Trước đó, Lữ ma ma đã nhìn thấy ánh mắt bất định nhìn xung quanh của Mạnh Nữ. Bà không thích điệu bộ không biết quy củ của nàng ta, cho nên vẻ mặt đối phương vừa đại biến thì bà lập tức phát hiện ra.

Lữ ma ma khẽ quát một tiếng, trách cứ Mạnh Nữ làm việc không thích đáng. Trọng lão phu nhân nghe tiếng quát lớn cũng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt Mạnh Nữ.

Nghĩ tới Mạnh Nữ vừa đối mặt với Liễu ma ma ở bên kia, Trọng lão phu nhân lại hỏi Mạnh Nữ: "Trước đây ngươi đã từng gặp Liễu ma ma sao?"

Mạnh Nữ cúi đầu nói: "Không có, chỉ là nhìn vị ma ma này có hơi lạ mắt."

Nàng ta ở kinh thành hơn ba năm, khẩu âm đã thay đổi rất nhiều, cảm thấy mình sẽ không dễ dàng bị nhận ra. Có điều cho dù đã qua lâu như vậy, tướng mạo lại không chênh lệch quá nhiều nên nàng ta hơi cúi đầu, không dám nhìn về phía bên kia nữa.

Liễu ma ma đưa mắt nhìn Mạnh Nữ ở bên này.

Dù Mạnh Nữ chưa ngẩng đầu lên, nhưng dùng dư quang khóe mắt thấy mũi giàu của Liễu ma ma đang hướng về phía này, lập tức cả kinh, cơ thể rụt lại một cái, cúi cằm đến sát ngực.

Cũng may Liễu ma ma chỉ hơi dùng lại một lát, giống như đã làm xong chuyện của mình, cứ vật mà đi ra ngoài.

Mạnh Nữ thầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trắng bệch vì sợ vừa rồi cũng từ từ bắt đầu có chút máu.

Lệ Nam Khê ở Hương Bồ viện một hồi, xem lão phu nhân trái một câu, phải một câu "chỉ điểm" Lệ Nam Khê xong xuôi mới dẫn người trở về.

Trên đường, Liễu ma ma mạnh mẽ kiềm nén một bụng đầy tâm sự, mãi cho đến khi trở về Thạch Trúc uyển, chỉ còn bà và Lệ Nam Khê ở trong phòng mới nói với Lệ Nam Khê: "Thiếu phu nhân, quả đúng là nàng ta. Chính là Hương tỷ nhi." Lúc bà nói chuyện, vì quá khiếp sợ cho nên thanh âm có chút run run.

Vừa rồi Lệ Nam Khê ở trong phòng, còn bà đứng ngoài hành lang đợi. Lúc nhìn thấy "Mạnh Nữ", bà liền hỏi nhiều vài câu.

Tiểu nha hoàn của Hương Bồ viện biết đây là ma ma mới tới bên người của quốc công phu nhân cho nên cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm bà, liền nói thân phận của Mạnh Nữ cho bà nghe.

Liễu ma ma sao có thể ngờ được Mạnh Nữ vậy mà đã sinh ra một hài tử. Hơn nữa, còn là cùng với nhị lão gia quốc công phủ, thân đệ đệ của hoàng hậu nương nương. Vả lại, hài tử này bây giờ đã hơn hai tuổi...

Hơn hai tuổi...

Liễu ma ma tính đại khái tuổi của Sam nhi, càng tính bà càng kinh hãi. Có điều, tính tình bà trầm ổn, mặc dù trong lòng có nhiều sửng sốt đi chăng nữa, bà cũng mạnh mẽ kiềm xuống, chưa tới chỗ an toàn, chưa tới lúc an toàn, bà nhất định sẽ không biểu lộ ra ngoài.

Lệ Nam Khê nghe thanh âm của Liễu ma ma khác thường, liền hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Thật ra, cũng không chắc chắn lắm." Liễu ma ma có chút do dự: "Chỉ là trong đầu nô tỳ có một suy nghĩ thôi."

"Không ngại. Ngươi nói ta nghe thử." Lệ Nam Khê lúc này đang suy nghĩ chuyện đến Ký Châu tìm Hồng Nô, cho rằng suy nghĩ này của Liễu ma ma có lẽ có liên quan đến hai tỷ muội Hồng Nô, thuận miệng nói: "Nếu có gì quá bất thường, bất luận là đúng hay sai, biết sớm thì có thể sớm chuẩn bị."

"Là vậy." Liễu ma ma vẫn rất do dự, dù sao bà mới đến quốc công phủ không lâu, dù sao bà vẫn chưa hiểu rõ mọi người trong quốc công phủ, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương. Nếu như lời này không đúng thì quả thật là lớn chuyện.

Nhưng vừa nghĩ tới hài tử kia nếu thật sự có gì không thích hợp, Trọng gia giúp người ta nuôi hài tử không công lâu như vậy, bà lại cảm thấy không vượt qua được rào cản trong lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Liễu ma ma nghĩ lục thiếu phu nhân và quốc công gia rất tốt, không nói ra bà sẽ cảm thấy có lỗi. Mặc dù xung quanh không có người ngoài nhưng bà vẫn đưa tay che miệng, tiến lại nói nhỏ vào tai Lệ Nam Khê.

"Nô tỳ nghe nói Sam nhi được hơn hai tuổi, chuẩn bị ba tuổi rồi." Giọng Liễu ma ma càng rung hơn: "Nhưng Hương tỷ nhi rời Ký Châu cũng mới hơn ba năm, có thể, có thể có nhầm lẫn gì trong đó hay không?"

Lệ Nam Khê không ngờ bà sẽ nhắc tới chuyện này: "Nghe nói hắn là sinh non."

"Thật sao?" Liễu ma ma thầm thở phào nhẹ nhõm: "Nô tỳ là nghe nói vậy liền có chút kinh ngạc thôi, không ngờ chuyện lại như vậy. Xem ra là nô tỳ đa nghi rồi." Dứt lời bà liền có chút xấu hổ.

"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Lệ Nam Khê nói, nhưng vẫn để nghi hoặc của Liễu ma ma trong lòng. Có điều, lời này nàng cũng không thể nói lung tung, chỉ nói một câu với Trọng Đình Xuyên.

Hiện tại đã xác định được Hương Nô chính là Hương tỷ nhi của tiệm thêu Tân Hạnh, thân phận của Khúc Hồng trên cơ bản là đã có thể khẳng định. Trọng Đình Xuyên không chậm trễ một giây phút nào, ngay ngày hôm sau đã sai người đến Ký Châu điều tra chuyện này.

Lệ Nam Khê nói muốn để Tiêu Viễn đi theo, Trọng Đình Xuyên đương nhiên là đồng ý. Trước khi đi, hắn còn sai người đến báo cho A Tra một tiếng. Dù sao thì Hồng Nô và Hương Nô cũng là nô tỳ nhà A Tra, cho nên lúc này tốt xấu gì cũng nên hỏi ý tứ của hắn.

Không ngoài Trọng Đình Xuyên dự liệu, A Tra kiên quyết muốn đi cùng.

Trọng Đình Xuyên cân nhắc xong xuôi mọi việc, trực tiếp cử Thường Thọ theo Tiêu Viễn và A Tra đến đó một chuyến, sau lại phái thêm Thường Phúc cùng đi. Thường Thọ và Thường Phúc đều có chức quan trong người, hơn nữa Thường Phúc còn là Vệ thống lĩnh chính trực. Nếu Ký Châu nơi đó thật sự xảy ra phiền phức ngoài ý muốn thì Thường Thọ có thể ở bên đối phó, Thường Phúc đi tìm quan lại đến hỗ trợ.

A Tra tuy là hơi lớn tuổi, nhưng càng già càng dẻo dai. Mấy năm nay, hắn phải bôn ba bên ngoài quanh năm suốt tháng, cơ thể hắn không những không sinh bệnh vì vất vả mà ngày càng cường tráng. Hắn và một đám nam nhân lớn nhỏ cùng nhau ra roi thúc ngựa, chỉ vài canh giờ đã chạy tới trong thành Ký Châu.

Để tìm được muội muội, A Tra đã từng đến kinh thành, cũng đã đến Ký Châu. Nhắc tới cũng thật khéo, hắn cũng đã từng đến ngõ Hạnh Hoa, chỉ là không nhớ rõ năm đó mình ghé vào cửa hàng của người nào, có phải là tiệm thêu Tân Hạnh hay không. Nhưng có lẽ là chưa bao giờ tới, nếu không cũng không đến mức không có một chút tin tức nào như bây giờ.

Nghĩ đến đây, A Tra nắm cổ tay, thở dài, không nhịn được thầm cảm thán, nếu như trước đây sớm đi điều tra cẩn thận thì có lẽ hắn đã có thể sớm phát hiện ra Hồng Nô, cũng có thể sớm biết được tung tích của A Dao.

Hiện tại thời tiết đã ấm dần lên, tất cả mọi người đều thích ra ngoài du ngoạn dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Ngõ Hạnh Hoa là nơi tập trung nhiều cửa hàng nhất, mặc dù bây giờ mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây nhưng sắc trời vẫn chưa tối mịt, mọi người vẫn còn bên ngoài chưa vội về nhà.

Tiệm thêu Tân Hạnh buôn bán không tệ.

Mùa hè là mùa có thể khoe thắt lưng nhất, mặc những bộ xiêm y xinh đẹp xinh đẹp nhất. Nhân lúc khí trời còn chưa quá nóng bức, rất nhiều nữ khách nhân đều chọn mua xiêm y mùa hè ở chỗ này, nếu có đồ thích hợp liền mặc cả mua lại, nếu không có thì lại đặt may một, hai bộ.

Đông gia Tề Mậu và lão bản nương Khúc Hồng đều ở đây trông coi tiệm.

Lúc đoàn người đến trước cửa tiệm thêu Tân Hạnh, liếc mắt là có thể thấy một phụ nhâm hai bên tóc hoa râm ở trong tiệm, cười híp mắt nghênh đón khách nhân. Ngũ quan bà ta thâm thúy, da rất trắng, trông có hơi béo, vòng eo cũng khá to.

Thấy mấy nam nhân đi vào tiệm, Tề Mậu lập tức đi tới chào hỏi trước. Dáng người hắn bình thường, gầy gò, thoạt nhìn có vài phần hào hoa phong nhã, trước hết nở nụ cười.

"Mấy vị khách quan muốn mua gì?" Tề Mậu thấy y phục mấy người không tầm thường, cử chỉ quý khí, chắp tay, cười tươi rói, nếp nhăn bên khóe mắt càng hằn sâu hơn: "Tiệm chúng ta cái gì cũng có, ngài cứ chọn thử xem."

Thường Phúc ồm ồm nói: "Cái gì cũng có? Ta thấy đúng là cái gì cũng có. Chỉ là hỏi ngươi thì không được, phải xem ý tứ của lão bản nương rồi."

Giọng của hắn có khẩu âm kinh thành rất nặng. Nghe hắn nói xong, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn sang hắn, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ hiếu kỳ, chỉ trừ một người.

Khoảnh khắc Khúc Hồng nhìn thấy Thường Phúc đương nhiên cũng nhìn thấy A Tra. Thân thể bà ta run lên, thịt trên người cũng run rẩy theo, há miệng có chút không nói nên lời.

Tề Mậu định giáo huấn bà ta hai câu, liền nghe thấy vị trưởng giả lớn tuổi nhất trong bốn người nặng nề hừ một tiếng, nói: "Hồng Nô! Ta tìm ngươi đã lâu!"

Vẻ mặt Khúc Hồng kinh hoảng nhìn A Tra.

Con ngươi Tề Mậu đảo một vòng, làm một động tác "mời": "Nếu các vị muốn làm kiểu dáng riêng, không ngại đi với tiểu nhân tới hậu viện nói chuyện chứ?" Nói xong liền nhìn A Tra.

A Tra sải chân đi đến chỗ Khúc Hồng.

Thường Thọ cười hắc hắc ngăn hắn lại: "Lão gia tử không bằng vào bên trong trước rồi thương lượng?" Hắn hất cằm về phía Khúc Hồng: "Lão bản nương chọn xiêm y giúp chúng ta đi, thế nào?"

Khúc Hồng vội vàng kêu bọn tiểu nhị tới tiếp đãi khách nhân. Bà và Tề Mậu nhìn nhau một cái rồi bức rức đi đằng sau mấy người đến hậu viện.

Đến bên trong, Tề Mậu liền sai người dâng trà.

Lúc này A Tra giơ tay ngăn hắn lại: "Ta không cần những nghi thức xã giao này." Hắn không thèm nhìn Tề Mậu, đi thẳng tới trước mặt Khúc Hồng: "Ta chỉ muốn biết A Dao đang ở đâu."

Tề Mậu cười nói: "Vị khách quan này, ngài —— "

Hắn vừa muốn nói có phải bọn họ nhầm lẫn gì hay không thì Thường Thọ bên cạnh đã híp mắt cười cười, lệnh bài bên hông lóe lên một cái: "Ngài nói chúng ta có thể nhận nhầm hay không?"

Tề Mậu cũng có quen biết với quan gia trong thành, biết lệnh bài này là cái dạng gì, cũng biết thứ này một quan viên bình thường không thể nào có được. Hắn muốn nói một hồi lại thôi, hơi dùng lại, cuối cùng cũng không nói gì, quay sang đứng ở góc tường.

Thường Phúc và Thường Thọ một người đứng bên cạnh Tề Mậu, một người đứng trước cửa phòng, tay nắm vũ khí giắt ở thắt lưng, một chút cũng không lơ là.

Vóc người A Tra rất cao, đứng trước mặt Khúc Hồng, muốn nhìn bà ta hắn phải cúi đầu xuống. Nhưng mặc dù hắn cúi đầu thì khí thế uy nghiêm vẫn không hề biến mất như cũ.

"Ta hỏi ngươi, A Dao của ta đang ở đâu!" Hắn lớn tiếng, uy lực cất cao giọng chất vấn.

Khúc Hồng tự biết bây giờ có biện giải thân phận cỡ nào cũng vô ích. Bà ta đưa tay xoa xoa xiêm y bên người, nghiêng người nhìn về phía góc bàn bên cạnh, khẽ nói: "Giữa đường chúng ta bị lạc mất. Ta không biết nàng đi đâu rồi."

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chẳng ai ngờ sẽ nghe được một câu như vậy.

"Ngươi nói cái gì!" Thanh âm của A Tra càng ngày càng lạnh: "Ngươi vậy mà dám vứt bỏ A Dao! Ngươi vậy mà dám không chăm sóc tốt cho nàng!"

Khúc Hồng quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa: "Ta cũng không cố ý. Thật sự. Ta cũng không ngờ ta chỉ đi ra ngoài mua lương khô xong thì người đã không thấy tăm hơi đâu nưa." Nói xong bà ta khóc rống lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tiêu Viễn từ nãy giờ vẫn không nói một lời lúc này mới đi tới trước mặt bà ta, mở miệng nói: "Ngươi nói là ngươi bị lạc mất nàng. Vậy ngươi nói xem, ngươi để lạc mất nàng ở chỗ nào? Ngày đó là ngày nào?"

Hắn vừa dứt lời, Khúc Hồng liền nói: "Ngày thứ mười sau khi chúng ta rời khỏi, buổi trưa hôm đó..."

Lúc này Tiêu Viễn lại lạnh nhạt chen vào một câu: "Tốt, cứ tiếp tục, nhất định phải nói cho cẩn thận. Chỉ cần ngươi nói ra thời gian và địa điểm chính xác, ta nghĩ ta có thể đi theo đường đó giúp tìm được người."

Khúc Hồng chợt dừng lại: "Buổi trưa hôm đó, chúng ta đói bụng, trước không có thôn trang, sau không có khách điếm, cho nên ta liền..." Bà ta suy nghĩ một hồi: "Ta thấy tiểu thư mệt mỏi cho nên lập tức đi mua lương khô."

Bà ta lải nhải một hồi, vừa nói tới lúc trở về, không thấy người đâu đã sốt ruột thế nào, vừa nói mình tìm rất lâu cũng không thấy.

A Tra tức giận, đi tới, nặng nề cho bà ta một bạt tai: "Ngươi dám vứt bỏ nàng! Ngươi vậy mà dám vứt bỏ nàng!"



A Tra vô cùng tức giận cho nên cái tát này cực kỳ tàn nhẫn. Mặt Khúc Hồng vốn đã béo, chịu một cái tát xong càng sưng phù hơn, thịt chen lấn nhau đến mức không còn nhìn thấy mắt phải. Khóe miệng chảy máu, há miệng liền rơi xuống ba cái răng.

A Tra không nén nổi mối hận trong lòng, lại đi tới tiếp tục đánh, nhưng bị Tiêu Viễn ở bên cạnh kéo lại.

"Mang bà ta hồi kinh, từ từ thẩm vấn." Tiêu Viễn nói. nháy mắt với Thường Khang (*).

(*) Mình cũng không biết tác giả có nhầm không tại vì đi theo Tiêu Viễn chỉ có Thường Thọ và Thường Phúc. Chỗ này mình nghĩ phải là Thường Thọ mới đúng.

Thường Thọ thầm hiểu ý, lên tiếng nói: "Đúng vậy. Nếu bà ta đã dám bỏ rơi muội muội tiên sinh thì phải giam bà ta lại để hỏi tội."

Khúc Hồng gào lên: "Là tiểu thư lặng lẽ rời đi! Là nàng bảo ta đi mua lương khô, còn nàng ở chỗ đó chờ! Chuyện này không liên quan đến ta, tại sao lại bắt ta?"

Đang lúc bà ta đang thở hổn hển lấy hơi, Thường Thọ liền lấy một miếng giẻ trên bàn nhét vào miệng bà ta, chặn miệng bà ta trước khi bà ta kịp tiếp tục gào lên, sau đó cầm đao đánh người ngất xỉu.

Cả người Tề Mậu run rẩy, áp sát vào tường muốn đi tới cửa trốn ra, lại bị Thường Phúc một cước đá ngược vào trong.

"Thức thời thì mau chóng theo chúng ta trở về." Thường Phúc rút một nửa thanh đoản đao bên hông ra, để nó lóe sáng trước mặt Tề Mậu: "Nếu ngươi còn không nghe lời giống bà ta!" Nói xong liền chỉ vào Khúc Hồng.

"Ta đi với các người, đi với các người." Tề Mậu nói, lấy tay áo lau mồ hôi tuôn không ngừng trên trán: "Nhưng dù sao cũng phải nói với người nhà —— "

Thường Phúc trừng mắt hổ: "Hửm?"

Tề Mậu không dám nói gì nữa, để mặc hắn áp tải mình ra ngoài.

Tề Mậu dưới ánh nhìn chằm chằm của Thường Phúc đi vào cửa tiệm, đuổi hết bọn tiểu nhị đi, lại bảo khách khứa rời đi sau đó đóng cửa tiệm.

Bốn người trước khi tới đây đã chuẩn bị sẵn xe ngựa đứng đợi ở cửa sau tiệm thêu Tân Hạnh. Cái cửa này trước đây lúc Thường Thọ và Tiêu Viễn tới mới phát hiện, hiện tại bọn họ liền dứt khoát bảo Tề Mậu kéo Khúc Hồng, áp giải hai người ra khỏi cửa sau rồi nhét vào trong xe ngựa.

Thường Thọ ở trong xe canh giữ bọn họ, còn lại ba người tiếp tục cưỡi ngựa đi.

Mắt A Tra đỏ hoe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xe ngựa. Nghĩ đến người trong xe, hắn hận không thể ăn thịt uống máu bà ta.

Tiêu Viễn khẽ gọi hắn một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh đừng lo lắng. Chuyện này còn có thể cứu vãn được."

A Tra vốn tưởng đầu mối để tìm muội muội đã bị chặt đứt, vội hỏi: "Ý của Tiêu chưởng quỹ là?"

"Quốc công gia và lục thiếu phu nhân từ lâu đã đoán được Khúc Hồng sẽ không nói thật, cho nên ra lệnh cho ta phải thận trọng, lặng lẽ." Trong mắt Tiêu Viễn xẹt qua một tia âm trầm: "Lúc trước thời gian không thấy A Dao cô nương mà bà ta nói rõ ràng là đang nói dối. Còn Tề Mậu..."

Tiêu Viễn nhớ lại tình hình lúc hắn im lặng quan sát kỹ càng, nói với A Tra: "Tề Mậu cũng không thể tin. Người này rất gian xảo, mới vừa rồi lúc Khúc Hồng còn đang chần chừ nói dối, thỉnh thoảng còn nhìn hắn. Có thể thấy giữa phu thê bọn hắn có không ít chuyện không thể để người khác biết. Tiên sinh cứ yên tâm, đợi mấy người Thường đại nhân tra hỏi xong sẽ có kết luận thôi."

A Tra nghe nói còn có hy vọng, trái tim vốn đã lạnh lẽo của hắn chợt nóng hổi, siết chặt dây cương trong tay, nặng nề gật đầu một cái.

Mấy người Thường Thọ dẫn theo vài tên thị vệ đi tới. Đoàn người tập họp xong, liền suốt đêm không ngừng nghỉ hồi kinh. Vì có thêm một chiếc xe ngựa, đương nhiên không thể nhanh như lúc đi, có điều buổi trưa ngày hôm sau cũng đã tới nơi.

Thường Thọ lấy lệnh bài ra đưa cho binh lính thủ thành, thuận lợi vào thành. Hắn và Thường Phúc chia binh thành hai đường, Thường Thọ phụ trách giải hai người kia vào "chỗ đáng tin", còn Thường Phúc thì vào cung hồi bẩm với Trọng Đình Xuyên.

Tiêu Viễn không tiện trực tiếp đến quốc công phủ cho nên hắn liền viết một phong thư đưa cho A Tra, nhờ hắn mang đến cho Lệ Nam Khê.

A Tra không hề chậm trễ, đi thẳng đến Vệ quốc công phủ.

Lúc này Lệ Nam Khê đang nghỉ trưa. Hiện tại thân thể nàng nặng nề, buổi tối vẫn luôn nghỉ ngơi không được tốt, lăn qua lăn lại ngủ không yên, lúc nào cũng tỉnh táo.

Cũng may là có Trọng Đình Xuyên ở bên nàng.

Nhưng kỳ lạ là mỗi lần nàng mở mắt, hình như hắn đều biết, lập tức tỉnh lại theo, sau đó nhẹ giọng hỏi nàng sao vậy.

Ví dụ như đêm qua.

Tối hôm qua, Lệ Nam Khê tỉnh dậy tổng cộng hai lần.

Lần đầu tiên là đói đến tỉnh. Nàng thậm chí còn nghe được bụng mình kêu réo òng ọc. Trọng Đình Xuyên liền thắp đèn, rồi đút cho nàng chút điểm tâm, hắn sợ nàng bị khô miệng còn đưa cho nàng một chén nước ấm.

Ngủ không được bao lâu, nàng lại tỉnh dậy một lần nữa. Lần này tỉnh lại, trên lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Trọng Đình Xuyên thấy nàng căng thẳng thì không thắp đèn nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng để nàng từ từ thả lỏng.

Nói đến mới thấy, có hắn bên cạnh đúng là an tâm hơn rất nhiều. Nghe tiếng hít thở của hắn, nép vào vòng tay trầm ổn, có lực của hắn, rất nhanh Lệ Nam Khê đã chìm vào trong giấc ngủ.

Nghiêm túc mà nói, tối hôm qua tỉnh dậy hai lần đã coi như là ít nhất trong suốt mười ngày gần đây. Mặc dù vậy, nó cùng trì hoãn không ít thời gian ngủ của nàng. Cho nên Lệ Nam Khê buồn ngủ cả buổi sáng, qua buổi trưa lại dùng chút ngọ thiện rồi ngủ đến tận bữa tối, mãi cho đến lúc A Tra tới, nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Nhạc ma ma mời A Tra đến phòng khách chờ.

A Tra lại có chút đứng ngồi không yên.

Đầu tiên là hắn thấy hy vọng có thể tìm được muội muội, sau đó vài câu nói của Hồng Nô đã hoàn toàn đánh nát hy vọng của hắn, rồi chính Tiêu Viễn nhẹ nhàng trấn an khiến hắn một lần nữa cảm thấy có hy vọng...

Tâm trạng ba lần bốn lượt lên lên xuống xuống, cuối cùng hắn cũng có chút không thể kiềm chế tâm tư của mình. Ngồi trong đại sảnh một lúc, hắn bảo Nhạc ma ma cùng hắn đến chỗ lão phu nhân bên kia.

Nói là muốn thỉnh an lão phu nhân, kỳ thật cũng là muốn gặp Hương Nô một lần, hỏi nàng ta mội chút xem trong mấy tháng ở chỗ Hồng Nô có nghe Hồng Nô nhắc đến chuyện của A Dao hay không.

A Tra biết Nhạc ma ma là người thân tín của mấy người Lệ Nam Khê, nên nói với Nhạc ma ma nghe quyết định của mình.

Nhạc ma ma nghe nói hắn muốn gặp Mạnh Nữ, liền nói: "Tiên sinh có thể dẫn Liễu ma ma đi cùng."

A Tra vô cùng kinh ngạc: "Lời này là có ý gì?"

Nhạc ma ma cũng không biết nguyên do cụ thể bên trong đó, có điều Lệ Nam Khê đã từng nói với các nàng một câu, Liễu ma ma này là cố nhân, trước đây đã từng gặp qua Mạnh Nữ. Lệ Nam Khê chỉ nói đến đó thì ngừng, không nói rõ ràng, mà Nhạc ma ma, Kim Trản và Quách ma ma cũng không hỏi nhiều.

Chuyện này A Tra cũng có biết chút ít. Hắn nghe nói nơi này của Lệ Nam Khê có người nhận được mặt Hương Nô, cũng có nghe nói vị ma ma này xác nhận Hương Nô chính là "Hương tỷ nhi" của tiệm thêu Tân Hạnh. A Tra lập tức không trì hoãn nữa, gọi Liễu ma ma cùng đi đến chỗ của lão phu nhân một chuyến.

Hai người này đều không biết rõ chuyện tình giữa quốc công phủ và Cựu Trạch, Nhạc ma ma rất sợ giữa đường xảy ra chuyện gì bất trắc liền vội vàng bảo Kim Trản đi theo với bà.

Cũng thật trùng hợp, bọn họ vừa tới nơi thì Mạnh Nữ không có ở đó, nói là đang theo nhị thiếu phu nhân Hà thị dọn dẹp sân. Tuy nói vậy nhưng ai cũng biết Hà thị đương nhiên sẽ không động thủ, chỉ cần phân phó Mạnh Nữ làm mà thôi. Trước đây, những việc nặng như quét tước đình viện đề là do bà tử thô sử hoặc nha hoàn thô sử đi làm, hiện tại Mạnh Nữ phải làm cái này có thể thấy là nhị phu nhân đúng là không coi nàng ta ra gì.

Thấy Hương Nô không ở đây, lão gia tử A Tra đương nhiên sẽ không có hứng thú tiếp tục ở lại.

Lão phu nhân vốn muốn nhân lúc A Tra đang ở đây nói mới hắn, chi bằng để Mạnh Nữ tiếp tục ở lại trong phủ, cùng lắm thì trả bạc mua nô tỳ cho hắn. Nhưng A Tra vẫn có chút không yên lòng, nói câu được câu không, lão phu nhân nói cả nửa ngày cũng không thấy hắn gật đầu, chỉ có thể ngừng đề tài này lại.

Chuyện cả hai người muốn làm, cần làm đều không làm được, bầu không khí cũng có chút căng thẳng. A Tra liền thuận thế cáo từ rời đi.

Hắn vừa mới đi tới cửa phòng, một tiểu nam hài cùng một nha hoàn bước nhanh tới bên này.

Nam hài đi rất nhanh, nha hoàn kia có chút không theo kịp liền vừa đi theo vừa không khỏi khuyên nhủ: "Sam nhi chậm một chút, chậm một chút, không cần gấp. Lỡ như bị té thì làm sao?"

Sam nhi căn bản không nghe nàng ta, buồn bực xông về phía trước, cuối cùng không cẩn thận vấp chân, thật sự té ngã. Nhưng hắn cúng khá kiên cường, không khóc không nháo, tự mình đứng dậy tiếp tục nhanh chóng đi về phía trước.

Có điều, lúc hắn đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác hất cao lên, đúng lúc hai người đi ngang qua, nhìn thấy khuôn mặt của hắn lập tức sửng sốt. Đợi đến khi Sam nhi đã đi xa, hai người bọn họ mới hồi phục tinh thần, sắc mặt có chút cứng đờ đi về phía Trung Môn.

Qua khỏi Trung Môn, xung quanh không có người ngoài, chỉ còn Kim Trản và Nhạc ma ma ở đó, Liễu ma ma liền nhỏ giọng hỏi A Tra: "Tiên sinh, lúc ngài đến Ký Châu, có nhìn thấy Tề lão bản hay không?"

Cổ họng A Tra có chút tắc nghẽn, gật đầu nói: "Có thấy."

"Hài tử vừa rồi —— "

Mặc dù Liễu ma ma không nói rõ nhưng A Tra hiểu ý của bà, bởi vì hắn cũng nghĩ giống như vậy.

Hai người nhìn nhau một cái, cũng không lập tức giải thích. Đợi đến khi Lệ Nam Khê tỉnh dậy, bọn họ mới đi vào, chuẩn bị nói suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu cho Lệ Nam Khê biết.

Lệ Nam Khê vừa thức dậy, cả người vẫn còn hơi uể oải nhưng thấy A Tra tới, nàng vẫn đứng dậy nghênh đón.

A Tra vội vàng đi tới vài bước: "Lục thiếu phu nhân không cần khách khi như vậy. Mời ngài ngồi." Nói xong liền đưa tay ra, nhưng ngẫm lại nếu hắn đỡ nàng thì có chút không hợp lễ nghĩa người Hán, liền nhìn sang Liễu ma ma.

Lúc này Liễu ma ma đã nhanh chân đi tới bên cạnh Lệ Nam Khê, đỡ nàng ngồi xuống cái ghế gần đó, lại theo Trọng Đình Xuyên phân phó, tìm một cái đệm mềm đặt sau lưng Lệ Nam Khê cho nàng dựa thoải mái hơn.

A Tra là người nóng tính, thấy Lệ Nam Khê đã yên vị xong xuôi, liền vội vàng hỏi: "Ta còn nhớ hài tử của Hương Nô tên là Sam nhi đúng không?"

Lệ Nam Khê không ngờ hắn sẽ vội vàng hỏi chuyện này, gật đầu nói: "Đúng là hắn."

"Vậy thì, Sam nhi đó có giống Trọng nhị lão gia không?"

"Có chút giống." Lệ Nam Khê đắn đo nói: "Tiểu hài tử còn nhỏ có chút khó nhìn rõ. Nhưng dù sao thì cũng có chút giống."

"Nhưng mà ta thấy hắn càng giống Tề Mậu hơn." A Tra vừa nói, vừa không nhịn được tiến lên phía trước vài bước, đến gần Lệ Nam Khê: "Nhìn khuôn mặt của hắn, nhìn thần sắc của hắn, quả thật là giống hệt Tề Mậu, cứ như từ một khuôn đúc ra."



Mặc dù trước đây Liễu ma ma cũng từng biểu lộ một chút ý tứ như vậy, nói ngày Sam nhi có chút "kỳ lạ" nhưng đây là lần đầu tiên Lệ Nam Khê nghe thấy chuyện như vậy.

Nàng không khỏi đứng dậy: "Tiên sinh, lời này không thể tùy tiện nói được."

Quách ma ma đứng cách đó không xa, vội vàng đỡ Lệ Nam Khê ngồi xuống: "Thiếu phu nhân cẩn thận."

"Đúng, lời này không thể nói lung tung." Lệ Nam Khê giơ tay, đè bàn tay đang đỡ nàng của Quách ma ma xuống: "Ngươi đi pha một chén trà trước đã. Một lát nữa rồi trở lại."

Quách ma ma là người kín miệng, bà biết có một số việc bà nên biết, một số việc bà không nên biết cho nên không nói gì nữa, lập tức đi ra khỏi phòng, rồi đóng cửa lại.

Liễu ma ma tương đối cẩn thận, không gấp gáp giống A Tra vừa nãy. Hiện tại trong phòng chỉ còn ba người bọn họ, bà mới mở miệng nói.

"Tiên sinh không nói bậy đâu." Liễu ma ma ở bên nói: "Trước đây nô tỳ chưa từng gặp hài tử kia thì không sao, nhưng nay vừa nhìn thấy, quả thật là bị dọa đến giật mình. Lão bản nương sinh mấy hài tử, tuy cũng giống Tề Mậu nhưng hài tử này lại càng giống hắn hơn!"

Liễu ma ma ở trong tiệm thêu Tân Hạnh nhiều năm, xưng hô ngoài miệng thỉnh thoảng vẫn không đổi được, có lúc vẫn gọi Khúc Hồng một tiếng lão bản nương.

Có điều, lúc nhắc đến Tề Mậu, bà lại có phản ứng, vì để chứng minh, bà còn cố ý gọi thẳng tên Tề Mậu.

Lệ Nam Khê biết Liễu ma ma có bao nhiêu quen thuộc với Tề Mậu, thấy bà chỉ mới nhìn Sam nhi một lần đã lập tức chỉ ra điểm giống nhau của Sam nhi với Tề Mậu, trong lòng liền có tính toán.

Nàng quay sang hỏi Liễu ma ma: "Lúc trước, ngươi nói ngày sinh Sam nhi có chút vấn đề, là thật sao?"

"Là thật." Bởi vì khẩn trương, lại bởi vì kinh ngạc nên thanh âm của Liễu ma ma có chút thất thường: "Ngài ngẫm lại xem, cho dù là sinh non nhưng có ai dám đảm bảo là nàng ta sau khi vào kinh gặp được nhị lão gia mới mang thai?"

Lệ Nam Khê chậm rãi nói: "Nhưng có lúc mấy chuyện liên quan đến vận khí cũng khó nói trước."

"Nhưng đứa bé đó thật sự rất giống." A Tra nói: "Thiếu phu nhân chưa từng gặp Tề Mậu nên không biết, đợi hôm nào ngài thấy hắn thì ngài sẽ biết ngay."

Lệ Nam Khê biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nếu thân phận đứa bé kia thật sự có điểm kỳ lạ, đừng nói là nhị phu nhân Từ thị vẫn luôn chán ghét bọn họ, ngay cả lão phu nhân, còn có hoàng hậu nương nương cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Các ngươi chờ một chút nữa." Lệ Nam Khê xoa nhẹ mi tâm: "Chuyện này trước đừng nói với ai khác, một người cũng không được nói. Ta phải thương lượng với quốc công gia đã."

Nàng cảm thấy chuyện này lộ ra quá mức kỳ quái.

Lúc trước nàng chỉ biết Hương Nô và Hồng Nô nếu như có thể âm thầm không một tiếng động xóa bỏ nô tịch, nhất định phải có người giúp đỡ.

Nhưng bây giờ nàng lại biết được hài tử của Hương Nô rất có khả năng là không phải của nhị lão gia, hiển nhiên là lại xuất hiện một vấn đề khác.

Mạnh Man Vũ không chỉ là xóa được nô tịch, mà còn từ Hương Nô biến thành "Mạnh Man Vũ", nếu hài tử không phải của nhị lão gia, vậy thì tại sao Mạnh Nữ có thể dễ dàng gặp được Trọng nhị lão gia như vậy? Tại sao lại lấy cái tên "Mạnh Man Vũ" này?

Phải biết rằng, tên của tỷ tỷ nàng trong hộ tịch mới là "Khúc Hồng".

Chẳng lẽ người làm hộ tịch mới cho Hương Nô đặt tên này cho nàng ta là có ý đồ gì khác? Dù sao thì Man Vũ trong Mạnh Man Vũ cũng cực kỳ giống với Mạn Vũ , mà Mạn Vũ lại là người nhị lão gia vẫn luôn nhớ thương...

Lệ Nam Khê hiện tại đang mang thai, thỉnh thoảng suy nghĩ có chút loạn. Trước đây thân thể còn khỏe, muốn nghĩ thông suốt một chuyện rất đơn giản nhưng hiện tại lại có hơi quá sức.

Nàng luôn có cảm giác mình đã bỏ quên cái gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nghĩ ra.

Có lẽ thật sự phải đợi Trọng Đình Xuyên trở về, thương nghị thật kỹ với hắn một chút. Có lẽ sẽ có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến Trọng Đình Xuyên, nghĩ đến hắn sự quan tâm của hắn dành cho nàng, bận tâm đến nàng, Lệ Nam Khê đột nhiên cảm thấy có việc gì khó cũng không cần phải lo lắng, tâm tình thoáng cái đã thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng chợt cảm thấy có hắn ở bên cạnh thật tốt.

Mặc dù nàng thời thời khắc khắc đều nghĩ mọi chuyện đều không thể ỷ lại người khác, phải cố gắng tự mình giải quyết. Nhưng có một nam nhân đáng tin cậy có thể cho nàng dựa vào, có thể cho nàng ỷ lại lúc khó khăn, cảm giác như vậy thật sự rất tốt.

Thả lỏng tâm tình, thân thể căng thẳng của Lệ Nam Khê cũng dần dần bớt cứng ngắc như trước, chậm rãi dựa vào lưng ghế, vẻ mặt giãn ra.

"Được." Lúc này A Tra nghiêm túc lên tiếng: "Đều nghe theo lục thiếu phu nhân."

Hắn là do quá chấn động vì phát hiện chuyện này cho nên có chút vội vàng. Hiện tại nghe Lệ Nam Khê giải thích như vậy, hắn cũng hiểu chuyện này đối với một gia đình mà nói lớn đến mức nào, bởi vậy rất thông cảm, bảo đảm một lần nữa: "Thiếu phu nhân cứ việc yên tâm. Ngài không cho ta nói, một chữ ta cũng sẽ không để lộ ra ngoài."

Những cái khác không nói, chỉ bằng việc phu thê Trọng Đình Xuyên vì giúp hắn tìm được A Dao mà trù tính từng bước, hắn đã thực sự vô cùng cảm kích. Bây giờ chỉ còn chờ cạy được miệng của Hồng Nô nữa thôi.

Lệ Nam Khê tạm thời đè chuyện Sam nhi và Mạnh Man Vũ xuống, không nhắc tới nữa, lại hỏi A Tra tình hình đến Ký Châu lần này.

A Tra tất nhiên là nói hết đầu đuôi sự việc dọc đường đi cho Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai chỗ nghi hoặc, A Tra đều giải thích cho nàng.

Nghe nói Hồng Nô đã để thất lạc người, Lệ Nam Khê cũng cảm thấy là không có khả năng, càng cảm thấy Hồng Nô và "vị quý nhân" kia đã đạt thành một cái giao dịch gì đó. Dù sao thì sau khi Hồng Nô đến Ký Châu thì không hề có bất trắc gì, lập tức thuận lợi có thân phận mới, thành thân, buôn bán. Sau đó không biết bà ta đã dùng thủ đoạn gì để báo cho muội muội Hương Nô, bảo Hương Nô tới chỗ bà ta tìm nơi nương tựa.

Có điều, mục đích và nội dung cụ thể giao dịch của Hồng Nô và "quý nhân", chỉ dựa vào tin tức hiện tại thì vẫn không thể đoán được.

A Tra dẫu sao cũng đã lớn tuổi, mặc dù thân thể cường tráng nhưng cũng không chịu nổi mệt nhọc thời gian dài. Lúc trước liều mạnh chạy một mạch đường dài cũng không nghĩ nhiều, hiện tại đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn cũng có chút mệt lả người, thương nghị với Lệ Nam Khê xong liền cáo từ rời đi.

Lệ Nam Khê được Liễu ma ma đỡ tự mình tiễn hắn ra ngoài.

Còn chưa kịp tới cửa đã có nha hoàn đến bẩm: "Thiếu phu nhân, Vu di nương vừa mang qua ít điểm tâm, nói là để ngài ăn."

Hiện tại thân thể Lệ Nam Khê càng ngày càng nặng nề, ăn càng nhiều, đói cũng càng nhanh, đây là chuyện trên dưới phủ đều biết. Lão phu nhân thường xuyên sai ngươi đưa đồ ăn tới, gần đây Vu di nương không có chuyện gì làm cũng làm thức ăn đưa tới.

Chỉ là trước kia Vu di nương mang đồ đến sẽ thuận tiện vào trong ngồi một lát, hỏi han Lệ Nam Khê gần đây cảm thấy thế nào, Lệ Nam Khê mỗi lần đều nói với bà.

—— Dù sao đây cũng là hài tử đầu tiên của Trọng Đình Xuyên, Lệ Nam Khê biết mặc dù Vu di nương không nói ra, mặc dù bà rất mạnh miệng nhưng trong lòng lại hết sức quan tâm đến Trọng Đình Xuyên.

Hiện tại nghe nói Vu di nương đưa đồ đến, Lệ Nam Khê liền nhìn ra cửa viện một chút, vội vàng hỏi: "Vu di nương đâu?"

"Đã đi rồi. Nghe nói thiếu phu nhân có khách liền đi."

"Đã đi bao lâu rồi?"

"Vừa mới đi thôi. Nô tỳ nhận đồ xong thì bà ấy liền trở về, sau đó nô tỳ đem đến cho thiếu phu nhân."

"Nhanh đi mời." Nghe lời này xong, Lệ Nam Khê nói: "Mới đi được vài bước thôi, còn đuổi kịp được."

Tiểu nha hoàn cũng cơ trí, nghe Lệ Nam Khê phân phó xong liền "A" một tiếng, cũng không hành lễ lập tức quay người chạy đi.

Đúng lúc A Tra ở bên thấy được, cười ha ha nói: "Tiểu hài tử đúng là rất lanh lợi. Ngài xem tiểu nha hoàn đó, chạy nhanh như vậy. Nếu đổi lại là một nha hoàn lớn tuổi hơn một chút sợ là không chạy nổi nàng."

Dứt lời, ánh mắt của hắn không khỏi ảm đạm: "Trước đây, A Dao cũng rất thích chạy nhảy. Chỗ chúng ta có nhiều núi, từ nhỏ nàng đã thích so tài với ta, xem ai trèo lên núi trước, ai xuống chân núi trước. Lúc nàng chạy cũng giống như tiểu nha đầu vừa rồi, không quan tâm đến cái gì... Cũng không biết hiện tại nàng như thế nào..."

Lệ Nam Khê biết tình cảm của hắn và muội muội rất tốt, nghe giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, cũng rất đau lòng, nhẹ giọng an ủi: "Tiên sinh đừng lo, sẽ tìm được người thôi."

A Tra thở dài nói: "Mượn lời ngài chúc lành, ta chỉ hy vọng như vậy." Nói xong liền chắp tay với Lệ Nam Khê: "Vậy ta nhờ hết vào quốc công gia và lục thiếu phu nhân."

Lệ Nam Khê nghiêng người tránh lễ của hắn, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Ra đến cửa viện, A Tra bảo Lệ Nam Khê dừng chân, cáo từ với nàng: "Thiếu phu nhân không cần tiễn nữa. Ta tự đi được rồi."

Lệ Nam Khê cũng không khách khí với hắn, hơn nữa hôm nay nàng cũng khá uể oải, mặc dù vừa nãy đã nghỉ ngơi không ít thời gian, cũng khá lên một chút nhưng lúc này vẫn yếu ớt, thân thể vẫn còn có hơi mệt mỏi.

Nàng và A Tra vừa cười vừa nói: "Ta để Liễu ma ma tiễn ngài thêm chút nữa, ngày mai nếu có tin tức gì ta sẽ cho người báo cho ngài."

Chưa kể bên kia thẩm vấn Khúc Hồng chắc chắn sẽ có không ít tiến triển.

A Tra chính là đang nghĩ đến việc này, nghe vậy cũng cười chắp tay với Lệ Nam Khê rồi xoay người định rời đi.

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng yếu ớt, khẽ gọi: "Lục thiếu phu nhân, hôm nay có khỏe hơn chút nào không?"

Nghe được thanh âm này, thân thể A Tra lập tức cứng đờ.

Hắn từ từ, từ từ quay người lại, nhìn về phía phát ra thanh âm đó.

Chỗ đó có một phụ nhân trung nhiên, mặt mày nhu hòa đang lo lắng nhìn Lệ Nam Khê.

Nàng đang nói gì, hắn đều không nghe thấy.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhu hoa của nàng, còn có má lúm đồng tiền như ẩn như hiện nơi khóe môi lúc nàng cười.

A Tra há miệng, cố gắng gọi cái tên đã chờ đợi từ lâu, nhưng mở miệng ra hắn mới phát hiện cổ họng mình như bị nghẽn lại, không nói nên lời, một tiếng rống cũng chỉ lẳng lặng hóa thành hai chữ.

"A Dao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play