Cây cối trong phủ Quốc công rất tươi tốt.
Tuy rằng hiện giờ đã vào đông, mặc dù không còn xanh tươi được như trước nhưng cành lá vẫn đan xen gian vào nhau.
Trọng Đình Xuyên chậm rãi đi dạo, khoanh tay đứng dưới một gốc cây đại thụ cao to.
Không bao lâu, cỗ kiệu của nữ quyến Ly gia đã tới, mấy người trên kiệu lần lượt đi ra.
Trọng Đình Xuyên tùy ý nhìn xung quanh, tầm mắt liền dừng lại trên người tiểu cô nương mặc áo thêu hoa văn trăm điệp xuyên hoa.
Dù cho thời tiết rét lạnh, nhưng y phục trên người các thiếu nữ đều có chút mỏng manh, hiện ra dáng người lả lướt.
Chỉ có nàng, không những mặc rất dày mà bên ngoài còn khoác thêm một
kiện áo choàng, thậm chí ngay cả mũ trên áo choàng cũng đội lên.
Mũ choàng kia rất là rộng, từ góc độ của hắn nhìn đến cũng không thể
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay của nàng, chỉ có riêng cái cằm
tinh xảo là lộ ra ngoài. Còn về ngũ quan thì cũng chỉ có thể mơ hồ thấy
được khi nàng di chuyển mà thôi.
Trọng Đình Xuyên nhịn không được thấp giọng cười. Trong chốc lát, khi
tiểu cô nương ngửa đầu hướng lên trời nhìn nhìn, mũ choàng từ trên đỉnh
đầu nàng cũng rơi xuống. Lúc này, khóe môi đang tươi cười của hắn chậm
rãi biến mất.
Trọng Đình Xuyên quay đầu lại nhìn phía sau, vẫy tay gọi Thường An vẫn
luôn lặng lẽ đi theo bên người hắn lại đây, nhỏ giọng phân phó vài câu.
Thường An nghe xong mệnh lệnh của hắn thì rất là ngạc nhiên, vẻ mặt đau
khổ nhỏ giọng nói: “Gia, tiểu nhân đi nơi nào tìm được thứ đồ tinh xảo
như vậy ạ?”
“Ở trong phòng của ta. Bên cạnh cái chén bạch ngọc có một cái tráp,
ngươi mở ra nhìn xem thử rồi nghĩ cách đưa qua.” Trọng Đình Xuyên dừng
một chút lại nói: “Chớ có để người khác phát hiện. Mau đi đi.”
Thường An là người ở bên cạnh Trọng Đình Xuyên đã lâu, ngày thường nhận
được mệnh lệnh sẽ lập tức đi làm, rất ít khi nhấn mạnh thứ gì.
Hiện giờ, sau khi nghe xong lời dặn dò của Trọng Đình Xuyên, lại nhìn
thần sắc ngưng trọng của chủ tử, trong lòng Thường An liền run lên, một
khắc cũng không dám trì hoãn, thậm chí còn không có thời gian hành lễ
cùng Trọng Đình Xuyên liền lập tức dời bước đi về phía thư phòng.
Trọng Đình Xuyên bình tĩnh nhìn về bên kia, đợi đến khi thân ảnh của
tiểu cô nương hoàn toàn biến mất sau cửa thuỳ hoa, lúc này mới rũ mắt
trở về phòng.
Thường An cầm đồ vật trong ngực, lắc mình vào bên trong cửa thuỳ hoa,
dọc theo đường mòn đuổi sát mấy vị nữ quyến, âm tình bất định.
Hắn thế nào cũng không đoán ra được là trong phòng của gia lại có loại
đồ vật này. Đây thật đúng là…… nhân sinh đâu đâu cũng có điều bất ngờ.
Hắn thả nhẹ bước chân, mặc dù đạp trên lá rụng vẫn không gây ra tiếng động, đi theo sát mấy người nữ quyến suốt một đoạn đường.
Để hoàn thành việc gia giao phó thì phải chờ cho đến khi Ly Thất cô
nương đứng riêng một mình mới được. Nhưng bây giờ cả đám người đi cùng
nhau thế này, muốn làm cho một người trong đó tách ra riêng cũng không
dễ.
Âm thầm quan sát một lát, Thường An thuận tay nhặt một hòn đá vừa nhỏ
vừa dơ. Hắn nhìn nhìn Tứ cô nương, lại nhìn nhìn Ly Nam Khê. Hạ quyết
tâm, cầm hòn đá trong tay ném lên vạt váy của Tứ cô nương.
Tứ cô nương nhỏ giọng hô một tiếng. Thấy trên váy có chút bẩn, nàng liền cảm thấy khẩn trương.
Trang thị đang đứng nàng bên cạnh nàng thấy thế cũng cũng có chút loạn.
Nếu giữ dáng vẻ không đoan trang như vậy đi gặp Trọng Đại phu nhân, chỉ
sợ là sẽ phá hỏng ấn tượng đầu tiên.
“Không sao. Ta mang ngươi đi phòng bên để tẩy.” Trang thị an ủi Tứ cô
nương nói: “May mắn là bây giờ không có tuyết, chỉ là chút đất cát thôi, chà sát một chút là sạch ngay thôi.”
Bây giờ bên cạnh mấy mẹ con các bà cũng không có nha hoàn hầu hạ nào, mà chỉ có một nha hoàn Trọng gia dẫn đường. Nên lúc này, bà chỉ có thể tự
mình ra tay tẩy rửa giúp cho nữ nhi.
Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đang đi phía trước cũng phát hiện ra bên này có chuyện, vội dừng lại hỏi.
Trang thị nói: “Ta cùng Trúc tỷ nhi tẩy xong sẽ theo sau, các ngươi cứ đi trước đi.”
Bởi vì chỉ có một nha hoàn phụ trách dẫn đường, nghe Trang thị nói như
vậy thì cảm thấy có chút khó xử, không biết nên đưa vị phu nhân nào đi
trước.
Ly Nam Khê cười nói: “Vị tỷ tỷ này, ngươi cứ tiếp tục dẫn đường cho Đại
thẩm và Nhị thẩm. Ta ở đây nhìn theo phương hướng của các ngươi, khi nào xong thì ta cùng mẫu thân và tỷ tỷ sẽ đi qua.”
Nha hoàn kia nhẹ nhàng thở ra, nói với Ly Nam Khê: “Đi về phía trước một chút là đến. Cô nương nhìn thử xem, chính là cái sân kia.”
Ly Nam Khê chuyển mắt theo phương hướng nàng ta chỉ, thấy rõ sân viện trước mặt thì gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nha hoàn hành lễ với nàng xong thì tiếp tục dẫn đường.
===========================
Chỗ các bà đang đứng là một đường mòn nên không có chỗ dừng chân ngồi
nghỉ. Trang thị liền nói Ly Nam Khê đứng chỗ này chờ một lát, bà cùng Tứ cô nương quay lại chỗ núi giả trên đoạn đường vừa đi qua, tìm chỗ nào
đó ngồi tẩy vết bẩn.
Ly Nam Khê vốn muốn đi theo nhưng lại bị Trang thị ngăn lại.
“Thêm một người đi theo chẳng phải sẽ trì hoãn thêm chút thời gian hay
sao? Huống chi ta tẩy cũng sẽ cẩn thận hơn so với ngươi. Tây Tây liền ở
chỗ này chờ một lát là được rồi.”
Nghe mẫu thân đã như vậy, Ly Nam Khê cũng chỉ có thể vâng theo. Ngay lúc nàng đang chờ đang chờ đến phát chán thì đột nhiên bên cạnh lóe ra một
bóng người.
Người nọ xuất hiện quá đột ngột làm nàng kinh hãi, thiếu chút kêu ra
tiếng. Nhưng giáo dưỡng ngày thường được dạy không cho phép nàng la lên
to tiếng. Lại thấy đối phương ra dấu im lặng, nàng chỉ có thể đem đầy
bụng kinh hô nuốt trở vào.
“Cô nương chớ có khẩn trương.” Thường An thấp giọng nói nhanh: “Ta tới đây chỉ để thay chủ tử đưa chút đồ cho cô nương.”
Nói xong, hắn liền đem chiếc khăn trắng tinh trong lòng bàn tay mở ra, bên trong có hai vật nhỏ nhỏ.
Một đôi khuyên tai hình hoa sơn chi được làm bằng dương chi bạch ngọc,
vừa ôn nhuận tinh tế, lại vừa tinh xảo đáng yêu. Dù là chất ngọc hay kỹ
thuật gia công đều hơn hẳn đôi khuyên tai mà Tứ cô nương đang đeo.
Ly Nam Khê không rõ nguyên do, khó hiểu nhìn Thường An, “Ngươi đây là có ý gì? Chủ tử của ngươi là ai?”
“Việc này không nên chậm trễ, cô nương tốt nhất là mang đôi khuyên tai
này vào.” Thường An vừa nói vừa nhìn chung quanh, “Đôi khuyên tai mà
ngài đang mang có chút không ổn.”
Ly Nam Khê hơi giận, khuyên tai này là mẫu thân đưa cho nàng, làm sao có thể có vấn đề?
Trong lòng cảm thấy không thỏa mái, nàng liền xoay muốn rời đi, nhưng lại bị người trước mắt ngăn cản.
Thường An gấp đến độ chóp mũi đều đổ mồ hôi, chỉ có thể nhẫn nại nói với nàng: “Chủ tử của ta là ai, cô nương không cần hỏi nhiều. Cô nương chỉ
cần biết là ngài ấy sẽ không làm hại đến cô nương.”
Ly Nam Khê nhìn ra là hắn đang khẩn trương. Chỉ có điều, nàng không tính sẽ thỏa hiệp.
Nàng không rõ, rốt cuộc người này là địch hay là bạn. Nếu đôi khuyên tai kia có vấn đề, nàng mà tùy tiện mang lên thì chẳng phải sẽ càng thêm
phiền toái?
Thấy Ly Nam Khê vẫn không tin, Thường An gấp đến độ muốn mở miệng mắng
chửi người. Cũng may là trong lòng hắn còn hiểu rõ, vị cô nương này là
người quan trọng của gia, mặc dù gấp gáp nhưng hắn cũng không dám có nửa điểm bất kính.
Thường An nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, mắt thấy có
người đang đi về phía bên này, hắn không kịp suy nghĩ gì nữa mà vội vàng nói với Ly Nam Khê “Đắc tội ”. Hắn phất tay vài cái nhanh như chớp, ném đồ vật đang cầm trong tay về hướng Ly Nam Khê, rồi nhanh chóng lách
người sang bụi cây bên cạnh rời đi.
“Để Tây Tây đợi lâu rồi.” Tứ cô nương cùng Trang thị cùng đi về phía Ly Nam Khê, nói: “Xong hết rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Chuyện vừa rồi xảy ra quá bất ngờ. Nam tử kia đột nhiên xuất hiện cho
đến lúc hắn rời đi cũng chỉ xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn. Ly
Nam Khê còn có chút ngơ ngẩn, không kịp phản ứng mà chỉ theo bản năng
đáp lời mẫu thân cùng tỷ tỷ, sau đó liền đi theo Tứ cô nương cùng Trang
thị đi về phía sân viện phía trước.
Nàng lặng lẽ mở cái khăn trắng trong lòng ngực ra thì khiếp sợ phát
hiện, trên đó là đôi khuyên tai trân châu mà nàng mang trên tai lúc đi.
Duỗi tay sờ sờ vành tai của mình, đôi khuyên tai trên đó đã được đổi
thành một đôi khác.
Trang thị cùng Tứ cô nương đang đi trước vì muốn đuổi theo mấy người Đại phu nhân cho nên đi bước chân có chút vội vàng. Tuy rằng thúc giục Ly
Nam Khê mau một chút, nhưng cũng không quay đầu lại xem.
Ly Nam Khê lặng lẽ bắt lấy đôi khuyên tai nàng đang đeo, quả nhiên đúng
là đôi khuyên tai bằng dương chi ngọc có hình dạng hoa sơn chi xinh đẹp
kia.
Nàng vừa bực vừa tức. Đang lúc muốn đổi lại đôi khuyên tai như cũ, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào đôi khuyên tai trân châu thì nàng
bỗng thay đổi ý định.
Sau một hồi chần chờ, cuối cùng cũng không tháo đôi khuyên tai hình hoa
sơn chi xuống. Lại đem khăn trắng mở ra, đem khuyên tai trân châu bọc
lại bên trong rồi cất vào trong lồng ngực, thấy mọi thứ đều ổn thỏa thì
bước chân liền tăng tốc, chạy chầm chậm đuổi theo hai người đang đi phía trước.
Cũng may là thời gian trì hoãn vừa rồi không lâu lắm. Hơn nữa, Đại phu
nhân cùng Nhị phu nhân vì muốn bảo trì dáng vẻ đoan trang nên đi rất
chậm, cho nên không bao lâu sau, ba mẹ con Tứ phòng người đã đuổi kịp
đoàn người.
Nha hoàn dẫn đường vừa nhìn thấy các nàng tới, liền nhìn về phía Ly Nam Khê tươi cười.
Ly Nam Khê thấy sắc mặt nàng ta hiền lành nên cũng nở một nụ cười đáp lại.
Thực ra thì trong lòng nàng đang tràn đầy nghi hoặc cùng bất an. Nàng tự nhắn nhủ mình phải nỗ lực bình tĩnh, nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh.
Các phu nhân cùng cô nương ở đây đều vì chờ đợi gặp mặt Trọng Đại phu
nhân mà khẩn trương, căn bản không ai để ý đến nàng, càng sẽ không lưu ý đến nàng đôi hoa tai nàng đang đeo là một đôi hoa tai hoàn toàn khác.
Ly Nam Khê lúc này mới an tâm hơn một chút, liễm thần tĩnh khí, chậm rãi đi theo sau lưng tỷ tỷ vào trong sân viện của Trọng Đại phu nhân.
Trước cửa sân viện có hai cái bà tử đứng canh giữ. Thời điểm mấy vị nữ
quyến đi vào trong viện, ai ai cũng rũ mi mắt thấp xuống, thập phần cung kính hành lễ, nửa điểm cũng không nhìn loạn. Trong viện có mấy nha hoàn bà tử vội vàng làm việc. Mặc kệ khách nhân trước mặt là ai, đều sẽ nghỉ chân hành lễ vấn an, đợi cho các khách nhân đi xa rồi mới đứng dậy, vội vàng tiếp tục đi làm việc.
Các bà tử đều mặc một thân váy áo màu lục thêu hoa cùng màu, còn váy áo
của nha hoàn cũng là màu lục nhưng được thêu hoa màu vàng. Mặc dù bước
chân vội vàng nhưng khi các nàng đi đường đều lặng yên không một tiếng
động, một chút cũng không thấy hoảng loạn.
Hành động quy củ như vậy cũng chỉ có thế gia vọng tộc lớn mới có, gia đình quan lại bình thường sẽ không có được.
Tuy rằng còn chưa nhìn thấy Vệ quốc công, nhưng sự chờ mong của các cô nương đối với Quốc công phủ đã bắt đầu tăng lên.
Sau khi đi vào trong phòng, mọi người đều bị sự khí phái trong phòng trấn trụ, không tự chủ được liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ có Ly Nam Khê là không giống vậy.
Điều đầu tiên nàng chú ý tới chính là khuyên tai của vị Trọng Đại phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị.
Đôi khuyên tai mà Trọng Đại phu nhân mang lại là một đôi khuyên tai trân châu. Hơn nữa, hình dáng lại cực kỳ giống với đôi khuyên tai lúc trước
nàng mang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT