mình giãy dụa, hắn theo bản năng liền ôm nàng bế lên.

Sau đó hắn đi đến ghế, ngồi xuống lại đặt nàng ngồi trên đùi.

Lệ Nam Khê vừa thấy hành động này của hắn liền biết hắn sẽ không dễ dàng thả nàng rời đi, không khỏi dở khóc dở cười, ngón tay chọc vào lồng ngực cứng như sắt của hắn, hỏi: “Lục gia đây là muốn làm cái gì?”

Nàng cảm thấy hành động của mình cũng không có gì, nhưng Trọng Đình Xuyên lại bị ngón tay của nàng chọc đến nổi lửa.

Hắn vội vàng bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, nhìn thấy dáng vẻ hoang mang khó hiểu của nàng, hắn đau đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể tìm ra đề tài để nói.

“Hai tiếng “lục gia” này hơi khó nghe. Nếu không thì, nàng suy nghĩ xem nên gọi ta là gì đi. Nói đúng, ta liền thả nàng ra ngay lập tức, thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play