Trang thị có ý định mang hai nữ nhi đi Phỉ Thúy Lâu để né tránh sự tranh chấp của Đại phòng và Nhị phòng, nên ngày hôm sau không đi thỉnh an Lão phu nhân ở Hải Đường Uyển như thường lệ,
mà ở trong phòng lâu hơn một chút.
Bà còn dặn dò Tứ cô nương cùng Ly Nam Khê không được đi qua Hải Đường
Uyển đúng giờ để tránh chạm mặt với Đại phòng và Nhị phòng.
Cảm thấy canh giờ thỉnh an đã qua, nếu đến trễ hơn nữa chỉ sợ là thất
lễ, lúc này Trang thị mới mang theo Tứ cô nương cùng Ly Nam Khê đi tới
viện của Ly Lão phu nhân.
Ai ngờ lại gặp phải Đại phu nhân Vương thị cùng Ngũ cô nương đang khoan
thai đi tới. Mà này hai mẹ con này, ngày thường luôn là người đến sớm
nhất.
Trang thị vừa thấy thì tự nhủ hỏng rồi.
Hôm qua bị Ngũ cô nương đoạt đi nổi bật, Lục cô nương cùng Nhị phu nhân
Trịnh thị tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Hiện giờ Đại phu nhân tới
muộn, người Nhị phòng ắt hẳn vẫn còn chờ ở trong phòng.
Trang thị vốn nghĩ tránh đi, nhưng lúc này đã đi tới viện cửa rồi, nếu
bây giờ rời đi thì không hay cho lắm, chỉ có thể cùng mấy người Đại phu
nhân đi vào trong phòng.
Mà làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là, Đại phu nhân cùng Ngũ cô
nương ngày thường đối đãi người Tứ phòng không nóng không lạnh, hôm nay
lại đặc biệt nhiệt tình. Chẳng những khen từ đầu đến chân Ly Nam Khê,
còn quan tâm tâng bốc Tứ cô nương vài câu.
Từ khi các cô nương của ba phòng bắt đầu thi thố với nhau, chuyện như thế này là lần đầu liên xảy ra.
Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*! Trang thị trao đổi ánh mắt với hai nữ nhi, để cho các nàng phòng bị một chút. (*đại khái là đột nhiên ân cần niềm nở tất có chuyện muốn nhờ vả)
Tứ cô nương và Ly Nam Khê cùng gật đầu.
Đại phu nhân vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía bà.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là trang phục cùng châu hoa của Đại phu nhân hôm nay ít hơn so với ngày thường rất nhiều.
Lúc trước kia, Đại phu nhân luôn yêu thích những trang phục mang sắc
thái nặng nề, tuy rằng đoan trang, nhưng lại có vẻ già dặn, khô khan.
Hơn nữa bà xưa nay trầm mặc ít lời, luôn tạo cho mấy chị em dâu cảm giác như không tồn tại.
Nhưng bà hôm nay, lại thực sự làm cho người khác phải mở to con mắt mà nhìn.
Đại phu nhân ăn mặc y phục màu đỏ đậm thêu cẩm chướng, ngoại bào có màu
mận chín được làm từ vải lụa, tóc búi kiểu phi vân, mang một kim bộ diêu khắc hoa. Không chỉ vẽ lông mày mà còn dùng phấn thoa mặt cùng son môi. Cả tinh thần lẫn khí chất đều khác ngày thường.
Ly Lão phu nhân thấy vậy liền khen: “Hôm nay thê tử lão Đại nhìn không tồi.” Lại cười nói: “Phải nên như vậy mới tốt.”
Vương thị lúc trước còn có chút khẩn trương, mắt thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm bà, liền co quắp cúi đầu. Khăn trong tay cũng xiết chặt, lúc đi vào cửa thậm chí còn có chút lảo đảo. Hiện giờ nghe nói Lão phu
nhân nói như vậy, Vương thị mới thoáng thả lỏng, lại nhìn nữ nhi bên
người.
Ngũ cô nương kéo kéo cánh tay của bà, thấp giọng nói: “Ta đã nói mẫu thân ngài như vậy rất tốt. Ngài nghe ta sẽ không sai a.”
Vương thị thêm chút tự tin, bước chân cũng mạnh dạn hơn.
Trịnh thị nhìn bộ dáng diễn xuất này của Vương thị, ngược lại cười nhạt, không cho là đúng —— giả dạng tốt thì thế nào? Khí độ chính là không
phóng khoáng, cho dù mặc trang phục kiều diễm như thế nào đi nữa, cũng
không thể nào biến thành phượng hoàng được!
Vương thị thấy ánh mắt khinh thường của Trịnh thị thì lại theo bản năng cúi thấp đầu.
Nhưng lúc bà né tránh ánh mắt của Trịnh thị thì thấy được Lục cô nương đang ngồi bên người Trịnh thị.
Đôi mắt Lục cô nương có chút đỏ, lại còn hơi sưng phù, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon, đã vậy lại còn khóc nữa.
Vương thị ngẩn ra một chút, lúc này mới sâu sắc cảm giác được lời nữ nhi nói quả nhiên chính xác.
Nay đã khác xưa. Các nàng lại không cần ăn nói khép nép như lúc trước nữa.
Ngũ tỷ nhi được Trọng Đại phu nhân Quốc công phủ ưu ái, nếu bà cứ rụt rè như trước kia, quả thật là làm mất mặt nữ nhi. Chờ lát nữa, các bà còn
có chuyện muốn nói, nhất định không thể để Nhị phòng bắt nạt thêm nữa.
Vương thị ngồi thẳng sống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực cùng Ngũ cô nương đi tới bên người Lão phu nhân hành lễ vấn an.
Sắc mặt Trịnh thị hơi thay đổi, cầm khăn che khuất nửa khuôn mặt, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.
Vương thị không rảnh quan tâm đến phản ứng của Trịnh thị. Bà chính là nhìn chằm chằm cái vị trí bên người Ly Lão phu nhân.
Ngày thường cái vị trí kia đều không có người ngồi, chỉ từ sau khi Ly
Nam Khê trở về, có đôi khi Lão phu nhân sẽ lôi kéo nàng ngồi ở đó.
Nhưng hiện tại lại không giống như vậy.
Ngũ tỷ nhi được Quốc công phủ nhìn trúng, chỗ đó nên để Ngũ tỷ nhi đi qua ngồi mới phải.
Vương thị nghĩ như vậy, ánh mắt liền nóng lên nhìn chằm chằm vị trí kia. Nhưng chờ cho đến khi Ngũ cô nương hành lễ xong, Ly Lão phu nhân vẫn
không tỏ vẻ gì. Ngược lại, sau khi người của Tứ phòng hành xong, Lão phu nhân liền vẫy vẫy tay với Ly Nam Khê như cũ.
“Tây Tây lại đây, bồi tổ mẫu trò chuyện.”
Vương thị có chút bực mình, cảm thấy Ly Lão phu nhân đối xử không công bằng.
Ly Lão phu nhân nào biết suy nghĩ trong lòng Vương thị.
Bà gọi Ly Nam Khê tới bên người, nắm tay cháu gái nhỏ hỏi: “Tây Tây hôm qua ngủ có ngon giấc không?”
Ly Nam Khê thường ngồi bên cạnh Lão phu nhân, hiện giờ cũng không cảm
thấy có gì không được tự nhiên, liền thuận miệng đáp: “Ngủ không tồi ạ.
Chỉ là nửa đêm tỉnh một lần, uống thêm một chén trà nhỏ lại ngủ.”
“Chỉ sợ là chưa quen khí hậu a.” Ly Lão phu nhân nói: “Giang Nam ướt át, kinh lại thành khô ráo. Tây Tây chắc hẳn còn lạ lẫm.”
Ly Nam Khê sợ tổ mẫu lo lắng, cười nói: “Mặc dù không quen, nhưng chỉ cần ở nhiều thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.”
Ly Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, thấm thía nói: “Ngươi có ý nghĩ này là
tốt. Bất cứ tới nơi nào, lúc đầu có thể không quen, nhưng một thời gian
sau thì sẽ tốt thôi.”
Lời nói này của Lão phu nhân có chút ý vị sâu xa. Nhưng Ly Nam Khê nghĩ
như thế nào cũng nghĩ không ra Lão phu nhân là có ý gì, liền tự nhủ có
lẽ là mình suy nghĩ nhiều, nên cũng không quan tâm nữa.
Sau khi Trang thị ngồi xuống, liền nói với Lão phu nhân chuyện hôm nay muốn mang nữ nhi ra cửa,
“……cửa hàng ở Giang Nam đều đã xem qua, chủng loại cũng không có gì khác biệt. Hiện giờ kinh thành lại có nhiều hình thức mới mẻ, cho nên con
dâu muốn mang bọn nhỏ đi chọn mua vài thứ.”
“Đúng là nên chọn vài thứ tốt cho bọn nhỏ.” Ly Lão phu nhân nói, dặn dò
Trang thị: “Mua cho Tây Tây nhiều thêm vài thứ, nếu không đủ bạc thì cứ
việc tới nơi này của ta lấy.”
Trang thị bị lời nói của Lão phu nhân hù nhảy dựng, vội nói: “Đủ rồi ạ, không cần Lão phu nhân bận tâm đâu ạ.”
Bà nói xong mới chợt nghĩ tới, Lão phu nhân sợ là đau Ly Nam Khê đi,
liền nói: “Con dâu chuẩn bị đi Phỉ Thúy Lâu tìm thợ thủ công làm cho Tây Tây một bộ đồ trang sức, đợi mai mốt tới dịp lễ Tết thì lấy ra đeo
lên.”
Trước kia bà nghĩ tiểu nữ nhi tuổi không lớn, nên không chuẩn bị cho
nàng đồ trang sức trọn bộ, chỉ làm một bộ kim nạm hồng bảo thạch cho Tứ
tỷ nhi.
Sau lại, Trang thị thấy không chỉ Ngũ cô nương và Lục cô nương, ngay cả
Bát cô nương tuổi còn nhỏ hơn so với Ly Nam Khê cũng đều có một bộ đồ
trang sức hoàn chỉnh, lúc này bà mới nghĩ có lẽ là phong tục trong kinh
thành là như thế.
Bất luận tuổi lớn hay nhỏ, mỗi khi có dịp lễ tiết gì quan trọng, mỗi một cô nương đều phải sử dụng trang sức đồng bộ. Bấy giờ, bà mới suy xét
việc chuẩn bị một bộ cho tiểu nữ nhi.
Ly Lão phu nhân lại không nghĩ như vậy.
Tuy rằng tay nghề của thợ thủ công ở Phỉ Thúy Lâu tốt nhất, nhưng nếu
xuất đầu lộ diện đến đó, chẳng phải sẽ bị vị tân chủ nhân kia của Phỉ
Thúy Lâu biết được.
Hiện giờ hôn phối giữa Ly gia cùng Trọng gia vẫn chưa định xuống, vậy mà hắn đã dám trắng trợn tặng khuyên tai cho Tây Tây, nếu lại đến nơi đó
của hắn làm đồ trang sức, không biết hắn còn nhúng tay vào như thế nào
nữa đây.
Chi bằng trực tiếp mua trang sức đã chế tạo sẵn, miễn cho trong quá trình làm trang sức lại xảy ra chuyện.
Mặc dù……
Mặc dù tâm tính của hài tử kia kiên nghị, thủ đoạn cao siêu, không phải
người thường có thể so sánh nổi. Nhưng nếu chuyện hôn phối này ngày nào
còn chưa định xuống, vẫn không nên để cho hắn lợi dụng được sơ hở nào.
Sau một hồi cân nhắc, Ly Lão phu nhân dặn dò Trang thị: “Tây Tây tuổi
còn nhỏ, không cần làm trang sức quá cầu kỳ, chi bằng mua đồ làm sẵn đi
thôi. Trang sức ở Phỉ Thúy Lâu, cho dù là thành phẩm làm sẵn cũng không
tồi.”
Trang thị có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến Ly Lão phu nhân xưa nay yêu thích Ly Nam Khê, nhất định
sẽ không vì việc nhỏ nhặt này mà làm khó dễ, hơn nữa bà cũng có suy tính riêng của mình. Trang thị liền cười đáp: “Hết thảy đều nghe mẫu thân.”
Ly Lão phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay sang dặn dò Ly Nam Khê ở lại bồi bà dùng đồ ăn sáng.
.
Vừa rồi lúc Lão phu nhân cùng người của Tứ phòng nói chuyện, các phu
nhân cùng cô nương của Đại phòng và Nhị phòng cũng trong tối ngoài sáng
mỉa mai lẫn nhau.
Đại phu nhân nghe Trịnh thị nói bà mặc đồ đỏ khó coi, đang muốn phản bác thì đột nhiên nghe Lão phu nhân nói muốn Ly Nam Khê bồi bà dùng bữa
sáng, bà ta liền nhớ tới lời ngày hôm qua cùng sáng nay Ngũ cô nương dặn dò, vội nói: “Không bằng để cho Đan tỷ nhi cùng ở lại hầu hạ Lão phu
nhân dùng bữa.”
Ngày thường, Vương thị có múa tay múa chân thế nào đi nữa, Ly Lão phu
nhân cũng sẽ không đáp ứng để cho Ngũ cô nương ở lại bồi bà. Huống chi
hôm nay bà còn có chuyện muốn nói cùng Tây Tây, để cho nàng lúc tới Phỉ
Thúy Lâu, cần phải cẩn thận hơn. Vì bà có lời muốn dặn dò, nên sẽ không
cho phép người nào khác ở lại.
“Bàn ăn nơi này này của ta nhỏ, ba người ngồi sợ là không vừa. Ngũ tỷ nhi nếu là có việc gì muốn nói, lát nữa lại tới tìm ta.”
Nghe Lão phu nhân nói như vậy, Vương thị lại càng thêm hoảng. Bởi vì
chuyện này, nữ nhi đã dặn dò bà cả ngàn vạn lần là phải làm cho tốt, nếu không thành, nữ nhi chắc chắn sẽ oán bà.
Hơn nữa, nữ nhi đã nói rồi, lúc dùng bữa với Lão phu nhân sẽ tìm cơ hội
nhắc tới Giản ca nhi, nếu bà không giúp được nữ nhi lần này, chuyện kia
của Giản ca nhi chẳng phải cũng sẽ bị trì hoãn sao? (Đan tỷ nhi = Ngũ cô nương. Giản ca nhi = Đại thiếu gia, anh trai của Ngũ cô nương)
Vương thị vốn không phải là người giỏi quan sát, suy đoán tình hình,
trong lòng sốt ruột, liền quên mất những lời lúc trước Ngũ cô nương dặn
dò, vội nói: “Ngũ tỷ nhi nếu có chuyện muốn nói cùng Lão phu nhân, cũng
sẽ không quấy rầy Lão phu nhân dùng bữa. Nếu không, để cho nàng đứng một bên hầu hạ cũng được.”
Ngũ cô nương nghe được lời này của mẫu thân, tức giận đến mức nước mắt cũng không kìm lại được.
Nàng hiện giờ được Trọng Đại phu nhân nhìn với con mắt khác, thân phận
dĩ nhiên không giống như trước. Mẫu thân lại dùng lý do thoái thác như
vậy, chẳng phải là hạ thấp nàng như cây cỏ ven đường? (Có nhiều người cứ thích nằm mơ đến nỗi không phân biệt được đâu là mơ, đâu là tỉnh nữa. Thiện tai...)
Ngũ cô nương rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem chuyện muốn cầu Lão phu nhân nói ra.
“…… Đại ca chăm chỉ cố gắn, một lòng hy vọng có thể đi Quốc Tử Giám đọc
sách, không biết tổ mẫu có thể ra mặt giúp cho ca ca được không ạ?”
Nàng biết, phụ thân của mình không phải là người có công danh, lại đã
qua đời, ca ca lại là không nên thân. Nàng tuy là trưởng nữ Đại phòng,
nhưng lúc đứng cùng các đường muội, vị trí của nàng thấp hơn bọn họ rất
nhiều.
Ngũ cô nương sợ Trọng Đại phu nhân sẽ vì duyên cớ 'thân phận' mà chọn người khác, nên mới vội vàng muốn trợ giúp cho ca ca.
Ly Lão phu nhân vừa nghe, liền biết các nàng đánh chủ ý chuyện đi 'mua
chức', muốn dùng một số bạc lớn, mạnh mẽ dứt khoát đưa Ly Đại thiếu gia
vào Quốc Tử Giám. Hơn nữa, còn có ý để bà tự lấy bạc ra hỗ trợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT