Vừa lúc đó, tiếng khóc của bé trai đột nhiên ngừng lại một chút rồi tiếp tục khóc thét không ngừng.
Một chút gián đoạn ngắn ngủi này làm Ly Nam Khê tỉnh táo lại. Nàng vội vàng cúi đầu nhìn dưới đất.
Tuy không biết người này là ai, nhưng khoảng khắc tầm mắt của nàng và
hắn chạm nhau, mơ hồ có thể kết luận, người này là võ tướng danh môn.
Hơn nữa, là người có địa vị cao, chinh chiến sa trường nhiều năm, chém
giết vô số.
Không cùng nam tử đối diện làm khẩn trương trong lòng giảm đi chút ít.
Ly Nam Khê nỗ lực ổn định tâm thần nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, va
chạm đại nhân, mong ngài lượng thứ tha cho nó lần này.”
Giọng nói mềm mại của nàng xen lẫn trong tiếng khóc của trẻ con lại có
vẻ bình thản nhu thuận, không bị tiếng khóc khó chịu kia ảnh hưởng chút
nào, chậm rãi từ không trung truyền đến.
Trọng Đình Xuyên thấy nàng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi thay đổi tầm mắt nhìn về phía
Thường Phúc.
Thường Phúc sợ Trọng Đình Xuyên lập tức đem người đuổi ra ra ngoài, vội
vàng khom người, một mực cung kính nói: “Gia, đây là Ly thất cô nương.
Chính là người lúc trước đã tương trợ cho Cửu gia.”
Hắn chờ một lúc lâu không nghe Trọng Đình Xuyên hạ lệnh đuổi người, âm
thầm thở nhẹ ra, lần nữa mở miệng liền trôi chảy hơn rất nhiều, “Tiểu tử này là người của Khánh Dương Hầu phủ, Ly Thất cô nương chẳng qua chỉ là hỗ trợ trông nom hắn thôi ạ.”
Trọng Đình Xuyên nâng tay gõ gõ tay vịn, hồi lâu mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tuy rằng hắn chỉ thuận miệng ứng một tiếng thôi, nhưng âm tiết ngắn ngủn này nghe vào trong tai Ly Nam Khê lại giống như sét đánh.
Ly Nam Khê còn nhớ rõ, nàng từng nghe qua thanh âm như vậy không lâu trước đây.
Giọng nói trầm thấp thuần hậu, thật là dễ nghe. Tuy chỉ vẻn vẹn hai chữ thôi lại lưu lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.
Ly Nam Khê không có cách nào che giấu kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn về phía nam tử cao lớn, nói năng lộn xộn: “Ngài, ngài,
ngài là……”
Trong lúc nàng còn đang ngạc nhiên, cửa phòng sau lưng nam tử kêu lên
một tiếng rồi mở ra. Một nam tử trung niên với dáng người trung đẳng đi ra, “Gia, giấy bút đã chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu rồi.”
Hắn đi được nửa đường thì thấy Ly Nam Khê nhìn sang, lập tức kinh ngạc mở to mắt, “Ly Thất cô nương?”
Ly Nam Khê cố gắng điều chỉnh tâm tư, đem tất cả kinh ngạc áp xuống, nỗ lực nặn ra một nụ cười chào hỏi: “Vạn quản sự.”
Vạn Toàn nhìn Ly Nam Khê, lại nhìn Trọng Đình Xuyên, hàn huyên vài câu với Ly Nam Khê liền lui xuống bên người Trọng Đình Xuyên.
Thường Phúc không biết Ly Nam Khê lại quen biết với Vạn Toàn, ánh mắt
chuyển qua chuyển lại giữa hai người, nhưng cố kỵ Trọng Đình Xuyên còn ở đây nên không dám đặt câu hỏi.
Trọng Đình Xuyên chậm rãi đứng dậy.
Dáng người hắn cực kỳ cường tráng; cao lớn hơn nhiều so với sự tưởng
tượng vừa rồi của Ly Nam Khê. Lúc hắn ngồi cũng không quá rõ ràng, hiện
giờ khoảng cách của hai người tương đối gần, nàng lập tức cảm nhận được
sự khác biệt to lớn làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt. Hơn nữa, quanh
thân hắn còn lộ ra một cỗ uy áp……
Ly Nam Khê có chút không biết làm sao mới tốt, chuyện Thẩm Vĩ còn chưa
xong a. Mắt thấy hắn có ý định đi về phòng, nàng chỉ có thể lấy hết
dũng khí giương giọng gọi hắn, “Đại nhân.”
Trọng Đình Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng.
Ly Nam Khê siết chặt hai tay, nỗ lực vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh,
nhìn về phía nam tử đang đứng cách đó không xa, “Thẩm gia tiểu thiếu gia chịu phạt cũng đã lâu, ắt hẳn là biết sai rồi. Không biết đại nhân có
thể châm chước một chút, cho phép ta đem hắn về.”
Quần áo của nam tử có chút nếp gấp, nhưng vì vừa nãy hắn ngồi nên không
thấy quá rõ. Bây giờ hắn đứng lên, trang phục liền dính sát trên người
hắn, đem hình dáng thon chắc cùng cơ bắp của hắn phác hoạ không sót cái
gì.
Ly Nam Khê đang không biết làm sao thì bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mình đã từng thấy qua xương quai xanh cùng vòm ngực cảu nam nhân trước mặt.
Nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.
Trọng Đình Xuyên nhìn bộ dáng thẹn thùng của tiểu cô nương, tầm mắt đảo
vành tai tinh xảo hồng hồng, ngữ khí nặng nề nói: “Chờ hắn đứng đủ một
canh giờ lại nói.”
Ly Nam Khê thầm kêu không tốt. Người này đã biết đối phương là Khánh
Dương Hầu phủ nhưng vẫn không chịu lùi một bước, ắt hẳn hắn không hề sợ
hầu phủ.
Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tỷ tỷ nàng liền đắc tội người Thẩm gia sao?
Ly Nam Khê vội vàng đi lên, mau chóng đuổi theo, bị ánh mắt lạnh lẽo nam tử buộc dừng bước, “Đại nhân, hắn tuổi còn nhỏ, nếu……”
“Nếu ngươi còn tiếp tục xin cho hắn, chi bằng sửa thành hai canh giờ?”
Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nói: “Tuổi còn nhỏ mà hành sự lỗ mãng, thập
phần vô lễ, chỉ phạt hắn đứng một canh giờ thực sự còn quá nhẹ.”
Thanh âm của hắn trầm tĩnh lại hữu lực, mặc dù Thẩm Vĩ đang ra sức khóc
lớn, tiếng nói của hắn vẫn truyền vào tai nàng một cách rõ ràng.
Không đợi Ly Nam Khê mở miệng, Thẩm Vĩ đã là ở bên kia hét lên: “Ngươi
là người xấu! Dám khi dễ ta? Cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Ông nội
của ta cũng sẽ không tha cho ngươi! Ngươi chờ đó mà xem!”
Trọng Đình Xuyên sắc mặt trầm xuống liếc mắt nhìn qua, trong mắt càng
thêm phần lạnh lẽo, rồi sau đó nhìn phía Ly Nam Khê, khóe môi gợi lên
một nụ cười nhàn nhạt, “Ngươi nói, hắn đây là biết sai rồi?”
Ly Nam Khê cũng không đoán được tên tiểu tử kia vậy mà còn chưa biết hối cải, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Vạn Toàn thấy sắc mặt Trọng Đình Xuyên không tốt, ở một bên muốn nói lại thôi: “Gia ——”
Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt quét mắt nhìn Vạn Toàn một cái. Vạn Toàn vội vàng cúi đầu, nửa chữ cũng không dám thốt ra.
Trọng Đình Xuyên bước hai bước tới gần Ly Nam Khê.
“Lời nói thật hay giả dối chẳng qua chỉ khác nhau vài chữ mà thôi.” Hắn
rũ mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt, chậm rãi nói từng chữ từng chữ:
“Nhưng kết quả của lời nói đó như thế nào, còn phải xem sự lựa chọn của
ngươi là gì.”
Dáng người của hắn vốn rất cao, lại còn đứng gần như vậy, một cỗ áp bách toát ra từ người hắn lại càng thêm mãnh liệt.
Ly Nam Khê nhịn không được lui nửa bước. Gót chân đụng phải bồn hoa phía sau, không thể không ngừng lại. Ai ngờ hắn lại bước thêm một bước, áp
sát vào nàng.
Ly Nam Khê lui cũng không được, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt.
Hai người cách nhau rất gần. Gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Đôi mắt của hắn rất đen, đen đến thâm trầm, dường như có thể đâm thủng
sự trấn tĩnh của đối phương, nhìn thấu sự thật bên trong, làm cho tâm tư của đối phương bị phơi bày triệt để, không có cách nào che giấu.
“Hắn xác thật đã làm sai.” Mặt của Ly Nam Khê có chút nóng, tầm mắt dời
đi, lựa chọn ăn ngay nói thật, “Chỉ là nếu hắn không khỏi đây, ta cùng
tỷ tỷ sẽ bị người oán trách. Đối phương là Hầu phủ, chúng ta nào dám đắc tội, làm liên lụy đến người trong nhà. Mong đại nhân mở một con đường,
giúp tỷ muội chúng ta.”
Trọng Đình Xuyên không có mở miệng.
Ly Nam Khê tự nhận lời nói của mình nửa điểm cũng không lừa gạt, thản nhiên nhìn nam tử trước mặt.
Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc chờ được đối phương trả lời.
“Không bằng ngươi giúp ta một lần.” Trọng Đình Xuyên chậm rãi nói:
“Ngươi giúp ta một lần, chuyện lần này ta liền không truy cứu.”
Ly Nam Khê có chút ngoài ý muốn. Nàng không biết hắn thế nhưng có chuyện cần mình giúp. Đang muốn hỏi cho ra nhẽ nhưng đối phương căn bản không
chờ nàng trả lời đã đi vào phòng.
Vạn Toàn nhìn qua cửa sổ, thấy Trọng Đình Xuyên dừng trước trang giấy được trải ra trên thư án, liền hiểu.
——loại giấy này không giống loại giấy mà ngày thường Trọng Đình Xuyên
luyện chữ hay vẽ tranh. Đây là giấy mà lúc trước hoàng đế cố ý ban cho.
Mỗi ngày hắn đều đem ra vẽ vô số lần, sáng sớm liền bắt đầu vẽ, đến buổi tối mới xem như xong. Mấy ngày liền đều như vậy nhưng kết quả lại không như ý.
Bây giờ Ly thất cô nương tới, sự tình có lẽ sẽ có chút thay đổi.
Vạn Toàn trong lòng đại hỉ, thời điểm nhìn về phía Ly Nam Khê cũng không giống như lần trước. Hắn cung kính mời Ly Nam Khê vào trong, rồi tự tay khép cửa lại.
Thường Phúc lúc trước đã nghẹn một bụng nghi vấn, bây giờ thấy Vạn Toàn
hành xử cung kính như vậy, nghi vấn trong lòng càng nhiều thêm, vội
vàng kéo Vạn Toàn đến một bên hỏi chuyện.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Ly Nam Khê nhìn thấy Vạn Toàn bị Thường Phúc lôi đi.
Ly Nam Khê trong lòng biết bọn họ không phải là người xấu, nếu không
Trang Minh Dự căn bản sẽ không yên tâm để nàng đơn độc ở lại trong trạch viện của bọn họ. Nhưng bây giờ nàng lại đơn độc ở chung một phòng với
nam tử xa lạ, nàng rất không tự nhiên.
“Tỷ tỷ của ta còn đang chờ ở ngoài.” Ly Nam Khê xoay người lại nhìn nam
tử phía sau, “Không biết đại nhân có thể cho phép tỷ ấy vào đây hay
không?”
“Không thể.” Trọng Đình Xuyên lưu loát dứt khoát cự tuyệt đề nghị của nàng, “Phòng của ta, người khác không được vào.”
“Nhưng ta……”
“Rất nhanh sẽ tốt.”
Trọng Đình Xuyên nói, nhấc ngón tay mơn trớn mặt giấy, lại nhìn giá bút
phía trước, có chút lưỡng lự họa.Vẽ một tiểu cô nương yêu kiều mềm mại
như vậy, nên dùng loại bút nào đây?!
Nữ nhân. Từ trước đến nay hắn chưa từng vẽ qua.
Cố tình đây lại là mệnh lệnh của Hoàng đế, không thể làm trái.
Ly Nam Khê nhìn nam tử đang bận làm chuyện của hắn, không rảnh phản ứng đến nàng, liền tự mình đánh giá gian phòng này.
Căn phòng này cũng giống như những căn phòng bình thường dành cho khách
hành hương khác. Chỉ có điều ở đây rộng rãi hơn, cũng phải gấp hai lần
căn phòng của nàng đang ở, nhưng nhìn kỹ lại có chút trống vắng. Cũng
may cửa sổ có thêm một tấm mành tơ vàng cùng một bàn trà nhỏ bằng gỗ
lim, làm nơi này tăng thêm chút lịch sự tao nhã.
Bất quá, đồ vật trên bàn trà kia có chút quen mắt……
Ly Nam Khê nhìn chằm chằm cái chén bạch ngọc kia, cho đến đi qua cầm nó trên tay, vẫn có chút không dám tin.
“Ngài thế nhưng lại mang nó đến?” Nàng kinh ngạc hỏi nam tử đang đứng trước thư án.
Chén này đúng là cái chén mà mấy ngày trước, khi tuyết rơi, nàng cắm hoa khô rồi sai người đem tới tòa trạch viện kia.
Hoa trong chén cùng hoa lúc trước cũng không sai biệt lắm, chỉ là chút
tuyết trên đó đã không còn nữa, mà cây cỏ nhỏ kia, lúc này đã héo gục
xuống. Nhưng hoa khô trên đó lại bảo tồn rất tốt. Phải biết là hoa tươi
một khi được làm khô, cành lá sẽ trở nên thập phần yếu ớt, chỉ cần dùng
sức một chút là sẽ gãy.
Hoa khô trong chén ngọc trước mắt cùng hoa khô lúc trước nàng cắm giống
nhau như đúc, có thể thấy được, chủ nhân mới của chúng nó đã tốn không
ít tâm tư.
Ly Nam Khê mỉm cười nhìn về phía Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái chén kia một cái, cũng
không trả lời nàng, mà chỉ một chiếc ghế cách đó không xa; “Ngồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT