Cuối cùng Lệ Nam Khê cũng không qua Cựu Trạch, Lữ ma ma vốn dĩ còn muốn khuyên bảo thêm nhưng lại bị Nhạc ma ma kêu mấy bà tử thô sử "thỉnh" ra ngoài. Nói là "Thỉnh", nhưng kỳ thực là mấy bà tử quen làm việc nặng này sức lực quá lớn, trực tiếp nửa tha nửa túm lôi Lữ ma ma đi.

Hôm nay Lệ Nam Khê đã có thể ra cửa, Lập nhi cũng đã đầy tháng nên Trọng Đình Xuyên bắt đầu sắp xếp thủ tục dọn nhà.

Nhà mới trên cơ bản là đã thu thập thỏa đáng. Vốn dĩ thiết kế của tòa nhà kia cũng tinh xảo, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể dọn vào ở. Trọng Đình Xuyên không muốn đợi lâu, bàn bạc với Lệ Nam Khê sau khi dọn vào sẽ từ từ thu thập, cái này thì gọi người đến giúp.

Hồng Hi đế đã từng hỏi Trọng Đình Xuyên chuyện này, biết hắn đợi sau khi hài tử đầy tháng sẽ chuẩn bị dời đi, liền cho phép hắn mang một đội ngự lâm quân không cần làm nhiệm vụ đi hỗ trợ.

Lệ Nam Khê nghe nói xong còn có chút do dự, dù sao thì công việc của ngự lâm quân tương đối nặng, ngày thường rất vất vả mới được nghỉ ngơi một lần bồi người nhà. Hiện tại còn bắt bọn họ hy sinh thời gian nghỉ ngơi, nàng vẫn hơi băn khoăn.

Quan trọng nhất là dựa vào mấy người ở quốc công phủ dọn trong một ngày là quá đủ rồi, đâu cần dùng thêm người khác nữa?

Trọng Đình Xuyên mỉm cười, khuyên nàng: "Nàng không cần lo lắng. Đám tiểu tử kia sớm đã nói muốn tới hỗ trợ, nàng không cho bọn họ động thủ, bọn họ ngược lại càng muốn làm cho nàng. Có chuyện gì cần cứ việc phân phó bọn họ đi làm."

Vốn dĩ Lệ Nam Khê còn giữ thái độ bán tín bán nghi với lời này của hắn, thẳng đến khi thấy các huynh đệ này nàng mới hiểu vừa rồi hắn nói thế không phải giả. Các thiếu niên từng người từng người xông về phía trước, xem ai ôm nhiều đồ hơn, xem ai mang đồ nặng hơn. Dường như sau khi cởi y phục ngự lâm quân ra, tất cả mọi người đều thay đổi, không còn là ngự lâm quân thần khí uy vũ, mà biến thành đại ca cầm đầu đồng bọn đi làm công.

Nhìn bộ dạng liều mạng của bọn họ, Lệ Nam Khê không nhịn được cười. Nàng đương nhiên không thể ở trong sân cùng bọn họ, hiện tại đang ngồi ở trong phòng vén màn nhìn ra ngoài.

Trọng Đình Xuyên ngồi bên cạnh thấy thế cũng đi tới chỗ nàng, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

Lệ Nam Khê chỉ lặng lẽ nhìn, đương nhiên sẽ không có ai chú ý đến. Trọng Đình Xuyên cũng hờ hững nhìn sang, nhưng lại bị các thiếu niên thấy được. Cả đám người nhất thời hăng như dính máu gà, chạy vạy bận rộn liên tục, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hăng hái làm việc.

Lệ Nam Khê cười nói với Trọng Đình Xuyên: "Vừa nhìn là biết bình thường lục gia lăn qua lăn lại bọn họ không ít." Sau khi nhìn thấy hắn, tinh thần của các thiếu niên khác hẳn lúc trước.

"Không quản nghiêm thì không được." Khóe môi Trọng Đình Xuyên mang theo ý cười, vung áo bào ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng nàng nói: "Nàng không biết cái đức hạnh của bọn hắn khi đó thế nào đâu. Người nào lỗ mũi cũng hướng lên trời, nhưng tay thì trói gà còn không chặt. Cứ như vậy thì còn có thể làm nên trò trống gì nữa?"

Những cái này Lệ Nam Khê thật ra là đã từng nghe thấy. Mỗi lần các phu nhân tiểu thư trong kinh gặp nhau đều nghe thấy thân quyến của những thiếu niên kia nói chuyện này với nàng.

Tuy đồ bên quốc công phủ không ít, nhưng có nhiều người giúp dọn đến thành ra cũng rất nhanh. Huống chi các huynh đệ ngự lâm quân còn mang cả xe và xa phu nhà mình đến, khiêng hết đồ lên xe rồi trực tiếp chuyển đến nhà mới, vừa nhanh chóng vừa thuận tiện.

Trọng Đình Xuyên còn hỏi Trọng Đình Huy và Trọng Phương Linh có muốn theo hắn đến nhà mới hay không.

Hai người bọn họ không biết những chuyện Lương thị đã làm, có điều nhìn thấy Trọng lão phu nhân và Lương thị sau khi bị hoàng thượng đưa đi, Trọng lão phu nhân rơi vào kết cục thê thảm, còn có Lương phu nhân sau đó không lâu lại phát điên, cho nên ít nhiều gì các nàng cũng đoán được một chút.

Trọng Phương Linh không nói lời nào, chỉ nhìn Trọng Đình Huy.

Từ trước đến nay quan hệ giữa Trọng Đình Huy và Trọng Đình Xuyên đều rất tốt, nhưng lúc này hắn lại không muốn đi theo.

Trọng Đình Xuyên biết vị đệ đệ này rất có chủ ý liền gật đầu nói: "Đệ ở lại chỗ này nếu không quen thì lúc nào cũng có thể qua đó."

Kỳ thực mấy ngày trước Trọng Đình Huy còn nói với hắn là muốn đến quý phủ của Lương đại tướng quân quý phủ xem. Nói là "xem", nhưng dụng ý trong đó rất rõ ràng.

Trọng Đình Xuyên đã nói chuyện gần đây Lương đại tướng quân dẫn theo Lương phu nhân cáo lão hồi hương cho hắn biết.

Trọng Đình Huy hiển nhiên không ngờ ngay cả Lương đại tướng quân cũng tránh những chuyện kia. Nhưng chính vì vậy mà Trọng Đình Huy càng thêm khẳng định chuyện này không đơn giản, hơn nữa lỗi còn là do Lương gia và Trọng lão phu nhân. Huống chi khi đó còn có Đại Lý Tự và Hình bộ nhúng tay vào, nhưng lại không gây ra sóng gió gì. Bởi vậy, khi Trọng Phương Linh la hét đòi lấy lại công đạo cho Lương thị, Trọng Đình Huy đã dứt khoát ngăn cản nàng.

Từ đó trở đi, hai người không nhắc đến chuyện này nữa, cũng không có nói muốn chuyển đến nhà ngoại tổ phụ nữa.

Đồ của Lương thị Trọng Đình Xuyên đương nhiên sẽ không động vào, toàn bộ đều giữ lại cho hai tỷ đệ bọn hắn. Sau đó Trọng Đình Xuyên cũng nói, tất cả những chi phí bên này hắn sẽ bỏ ra. Dù sao thì đệ đệ muội muội chung quy lại vẫn là đệ đệ muội muội, hắn nhất định sẽ không mặc kệ. Nếu bọn hắn nghĩ thông suốt, muốn chuyển đến nhà mới ở chung, hắn cũng rất hoan nghênh.

Sau khi Trọng Đình Xuyên hiểu được ý nguyện của Trọng Đình Huy liền để lại một nửa người hầu của quốc công phủ cho hắn. Những người hầu này phần lớn đều là trước kia được dạy dỗ bên người Lương thị, bỏ qua những người từng tham dự mật thiết với Lương thị làm rất nhiều chuyện dơ bẩn thì những người khác đều giữ lại. Hiện tại vừa vặn lưu lại để hầu hạ Trọng Đình Huy và Trọng Phương Linh.

Những người còn lại thì đi theo Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê chuyển đến nhà mới.

Còn Trương di nương và Trịnh di nương đi đến nơi khác. Hai người bọn họ tự mời đến miếu tu hành, làm bạn với thanh đăng cổ phật, dùng quãng đời còn lại để cầu phúc cho quốc công gia, lục thiếu phu nhân và tiểu thế tử.

Trọng Đình Xuyên cũng đáp ứng thỉnh cầu của hai bà, lại nói với trong miếu, chi tiêu của hai vị di nương đều ghi dưới danh nghĩa của quốc công phủ, sau này quốc công phủ sẽ đúng hẹn đưa bạc tới.

Về phần Vu di nương, ngũ gia Trọng Đình Phàm còn có mấy người Ngô thị, Trọng Lệnh Bác, Trọng Lệnh Nguyệt, đương nhiên cũng sẽ đi theo. Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê căn bản chưa từng cân nhắc qua chuyện bọn họ sẽ không đi, trực tiếp sai người đến viện của bọn họ giúp khiêng đồ.

Ban đầu Ngô thị còn hơi nhăn nhó: "Ai nha lục thiếu phu nhân, sao chúng ta lại không biết xấu hổ như vậy được? Cửu gia và bát tiểu thư đều không chuyển tới, chỉ có mỗi chúng ta qua đó quấy rầy."

Lệ Nam Khê còn chưa lên tiếng thì Trọng Lệnh Bác ở bên cạnh đã ồn ào mở miêng: "Yêu, lời này của ngũ thiếu phu nhân đúng là mới thấy nha. Ngài không muốn đi? Đương nhiên là được rồi. Ngài không đi, chúng ta đi!"

Nói rồi, Trọng Lệnh Bác liền đưa duỗi bàn tay nhỏ ra, một bên lôi kéo Trọng Lệnh Nguyệt, một bên lôi kéo Trọng Đình Phàm: "Đi thôi! Chúng ta đi theo lục thiếu phu nhân. Nương không muốn đi thì không cần đi đâu! Dù sao quốc công gia cũng có rất nhiều bạc, đủ cho ngài đủ ăn đủ sống ở chỗ này."

Hắn vừa mới dứt lời, trên đầu liền bị người hung hăng đánh một cái.

Tay Ngô thị vừa giờ lên còn chưa thu về, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn: "Sao con dám nói chuyện như vậy hả? Có biết cấp bậc lễ nghĩa hay không? Ta là nương của con đó!"

Nàng chỉ là khách khí hai câu mà thôi, vậy mà hắn lại dám không mặc kệ nàng!

Trọng Lệnh Bác ôm cổ Trọng Đình Phàm: "Đây là cha con. Cha con nói, nhất định phải ở chung với đệ đệ và di nương của ông ấy. Nương không muốn đi theo, sao con có thể bắt ngài đi bây giờ?"

"Ai nói ta không đi." Ngô thị lắc thân thể một cái, nắm cánh tay của Lệ Nam Khê: "Đây là đệ muội của ta. Ta phải đi theo đệ muội."

Dứt lời, Ngô thị liền lôi kéo Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân, chúng ta đi, không thèm để ý tới bọn họ nữa."

"Nương lật lọng!" Trọng Lệnh Bác lập tức la hét sau lưng nàng: "Nương chính là chó con!"

Ngô thị quay lại trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ai lật lọng? Ta đã nói cái gì rồi? Con nói cho ta nghe một chút xem, ta đã nói cái gì!"

Trọng Lệnh Bác mà bắt đầu cẩn thận đếm lại những gì nàng vừa nói. Kết quả còn chưa đếm tới đâu, hắn ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Ngô thị đâu, mới phát hiện nàng đã theo Lệ Nam Khê đi xa từ lâu.

Trọng Lệnh Bác tức giận đến mức oa oa gào to.

Mọi người đều bị hai mẹ con nhà này làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là Trọng Đình Phàm ở đó hoà giải, hai mẹ con mới mang "thù" chuyển đến nhà mới.

Tất cả mọi thứ đã an bài thỏa đáng xong, phu thê hai người liền cùng nhau lên xe ngựa đi tới nhà mới.

Xe ngựa còn chưa khởi hành, xa phu vừa giơ roi ngựa lên còn chưa kịp quất xuống thì một bà tử ở bên ngoài gọi Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê vén rèm cửa sổ xe lên hỏi có chuyện gì, bà tử liền nói: "Lão phu nhân nghe nói gia và thiếu phu nhân hôm nay sẽ dọn nhà, bệnh tình càng thêm nặng. Cựu Trạch bên đó phái người đến hỏi gia và thiếu phu nhân có cần tới nhìn một cái hay không, nói không chừng có thể là lần gặp mặt cuối cùng."

"Không đi." Trọng Đình Xuyên ở bên cạnh nghe mấy lời này xong, không chút nghĩ ngợi đáp thay Lệ Nam Khê: "Không cần để ý tới bên kia."

Nghe nói quốc công gia tự mình hạ lệnh, bà tử càng thêm cung kính, khom người đáp "vâng" rồi lại nhẹ nhàng lui xuống.

Lệ Nam Khê biết tâm trạng Trọng Đình Xuyên không được tốt.

Hắn sẽ không tùy tiện đối xử tốt với người khác, nhưng mà hắn vẫn ghi nhớ phần tình nghĩa của lão phu nhân đối với hắn biết bao năm nay, mặc dù chỉ là vài bữa cơm mà thôi.

Sau khi biết được lão phu nhân che giấu nguyên nhân cái chết thực sự của tam gia, biết lão phu nhân mặc kệ Trọng Đình Xuyên bị người ta oan uổng nhiều năm như vậy thì nhìn lại phần tình nghĩa này cũng đã khác trước. Huống chi sau này hắn còn biết được tất cả những chuyện lão phu nhân làm với di nương. . .

Ai có thể nghĩ. Lão phu nhân mặt mũi hiền từ lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến mức độ đó?

Lệ Nam Khê nhìn thần sắc thanh lãnh của Trọng Đình Xuyên liền chậm rãi nhích đến bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn ra rồi dựa vào lòng hắn.

Trọng Đình Xuyên không nói lời nào, chỉ ôm nàng trước ngực, cúi người khẽ hôn một cái lên trán nàng.

...

Dọn nhà thì dễ, nhưng thu dọn nhà mới thỏa đáng để ở mới thực sự tốn sức, phải sắp xếp vị trí trưng bày đồ đạc, phải an bài nơi ở cho mọi người. Tuy Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên không cần để ý tất cả những chuyện lặt vặt, nhưng hầu hết mọi thứ đều cần bọn họ đến xử lý. Cũng may sau ba bốn ngày đầu qua đi, mọi thứ đã bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo, cũng đã quen với nó.

Dọn nhà là hỷ sự, nếu đã sắp xếp ổn thỏa thì phải mời hảo hữu đến làm khách mới phải lẽ. Phu thê hai người liên chọn một ngày lành, mời tân khách đến quốc công phủ mới.

Nơi ở tốt, tâm trạng cũng tốt. Không chỉ riêng bọn hắn mà ngay cả người hầu trong phủ cũng như vậy.

Mới sáng sớm toàn bộ quốc công phủ đều đã vui mừng, ai ai cũng mang ý cười trên mặt. Ngay cả Lập nhi hơn nửa thời gian thường ngày đều buồn ngủ, lúc này tinh thần cũng tốt hơn nhiều, không chỉ lo ngủ nữa mà còn có thể mở to đôi mắt nhỏ lanh lợi nhìn xung quanh.

Quách ma ma nhìn thấy thì rất kinh ngạc, nói với Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia đúng là rất hiểu chuyện nha, ngài xem, rất có tinh thần, rõ ràng là biết có khách nhân tới nên mới cao hứng như vậy."

Lệ Nam Khê cười nói: "Nó mới bây lớn mà biết cái gì chứ? Chỉ là thấy khung cảnh mới mẻ thôi."

"Không không." Quách ma ma nói: "Mấy ngày trước đã chuyển đến đây rồi nhưng đến hôm nay tiểu thiếu gia mới nhìn xung quanh như vừa rồi, có lẽ là biết hôm nay trong nhà có hỷ sự muốn mở tiệc đấy."

Kim Trản đang ở một bên thu dọn hộp trang sức, nghe vậy liền nói: "Ma ma ngài đúng thật là càng nói càng mơ hồ. Sao ngài không nói Lập thiếu gia là bị xiêm y màu sắc rực rỡ trên người ma ma dọa sợ, nên mới ngủ không được?"

Sau khi dọn sang nhà mới, Lệ Nam Khê không cần phải để ý tới những chuyện không vui nữa cho nên Quách ma ma rất vui vẻ, hôm nay lúc thiết yến còn cố ý cầm bộ xiêm y sặc sỡ ra mặc.

Nghe Kim Trản nói, Quách ma ma cũng không giận, ngược lại còn kéo xiêm y, hỏi Lập nhi: "Tiểu thiếu gia, xiêm y của ma ma có đẹp không? Nếu ngài thích, đợi lát nữa ma ma sẽ ôm ngài đến cho mọi người nhìn một cái."

Lời này của bà cũng không phải là chỉ nói đùa cho vui. Lúc Lập nhi đầy tháng, tiệc đầy tháng là do hoàng thượng bày trong cung, cho nên không thiết yến khác. Bởi vậy rất nhiều nhân gia quen biết còn chưa thấy mặt Lập nhi, Lệ Nam Khê giống như Quách ma ma nói, để bà ôm Lập nhi ra cho mọi người xem.

Mặt khác bày rượu cũng không phải bổ sung tiệc đầy tháng một lần nữa mà trực tiếp chờ Lập nhi được một trăm ngày mới bày một cái Bách tuế yến, để mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút.

Quách ma ma vừa nói như vậy, Lập nhi liền nở nụ cười thật tươi, cái miệng nhỏ không có răng cười toe toét, vung cánh tay nhỏ bé vui vẻ a a không ngừng.

Không bao lâu sau, tân khách đều đã tới.

Lệ Nam Khê chỉ mời mấy hảo hữu tới, cũng mời huynh trưởng và mẫu thân. Các ca ca đương nhiên sẽ ở ngoại viện với mấy người Trọng Đình Xuyên, Trang thị lại tới hậu viện ngồi với mấy người Lệ Nam Khê.

Vu di nương và Trang thị không thân thiết lắm. Có điều tính tình Trang thị hào sảng, tính tình Vu di nương lại dịu dàng, hai người một động một tĩnh vậy mà nói không hết chuyện.

Còn lại Lệ Nam Khê và nhóm nữ tử.

Mai Giang Uyển sắp phải xuất giá vào ngay cuối năm. Hôn kỳ của Liễu Bình Lan và Chu Lệ Nương cũng không còn xa. Nhóm nữ tử cơ hội gặp nhau thật là càng ngày càng ít, nói tới cũng có vài phần ưu sầu.

Chu Lệ Nương thấy bộ dạng Mai Giang Uyển lo lắng đến tiều tụy, liền dùng cùi chỏ đụng nàng một cái: "Ngươi sợ cái gì? Sợ không thích ứng được hoàn cảnh mới hay là sợ công công, bà bà không dễ ở chung?"

Lúc đối mặt với bạn tốt, Mai Giang Uyển đương nhiên sẽ không giấu diếm: "Đều sợ."

"Nhưng cả nhà bọn họ nhìn cũng không tệ lắm."

"Trước kia thì thấy là người hòa ái, nhưng đến khi thực sự thành người một nhà thì thế nào, ai mà biết được chứ."

Nghe Mai Giang Uyển yếu ớt thở dài, Liễu Bình Lan ở bên nói: "Kỳ thực ngươi cũng không cần lo lắng như vậy đâu." Nàng chỉ Lệ Nam Khê: "Ngươi nhìn Tư Tư đi, sống nơi xa lạ, lão công hung ác, phu gia khó chơi. Đến bây giờ cũng chưa được yên ổn sao."



Nghe lời này của nàng, không chỉ Mai Giang Uyển, mà ngay cả Chu Lệ Nương đều không nhịn được bật cười.

"Bình Lan thường ngày thoạt nhìn như không thích nói chuyện, nhưng một khi đã mở miệng a, nhất định sẽ đâm thẳng vào tim người khác." Chu Lệ Nương cười đến không thở nổi, dựa vào người Lệ Nam Khê không dậy nổi.

Bọn họ đang nói chuyện thì Quách ma ma ôm Lập nhi đến. Nhóm nữ tử cũng không thèm đùa giỡn nữa, người nào người nấy đều đi tới trước mặt tiểu tử kia, kinh ngạc nhìn không ngớt.

Lập nhi thực sự rất đáng yêu khiến tất cả mọi người yêu thích. Mấy nữ tử lại càng yêu thích hắn, đợi đến khi Lập nhi ngủ, các nàng mới năn nỉ Lệ Nam Khê dẫn đến giường nhỏ của Lập nhi xem hắn ngủ.

Mai tam lang hôm nay cũng tới nhưng từ đầu đến cuối Mai Giang Ảnh vẫn một mực ở ngoại viện, Lệ Nam Khê không nhìn thấy hắn.

Mãi cho đến khi mặt trời dần ngã về hướng tây, khách nhân mới lục tục rời đi.

Trang thị rời khỏi chỗ của Lệ Nam Khê liền vội vàng chạy tới Khánh Dương Hầu phủ.

Hiện tại ngày sinh của đại nữ nhi Lệ trúc khê đã gần đến, mỗi ngày Trang thị đều phải ghé Hầu phủ xem nữ nhi, xem tình trạng thân thể nàng. Tiểu nữ nhi sinh con bà không kịp ở bên làm bạn, bây giờ đại nữ nhi cũng sắp sinh, bà liền nói với Lệ tứ lão gia tạm thời không trở về Giang Nam, nhất định phải cùng nữ nhi vượt qua cửa ải khó khăn này.

Đợi đến khi quốc công trong phủ an tĩnh lại lần nữa, Lệ Nam Khê mới phân phó người dọn bữa tối lên thì chợt nhận được một tin tức.

Trọng lão phu nhân qua đời.

Tuy sớm biết sẽ có một ngày này, thân thể lão phu nhân không còn chống đỡ được lâu, nhưng cũng không ai ngờ lại đến nhanh như vậy.

Lệ Nam Khê ngồi im một hồi liền thấy Trọng Đình Xuyên vén mành vào phòng. Nàng chậm rãi đứng dậy, gọi một tiếng "lục gia" .

Trọng Đình Xuyên khẽ gật đầu với nàng, rảo qua hai bước cầm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: "Thế nào? Có việc gì sao?"

"Lão phu nhân bà ấy. . ."

"Ừ, cái này sao?" Trọng Đình Xuyên đương nhiên cũng đã nghe được tin tức này, nên mới qua nhìn Lệ Nam Khê một chút. Thấy Lệ Nam Khê quả nhiên vì chuyện này mà mặt mũi buồn rầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ phái người đến đó tặng đồ, có điều ta không tới." Lại nói: "Nàng và Lập nhi cũng không cần đi."

Lệ Nam Khê vẫn có chút bận tâm: "Thế nhưng —— "

"Không sao, những chuyện khác nàng không cần quản, ta sẽ xử lý." Trọng Đình Xuyên khẽ vuốt ve thái dương nàng nói: "Không cần lo lắng."

Có những lời này của hắn, nghe thanh âm trầm thấp của hắn, nàng cảm thấy có nhiều sầu lo hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Lệ Nam Khê thở dài, chậm rãi nở nụ cười: "Được. Đều nghe theo lục gia."

Trọng Đình Xuyên cười khẽ hôn lên khóe môi nàng.

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện thì Nhạc ma ma ở bên ngoài lớn tiếng hỏi: "Gia, bên ngoài khách nhân còn đang chờ, ngài có đi qua nhìn một chút không?"

Tân khách hôm nay hầu như đều đã rời đi, vậy còn người nào đang chờ nữa? Lệ Nam Khê nghi hoặc, đang muốn hỏi hắn thì Trọng Đình Xuyên ở bên đã trả lời.

"Là A Tra." Trọng Đình Xuyên nói: "Hắn nói có việc muốn thương nghị với ta, nên mới ở lâu thêm tí nữa."

Lệ Nam Khê thế mới biết Trọng Đình Xuyên vừa rồi cố ý sang đây xem nàng, cho nên mới để A Tra chờ.

Nàng đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra: "Lục gia đi nhanh đi. Ta không sao đâu."

Trọng Đình Xuyên gật đầu, định rời đi, nhưng hắn vừa đi được hai bước lại đột nhiên quay lại nhìn nàng.

"Nàng cũng đi chung đi." Trọng Đình Xuyên nói: "Chuyện A Tra nói, nàng cũng nghe một chút đi."

Lúc hắn nói lời này trong thần sắc lộ ra vẻ ngưng trọng, Lệ Nam Khê biết hắn không phải nói đùa, liền đồng ý đi với hắn.

Lúc này A Tra đang đợi ở đại sảnh. Tuy thân thể hắn cường tráng, nhưng dẫu sao cũng đã lớn tuổi, đứng một hồi liền cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy ban đầu hắn đi tới đi lui trong phòng, còn bây giờ thì ngồi trên ghế thái sư lẳng lặng chờ.

Lúc hai người Lệ Nam Khê đến, A Tra đang nhìn hoa văn màu trên trần nhà đến xuất thần. Ánh mắt của hắn rất xa xăm, suy nghĩ rõ ràng cũng đã bay xa. Lúc này chẳng biết hắn nhớ tới cái gì đó, khóe môi liền nở một nụ cười hờ hững.

Trọng Đình Xuyên quay đầu lại nhìn Lệ Nam Khê. Lệ Nam Khê nhẹ giọng gọi: "Tiên sinh."

A Tra chợt hoàn hồn.

Trong lúc nhất thời hắn không kịp thu hồi suy nghĩ, lúc nhìn Lệ Nam Khê, vẻ mặt có chút mờ mịt. Có điều nhanh hắn liền nở nụ cười, gật đầu nói: "Lục thiếu phu nhân."

"Hôm nay đông khách, nên không gặp được tiên sinh." Lệ Nam Khê không hề nhắc tới chuyện Trọng Đình Xuyên muốn nàng, chỉ nói: "Không biết tiên sinh muốn uống trà gì? Ta sai người đi pha cho ngài."

A Tra dò xét nhìn Trọng Đình Xuyên, lại nhìn Lệ Nam Khê, cuối than nhẹ một tiếng nói: "Được. Vậy đành làm phiền lục thiếu phu nhân."

Nước trà rất nhanh được mang đến. Ba người mỗi người một chén, lẳng lặng phẩm trà.

Trọng Đình Xuyên khẽ thở phào, quả nhiên là phải gọi Lệ Nam Khê đến. Có nàng ở đây,... ít nhất... bầu không khí sẽ không đến mức biến thành giương cung bạt kiếm.

Uống trà xong, tâm tình của A Tra cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn biết Lệ Nam Khê nhất thời sẽ không rời đi, liền nói với nàng: "Lần này ta có chuyện muốn thương lượng với lục thiếu phu nhân."

Lệ Nam Khê biết đây mới là mục đích Trọng Đình Xuyên bảo nàng tới, chậm rãi đặt chén trà đã uống được phân nửa sang một bên, gật đầu nói với A Tra: "Mời ngài nói."

"Ta muốn dẫn A Dao quay về xem một chút." Nhắc đến chuyện này, thanh âm của A Tra đột nhiên cũng có chút khàn khàn: "Mang nàng đi xem cố hương, mang nàng đi xem hương thân."

Nói thật, Lệ Nam Khê rất tán thành việc này. Trước kia nàng từng đề cập tới chuyện này với Trọng Đình Xuyên, lúc đó Trọng Đình Xuyên vẫn giữ thái độ đồng ý, hiện giờ A Tra nhắc tới, vậy thì Trọng Đình Xuyên cũng sẽ không phản đối.

Thế nhưng tại sao Trọng Đình Xuyên lại muốn nàng đến đây?

Trong lúc nhất thời Lệ Nam Khê không nghĩ ra, liền nói với A Tra: "Đề nghị này rất tốt. Nếu di nương đồng ý, ta sẽ nhanh chóng hỗ trợ an bài xe ngựa hộ tống các ngươi." Thuận tiện cũng chuẩn bị sản vật và quà tặng đưa đi cho tốt.

"Cái này thì không cần." A Tra bỗng đổi giọng, cường ngạnh hơn rất nhiều: "Chúng ta đâu cần những thứ này? Lúc kinh thành vẫn còn kẻ xấu thì thôi. Hiện tại những người đó đã không còn nữa, ta và A Dao trở về căn bản không cần người đi theo!"

Rốt cuộc A Tra cũng phát hiện giọng điệu mình không tốt, liền nói: "Chúng ta là nam nhân Tây Cương, vừa sinh ra đã biết phải bảo vệ tốt thân nhân của mình. Ta một mình xông nhiều năm như vậy cũng không gặp chuyện bất trắc gì, đâu cần phiền phức như vậy!"

Ngụ ý là có hắn bảo hộ muội muội là đủ rồi, căn bản không cần người khác đến giúp đỡ.

Mi tâm của Trọng Đình Xuyên vẫn nhíu chặt, âm trầm nói: "Ta không đồng ý. Nhất định vẫn phải có người bảo vệ. Dù sao các ngươi cũng đã lớn tuổi —— "

"Tuổi tác không quan trọng!" A Tra nhất thời cất cao giọng nói: "Bất cứ lúc nào, ta vẫn có thể bảo vệ nàng thật tốt!"

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên biến đổi, bắt đầu đối chọi gay gắt.

Lệ Nam Khê giờ mới hiểu được, A Tra cảm thấy Trọng Đình Xuyên nhất quyết phải người đi theo là đang nghi ngờ năng lực của hắn. Hắn sinh ra đã ở dân tộc dũng mãnh thiện chiến, bị người khác nghi ngờ năng lực đương nhiên phải tức giận.

Hết lần này tới lần khác Trọng Đình Xuyên người này ăn nói lại bộc trực không biết uyển chuyển, mặc dù là hắn có ý tốt muốn phái người theo để bảo vệ, nhưng cách nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Hai người cứ vậy mà đối chọi nhau.

Lệ Nam Khê cũng hiểu các cục diện này cực kỳ khiến người ta nhức đầu. Nếu giúp Trọng Đình Xuyên thì sẽ khiến A Tra không vui, còn nếu giúp A Tra. . . Nàng lại thực sự nghĩ đề nghị của Trọng Đình Xuyên hết sức cần thiết. A Tra đã lớn tuổi, lại còn có Vu di nương ở trong trạch viện mấy chục năm chưa từng xa nhà đi chung, hai người trên đường vẫn cần phải có người chăm sóc.

Thu Anh không biết nội tình, cho nên vừa rồi Vu di nương đi qua cũng không biết chuyện gì. Hiện tại chợt nghe nói muốn đi tới đó, thần sắc của bà lập tức hơi đổi, có chút thấp thỏm nói: "Đi. . . Tây cương?"

Thấy bà khẩn trương như thế, trái tim của A Tra chợt trầm xuống, dè dặt hỏi: "Muội không muốn đi sao?"

Vu di nương rũ mắt suy nghĩ thật lâu, cuối cũng nói: "Muốn đi."

Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại khiến A Tra mừng rỡ như điên, cười ha ha.

Đợi tiếng cười của hắn ngừng lại, Vu di nương liền nhẹ giọng nói: "Nhưng, ta có chút không dám đi."

"Vì sao?" A Tra biết bà chịu đi cũng đã đủ rồi, những thứ khác hắn không quan tâm nhiều như vậy: "Có ta đi cùng muội, muội cứ yên tâm."

"Ta chưa từng đi xa nhà như vậy." Vu di nương nói, thấy sắc mặt A Tra hơi thay đổi, biết hắn nhớ lại bà không nhớ được "Chuyện cũ", vội nói: "Ít nhất là nhiều năm ở kinh thành ta vẫn chưa từng xa nhà. Đột nhiên phải đi xa như vậy, ta vẫn còn có chút lo lắng."

Lúc Vu di nương nói lời này, bà cúi đầu kéo vạt áo của mình, đầu ngón chân cũng có chút khẩn trương mà rụt lại một cái.

Hiện tại tính tình bà ôn hòa, thậm chí còn có chút nhát gan, đã không còn giống thiếu nữ ngây thơ tùy ý dám nói dám chạy khi đó.

Vào giờ khắc này, A Tra cảm nhận được những thay đổi to lớn do thời gian trôi qua rất rõ ràng.

Hắn sửng sốt một lúc lâu, mới đầu còn có chút lắp ba lắp bắp trông chờ nói: "Đã vậy, thì nhờ quốc công gia còn có lục thiếu phu nhân phái mấy người đưa muội đi có được không?"

Vu di nương nghe nói xong, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn Trọng Đình Xuyên, lại nhìn sang Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê mỉm cười gật đầu.

Vu di nương nhất thời nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo ý cười: "Được. Vậy phiền phức quốc công gia và lục thiếu phu nhân rồi."

Trọng Đình Xuyên hiển nhiên không ngờ người vẫn luôn không có chủ ý như bà hôm nay lại hạ quyết tâm nhanh như vậy, có chút bất ngờ nhìn về phía bà.

Vu di nương nhìn thấy, không khỏi cúi đầu, khẽ giải thích: "Người quốc công gia phái theo dù sao cũng rất tốt. Ta yên tâm."

Nghe một câu "Ta yên tâm" của Vu di nương kia, trong lòng Trọng Đình Xuyên thực sự là bách vị tạp trần. Hắn từ từ mở mắt, nhìn hàng liễu rũ xuống đang đung đưa theo gió ngoài cửa sổ.

Mà Lệ Nam Khê lại bàn với Vu di nương và A Tra đoạn đường này cần những gì gì, có cái gì phải chú ý.

Dù sao cũng phải đi xa như vậy, nhất thời cũng không thể bàn tính thỏa đáng hoàn toàn được. Mắt thấy trời đã tối đen, A Tra ngồi một hồi nữa liền cáo từ rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, A Tra mỗi ngày đều đến quốc công phủ để thương nghị cụ thể mọi chuyện.

Lúc đầu A Tra còn không cảm thấy khó khăn, còn nghĩ Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê chuyện bé xé ra to. Đợi đến khi Lệ Nam Khê bắt đầu bàn tính lộ trình, hắn mới phát hiện dẫn theo Vu di nương đi xa hoàn toàn không hề đơn giản như hắn tưởng tượng. Không nói những cái khác, chỉ riêng ăn mặc, chỗ ở, đi lại, lúc hắn một thân một mình và dẫn theo bà cũng đã khác xa, mọi thứ đều phải lo lắng chu toàn.

Có lẽ là biết mình sắp về cố hương xa cách đã lâu nhìn một chút nên Vu di nương có chút hưng phấn, bình thường đều dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, ngay cả nói năng làm việc cũng thoải mái hơn thường ngày rất nhiều.

Có một lần bà nhìn chân trời xa xa một hồi khá lâu, bỗng hỏi một câu: "Lục thiếu phu nhân, con nói, ban đầu ta chạy tới kinh thành kiểu gì? Đường xa như vậy, sao ta có thể chạy tới?"

Nghe xong lời này, trong lòng Lệ Nam Khê thực sự có chút khổ sở. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, một nữ tử mang theo một tỳ nữ, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành không ai quen biết.

Bà đối với chuyện gặp lại người kia, trong lòng phải mang chấp niệm lớn đến cỡ nào mới có thể một mình đi đến nơi này?

Nhưng tất cả lại bị người ta cố tình đập nát.



Lệ Nam Khê quyết định che giấu mọi suy nghĩ, cười nói với Vu di nương: "Cho nên mới nói ngài rất lợi hại. Lúc này ngài quay về đó nhất định cũng không có vấn đề gì, nhất định sẽ thuận lợi tới nơi. Chúng ta còn ngóng trông ngài sang năm trở lại đây đó."

A Tra ở cách đó không xa, nghe xong lời này liền khoát tay nói: "Không được không được. Năm mới lần này, A Dao sẽ ở với chúng ta. Năm sau ta sẽ đưa nàng trở về." Dứt lời, hắn còn học theo văn nhân kinh thành, cúi người thi lễ thật sâu với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân thanh toàn cho chúng ta đi thôi."

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, Lệ Nam Khê không nhịn được cười, nhưng ghĩ lại cũng thập phần cảm khái.

Cha của A Tra tuổi đã già, cũng không biết còn có thể sống qua mấy mùa trăng nữa. Vu di nương lần này trở lại không biết còn làm bạn với lão nhân gia được bao nhiêu thời gian.

Buổi tối hôm đó, trong lòng Lệ Nam Khê có một việc không bỏ xuống được, phải đến tìm Vu di nương.

Hôm nay trong quốc công phủ mới, Lệ Nam Khê để di nương ở một sân viện riêng. Khung cảnh thập phần thanh u, đủ loại hoa cỏ, Vu di nương rất thích.

Bà tử canh giữ sân viện nhìn thấy Lệ Nam Khê tới, vội vàng vào phòng bẩm báo.

Vu di nương vội vàng khoác thêm xiêm y đi ra đón: "Sao lúc này lục thiếu phu nhân lại tới? Cũng không sai người nói một tiếng để ta đi ra ngoài đón con."

"Không cần khách khí như vậy." Lệ Nam Khê nói: "Con chỉ muốn tới xem một chút thôi."

Nàng và Vu di nương thong thả vừa đi vừa nói, cuối cùng vẫn hỏi: "Di nương có nghĩ tới sau này ở lại Tây Cương luôn không?"

Lời này khiến Vu di nương khiếp sợ không thôi: "Sao thiếu phu nhân lại hỏi như vậy?"

"Chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi." Lệ Nam Khê khẽ than nói.

Ở Tây cương, A Dao là nữ nhi của tộc trưởng, cực kỳ tôn quý.

Ở kinh thành, Vu di nương tuy là mẹ đẻ của Vệ Quốc công nhưng thân phận thiếp thị này vẫn không thể xóa bỏ.

Ban đầu cái suy nghĩ này chỉ ở trong lòng, Lệ Nam Khê tuy nghĩ tới, nhưng không hỏi bà. Hiện tại mắt thấy Vu di nương sắp rời kinh, trong lòng nàng nặng trĩu, cuối cùng vẫn đến hỏi rõ.

Vu di nương lặng lẽ nhìn Lệ Nam Khê, thấy thần sắc nàng thản nhiên không đau khổ cũng không vui, Vu di nương thầm cân nhắc, cuối cùng nói: "Kỳ thực ta cũng từng muốn." Ai lại không muốn vậy đây? Trở lại cố hương khi còn bé, ở lại cố hương thuở nhỏ, vĩnh viễn cũng không rời xa.

Lệ Nam Khê không ngờ Vu di nương sẽ thẳng thắn nói ra, quay sang nhìn bà: "Di nương cảm thấy thế nào?"

"Ta không bỏ xuống được." Vu di nương khẽ lắc đầu: "Không bỏ xuống tất cả mọi thứ ở nơi này được. Cho nên ta vẫn sẽ quay về."

"Mặc dù nơi đó có phụ thân của ngài sao?"

"Phải." Vu di nương trầm ngâm nói: "Ta nghĩ, nếu như chuyến đi này thuận lợi, sau này ta sẽ thường xuyên quay về. Thế nhưng, ta thực sự vẫn muốn ở kinh thành."

Nghe xong lời này của bà, Lệ Nam Khê chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Mắt thấy các nàng đã đi hai vòng sân, trở về trước cửa phòng ngủ của Vu di nương, nàng liền cáo từ bà, rồi chuẩn bị trở về.

"Lục thiếu phu nhân." Vu di nương ở phía sau bỗng nhiên gọi nàng.

Lệ Nam Khê quay đầu nhìn lại.

"Ta nhất định sẽ trở lại, ta thực sự muốn trở về." Vu di nương nghẹn ngào nói: "Ta có lỗi với Xuyên nhi. Thực sự, ta có lỗi với phụ thân, có lỗi với huynh trưởng, nhưng ta cũng có lỗi với Xuyên nhi. Ta nhất định sẽ trở lại."

Lệ Nam Khê đột nhiên cảm thấy tiếng nói có chút nghẹn, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng nàng lại phát hiện nói cái gì cũng không thích hợp.

Nàng nở nụ cười với Vu di nương rồi mới từ từ ra khỏi viện.

Mới ra khỏi cửa viện, nàng liền thấy một thân ảnh cao lớn trong bóng tối bên cạnh. Nam tử lẳng lặng đứng ở đó , quay đầu nhìn một hướng khác trong viện, lặng yên không một tiếng động.

Cũng không biết hắn đến đây lúc nào.

Nhưng nàng biết, các nàng nói chuyện bên trong, hắn đều nghe thấy.

"Đi thôi." Lệ Nam Khê tiến lên, nhẹ nhàng kéo tay của Trọng Đình Xuyên, bước từng bước cùng hắn quay trở về.

Ngày A Tra và Vu di nương rời đi, Hồng Hi đế cố tình lặng lẽ xuất cung tiễn hai người.

Hồng Hi đế mặc thường phục thoạt nhìn bớt đi một chút sắc bén, lại thêm vài phần nho nhã thản nhiên. Nhìn thấy Vu di nương đang nói lời cáo từ với từng thân nhân, hắn cố tình đến tìm Vu di nương nói: "Ta có mấy câu muốn nói với nàng."

A Tra cảnh giác nhìn hắn một cái.

Vu di nương cười đồng ý, đi với hắn tới bên dưới cây ngô đồng bên cạnh.

A Tra không vui, nhưng hắn biết người nọ là đế vương, hơn nữa muội muội cũng đã đáp ứng rồi. Vì vậy hắn chỉ có thể cung kính tùy ý muội muội đi theo người nọ đến một bên kia.

Có điều tuy hai người đã đứng dưới tàng cây nhưng cũng không biết phải nói gì cho phải.

Sau một hồi im lặng, Hồng Hi đế đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ giọng nói: "Nhớ về. Kim Ngọc Kiều còn nhớ chứ? Nữ tử kinh thành rất thích đi tới đó. Đặc biệt mùa hè mặc váy sam, các nữ hài tử rất thích nơi đây. Mùa hè sang năm nếu nàng ở kinh thành, không bằng lên cầu xem?"

Lời này khiến Vu di nương chợt ngây ngẩn cả người.

Bà luôn cảm thấy lời này giống như đã từng nghe. Hình như có người từng thì thầm ở bên tai bà, nói Kim Ngọc Kiều đẹp thế nào.

Bà vội vàng lắc đầu, xua những suy nghĩ này đi, rồi ngẩng đầu lên. Lúc này bà mới phát hiện sắc mặt của nam nhân trước mặt rất khó coi.

Vu di nương vội hỏi: "Có thể. Không phải là ta không chịu. Chỉ là vừa rồi đột nhiên cảm giác được đầu óc khó chịu, nên mới. . ."

Vẻ mặt Hồng Hi đế từ từ chuyển biến tốt, gật đầu nói: "Đã vậy, nhớ về. Ta, ừ, chúng ta đều đang chờ nàng." Hắn tiện tay chỉ về phía Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê bên kia.

Vu di nương cười chào hắn một cái, rồi lên xe ngựa.

. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, người ta còn không nhận ra thời gian đang trôi, đảo mắt một cái đã tới năm mới, rồi sang xuân.

Tổng thống lĩnh ngự lâm quân đã lớn tuổi, cuối năm liền xin từ chức với Hồng Hi đế, Hồng Hi đế vẫn không đồng ý. Sang xuân, thấy ý tổng thống lĩnh đã quyết, hoàng thượng cuối cùng cũng gật đầu. Sau đó chức tổng thống lĩnh liền giao cho Vệ Quốc công vốn đang làm tả thống lĩnh.

Trọng Đình Xuyên làm tổng thống lĩnh được ba, bốn tháng là sắp tới sinh thần một tuổi của Lập nhi. Hiện tại, Lập nhi đã lớn hơn rất nhiều, đã có thể đứng lên còn có thể ô ô nha nha nói mấy từ giản đơn.

Mỗi ngày Trọng Đình Xuyên sau khi về đến sẽ chơi với hài tử một hồi. Kết quả là buổi tối Lập nhi nhất định phải chơi với phụ thân xong mới bằng lòng đi ngủ, nếu không gặp được Trọng Đình Xuyên hắn sẽ không nhắm mắt.

Nhưng mấy ngày gần đây Trọng Đình Xuyên thường xuyên bị Hồng Hi đế giữ lại trong cung đến tối muộn mới trở về.

Hồng Hi đế cũng không có chuyện gì, thường xuyên lôi kéo Trọng Đình Xuyên uống rượu với hắn. Cũng không nói tại sao lại uống, chỉ bày một bàn thịt rượu, hai người yên lặng đối ẩm.

Cũng may tửu lượng của Trọng Đình Xuyên khá tốt, mỗi lần đều là thần thanh khí sảng về nhà.

Thế nhưng một hai ngày thì thôi, giằng co đến bảy, tám ngày Lệ Nam Khê cũng không khỏi thấp giọng oán trách vài câu: "Hoàng thượng gần đây sao vậy? Tự dưng bắt đầu thích uống rượu."

"Thế nào? Còn muốn bắt đầu quản chuyện của hoàng thượng sao?" Trọng Đình Xuyên ôm eo nàng, ghé vào tai nàng cười nhẹ, lại ngửi một cái bên cổ nàng, khẽ thở dài: "Thơm quá."

Lệ Nam Khê vội vàng đẩy hắn một cái: "Ta nào dám quản chuyện của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng lôi kéo người khác uống rượu, ta nhất định sẽ mặc kệ." Nhưng hắn lại lôi kéo phu quân nàng cùng uống, nàng oán giận vài câu cũng dễ hiểu: "Hơn nữa chàng xem, Lập nhi càng ngày càng ngủ trễ."

Trọng Đình Xuyên nghe nàng oán giận xong, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều mang ý cười vui vẻ: "Hóa ra là lo lắng cho Lập nhi chứ không phải ta."

Lệ Nam Khê vừa nghe lời này liền huých hắn một cái rồi xoay người rời đi, không thèm để ý đến hắn.

Trọng Đình Xuyên vội vàng kéo nàng lại, lại ôm chặt nàng, thấy nàng giãy dụa, hắn liền để cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đang lo lắng cho một người. Vừa hay, chúng ta cũng đang lo lắng cho người đó."

Nghe nói lời này, Lệ Nam Khê lập tức an tĩnh lại, không giãy dụa nữa.

Từ sau khi trở về Tây Cương, Vu di nương vẫn chưa từng quay lại. Những người hộ tống bà trở về lúc đó cũng đã quay lại từ lâu. Chỉ vì A Tra và phụ thân của bọn họ đảm bảo nói, nhất định sẽ tự mình phái người đưa bà trở về.

Nếu như bà nguyện ý.

Mắt thấy mùa hạ sắp đến rồi, khi ấy bà nói qua năm sẽ trở lại đã là chuyện không thể nào từ lâu, cũng không biết lời nói lúc đó có còn làm được hay không.

Lệ Nam Khê trấn an nói: "Tây Cương xa như vậy, trở về một chuyến cũng không dễ dàng. Tới tới lui lui sẽ hao tổn rất nhiều thời gian, bà ấy ở lại thêm ít ngày nữa rồi sau này sẽ trở về thôi."

Hai người vốn chỉ nghĩ là năm mới không trở lại thì có lẽ thanh minh sẽ trở lại. Kết quả là đều không có. Sau đó lại nghĩ lẽ nào tiết đoan ngọ sẽ trở về? Nhưng mà cũng không có.

Hiện tại đã sắp đến sinh thần của Lập nhi, hai người đều ăn ý không nhắc lại đề tài này. Chỉ là đêm nay nhắc tới Hồng Hi Đế nên mới nói vài câu.

Trọng Đình Xuyên khẽ gật đầu một cái, Lệ Nam Khê liền lôi kéo hắn đi tới nhìn một bàn để mấy món đồ nhỏ: "Đây đều là chuẩn bị cho ngày mai Lập nhi dùng lúc chọn đồ vật đoán tương lai. Quốc công gia nhìn một cái xem có hợp không."

Trên bàn này thứ gì cũng có, có mấy cuốn sách, cây kiếm nhỏ, cây cung nhỏ, sổ sách nhỏ.

Trọng Đình Xuyên nhìn từng cái một, đầu ngón tay xẹt qua cây kiếm nhỏ làm bằng gỗ đào, hắn đang muốn cầm lên liền nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp mất trật tự, ngay sau đó giọng nói của Nhạc ma ma truyền đến.

"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!" Bà ở ngoài gọi liên tục.

Lệ Nam Khê giương giọng đáp, hỏi: "Chuyện gì?"

"Vu di nương, Vu di nương đã trở về, đã đi đến đầu ngõ."

Lệ Nam Khê nghe xong liền liếc mắt nhìn Trọng Đình Xuyên cùng hắn đi ra ngoài. Đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở đằng xa kia, hai người mới ngừng lại.

Tin tức truyền đi rất nhanh, người nhà đều đã tới rồi.

Bọn họ thấy Trọng Lệnh Nguyệt mừng rỡ chạy đến nhào vào trong lòng bà, thấy Trọng Lệnh Bác trề môi lẩm bẩm lôi kéo tay bà, kéo bà đi tới đây. Ngô thị ở bên càu nhàu cái gì đó, lúc bà đứng không vững, bước chân lảo đảo còn giúp đỡ bà.

Lệ Nam Khê nhìn cảnh tượng này, lặng lẽ kéo tay Trọng Đình Xuyên lại, tiếp tục đi tới bên đó.

"Lục gia."

"Ừ?"

"Lúc nào lục gia rảnh rỗi, chúng ta cũng đi Tây Cương xem đi?"

". . . Được thôi."

( Hoàn toàn văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play