Ninh vương phi nhàn nhạt nhìn đại phu nhân, bưng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó với Lệ lão phu nhân: "Vị này…"

Lệ lão phu nhân vẫn còn đang đắm chìm trong kinh hãi, nghe được một nửa câu nói của Ninh vương phi, bà ngừng một chút, sau đó tiếp lời: "Có lẽ là bị tin vui này làm cho kinh ngạc rồi."

Ninh vương phi chỉ cười cười, không nói gì cả.

Lúc đại phu nhân hành lễ cáo từ với Ninh vương phi và Lệ lão phu nhân, đến khi đi ra được một nửa đường, bà cảm thấy không cam lòng, định quay lại nói gì đó. Nhưng đúng lúc này, Lệ lão phu nhân ngoái đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn đại phu nhân, khiển trách và tức giận lộ ra rất rõ ràng.

Đại phu nhân xưa nay trầm mặc ít nói. Lúc trước, một chút cũng không muốn tranh đoạt với người khác.

Nhưng thời gian này, ngũ tiểu thư nói qua rất nhiều điều với bà. Thấy ngũ tiểu thư bộc lộ một chút tài năng, được Trọng đại phu nhân ưu ái, bà càng cảm thấy ngũ tiểu thư nói rất đúng, cũng cảm thấy, chính mình trước kia nhẫn nhục chịu đựng quá nhiều. Chuyện gì cũng cần phải bỏ công sức ra tranh đoạt, mới có thể thu được kết quả tốt nhất.

Lại nhớ đến lời khen hôm qua của hoàng hậu nương nương, đại phu nhân liền cảm thấy, nhất định là Ninh vương phi đã lầm rồi. Người nào có thể lớn hơn hai vị trong cung kia được chứ? Đến hoàng hậu nương nương cũng đã lên tiếng khen ngợi Đan nhi của bà. Vì sao Ninh vương phi lại nói là nha đầu tứ phòng?

Đại phu nhân không màng đến sự giận dữ của lão nhân, quyết đoán xoay người, tiến đến nói với Ninh vương phi: "Ngài xác định là thất nhi sao? Có phải là có nhầm lẫn gì ở đây không?"

"Con đi ra ngoài trước đi!" Lệ lão phu nhân lập tức nhỏ giọng quát: "Chuyện này nói sau."

Sau đó quay qua, áy náy cười với Ninh vương phi: "Con nhỏ không hiểu chuyện, đã khiến ngài chê cười rồi."

Đại phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định. Lại tiến đến gần Ninh vương phi thêm một bước, vội vàng mở miệng: "Ta..."

"Ra ngoài!" Lệ lão phu nhân lúc này không thể nhịn được nữa, cao giọng quát lên, sau đó gọi Cố ma ma và Hạnh Mai đi vào, chỉ vào đại phu nhân: "Hôm nay đại phu nhân hơi đau đầu, phải quay về phòng tĩnh dưỡng thật tốt, đừng nên ra ngoài để tránh nhiễm lạnh. Dẫn về Hương Lan uyển đi, chăm sóc đại phu nhân cho tốt."

Hương Lan uyển là nơi ở của đại phòng.

Cố ma ma trong lòng run rẩy, hiểu rõ ý tứ của lão phu nhân, đây là muốn giam lỏng đại phu nhân ở trong viện, không cho phép ra ngoài. Hơn nữa, lúc này cũng không cho phép ai bước vào Hải Đường uyển nửa bước. Cố ma ma vội vàng vâng mệnh, sau đó cùng Hạnh Mai mạnh mẽ dẫn đại phu nhân ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng tĩnh lặng trở lại, Ninh vương phi mới gác chung trà qua một bên, mỉm cười nói với Lệ lão phu nhân: "Lão phu nhân vất vả rồi."

Lệ lão phu nhân nghe được ý tứ trong lời nói của Ninh vương phi có điểm không đúng, dường như là đang quở trách Lệ gia "gà chó không yên". Sợ Ninh vương phi vì chuyện này mà bất mãn với Lệ gia, liền đi đến tự tay rót cho Ninh vương phi một chén trà, sau đó nói: "Bọn nhỏ bình thường đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cả nhà lão tứ sống ở Giang Nam đã lâu, ngày thường chỉ có đại phòng và nhị phòng ở đây, cùng chăm sóc lẫn nhau."

Ý bà muốn nói, người tứ phòng sống ở Giang Nam đã một thời gian dài, hiển nhiên số lần tiếp xúc với đại phòng là rất ít.

Ninh vương phi cũng hiểu, tươi cười kéo tay Lệ lão phu nhân, ý bảo bà ngồi xuống: "Lão phu nhân đừng khách khí như vậy. Ta vốn vì hỉ sự mà đến đây, muốn xin ngài một lời chắc chắn. Nếu ngài cứ khách khí như vậy, ta ngược lại là đứng ngồi không yên."

Lệ lão phu nhân không nghĩ được Ninh vương phi sẽ nhún nhường như vậy, đem thân phận hạ xuống thấp hơn mình.

Tuy nói bình thường người đến làm mối đều sẽ như vậy, đều phải dùng chữ "cầu", chữ "xin". Nhưng tình huống của Lệ gia và Trọng gia lúc này không giống như thế, trong chuyện này, là Lệ gia đuối lý trước, vì thế người nhún nhường nên là Lệ gia.

Nhưng Trọng gia không chỉ mời Ninh vương phi đến, mà còn khiến Ninh vương phi phải hạ thấp thân phận…

Lệ lão phu nhân trong lòng liền sáng tỏ, quốc công phủ sợ là đã thực sự coi trọng Tư Tư.

Bà vừa vui mừng, vừa lo lắng. Rõ ràng lúc trước chẳng có dấu hiệu gì cả, sao đột nhiên người được quyết định lại là thất nha đầu?

Lệ lão phu nhân trong lòng hoang mang bất định, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra tươi cười phụ họa vài câu.

Ninh vương phi là người như thế nào, đương nhiên nhìn ra được nghi hoặc của bà, liền cười nói: "Vương gia nhà ta đã từng dạy Vệ Quốc công thuật cưỡi ngựa. Lúc hoàng hậu đến tìm ta, nhờ làm người mai mối, ta vốn còn do dự. Dù sao tuổi ta cũng đã cao, mà trời lại lạnh giá, thân thể không tốt, ra ngoài một chuyến thật sự không dễ dàng gì. Nhưng nghe nói người cưới thê tử là Xuyên nhi, ta cái gì cũng không màng liền tự mình đến đây."

Lão phu nhân hiểu rõ ý của Ninh vương phi, đây là muốn nói, cửa hôn sự này đã được chính miệng hoàng hậu nương nương tuyên bố, trong lòng bà liền yên tâm hơn một nửa.

Chuyện này coi như cũng đã nói xong. Hai người trò chuyện cười nói một lúc, sau đó Ninh vương phi liền cáo từ rời đi.

Lúc nghe được tin Ninh vương phi đến, ba mẹ con tứ phòng đang cùng nhau ngồi trong phòng nói chuyện.

Lệ Nam Khê cầm một quyển thoại bản, tứ tiểu thư thêu thùa may vá, còn Trang thị thì đang kiểm tra sổ sách. Ba người vừa làm việc của mình, thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu, không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Nha hoàn Phương Đào của Trang thị đem rau quả tươi về, thuận tiện nói ra tin tức Ninh vương phi đến.

"Có đến ba chiếc xe ngựa. Một chiếc là vương phi ngồi, một chiếc nha hoàn ngồi, chiếc còn lại thì của bà tử. Chỉ tính người hầu hạ thôi đã là mười sáu người. Trừ hai người ngồi chung xe để tiện hầu hạ Vương phi, hai chiếc xe còn lại, mỗi chiếc có bảy người."

Phương Đào nói xong, tấm tắc thở dài: "Không hổ là vương phi, chỉ ra ngoài một chuyến thôi lại có thể phô trương như vậy. Bây giờ chỉ là vào phủ chúng ta ngồi tạm một lúc thôi, không biết nếu ra ngoài bình thường, sẽ phô trương đến mức nào đây."

"Chuyện này có là gì." La ma ma đứng một bên, nói: "Sau này, Vệ Quốc công phu nhân mà ra cửa, nghĩ đến, chắc chắn so với Ninh vương phi còn phô trương hơn nữa."

Vệ Quốc công là cận thần của thiên tử, là chất nhi ruột thịt của hoàng hậu, chiến công hiển hách, năng lực trác tuyệt, bây giờ lại là tả thống lĩnh ngự lâm quân, tiền đồ vô lượng. Trong triều, trên dưới đều phải nể mặt hắn ba phần.

Thê bằng phu quý.

Chỉ đơn thuần nhìn vào địa vị thân phận thôi, ở kinh thành này, chắc chắn không một vị phu nhân nào có thể cao quý hơn Vệ Quốc công phu nhân.

Phương Đào kinh hô một tiếng: "Nha! Vậy chẳng phải ngũ tiểu thư sau này sẽ như vậy sao? Hôm nay Ninh vương phi đến, còn không phải là bàn bạc về mối hôn sự này hay sao?"

Trang thị trừng mắt liếc Phương Đào, sau đó cẩn thận nhìn tứ tiểu thư.

Tứ tiểu thư cười nói: "Nhà như vậy, có thế gả vào cũng được, không thể gả vào cũng chẳng có gì quá đáng tiếc. Nhà cao cửa rộng, địa vị cao quý, nhưng cũng không chắc sẽ sống được vui vẻ qua ngày."

Trang thị nghe vậy, nói với La ma ma: "Trúc nhi còn biết nhìn xa trông rộng hơn so với ta."

Tỷ muội Lệ Nam Khê cùng nhìn nhau cười.

Tứ tiểu thư định thêu một chiếc khăn tay mới cho Lệ Nam Khê, đang muốn hỏi nàng muốn loại hoa văn gì thì Phương Linh đã lảo đảo chạy vội vào trong phòng.

Phương Linh là đại nha hoàn của Trang thị, bình thường rất bình tĩnh, trầm ổn, là một nha hoàn rất có chủ ý, Trang thị đã bao lâu chưa được nhìn thấy bộ dạng thất kinh nàng của nàng? Liền vội vàng quát lớn: "Bình tĩnh lại xem. Có chuyện gì cứ từ từ chậm rãi nói, sao lại rối loạn như vậy?"

Phương Linh cũng không lập tức cáo tội như bình thường. Ánh mắt hoảng loạn đầu tiên nhìn qua Lệ Nam Khê, sau đó mới nhìn lại phía Trang thị, ngơ ngác nói: "Phu nhân, vừa rồi, nô tỳ nghe… nghe được một tin tức."

Trang thị thấy nàng vẫn giữ bộ dáng gấp gáp như vậy liền thu lại tươi cười, không vui nhìn nàng.

La ma ma vội vàng đi đến kéo kéo Phương linh, quát khẽ: "Cuối cùng là chuyện gì? Cẩn thận suy nghĩ lại xem. Sau đó rồi hãy bẩm báo với phu nhân."

Phương Linh lại liếc mắt nhìn qua Lệ Nam Khê, sau đó cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới có thể bình tĩnh hơn một chút.

Nàng cắn môi, nói với Trang thị: "Phu nhân, vừa rồi nô tỳ có đi ngang qua Hương Lan uyển, thấy Cố ma ma và Hạnh Mai đang mạnh mẽ kéo đại phu nhân vào Hương Lan uyển. Phía sau, ngũ tiểu thư cũng bị Hồng Mai tỷ tỷ kéo đi vào."

Chỉ hai câu ngắn ngủn, nhưng đều khiến mọi người trở nên kinh ngạc.

"Không nên a." Trang thị hơi nghi hoặc, lại có chút tò mò.

Gần đây lão phu nhân rất coi trọng ngũ tiểu thư, dù sao thì ngũ tiểu thư đã được Trọng đại phu nhân ưu ái. Hơn nữa hôm qua hoàng hậu cũng đã khen ngợi nàng, đối với những hành động của nàng, lão phu nhân đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nếu không, dựa vào cách nói chuyện khinh cuồng ngạo mạn kia, sợ là đã bị chép bao nhiêu bản "nữ nghệ" rồi.

Vì thế, chuyện này, thật ra có chút kỳ lạ.

Phương Linh thấy phu nhân, tứ tiểu thư và thất tiểu thư đều đang nhìn mình, cảm giác hoảng hốt lúc nãy lại đột nhiên bùng lên. Nhưng nếu nàng không nói, thì trước sau gì mọi người cũng biết. Bây giờ nàng bẩm báo trước, để phu nhân và các tiểu thư chuẩn bị tâm lý trước cũng tốt.

Vì thế nàng khẽ cắn môi, nói thẳng ra: "Lúc đại phu nhân bị kéo vào Hương Lan uyển vẫn luôn miệng nói vài câu. Lúc ấy người xung quanh đều bị các tỷ tỷ trong viện lão phu nhân đuổi đi, không ai có thể nghe thấy. Nhưng nô tỳ vừa vặn ở gần đó nhất liền mơ hồ nghe được hai câu."

Phương Linh nuốt nước miếng, nhưng giọng nói vẫn thập phần khô khốc, khó khăn nói: "Đại phu nhân nói, người mà Ninh vương phi đến cầu hôn lần này là thất tiểu thư."

Nàng lo lắng nhìn Trang thị, sợ bà bị tin tức này làm cho chết khiếp.

Không ngờ sau khi nghe xong, Trang thị ngược lại là cười ha ha: "Chắc chắn là ngươi nghe lầm rồi." Trang thị thập phần không tin được, nói: "Tư tư nhỏ như vậy, so với Vệ Quốc công kia nhỏ hơn tới mười tuổi. Người Trọng gia dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng suy xét đến Tư Tư."

Lệ Nam Khê và tứ tiểu thư cũng mỉm cười.

Tứ tiểu thư nói với Phương Linh: "Chắc là ngươi nghe lầm rồi. Tình hình lúc ấy ồn ào như vậy, đại bá mẫu nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy, sao có thể tin tưởng được."

"Không có." Phương Linh vội vàng nói: "Nếu là nghe nhầm, sao nô tỳ có thể tùy tiện nói bậy?"

Nàng chắc chắn như vậy khiến mọi người bỗng nhiên trầm mặc.

Xưa nay Phương Linh đều là một người trầm ổn, làm việc thập phần thỏa đáng. Đại sự quan trọng như vậy, nếu nàng có một chút mơ hồ, chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra.

Như vậy, chỉ có thể là…

Đại phu nhân thật sự nói như vậy?

Lệ Nam Khê tức khắc có chút hoảng hốt.



Trang thị cũng biến sắc, vẫy tay gọi Phương Linh đến gần hơn, nói: "Lúc ấy đại phu nhân nói như thế nào, ngươi nói rõ xem."

Lúc ấy đại phu nhân đang mắng chửi, lời nói thật sự rất khó nghe, nhưng Trang thị đã ra lệnh như vậy, Phương linh chỉ có thể nói ra hết: "Đại phu nhân nói, đều là một lũ hồ đồ, ngũ nhi có điểm nào thua kém hơn tiểu nha đầu tứ phòng kia chứ? Thất nha đầu vừa nhỏ vừa yếu đuối, dựa vào cái gì lại chọn nó làm quốc công phu nhân? Ninh vương phi nói cái gì mà đến cầu hôn, đều là nói bừa hết. Trọng gia sao có thể cầu hôn thất tiểu thư được!"

Chỉ ngắn gọn vài câu đã khiến Trang thị hoa mắt chóng mặt. Bà kéo ống tay áo La ma ma, vội vàng nói: "Tại sao lại là Tư Tư?" Sau đó lại kéo Lệ Nam Khê : "Con đừng sợ, nương sẽ làm chủ cho con."

Trong lòng Lệ Nam Khê đang loạn thành một đoàn, nghe Trang thị nói vậy, cũng chỉ biết gật đầu lung tung.

Tứ tiểu thư nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lệ Nam Khê, trong lòng rất lo lắng, kéo Lệ Nam Khê ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói: "Tư Tư đừng lo lắng. Có chúng ta ở đây. Đừng lo lắng."

Tuy rằng đang an ủi Lệ Nam Khê, nhưng tứ tiểu thư vẫn không nhịn được mà khẩn trương thay cho nàng, oán giận nói: "Sao có thể là Tư Tư? Chuyện này rõ ràng không có khả năng!"

Trang thị đột nhiên đứng thẳng dậy, ngữ khí rất kiên định: "Để ta đi hỏi lão phu nhân."

La ma ma vội vàng ngăn Trang thị lại, đau khổ khuyên nhủ: "Phu nhân, bây giờ Ninh vương phi vẫn còn ở đó. Có gì chúng ta cứ từ từ tính, được không?"

Sau đó bà liếc sang Phương Linh, Phương đào, mọi người cùng nhau khuyên nhủ, cuối cùng mới có thể ngăn Trang thị lại, không cho bà đi đến Hải Đường uyển lúc này.

Lệ Nam Khê cũng muốn mở miệng khuyên nhủ để mẫu thân và tỷ tỷ không quá lo lắng. Nhưng lúc hé miệng ra, cổ họng lại nghẹn ách, căn bản là nói không ra lời. Cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy khăn tay, yên lặng chờ đợi ở trong phòng.

Nhất thời, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng không một tiếng động.

Thời gian trôi qua giống như dài cả thế kỷ. Cuối cùng, bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân liên tiếp. Tiểu nha hoàn chạy vào thông bẩm. Chỉ chốc lát sau, Cố ma ma đã xuất hiện ở trong phòng, gương mặt mỉm cười rạng rỡ.

"Chúc mừng tứ phu nhân, chúc mừng thất tiểu thư. Vừa rồi Ninh vương phi thay Trọng gia đến cầu hôn thất tiểu thư. Lão phu nhân sai ta đến đây báo tin vui cho mọi người."

Hai câu đã tóm gọn được cả một quá trình, nhưng khi nói xong, chỉ nghe được thanh âm vui mừng của bà phiêu đãng trong căn phòng trống rỗng, không có một chút hồi âm.

Lúc này Cố ma ma mới nhận ra sắc mặt của ba mẹ con tứ phòng rất kém. Trong lòng lộp bộp một tiếng, vội nói: "Hoàng hậu nương nương đích thân cho người đến mời Ninh vương phi, có thể thấy được người rất coi trong mối hôn sự này. Lão phu nhân nói, có chuyện muốn nói với thất tiểu thư, chẳng hay…"

"Chuyện này không ổn." Hai mắt Trang thị như phát ra lửa, may mắn cánh tay được tứ tiểu thư nắm chặt lấy, bà mới có thể kìm chế, không chạy đến chất vấn lão phu nhân ngay lập tức.

Bà kiên định nói với Cố ma ma: "Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Chuyện này, ta không đồng ý."

Lúc này Cố ma ma mới hiểu được vì sao lão phu nhân lại cố ý sai bà đến Huệ Lan uyển báo tin. Cũng hiểu được, vì sao lão phu nhân lại dặn dò bà nhiều như vậy.

Nụ cười trên mặt Cố ma ma không thay đổi, ôn hòa nói với Trang thị: "Mối hôn sự này, hoàng thượng và hoàng hậu đều rất vừa lòng, Trọng đại phu nhân cũng không có ý kiến gì. Lão phu nhân cũng đã đồng ý. Lão phu nhân nói, bà thương nhất là thất tiểu thư, nhất định sẽ không để thất tiểu thư phải chịu thiệt thòi. Vệ Quốc công…"

"Tuổi tác đã lớn, tính tình không tốt, lại là một người thô lỗ cộc cằn, tốt chỗ nào?" Trang thị cắt ngang lời nói của Cố ma ma, càng nói vành mắt càng đỏ lên.

Tứ tiểu thư cũng rất đau lòng.

Nhưng nghe nói mối hôn sự này đã được sự đồng ý của Đế Hậu, hơn nữa tổ mẫu cũng đã đáp ứng, nàng hiểu, chuyện này sợ là không còn cách cứu vãn, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, nói đùa với mẫu thân: "Không phải lúc trước ngài nói với con, Vệ Quốc công tốt chỗ này, tốt chỗ kia, bắt ta phải đến tranh đoạt sao? Bây giờ chuyển sang Tư Tư, sao hắn lại trở thành con người xấu xa như vậy rồi?"

Trang thị biết nữ nhi đang an ủi bà, nhưng cũng nhịn không được mà nói: "Tính nết của muội muội, con còn không rõ sao? Xưa nay nó luôn được nuông chiều, bây giờ nếu phải gả đến nhà cao cửa rộng như vậy, cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây?"

Tứ tiểu tư hiểu rõ, lời này mẫu thân giống như là đang nói với nàng, nhưng kỳ thật là muốn nói cho Cố ma ma, lão phu nhân nghe.

Tứ tiểu thư trầm mặc không nói, nhất thời không thể phản bác.

Trang thị xoay người qua, lạnh nhạt nói với Cố ma ma: "Tư Tư muốn nghỉ ngơi, tạm thời không thể đến Hải Đường uyển. Nếu lão phu nhân đồng ý, ta muốn nói chuyện với ngài một lúc."

Cố ma ma hơi khó xử: "Nhưng lão phu nhân đã nói, bây giờ chỉ muốn gặp thất tiểu thư. Những người khác, sau này lại nói." Người khác này, cũng bao gồm cả Trang thị.

"Không được." Trang thị kiên quyết: "Ta muốn nói chuyện với mẫu thân trước."

Hai bên không ai nhường ai, nhất thời đều giằng co không dứt.

Đúng lúc này, một thanh âm mềm mại đánh vỡ cục diện yên lặng kia.

"Con đi." Lệ Nam Khê chậm rãi đứng dậy, nói: "Con đến nói chuyện với tổ mẫu."

Thấy khuôn mặt trắng bệch cùng dáng người gầy yếu của nữ nhi, cuối cùng Trang thị cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.

Nhưng lại sợ Lệ Nam Khê lo lắng, bà vội vàng nghiêng đầu, cọ cọ vào ống tay áo, sau đó mới quay qua tiểu nữ nhi nói: "Con gấp cái gì? Muốn đi cũng phải là ta đi."

"Đương nhiên con phải đi chứ ạ." Lệ Nam Khê miễn cưỡng nở nụ cười: "Con nghĩ, tổ mẫu thương con như vậy, nói không chừng sẽ từ chối chuyện này."

Tuy rằng biết rõ chuyện này là không có cách nào từ chối, nhưng thấy nàng như vậy, trong lòng Trang thị cũng thoáng bình tĩnh hơn.

"Vậy con đi đi." Trang thị đẩy đẩy tứ tiểu thư: "Con đi với muội muội đi."

Tứ tiểu thư vội vàng đứng dậy.

Lệ Nam Khê lắc đầu: "Tỷ cứ ở đây với mẫu thân. Muội sẽ trở về nhanh thôi." Nói xong liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Cố ma ma cũng chạy theo phía sau nàng.

Trang thị hoảng hốt, vội vàng sai Phương Linh chạy theo.

Phương Linh không dám lơ là, vâng dạ rồi cũng chạy ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Quách ma ma, ma ma của Lệ Nam Khê dẫn theo Thu Anh và Kim Trản đi đến.

Bởi vì phải sửa sang lại một ít trang phục mùa đông cho Lệ Nam Khê , nên vừa nãy, lúc Lệ Nam Khê đến phòng Trang thị chơi, Trang thị đã cho ba người bọn họ quay về trước tiếp tục sắp xếp, nói là người hầu ở đây đã đủ rồi, nếu có việc sẽ gọi bọn họ đến.

Cũng do Thu Anh tinh mắt, thấy Lệ Nam Khê chạy vội ra ngoài. Quách ma ma không dám xem nhẹ, vội dẫn theo hai người đến đây, hỏi xem đã có chuyện gì.

Trang thị bị tin tức kia làm cho tức giận đến chóng mặt nhức đầu. Cũng may tứ tiểu thư vẫn còn có thể bình tĩnh, đem chuyện kể lại một lượt cho Quách ma ma nghe, sau đó lại phân phó Kim Trản và Thu Anh: "Phương Linh cũng đã đi cùng thất tiểu thư đến đó, bây giờ các ngươi có đi cũng chỉ chuốc thêm phiền, chi bằng cứ quay về phòng chờ, có chuyện gì nói sau."

Quách ma ma hơi do dự: "Dù sao Phương Linh cũng còn nhỏ, chưa thể suy nghĩ thấu đáo, không bằng để nô tỳ đến đó, chắc lão phu nhân cũng sẽ không trách mắng gì."

Tứ tiểu thư nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn sang Trang thị, do dự không quyết.

Cuối cùng, nàng nhớ đến phân phó "Người khác không được đến" kia của lão phu nhân, biết bây giờ mình có đến đó cũng sẽ bị chặn ngoài cửa, không thể đi vào, đành ở lại đây trấn an tinh thần mẫu thân, liền nói với Quách ma ma: "Ngươi đi nhìn thử xem, chớ làm gì khiến Tư Tư bị kích động."

Quách ma ma gật đầu, sau đó vội vàng đi đến Hải Đường uyển.

Sau khi đến trước cửa Hải Đường uyển, thấy nha hoàn bà tử đang đứng giữ ở đó, Quách ma ma cũng không thấy vui mừng một chút nào, ngược lại càng căng thẳng hơn.

Quách ma ma hàn huyên vài câu với Hồng Mai đang trông cửa, sau đó men theo hành lang đi vào. Thấy Phương Linh, sau khi hỏi ra mới biết từ nãy đến giờ cũng không có một điểm bất thường nào, đừng nói đến tiếng khóc nháo ồn ào, thậm chí đến thanh âm to tiếng cũng không có.

Quách ma ma âm thầm lo lắng.

Bà biết, tiểu thư không thích Vệ Quốc công, hơn nữa cũng đã không dưới một lần cố gắng khuyên nhủ tỷ tỷ và phu nhân không nên dính vào quốc công phủ. Hiện giờ sự tình thay đổi, chính mình lại bị gả vào quốc công phủ như vậy, tiểu thư sao có thể tiếp nhận được.

Quách ma ma và Phương Linh trong lòng nóng như lửa đốt, cố gắng đứng chờ bên ngoài. Ước chừng nửa canh giờ sau, âm thanh của Cố ma ma truyền đến: "Đem một chậu nước đến, để thất tiểu thư rửa tay."

Lúc này không phải thời gian ăn điểm tâm, trái cây, đem nước đến rửa tay làm gì? Chắc là muốn rửa mặt, nhưng chẳng qua muốn tế nhị một chút, nên mới nói thành như vậy.

Hạnh Mai bưng nước ấm và khăn lụa đi vào. Quách ma ma và Phương Linh cũng chỉ có thể yên lặng chờ ở ngoài. Qua thời gian một chén trà nhỏ, mới thấy Cố ma ma dẫn thất tiểu thư đi ra.

Quách ma ma vội tiến đến.

Quả nhiên. Vành mắt của tiểu thư đỏ hoe, chắc là đã khóc. Nhưng thần sắc lại rất trấn tĩnh, nhìn qua vẫn còn rất tốt.

Ánh mắt Lệ Nam Khê đảo qua Quách ma ma và Phương Linh, cuối cùng dừng trên một gốc tịch mai trong viện. Sau một lúc lâu, nàng mới có thể bình tĩnh mở miệng: "Đi nào. Về thôi." Giọng nói đã nghẹn lại một chút.

Quách ma ma nghe thấy thì rất đau lòng, nhưng nơi này là Hải Đường uyển của lão phu nhân, bà cũng không dám nói nhiều.

Phương Linh đi đến đỡ lấy cánh tay Lệ Nam Khê, dìu nàng đi từng bước ra ngoài.

Cố ma ma dẫn nàng ra khỏi uyển, vừa đi vừa nói: "Tiểu thư nên suy nghĩ thông suốt một chút. Lão phu nhân thương tiểu thư nhất, sao lại có thể đẩy ngài vào hố lửa được? Làm Vệ Quốc công phu nhân, đó là phúc khí cả đời,người khác có muốn cũng không được. Tiểu thư nếu là..."

"Cố ma ma." Lệ Nam Khê nhàn nhạt mở miệng, giọng nói tuy hơi nghẹn ngào một chút, nhưng vẫn thập phần cứng rắn: "Có vài chuyện, sau khi đã nói xong thì đừng nên nhắc lại. Nếu ta đã đáp ứng, đương nhiên sẽ không đổi ý. Chỉ hy vọng ngươi đừng nhắc lại những lời này nữa."

Nóibxong, nàng gật đầu nhìn Phương Linh, ý bảo nàng đi nhanh hơn.

Cố ma ma thấy thân ảnh nàng từ từ biến mất, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng sụp xuống.



Cố ma ma vội vã quay lại phòng, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài hết, sau đó mới do dự nói với lão phu nhân: "Dường như thất tiểu thư rất chán ghét mối hôn sự này. Hiện giờ tuy đã đáp ứng, nhưng cũng không phải hoàn toàn tình nguyện."

Cửa hôn sự này đã được Đế Hậu thông qua, thất tiểu thư có phản kháng như thế nào, ghét bỏ như thế nào cũng không được, sau khi nghe vậy, cũng chỉ có thể trầm mặc.

Nếu nàng không đồng ý, đừng nói là phụ mẫu huynh tỷ, thậm chí toàn bộ Lệ gia đều phải chịu liên lụy.

"Đừng lo lắng. Gả được là tốt rồi." Lão phu nhân thở dài: "Kỳ thực tâm địa của quốc công gia cũng không tồi. Tư Tư thông minh như vậy,vchung sống một thời gian rồi, tự nhiên có thể nhận ra hắn là người tốt. Nó còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể hiểu hết được. Đợi lớn thêm vài năm nữa thì tốt rồi."

Cố ma ma nhớ lại thần sắc bình tĩnh như nước vừa rồi của thất tiểu thư, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Muốn nói ra, nhưng cuối cùng cũng đành thở dài, không nói thêm gì cả.

Sáng sớm hôm sau, Lệ Nam Khê vẫn như cũ cùng mẫu thân và tỷ tỷ đến Hải Đường uyển thỉnh an.

Hôm qua, sau khi tin tức Lệ Nam Khê được chọn truyền ra, các bà tử chỉ canh giữ ở Hương Lan uyển hai canh giờ. Đợi đến khi tiếng ồn ào trong viện dần ngừng lại, bọn họ cũng quay về Hải Đường uyển.

Lúc này đại phu nhân vẫn đến thỉnh an lão phu nhân như bình thường. Nhưng ngũ tiểu thư thì cáo ốm không đến.

Người tứ phòng sau khi nghe xong tin này, thần sắc bất động, chỉ tỏ ý đã biết.

Nhưng Trịnh thị và lục tiểu thư cũng không muốn buông tha chuyện này dễ dàng như thế.

Trịnh thị quan tâm hỏi: "Sao thế? Sao bỗng nhiên lại bị bệnh? Chẳng lẽ hôm qua các bà tử dùng sức quá mức, bị thương đến gân cốt rồi?"

Lúc Cố ma ma và Hạnh Mai, Hồng Mai lôi kéo đại phu nhân và ngũ tiểu thư quay về Hương Lan uyển, bởi hai người giãy dụa quá kịch liệt nên phải gọi vài bà tử thô tráng đến giúp đỡ.

Trịnh thị nói như vậy, hiển nhiên là muốn nhắc tới một màn nhục nhã hôm qua của hai mẹ con đại phòng.

Sắc mặt đại phu nhân rất kém.

Nếu có thể, bà cũng muốn cáo ốm không đến. Nhưng nếu cáo ốm, tất nhiên không tránh được tất cả mọi người sẽ đến thăm, có khi còn mời đại phu đến bắt mạch xem bệnh. Đến lúc đó chuyện bé xé ra to, sợ là càng khó giải quyết hơn.

Lúc này đại phu nhân cũng chỉ có thể cố gắng tiếp tục ngồi lại, nhưng cũng không thể nở một nụ cười thân thiện, liền xụ mặt liếc Trịnh thị một cái, sau đó cúi đầu xuống, không nói năng gì cả.

Thấy thế, Trịnh thị xuy một tiếng thật mạnh.

Lục tiểu thư nhớ lúc trước, ngũ tiểu thư và nàng từng nhiên lần so tài thêu thùa may vá. Hai người phân cao thấp một thời gian dài, một chút cũng không muốn nhường nhịn nhau, kiền nói: "Nếu ngũ tỷ bị bệnh, thì nên nghỉ ngơi thật nhiều mới tốt được, đừng nên thêu thùa may vá. Làm nữ hồng rất hại mắt, đừng nên lãng phí sức lực, đã không làm được gì, mắt lại bị hỏng thì không tốt đâu."

Đại phu nhân buồn bực nhìn nàng, cười lạnh: "Lục nhi đúng là biết ăn nói. Cũng không biết nhị đệ muội thường ngày dạy dỗ thế nào, một tiểu thư hiền dịu lại có thể trở nên dẻo mồm dẻo miệng như vậy. Khó trách không lọt được vào mắt của quý nhân, nửa câu khen ngợi cũng không có."

Lời của bà vừa nói ra, khiến tất cả mọi người đều có một chút ngoài ý muốn. Phải biết đại phu nhân bình thường rất trầm mặc ít nói, gần đây tuy có hơi tự đắc kiêu ngạo, nhưng cũng chưa từng nói ra lời cay độc đến vậy.

Lục tiểu thư bị mắng chửi như vậy, lập tức muốn lên tiếng vặt lại, nhưng đã bị Trịnh thị ngăn lại.

"Kỳ nhi của ta như thế nào thì không biết." Trịnh thị khoan thai nói, đảo mắt nhìn sang Lệ Nam Khê: "Nhưng ta biết, thất nha đầu mới là người giỏi nhất. Lại có thể vô thanh vô tức cướp hết đi chuyện tốt."

Một câu nói đã thành công khiến ánh mắt phẫn nộ của đại phu nhân chuyển hướng đến Lệ Nam Khê.

Tứ tiểu thư rất tức giận, lập tức muốn mở miệng cãi lại giúp Lệ Nam Khê. Nhưng chưa kịp nói, một tiếng quát chói tai đã vang lên.

"Đủ rồi!" Lệ lão phu nhân cao giọng quát: "Đều là người một nhà sao lại có thể nháo thành như vậy? Tư Tư lọt được vào mắt quốc công phủ, đó là tạo hóa của nó. Còn các ngươi, chỉ nhìn sự nhỏ nhen ích kỷ kia thôi, so ra đều kém Tư Tư hết."

Rốt cuộc thì cũng không có ai dám đối chọi gay gắt dưới cơn thịnh nộ của lão phu nhân. Tất cả mọi người cũng chỉ đành yên lặng, nghe lão phu nhân và Lệ Nam Khê nói chuyện.

"... Qua một thời gian nữa sẽ phải bắt đầu lục lễ. Các con xem thử thiếu cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ tận lực giúp đỡ."

Lệ Nam Khê mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Hết thảy đều nghe theo sắp xếp của tổ mẫu."

Trang thị thấy nữ nhi hoạt bát linh động của mình bây giờ lại biến thành như vậy, trong lòng chua xót, buột miệng nói: "Con đã viết thư cho lão gia để chàng hỗ trợ quyết định. Không phiền lão phu nhân nhọc lòng."

Việc hôn nhân của nữ nhi không phải chuyện bà có thể quyết định một mình, nhưng chuyện của hồi môn, bà đã tính toán tất thảy. Nếu không biết được tin Giang Nam bên kia sắp phải nghiêm tra, sợ lão gia làm chuyện gì cũng đều phải bị người khác nhìn chằm chằm, bà tất nhiên muốn giúp nữ nhi mua càng nhiều đồ càng tốt.

Lệ lão phu nhân nghe nói Trang thị nhanh như vậy đã viết thư cho tứ lão gia, đầu tiên là nhăn mày một chút, sau đó cũng đành lắc đầu thở dài: "Cũng được. Phu thê các con cùng nhau thương nghị cũng tốt. Nhưng dù sao ta cũng phải cho Tư Tư một phần, đây là việc không thể thiếu được."

Trang thị nhấp miệng không nói tiếp.

Tứ tiểu thư lặng lẽ đẩy Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê gật đầu nói: "Cảm ơn tổ mẫu."

Ngày thường đến đây, Lệ Nam Khê thích nhất là ngồi gần lão phu nhân, kéo tay bà, vừa nói vừa cười. Nhưng lúc này nàng chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, nếu không có tứ tiểu thư nhắc nhở, chỉ sợ một câu cũng không muốn nói.

Lệ lão phu nhân nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôn nữ, trong lòng cũng rất đau đớn. Nhưng mối hôn sự này không phải là chuyện bà có thể quyết định, cho nên chỉ có thể nhìn nàng khổ sở, tạm thời cứ chậm rãi khuyên nhủ.

Nhất thời, cả căn phòng lại trở nên yên lặng.

Trong lúc mọi người đang trầm mặc, Lệ Nam Khê chậm rãi đứng dậy, hành lễ với lão phu nhân: "Con hơi mệt mỏi, muốn quay về nghỉ ngơi một chút, mong tổ mẫu đừng giận."

Lệ lão phu nhân vội vàng sai Cố ma ma đỡ bà đứng dậy: "Về nghỉ ngơi đi." Nghĩ một lúc, nhớ lại lúc nãy Cố ma ma có nói Lệ Nam Khê từ tối hôm qua đến sáng nay đều không ăn uống gì, lại nói tiếp: "Muốn ăn gì cứ nói, ta sai người làm cho con."

Lệ Nam Khê cười cười: "Đa tạ tổ mẫu." Sau đó nói với Trang thị một tiếng, rồi bước ra khỏi phòng.

Lục tiểu thư hừ lạnh: "Chưa gì đã bắt đầu phô trương."

Nàng cho rằng âm thanh của mình rất nhỏ. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên mới biết lão phu nhân đang lạnh lùng nhìn nàng, liền vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, đem những ghen tị đều nuốt vào trong.

Trước khi mọi người quay về, Lệ lão phu nhân ra lệnh, phạt đại phu nhân ba tháng tiền tiêu vặt, phạt ngũ tiểu thư chép hai mươi lần bản "nữ nghệ". Nếu bị bệnh, thì đợi khỏi bệnh sẽ bắt đầu chép nhưng trong vòng năm ngày phải đưa đến Hải Đường uyển.

Nghe vậy, nhị phòng rất thỏa mãn. Nhưng người tứ phòng cũng chẳng có cảm giác gì.

Lúc này Trang thị và tứ tiểu thư càng lo lắng cho tình trạng của Lệ Nam Khê hơn.

Hôm qua, sau khi từ Hải Đường uyển trở về, Lệ Nam Khê đều không hề tươi cười lấy một lần.

Không biết trong lòng nàng khổ sở đến mức nào nữa rồi.

--------------------

Từ hôm ấy trở đi, Lệ Nam Khê vẫn luôn ở trong Huệ Lan uyển, không đi đâu cả. Mỗi ngày đến thời điểm thỉnh an lão phu nhân, mới bước chân ra khỏi phòng.

Mấy ngày liên tiếp đều như vậy.

Lệ gia giống như đã mất đi một tiểu nữ hài đáng yêu hoạt bát, chỉ còn một tiểu cô nương tâm lặng như nước.

Lệ lão phu nhân hoàn toàn không dự đoán được, Tư Tư nhìn mềm mềm yếu yếu, nhưng trong xương cốt cư nhiên lại có thể quật cường đến như vậy.

Hơn nữa, bà cũng không nghĩ đến, Tư Tư lại chán ghét mối hôn sự này đến thế. Người khác thèm muốn được gả vào danh gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng, nhưng nàng lại khác biệt hoàn toàn, thậm chí muốn trốn còn không kịp.

Lệ lão phu nhân rất muốn khuyên nhủ. Nhưng, khuyên cái gì đây?

Dưới tình hình như vậy, chỉ qua năm ngày ngắn ngủn, Lệ Nam Khê liền ngã bệnh.

Lệ lão phu nhân trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng sai Cố ma ma đến Hồi Xuân đường mời đại phu giỏi nhất đến xem bệnh.

Cố ma ma lĩnh mệnh mà đi nhưng không bao lâu sau, đã vội vã quay về.

"Còn không mau đi đi!" Lệ lão phu nhân nóng lòng lo cho bệnh tình của tôn nữ, ngữ khí liền trở nên nghiêm khắc: "Nếu không nhanh chóng mời đại phu đến, ngươi tự xuống dưới lĩnh phạt đi!"

Cố ma ma không còn tâm trí giải thích nữa, lắp bắp nói: "Lão phu nhân, có quý nhân... quý nhân đến."

Nhìn bộ dáng này của Cố ma ma, Lệ lão phu nhân lại nhất thời nhớ lại bộ dạng lắp bắp của Hạnh Mai khi Ninh vương phi đến. Nhưng xem kỹ lại thần sắc của Cố ma ma, trừ bỏ sự kinh nghi bất định, còn có khẩn trương và sợ hãi.

"Có chuyện gì?" Lệ lão phu nhân hỏi.

"Quốc công gia." Cố ma ma nói: "Quốc công gia dẫn ngự lâm quân, đến… đến nhà chúng ta."

Lão phu nhân giật mình hoảng hốt, nói: "Quốc công gia đến đây làm gì?" Sau đó lại không cho là đúng hỏi: " Ngự lâm quân cũng đi theo à?"

"Nghe đâu là đến thăm bệnh ạ."

Thanh âm của Cố ma ma căng thẳng đến mức run rẩy, bà cố gắng bình tĩnh lại, cảm thấy những lời mình nói hình như không rõ ràng lắm, liền thêm vào hai câu.

"Nghe nói, quốc công gia đến là để thăm thất tiểu thư. Nếu không được, thì sẽ trực tiếp xông vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play