Lệ lão phu nhân thấy Lệ Nam Khê vẫn bần thần không phản ứng. Sợ Diệp ma ma quở trách tôn nữ mình, bà vội vàng nói: “Tư Tư, còn không mau cảm ơn Diệp ma ma đi.”

Lệ Nam Khê từ từ ngước lên nhìn Diệp ma ma.

Hiện tại nàng đang rất bối rối, tim đập liên hồi. Hơn nữa, trong lòng còn có vài phần khó hiểu.

Không biết Vệ lục gia có thân phận gì, cư nhiên lại có thể sai khiến Diệp ma ma đi tặng đồ cho nàng.

“Cảm ơn Diệp ma ma.” Lệ Nam Khê cố gắng bình ổn lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, lịch sự khom người hành lễ cảm ơn. Sau khi đứng thẳng lại, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói: “Vòng tay này thật tinh xảo xinh đẹp, chắc chắn là rất quý hiếm. Trước khi trở về kinh thành, con chưa bao giờ nhìn thấy chuỗi vòng nào đẹp đến vậy.”

Lời nói của nàng vô cùng khéo léo. Rất quý hiếm, nghĩa là sẽ không có khả năng có thêm một cái nào tương tự. Chưa từng thấy nó ở Giang Nam, cũng không phải là chưa được nhìn thấy ở kinh thành.

Diệp ma ma là người sống trong cung đã lâu. Bà ấy có đủ kinh nghiệm để phân tích ý nghĩa trong lời nói của nàng. Nếu bà thật sự muốn ám chỉ điều gì cho nàng biết, chắc chắn sẽ chọn lúc này mà tiết lộ một, hai điều.

Nhưng đã khiến Lệ Nam Khê thất vọng, Diệp ma ma rõ ràng không muốn tiết lộ cái gì cả, chỉ khách khí nói: “Vật tinh xảo đẹp đẽ như vậy mới hợp với tiểu thư. Đây là lần đầu tiên ta thấy được một người xinh đẹp như tiểu thư. Vì vậy mới muốn tặng nó cho ngài.”

Không chỉ khéo léo chuyển chủ đề, mà còn tiện thể ca ngợi Lệ Nam Khê. Hơn nữa còn có thể giải thích cho mọi người biết nguyên nhân Lệ Nam Khê được đãi ngộ tốt như vậy.

Lão phu nhân mỉm cười lịch sự.

Lệ Nam Khê nhìn có vẻ đang xấu hổ cúi đầu, nhưng thực tế nàng đang cân nhắc về danh tính của Vệ lục gia. Hắn là do quen biết, hay là có họ hàng với Diệp ma ma?

Cuối cùng nàng vẫn không thể lý giải nổi.

Nàng muốn quay lại hỏi mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng đang ở trước mặt nhiều người, hơn nữa lại sợ mẫu thân và tỷ tỷ nghi ngờ, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Đóng nắp tráp lại, Lệ Nam Khê đang định quay về chỗ ngồi của mình. Ai ngờ chưa chưa kịp xoay người, đã bị Diệp ma ma gọi lại.

“Tiểu thư nên giữ gìn nó cẩn thận. Tốt nhất không nên cứ để nó vô dụng trong tráp mãi. Ta tặng cho tiểu thư là mong tiểu thư có thể đeo nó trên tay mỗi ngày, để nó tôn lên vẻ đẹp của ngài.”

Vừa nói, Diệp ma ma vừa lấy vòng tay từ trong tráp ra, đích thân đeo vào cổ tay Lệ Nam Khê.

Chuỗi vòng đỏ rực như một ngọn lửa, nóng cháy như muốn thiêu rụi da thịt, khiến Lệ Nam Khê vô cùng khó chịu.

Nhưng bây giờ, trước mặt mọi người, nàng không thể làm gì được. Chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, lắc lắc cổ tay cứng đờ, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.

Tam phu nhân thấy vậy, mỉm cười, quay sang nói gì đó với tứ phu nhân.

Một lúc sau, đại phu nhân, nhị phu nhân và các tiểu thư cũng lần lượt đến.

Diệp ma ma giới thiệu sơ lược về những điều nên nhớ khi tiến cung, dặn dò mọi người vài lời, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lệ lão phu nhân định đứng dậy tiễn Diệp ma ma ra cửa, nhưng vừa động đậy thân mình đã bị Diệp ma ma ngăn lại.

“Lão phu nhân đừng quá khách khí.” Diệp ma ma cười nói: “Để một vị tiểu thư nào đó tiễn ta là được.”

Lời nói của bà mang theo một chút ẩn ý, khiến lão phu nhân lập tức nhìn sang Lệ Nam Khê.

Nhưng ánh mắt của Diệp ma ma chỉ lướt qua Lệ Nam Khê một chút, sau đó liền hướng đến lục tiểu thư đang đứng bên cạnh, cười hiền hòa nói: “Nếu ta nhớ không lầm, vị này là Kỳ tiểu thư đúng không?”

Tên của lục tiểu thư có một chữ “Kỳ”.

Nàng vội vàng đứng dậy, ngạc nhiên nói: “Vâng.” Nhưng sau đó lại cảm thấy nếu trả lời chỉ một từ như vậy thì có hơn sơ sài, liền nói tiếp: “Chính là ta.” Lại không thể tin hỏi: “Ta sẽ tiễn ngài ạ?”

Diệp ma ma quay sang nói với lão phu nhân: “Đứa trẻ này nhìn có vẻ không tệ. lễ nghi thập phần chu đáo. Để nàng tiễn ta đi. Nhưng mà, bên ngoài trời lạnh như vậy, không biết lão phu nhân có thể để Kỳ tiểu thư ra tiễn ta không?”

Lão phu nhân không ngờ Diệp ma ma lại có thể chỉ đích danh lục tiểu thư rõ ràng như vậy.

Mặc dù trước đó Diệp ma ma đã tặng trang sức cho Lệ Nam Khê, nhưng bà chỉ nói đó chỉ là vì “thất tiểu thư dung mạo xuất chúng”, nên mới làm vậy. Nhưng bây giờ, so với lục tiểu thư thì hoàn toàn không giống nhau. Diệp ma ma khen nàng “lễ nghi chu toàn”, vì thế mới nhờ nàng tiễn mình.

Hai người, hai cách nói hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên lời khen về ngoại hình không thể so sánh được với lời khen về lễ nghi giáo dưỡng, bên nào nặng, bên nào nhẹ, ai cũng rõ ràng. Hơn nữa, Diệp ma ma chỉ biết Lệ Nam Khê là “thất tiểu thư” mà thôi, trong khi đó lại có thể biết cả tên tự của lục tiểu thư.

Lệ lão phu nhân đau lòng nhìn Lệ Nam Khê, sau đó mỉm cười nói với Diệp ma ma: “Trời lạnh thì có sao? Còn trẻ thì nên đi bộ nhiều mới tốt cho sức khỏe, cứ để lục nha đầu tiễn ngài vậy.”

Diệp ma ma gật đầu, mỉm cười nhìn lục tiểu thư.

Lục tiểu thư vội vã bước đến bên cạnh.

Nàng đi xuyên qua mọi người, nhưng vì e ngại Diệp ma ma đang đứng trước mặt nên nàng cũng không dám thể hiện gì nhiều. Chỉ khi ánh mắt lướt qua ngũ tiểu thư, nàng mới sâu kín nở một nụ cười đắc ý.

Diệp ma ma rõ ràng rất thích lục tiểu thư. Bà vừa đi vừa nói chuyện với nàng, nụ cười sâu hơn so với khi nói chuyện với những người khác.

Ngũ tiểu thư hừ nhẹ, liếc nhìn Lệ Nam Khê, sắc mặt rất khó coi: “Chỉ là một chuyện nhỏ. Cũng không chứng minh được điều gì.” Dứt lời, nàng xoay người, nói với Lệ Nam Khê: “Tư Tư, muội nói xem.”

Lệ Nam Khê đang suy nghĩ về chuỗi vòng đỏ rực trên tay, cảm thấy vật đang lắc lư trên cổ tay mình thật sự rất chói mắt. Có thể làm đến mức này, Vệ lục gia kia thật đã “dụng tâm lương khổ” rồi.

Sau khi nghe ngũ tiểu thư nói, nàng vô thức kéo tay áo xuống, che lại chuỗi vòng. Sau đó nàng mỉm cười: “Ngũ tỷ đang nói gì vậy? Muội có chút không hiểu được.”

Ngũ tiểu thư nhìn nàng, ánh mắt quét đến cổ tay nàng, sau đó lại nhìn sang bóng dáng của Diệp ma ma và lục tiểu thư đang khuất dần ngoài cửa.

Lúc này, lục tiểu thư cũng không trò chuyện với Diệp ma ma nữa, mà quay đầu lại, nhìn nàng cười khiêu khích.

Sắc mặt ngũ tiểu thư đột nhiên biến đổi, nhìn Lệ Nam Khê một lần nữa.

Nhưng Lệ Nam Khê cũng không có phản ứng gì. Nàng nhẹ nhàng sờ vào cổ tay nhỏ nhắn, đôi mắt hoang mang nghi hoặc, không biết đang suy nghĩ điều gì. Rõ ràng không cảm nhận được sự mâu thuẫn và giằng co của ngũ tiểu thư đối với mình.

Lệ lão phu nhân thấy vậy, vẫy tay với Lệ Nam Khê : “Tư Tư, đến đây với ta.”

Lệ Nam Khê vốn tưởng mọi người đang nhìn Diệp ma ma, không ai rảnh để ý đến nàng, nên định tranh thủ mà xem xét chiếc vòng trên tay một chút. Sau khi nghe lão phu nhân gọi, nàng đành đứng dậy, đi đến cạnh bà, cố gắng động cánh tay thật nhẹ nhàng, như lo sợ chuỗi vòng sẽ lộ ra khỏi tay áo.

Lệ lão phu nhân thấy vậy, trong lòng thở dài.

Tư Tư biết rõ ràng ngũ tiểu thư rất để ý đến chuỗi vòng này, nên nàng thà khiến bản thân khó chịu, không phô trương, không đắc ý, chứ không muốn tạo nên hiềm khích với tỷ muội trong nhà. Có lẽ, nếu có thể, nàng thà rằng tháo xuống. nhưng đây là vật Diệp ma ma đã tặng, hơn nữa còn nói rõ là mong nàng đeo nó mỗi ngày, nàng cũng không thể làm gì khác.

Càng nghĩ, lão phu nhân càng thương tôn nữ mình. Khi nàng đến gần, bà thân mật kéo tay nàng, nói: “Tư Tư, đây là vật Diệp ma ma tặng. Phải giữ gìn thật cẩn thận. Đã tặng cho con thì đó là đồ của con, tuyệt đối đừng nên để rơi vào tay người khác.”

Nghe thấy lời nói của lão phu nhân, Lệ Nam Khê hơi mơ hồ không hiểu. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng mới nhận ra ý tứ của lão phu nhân. Nhìn thực tế thì có vẻ lão phu nhân đang nhắc nhở nàng, nhưng thật ra cũng là đang nhắc nhở những người khác, dù sao thì đây cũng là vật mà Diệp ma ma tặng cho nàng.

Vừa rồi, nàng vẫn đang bận tâm suy nghĩ về hành động này của Vệ lục gia. Suy nghĩ đến rối rắm, cũng không còn tâm trí cảm nhận đến suy nghĩ của mọi người. Sau khi nghe vậy, nàng liền ngồi xuống bên lão phu nhân, trò chuyện với bà.

Sau khi lục tiểu thư quay lại, nàng và ngũ tiểu thư lập tức âm thầm phân cao thấp với nhau. Lúc này, Lệ Nam Khê đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Diệp ma ma là ma ma thân cận của hoàng hậu, hoàng hậu lại là cô cô ruột của Vệ Quốc công. Điều đó có nghĩa là, Diệp ma ma coi trọng ai, thì cũng chính là đang đại diện hoàng hậu và Vệ Quốc công coi trọng người đó.

Có lẽ, sự xuất hiện của chuỗi vòng trên tay nàng sẽ khiến một số người không vui.

Đương nhiên tứ tiểu thư sẽ không nghĩ gì nhiều. Còn lục tiểu thư vừa mới được đi tiễn Diệp ma ma, chuyện vui như vậy, nàng đương nhiên sẽ không có thời gian so đo với nàng.

Người mà lão phu nhân đang muốn nhắc nhở là ngũ tiểu thư.

Lệ Nam Khê rất rối rắm. Nàng thật sự không muốn dính vào những chuyện phức tạp này.

Ngũ tiểu thư được Trọng đại phu nhân coi trọng cũng được, lục tiểu thư được Diệp ma ma và Vệ Quốc công coi trọng cũng tốt, tất cả đều không liên quan gì đến nàng. Nếu không phải tỷ tỷ cũng dính vào chuyện này, nàng cũng lười quản đến những chuyện tranh đấu phức tạp như thế.

Lệ Nam Khê xem chừng “cuộc chiến” của lục tiểu thư và ngũ tiểu thư vẫn chưa thể kết thúc, liền nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, con muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, lúc khác sẽ đến bồi tổ mẫu nói chuyện.”

Lệ lão phu nhân cũng không muốn nàng dính líu đến những rắc rối này, đương nhiên ngay lập tức đồng ý.

Vừa nghe nói Lệ Nam Khê muốn quay về, tứ tiểu thư cũng đứng dậy đi theo sau nàng.

Lệ Nam Khê ngồi cạnh lão phu nhân nên cũng không có cảm giác gì lớn, nhưng tứ tiểu thư, nàng ngồi gần ngũ tiểu thư và lục tiểu thư nãy giờ cũng không được thoải mái như vậy, nàng đã sắp bị bọn họ giằng co đến đau cả đầu rồi.

Ngũ tiểu thư đang tràn đầy hy vọng với vị trí quốc công phu nhân. Đâu thể nào cam tâm bị lục tiểu thư cướp mất ánh hào quang? Nhưng lục tiểu thư cũng vừa mới được Diệp ma ma coi trọng, trong khi đó người ta còn không liếc mắt đến ngũ tiểu thư một chút. Đã vậy, lục tiểu thư cũng đâu thể cam tâm chịu thua?

Hai vị tiểu thư ngươi một câu, ta một câu. Đại phu nhân và nhị phu nhân cũng không kém. Thế nên người đại phòng và nhị phòng bắt đầu “giao đấu” với nhau.

Lão phu nhân nói Trang thị ở lại, nên bà tạm thời chưa thể rời đi, nhìn hai nữ nhi mình nhấc chân muốn ra khỏi phòng, bà thấp giọng dặn dò bọn họ nên cẩn thận một chút.

Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê nghe mẫu thân liên tục dặn dò, không nhịn được mà nở nụ cười.

“Mẫu thân, chỉ là từ Hải Đường uyển về Huệ Lan uyển, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tứ tiểu thư ghé sát vào tai Lệ Nam Khê, thì thầm: “Mẫu thân vẫn là tốt nhất. Nghĩ đến sau này chúng ta bị gả đi, đến lúc đó ngày ngày phải xem sắc mặt của mẫu thân người khác mà sống, không thoải mái như lúc còn ở nhà mình.”

Lệ Nam Khê ngơ ngác một lúc, sau đó mới hiểu được “người khác” trong miệng tứ tiểu thư thì ra là phu quân tương lai, nàng dở khóc dở cười: “Nếu tỷ tỷ đã không muốn như vậy thì tìm một nhà hòa thuận yên ấm gả vào không phải tốt hơn sao?”

Tứ tiểu thư suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Được cái này thì mất cái kia. Nếu muốn như vậy thì phải gả cho một nhà có địa vị thấp hơn. Tỷ không muốn như vậy, thà gả cao vẫn tốt hơn.”

Lệ Nam Khê có chút không hiểu, tại sao tứ tiểu thư lại mâu thuẫn như vậy. Rõ ràng không thích kiểu sống đó, nhưng vẫn cứ muốn miễn cưỡng chịu đựng nó.

Nhưng, điều này lại khiến Lệ Nam Khê nghĩ đến một chuyện khác.

Nếu nàng đã không thể lý giải được suy nghĩ của Vệ lục gia, vậy thì cứ hỏi tỷ tỷ thử xem? Dù sao thì lý tưởng của tỷ tỷ và nàng không giống nhau. Có lẽ tỷ tỷ sẽ lý giải được vì sao Vệ lục gia lại làm như vậy.

Chỉ là, nàng không tiện kể cho tỷ tỷ nghe cụ thể về những chuyện xảy ra khi nàng và Vệ lục gia gặp nhau. Nếu không, khó tránh khỏi sẽ bị mẫu thân và tỷ tỷ cằn nhằn. Sau này muốn ra khỏi cửa đi chơi cũng sẽ không dễ dàng gì.

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, cố gắng lựa lời hỏi: “Tỷ tỷ, nếu có ai đó muốn tặng quà cho tỷ, dù tỷ không muốn nhận, nhưng người ta cứ khăng khăng muốn tỷ nhận lấy. Cho dù tỷ có từ chối bao nhiêu lần, người ta vẫn muốn tìm mọi cách để đưa cho tỷ. Vậy thì, rốt cuộc người đó muốn cái gì?”

Tứ tiểu thư không bắt kịp chủ đề của Lệ Nam Khê. Suy nghĩ một lúc mới phản ứng được muội muội mình đang muốn hỏi điều gì. Nàng nghi hoặc hỏi: “Sao Tư Tư lại muốn hỏi về cái này?”



Lệ Nam Khê mỉm cười nói: “Gần đây muội đọc được một quyển thoại bản, trong đó luôn có vài chuyện kỳ lạ. Muội nghĩ không ra, nên mới hỏi tỷ.”

Tứ tiểu thư cũng biết gần đây Lệ Nam Khê hay đọc thoại bản. Nghe muội muội nói như vậy, nàng liền nói: “Thoại bản chỉ là do con người nghĩ ra thôi, không phải là thật, không đáng tin đâu.” Sau đó mới cười cười, trả lời câu hỏi lúc nãy của Lệ Nam Khê: “Người đó hẳn là do không cam lòng đi.”

“Không cam lòng?” Lệ Nam Khê nghi hoặc hỏi.

“Đúng.” Tứ tiểu thư nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, không biết như thế nào, lại có chút đồng tình: “Việc gì không thể làm, thì càng muốn làm cho bằng được. Càng thất bại, thì càng muốn được nếm cảm giác chiến thắng.”

Lệ Nam Khê nghe xong, suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời này của tỷ tỷ cũng có đạo lý, gật gật đầu.

Kiếp trước nàng yếu đuối, sống được thêm một giờ một khắc đều do nàng cố gắng giành giật với số mệnh, vì thế nàng luôn trân trọng thời gian, mỗi ngày đều luôn cố gắng làm mọi việc khiến bản thân có thể hạnh phúc. Ở kiếp này, nàng luôn hướng đến một cuộc sống yên bình, làm chuyện mình thích làm, không gò bó miễn cưỡng bản thân.

Cả hai đời, nàng vẫn chưa trải qua những cảm giác như tỷ tỷ nói, tuy rằng nàng có thể hiểu, nhưng nàng vẫn không thể đồng ý hoàn toàn.

Nhưng mà, Vệ lục gia thật sự là loại người như vậy sao?

Nàng nhớ tới dáng vẻ của hắn ở hành lang Phỉ Thúy lâu, nhớ tới hai tách trà nóng của hắn, lại nhớ tới vẻ mặt của hắn khi buộc lại áo choàng cho nàng.

Lệ Nam Khê suy nghĩ đến đau đầu vẫn không thể nghĩ ra. Cuối cùng đành từ bỏ, không muốn bận tâm thêm nữa.

Lệ lão phu nhân nhận ra được ý tứ của Diệp ma ma từ trong hành động của bà.

Sau khi mọi người đã rời đi hết, Hải Đường uyển bắt đầu tĩnh lặng trở lại, Lệ lão phu nhân gọi Cố ma ma đến, hai người cẩn thận bàn bạc chuyện này.

“Ngươi nhìn tình hình này, đoán xem cuối cùng ai có thể vào được quốc công phủ?”

Cố ma ma hầu hạ Lệ lão phu nhân đã hơn mười năm. Trước mặt bà, lão phu nhân nói chuyện bớt đi vài phần cố kỵ, phần lớn là bàn luận hoặc thương nghị với Cố ma ma.

Nghe lão phu nhân nói xong, Cố ma ma thập phần do dự.

“Ban đầu thì nghĩ sẽ là ngũ tiểu thư. Nhưng sau khi Diệp ma ma đến, nô tỳ cảm thấy, lục tiểu thư cũng có khả năng.” Cố ma ma suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể kết luận: “Theo lý mà nói, ngũ tiểu thư đã được Trọng đại phu nhân và Vệ Quốc công xem trọng, chuyện này đã định hết chín phần sẽ là ngũ tiểu thư. Nhưng hành động lúc nãy của Diệp ma ma lại hướng về lục tiểu thư, cũng không biết đây là ý của Vệ Quốc công hay là ý của hoàng hậu nương nương.”

Lời nói của Cố ma ma cũng giống với suy nghĩ của Lệ lão phu nhân.

Chuyện này có chút kỳ lạ.

Diệp ma ma đến lần này, có thể là ý của hoàng hậu nương nương, cũng có thể là ý của Vệ Quốc công. Nhưng mà, hoàng hậu có bao giờ gặp qua lục tiểu thư, làm sao có thể nhìn trúng nàng? Vì thế, chuyện này rất có khả năng là ý tứ của Vệ Quốc công.

Nhưng mà, từ trước đến nay, Vệ Quốc công cũng chưa bao giờ tỏ ra có hứng thú với người nhị phòng…

Chuyện này, thật rắc rối.

Vệ Quốc công là người quyết đoán rõ ràng, đương nhiên sẽ không có chuyện dây dưa với hai nữ tử cùng một lúc.

Suy nghĩ một lát, tim bà bỗng nhiên đập mạnh, đột ngột ngồi thẳng dậy.

“Không lẽ người Vệ Quốc công thật sự nhìn trúng là Trúc nhi?” Lệ lão phu nhân buột miệng nói.

Nếu thật sự là tứ tiểu thư, thì có thể giải thích được tất cả những chuyện xảy ra trước đây.

Tặng hoa tai cho Tư Tư, sợ cũng chỉ do nàng là muội muội ruột của tứ tiểu thư, vì thế mới tỏ ra quan tâm Tư Tư một chút. Còn chuyện giúp Lệ đại thiếu gia vào quốc tử giám học, hay là chuyện để Diệp ma ma tỏ ra quan tâm lục tiểu thư, cũng chỉ là những chuyện đã nằm trong suy tính của hắn mà thôi.

Nhưng mà, Vệ Quốc công kia thật sự là người có tâm cơ thâm trầm đến vậy sao? Đến nỗi việc hôn nhân của bản thân cũng có thể đem ra tính kế?

Cố ma ma nghe lão phu nhân nói, tim cũng đập nhanh, suýt nữa làm đổ cả chén trà, nói: “Chuyện này không có khả năng đi?” Rồi chuyên tâm suy nghĩ một lúc, lại nói: “Nhưng mà nếu như vậy… thì chuyện này cũng không tệ.”

Tứ tiểu thư tính tình dịu dàng nhẹ nhàng, mặc dù tính khí của Vệ Quốc công không được tốt. Nhưng theo thời gian, lạnh lùng lãnh Lệ đến mấy cũng sẽ bị bào mòn thôi, nước chảy đá còn mòn, huống chi tính cách của một con người.

“Cho dù như thế nào, chuyện này kết thúc càng sớm thì càng tốt.” Lệ lão phu nhân lộ ra thần sắc mệt mỏi, nhận chén trà nóng từ Cố ma ma, nhíu mày nói: “Vệ Quốc công tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, một khi đã có quyết định, chắc chắn sẽ nhanh chóng cưới về. Nếu là tứ tiểu thư thì tốt, còn nếu là những vị tiểu thư khác, cần phải nhanh chóng định thêm một vài mối hôn sự nữa.”

Cưới gả phải theo thứ bậc trong gia đình, lớn gả trước, nhỏ gả sau. Nào có đạo lý muội muội gả đi trước tỷ tỷ.

Nếu quốc công phủ quyết định chọn một vị tiểu thư nhỏ tuổi hơn thì phải nhanh chóng định hôn sự cho những tỷ tỷ lớn trước mới phải. Nếu cứ thuận theo thứ tự mà định việc chung thân đại sự cho các vị tỷ tỷ, sợ là quốc công phủ sẽ chờ không nổi.

Lệ gia đã mắc nợ quốc công phủ quá nhiều. Nếu chuyện này xử lý không chu toàn, mặt mũi Lệ gia còn để ở đâu được nữa?

Chuyến thăm hỏi của Diệp ma ma khiến mọi người đều loạn cả lên. Đại phòng, nhị phòng và tứ phòng đều tất bật chuẩn bị cho các vị tiểu thư tiến cung.

Trang thị cũng không ngoại lệ.

Bà phải sắp xếp cho cả tứ tiểu thư và thất tiểu thư, bận bịu hơn rất nhiều so với những phòng khác. Mặc dù Tư Tư không tham gia vào mối hôn sự này, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người được diện kiến hoàng hậu nương nương, tuyệt đối không thể qua loa sơ sài.

Sau khi trở về Huệ Lan uyển, Trang thị liền bắt đầu chọn lựa y phục và trang sức tiến cung cho hai vị tiểu thư. Ba rương y phục của Lệ Nam Khê và hai rương của Tứ tiểu thư đều được mang ra hết, Trang thị lựa chọn cẩn thận từng bộ. Màu sắc và kiểu dáng từ trong ra ngoài phải thật phù hợp, nửa điểm không ổn cũng không được.

Tứ tiểu thư vẫn tiếp tục với bức tranh thêu trên tay.

Ban đầu, nàng định thêu tặng Trọng đại phu nhân, nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh. Nay mai nàng phải tiến cung diện kiến hoàng hậu. Vì thế phải nhanh chóng thêu xong để tặng cho hoàng hậu.

Lệ Nam Khê thì rất nhàn rỗi.

Nàng không có ý định lấy lòng hoàng hậu, chỉ cần lễ nghi chu toàn là được. Không cần phải chuẩn bị gì cả, vì mọi thứ đã được mẫu thân sắp xếp ổn thỏa, nàng căn bản không cần động tay, hơn nữa mẫu thân cũng không cho nàng động tay vào.

Lệ Nam Khê rảnh rỗi đến phát chán, cuối cùng đành lật thoại bản ra xem. Xem đến mỏi mắt, nàng liền lôi cờ đánh một mình. Tuy chuyện này có hơi nhàm chán, nhưng ít nhất cũng có thể giết thời gian.

Thời gian tiến cung được định là hai ngày sau.

Bát tiểu thư thấy mẫu thân và tỷ tỷ bận rộn không có thời gian để ý đến nàng, đành tự mình chơi một mình, đi tới đi lui trong viện. Dần dần đã đi đến cổng Huệ Lan uyển. Vừa bước vào cổng, đã thấy Lệ Nam Khê mỗi tay cầm một mũi tên, tùy ý mà ném vào chiếc bình cách đó không xa.

Mặc dù nàng đứng sai tư thế, nhưng mười mũi tên vẫn có thể trúng bảy, tám mũi, quả thật rất thần kì.

“Tư Tư thật lợi hại.” Bát tiểu thư ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh Lệ Nam Khê, bắt lấy cánh tay của Lệ Nam Khê, nhẹ nhàng lắc lư: “Ta không giỏi trò ném thẻ này đâu. Mỗi lần ta chơi đều bị mọi người chê cười, ném mũi nào cũng không trúng. Tư Tư dạy ta chơi đi.”

Lệ Nam Khê duỗi tay ném thêm một mũi tên vào bình.

Không trúng.

Nàng tùy ý ném mũi tên còn lại lên bàn, mỉm cười hỏi bát tiểu thư: “Sao hôm nay muội lại đến đây? Gần đây không thấy muội đâu cả, còn tưởng muội ghét ta rồi chứ.”

Nói đến chuyện này, bát tiểu thư liền thập phần tức giận.

Vừa sắp xếp gọn gàng những mũi tên đang nằm la liệt trên bàn, bát tiểu thư vừa nhỏ giọng thì thầm: “Tư Tư nghĩ oan cho muội rồi. Làm sao có chuyện ghét tỷ được chứ? Chẳng qua là do mẫu thân quản quá chặt, muội không thể đến tìm tỷ được.”

Nhị phu nhân Trịnh thị trước nay đều không ưa gì người tứ phòng. Hơn nữa, nàng cũng cảm thấy nhị phu nhân có vẻ không thích nàng lắm, nên bình thường cũng không đến đó tìm bát tiểu thư chơi đùa.

Sau khi nghe bát tiểu thư nói, nàng cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì Trịnh thị cũng là mẫu thân của bát tiểu thư, bà vẫn thương yêu nữ nhi này lắm, nên mới chỉ cấm nàng không được chơi với người tứ phòng thôi.

Lệ Nam Khê nói với bát tiểu thư: “Thế sao hôm nay muội đến đây được?”

“Không phải là vì mẫu thân và tỷ tỷ quá bận rộn, không ai rảnh để ý đến muội sao?” Lúc này, bát tiểu thư liền đột nhiên ghé sát vào Lệ Nam Khê, thần bí nói: “Mấy ngày này, tỷ tỷ của muội rất kỳ lạ. Hôm qua còn rất nóng giận khó chịu, hôm nay lại có thể cười như gió xuân, gặp ai cũng cười. Đúng là hù chết ta rồi. Ta đâu dám ở cùng với tỷ tỷ lúc này, còn không bằng đến tìm Tư Tư chơi.”

Nghe bát tiểu thư nói xong, lại tưởng tượng đến sự thay đổi của lục tiểu thư. Vừa nghĩ, Lệ Nam Khê cũng không nhịn được cười.

Bát tiểu thư thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng cười đến tít mắt, cười nói vui vẻ với nàng.

Lúc tứ tiểu thư đi ra, nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh muội muội mình đang cười nói vui vẻ với đường muội.

Hai tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, đều thắt hai búi tóc hai bên, màu sắc váy áo cũng tương tự nhau, màu nhũ bạc xinh đẹp. thoạt nhìn giống như một cặp song sinh. Chỉ khác là trên cổ tay một người đeo chuỗi vòng ngọc trai, một người thì đeo chuỗi ngọc san hô đỏ.

Dương ma ma đang muốn đi đến gọi Lệ Nam Khê, nhưng lại bị tứ tiểu thư ngăn lại.

“Cứ để Tư Tư ở đây chơi một lát đi.” Tứ tiểu thư nói: “Chỉ là đi mua sợi thêu mà thôi, còn cần Tư Tư phải đi cùng sao?” Nói xong, cũng không đợi Dương ma ma kịp phản ứng, nàng đã dẫn đầu bước ra khỏi cổng Huệ Lan uyển.

Bởi vì tứ tiểu thư vẫn luôn thêu thùa trong phòng, hơn nữa thêu thùa rất mất thời gian nên Lệ Nam Khê nghĩ tứ tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng. Kết quả, nửa canh giờ sau nàng mới biết được tỷ tỷ đã ra ngoài rồi.

Vốn dĩ tứ tiểu thư ra ngoài cũng đã dẫn theo vài nha hoàn bà tử, như vậy nếu xuất môn cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn. Sau khi an tâm, Lệ Nam Khê định đi đến chỗ mẫu thân, ai ngờ vừa nhấc chân định đi, đột nhiên có một nha hoàn chạy đến bẩm báo, nói tứ tiểu thư đã quay về rồi. Hơn nữa, sắc mặt cũng rất kém, hình như là rất tức giận.

Lệ Nam Khê vừa vội vàng hỏi nha hoàn tứ tiểu thư đang ở đâu, vừa khẩn trương đi bước ra ngoài.

Nàng vội vàng như vậy, bởi vì chuyện này rất không thích hợp.

Lúc nãy Dương ma ma có nói với nàng, vì tỷ tỷ không đủ sợi thêu nên mới ra ngoài mua để có thể nhanh chóng hoàn thành lễ vật tặng cho hoàng hậu.

Trước đây, lúc tỷ tỷ và mẫu thân đến cửa hàng đó mua sợ thêu, nàng cũng đi theo. Cho dù đi nhanh đến mức nào, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã quay về rồi. Huống hồ gì, trong lúc mua cũng cần phải lựa chọn sợi thêu thật cẩn thận?

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, mới khiến tỷ tỷ nhanh chóng quay về như vậy.

Lệ Nam Khê càng nghĩ, bước chân càng nhanh hơn. Khi nàng chuẩn bị ra khỏi cổng Huệ Lan uyển, vừa vặn đụng phải tứ tiểu thư đang quay trở về.

Nàng gọi tứ tiểu lại, thấy sắc mặt tỷ tỷ có vẻ không thích hợp, Lệ Nam Khê liền vội vàng hỏi: “Tỷ tỷ, sao vậy?”

Tứ tiểu thư thấp giọng trả lời: “Muội đừng lo lắng, ta không sao.” Vừa nói vừa đi vào cổng.

Lệ Nam Khê nghe ra sự không thích hợp từ giọng nói của tỷ tỷ, mơ hồ giống như mang theo một chút nghẹn ngào, làm sao có thể để nàng đi như vậy được? Lệ Nam Khê liền chạy đến giữ tứ tiểu thư lại, nói: “Tỷ tỷ sao vậy? Có chuyện gì, có thể nói cho muội nghe được không? Cho dù không thể giúp được gì, nhưng ít nhất muội cũng có thể giúp tỷ nghĩ ra cách giải quyết mà?”

Dứt lời, nàng lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Nếu không, để mẫu thân biết được, chắc chắn sẽ lợi bất cập hại.”

Nghe nàng nhắc đến mẫu thân, thần sắc tứ tiểu thư cuối cùng cũng biến đổi một chút, nhưng cũng không thể giấu nổi trước ánh mắt của Lệ Nam Khê.

Thấy vậy, Lệ Nam Khê liền biết đã có chuyện xảy ra. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là, thần sắc tỷ tỷ không chỉ có buồn bã, mà còn mơ hồ mang theo một chút phẫn nộ. Nhưng nhìn kỹ thì dường như cũng không phải là chuyện gì lớn, hẳn chỉ là tranh cãi với người ta một chút thôi, cũng may tỷ tỷ cũng không bị thương ở đâu.

Quả nhiên, tứ tiểu thư vừa mở miệng liền nói: “Lúc nãy ra ngoài mua sợi thêu, ta gặp phải một chút chuyện”. Ngừng một chút, nàng vẫn không thể tiếp tục nói ra.



Nàng kéo Lệ Nam Khê đến dưới tàn cây phía góc sân, đuổi tất cả nha hoàn lui xuống. Sau khi chỉ còn lại hai người, nàng mới giận dữ nói tiếp: “Lúc nãy ta đụng phải một người điên. Ta có nói như thế nào, hắn cũng nhắm mắt làm ngơ, cứ liên tục nói, cái gì mà lừa hắn, lừa hắn…”

Tứ tiểu thư kể được một nửa thì ngừng lại, ánh mắt tràn đầy lửa giận, bực tức đến nỗi nước mắt sắp chực trào ra.

“Hắn làm sao?” Lệ Nam Khê gấp gáp hỏi.

Nàng nhận ra tâm trạng của tỷ tỷ rất kém, bèn ôm ấy cánh tay của tỷ tỷ, nép sát vào nàng gần hơn một chút.

Cảm nhận được sự quan tâm của muội muội, tứ tiểu thư mới cố gắng bình tĩnh lại.

Ai cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, khiến nàng nhất thời bối rối, vô thức từ chối yêu cầu của hắn, thập phần tức giận mà lên xe rời đi.

Bây giờ nghĩ lại, nàng làm như vậy dường như có chút không nên. Dù sao cũng phải lấy lại mảnh váy của mình về mới phải. Nếu không, vật riêng tư của nữ nhân lại bị rơi vào tay một nam nhân xa lạ, cũng không biết sau này sẽ xảy ra rắc rối gì.

Tứ tiểu thư càng nghĩ càng lo sợ, lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để nói với mẫu thân về chuyện này, không bằng cứ kể với Lệ Nam Khê, nhờ muội muội giúp nàng nghĩ ra cách giải quyết: “Lúc đó ở trên đường, ta nhìn thấy người ta bán những đồ vật nho nhỏ rất thú vị nên mới xuống xe nhìn thử. Vừa vặn lúc đó cũng có một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh. Ta cũng không để ý lắm, đến lúc lên xe, ai ngờ hai chiếc xe lại đụng phải nhau khiến một góc váy của ta mắc kẹt vào đó, cuối cùng, cuối cùng…”

Cuối cùng, một mảnh góc váy bị rách ra, kẹt trên xe của người kia. Bay phấp phới, giống như một lá cờ, vô cùng bắt mắt.

Tứ tiểu thư đương nhiên muốn lấy lại mảnh váy ấy ngay lập tức. Nhưng không ngờ, mảnh váy đó bị dính vào trục của bánh xe đối phương, nàng cần phải quay xe trở lại mới có thể lấy được. Kết quả, xe kia thúc ngựa đi được một lúc mới phát hiện ra mảnh váy của nàng, nhưng bọn họ cũng không muốn trả lại cho nàng.

Chủ nhân của chiếc xe kia nói, chuyện này là do hắn sai, vì thế muốn đến tận cửa nhà bái phỏng để nhận lỗi, như vậy mới thỏa đáng.

Tứ tiểu thư từ chối.

Nàng nhận thấy, làm vậy là lợi bất cập hại. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa còn là do nàng làm sai trước, giải quyết sớm lúc nào hay lúc đó.

Nàng đã nhận lỗi, cũng đã cảm tạ người ta. Chỉ cần hắn trả lại mảnh váy cho nàng là được, không cần phải đến mức tới tận cửa bái phỏng.

Nhưng có nói gì đối phương cũng không nghe, nhất quyết đòi tự mình đến cửa bái phỏng.

Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng tứ tiểu thư tức giận đến phát hỏa, quyết định không cần mảnh váy vứt đi đấy nữa, lên xe rời đi trước.

Ai ngờ xe nàng vừa đi, xe đối phương cũng đi theo. Xe nàng đi nhanh, xe đối phương cũng đi nhanh. Cứ đi theo xe nàng, luôn giữ khoảng cách từ bốn đến năm trượng.

Lúc này tứ tiểu thư đã có chút sợ hãi, không biết hắn có ý đồ gì.

Bởi vì bị bám theo nên tứ tiểu thư cố ý bảo xa phu đi vòng quanh những con hẻm nhỏ để cắt đuôi. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, khi về gần đến trước cổng Lệ phủ, nàng không ngờ vẫn thấy được chiếc xe kia, nó đang trơ trọi đỗ ở góc đường, như muốn hòa tan với cảnh sắc lạnh lẽo xung quanh.

Tứ tiểu thư giật thót tim, nàng khẩn trương giục xa phu và bọn nha hoàn ngay lập tức hồi phủ. Nhân lúc đối phương chưa kịp xuống xe, nàng lách mình nhanh chóng chạy vào cửa phụ.

Lệ Nam Khê nghe được điểm lạ thường, kỳ quái hỏi: “Nếu thực sự đối phương muốn tự mình đến cửa bái phỏng nhận lỗi, vậy thì tại sao không trả lại mảnh váy cho tỷ tỷ trước?”

“Ai mà biết được chứ.” Tứ tiểu thư nói, vành mắt cũng bắt đầu ửng đỏ lên: “Ta năm lần bảy lượt xin hắn trả lại, hắn cũng không trả. Chắc là muốn uy hiếp, hoặc có ý đồ đen tối gì đó.”

Điều nàng lo sợ nhất chính là, chuyện này sẽ bị người ta biết được. Nếu như vậy, xem như thanh danh cả đời này của nàng cũng không còn nữa rồi.

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Người kia vẫn còn ở trước cổng sao?”

Hình như tỷ tỷ vẫn chưa đề cập đến chuyện hắn đã đi hay chưa. Nếu hắn đã kiên trì muốn đến cửa nhận lỗi như vậy, thì khả năng vẫn còn ở đó là rất lớn.

Tứ tiểu thư lúc đó rất bối rối, nào có thể quan tâm đến tình cảnh lúc đó như thế nào, nghe Lệ Nam Khê hỏi, nàng cũng có chút không chắc chắn, nói: “Hình như là vậy.”

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, sau đó nắm chặt lấy tay của tứ tiểu thư, nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng. Muội ra ngoài đó xem thử. Không biết chừng còn có thể lấy được mảnh váy đó về.”

“Không được.” Tứ tiểu thư nắm chặt đến từng ngón tay của muội muội, nghiêm túc nói: “Người kia căn bản không biết nói lý lẽ gì cả, nếu muội gặp được hắn, thì có thể làm gì? Thà về phòng đánh cờ còn tốt hơn.”

“Không phải góc váy của tỷ tỷ còn ở chỗ người ta sao?” Lệ Nam Khê hỏi lại: “Mảnh váy của mình rơi vào tay một nam nhân xa lạ, tỷ không lo lắng sao?”

“Đương nhiên là rất lo lắng.” Tứ tiểu thư thở dài: “Nhưng chuyện đã như vậy, ta cũng không mong có thể lấy lại được.”

Lệ Nam Khê cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm. Để muội ra gặp hắn, giải quyết cho xong chuyện này.”

Dứt lời, không đợi tứ tiểu thư kịp phản ứng, Lệ Nam Khê liền ngay lập tức đi đến cánh cổng mà tỷ tỷ đã nói.

Gió đông rét đến thấu xương. Dưới thời tiết như vậy mà phải đi bộ đến cửa phụ, giống như đi chịu tội.

Lệ Nam Khê quấn chặt lấy áo choàng, đi từng bước đến cổng phụ.

Cánh cổng phụ này ban đầu được làm cho gia nhân trong phủ đi. Nhưng sau này, vì nhiều lý do, cổng này đã sớm không được dùng đến nữa. Hiện giờ chỗ này rất ít người lui tới. Nếu không phải lúc trước mẫu thân đưa chìa khóa của nơi này cho tứ tiểu thư để tứ tiểu thư giúp bà quản gia, thì nàng cũng không biết đến sự tồn tại của cánh cửa này.

Cánh cửa này được làm đã rất lâu rồi. Trên mặt cửa còn in hằn những dấu vết của gió mưa, còn có những vết nứt rất lớn. Hiển nhiên đã bị hỏng rất nặng rồi.

Chắc hẳn tỷ tỷ muốn tránh đi người kia, nên mới lựa chọn con đường vắng vẻ xa xôi này. Ai ngờ vẫn bị hắn đuổi tới tận cửa.

Cũng không trách tỷ tỷ lo xa như vậy được. Nếu như nàng cũng gặp phải người kỳ quái như vậy, làm chuyện kỳ quái như vậy, chắc chắn cũng sẽ sợ hãi đến nỗi không biết phải làm sao.

Lệ Nam Khê vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài cánh cổng phụ, đi được vài bước đã nhìn thấy một nam nhân đang đứng dưới tàn cây góc đường bên kia, một thân thanh y, đầu quấn phương khăn.

Thân ảnh hắn đứng đó có vẻ rất đơn bạc, vóc dáng cao gầy, càng tôn lên vẻ yếu ớt của hắn.

Lúc này, nam nhân kia đang nhìn mảnh vải trên tay. Thần sắc bất định, giống như đang hoài nghi, lại giống như đang hoài niệm điều gì.

Trong lòng Lệ Nam Khê có tính toán, dặn dò Thu Anh và Kim Trản theo sát bên cạnh, sau đó đi chầm chậm đến phía trước.

Thấy đối phương ăn mặc có vẻ như là một thư sinh, sự đề phòng trong lòng Lệ Nam Khê cũng vơi đi một chút, nhanh chóng suy nghĩ cách nói chuyện thỏa đáng nhất với hắn. Nàng bước đến gần, không tiết lộ danh tính, cũng không hỏi về mảnh váy trên tay hắn kia. Thay vào đó, nàng chậm rãi hỏi: “Công tử đang đợi ai sao?”

Nàng vốn nghĩ, trước tiên không nên kinh động đến hắn, đợi đến khi trò chuyện với hắn được một vài câu, sau đó mới tính toán đề cập đến vấn đề chính. Nếu ngay lập tức đường đột chất vấn hắn, chỉ sợ mọi chuyện cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh không thể vãn hồi.

Nhưng không ngờ nàng chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, lại khiến nam nhân kia quay đầu lại,sắc mặt lộ ra vẻ kinh hoàng. Hơn nữa, thần sắc giống như còn có một chút cùng quẫn.

Lệ Nam Khê rất căng thẳng.

Dù sao thì chỗ này cũng là cửa phụ của Lệ phủ. Nếu như không may bị người ta phát hiện, đến lúc đó chỉ sợ có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được. Chỉ còn cách nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này.

Thời gian cấp bách, Lệ Nam Khê chỉ có thể kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lúc nãy.

Nàng nghĩ thanh âm của mình cũng không quá lớn, hơn nữa lời nói còn rất nhẹ nhàng, uyển chuyển. Nhưng không ngờ, sau khi nghe xong, người kia lại càng hoảng loạn hơn.

“Tại sao lại là ngươi? Ngươi là ai?” Nam nhân nhỏ giọng lẩm bẩm trong cổ họng, liên tục hỏi: “Còn nàng ấy? Nàng ấy đâu?”

Khẩu khí của hắn khiến Lệ Nam Khê có chút buồn cười.

Thấy hành động và lời nói cổ quái của hắn lại nhớ đến chuyện lúc nãy tỷ tỷ bị hắn hù dọa đến mức sắp khóc, sắc mặt Lệ Nam Khê cũng không quá tốt, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại không phải là ta? Vậy công tử nghĩ sẽ là ai?”

Lệ Nam Khê chỉ vào mảnh váy trên tay hắn, hỏi: “Đừng nghĩ rằng ngươi có được thứ này là có thể mặc ý làm xằng làm bậy.”

Thư sinh kia vóc dáng cao lớn, lại bị một tiểu cô nương liên tục chất vấn như vậy, khiến sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, lộ ra sự xấu hổ khó giấu, im lặng một lúc lâu cũng không thể nói gì.

Lệ Nam Khê cũng không biết phải làm sao. Thật sự mà nói, nàng không giỏi về những chuyện như thế này, nhưng vì muốn giúp tỷ tỷ, nên mới cả gan mà ra đây.

Nhìn người trước mặt, Lệ Nam Khê lại bỗng dưng nhớ tới một người.

Vệ lục gia.

Vệ lục kia không giống với những người khác. Có những chuyện, người khác phải cần cố gắng nỗ lực rất nhiều mới có thể đạt được, nhưng hắn chỉ cần một hành động, một ánh mắt cũng có thể nhanh chóng làm xong.

Nhớ đến chuyện hắn ép buộc nàng vài ngày trước, tim Lệ Nam Khê bỗng nhiên hẫng đi một nhịp, lập tức cố gắng làm cho ánh mắt trở nên sắc bén hơn, chậm rãi đi từng bước đến gần nam nhân trước mặt.

Cũng không biết là nàng diễn quá giống, hay là người kia có tật giật mình. Nàng càng tiến đến một bước, hắn cũng lùi lại một bước.

Lệ Nam Khê đang suy nghĩ nên nói gì với hắn, nhưng không ngờ ngay lúc này, hắn bỗng nhiên nhét mảnh vải đang ở trên tay hắn vào tay nàng, sau đó nhanh chóng xoay người chạy mất.

Lệ Nam Khê không nghĩ đến mọi chuyện sẽ đột nhiên thay đổi như vậy.

Nàng nhìn xuống vật trong tay mình, chính là góc váy của tỷ tỷ nàng.

Nhưng mà, tại sao nam nhân kia lại kiên trì muốn đăng môn bái phỏng nhận lỗi như vậy, nàng vẫn không thể hiểu nổi.

Lệ Nam Khê xoay người gọi nam nhân kia lại. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn càng chạy nhanh hơn.

Lệ Nam Khê nhìn lại vật trong tay, dở khóc dở cười.

Chuyện này là sao vậy?

Lúc nãy tỷ tỷ muốn lấy lại mảnh váy về, đối phương kiên trì không trả. Bây giờ nàng đến, chưa kịp đòi, hắn đã trả lại, nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra…

Lệ Nam Khê suy nghĩ một lúc, sau đó xoay người định quay trở lại cửa phụ. Ai ngờ còn chưa đi được nửa bước, lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau.

“Hắn là ai?”

Giọng nói này trầm thấp êm tai, ngay từ lần đầu tiên nghe thấy, đã khiến Lệ Nam Khê có ấn tượng rất sâu. Bây giờ vẫn như vậy.

Nàng nhanh chóng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Lục gia? Sao ngươi lại ở đây?”

Trọng Đình Xuyên nắm chặt roi ngựa trong tay, nặng nề đi đến trước mặt Lệ Nam Khê.

Thấy sự ngạc nhiên xen lẫn một chút vui vẻ trong ánh mắt của nàng, hắn có chút sững sờ. Nhưng sau khi nhìn xuống vật trong tay nàng, sắc mặt của hắn ngay lập tức trầm xuống.

“Người kia là ai?” Hắn trầm giọng hỏi: “Tại sao lại tặng đồ cho nàng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play