Việc đã đến nước này, Ly Nam Khê cưỡi lên lưng cọp khó xuống, chỉ có thể hàm hồ nói: “Tổ mẫu cho ta một đôi mới.” Dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn
Hạnh Mai nháy nháy mắt.
Hạnh Mai phản ứng cực nhanh, chỉ ngẩn ra trong một cái chớp mắt liền
cười nói: “Đây là Lão phu nhân sai nô tỳ đưa tới cho Thất cô nương. Nói
là như vậy mới tương xứng cùng Tứ cô nương, tỷ muội hai người đều phải
trang điểm thật xinh đẹp mới tốt.”
Tứ cô nương chớp chớp đôi mắt có chút nghi hoặc, Hạnh Mai đưa đồ cho Tây Tây lúc nào? Có điều là bây giờ nàng không có tâm tư đi quản mấy chuyện vụn vặt này. Quan sát thấy Lương thị cùng các phu nhân đã nói chuyện
xong, nàng liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, trở lại ngồi ngay ngắn ở
chỗ của mình, sống lưng thẳng tắp, lẳng lặng chờ đợi Lương thị an bài.
Ly Nam Khê lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hướng Hạnh Mai cảm kích cười cười.
Không phải nàng không muốn nói thật cho tỷ tỷ mà là bây giờ không phải
là lúc thích hợp để nói chuyện này, trách cho người khác để ý. Chỉ có
thể tạm thời lấy cớ, sau này lại nói sau.
Không có mẫu thân bên cạnh, mấy vị cô nương càng thấp thỏm bất an, sợ
làm ra sai lầm trước mặt Lương thị. Lại còn tân lực không để cho biểu
hiện của mình thua kém người khác, khiến cho sự nỗ lực mấy ngày nay đều
uổng phí. Vậy nên ai cũng cố gắng ngồi ngồi ngay ngắn, tư thái đoan
trang.
Dưới tình hình như vậy, thần thái điềm tĩnh tự nhiên của Ly Nam Khê
ngược lại khiến cho Lương thị chú ý. Thật ra thì bà ta cảm thấy cô nương này vẫn còn nhỏ tuổi nên không mấy để ý. Nhưng sau khi nghe nói là Ly
gia Thất cô nương, lại nhìn thấy lễ vật nàng tặng, lúc này mới lưu ý
nhiều hơn.
“Vị này chính là Thất cô nương đi?” Lương thị hỏi Ly Nam Khê, ngữ khí ôn hòa, trên mặt còn mang theo ý cười.
Ly Nam Khê không ngờ tới Lương thị thế nhưng không hỏi mấy vị tỷ muội
khác mà lại chỉ đích danh nàng. Nàng thấy Hướng ma ma bên cạnh Lương thị hướng nàng gật đầu rồi lại vẫy vẫy tay, Ly Nam Khê chỉ đành phải nhắm
mắt đi lên, hành lễ với Lương thị lần nữa.
Lương thị kêu nàng đến gần trước mặt nhìn kỹ.
Vừa rồi Lương thị đã phát hiện tướng mạo của cô nương này vô cùng tốt,
hiện tại nhìn gần lại càng thấy kinh diễm hơn. Bây giờ còn chưa nẩy nở
hoàn toàn, đợi qua vài năm nữa, tướng mạo này chỉ sợ là càng ngày càng
lóa mắt.
Lương thị nắm tay Ly Nam Khê, nghiêng đầu hỏi Hướng ma ma: “Huy ca nhi
đâu?” Lúc trước hắn rõ ràng còn nói muốn tự mình cảm ơn vị cô nương này.
Hướng ma ma vừa rồi đã cho người đi hỏi, lúc này liền bẩm: “Nghe nói là
Quốc công gia kêu ngài ấy đi rồi ạ. Nói là bên này nữ quyến nhiều, lỡ
như xảy ra va chạm thì không tốt.”
Lương thị nghe nói vậy liền gật gật đầu.
Hôm nay nữ quyến trong phủ nhiều, mỗi người đều tài năng xuất chúng.
Đình Huy đang lúc cần tĩnh tâm để đọc sách, không thể để mấy chuyện này
làm hắn phân tâm. Có điều, Ly Thất cô nương này tốt xấu gì cũng từng
giúp Đình Huy.
Lương thị lại nhìn về phía Ly Nam Khê, nói với Hướng ma ma: “Đứa nhỏ này là người xuất chúng. Trong kinh nhiều cô nương như vậy, lại không có ai có thể so sánh được với nàng.”
Hướng ma ma vâng dạ nói phải.
Ly Nam Khê cũng từng bị mợ tiểu Lương thị khen qua như vậy. Hiện giờ lại nghe từ miệng của Lương thị liền cảm thấy bản thân càng thêm tu quẫn.
Dung nhan của tiểu cô nương vốn xuất chúng, hai má ửng đỏ lên càng thêm
kiều diễm.
Lương thị thấy thế âm thầm kinh hãi, có chút cảm thấy may mắn hiện tại nhi tử của mình không ở nơi này.
Từ sau khi tuyết rơi, nữ quyến các nhà đều ở trong nhà chưa từng ra cửa. Lúc tuyết ngừng thì tiểu Lương thị lại đi Sơn Minh tự, nên gần đây
Lương thị không có cơ hội gặp muội muội nhà mình, cũng không biết được
Ly Thất cô nương này hóa ra lại là một bộ dáng xuất chúng như vậy.
Lương thị thầm nghĩ, Trọng lục kia cuối cùng cũng làm được một việc
khiến bà ta hài lòng, thật không thể để cho Huy ca nhi nhìn thấy Ly Thất cô nương này. Nói cách khác, với tính tình và bộ dáng này của nàng,
nhất định có thể câu hết hồn phách của nam nhân. Cũng không phải là
chuyện tốt đẹp.
Nhưng chung quy thì cô nương này đã từng giúp Huy ca nhi, không thể đối
xử quá lạnh nhạt được. Lương thị nhẫn nại tính tình, trên mặt mang theo ý cười trò chuyện vài câu với Ly Nam Khê, lúc này mới buông tay nàng ra.
Thời điểm Ly Nam Khê trở lại chỗ ngồi, ánh mắt của Lục cô nương bên cạnh lạnh lẽo như mũi tên đang bắn về phía nàng. Nhưng Ly Nam Khê cũng không rảnh đi chú ý nàng ta, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, một chút cũng không
quan tâm.
Lương thị cho người dâng trà cùng điểm tâm, rồi ngồi hàn huyên trong chốc lát với mấy vị cô nương.
Trong lòng các cô nương Ly gia biết, Lương thị đây là muốn qua sát dáng
vẻ cùng cử chỉ của các nàng, cho nên lúc uống trà ăn điểm tâm đều cẩn
thận từng li từng tí một, kết quả uống xong một chén trà nhỏ, dùng xong
một đĩa điểm tâm nhỏ, thì đã nửa canh giờ trôi qua.
Lương thị nhìn thấy dáng ngồi của các vị cô nương vẫn ngay ngắn như cũ,
trong lòng rất thỏa mãn. Đang muốn mở miệng nói chuyện thì nghe thấy nha hoàn bên ngoài vội vàng đi vào.
“Phu nhân, Nhị phu nhân vừa đi qua Trung Môn, một lát nữa thôi sẽ đến đây ạ.”
“Trung Môn” là cách gọi riêng dùng để chỉ cánh cửa tương thông giữa hai phủ của đại phòng và nhị phòng Trọng gia.
Nghe nói Trọng Nhị phu nhân sắp tới đây, trong mắt Lương thị xẹt qua tia sáng không vui. Bà ta phất tay để cho mấy nha hoàn đang hầu hạ lui
xuống, hỏi Hướng ma ma: “Nghe nói sáng sớm hôm nay phòng ấm hái được
không ít hoa?
Hướng ma ma trong lòng hiểu rõ, nha hoàn bà tử của phòng ấm sáng sớm chỉ hái đủ số lượng hoa rồi phân đến sân viện của các chủ tử, chưa bao giờ
hái thừa ra. Nhưng nghe Lương thị nói như vậy, bà ta liền hiểu rõ Lương
thị đây là muốn để cho mấy vị cô nương tránh mặt Trọng Nhị phu nhân,
liền nói: “Sáng sớm hôm nay hái nhiều hơn bình thường nên vẫn còn thừa
ạ.”
“Không bằng để cho các cô nương đi ngắm hoa một lát đi.” Lương thị vừa đứng dậy vừa nói.
Lục cô nương nghe như vậy thì mững rỡ trong lòng, mượn cơ hội nói: “Vừa
hay có sẵn hoa, không bằng mấy người tỷ muội chúng ta tỷ thí một hồi,
sau khi hoàn thành liền phiền bá mẫu đến cho lời nhận xét.”
Lương thị vốn không thích vị Lục cô nương kết giao thân thiết với Trọng
Nhị phu nhân này, nghe tiếng “bá mẫu” từ miệng của nàng ta liền cảm thấy phiền chán, lạnh lùng nói: “Ly Lục cô nương hoa nghệ chắc hẳn không
tồi?”
Lục cô nương ngượng ngùng cười cười, “Miễn cưỡng cũng có thể xem thôi ạ.”
Nàng ta nói xong liền cúi đầu xuống, khuyên tai rũ xuống dưới đong đưa, càng thêm dễ nhìn.
Lương thị nhăn nhăn mày, ngữ khí bình đạm nói: “Nếu đã là như thế, vậy
các ngươi mỗi người cắm một bình đi.” Lại phân phó Hướng ma ma: “Ngươi
dẫn các nàng đi phòng khách.”
Nói xong bà ta liền đi về phía hậu viện, chuẩn bị thay một đôi khuyên tai khác.
Hướng ma ma vội vàng kêu hai nha hoàn lại đây, phân phó các nàng đi
phòng ấm chọn thêm một ít hoa tươi mang lại đây, dặn dò xong liền dẫn
mấy vị cô nương đi vào phòng khách.
Lục cô nương không ngờ là đề nghị của mình lại hợp ý Lương thị. Lúc đi
vào phòng khách, bước chân cuả nàng ta rất là nhẹ nhàng. Thấy Tứ cô
nương cùng Ly Nam Khê tụt lại phía sau, liền quay đầu nói: “Các ngươi
cũng đi mau chút, chớ có để người khác đợi lâu.”
Ngũ cô nương liếc mắt nhìn Hướng ma ma đang dẫn đường phía trước, mở
miệng nói với Lục cô nương: “Chớ có thúc giục. Tây Tây tuổi còn nhỏ, khí lực không thể so được với mấy người chúng ta, ngươi phải quan tâm đến
muội ấy một chút chứ.”
Nếu nàng nhớ không lầm thì các vị cô nương cùng thiếu gia của Trọng phủ
đa phần đều còn nhỏ, nếu như nàng tỏ ra quan tâm đến đệ đệ muội muội
phía dưới thì hẳn sẽ có chút ưu thế hơn.
Lục cô nương nào biết tính toán trong lòng Ngũ cô nương, chỉ nghĩ Ngũ cô nương đang cười nhạo vóc người của nàng cao nên bước chân cũng nhanh,
không khỏi buồn bực, tới gần bên tai Ngũ cô nương nói: “Vị này ma ma này lớn tuổi còn có thể đi nhanh như vậy, sao Tây Tây lại không thể chứ?
Nàng chẳng qua là đang thì thầm to nhỏ với Tứ tỷ cho nên mới đi chậm như vậy thôi.”
Ngũ cô nương làm như không nghe được lời của Lục cô nương, cũng không để ý tới nàng ta.
Lục cô nương càng thêm buồn bực, nhưng thấy vị ma ma phía trước đang quay đầu nhìn mình, liền ngậm miệng không nói nữa.
.
Cây cối ở Quốc công phủ cao lớn um tùm, hiển nhiên đều là những cây đại
thụ trăm năm. Ly Nam Khê vừa đi vừa nhìn suốt cả đoạn đường, phân biệt
chủng loại của từng loại. Tứ cô nương đi chậm tới bên người nàng nói
nhỏ, lúc này mới thu hồi ánh mắt, có chút khẩn trương hỏi lại: “Tỷ tỷ
nói gì kia?”
“Tây Tây, chờ lắt nữa ta nên cắm hoa gì mới tốt?” Tứ cô nương có chút
thấp thỏm, hỏi: “Cũng không biết ở Quốc Công phủ có những loại hoa nào.”
Ly Nam Khê vốn tưởng rằng Tứ cô nương sẽ hỏi chuyện khuyên tai hoặc là
cái hộp Hạnh Mai dâng lên lúc nãy, lại không dự đoán được Tứ cô nương
một chút cũng không đề cập tới những cái đó, liền lập tức thả lỏng hơn
nhiều.
Nàng khoác tay Tứ cô nương, cười nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng như vậy. Lúc chúng ta còn ở nhà, có loại hoa nào tỷ không cắm qua? Nhìn thấy loại hoa nào xinh đẹp một chút thì chọn loại đó là được.”
Tứ cô nương vốn khéo tay trong việc cắm hoa. Chẳng qua kiến trúc bên
trong sân viện Quốc công phủ có chút trang nghiêm cổ xưa, hành lang cũng rộng rãi thanh tĩnh, toàn bộ khí thế làm cho người ngoài không cách nào dung nhập vào được, làm cho Tứ cô nương không biết nên làm gì mới tốt,
trong lòng mới thêm khẩn trương và bất an.
Nghe Ly Nam Khê nói như vậy, tâm tình của Tứ cô nương cũng thoáng bình
tĩnh hơn đôi chút, nói với Ly Nam Khê: “Đợi lát nữa Tây Tây chọn trước.
Muội chọn xong rồi ta sẽ chọn.”
“Tỷ tỷ lại nghĩ ở đây là nhà chúng ta hay sao? Lúc trước tỷ còn có thể
nhường ta chọn, bây giờ thì không được.” Ly Nam Khê vừa cười vừa nói nhỏ bên tai Tứ cô nương: “Chờ lát nữa lúc chọn hoa, ta giúp tỷ tỷ đoạt đồ
tốt. Trước tiên để tỷ tỷ dùng, ta chọn những loại còn dư lại là được
rồi. Cũng không thể để Ngũ tỷ tỷ cùng Lục tỷ tỷ đoạt hết nổi bật của tỷ
a. Lần tỷ thí hoa nghệ này, tỷ tỷ nhất định phải thắng.”
Lời này của nàng đã nói rõ là muốn trợ giúp Tứ cô nương giành được lợi
thế trong lần tỷ thí này. Tứ cô nương vừa nghe lập tức đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy muội muội một cái: “Muội nói nhiều quá đấy.”
Ly Nam Khê tươi cười vui vẻ, lôi kéo cánh tay của Tứ cô nương.
Tuy trên mặt Tứ cô nương mang theo ý cười, nhưng bất an trong lòng nửa điểm cũng không giảm bớt.
.
Ban đầu, Trọng Đình Xuyên vốn có ý định đi võ trường luyện bắn tên một
lát, thế nhưng khi đi được nửa đường thì lại nghe người bên cạnh thông
báo là các vị cô nương Ly gia đều được mời đến phòng khách, mà Lương thị lại không cùng đi theo.
Trong lòng hắn vừa động, bước chân liền đổi phương hướng, đi về phía phòng khách.
Thường Thọ vốn đang ở phía trước dẫn đường, nhưng đi nửa ngày mới phát
hiện người phía sau không có đi theo, quay đầu lại nhìn mới phát hiện
Quốc công gia đang muốn đi về hướng khác.
Hắn vội vội vàng vàng chạy đuổi theo, vỗ vai Thường An đang đi phía sau Trọng Đình Xuyên, hỏi: “Gia đây là làm sao vậy?”
Con đường phía trước hình như không đúng a.
Hắn lại dùng khuỷu tay khều khều Thường An, “Gia đây là muốn đi phòng
khách à? Chẳng lẽ trong phòng khách có sảnh luyện tên sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT