Biệt uyển Hồng Hi đế
chọn nằm ở ngoại ô phía đông kinh thành. Mặc dù là biệt uyển hoàng gia
nhưng lại rất ít người biết chỗ này là của ai.
Diện tích chỗ này không quá lớn, chỉ bằng một nửa quốc công phủ nhưng xung
quanh lại rất yên tĩnh. So với quốc công phủ to lớn rộng rãi thì nơi này lại có phần thanh nhã hơn.
Ngay khi bước vào cửa viện đã có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa. Nhìn
sang hai bên đường liền thấy trên những cây cao đầy những khóm lông nhỏ, điểm xuyết giữa những cành lá. Tán cây được điểm tô bằng một màu hồng
nhạt mềm mại. Nhìn kỹ lại mới phát hiện những đám lông màu hồng nhạt này vốn là những bông hoa nhỏ.
"Hợp hoan?” Lệ Nam Khê nhìn thấy thì rất kinh ngạc: “Vậy mà lại là hoa hợp hoan.”
Hoa hợp hoan rất hiếm. Hơn nữa, hai bên đường đều toàn là hoa này, đưa mắt
nhìn cả biển hoa hồng nhạt, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy mới thật
sự khiến Lệ Nam Khê khiếp sợ.
Trọng Đình Xuyên đang đi bên cạnh Lệ Nam Khê, nghe nàng khẽ cảm thán liền liếc nhìn xung quanh: "Nàng thích loại hoa này sao?"
"... Không tệ."
"Nếu nàng thích thì nói ta, ta cho người trồng nhiều một chút trong quốc công phủ."
Lệ Nam Khê biết nếu nàng nói mấy thứ chém giết trên chiến trường với cái
tên "mãng phu" này thì còn có thể nhưng nếu nói cho hắn hiểu rõ chuyện
cả biển hoa màu hồng nhạt như thế này đem lại một lực rung động như thế
nào.
Cuối cùng, nàng chọn cách nói gọn
gàng dứt khoát hơn: "Hoa này chỉ trông đẹp mắt thôi, nếu trồng thật
trong phủ thì không có lời."
Trọng Đình Xuyên đang định gọi Thường An đến an bài chuyện này, nhưng thấy nàng không có hứng liền từ bỏ ý định này.
Ngũ gia Trọng Đình Phàm ở bên cạnh lại mỉm cười nói: “Kỳ thực lục thiếu phu nhân là bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc thôi.” Hắn quay sang Lệ Nam Khê, ôn hòa cười cười: “Lần đầu ta thấy cũng vậy."
Trọng Đình Xuyên hơi nhướng mày, không tin lắm "nga" một tiếng, giống như
đang thắc mắc. Có điều bị Lệ Nam Khê kéo kéo ống tay áo, cuối cùng hắn
cũng không mở miệng ngắt lời Trọng Đình Phàm.
Trọng Đình Xuyên bị Lệ Nam Khê nhắc nhở nên dừng tay, nhưng người bên cạnh lại không chịu bỏ qua.
Ngũ thiếu phu nhân Ngô thị nhanh chân đuổi theo, liếc mắt nhìn ba người vừa trò chuyện phiếm liền lớn tiếng nói: "Ngũ gia quả thật là một người nho nhã. Lục thiếu phu nhân yêu hoa ai ai cũng biết chuyện này. Nhưng không biết ngũ gia cũng thích hoa từ bao giờ?"
"Ngươi đừng có vì phụ họa theo lục thiếu phu nhân mà nới vậy chứ." Nàng ta
liếc mắt nhìn Trọng Đình Phàm: "Hay là ngũ gia ngươi vẫn thích hoa, chỉ
là ta kiến thức nông cạn chưa bao giờ phát hiện ra?"
Lời này của Ngô thị vừa ra khỏi miệng lập tức đắc tội với hai người. Mặc dù thoạt nhìn nàng ta giống như đang nói Trọng Đình Phàm không đúng, nhưng từng câu từng chữ đều dính lên người Lệ Nam Khê, ngấm ngầm khiến người
khác khó chịu trong lòng.
Trọng Đình Phàm ngay lập tức nổi giận, thấo giọng quát: "Đủ rồi!"
Ngô thị thấy hắn bỏ mặc mình vốn dĩ đã không vui, bây giờ lại thấy hắn hô
to gọi nhỏ với mình, trong lòng càng không thoải mái, đanh đá nói:
"Trọng Đình Phàm, ngươi là đồ không có lương tâm, ta sinh cho ngươi hai
hài tử, vậy mà ngươi lại dám mắng ta!"
Nói xong liền bày bộ dạng không chịu để yên, muốn tranh chấp với Trọng Đình Phàm.
Những người hầu hạ trong biệt viện đều từ trong cung ra, hiếm khi nhìn thấy
nữ tử "hoạt bát" như vậy, thấy bộ dạng không chịu khuất phục của Ngô
thị, nghe giọng điệu chói tai của nàng ta, bọn họ liền cúi đầu.
Trọng Đình Phàm đỏ mặt, nhưng Ngô thị lại không nhận thấy ánh mắt của người
khác đang nhìn mình, vẫn muốn tranh cãi không để yên.
Lúc này, bên cạnh nàng ta truyền đến một thanh âm cực kỳ lãnh đạm: "Đủ rồi. Một vừa hai phải thôi."
Lời nói lạnh như băng của Trọng Đình Xuyên vừa dứt, hắn lại liếc mắt nhìn
nàng ta: "Nếu như ngươi còn muốn sống sót quay về thì thu liễm một chút
cho ta. Ngươi không cần mặt mũi nhưng quốc công phủ vẫn cần, không muốn
bị ngươi liên lụy."
Ngụ ý chính là một mình ngươi mất mặt là được rồi, đừng có liên lụy quốc công phủ cùng mất mặt với ngươi.
Tuy giọng điệu của Trọng Đình Xuyên không lớn nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, Ngô thị lập tức bị dọa đến á khẩu.
Hồi đó, Trọng Đình Xuyên trong cơn tức giận đá nàng ta một cái, nàng ta vẫn còn nhớ rõ. Nếu hỏi nàng ta trên đời này nàng ta sợ ai nhất thì đó
chính là Trọng Đình Xuyên.
—— Vị quốc công gia này lòng dạ ác độc, không có một chút nể nang tình cảm.
Ngô thị có chút khiếp đảm, bước chân chầm chậm, cách Trọng Đình Xuyên xa
một chút mới dám thở phào nhẹ nhõm. Ổn định lại suy nghĩ, Ngô thị mới
hiểu được ý tứ trong lời nói của Trọng Đình Xuyên.
Ngô thị bị châm chọc, nhất thời ủy khuất, vành mắt đỏ hoe, rề rà đi theo đằng sau Vu di nương.
Vu di nương mặc dù là trưởng bối, nhưng thân phận của bà không cao. Tuy
lúc trước Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê chờ bà đi cùng, nhưng bà vẫn
nhất quyết đi ở cuối cùng. Lệ Nam Khê không lay chuyển được bà, còn
Trọng Đình Xuyên một chữ cũng không chịu nói giúp nàng, cuối cùng nàng
chỉ có thể tùy ý bà.
Trọng Lệnh Bác và
Trọng Lệnh Nguyệt hôm nay đều mặc y phục mới tinh, được Vu di nương mỗi
tay nắm một người, dẫn đi về phía trước.
Trọng Lệnh Bác mặc một chiếc áo choàng cổ tròn, đường viền màu lá tùng bằng
vải sa tanh, đôi tay nhỏ chắp sau lưng, cực kỳ đắc ý. Còn Trọng Lệnh
Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, thêu chỉ bạc, nép chặt vào
bên người Vu di nương, trông rất nhu thuận khả ái.
Ngô thị không thèm để ý đến hai hài tử, chỉ nói với Vu di nương: "Di nương, tính tình của ngũ gia càng ngày càng kém. Khi nào ngươi rảnh rỗi nhớ
nói chuyện với hắn đi."
Vu di nương biết
tính tình nhi tử mình, cũng biết nhi tức này không được như ý sẽ không
chịu bỏ qua, liền áy náy mỉm cười nói với Ngô thị: "Thiếu phu nân thông
cảm một chút."
Ngô thị không dám phát uy
trước mặt Trọng Đình Xuyên, nhưng lúc đối với Vu di nương lại không
khách khí như vậy, hừ một tiếng nói: "Ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho
hắn. Người như hắn, càng cho hắn sắc mặt tốt hắn lại càng vô pháp vô
thiên."
Bên cạnh vẫn còn có người của biệt phủ dẫn đường. Người nơi này rất quy củ, tư thái cũng rất cung kính, chưa từng thay đổi.
Rõ ràng là những người ở đây đã được huấn luyện rất tốt. Nói không chừng,
thân phận của chủ nhân chỗ này thực sự không tầm thường.
Nhưng ngay cả trong tình cảnh như vậy, Ngô thị vẫn không hiểu quy cũ lễ nghi như trước.
Ở trong quốc công phủ, Trọng Đình Phàm chỉ làm như không thấy Ngô thị,
nhịn một chút là xong. Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên không muốn nhịn
nữa, dưới cơn tức giận liền quay lại quát lên: "Ngươi đừng không có biết tốt xấu! Nếu ta thật sự hạ quyết tâm tàn nhẫn thì ngươi đã sớm không
còn là người Trọng gia nữa rồi!"
Trọng Đình Phàm là người ôn hòa, không dễ nổi nóng. Ngay cả khi tức giận cũng ít khi lớn tiếng mắng người như vậy.
Ngô thị bị hắn dọa đến sợ hãi, sững người một lát, nàng ta mới nặng nề xuy
một tiếng, rồi cười lạnh nhưng không tiếp tục náo loạn.
"Đáng.” Trọng Lệnh Bác ở bên lạnh lùng nói.
Ngô thị nghe thấy liền đập một phát vào gáy hắn: "Nói cái gì đó!"
"Ta nói là đáng đời ngươi!" Trọng Lệnh Bác cười lạnh nói: "Chỉ một mình
ngươi không đúng mực đã ném hết mặt mũi nhà người khác. Khó trách cha ta không muốn ngươi!"
"Cha ngươi không muốn ta?” Thấy nhi tử nhà mình dám răn dạy mình, Ngô thị đã hoàn toàn nổi
giận, gào lên với Vu di nương bên cạnh: "Ngươi xem, tiểu tử thối đó đúng là vô pháp vô thiên. Hôm nào ta phải đánh cho hắn một trận no đòn mới
được!"
Trọng Lệnh Bác chen vào tiếng la hét của Ngô thị: "Sao ngươi có thể tùy tiện đánh người? Ta sẽ nói cho tổ mẫu biết!"
Ngô thị còn muốn nói thêm, nhưng cách đó không xa đã vang lên một tràng
cười sang sảng: "Tiểu tử này còn hiểu không ít chuyện, bị ủy khuất còn
biết đi nói cho người lớn biết. Ngươi tên gì?"
Nghe giọng nói này, tất cả mọi người đều sững sờ, vội vã quay sang, cúi người vấn an người đang đến.
Ở đây chỉ có Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê nhận ra Hồng Hi đế, mặc dù
Trọng Đình Phàm cũng là con cháu Trọng gia nhưng hắn lại là thứ tử, căn
bản chưa từng được quân vương triệu kiến, mà Ngô thị cũng chưa từng thấy qua đế vương.
Trước đó Hồng Hi đế đã dặn dò trước, không cần nói ra thân phận của hắn cho nên Lệ Nam Khê và
Trọng Đình Xuyên chỉ hành lễ con cháu chứ không hành đại lễ với quân
vương.
Mọi người chỉ biết vị Hồng lão gia mời bọn họ đến là "bằng hữu" của Vệ quốc công, thoạt nhìn còn có vẻ
thân thiết, còn lại thì không biết rõ cho nên cũng chỉ làm theo quy củ
thường ngày.
Hồng Hi đế gật đầu với mọi người.
Hắn bước đi chậm rãi, liếc mắt nhìn Vu di nương xong liền quay sang Trọng Lệnh Bác: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"
Trọng Lệnh Bác ban đầu bị tiếng cười uy nghiêm của hắn làm cho choáng váng,
rụt cổ không dám nói gì. Hiện tại thấy hắn cố tình hỏi mình, Trọng Lệnh
Bác lúc này mới ngẩng đầu lên vỗ ngực nói: "Trọng Lệnh Bác. Bác trong
bác học đa tài."
"Nga, bác học đa tài.” Hồng Hi đế mỉm cười: “Vậy ngươi có biết khiển trách mẫu thân mình là bất hiếu không?"
"Ta biết." Trọng Lệnh Bác vò đầu bứt tóc: “Nhưng nương ta làm sai, ta cũng không thể không nói bà ấy."
Hắn từ trước đến nay không sợ trời, không sợ đất, bây giờ thấy vị lão gia
gia này hòa nhã dễ gần, hắn càng lớn gan nói: "Ngươi xem, bà ấy cãi nhau với cha ta. Là bà ấy sai, nhưng lại không thừa nhận, ta cũng không thể
mặc kệ chứ."
"Đúng là nên quản. Nhưng có
quản cũng để ý cách thức một chút." Ánh mắt lạnh thấu xương của Hồng Hi
đế lướt qua Ngô thị: "Hô to gọi nhỏ với trưởng bối, loại hành vi này sẽ
khiến người khác khinh thường."
Khuôn mặt của Ngô thị đỏ bừng vì xấu hổ.
Mặc dù vì Hồng lão gia này đang răn dạy Trọng Lệnh Bác nhưng nàng ta lại mơ hồ có cảm giác vị Hồng lão gia này thoạt nhìn như đang nói Trọng Lệnh
Bác sai nhưng thật ra là mượn việc này để trách cứ nàng ta.
Lẽ nào hắn không quen nhìn thấy nàng ta "hô to gọi nhỏ" với Vu di nương?
Ngô thị muốn nói Vu di nương là một thiếp thị, đích mẫu còn đang ở quốc
công phủ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hồng lão gia nếu đã muốn mời các nàng
đến đương nhiên là phải biết chuyện này.
Ngô thị nghĩ có lẽ mình nghĩ nhầm nên cũng không phản bác. Chỉ là Hồng lão gia cực kỳ uy nghiêm, nàng cũng không tranh cãi nữa.
Mặc dù nàng ta đã thu liễm, nhưng Trọng Đình Phàm đã hoàn toàn nổi giận vì
những chuyện vừa rồi, thậm chí còn không thèm để ý đến nàng ta.
Ngô thị cảm thấy cực kỳ ủy khuất, mắt thấy vị Hồng lão gia kia và Vệ quốc
công đi tuốt đằng trước, nàng liền đi chậm lại vài bước tố khổ với Lệ
Nam Khê.
"Lục thiếu phu nhân, ngài xem
tính tình thối của ngũ gia. Nào có ai giống như hắn chứ." Hai mắt Ngô
thị đỏ bừng: "Hắn đối xử với ai cũng rất hiền hòa, chỉ có đối với ta là
cực kỳ tệ. Ngài nói xem, hắn tốt với người ngoài nhưng lại tệ bạc với
người nhà, ngài có thấy không?"
Dứt lời,
Ngô thị lại nhìn thân ảnh cao to bên cạnh Hồng lão gia, có chút tức
giận: "Ngài xem quốc công gia, hung dữ thì hung dữ, nhưng... ít nhất...
lại đối xử với ngài rất tốt."
Mặc dù quan hệ giữa Ngô thị và Trọng Đình Phàm rất bình thường, quan hệ với Vu di
nương cũng bình thường nhưng gần đây lại khá thân thiết với Lệ Nam Khê,
cho nên lúc nàng ta nói chuyện với Lệ Nam Khê cũng tương đối thành thật.
Lệ Nam Khê cũng không biết phải nói thế nào với nàng cho tốt, suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu ngũ thiếu phu nhân muốn ngũ gia đối tốt với ngươi
thì ngươi thử đối tốt với ngũ gia, đối tốt với Vu di nương trước."
Ngô thị thờ ơ nói: "Ta đối với hắn có chỗ nào không tốt? Ta bận chuyện
trong phòng, ngoài phòng, lại bận bịu chuyện của hài tử. Ngoài ra ta
cũng không làm gì không tốt với Vu di nương. Mấy năm ở nhà, ta và mẫu
thân đối xử với di nương còn không bằng ta đối với di nương bây giờ. Có
cái gì không đúng?"
Hiếm khi nàng ta
thành thành thật thật nói chuyện với Lệ Nam Khê. Những lời như vậy, Lệ
Nam Khê lần đầu tiên nghe được từ trong miệng nàng ta.
Mắt thấy Trọng Lệnh Bác kéo Vu di nương, Vu di nương kéo Trọng Lệnh ở đằng
xa, mấy đại nam nhân cũng ở xa phía trước, chắc chắn xung quanh không ai có thể nghe được hai người, Lệ Nam Khê mới thoáng quay sang Ngô thị.
"Ngũ thiếu phu nhân đừng nghĩ như vậy.” Lệ Nam Khê nói: “Di nương trong nhà
ngươi là người không liên quan nên không cần quan tâm. Nhưng Vu di nương là mẹ ruột của ngũ gia. Di nương đối xử với Nguyệt nhi như thế nào? Đối xử với ngũ gia như thế nào? Bà ấy đã tận tâm tận lực, ngươi cũng nên
tôn trọng bà ấy một chút."
Mi tâm của Ngô thị nhíu chặt: "Nhưng mẫu thân đối xử với ta rất tốt. Hơn nữa mẫu thân đã nói..."
"Mẫu thân" trong miệng nàng ta tất nhiên là chỉ Lương thị.
Lệ Nam Khê thấy nàng lại nhắc tới Lương thị, cũng có chút tức giận: "Nếu
ngũ thiếu phu nhân một lòng với phu nhân, không nghe lời ta thì ta không có gì để nói nữa. Lòng người đều là thịt, người nào tốt thật, người nào không phải tốt thật, ngươi suy nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được."
Ngô thị thầm suy nghĩ mấy lời này trong lòng, có chút khó hiểu, định hỏi kỹ lại nhưng Lệ Nam Khê đã đi trước mấy bước về phía mấy người Vu di
nương.
Hồng Hi đế nói mấy câu với hai huynh đệ Trọng Đình Xuyên xong liền bảo Trọng Đình Xuyên đưa mọi người tùy ý đi dạo xung quanh.
Vừa rồi, mặc dù Hồng Hi đế hầu hết đều nói chuyện với Trọng Đình Xuyên,
nhưng Trọng Đình Phàm nghe hai người bọn họ không cố kỵ bàn tình hình
chính trị đương thời, không khỏi có hơi kinh hãi. Đợi đến khi Hồng Hi đế đã đi xa mới hỏi Trọng Đình Xuyên: "Vị Hồng lão gia này có lai lịch như thế nào?"
Không nói những cái khác, chỉ
nói việc hôm nay có thể đến dự tiệc chiêu đãi này, Trọng Đình Xuyên còn
đặc biệt đến quốc tử giám một chuyến xin nghỉ cho Trọng Đình Phàm.
Nhưng Hồng Hi đế đã hạ lệnh từ trước, Trọng Đình Xuyên không thể nói rõ với hắn, chỉ nói: "Một người có quyền lực."
Nói đến đây vẫn chưa rõ ràng, Trọng Đình Phàm liền hoàn toàn từ bỏ ý định hỏi tới, khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Hồng Hi đế cách xa hai người một chút liền đi tới chỗ bọn hài tử.
Lại nói mấy câu với Bác nhi rồi hỏi Vu di nương: "Nàng thấy hoa ở đây thế nào? Có thích không?"
“Rất đẹp.” Vu di nương biết Trọng Lệnh Nguyệt sợ Hồng lão gia, Hồng lão gia
vừa đi tới nàng liền nấp sau lưng bà, liền đưa tay ra sau vỗ nhẹ vào
cánh tay của Trọng Lệnh Nguyệt để trấn an, rồi nói với Hồng lão gia: “Ta rất thích hoa hợp hoan, nhìn rất đẹp."
Hồng Hi đế vui mừng, cười lớn gật đầu.
Tiếng cười lớn của hắn khiến Trọng Lệnh Nguyệt và Trọng Lệnh Bác càng thêm
căng thẳng, hai đứa trẻ bắt đầu nhích tới nấp sau lưng Vu di nương.
Hồng Hi đế muốn bảo Chu công công mang hai đứa trẻ đi, nhưng lại cảm thấy
nếu không có hai người bọn chúng, chỉ sợ hắn không có cách nào yên ổn
nói chuyện với Vu di nương như vậy, dù sao thì Trọng Đình Phàm và Ngô
thị cũng đang ở đây. Nếu hắn cố tình nói chuyện với một mìn bà, sợ là sẽ bị người khác chú ý.
Chỉ là tiểu tử kia rất tinh quái, nếu ở trước mặt hắn nói gì đó chỉ sợ hài tử này sẽ nghe thấy.
Hồng Hi đế quay sang liếc mắt nhìn Chu công công.
Chu công công hiểu ý liền kêu một ma ma cùng đi tới, hai người cầm kẹo dỗ
Trọng Lệnh Nguyệt và Trọng Lệnh Bác đến chỗ bọn họ. Bọn hắn cũng không
đi đâu xa, chỉ ở phía sau Hồng Hi đế và Vu di nương, mặc dù bọn nhỏ
không nghe được hai người lớn ở phía trước đang nói gì nhưng thoạt nhìn
thì thấy bọn nhỏ vẫn ở gần bọn họ
Hồng Hi đế lúc này mới hỏi Vu di nương: “Xem ra nàng sống ở quốc công phủ không quá tốt?” Nhưng suy nghĩ lại, hắn cảm thấy câu này quá thân thiết. Để
Vu di nương không nghĩ nhiều, hắn lại nói: “Ta thấy bọn nhỏ không dễ
quản lắm."
Vu di nương cười nói: "Cũng không có gì không tốt. Bọn nhỏ đều đã lớn, chỉ cần nhìn bọn chúng sống tố là ta đã mãn nguyện rồi."
“Tính tình nàng cũng tốt quá rồi!” Hồng Hi đế nói một câu như vậy xong liền hỏi: “Tương lai nàng có dự định gì không?"
Vu di nương không hiểu lời này của hắn là có ý gì, nhưng ngẫm lại một câu
Hồng lão gia vừa mắng Trọng Lệnh Bác, bà nghĩ vị lão gia này có lẽ là
đang hỏi bà có dự định dạy dỗ hài tử như thế nào liền nói: “Cứ như vậy
thôi. Bọn nhỏ ngày càng lớn cũng dần hiểu chuyện hơn. Sau này sẽ ngoan
hơn."
Hồng Hi đế không khỏi im lặng.
Nói thật, vừa rồi hắn cách đại môn không xa, hắn biết Trọng Đình Xuyên xưa
nay nhạy bén nhất định là đã chú ý đến hắn, còn những người bên cạnh
đương nhiên là không để ý tới.
Thật ra,
bất luận là hành động ẩn trốn lúc trước của hắn, hay lần này muốn mời
người đến làm khách, tất cả đều chỉ là muốn xem nàng hiện tại sống thế
nào thôi.
Rất rõ ràng là nàng sống không được tốt.
Sự thật này khiến trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hồng Hi đế có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong tình cảnh hiện tại, bất kể là hắn nói gì hay nói như thế nào đều không thích hợp.
Hai người cứ vậy trầm mặc đi tiếp, nhìn thấy đoạn đường sắp hết, mọi người
chuẩn bị vào trong viện. Hồng Hi đế đang định đi tìm Trọng Đình Xuyên,
nhưng vừa tiến lên một bước liền nhớ đến ban nãy Vu di nương mới gọi hắn một tiếng "Hồng lão gia".
Hồng Hi đế lắc đầu với nàng: "Nàng không cần gọi giống bọn họ."
Vu di nương ngẩn người. Bọn họ cũng gọi hắn là Hồng lão gia, nhưng hắn lại không cho bà gọi giống bọn họ... Vậy bà nên gọi là gì đây? Nghĩ tới
nghĩ lui, Vu di nương cuối cùng cũng nhớ tới ngày hôm đó ở trên Kim
Lương Kiều, hắn đã nói trong tên hắn có một chữ "Kiên".
Vu di nương thử gọi: "Kiên lão gia?"
Khuôn mặt của Hồng Hi đế giãn ra, cười nhẹ "ừm" một tiếng rồi đi về phía trước.
Nhìn thấy Hồng Hi đế đã đi xa, Lệ Nam Khê và Ngô thị mới đi tới bên cạnh Vu di nương.
Vừa rồi Lệ Nam Khê và Ngô thị không có gì để nói, chỉ đơn giản đi tìm bọn
nhỏ, nhưng đi được vài bước, nàng liền phát hiện đã có người đã đến đó
nhanh hơn nàng.
Nhìn thấy Hồng Hi đế đi
tới đó, Lệ Nam Khê đương nhiên dừng chân, không đi qua. Mắt thấy Ngô thị sắp đuổi tới nàng, Lệ Nam Khê liền định tránh đi, đúng lúc này Trọng
Đình Xuyên đến tìm nàng, Lệ Nam Khê lập tức vui vẻ nắm tay hắn đi về
phía trước.
Dù sao Ngô thị cũng e ngại
Trọng Đình Xuyên nên không dám tiếp tục đi tới truy hỏi Lệ Nam Khê.
Nhưng nàng ta và Trọng Đình Phàm vừa nhìn mặt nhau đã cảm thấy chán
ghét, cho nên một người đi đằng trước phu thê Trọng Đình Xuyên, còn một
người đi đằng sau phu thê Trọng Đình Xuyên, không ai thèm phản ứng ai.
Mãi cho đến khi sắp vào tới viện, Hồng Hi đế mới bước qua đó trước, lúc đó
Lệ Nam Khê và Ngô thị mới đi đến bên cạnh Vu di nương.
Ban đầu, Hồng Hi đế bày ba bàn tiệc trong sân, một bàn là để hắn và Trọng
Đình Xuyên ngồi, một bàn là Trọng Đình Phàm và Trọng Lệnh Bác, còn bàn
cuối cùng là dành cho Lệ Nam Khê, Vu di nương, Ngô thị và Trọng Lệnh
Nguyệt.
Có điều sau khi nhìn thấy thái độ không tốt của Ngô thị đối với Vu di nương vừa rồi, Hồng Hi đế tức giận
nữ nhân không biết chừng mực kia, bèn sai người kê thêm một cái bàn nhỏ
nữa để chiêu đãi Ngô thị, còn cái bàn lúc trước để cho Lệ Nam Khê, Vu di nương và Trọng Lệnh Nguyệt ngồi với nhau.
Ngô thị đột nhiên cảm nhận được tư vị bị cho ra rìa, nhất thời cảm thấy ủy
khuất. Phải biết rằng, nàng ta đến quốc công phủ nhiều năm vẫn luôn hành sự như vậy, Lương thị chưa từng nói nàng ta không đúng một lần nào,
cũng chưa từng ngăn cản nàng ta đối xử với Trọng Đình Phàm và Vu di
nương như vậy.
Hôm nay Hồng lão gia "chỉ
cây dâu mắng cây hòe" trách cứ nàng ta, Lệ Nam Khê lại nói với nàng ta
như vậy là sai. Hiện tại Hồng lão gia còn cố tình đối xử khác biệt với
nàng ta, tất cả đều khiến cho Ngô thị có chút khó chấp nhận được.
Ngô thị đứng bên chiếc bàn nhỏ, hồi lâu cũng không chịu ngồi xuống.
Nhìn thấy ngay cả Trọng Đình Xuyên cũng phải khách khí với vị Hồng lão gia
này, nàng ta vốn đã e ngại Trọng Đình Xuyên, đương nhiên không dám chọc
giận vị Hồng lão gia kia. Chỉ là cái khẩu khí này nàng không thể nuốt
trôi cho nên mặc dù ngoài mặt không phản bác cũng không chịu cứ vậy mà
ngồi xuống.
Trọng Lệnh Bác vẫn bình
thường, hắn nghĩ vừa rồi Ngô thị làm sai cho nên bây giờ nhìn thấy Ngô
thị bị lạnh nhạt cũng không có gì khó chịu.
Trọng Lệnh Nguyệt mềm lòng, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của mẫu thân liền nhảy
khỏi ghế, muốn đi tới ngồi cùng Ngô thị. Chỉ là nàng vừa có ý định này
đã bị Trọng Đình Xuyên ở bên kia lạnh lùng nhìn một cái, tiểu cô nương
lập tức mím môi, cuối cùng cũng không dám đi qua.
Yến tiệc sắp bắt đầu.
Chu công công không nhìn được nữa liền đích thân bước tới mời Ngô thị ngồi xuống, nhưng Ngô thị vẫn không chịu.
Vu di nương không yên lòng, không để ý đến người khác, chủ động nói: “Ta
ngồi cùng ngũ thiếu phu nhân vậy." Nói xong liền đi tới bàn của Ngô thị.
Sắc mặt Hồng Hi đế có chút khó coi.
Trọng Đình Phàm vội vàng đến bên cạnh Vu di nương, mời Vu di nương ngồi
xuống. Đợi Vu di nương ngồi xuống xong Trọng Đình Phàm mới vành mắt của
Ngô thị đã đỏ ửng.
Mặc dù tính tình của
Ngô thị không tốt nhưng Trọng Đình Phàm vốn là một người hiền lành. Làm
phu thê bao nhiêu năm nay hắn đều bao dung nhường nhịn nàng. Trọng Đình
Phàm cảm thấy lần này nàng đã phải chịu không ít lạnh nhạt, cực khổ liền có ý tốt nhỏ giọng nhắc nhở: "Nàng đi nhận lỗi với Hồng lão gia đi."
Vừa thấy Trọng Đình Phàm muốn nàng ta nhượng bộ, suy nghĩ đầu tiên của Ngô thị là muốn tranh cãi với hắn.
—— Chuyện này là nàng ta sai sao? Không sai! Dựa vào cái gì mà bắt nàng ta phải nhận sai?
Lời đến bên mép định ra khỏi miệng nhưng Ngô thị lại đè xuống.
Nàng giương mắt nhìn chung quanh, phu thê hai người Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên tình cảm tốt, mặc dù cách bàn nhưng phu thê bọn họ vẫn nàng nhìn
ta cười, ta nhìn nàng cười như cũ.
Nghĩ
đến cái tính tình thối tha của Trọng Đình Xuyên mà lại bị lục thiếu phu
nhân trị đến dễ bảo, còn Trọng Đình Phàm như trái hồng mềm lại không khó đối phó như Trọng Đình Xuyên, Ngô thị rốt cuộc cũng dụng tâm ghi nhớ
những điều Lệ Nam Khê vừa nãy nói với nàng ta, mạnh mẽ kiềm nén cơn tức
giận đang dâng lên, thấp giọng nói với Trọng Đình Phàm: "Ta không sai.
Mắc gì phải nhận sai?"
Trọng Đình Phàm
không ngờ Ngô thị không lập tức gào lên phản bác, thấy thái độ của nàng
đã tốt hơn nhiều, hắn liền kiên nhẫn nhỏ giọng giải thích: "Chuyện này
dù sao cũng là nàng suy nghĩ không chu toàn. Ở nhà người ta làm khách,
sao nàng lại có thể rảnh rỗi làm rùm beng mọi thứ lên? Dù có gì cũng nên để về nhà rồi tính, không nên chọc cho chủ nhà mất hứng. Nếu không cũng khó nhìn mặt người ta."
Thật ra, những
đạo lý đó không nên nói như vậy, nhưng Trọng Đình Phàm cũng không còn
cách nào khác, đối với Ngô thị, nếu nói sâu xa, chắc chắn sẽ không hiểu, còn nói dễ hiểu thì không phục. Cho nên hắn chỉ có thể tận lực tìm lý
do mà nàng có thể tiếp nhận.
Hắn đúng là rất hiểu Ngô thị.
Trọng đại phu nhân Lương thị là một người cực kỳ sỹ diện hão, Ngô thị đã ở
bên cạnh Lương gia hầu hạ mấy năm nay, tuy rằng tính tình vẫn không có
nửa điểm tiết chế, nhưng mưa dầm thấm đất, đương nhiên có thể "châm
chước" một số chuyện.
Nghe Trọng Đình
Phàm nói như vậy, Ngô thị cũng có một chút cảm giác mình trước kia rất
quá đáng. Vừa rồi bị lạnh nhạt ngồi một bàn riêng, Ngô thị cũng đã đã
trải qua cảm giác mất hết mặt mũi rồi, lúc này nghĩ nếu nói xin lỗi là
có thể yên ổn ăn cơm, lại không phải thấy mấy người này mắt lạnh nhìn
mình, nàng ta liền cảm thấy tương đối có lời.
Cuối cùng Ngô thị cũng bước tới trước mặt Hồng Hi đế, hành lễ nói: "Lúc trước là ta không đúng. Ngài dạy phải."
Hồng Hi đế không để ý đến nàng, chỉ cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm.
Ngô thị khó hiểu, quay sang nhìn Trọng Đình Phàm, nhưng Trọng Đình Phàm
cũng không hiểu. Nàng ta lại nhìn Trọng Đình Xuyên... rồi nhanh chóng
thu tầm mắt lại.
Ngô thị chỉ có thể quay đầu lại nhờ Lệ Nam Khê giúp đỡ.
Lệ Nam Khê nghiêng người, len lén chỉ chỉ Vu di nương.
Ngô thị bừng tỉnh đại ngộ. Lúc trước vị Hồng lão gia này tức giận là bởi vì nàng ta đối xử không tốt Vu di nương, bây giờ xin lỗi thì cũng nên xin
lỗi Vu di nương.
Dù sao nàng ta cũng đã
quen vênh mặt hất hàm với Vu di nương, đột nhiên đứng trước mặt bà, Ngô
thị vẫn có hơi không kiểm soát được vẻ mặ. Cũng may tư vị bị mất mặt, bị lạnh nhạt vừa rồi đã khiến nàng tâm khắc cốt ghi tâm, cho nên cái lễ
này nàng ta vẫn làm được, nói với Vu di nương: "Xin lỗi. Lúc trước là ta không có lễ phép."
Nàng ta không thể cảm nhận được tư vị hành lễ với một di nương là như thế nào, nhưng đến khi
thật sự cúi người xuống, nàng ta mới phát hiện cũng không khó khăn như
nàng ta tưởng tượng.
Vu di nương càng cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Sao ngũ thiếu phu nhân lại khách sáo như vậy?” Vu di nương vội đứng dậy:
“Ngài không cần làm vậy, không cần làm vậy.” Bà vừa đứng dậy được một
nửa thì trên vai có một lực đè bà xuống.
Kết quả Vu di nương không thể đứng dậy, nhận một cái cúi đầu hoàn chỉnh của Ngô thị.
Vu di nương quay đầu nhìn lại, người vừa ấn bà là Chu tổng quản.
Bà không quen vị Chu tổng quản này, chỉ nghe Hồng lão gia gọi một tiếng
"Chu tổng quản", chắc là quản sự của Hồng gia. Lại không nghĩ tới khí
lực của người này lớn đến vậy, tay chân cũng nhanh nhẹn, nhanh đến mức
dường như không ai nhìn thấy vừa rồi hắn xuất thủ như thế nào.
“Ngươi trở về chỗ ngồi đi.” Hồng Hi đế lãnh đạm nói với Ngô thị: “Về sau phải
bình tĩnh hơn nữa, cái gì nên làm gì, cái gì không nên làm gì, trong
lòng phải có tính toán.”
Ngô thị sợ Trọng Đình Xuyên mà Trọng Đình Xuyên lại cung kín với Hồng lão gia cho nên Ngô thị cũng sợ vị Hồng lão gia này.
Ngô thị lúng ta lúng túng đáp "Vâng" rồi trở lại ngồi bên cạnh Trọng Lệnh Nguyệt.
Mặc dù là bữa trưa, nhưng vị Hồng lão gia này hiển nhiên không thích vừa ăn vừa nói chuyện, cho nên suốt bữa cơm, chỉ thấy bọn nha hoàn đi đi lại
lại, không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào.
Trong bầu không khí im lặng này, đột nhiên truyền đến một tiếng xướng lớn.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm —— "
Nghe một tiếng này, tất cả mọi người đều khá kinh ngạc.
Hồng Hi đế đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt thâm trầm nhìn ra cửa viện.
Trọng Đình Xuyên cũng chậm rãi đứng dậy nhìn sang, Ngô thị và Trọng Đình Phàm hai mặt nhìn nhau, còn bọn hài tử thì hoang mang không hiểu gì.
Vu di nương có chút khẩn trương, không đoái hoài đến quy củ ăn không nói
chuyện vừa rồi nữa, cầm tay Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói: "Làm sao bây giờ?
Lão phu nhân không thích ta, cô nãi nãi —— hoàng hậu nương nương cũng
vậy. Ta có nên tránh mặt không?"
Hiện tại bà còn sợ gặp hoàng hậu hơn là gặp Trọng lão phu nhân.
Lệ Nam Khê thấy bà thất kinh như vậy thì rất khổ sở, nắm thật chặt tay bà
nói: "Không cần sợ. Có con ở đây rồi. Hoàng hậu nương nương rất hòa ái,
ngài không cần căng thẳng đâu."
Vu di nương khẽ gật đầu một cái, "ai" một tiếng.
Thành thật mà nói bà cũng chỉ mới gặp được hoàng hậu vài lần. Lúc Lương thị
mới đến Trọng gia, Trọng hoàng hậu đã thành thân với Hồng Hi đế lúc đó
còn là thái tử. Ngoại trừ vài lần thăm nhà mẹ đẻ ít ỏi, bà căn bản cũng
không tiếp xúc với hoàng hậu được mấy lần.
Vu di nương vẫn còn nhớ rõ tình cảnh hoàng hậu nương nương, à không, lúc đó còn là thái tử phi lần đầu tiên về thăm nhà.
Lúc đó thái tử phi còn là thiếu nữ, lúc quay về Trọng gia vẻ mặt rất phấn
khích, mỗi lần thấy người nhà đều mang ý cười, thấy nô bộc thì khen
thưởng, còn thấy những thứ mới lạ thì cười viết một bài thơ.
Thái tử phi vào thời điểm đó thật sự rất xinh đẹp rực rỡ khiến người khác không ngừng hâm mộ.
Bà biết tính tình thái tử phi tốt. Lúc bà đến Trọng gia đã nghe vô số
người nói tính tính cô nãi nãi rất tốt, nói là cô nãi nãi là người hiền
lành, thương cảm cho hạ nhân, không có người nào nói không tốt.
Bởi vậy khi bà vô tình phát hiện ngọc bội bên hông của thái tử phi rơi
xuống đất, bà liền đi tới nhặt lên đưa trả cho thái tử phi.
Lúc đó thái tử phi đã nói như thế nào?
Thái tử phi nói ngươi là ai? Hóa ra là nha hoàn hồi môn của Lương gia. Ngươi lớn lên đúng là rất xinh đẹp. Đa tạ ngươi, đây chính là đồ thái tử tặng cho ta, không được làm mất. Người đâu, khen thưởng.
Bà đã định đi tới nhận thưởng.
Kết quả Trọng lão phu nhân đi tuốt đằng trước phát hiện một màn này, lập tức nổi giận, tại chỗ trách cứ bà, còn phạt bà quỳ.
Thái tử phi liền tới khuyên can, lão phu nhân nể mặt thái tử phi mà tha cho
bà, nhưng lại nhốt bà vào phòng tối không cho ra ngoài.
Lúc bà bị nhốt lại đã nghe Hướng ma ma bên cạnh Lương thị oán giận. Hướng
ma ma nói lão phu nhân chỉ nói không được gặp thái tử, tại sao đến thái
tử phi cũng không được?
...
Cảnh tượng bị giam trong căn phòng tối đó vẫn rõ ràng trước mắt. Sau khi bà
bị nhốt lại, lão phu nhân trách cứ bà, nói rằng thân phận bà ti tiện,
không có tư cách tiếp xúc với thái tử phi. Chuyện này bà cũng còn nhớ
rất rõ.
Hiện tại lại sắp gặp mặt hoàng hậu nương nương, sao bà có thể không sợ hãi?
Lệ Nam Khê cũng nhận ra Vu di nương đang hoảng sợ liền nắm tay bà thật
chặt: "Ngài yên tâm, con ở đây với ngài. Ngài không cần sợ."
Có lẽ là do giọng nói của Lệ Nam Khê quá ôn hòa, có lẽ là nhiệt độ trên
tay Lệ Nam Khê quá ấm áp, tâm trạng Vu di nương cũng dần dần buông lỏng
đi rất nhiều.
Bà cố nặn ra một nụ cười với Lệ Nam Khê, chậm rãi chờ hoàng hậu đến.
Không bao lâu sau, một nữ tử mặc hoa y nhanh chóng đi đến. Bà mặc một thân
bách điểu triêu phượng, đầu cài phượng trâm triền ty vàng khảm châu.
Xiêm y lộng lẫy, khí độ đoan trang khiến người khác không dám đến gần.
Mọi người đều rời chỗ ngồi hành lễ.
Hồng Hi đế chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Trọng hoàng hậu: "Sao nàng lại tới đây?"
"Nghe nói hoàng thượng thiết yến ở chỗ này, ta liền tới đây xem thử." Trọng
hoàng hậu cười nói: "Thế nào? Hoàng thượng không chào đón sao?"
Vừa dứt lời, Trọng hoàng hậu mới phát hiện thần sắc Hồng Hi đế không đúng
lắm. Trước kia mỗi khi bà cho hắn kinh hỉ, hắn đều là hết sức cao hứng
nhận tấm lòng của bà.
Chỉ có lần này không giống.
Thấy bà tạo cho hắn một bất ngờ như vậy mà hắn không hề có một chút ý cười,
vẻ mặt lại ẩn chứa cơn tức giận lôi đình rất rõ ràng.
Trọng hoàng hậu thầm hoảng hốt, tiến lên phía trước nói: "Hoàng thượng, ta —— "
"Nàng lui xuống đi." Hồng Hi đế lạnh lùng nói: "Hiện tại ta không rảnh. Nàng về trước đi."
"Thế nhưng —— "
"Ta nói nàng về trước đi!" Hồng Hi đế nhấc tay lật đổ cái bàn trước mặt.
Chén đĩa va vào nhau rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh. Giữa tiếng loảng
xoảng, hoàng thượng quát lớn: "Nàng không hiểu sao?"
Trọng hoàng hậu chưa từng thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của hắn, sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời.
Diệp ma ma bên cạnh đang nghĩ cách muốn khuyên hai người Đế Hậu, kết quả tầm mắt bà đảo qua liền nhìn thấy người ngồi bên cạnh Lệ Nam Khê.
Thân ảnh kia... Thân ảnh kia rõ ràng là...
Diệp ma ma chấn động, liên tục lùi lại năm bước mới có thể ổn định thân người.
Giờ này khắc này bỗng nhiên bà hiểu ra, vì sao hoàng thượng gần nhất tâm
tình không tốt, vì sao gần đây Đế Hậu hai người lại xa cách.
Diệp ma ma không chịu nổi áp lực to lớn trong lòng nữa, chân mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.
"Hoàng thượng." Diệp ma ma khóc không thành tiếng: "Chuyện năm đó, nương nương không hề biết. Ngài không thể giận chó đánh mèo lên người nương nương."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT