Lệ Nam Khê lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười.

"Lục gia muốn cưới ta sao?" Lúm đồng tiền tươi như hoa, trào phúng hỏi: "Không biết, bây giờ lại là vì lý do gì nữa?"

Tuy lúc này nàng cười rất tươi, rất mỹ lệ, nhưng Trọng Đình Xuyên lại có thể rõ ràng cảm nhận được ý cười kia không hề đạt tới đáy mắt. Từ ánh mắt nghi hoặc, đến thân thể cứng ngắc của nàng, mỗi một chỗ đều lộ ra mâu thuẫn và kháng cự rất rõ ràng.

Hắn nhíu chặt đôi mày kiếm, khóe môi cũng căng lên.

Lệ lão phu nhân chỉ nghe được đôi ba câu, đã có thể minh bạch được tính toán của hắn. Lấy sự thông minh của nàng, nếu đã biết được chuyện hắn cố tình giấu diếm thì làm sao có thể không hiểu hắn đã động tay động chân vào mối hôn sự này được chứ?

Nếu không, nàng sẽ không hỏi hắn như vậy.

----- Vì sao đã biết rõ là nàng chán ghét quốc công phủ, lại có thể trơ mắt nhìn nàng sắp bị chôn vùi cả một đời trong đó.

Nàng cũng không phải là người muốn làm khó dễ người khác.

Nếu không phải chắc chắn việc này có liên quan tới hắn, nàng sẽ không bởi vì hắn khoanh tay đứng nhìn mà chất vấn hắn.

Trọng Đình Xuyên hiểu rõ, hoài nghi của nàng đối với hắn lúc này sâu vô cùng.

Hắn năm lần bảy lượt lừa gạt nàng, cho nên lúc này có nói gì, nàng cũng đều hoài nghi hắn.

"Không có lý do gì cả." Hắn thở dài: "Bởi vì trong lòng muốn, cho nên mới làm như thế."

Lệ Nam Khê vẫn mỉm cười.

Trọng Đình Xuyên thấy sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt liền không yên lòng bước đến, thầm nghĩ muốn gần nàng hơn một chút.

Ai ngờ sau khi nhìn thấy hành động của hắn, nàng nháy mắt liền biến sắc, vội vàng lui về phía sau vài bước. Nhưng bởi vì bước chân quá mức dồn dập, trong lúc kinh hoảng đụng vào mép giường khiến thân mình lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Trọng Đình Xuyên vội vàng chạy đến đỡ nàng.

Nhưng nàng một tay đã bắt lấy thành giường, một tay mạnh mẽ đẩy hắn ra, dựa vào chút sức lực yếu ớt, cuối cùng mới có thể ổn định được thân mình.

Tay Trọng Đình Xuyên duỗi ra, treo ở không trung, cuối cùng đành chậm rãi nắm chặt thành quyền, thu tay lại đặt ở bên người.

Một màn như vậy khiến sức lực của Lệ Nam Khê cạn kiệt, vội vàng dựa vào cạnh giường thở dốc, tức giận nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Trọng Đình Xuyên đành đi đến bên cạnh bàn một lần nữa, tiếp tục châm trà. Sau đó bước đến bên cạnh Lệ Nam Khê, yên lặng nhìn nàng.

Ánh mắt bỏng rát.

Lệ Nam Khê chỉ nhàn nhạt nói: "Tự ta làm được." Sau đó duỗi tay đón lấy chén trà kia.

Rõ ràng đầu ngón tay đã chạm đến chén trà, nhưng vẫn không thể lấy được. Nó vẫn bị nam nhân gắt gao cầm trong tay.

Nếu hắn đã không chịu đưa, vậy nàng cũng chẳng cần nữa.

Lệ Nam Khê đang định rút tay về, nào biết ý niệm chỉ vừa mới động, trong tay lại đột nhiên ấm áp, cái chén đã được nhét vào lòng bàn tay nàng, mà hắn đã sớm buông lỏng tay ra.

Sau khi đã cầm chắc chén trà, Lệ Nam Khê vội vàng uống vào vài ngụm, nhờ nước trà ấm nóng cuốn đi cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng. Đợi đến khi yết hầu khôi phục lại, xác định sẽ không ho khan nữa, nàng mới mở miệng nói: "Cảm ơn."

Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài mạnh mẽ đã xuất hiện trước mắt nàng.

Nhìn năm ngón tay của hắn, nàng liền nháy mắt hiểu được, hắn là đang muốn giúp nàng đặt chén trà trở lại bàn.

Nàng rũ mắt nhìn cái chén, hai tay trái phải di chuyển qua lại chơi đùa, yên lặng không nói một lời.

Nhưng hắn vẫn rất cố chấp.

Một lúc lâu sau, bàn tay thon dài hữu lực vẫn kiên trì duỗi ra trước mắt nàng, một chút cử động cũng không dư thừa.

Lệ Nam Khê dừng lại động tác, nắm chặt cái chén trong lòng bàn tay: "Ta tự làm được."

"Ta biết." Trọng Đình Xuyên âm thầm thở dài: "Ta chỉ là cảm thấy, nếu ta đã ở đây, mà nàng lại đang bị bệnh nên không muốn để nàng tự làm."

"Phải không?" Lệ Nam Khê vuốt ve hoa văn trên chiếc ly: "Ta lại không biết, quan hệ giữa ta và quốc công gia đã thân cận đến mức này."

Trọng Đình Xuyên nhận ra sự bình tĩnh đến đáng sợ trong lời nói của nàng.

Cổ họng hắn nghẹn lại, trong lòng thâp phần khó chịu. Yên lặng một lúc, hắn mới nặng nề nói: "Từ từ rồi sẽ quen. Từ hôm nay trở đi, nàng phải học được thói quen có ta bên cạnh. Hơn nữa, nàng còn đang bị bệnh."

Nhìn bộ dáng suy yếu của nàng, hắn kiên định vươn một tay ra, một tay còn lại nắm chặt đến khi móng tay đâm sâu vào da thịt: "Ít nhất, nàng phải làm quen với sự chăm sóc của ta trước đã."

Lệ Nam Khê đột nhiên đứng dậy, không để ý đến bàn tay đang vươn ra, kiên quyết muốn vòng qua hắn đi đến bên cạnh bàn. Nhưng chỉ mới vừa cất bước, trước mắt chợt lóe lên một cái, chén trà trên tay nàng đã yên vị trên tay hắn.

Hơn nữa, chút nước trà dư lại trong chén vẫn không một gợn sóng, giống như nãy giờ chén trà này vẫn luôn nằm trong tay hắn.

Lệ Nam Khê kinh ngạc, ngẩn ra một chút, sau đó mới nhớ ra, hắn là võ tướng, đương nhiên có thể dễ dàng làm như vậy.

Đồ vật đã nắm chặt trong tay vẫn bị hắn đoạt mất, Lệ Nam Khê bỗng nhiên có cảm giác rất bất lực, rũ mắt nói: "Quốc công gia thật lợi hại. Ta đây thẹn không thể so sánh được." Nói xong, nàng cảm thấy thân thể có chút không chịu nổi, vội vàng ngồi xuống giường trở lại.

Trọng Đình Xuyên đặt chén trà lại trên bàn, hai tay dựa vào cạnh bàn, trầm ngâm một lúc lâu.

Một lúc sau, hắn quay lại nhìn Lệ Nam Khê, trầm ổn hữu lực nói: "Bây giờ nàng không thích quốc công phủ, ta sẽ không tranh cãi với nàng. Nhưng, đợi một thời gian nữa, có lẽ nàng sẽ nhận ra, mình không đến nỗi chán ghét mối hôn sự này như vậy."

Lệ Nam Khê giận quá hóa cười: "Lục gia có vẻ hiểu rất rõ ta? Không lẽ còn hiểu rõ hơn so với bản thân ta sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Trọng Đình Xuyên chỉ vào chén trà trên bàn: "Tỷ như, vừa rồi lúc ta cho nàng uống trà, nàng căn bản không để ý đến nhiệt độ của trà như thế nào, trực tiếp uống. Như vậy có thể thấy được, nàng đã sớm tin tưởng, trà ta đưa có thể uống được."

Hắn không màng đến thần sắc ngày càng tối tăm của nàng, nói rõ ràng từng chữ: "Kỳ thật, tận sâu dưới đáy lòng nàng, vẫn có vài phần tín nhiệm đối với ta."

Lệ Nam Khê không nghĩ được hắn sẽ nói như vậy, cả giận: "Ý của quốc công gia là, ta nên ỷ lại vào ngươi. Ta bị bệnh, cần người chăm sóc, cũng là phải dựa dẫm vào ngươi. Một khi đã như vậy, có lẽ quốc công gia cũng nghĩ rằng, gả cho ngươi cũng là may mắn của ta?"

"Không phải."Trọng Đình Xuyên vội vàng phủ nhận, chậm rãi nói: "Câu thứ hai tạm thời không nói đến, nhưng câu đầu tiên và câu cuối cùng, phải là hoàn toàn ngược lại."

Lệ Nam Khê nhớ lại mấy lời mình vừa nói.

Ý hắn là…

Quan hệ giữa hắn và nàng, là hắn ỷ lại nàng. Nàng gả cho hắn, cũng là may mắn của hắn?

Sao có thể?

Hắn có khi nào ỷ lại nàng sao?

Lệ Nam Khê cười nhạt một tiếng, rũ mắt không có ý kiến.

Trọng Đình Xuyên nhìn vẻ mặt không để ý của tiểu nha đầu, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

"Ỷ lại" mà hắn muốn nói, cùng với "ỷ lại" mà nàng nghĩ, hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng giờ khắc này, nàng vẫn còn rất mâu thuẫn và kháng cự hắn, rất nhiều lời không thể nói rõ lúc này được.

Trong lúc hai người đang yên lặng giằng co, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ nhẹ.

"Quốc công gia, có người vừa mới đem đến một hộp thức ăn." Thanh âm của Trang thị từ bên ngoài truyền vào: "Là người của Trân Vị lâu."

Nghe được giọng nói của mẫu thân, Lệ Nam Khê trong lòng thoáng buông lỏng một chút, không khỏi đứng dậy, theo bản năng đi về phía cửa.

Nhưng mới đi được hai bước, trước mặt liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn.

Trọng Đình Xuyên ngăn Lệ Nam Khê lại, rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Ngón tay thon dài hữu lực của hắn nắm lại rồi mở ra, vài lần như thế, cuối cùng nhịn xuống xúc động muốn nắm lấy bàn tay nhỏ kia, hai tay vòng qua ôm lấy bả vai nàng giống như lúc trước. Không màng đến phản kháng của người trong ngực, lôi nàng quay trở lại giường.

Vẫn chưa đến lúc phải từ biệt.

"Nàng chờ một lát." Hắn vội vàng nói: "Ta sẽ quay lại ngay." Dứt lời, chân dài liền nhấc lên, sải chân nhanh chóng đi đến cạnh cửa.

Mở cửa ra, cùng người bên ngoài nói nhỏ vài câu, lúc đóng lại, trên tay nam nhân đã nhiều thêm một hộp thức ăn màu đỏ hoa văn như ý.

Trọng Đình Xuyên đi đến cạnh bàn, đặt hộp thức ăn lên đó.

Nắp hộp vừa mới mở đã tỏa ra một mùi thơm thanh ngát. Đến khi hắn lấy một khoang cháo trong hộp ra, mùi thơm kia lại càng thêm nồng đậm.

Lệ Nam Khê khẽ nhíu mày, quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào bát cổ bên cửa sổ.

"Hương vị này không tốt sao?"

Trọng Đình Xuyên lấy một cái chén nhỏ trong hộp thức ăn ra, sau khi đổ cháo vào chén, liền đi đến ngồi xuống cái ghế đối diện nàng, nhẹ giọng hỏi: "Hay là do mấy ngày nay không ăn gì, dạ dày yếu đi rồi sao?"

Lệ Nam Khê vẫn không trả lời.

Ngón tay hắn nhẹ gõ vào tay vịn ghế, gật đầu tự nói: "Nếu không phản bác, nói vậy thì không phải do hương vị không tốt, mà do dạ dày yếu."

Nói xong, hắn đứng dậy bưng chén cháo trên bàn lại, ngồi trên ghế, chậm rãi khuấy.

Khói nóng lượn lờ từ chén cháo tỏa ra, phả vào mặt hắn, khiến hắn lúc này rất khác so với trước kia.

Sau khi phát hiện ra điều này, lại thấy hắn đang chuyên tâm cúi đầu khuấy cháo, gan Lệ Nam Khê cũng to hơn một chút, trực tiếp xuyên qua làn sương mỏng nhìn hắn chằm chằm.

Có lẽ do làn khói quá mờ ảo, càng khiến ngũ quan của hắn phá lệ nhu hòa hơn, thiếu đi vài phần lãnh lệ ngày thường, nhiều thêm vài phần dịu dàng ôn nhu.



Đúng lúc này, đối diện lại truyền đến một tiếng thở dài.

Trọng Đình Xuyên xoa xoa ấn đường, thập phần bất đắc dĩ nói: "Nếu nàng còn nhìn ta như vậy, chuyện gì ta cũng không làm được."

Nàng rất ít khi chăm chú nhìn hắn. Lúc gặp nhau, phần lớn là hắn nhìn nàng.

Bây giờ nàng bỗng nhiên như vậy, lại khiến hắn không biết phải làm gì, nói gì mới tốt.

Sau khi nghe hắn nói, Lệ Nam Khê thần sắc bất động, nhanh chóng xoay đầu đi, không thèm liếc hắn thêm lần nào nữa.

Thấy thần sắc nàng ngay cả một chút dao động cũng không có, Trọng Đình Xuyên không khỏi âm thầm thở dài, biết tiểu nha đầu vẫn còn đang rất giận hắn, nên một chút cũng không muốn để ý đến hắn.

"Cháo ngon lắm." Trọng Đình Xuyên gác thìa vào thành chén, đưa đến trước mặt nàng: "Ăn một chút đi."

Lệ Nam Khê thật sự đang rất không khỏe, ngửi được mùi cháo nồng đậm, ngược lại còn có cảm giác muốn nôn, liền vội quay mặt đi, rầu rĩ nói: "Không muốn ăn!"

"Không ăn thì không khỏe được." Trọng Đình Xuyên nói: "Ta đã dặn dò đầu bếp rất kỹ, nàng đã lâu chưa ăn gì, để bọn họ nấu dễ tiêu hóa một chút. Nàng ăn một chút đi, ăn thì mới chóng khỏe được."

Lệ Nam Khê không muốn hắn nhúng tay vào chuyện của nàng, nghe vậy liền nhích qua một bên: "Chuyện của ta, không phiền quốc công gia lo lắng."

Trọng Đình Xuyên phát hiện, từ sau khi nàng biết được thân phận của hắn, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng gọi "lục gia" liền không còn nữa. Thay vào đó là ba chữ "quốc công gia" đạm mạc vô cảm.

Năm ngón tay hắn nắm chặt lấy chén cháo, cưỡng chế ngàn vạn cảm xúc khó chịu trong lòng xuống, âm thầm suy nghĩ. Một lúc sau, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng có biết, bệ hạ đã cho phép ta tự ý quyết định hôn kỳ hay không?"

Lúc nói những lời này, Trọng Đình Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm Lệ Nam Khê.

Quả nhiên.

Nghe hắn nói như vậy, nàng đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Do ngươi quyết định thật sao?"

Trọng Đình Xuyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nàng để ý, vậy chuyện này liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong lòng đã có chủ ý, hắn nói chuyện cũng thông thuận hơn.

"Hay là chúng ta trao đổi đi." Trọng Đình Xuyên nói: "Nếu nàng ăn hết chén cháo này, đồng ý với ta, sau này dùng bữa đúng giờ, cẩn thận chăm sóc thân thể, thì hôn kỳ sẽ là cuối năm sau. Nhưng, nếu nàng vẫn không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy thì ta sẽ định hôn kỳ vào mùa xuân năm sau."

Bây giờ đã là vào đông, chỉ cách mùa xuân năm sau khoảng chừng bốn năm tháng.

Lệ Nam Khê buột miệng thốt ra: "Sao có thể như vậy? Chuyện của ta, còn cần sự cho phép của quốc công gia hay sao?"

"Trước đây không liên quan, nhưng sau này tất nhiên là liên quan." Trọng Đình Xuyên cố gắng không nhìn vào ánh mắt hoài nghi của nàng, bình tĩnh nói: "Nếu nàng còn cố chấp như vậy, sợ là chưa cưới gả gì đã phải nằm liệt giường rồi. Một khi đã như vậy, chi bằng đẩy thời gian lên sớm một chút, có ta bên cạnh, tuyệt đối sẽ không để nàng xem thường tính mạng như vậy."

Nghĩ đến chuyện nàng bởi vì phải gả cho hắn mà chán ghét đến nỗi không ăn không uống, chỉ mới vài ngày đã bị bệnh, trong lòng Trọng Đình Xuyên lại có một loại cảm giác khó nói nổi thành lời.

Sợ nàng sẽ vẫn tiếp tục làm khổ chính mình, ngữ khí của Trọng Đình Xuyên lại nghiêm túc hơn vài phần: "Người được chọn là nàng, tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu để ta biết được nàng còn không coi trọng thân thể như vậy, đừng nói là mùa xuân năm sau, trước trừ tịch ta vẫn có thể cưới nàng về."

Lệ Nam Khê trừng lớn hai mắt, không dám tin nói: "Sao ngươi lại có thể ngang ngược như vậy?"

Thấy biểu cảm của nàng đã không còn cảm xúc mâu thuẫn nữa, Trọng Đình Xuyên không khỏi cong lên khóe môi, học theo ngữ khí của nàng, hỏi ngược lại: "Nàng có bao giờ thấy ta không ngang ngược chưa?"

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, lời hắn nói quả thực không sai. Tính tình người này chính là vẫn luôn ngang ngược như vậy.

Lại nhớ đến mấy lời hắn vừa nói, nàng không khỏi cúi đầu, rũ mắt trầm tư.

Trọng Đình Xuyên lẳng lặng nhìn nàng, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của nàng.

Nói thật, những lời vừa rồi cũng không phải là nhất thời tùy ý mà nói ra. Nếu nàng vẫn không chăm sóc tốt bản thân, hắn thật sự có thể không màng tất thảy mà lập tức cưới nàng về.

Hắn rất tin tưởng.

Chỉ cần nàng ở bên cạnh, hắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Tuyệt đối sẽ không để nàng suy yếu như thế này.

Trong lòng Lệ Nam Khê lúc này thật sự rối như tơ vò. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn rất do dự, theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Không ngờ lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Giống như bị ánh mắt sâu như nước này nhấn chìm, nàng liền vội vàng cúi đầu xuống.

"Được, ta đồng ý với ngươi." Nàng rũ mắt nhìn xuống đất, chậm rãi mở miệng: "Ta sẽ chăm sóc tốt bản thân." Lại không nhịn được mà hỏi: "Nếu ta nói được làm được, ngươi thật sự sẽ đẩy hôn kỳ đến cuối năm sau phải không?"

Trọng Đình Xuyên thấy thái độ của nàng đã mềm mại hơn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến sự thay đổi này là do bởi vì có thể gả cho hắn trễ hơn một chút...

Tâm trạng của hắn, như thế nào cũng không thể tốt lên nổi.

"Ừ. Ta nói được làm được." Trọng Đình Xuyên cau chặt lông mày, nhẹ nhàng gật đầu. Tầm mắt vừa chuyển, nhìn đến chén cháo trong tay, hắn liền tính toán muốn đưa cho nàng ăn một lần nữa.

Nhưng độ ấm trên đầu ngón tay truyền đến cho hắn biết, đã trôi qua một khoảng thời gian, cháo này đã hơi nguội rồi.

Trọng Đình Xuyên đi đến bên cạnh bàn, cháo còn lại trong hộp thức ăn vẫn còn rất nóng. Hắn cẩn thận đổ một chút cháo nóng vào chén nhỏ, cẩn thận khuấy đều, lúc này mới đưa đến trước mặt Lệ Nam Khê .

"Vậy thì ăn chén cháo này trước đi."

Trọng Đình Xuyên biết, đầu bếp Trân Vị lâu đều theo dặn dò của hắn mà nấu ra cháo này, vừa mềm nhuyễn dễ tiêu hóa lại đầy đủ dinh dưỡng. Đầu bếp Lệ gia đương nhiên không thể so sánh được.

Nhưng chuyện này hắn chỉ giữ trong lòng, có nói cho tiểu nha đầu, nàng cũng sẽ không chịu nghe.

Vì thế Trọng Đình Xuyên liền dứt khoát nói: "Nếu nàng ăn hết chén cháo này, ta liền đi ngay."

... Quả nhiên. Hắn vừa mới dứt lời, ánh mắt của tiểu nha đầu liền sáng lên...

Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ, rất muốn thở dài, nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng hơn: "Để ta cầm cho nàng ăn."

Hắn biết nàng tất nhiên sẽ không đồng ý để cho hắn đút. Vất vả lắm mới khiến quan hệ giữa hai người tốt hơn một chút, hắn không muốn phá vỡ bầu không khí hài hòa này.

Lệ Nam Khê nghĩ nghĩ, nói: "Để ta lại bàn ngồi ăn."

Trọng Đình Xuyên quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Cũng được." Tiếp theo bước nhanh đến bên cạnh bàn, đặt chén cháo xuống, quay lại nói tiếp với nàng: "Nàng đợi một chút". Sau đó hắn liền khiêng chiếc ghế thái sư bên cạnh đem đến trước bàn.

Lại lấy một chiếc gối dựa cùng một mảnh gấm lót trên giường, trải lên ghế thái sư, sau đó mới quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Nàng đến đây ngồi đi."

Lệ Nam Khê vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hắn. Thấy hắn thu thập thỏa đáng tất thảy rồi mới gọi nàng đến, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cúi đầu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó đi vài bước đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Đã mấy này không ăn uống gì, dạ dày có một chút không thích ứng kịp, vị cháo ăn vào cũng rất nhạt nhẽo.

Trong hương vị thanh đạm của cháo thật sự vẫn cảm thấy được một chút dầu mỡ. Lệ Nam Khê khảy thìa vài cái, vẫn không muốn nuốt vào.

Nhưng mà, nếu đã quyết tâm muốn khỏe lên, thì ăn uống chính là bước đầu tiên nhất, cũng là quan trọng nhất.

Nàng chau mày chậm rãi nuốt xuống một ngụm cháo, thấy cũng không quá khó ăn như nàng nghĩ, lại tiếp tục ăn thêm một thìa thứ hai. Cứ như vậy, cuối cùng chén cháo cũng đã vơi đi một nửa.

Phần còn lại, nàng thực sự nuốt không nổi nữa.

Lệ Nam Khê cầm thìa khuấy qua khuấy lại một lúc, dạ dày đã lâu không hoạt động, không thể ăn quá nhiều, đành ngẩng đầu hỏi nam nhân đang ngồi ngay ngắn bên cạnh: "Đợi lát nữa ta lại ăn tiếp được không?"

Trọng Đình Xuyên nhìn sắc mặt của nàng, biết nàng cũng đã rất cố gắng, liền gật đầu "ừ" một tiếng.

Lệ Nam Khê như trút được gánh nặng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trọng Đình Xuyên nâng ngón tay, gõ nhẹ vào mặt bàn trước mặt Lệ Nam Khê. Đợi đến khi nàng nhìn hắn, mới mở miệng nói: "Lần sau phải ăn hết."

Lệ Nam Khê không hiểu được ý tứ trong câu nói bất thình lình này của hắn. Chỉ nghĩ hắn muốn nói lần dùng bữa tiếp theo phải ăn đủ một chén cháo.

Cân nhắc một lúc, nàng cảm thấy cũng có thể, liền gật đầu đồng ý.

Trọng Đình Xuyên nhìn sắc trời, lại dặn dò Lệ Nam Khê thêm một tràng nữa, sau đó mới sải dài bước chân đi ra ngoài.

Quay trở lại phòng trà, Cố Bằng Ngọc so ra vẫn còn tốt, vì hắn là thị lang, có thể tạm thời xin nghỉ ở Công bộ. Nhưng những huynh đệ ngự lâm quân thì khác, dù sao cũng đã có hẹn trước với Mạnh đại nhân rồi.

Ánh mắt của Trọng Đình Xuyên nặng nề, hắn quay đầu lại nhìn mái ngói đỏ tươi của phủ viện Lệ gia, sau đó nhanh chóng rời đi.

Ban nãy, lúc vừa mới ra khỏi phòng khách, hắn còn cố ý nói hai câu với Trang thị đang sốt ruột chờ ở bên ngoài về tình trạng của Lệ Nam Khê.

"Sau này hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa, còn phải cần ngài chăm sóc nàng ấy cẩn thận." Trọng Đình Xuyên nói: "Hiện tại ngày ba bữa phải ăn cháo, từ từ rồi khẩu vị sẽ hồi phục thôi."

Trang thị không nghĩ đến hắn sẽ dặn dò kỹ càng, tỉ mỉ như vậy.

Một nam nhân cao lớn oai hùng lại có thể cẩn thận nói ra những lời này, khiến Trang thị có chút phản ứng không kịp, liền thuận thế gật đầu đồng ý.

Đến khi thân ảnh Trọng Đình Xuyên đã nhanh chóng khuất dần sau cánh cổng tròn, Trang thị mới nhận ra có gì đó không thích hợp.

Rõ ràng bà là mẫu thân của Tư Tư, chăm sóc nàng là chuyện đương nhiên, vì sao hắn lại nói cái gì mà "Cần ngài chăm sóc cẩn thận"? Nói giống như hắn đang nhờ bà chăm sóc Tư Tư không bằng…

Trang thị trong lòng rất hoài nghi, cảm thấy chắc là vừa rồi mình quá mức lo lắng đến nỗi thất thần đến mức nghe lầm. Nhưng vừa nãy lúc Trọng Đình Xuyên nói chuyện với bà, Cố ma ma và Hạnh Mai đều thối lui đến hành lang bên cạnh, căn bản không nghe được đối thoại của hai người, vì thế cũng không có ai có thể kiểm chứng cả.

Thấy nam nhân đã rời đi, Trang thị đột nhiên nhớ tới lời nói của Cố ma ma khi Trọng Đình Xuyên còn ở trong phòng, liền bất chấp tất cả, lập tức chạy vọt vào trong phòng.

Thấy Lệ Nam Khê đang ngồi ngay ngắn trước bàn, Trang thị vừa đau lòng vừa lo lắng, vội vàng cao giọng gọi Kim Trản đem cỗ kiệu đi vào cổng viện, sau đó cùng Lệ Nam Khê đi ra ngoài.

Lúc hai mẹ con nắm tay đi ra, Trang thị nhịn không được hỏi: "Tư Tư, Vệ lục gia kia, thật sự chính là Vệ Quốc công sao?"



Nhắc đến chuyện này, Lệ Nam Khê trong lòng lại nổi lên một cỗ tức giận, sau khi vâng một tiếng còn gật đầu phụ họa vài cái.

Trang thị thấy thần sắc của tiểu nữ nhi còn kém hơn so với lúc trước, nhưng quốc công gia đã nói Tư Tư cũng đã ăn được nửa chén cháo, nhất thời bà lại không biết nên yên tâm hơn hay là lo lắng.

Cỗ kiệu dừng bên ngoài Huệ Lan uyển, vừa mới hạ kiệu, mẹ con hai người bỗng nhận được một tin tức ngoài ý muốn.

…. Lệ lão phu nhân đang ở trong Huệ Lan uyển, ngồi chờ Lệ Nam Khê trở về.

Từ sau khi Lệ lão phu nhân đáp ứng lời mai mối của Ninh vương phi, Trang thị vẫn luôn đề phòng lão phu nhân, sợ bà lại vô thanh vô tức mà quyết định thêm chuyện gì ảnh hưởng đến tứ phòng một lần nữa.

Bây giờ nghe thấy lão phu nhân không mời bọn họ đến Hải Đường uyển,mà lại chủ động tới Huệ Lan uyển chờ, Trang thị liền cảm thấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành, theo bản năng chắn trước Lệ Nam Khê, hỏi Hồng Mai.

"Ngươi có biết lão phu nhân chờ Tư Tư là có chuyện gì không?" Trang thị cảnh giác nói: "Chẳng lẽ Tư Tư đã làm gì khiến lão phu nhân tức giận?"

Hồng Mai cũng biết được, sau khi mối hôn sự này được định ra, tứ phu nhân cũng không còn thân cận với lão phu nhân như lúc trước nữa, vội nói: "Phu nhân đừng lo lắng. Lão phu nhân lo lắng cho thất tiểu thư, lại sợ thất tiểu thư đi một chuyến đến Hải Đường uyển vừa ảnh hưởng đến sức khỏe, vừa tốn công vô ích, nên ngài ấy mới tự mình đến đây."

Dù sao Lệ lão phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi.

Nghe bà bởi vì lo lắng cho Lệ Nam Khê mà đích thân đến đây, thần sắc Trang thị cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút. Bà nhìn thoáng qua Hồng Mai, sau đó cùng Lệ Nam Khê đi vào.

Vừa đi đến cửa đã có nha hoàn tiến lên thông bẩm. Sau khi vào phòng, đã thấy lão phu nhân đã ngồi ngay ngắn ở đó, tứ tiểu thư đang ngồi bên cạnh trò chuyện với bà.

Lệ lão phu nhân muốn nói chuyện riêng với Lệ Nam Khê.

Trang thị và tứ tiểu thư cũng chỉ có thể lo lắng lui ra.

Đến khi hai người đã đi xa một một chút, tứ tiểu thư mới nhỏ giọng nói với Trang thị: "Thân thể Tư Tư không tốt, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa."

Trang thị liền nói đến nửa chén cháo kia: "… Đã ăn lót dạ một chút rồi, thật ra cũng không có gì đáng ngại. Ta thấy, một đường trở về, tinh thần cũng đã khá hơn so với trước kia."

Nghe nói muội muội đã có thể ăn cháo, tứ tiểu thư vui mừng đến nỗi suýt rơi nước mắt, kéo tay mẫu thân nói: "Thật tốt quá", vành mắt cũng dần đỏ lên.

Trang thị vỗ vỗ tay nàng, nhớ đến lời bảo đảm của Trọng Đình Xuyên, bà cũng vui mừng không thôi.

Nghĩ đến nam nhân cao lớn kia, Trang thị lại đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Lúc nãy bà không tiện hỏi Lệ Nam Khê, nhớ rõ dường như đại nữ nhi cũng đã từng gặp qua vị "Vệ lục gia" kia, liền nói chuyện hắn là Vệ Quốc công cho tứ tiểu thư nghe. Sau đó lại hỏi: "Con có biết vì sao hắn lại để tâm đến Tư Tư như vậy không?"

Nghe mẫu thân nói người Lệ Nam Khê sắp sửa bị gả đến là nam nhân cao lớn với ánh mắt lãnh lệ kia, tứ tiểu thư sợ đến hoa dung thất sắc, run rẩy nhỏ giọng hỏi Trang thị: "Tư Tư thật sự sẽ phải gả cho hắn sao? Nương, sau này Tư Tư phải làm sao bây giờ?"

Muội muội là bảo bối trong nhà, được mọi người yêu thương cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Nếu phải gả cho một mãng phu hung ác như vậy, vậy sau này nàng phải sống như thế nào đây?!

Nhớ đến những lời dặn dò của Trọng Đình Xuyên trước khi rời đi, lại nhớ đến chuyện hắn thực sự có thể khiến Tư Tư ăn cháo, Trang thị ngược lại là không đồng tình với quan điểm của tứ tiểu thư.

Nhưng bây giờ, chuyện bà quan tâm nhất không phải cái này.

"Con đã từng nói, lúc ở chùa Sơn Minh, quốc công gia đã từng gặp Tư Tư? Còn nhờ Tư Tư giúp hắn xem tranh phải không?" Trang thị hỏi kỹ càng đại nữ nhi: "Lúc ấy, thời gian hắn và Tư Tư ở cùng nhau có dài hay không?"

"Hình như, thời gian cũng rất lâu. Nhưng cụ thể bao lâu thì con không nhớ rõ, dù sao lúc đó Thẩm Lâm cứ la hét ầm ĩ, con không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác nữa."

Tứ tiểu thư cẩn thận nhớ lại, trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, liền nói: "Lần đó ở chùa Sơn Minh, lúc con và Tư Tư rời đi, con đã thấy hắn đang đứng chỗ cửa viện nhìn ra. Lúc ấy con bị dọa sợ, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy rất hung ác, không giống như hạng lương thiện gì. Con còn tưởng hắn đang nhìn Thẩm Vĩ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc ấy là hắn đang nhìn Tư Tư."

Trang thị giật mình: "Có lẽ là vậy."

Bà luôn cảm thấy thái độ của quốc công gia đối với Tư tư có chút gì đó rất kỳ lạ.

Bây giờ thấy hắn cẩn thận như vậy, biết được có lẽ hắn cũng đã động một chút tâm tư với Tư tư, bà cũng hơi yên tâm một chút.

Nhưng mà, chuyện này cũng không thể nói với người khác được.

Trang thị dặn dò tứ tiểu thư: "Những lời vừa nãy con chỉ có thể giữ ở trong lòng, sau này có ai hỏi cũng không thể tùy tiện nói ra. Cho dù lão phu nhân có hỏi, con cũng không được nói."

Lệ đại học sĩ làm quan mấy chục năm, cực kỳ thanh liêm chính trực, nổi danh khắp thiên hạ.

Vì thế, Lệ lão phu nhân vô cùng coi trọng danh dự.

Tuy chuyện này là Vệ Quốc công chủ động trước, nhưng nếu để lão phu nhân biết được Lệ Nam Khê đã từng lén lút gặp gỡ Vệ Quốc công, chắc chắn trong lòng sẽ tồn tại khúc mắc.

Sau này nếu Tư Tư có muốn xuất môn dự vài cái yến tiệc xã giao, sợ là lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý.

Tứ tiểu thư giả vờ tức giận: "Mẫu thân nghĩ con là người như thế nào vậy? Do ngài hỏi, nên con mới nói. Nếu là người khác hỏi, sao con có thể tùy tiện nói như vậy được? Chuyện này liên quan đến thanh danh của Tư Tư, đương nhiên con sẽ không nhiều lời."

Tứ tiểu thư trong lòng hiểu rõ, Tư Tư là người cực kỳ có chừng mực. Lúc ở chùa Sơn Minh khi ấy, nếu đổi lại là người khác, Tư Tư tất nhiên sẽ không đi vào cái tiểu viện kia.

Nhưng khi đó người gặp phiền toái chính là nàng, tỷ tỷ ruột thịt của Tư Tư.

Tư Tư làm sao có thể trơ mắt để Thẩm phu nhân trách mắng nàng được? Nên vừa thấy có cơ hội có thể giúp được nàng, Tư Tư liền không suy nghĩ gì mà tình nguyện xông vào.

Nghĩ đến muội muội quan tâm mình như vậy, tứ tiểu thư liền bảo đảm một lần nữa: "Nương, ngài yên tâm đi."

Trang thị nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Trang thị và tứ tiểu thư nói chuyện, rất thân mật gần gũi nhưng không khí bên trong phòng cũng không được tốt như vậy.

Sau khi hành lễ vấn an với Lệ lão phu nhân, Lệ Nam Khê liền ngồi ngay ngắn trong phòng, yên lặng chờ lão phu nhân hỏi chuyện. Không nghĩ đến lão phu nhân chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không nói gì cả.

Lệ Nam Khê không làm chuyện gì trái với lòng, tự nhận từ đầu đến cuối cũng chưa làm ra chuyện gì không thỏa đáng, đương nhiên không sợ bị lão phu nhân nhìn chằm chằm. Chẳng qua, thân thể suy yếu mấy ngày nay, tuy là đã ăn một chút cháo, nhưng cũng không thể ngồi thẳng lưng trong một thời gian dài như vậy. Một lúc sau, sống lưng yếu ớt đã mềm oặt xuống, không thể không dựa vào lưng ghế.

Lúc này Lệ lão phu nhân mới nhẹ nhàng thở dài, vẫy tay ý bảo nàng đi đến ngồi bên cạnh.

"Thân thể Tư Tư thật sự đã suy yếu không ít. Lúc trước có khuyên bảo con như thế nào, con cũng không chịu ăn uống gì cả, nếu không cũng không đến nỗi như thế." Lệ lão phu nhân ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tốt hơn rồi, cuối cùng cũng thể ăn được một ít."

Bây giờ Lệ Nam Khê thật sự rất chóng mặt, thật sự không muốn nói chuyện vòng vèo, liền nói thẳng: "Quốc công gia đã nói, không thích có một thê tử yếu ớt, con đương nhiên không thể đạp đổ thể diện của Lệ gia."

Nếu tổ mẫu đã có ý coi trọng quốc công gia bên kia, không bận tâm đến suy nghĩ của nàng và mẫu thân, vậy thì nàng ném hết mọi chuyện lên người nam nhân kia là được. Hơn nữa, lúc nãy là do chính lão phu nhân đồng ý để hắn đến khuyên nàng.

Cách nói này, rất hữu hiệu đối với câu hỏi của lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân nghe xong, cũng không nói gì cả. Một lúc sau, đột nhiên hỏi: "Trước đây Tư Tư đã từng gặp qua quốc công gia chưa?"

Nếu không, vì sao hắn có thể vì nàng mà mưu tính đến mức như vậy?!

Lệ Nam Khê biết tổ mẫu đương nhiên sẽ không bỏ qua vấn đề này.

Nếu là trước đây, dù cho có chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ đem mọi chuyện kể hết cho tổ mẫu nghe.

Nhưng, từ khi mối hôn sự này được định ra, từ khi lão phu nhân trơ mắt đồng ý với mối hôn sự kia, mọi chuyện liền hoàn toàn thay đổi.

Lệ Nam Khê nghe vậy chỉ lắc đầu: "Tổ mẫu, hôm trước từ phủ quốc công trở về, người cũng đã hỏi con về vấn đề này rồi."

Nàng xoắn chặt khăn tay dưới ống tay áo to rộng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh: "Con đã nói rồi, từ trước đến nay con chưa từng gặp qua hắn. Ngài phải tin con."

Lệ lão phu nhân nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng vỗ vỗ tay nàng, nói: "Tư Tư, phải cố gắng chăm sóc tốt thân thể. Hôm nào khỏe hơn, tổ mẫu dẫn con đi đặt mua một vài bộ xiêm y tốt một chút."

Có lẽ là do dung mạo. Thất nha đầu xinh đẹp như vậy, quốc công gia lại là tuổi trẻ khí thịnh, liếc mắt một cái liền nhìn trúng cũng không quá kỳ quái.

Lệ Nam Khê cười cười: "Đa tạ tổ mẫu."

Mặc dù cười, nhưng nụ cười của nàng vẫn thập phần miễn cưỡng, sắc mặt tái nhợt, không mỹ lệ giống như lúc trước, ngược lại còn tăng thêm vài phần thống khổ.

Lệ lão phu nhân sợ thân thể nàng không chống đỡ được nữa, cũng không dám ở lại lâu. Dặn dò nha hoàn vài câu, sau đó quay về Hải Đường uyển.

Sau khi tiễn tổ mẫu về, Lệ Nam Khê cũng quay về phòng mình, vừa nằm xuống giường đã ngủ say.

Chắc có lẽ bởi vì đã ăn một chút cháo, nên một giấc này thật sự rất yên ổn. Nàng ngủ thật lâu, lúc thức dậy, sắc trời đã hơi tối.

Ngơ ngẩn nhìn màn trướng trên đầu hồi lâu, nàng bỗng nhiên phát hiện, chính mình cư nhiên lại có một chút đói bụng.

Mấy ngày gần đây, nàng không hề thấy đói, vì thế chẳng muốn ăn cái gì.

Lệ Nam Khê nhớ hình như cháo Trọng Đình Xuyên đem đến vẫn còn dư lại một ít, liền gọi nha hoàn đến giúp nàng mặc quần áo. Sau đó thuận miệng hỏi: "Ở phòng khách lúc nãy còn thừa lại không ít cháo, bây giờ ở đâu rồi?"

Quách ma ma vốn định nói, Lệ lão phu nhân nguyên bản là định đổ đi rồi, nhưng sau khi nghe nói cháo này do đầu bếp của Trân Vị lâu làm, bà mới giữ lại, định hâm nóng cho thất tiểu thư ăn sau.

Nhưng nghĩ một lúc, bà chỉ nói: "Vẫn còn đặt ở nhà bếp, nếu tiểu thư đói, ta sai người hâm nóng rồi đem đến cho ngài nhé."

Lệ Nam Khê cười nói: "Được."

Quách ma ma không nghĩ đến tinh thần của nàng lúc này lại tốt như vậy, nhìn kỹ sắc mặt của nàng đã không còn tái nhợt nữa, liền thập phần vui mừng, vội vàng chạy ra ngoài nhanh chóng bưng cháo lên cho nàng, tránh cho nàng bị đói.

Không ngờ chỉ mới đi được vài bước, đã thấy Hạnh Mai, nha hoàn trong phòng lão phu nhân chạy đến.

Quách ma ma vội vàng hỏi: "Hạnh Mai cô nương, có chuyện gì sao?"

Sau khi thấy được bà, Hạnh Mai liền dừng lại, giao hộp thức ăn trong tay cho Quách ma ma, thấp giọng nói: "Cái này là do Trân Vị lâu đưa tới. Ma ma mau đem vào cho tiểu thư ăn."

Quách ma ma nghe thấy lão phu nhân cư nhiên lại có thể đồng ý cho quốc công phủ lặng lẽ tặng đồ cho thất tiểu thư, trong lòng rất ngạc nhiên. Thầm nghĩ, không biết là quốc công gia làm cách nào, vậy mà có thể khiến lão phu nhân đồng ý, liền vội vàng đáp một tiếng, sau đó đem vào phòng cho Lệ Nam Khê.

Mở hộp ra mới biết được, không ngờ lại là một chén cháo lớn.

Hơn nữa, bắt đầu từ ngày hôm ấy trở đi, đến liên tiếp ba ngày sau, ngày ba bữa đều có cháo của Trân Vị lâu đem đến Huệ Lan uyển.

Sau ba ngày, cháo không còn được đem đến nữa, mà thay vào đó là dược thiện, cũng là ngày ba bữa, bất kể nắng mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play