Lệ Nam Khê vô cùng
kinh ngạc, cũng không màng đến cái gì mà lễ nghi lễ giáo, vội vàng xách
váy chạy thật nhanh đến chỗ các thiếu niên đang đứng, vui mừng nhìn bọn
họ: "Đại ca, nhị ca, sao mọi người lại đến đây?"
Hai nha hoàn, ngay cả Quách ma ma cũng rất ngạc nhiên. Ai cũng không nghĩ
đến hai ca ca của Lệ Nam Khê đang ở Giang Nam lại đột nhiên đến kinh
thành liền vội vàng bước đến, cùng nhau hành lễ: "Đại thiếu gia, nhị
thiếu gia."
Bởi vì do thói quen, nên bọn họ đều theo bản năng mà dùng cách xưng hô như lúc còn ở Giang Nam.
Lệ tam thiếu gia đỡ lấy muội muội: "Chậm một chút kẻo ngã."
"Đương nhiên là vì muội mà đến." Lệ tứ thiếu gia đứng một bên, cười nói: "Tư
Tư khỏe không?" Rồi sau đó lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì, liền hỏi
tiếp: "Trúc nhi làm sao vậy?"
Nghĩ đến
chuyện của tỷ tỷ, Lệ Nam Khê liền khó nén được nỗi lo lắng, kể lại đại
khái mọi chuyện cho bọn họ nghe. Có các ca ca ở đây, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nàng cũng vơi đi một chút.
Ngay lúc này, Thẩm Thanh Ninh liền đi đến.
"Chuyện này là lỗi của nhà chúng ta." Thẩm Thanh Ninh nhìn hai thiếu niên đĩnh đạc tuấn tú, chắp tay thủ lễ với hai người.
Có lẽ là do làn da trắng nõn, dung mạo sáng ngời, vì thế tuy nói một người gần mười tám, người còn lại cũng đã mười sáu, nhưng xem bộ dáng bên
ngoài còn có vẻ nhỏ hơn một chút, giống như là mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng mà, vóc dáng hai người rất cao, lại thêm khí chất trầm ổn bình tĩnh khiến người đối diện không thể xem thường.
Đặc biệt là Lệ tam thiếu gia.
Tuổi hắn không tính là quá lớn, nhưng lại có thể toát ra khí độ lỗi lạc,
giỏi giang. Nhất là những lúc thu liễm nụ cười, khoanh tay mà đứng, dáng vẻ rất giống với Lệ tri châu.
Thẩm Thanh Ninh nghiêm túc nói: "Tam thiếu gia, tứ tiểu thư sợ là đang gặp phiền toái."
Vừa rồi Lệ Nam Khê nghe kể, hai người cũng đã hiểu được nên đi đâu tìm. Tuy rằng đã lâu không ở kinh thành, nhưng lúc ấy Lệ tam thiếu gia cũng đã
nhận biết được thế giới xung quanh, nên vẫn còn nhớ rất rõ cách thức
phân bố miếu điện trong chùa Sơn Minh, vẫn nhớ được điện Thiên Vương và
điện Tam Thánh nằm ở đâu.
Nhưng lúc này
rất đông người, chỉ đi đến một khoảng cách ngắn ngủn thôi cũng phải mất
rất nhiều thời gian. Nếu lại trì hoãn, chỉ sợ là thời gian tìm người sẽ
không đủ.
Cũng may là lần đi đến kinh
thành này, Lệ tứ lão gia đã phái bảy, tám gia đinh cùng đi với hai
người. Những gia đinh này đều thông hiểu một chút võ nghệ, muốn tìm
người đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng hơn một chút.
Lệ tam thiếu gia nói ra vị trí đại khái, Lệ tứ thiếu gia liền lập tức phân phó bọn họ nhanh chóng đi tìm.
Bọn gia đinh đồng thời lĩnh mệnh mà đi.
Lệ Nam Khê và các ca ca cũng không dám chủ quan, càng nhiều người đi tìm
đương nhiên sẽ hiệu quả hơn nhiều, liền chuẩn bị cùng nhau tiếp tục đi
tìm.
Lệ tam thiếu gia nghĩ, nếu biết được rõ ràng mọi chuyện thì sẽ tốt hơn, liền đi đến phía trước, thủ thế
"thỉnh" với Thẩm Thanh Ninh: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Dứt lời,
hắn đã nhanh chóng sải dài bước chân đi đến điện Tam Thánh.
Lệ tứ thiếu gia và Lệ Nam Khê thì cùng nhau đi đến điện Thiên Vương.
Bọn họ vừa mới đi được vài bước, tách ra còn chưa đến một trượng, bên kia
đã có người đi đến, cao giọng gọi: "Lệ thất tiểu thư". Ngay sau đó, đã
thấy hai người một cao một thấp đang vội vàng đi đến.
Người cao thì Lệ Nam Khê nhìn rất lạ mắt, dường như chưa bao giờ thấy qua. Nhưng người thấp, lại đúng là Thẩm Vĩ.
Lúc nãy Lệ Nam Khê đã nghe được Thẩm Thanh Ninh kể lại, lúc này thấy được
Thẩm Vĩ liền sầm mặt xuống, tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc đã bảo tỷ tỷ
ta đi đâu?"
Thẩm Vĩ thu lại bộ dáng ngông nghênh vô lễ thường ngày.
Lúc này, hắn cúi đầu, nắm lấy góc áo, mặt đỏ hồng, nói: "Con cũng không biết. Chuyện này là do con không đúng. Thật xin lỗi."
Nói xong, hắn liền khom người thật thấp xuống.
Lúc này, nam nhân phía sau nó mới bước đến. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người hơi thấp, lại hơi mập.
"Vừa rồi nhận ra khuyển tử có chút bất thường, hỏi thêm vài câu mới biết
được đầu đuôi sự tình." Hắn nhìn Lệ Nam Khê, áy náy thở dài: "Khuyển tử
còn nhỏ không hiểu chuyện, ta thay mặt nó xin lỗi tiểu thư." Lại nói:
"Ta đã hỏi đại khái chuyện này, đã sai người đến hai điện đó tìm Lệ tứ
tiểu thư, Lệ thất tiểu thư đừng lo lắng."
Lệ Nam Khê mới biết được người này đúng là thế tử của Khánh Dương Hầu phủ, Thẩm Thanh Tử.
Thẩm Thanh Tử đột nhiên chụp lấy đầu Thẩm Vĩ ấn xuống, bộ dáng tươi cười
hiền hòa nháy mắt trở nên phẫn nộ, quát lên: "Còn không mau xin lỗi đi!"
Thẩm Vĩ sợ đến không dám khóc. Bẹp bẹp miệng, cao giọng nói: "Là lỗi của con, xin lỗi!"
Lửa giận trong lòng Lệ Nam Khê làm sao có thể nguôi. Thẩm Vĩ này năm lần
bảy lượt làm xằng làm bậy, còn luôn đẩy tỷ tỷ vào hoàn cảnh nguy hiểm,
nàng làm sao có thể không tức giận?
Nàng bước lên một bước, đang muốn chất vấn, cánh tay đã bị túm lại.
Quách ma ma vội vàng nói: "Tiểu thư, trời hơi lạnh, gió cũng đã bắt đầu nổi
lên rồi. Không bằng mặc thêm xiêm y trước, tránh bị cảm lạnh."
Làm sao Lệ Nam Khê lại không biết Quách ma ma là đang lo sợ nàng đắc tội
với Khánh Dương Hầu phủ? Nhưng tình hình tỷ tỷ lúc này như thế nào còn
không biết được, sao nàng có thể bình tĩnh cho được?
Lệ Nam Khê đang muốn cự tuyệt, Quách ma ma đã nhanh chóng sai Kim Trản mở tay nải, lấy áo choàng ra cho Lệ Nam Khê.
Lệ tứ thiếu gia thấy muội muội còn muốn phản bác, lập tức câu môi cười,
nói: "Cứ mặc vào đi. Lỡ đâu cảm lạnh thì phiền toái lắm."
Hắn không trầm ổn được như Lệ tam thiếu gia, sinh ra đã có một đôi mắt đào
hoa cong cong, toàn thân toát ra khí chất danh sĩ phong lưu.
Sợ Lệ Nam Khê vẫn không chịu nghe lời Quách ma ma, Lệ tứ thiếu gia liền tự mình tiến đến, cầm lấy áo choàng mặc vào cho muội muội, lại dịu dàng
khuyên nhủ: "Tư Tư không cần lo lắng. Tám gã hộ vệ mà phụ thân chọn lựa
cho chúng ta đều có thân thủ rất lợi hại. Tất nhiên sẽ nhanh chóng tìm
được Trúc nhi thôi."
Buổi sáng lúc xuất
phát, Lệ Nam Khê cũng có khoác áo choàng. Nhưng sau khi lên núi, vận
động nhiều, người lại đông nên có chút nóng bức, liền tháo cởi choàng ra đưa cho Kim Trản cầm.
Cũng không biết từ khi nào, ánh mặt trời chói chang đã bị mây đen che khuất, gió lớn cũng
dần nổi lên, thật sự cũng có chút giá lạnh.
Nếu là Quách ma ma nói như vậy, Lệ Nam Khê còn có thể từ chối. Nhưng người
nói lúc này là nhị ca, nàng cũng không còn cách nào, chỉ có thể thấp
giọng "vâng" một tiếng, tùy ý để Lệ tứ thiếu gia buộc áo choàng lại cho
nàng.
Lúc này, Thẩm Vĩ bên cạnh lại bỗng
nhiên "A" một tiếng, cao giọng nói: "Thất biểu di, áo choàng của ngài
giống hệt như của tứ biểu di nga."
Người
khác còn chưa phản ứng lại, Lệ tam thiếu gia đang đứng ở một bên đã nói: "Vốn chính là giống nhau. Nhưng chỉ khác nhau về kích cỡ thôi." Lại
hỏi: "Thẩm tiểu thiếu gia cảm thấy lạ lắm sao?"
Áo choàng màu đỏ, viền lông cừu trắng, được làm khi còn ở Giang Nam, hai tỷ muội mỗi người một cái.
Thẩm Vĩ gật đầu: "Lúc đó người kia có chỉ cho con xem, nói con tìm người mặc chiếc áo choàng này. May mà thất biểu di lúc ấy không ở đây, nếu không
con cũng chẳng biết chọn ai nữa."
Đây chỉ là một lời nói bình thường của trẻ con nhưng khi vào tai người lớn thì lại khác.
Thẩm Vĩ vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người đều đột nhiên thay đổi.
Lệ tam thiếu gia lập tức hỏi: "Ngươi chắc chắn lúc ấy người kia đã chỉ vào áo choàng này?"
"Đúng vậy." Thẩm Vĩ không nhịn được mà gật gật đầu, lại trộm nhìn phụ thân
của mình, sau đó nói tiếp: "Lúc nhìn thấy áo choàng, tứ biểu di đang đưa lưng về phía con. Đến gần con mới nhận ra được thì ra là tứ biểu di."
Nó vừa nói xong, trên đầu liền giáng xuống thêm một cái tát.
"Biết là tứ biểu di mà vẫn làm bậy!" Thẩm Thanh Tử giận sôi máu, chỉ vào nó
nói: "Tổ mẫu con nuông chiều con đến hỏng rồi! Đợi xem về phủ ta có đánh chết con hay không!"
Thẩm Vĩ sợ đến mức ngoác mồm khóc lớn.
Lệ tam thiếu gia và Lệ tứ thiếu gia không rảnh để ý đến Thẩm Vĩ, lập tức
quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư, bây giờ muội không nên đi tìm nữa, nhanh đi tìm tổ mẫu, đi theo sát bên cạnh người, một khắc cũng đừng rời ra."
Bọn họ cũng không xác định được
người đối phương muốn hướng đến là ai? Lệ Nam Khê hay là tứ tiểu thư?
Hay là cả tứ phòng? Nhưng dù sao đi chăng nữa, lúc này Lệ Nam Khê ở bên
cạnh lão phu nhân mới an toàn nhất.
Lệ
Nam Khê biết mình cũng không giúp được gì cho các ca ca, có khi còn làm
ảnh hưởng đến bọn họ, trì hoãn tốc độ tìm kiếm tỷ tỷ, lập tức liền từ
biệt mọi người, đi đến điện thờ mà lúc nãy lão phu nhân đã bước vào.
Trước khi đi Lệ tam thiếu gia còn cố ý dặn dò nàng, trước tiên đừng nên nói
ra chuyện tứ tiểu thư bị lạc đường cho người thân trong nhà biết, ngay
cả chuyện hai huynh đệ bọn họ đã đến đây cũng không được nói.
"Chuyện Trúc nhi sợ là có liên quan đến người nào đó trong nhà." Lệ tam thiếu
gia thấp giọng nói: "Trước khi tìm được Trúc nhi, không được rút dây
động rừng."
Lệ Nam Khê hiểu ý, yên lặng gật đầu.
Xung quanh rất ồn ào. Mọi người đều đang làm chuyện của mình, hoặc là đang
trò chuyện với bằng hữu, hoặc là đang niệm Phật hiệu, cũng có người đang dâng hương cầu phúc.
Lệ Nam Khê đi xuyên qua bọn họ, nghe được những thanh âm hỗn tạp xung quanh, lại nghĩ đến
tỷ tỷ không biết bây giờ thế nào, đáy lòng liền lạnh lẽo một mảnh.
Lúc tìm được nhóm Lệ lão phu nhân, bọn họ vừa vặn đã dâng hương xong, đang đi ra từ điện thờ kia.
Thấy Lệ Nam Khê, mọi người rất kinh ngạc.
"Tư Tư, sao lại đến đây?" Lệ lão phu nhân hỏi: "Trúc nhi đâu? Ta nhớ các con đi cùng nhau mà."
Lệ Nam Khê cố gắng nở một nụ cười, nói: "Người đông quá, con bị lạc với tỷ tỷ, chỉ có thể đến tìm tổ mẫu."
"Vậy thì cùng đi thôi. Nhưng phải cẩn thận, đừng để lạc chúng ta một lần nữa đấy." Lệ lão phu nhân vỗ vai nàng nói hai câu. Lúc quay sang tiếp tục
đàm luận với đại phu nhân, đôi mày đã hơi cau lại: "Chuyện của ngũ nhi,
nếu con không ý kiến gì, liền giao cho ta đi." Lại nói với nhị phu nhân
Trịnh thị: "Lục nhi xác thật là không cần ta quản?"
Sắc mặt Trịnh thị hơi kém, nhưng thật ra nụ cười vẫn nhẹ nhàng hơn so với
đại phu nhân rất nhiều: "Không cần ạ. Nhà mẹ đẻ con vẫn đang hỗ trợ lưu ý chuyện này, lão phu nhân nhọc lòng rồi."
Lão phu nhân nghe thấy Trịnh thị muốn giao chuyện này cho Trịnh gia, rõ
ràng rất không vui, nhưng cũng không nói thêm gì, ngược lại nhìn qua
Trang thị: "Còn tứ nhi thì sao?"
Người
khác không nhận ra, nhưng Trang thị vừa liếc mắt liền biết tâm tình của
Lệ Nam Khê đang rất kém. Trang thị liền đi đến cạnh Lệ Nam Khê, thấy lão phu nhân hỏi, bà vội vàng nói: "Còn phải xem ý tứ của lão gia. Một mình con không quyết định được."
Chuyện của
tứ phòng dù lớn hay nhỏ, nếu Trang thị lưỡng lự không quyết được đương
nhiên sẽ hỏi ý kiến của Lệ tứ lão gia. Từ khi hai người thành thân đã
như vậy. Lệ lão phu nhân cũng không nói thêm gì, chỉ thúc giục: "Chuyện
này phải quyết định mau chóng một chút, nếu có thể trước sang năm là tốt nhất. Như vậy năm sau mọi chuyện mới thuận lợi được, dù sao Trúc nhi là tỷ tỷ lớn nhất trong nhà."
Trang thị vội vàng gật đầu đồng ý.
Đến khi lão phu nhân không để ý đến bên này nữa, Trang thị mới kéo Lệ Nam
Khê lại. Hai mẹ con thoáng đi chậm lại một chút, kéo ra khoảng cách với
mọi người, sau đó liền hỏi: "Con sao vậy? Nói ta nghe xem.
Vừa nãy Lệ Nam Khê đã đồng ý với ca ca, cho nên vô luận lúc này Trang thị hỏi cái gì, nàng chỉ có thể lắc đầu nói không sao.
Trang thị tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng lão phu nhân và các phu nhân đều ở phía trước, bà cũng không thể hỏi kỹ càng, chỉ nói thêm vài câu rồi bước
nhanh đến đi theo sát bên cạnh lão phu nhân.
Mọi người chậm rãi đi đến một điện thờ khác.
Lục tiểu thư, bát tiểu thư và ngũ tiểu thư, còn có tam phu nhân đều đang
chờ ở đó. Lúc Lệ lão phu nhân và phu nhân ba phòng đi đến, mọi người
liền tụ lại với nhau, vừa cùng nhau trò chuyện vừa chờ đến lượt vào dâng hương.
Lúc Lệ Nam Khê đối mặt với ngũ
tiểu thư, nàng rõ ràng thấy được sự ngạc nhiên và ngoài ý muốn trong mắt ngũ tiểu thư. Nhưng bởi vì hai người không hợp nhau, nửa câu cũng không muốn nói thêm, nên chỉ liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó liền quay
mặt đi.
Nhưng, bởi vì một màn này, khiến
nàng càng để ý ngũ tiểu thư hơn một chút. Lại nghe được câu hỏi ngũ tiểu thư với đại phu nhân: "Sao Tư Tư lại ở cùng với mọi người vậy?"
Đại phu nhân đang có ưu sầu trong lòng, căn bản không để ý đến chuyện này,
liền nói: "Tư Tư bị lạc với tứ nhi, nên mới đi tìm lão phu nhân."
Ngũ tiểu thư cũng yên lặng không nói gì cả.
Khoảng chừng một nén nhang sau, bà tử phụ trách coi giữ đồ vật đang đứng ở bên ngoài đột nhiên chạy đến, vội vàng thông bẩm: "Lão phu nhân, tam thiếu
gia và tứ thiếu gia đến đây!"
Lệ lão phu
nhân đang chau mày nói gì đó với đại phu nhân, sau khi nghe được bẩm báo của bà tử, chớp mắt một cái rồi mới có thể phản ứng lại, ngạc nhiên
nói: "Lăng nhi và Vân nhi đến đây? Mau, gọi chúng nó đến đây!"
Nhưng nghĩ lại nơi này đều là nữ nhân, để hai thiếu niên đi vào đây sợ là
không ổn, lão phu nhân liền mang theo mọi người đi ra ngoài, muốn nhanh
chóng nhìn thấy hai tôn tử đã lâu không được gặp.
Năm đó, lúc tứ phòng cò ở kinh thành, lão phu nhân thiên vị nhất chính là
hài tử của tứ phòng. Tôn tử bà thích nhất là tam thiếu gia, tôn nữ được
thương nhất là thất tiểu thư. Bây giờ bà lại vì bọn họ mà không màng
công sức chờ đợi từ nãy đến giờ, muốn đi gặp tôn tử trước rồi mới vào
dâng hương, khiến trong lòng những người còn lại nhất thời ngũ vị tạp
trần.
Tìm được một đình hóng gió ít người ở gần đó, lão phu nhân nhón chân trông ngóng hồi lâu, cuối cùng mới
thấy được hai thiếu niên đang cùng nhau đi đến. Nhưng xem kỹ lại cũng
không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có tứ tiểu thư đang đi ở giữa
hai người, bên cạnh còn có Thẩm Thanh Tử, Thẩm Thanh Ninh và Thẩm Vĩ.
Thẩm Vĩ chân ngắn chạy chậm, Thẩm Thanh Ninh sợ nó làm mất thời gian, liền
không màng sự phản đối của Thẩm Thanh Tử mà bế nó lên cùng đi.
Lệ lão phu nhân không nghĩ đến người Khánh Dương Hầu phủ cũng tới, liền
vội vàng bước ra đón. Đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, lại thấy được vẻ
mặt áy náy của Thẩm Thanh Tử.
Lệ lão phu
nhân dường như phát hiện ra điều gì, đang muốn hỏi rõ, lại thấy Thẩm Vĩ
đang nhìn vào đám nữ nhi trong đình, đôi mắt trừng lớn. Sau khi bị Thẩm
thế tử gọi một tiếng mới không nhìn nữa.
Lệ Nam Khê còn tưởng rằng người Thẩm Vĩ nhìn chính là nàng, nhưng sau khi
nghe được mấy câu lẩm bẩm của ngũ tiểu thư, nàng lại có chút không xác
định.
"Đứa bé kia là ai?" Ngũ tiểu thư lẩm bẩm tự hỏi, cũng không biết là đang nói với ai.
Lục tiểu thư là người hay ra ngoài cùng với lão phu nhân nhất, nghe vậy liền nói: "Đó là tiểu thiếu gia Khánh Dương Hầu phủ."
Khánh Dương Hầu phủ, ngũ tiểu thư đương nhiên cũng biết. Vì thế sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.
Lệ lão phu nhân tìm một vị tăng nhân tiếp khách, nhờ vị tiểu sư phó kia
tìm giúp một căn phòng, sau đó liền gọi tất cả mọi người đi theo.
Trang thị vẫn luôn mơ hồ, liền gọi Lệ Nam Khê đi đến bên ngọn núi giả cách
đình hóng gió vài trượng, sau đó nhỏ giọng hỏi Lệ Nam Khê.
Lúc này Lệ Nam Khê mới kể lại tóm tắt mọi chuyện.
Trang thị nghe thấy tứ tiểu thư bị người ta hãm hại, nhất thời trong lòng
nóng như lửa đốt. Nhưng nhớ đến vừa rồi tứ tiểu thư trở về cùng với hai
nhi tử, quần áo vẫn chỉnh tề, bà cũng yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà, khác với hoài nghi của huynh muội Lệ Nam Khê ban nãy, lúc này Trang thị liền dứt khoát nhận định, chuyện này vốn là muốn nhắm vào Lệ Nam
Khê, tứ tiểu thư mới là người bị nhận nhầm.
"Tứ nhi có gì đáng giá để người ta tính kế chứ? Tiền tài? Cũng quá đơn giản đi. Cũng chẳng phải là xiêm y quần áo. Chỉ có con, Tư Tư, bây giờ con
rất đáng giá để người khác tranh đoạt."
Tính tình Trang thị vốn thẳng thắn, lúc nói những lời này liền hừ lạnh một
tiếng, nhìn lướt qua căn phòng bên kia," Con không cảm thấy vị trí quốc
công phu nhân này có gì tốt đẹp, nhưng người khác cũng không nghĩ như
vậy."
Không bao lâu sau, Cố ma ma từ căn phòng kia bước ra, gọi Lệ Nam Khê đi vào.
Lão phu nhân vẫn chưa nói gì nhiều với Lệ Nam Khê, chỉ hỏi nàng hai câu hỏi.
Một, Lệ Nam Khê mặc kiện áo choàng kia lúc nào?
Hai, tứ tiểu thư mặc kiện áo choàng kia lúc nào?
Lệ Nam Khê không hiểu được ý tứ của lão phu nhân. Rõ ràng tứ tiểu thư đang ở trong phòng, lão phu nhân lại muốn hỏi nàng thêm câu hỏi thứ hai.
Bất quá, nàng cũng không làm gì thẹn với lương tâm, liền dứt khoát mà trả
lời: "Đây là lần đầu tiên con và tỷ tỷ mặc kiện áo choàng này ở kinh
thành. Do vài ngày trước thân thể không khỏe, sáng sớm nay còn phải xuất phát trước khi mặt trời chưa mọc nên cảm thấy hơi lạnh, mới mặc kiện áo choàng kia. Sau đó leo núi xong lại cảm thấy nóng bức, nên mới cởi ra
để cho Kim Trản cất vào, sau khi các ca ca đến con mới mặc vào. Còn tỷ
tỷ bởi vì không thấy lạnh nên từ sáng sớm cũng không có mặc áo choàng,
vẫn luôn cất ở trong bao quần áo, để cho bọn Phỉ Thúy cầm. Còn khi nào
tỷ tỷ mặc vào, con cũng không biết."
"Cho nên có thể nói, con đã mặc kiện áo choàng này từ sáng sớm." Lệ lão phu
nhân thấy thần sắc nàng bình tĩnh ung dung, vừa lòng gật đầu, chủ động
nói với nàng: "Suốt đoạn đường đi cùng con, Trúc nhi cũng không mặc. Sau khi con đến chỗ Thanh Huệ đại sư, Trúc nhi đứng chờ, cảm thấy hơi lạnh
nên mới mặc vào."
Thấy Lệ Nam Khê không
có phản ứng, Lệ lão phu nhân lại nói: "Nếu có người nhìn thấy chỉ có con mặc kiện áo choàng này, lúc sau lại thấy được Trúc nhi cũng mặc giống
hệt như vậy, khó tránh khỏi việc nhận lầm."
Lệ Nam Khê nghe thấy mấy câu của Lệ lão phu nhân liền mơ hồ hiểu được, tổ
mẫu là đang muốn giải thích với nàng, vì sao đối phương lại nhận sai
người như vậy.
Đồng thời cũng chứng minh, quả nhiên là tứ tiểu thư đã thay nàng chịu kiếp nạn này.
Lệ Nam Khê kinh hãi, vội vàng mở miệng định nói gì đó với lão phu nhân, nhưng bà đã sớm giơ tay ngăn lại.
"Con cứ đi ra ngoài trước đi." Lão phu nhân nói: "Nói đại phu nhân và ngũ nhi vào đây gặp ta."
Bà vừa dứt lời, thân mình Thẩm Vĩ đã lập tức lui về đằng sau, rụt vào trong ngực Thẩm Thanh Ninh, thần sắc kinh nghi bất định.
Cố ma ma nói: "Hay là để nô tỳ đi gọi đại phu nhân và ngũ tiểu thư đến.
Hôm nay chắc thất tiểu thư cũng đã rất mệt mỏi rồi, nếu còn bị kinh sợ, e là không tốt."
Lúc này Lệ lão phu nhân
mới nhận ra chính mình bởi vì quá tức giận mà suýt chút nữa đã an bài
không thỏa đáng, liền gật đầu. Cố ma ma liền lĩnh mệnh, nhanh chóng ra
ngoài.
Lệ lão phu nhân vẫy tay gọi tứ
tiểu thư đi đến bên cạnh, ôn hòa nói: "Hôm nay không xảy ra chuyện gì
quá nghiêm trọng đã là may mắn lắm rồi. Tổ mẫu sẽ không bạc đãi con, qua mấy ngày nữa, sẽ cẩn thận chọn lựa thật kỹ càng cho con."
Lệ Nam Khê không rõ nguyên do.
Tứ tiểu thư nghe vậy, mặt lại đỏ bừng, cúi đầu nói: "Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của tổ mẫu."
Cách đó không xa, Thẩm Thanh Ninh vẫn đang nhìn chằm chằm tứ tiểu thư, nghe xong, sắc mặt hắn dần trở nên tái nhợt.
Lệ lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay của tứ tiểu thư, nói với nàng: "Con cứ đi ra ngoài trước. Kẻo mẫu thân con đợi lâu."
Tứ tiểu thư liền đi đến kéo tay Lệ Nam Khê, cùng nhau ra ngoài.
Tay nàng lạnh toát, đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy. Lệ Nam Khê nhận ra,
vội vàng nắm lấy tay tỷ tỷ thật chặt, muốn để nhiệt độ cơ thể của mình
khiến cho tỷ tỷ ấm áp hơn.
Tứ tiểu thư nghiêng đầu cười với nàng.
Tỷ muội cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Còn chưa đi đến cửa, đã thấy Cố ma ma dẫn đại phu nhân và ngũ tiểu thư đi vào.
Bọn họ còn chưa kịp đi đến trước mặt lão phu nhân, bà đã sai Hạnh Mai đỡ
dậy, chậm rãi đi đến, đứng cách cửa phòng không xa, đối mặt với ngũ tiểu thư.
Lão phu nhân trực tiếp vung tay
lên, trước mặt người Thẩm gia cho ngũ tiểu thư một cái tát thật mạnh,
rồi sau đó mới quay qua nói chuyện với đại phu nhân.
Lúc này, đại phu nhân liền khóc lên: "Nương, nhà kia thấp kém như vậy, làm sao có thể gả Đan nhi qua đó?"
"Nếu dòng dõi quá cao, nó càng không có khả năng gả đến được!" Lệ lão phu
nhân nói: "Nhà bên kia thành thật kiên định. Chỉ cần nó an phận, chắc
chắn có thể sống rất thoải mái. Nhưng còn phải xem nó làm như thế nào
đã."
Ngũ tiểu thư lấy hai tay che mặt, cúi đầu không nói, sắc mặt đen như mực.
Thẩm Thanh Ninh lại nhìn sang tứ tiểu thư.
Tứ tiểu thư vẫn hoàn toàn không hay biết. Nàng và Lệ Nam Khê hai mắt nhìn
nhau, sau đó nhanh chóng lắc mình ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa
phòng lại, cũng không dám quay đầu tiếp tục nhìn.
Sau khi thấy được Trang thị, tứ tiểu thư lập tức bổ nhào vào lòng mẫu thân, khóc nấc lên.
Nhị phu nhân Trịnh thị thấy vậy, liền gọi tất cả mọi người còn lại, bao gồm lục tiểu thư, bát tiểu thư, còn có tam phu nhân đi ra khỏi đình hóng
gió, nói muốn đi xem hoa mai trong sân chùa nở.
Trong đình lúc này chỉ còn lại ba mẹ con tứ phòng.
Tứ tiểu thư khóc được một lúc cũng dần dần ngừng lại, vẫn còn hoảng sợ
nói: "Làm con sợ muốn chết. Ở đâu có một người bỗng nhiên xông đến, nếu
không phải những gia đinh kia tìm ra sớm, cũng không biết sẽ ra sao
nữa."
Nhìn thấy hành động của lão phu
nhân lúc nãy, tứ tiểu thư liền biết được mọi chuyện quả nhiên là do ngũ
tiểu thư sắp xếp, cũng biết là ngũ tiểu thư đã nhận nhầm người, liền kéo tay Lệ Nam Khê: "May mắn là ta. Nếu là muội, chắc chắn sẽ rất phiền
toái."
Tình cảm của tỷ muội Lệ Nam Khê luôn rất tốt. Tứ tiểu thư luôn luôn che chở cho Lệ Nam Khê.
Thấy tỷ tỷ thật lòng suy nghĩ cho mình như vậy, trong lòng Lệ Nam Khê từng
hồi cảm động, mũi cũng nóng lên, nắm lấy tay tứ tiểu thư: "Tỷ tỷ, muội
không muốn xa tỷ đâu."
Thần sắc tứ tiểu thư lập tức trở nên nhu hòa.
"Ngốc." Tứ tiểu thư cười, chọc chọc khuôn mặt của nàng, biết rõ Lệ Nam Khê đang muốn nói đến sau khi thành thân chắc chắn sẽ phải xa nhau, liền nói:
"Tỷ muội chúng ta tại sao lại phải tách ra chứ? Sau này tình cảm của
chúng ta đương nhiên vẫn như vậy, thường xuyên gặp nhau là được rồi."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, sau khi
thành thân, muốn gặp nhau sợ là tương đối khó khăn, nhất thời ai ai cũng đều trầm mặc.
Vành mắt Trang thị lúc này đã đỏ lên, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Lúc nãy lão phu nhân
nói ngũ nha đầu cái gì? Các con nói ta nghe một chút."
Tứ tiểu thư liền kể lại.
Trang thị căm hận nói: "Loại người xấu xa này không nên gả ra ngoài mới đúng. Tính tình như vậy, vào nhà nào, chắc chắn nhà ấy sẽ không có ngày yên
lành."
Hai người nói qua nói lại vài câu, lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu được, tổ mẫu, các bá mẫu, còn có mẫu thân
gần đây đang vội cái gì. Sau khi đến chùa, là cầu nhân duyên gì.
… Nếu nữ nhi trong nhà muốn xuất giá, thì phải ứng theo thứ tự mà làm.
Hôn kỳ của nàng đã được định ra, vì vậy, hôn sự của các vị tỷ tỷ cũng
cần phải nhanh chóng quyết định.
Lúc
trước, ai cũng không nghĩ đến người nhỏ nhất là Lệ Nam Khê sẽ được chọn, vì vậy mọi người cũng không quá sốt ruột chuyện này. Nhưng bây giờ, từ
đây cho đến hôn kỳ chỉ còn khoảng bảy tháng, chuyện này không thể trì
hoãn thêm nữa.
Nghĩ đến chuyện này, Trang thị không khỏi oán trách: "Quốc công gia làm việc cũng thật không hợp
tình hợp lý. Rõ ràng Tư Tư nhỏ như vậy, còn định hôn kỳ gấp đến thế."
Lệ Nam Khê tốt bụng nhắc nhở: "Nương, cái này không liên quan đến con, ai bảo hắn cũng quá già đi."
Trang thị vốn còn đang có chút bi thương, nghe xong lời nói của nữ nhi cũng
không nhịn được mà bật cười, không nhẹ không nặng gõ đầu nàng một cái,
nói: "Có ai như con không? Còn dám đi chê tướng công nhà mình lớn tuổi?"
Tứ tiểu thư đẩy Lệ Nam Khê, che miệng cười nói: "May mà quốc công gia
không ở đây. Nếu không, chắc sẽ tức giận đến mức muốn hủy hôn mất."
Lệ Nam Khê vốn cũng đang muốn giải tỏa bầu không khí nặng nề này, thấy mẫu thân và tỷ tỷ vui vẻ, nàng cũng rất cao hứng.
Cách đó một bức tường. Dưới gốc cây đại thụ.
Nam nhân cao lớn nghe thấy tiếng cười nói trong đình, im lặng một lát. Sau đó chân dài sải bước, vội vàng rời đi.
Thường An thấp thỏm đi theo.
Hắn thỉnh thoảng nhìn trộm Trọng Đình Xuyên, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về hướng đình hóng gió kia, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi.
Gia nghe nói tiểu thư xảy ra chuyện, liền phái một nhóm nhân thủ đến điều
tra. Sau khi biết được tỷ tỷ của tiểu thư có chuyện, tiểu thư rất lo
lắng, liền sai thuộc hạ lập tức âm thầm hỗ trợ, tìm mọi cách dẫn mấy gia đinh Lệ phủ đi đến chỗ của tứ tiểu thư. Nếu không, bằng năng lực của
mấy gã gia đinh tầm thường kia, đến sang năm cũng không thể tìm được
người dưới tình trạng chen chúc nhau như vậy.
Mà khi gia lo lắng muốn đến xem tiểu thư, cố tình lại nghe được tiểu thư đang nói gì mà già, trẻ...
Trong lòng Thường An rất thấp thỏm.
Nhưng vì gia không nói rõ, hắn cũng không dám suy đoán nhiều.
------------
Bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Lệ lão phu nhân cũng không tiếp tục ở lại chùa nữa, mà mang theo mọi người lập tức quay về kinh thành.
Vừa quay về phủ chỉ hơn một canh giờ, Khánh Dương Hầu phủ đã cho người mang hai xe vật phẩm đến tạ lỗi. Đều là dược liệu và vải vóc quý giá.
Tuy nói tứ tiểu thư là người bị hại, nhưng người khởi xướng cũng là người
Lệ gia. Mặc dù Thẩm Vĩ cũng có lỗi sai, nhưng Lệ lão phu nhân cũng không thể đem mọi sai lầm đổ lên đầu Thẩm gia được. Vì thế bà chỉ nhận vài
thứ lấy lệ, sau đó cho người trả hai xe vật phẩm kia lại.
Từ ngày ấy trở đi, người Lệ gia trên cơ bản đều không thấy được ngũ tiểu
thư. Lão phu nhân quản thúc nàng trong viện, không cho phép đi ra ngoài, bắt nàng phải tự kiểm điểm bản thân trong ba tháng, lại mời ma ma giáo
dưỡng đến, nghiêm khắc dạy dỗ quy củ.
Có
những lúc đến thỉnh an lão phu nhân, Lệ Nam Khê cũng ngẫu nhiên nghe
được đại phu nhân khóc lóc kể lể với lão phu nhân, nào là tay ngũ tiểu
thư bị đánh đến sưng lên, hoặc là ngũ tiểu thư luyện vũ bị trật chân,
hoặc gì đó tương tự.
Nhưng lão phu nhân vẫn không mảy may dao động, không hề có ý muốn thả ngũ tiểu thư ra.
Đối với chuyện này, Trang thị rất bất bình.
"Lão phu nhân quá bất công." Trang thị cả giận nói: "Nàng chẳng qua là kiểm
điểm ba tháng rồi thôi, mà thanh danh của Tư Tư, còn có Trúc nhi của ta
suýt chút nữa đã bị hủy hoại... Cách xử trí này, thật sự làm ta không
thể chấp nhận được."
Lệ Nam Khê cũng cảm thấy việc này lão phu nhân nhìn bên ngoài giống như xử lý rất nghiêm khắc, nhưng kỳ thật lại rất nhẹ nhàng.
Thật ra, nhốt ngũ tiểu thư ở trong viện, chẳng qua là muốn âm thầm che chở
nàng mà thôi. Nếu không, một khi nàng bước ra khỏi sân nửa bước, sợ là
trốn không thoát lửa giận của đại ca và nhị ca.
Nhưng tứ tiểu thư lại suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Nàng kéo tay Trang thị, cười nói: "Mẫu thân đã quên rồi sao, tổ mẫu là người công bằng nhất. Nếu bà bạc đãi chúng ta chuyện này, chắc chắn sẽ bù đắp lại vào những chuyện khác."
Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt Trang thị cũng không khá lên được chút nào.
Gần đây mọi người đều nhọc lòng đến chuyện hôn sự của các nữ nhi trong nhà. Tứ phòng đương nhiên sẽ chọn cho Tứ nhi một nhà thích hợp nhất. Mặc dù
lão phu nhân có giúp, cùng lắm là cho thêm một vài thứ vào của hồi môn
mà thôi, còn có thể giúp được cái gì?
Biết nữ nhi đang trấn an mình, Trang thị cũng đành mỉm cười cho qua.
----------------------------
Tuy rằng ngũ tiểu thư bị cấm túc, nhưng người đại phòng vẫn rất bình tĩnh
ung dung, vẫn có thể thẳng sống lưng đi lại trong phủ. Nghe nói quan hệ
của Lệ đại thiếu gia ở quốc tử giám rất tốt, kết giao được vài bằng hữu
thân phận tôn quý, có thể dư sức giới thiệu cho ngũ tiểu thư một cửa hôn sự tốt đẹp.
Sau khi nghe thấy chuyện
này, Trang thị thập phần tức giận. Bởi vì ngũ tiểu thư chỉ là một nữ tử
chốn khuê phòng, làm sao có thể biết cách bày mưu tính kế, hơn nữa cũng
không có khả năng tìm những người bên ngoài đến làm những chuyện dơ bẩn
đó. Như vậy, tất nhiên là có người âm thầm hỗ trợ, nàng mới có thể làm
được.
Người thường xuyên gặp mặt, có quan hệ mật thiết với ngũ tiểu thư, lại có thể liên hệ với bên ngoài, chỉ có Lệ đại thiếu gia.
Nhưng mà những kẻ xấu đó sau khi bị bắt đưa lên quan, một mực chắc chắn rằng
mình chỉ là đến chùa dâng hương, cũng không có ý đồ khác, vì thế quan
phủ chỉ có thể lấy lý do nhiễu loạn trật tự, đánh bọn chúng hai mươi đại bản rồi thả ra. Căn bản không tìm ra chứng cứ chứng minh sự tham gia
của Lệ đại thiếu gia.
Đáng tiếc là Lệ tứ lão gia không có ở đây. Nếu không, hắn tất nhiên sẽ tìm lại công bằng cho nữ nhi nhà mình.
Trang thị muốn đi tìm Trang thị lang, nhờ huynh trưởng giúp đỡ.
Nhưng khi bà chuẩn bị đến Trang phủ, một tin tức kinh người liền truyền đến.
… Lệ đại thiếu gia bị quốc tử giám gạch tên. Sau khi hắn thu thập đồ đạc
quay về Lệ phủ, trên đường bị người ta chặn đánh thê thảm, đến mức không đứng dậy nổi, phải nhờ gia đinh khiêng trở về.
Lệ tứ thiếu gia sau khi biết được chuyện này, liền đi tìm Lệ tam thiếu gia bàn bạc.
"Đệ cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ." Lệ tứ thiếu gia nói nhỏ: "Có phải
có liên quan đến vị kia hay không?" Hắn chỉ chỉ vào hướng quốc công phủ.
"Chỉ có thể là hắn." Lệ tam thiếu gia trầm giọng nói.
Quốc tử giám không phải là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nếu muốn đuổi học sinh, cần phải có một thời gian dài, đầu tiên là phải tìm ra sai
lầm của người nọ, bình xét một hồi, sau đó mới có thể tuyên bố ra ngoài.
Tuy rằng lúc này có lý do rất chính đáng, cái gì mà "làm nhiễu loạn kỷ
cương trật tự của quốc tử giám", nhưng ai cũng đều biết, chuyện này là
có người âm thầm động tay động chân vào.
Người khác có lẽ không có được năng lực ấy, nhưng Vệ Quốc công thì khác.
Nếu hắn đã có thể đưa người vào quốc tử giám sau một đêm, đương nhiên cũng
có thể khiến người biến mất khỏi quốc tử giám sau một đêm.
Nghĩ đến chuyện này, Lệ tứ thiếu gia không khỏi cười khẽ: "Cái cớ "nhiễu loạn trật tự kỷ cương" này, thật sự là dùng rất tốt."
Lúc quan phủ định tội những kẻ xấu đó, bởi vì không có bằng chứng rõ ràng,
chỉ có thể lấy lý do "Nhiễu loạn trật tự" mà đánh bọn họ vài bản tử.
Bây giờ Lệ đại thiếu gia bị xóa tên, cũng là vì lí do này…
Không thể không nói, cách hành sự của quốc công gia rất hợp tâm ý hắn.
Lệ tứ thiếu gia cúi người hỏi huynh trưởng: "Huynh nói, chúng ta có nên gặp hắn, cảm ơn một tiếng không?"
Dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Lệ gia. Không nói đến chuyện
này hắn làm được hay không, đúng hay không nhưng ít nhất hắn vẫn có thể
nghĩ đến chuyện trừng trị người đại phòng, cho Tư Tư một cái công đạo.
Như vậy cũng đủ rồi.
Lệ tam thiếu gia trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu.
----------------------------
Mấy ngày sau, Lệ gia sai người đến quốc công phủ, nói là Lệ tam thiếu gia
và Lệ tứ thiếu gia vừa quay trở lại kinh thành, nghe danh quốc công gia
đã lâu, nên muốn mời hắn một bữa cơm, cùng nhau đối ẩm.
Nghe được tam thiếu và tứ thiếu Lệ gia muốn gặp mình, Trọng Đình Xuyên liền
sai Thường Phúc đến hỏi một tiếng, xem xem đối phương rảnh thời gian
nào. Nhưng đối phương muốn ấn định theo thời gian của hắn, vì vậy Trọng
Đình Xuyên liền hẹn gặp vào thời gian là buổi trưa ba ngày sau.
Sau đó hắn sai người đến Trân Vị lâu phân phó vài câu, để lại một nhã gian vào ngày hôm ấy.
Đến khi đã sắp xếp thỏa đáng tất cả, Trọng Đình Xuyên liền đi đến Cẩm Tú các.
Bình thường đều là chưởng quỹ Cẩm Tú các đến quốc công phủ hỏi ý kiến Trọng
Đình Xuyên, hắn sẽ đưa ra một vài yêu cầu đơn giản, sau đó Cẩm Tú các sẽ bắt tay vào chế tác y phục cho hắn.
Lúc này nghe được hắn đích thân đến, chưởng quỹ Cẩm Tú các liền vội vàng chạy ra đón.
Sau khi biết Trọng Đình Xuyên muốn may một bộ y phục để đi dự tiệc, chưởng
quỹ liền đem một vài kiểu dáng có hình thức tốt nhất ra để hắn nhìn xem, hỏi hắn muốn kiểu dáng như thế nào, để có thể nhanh chóng quyết định
rồi ngày đêm gấp gáp chế tạo, như vậy hai ngày sau liền có thể hoàn
thành.
Bởi vì mọi khi Trọng Đình Xuyên
đều lựa chọn y phục màu tối, lấy màu đen làm chủ đạo, cho nên những kiểu dáng chưởng quỹ lấy ra lúc này đều có màu sắc và hoa văn màu tối.
Nhưng lúc này, sau khi Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt liếc qua vài lần, mày kiếm
cũng chậm rãi chau lại, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn, từng hồi từng hồi, thể hiện rõ sự không hài lòng.
Chưởng
quỹ không rõ lý do, cung kính khom người đứng trước mặt hắn, sống lưng
đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, yên lặng chờ phân phó.
Sau một hồi, tiếng gõ cũng dần dần ngừng lại.
Trọng Đình Xuyên thu tay lại, trầm giọng hỏi: "Bình thường, loại màu sắc nào được ưa chuộng nhất?"
Chưởng quỹ suy nghĩ một lúc, nói: "Có lẽ là màu xanh ngọc đi? Đẹp đẽ, sang
trọng lại phóng khoáng, không quá chói mắt, cũng không quá u ám."
Trọng Đình Xuyên vẫn trầm ngâm.
Xanh ngọc?
Có lẽ màu này mặc vào sẽ trẻ hơn một chút nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT