Nghe Quan phu nhân nói xong, Lệ Nam Khê lập tức nhớ tên nữ tử tên là Hồng Nô trong miệng A Tra.
A Tra đang tìm muội muội A Dao, mà năm đó A Dạo lại cùng Hồng Nô rời khỏi Tây Cương. Nếu có thể tìm được Hông Nô, chẳng phải sẽ có tung tích của A Dao sao?
Nghĩ đến đây, Lệ Nam Khê vội vàng hỏi: "Thật sự là tỷ tỷ của nàng sao?"
"Hẳn là như vậy." Quan phu nhân nói: "Kỳ thực cũng không chắc lắm. Có điều
nghe các nàng nói chuyện thì chắc cũng đến tám chín phần. Vị tỷ tỷ kia
lớn hơn Mạnh Nữ một chút, ngũ quan tương tư với nàng."
Lời này càng đúng hơn. A Tra từng nói, lúc A Dao và Hồng Nô rời đi, Hương
Nô vẫn còn nhỏ. Bây giờ đã qua hai, ba mươi năm, Hồng Nô cũng đã trở
thành một phụ nhân trung niên.
Lệ Nam Khê đa tạ Quan phu nhân, giữ bà ở lại dùng ngọ thiện nhưng đối phương lại từ chối.
"Ta để chuyện này trong lòng không nói ra không được cho nên mới đến đây
quấy rầy, không cần làm phiền quốc công phu nhân chuẩn bị thiện." Quan
phu nhân cười nói: "Trong nhà ta còn có việc không quấy rầy ngài nữa.
Ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt đi." Nói xong liền tự mình rời đi, không để
Lệ Nam Khê tiễn ra ngoài.
Lệ Nam Khê biết Quan phu nhân thấy nàng đang mang thai nên không muốn nàng chịu mệt mỏi liền vội vàng gọi Quách ma ma vào phòng tiễn bà.
Cân nhắc mấy lời Quan phu nhân nói, Lệ Nam Khê gọi Diêu nương tử đến hỏi chuyện.
Diêu nương tử là thị tỳ Lệ Nam Khê mang theo khi nàng thành thân, hơn nữa
phu quân của nàng, Diêu Hòa Thuận chính là chưởng quỹ trông coi Bát Bảo
trai. Hai phu thê bọn họ làm người thành thật đáng tin cậy, rất được Lệ
Nam Khê trọng dụng. Diêu nương tử quen chăm sóc hoa cỏ nên vẫn luôn hỗ
trợ trong hoa viên.
Nghe Lệ Nam Khê cho
gọi, Diêu nương tử liền tạm gác chuyện gieo trồng qua một bên, chạy đến
Thạch Trúc uyển, đợi thông bẩm xong liền cúi đầu rũ mắt bước nhanh vào
phòng.
Lúc nàng đi vào, Lệ Nam Khê đang
chăm sóc một chậu mẫu đơn trong phòng. Đây là một gốc trọng biên mẫu
đơn, những cánh hoa hồng nhạt hơi đỏ đan xen trùng điệp, trông rất đẹp.
Diêu nương tử cũng là người yêu hoa, lúc hành lễ vấn an không nhịn được nhìn hoa nhiều thêm mấy lần: "... Không biết thiếu phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
Lệ Nam Khê vừa rồi chỉnh cành hoa, lúc này nàng đặt kéo nhỏ sang một bên: "Nghe nói nhà nương ngươi ở Ký Châu?"
Nhắc đến nhà mẹ đẻ, vẻ thấp thỏm của Diêu nương tử lúc trước liền biến mất,
thần sắc mang ý cười: "Làm phiền thiếu phu nhân phải nhớ rõ chuyện nhỏ
xíu này, đúng là ở Ký Châu."
"Vậy bao lâu ròi ngươi không về nhà? Có biết căn nhà ở đầu phía bắc ngõ Hạnh Hoa hay không?"
"Nô tỳ còn nhớ ngõ Hạnh Hoa, nhưng đầu phía bắc..." Diêu nương tử có chút
do dự: "Thiếu phu nhân hỏi chuyện này có việc gì sao? Nô tỳ không nhớ rõ lắm. Không bằng lúc trở về nô tỳ hỏi lại gia chủ một chút sau đó sẽ trả lời thiếu phu nhân."
Lệ Nam Khê nghe
vậy thì lắc đầu: "Không cần. Chỉ là ta thỉnh thoảng nghe nói đến căn nhà này nên hỏi một chút thôi." Nhà của Diêu nương tử ở Ký Châu, nhưng nhà
của Diêu Hòa Thuận thì không. Nếu như Diêu nương tử không nhớ được căn
nhà ở đầu bắc ngõ Hạnh Hoa thì Diêu Hòa Thuận làm sao biết được?
Diêu nương tử nghe xong liền phúc thân chuẩn bị lui xuống.
Lệ Nam Khê chợt nghĩ tới một chuyện, lại gọi nàng: "Ở ngõ Hạnh Hoa đó là những người nào?"
Diêu nương tử không hiểu, có chút mờ mịt hỏi: "Sao thiếu phu nhân lại hỏi cái này?"
Lệ Nam Khê đương nhiên sẽ không kể chuyện này cho nàng nghe, cũng đã nghĩ
xong lý do từ trước liền nói: "Nghe người ta nói đoạn đường đó vị trí
không tệ nên muốn mở một cửa hàng ở chỗ này. Lại nghe nói ở đầu phía bắc có một gia đình đang buôn bán nên hỏi nhiều mấy câu, dù sao thì lời đồn cũng không thể tin hoàn toàn được."
Nghe mục đích của nàng, Diêu nương tử mỉm cười: "Nếu thiếu phu nhân thật sự muốn biết thì không bằng hỏi Hướng ma ma đi."
"Hướng ma ma?" Nghe nàng nhắc đến người đắc lực nhất bên cạnh Lương thị, Lệ
Nam Khê cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn: "Sao lại hỏi bà ta?"
"Bà ấy cũng là người Ký Châu. Nếu nô tỳ nhớ không nhầm thì nhà mẹ đẻ của Hướng ma ma cách ngõ Hạnh Hoa này không xa lắm."
Lệ Nam Khê thầm nhớ chuyện này, cười nói với nàng:: "Hôm khác lại hỏi.
Thường ngày ta với Hướng ma ma không có quá nhiều dịp nói chuyện, nếu
đường đột hỏi, sợ là phu nhân sẽ hoài nghi."
Lương thị vốn đã đa nghi, chuyện gì cũng suy nghĩ vặn vẹo, Diêu nương tử
đương nhiên cũng biết. Nghe Lệ Nam Khê nói vậy, nàng cũng không nhắc lại nữa, chỉ áy náy nói: "Đáng tiếc là nô tỳ với Hướng ma ma cũng không
thân thiết nếu không đã có thể giúp thiếu phu nhân hỏi một câu rồi."
Lệ Nam Khê lại nói mấy câu liên quan đến chăm cây mẫu đơn sau đó lại cho nàng đi.
Nghiêm túc mà nói, chuyện này vốn có thể giao cho Trọng Đình Xuyên đi xử lý.
Có điều trong tay Trọng Đình Xuyên có rất nhiều chuyện của điền trang,
cửa hàng phải lo liệu, còn có sự vụ trong triều phải sắp xếp, mỗi ngày
đều cực kỳ bận rộn.
Chuyện Quan phu nhân
nói này nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn thì cũng không hẳn, ít nhất tra tin tức của một gia đình vẫn còn nằm trong phạm vi của Lệ Nam Khê.
Một mình ngồi trong phòng một lát, Lệ Nam Khê sực nhớ đến một chuyện. Trước đây, Tiêu Viễn đã từng đề cập với nàng muốn thu một lô vàng. Kỳ thực,
vàng ở Ký Châu cũng khá tốt, đã muốn nhập hàng thì không bằng nhân cơ
hội này sai Tiêu Viễn đến Ký Châu một chuyến, xem tình hình thế nào rồi
tính tiếp.
Thật ra Lệ Nam Khê cũng có thể tìm người hoàn toàn là của mình mượn cớ đến Ký Châu nhưng lại không thích hợp bằng Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn một nửa là người của nàng, một nửa là người của Trọng Đình Xuyên.
Chuyện này nàng vẫn phải nói với Trọng Đình Xuyên. Hiện tại nàng đang
mang thai, so với chuyện khiến Trọng Đình Xuyên lo lắng nàng hao tâm tổn trí vì cái này mà ảnh hưởng thân thể thì chẳng thà chọn một người cả
hắn và nàng đều tin tưởng, như vậy hắn không cần lo lắng nàng làm việc
quá sức, có thể giao chuyện này cho nàng toàn quyền xử lý.
Đã có chủ ý, Lệ Nam Khê cho người đi nói một tiếng với Vạn Toàn, chuẩn bị
xe ngựa cho nàng đến Phỉ Thúy lâu một chuyến nói chuyện này cho Tiêu
Viễn.
Tiêu Viễn đương nhiên là đồng ý, lại hỏi nàng: "Không biết thiếu phu nhân tìm được người nhà kia rồi thì có tính toán gì?"
"Trước cứ án binh bất động, nghe ngóng lai lịch của bọn họ là được. Sau khi có tin tức rồi ta sẽ an bài tiếp."
Tuy nàng kia có thể là Hồng Nô, nhưng nghe ý tứ của Quan phu nhân thì nhà
kia đã ở Ký Châu rất lâu rồi. Đã vậy, chỉ cần không phát hiện có người
để ý đến bọn họ thì bọn họ sẽ không dọn đi, cho nên có thể trước thăm
dò, sau lại an bài. Thứ nhất không cần khẩn trương thái quá, miễn cho
gấp gáp rồi mắc sai lầm, thứ hai là không quá gây chú ý.
Nếu như nàng kia thật sự là Hồng Nô thì đương nhiên là tốt nhưng nếu không
phải, lỡ như bị người có tâm để ý phản lại thì không hay.
Tiên Viễn đáp một tiếng, một mực ghi nhớ trong đầu.
Lệ Nam Khê nói với Trọng Đình Xuyên chuyện hôm nay Quan phu nhân đến bái phỏng khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
"Nàng thật sự chỉ muốn nói chuyện này?" Hắn uống cạn một ly trà, ngạc nhiên
nói: "Không có chuyện khác, chỉ vì chuyện này thôi sao?"
“Đương nhiên là có.” Lệ Nam Khê hỏi: “Lục gia lại nghĩ bậy bạ gì đó?"
"Không có." Trọng Đình Xuyên thấy nàng đi tới liền từ từ ôm nàng vào lòng, hai người ngồi tựa sát vào nhau: "Chỉ là trước giờ Quan phu nhân không phải là người nhiều chuyện, hôm nay bà ấy quản chuyện của người khác thật là hiếm có."
Cái này Lệ Nam Khê cũng đã có cân nhắc.
Bất kể là bà ấy có đúng là không thích xen vào chuyện của người khác hay
không thì loại chuyện liên quan đến quyền riêng tư của người khác như
thế này hầu hết người bình thường đều sẽ chọn làm như không thấy. Cho
nên ngay từ đầu hắn đã hết sức tò mò tại sao Quan phu nhân lại tìm nàng
nói chuyện này.
Về sau ngẫm lại thì cũng
hiểu hơn phân nửa —— nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, Quan cô
nương chắc chắn sẽ gả tới chi thứ hai bên kia, Mạnh Nữ lại là người của
chi thứ hai. Nếu như nàng ta là một người không an phận, giữ lại nàng ta trước sau gì cũng là một tai họa ngầm cho nên Quan phu nhân đến tìm Lệ
Nam Khê là muốn tìm hiểu lai lịch của Mạnh Nữ.
Đây cũng là Quan phu nhân vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ lại trúng.
Những chuyện khác Lệ Nam Khê lười hỏi nhiều, nhưng Mạnh Nữ này liên quan đến
chuyện muội muội của A Tra cho nên không thể coi là bình thường được,
lúc này Lệ Nam Khê mới đồng ý.
Lệ Nam Khê không cần phải giấu Trọng Đình Xuyên những việc này, nên nói hết đầu
đuôi cho hắn nghe: "Sau này nếu như Quan cô nương gả cho thất gia thì
chuyện của Mạnh Nữ kiểu gì cũng phải làm rõ. Nếu không phu gia xảy ra
chuyện, Quan cô nương thân là nhi tức sợ là cũng phải chịu khổ."
Lương thị và Từ thị không giống nhau.
Đại phòng bên này, cả Trọng Đình Xuyên và ngũ gia Trọng Đình Phàm đều không phải là nhi tử Lương thị sinh ra, quan hệ rất lạnh nhạt. Trọng Đình
Xuyên căn bản là không cần để ý đến Lương thị, hơn nữa Trọng Đình Xuyên
quyền cao chức trọng càng không cần cố kỵ cách nhìn của bà ta.
Nhưng nhị phu nhân Từ thị lại là mẫu thân sinh ra mấy vị thiếu gia của chi
thứ hai, đại gia và nhị gia đều rất thân thiết với Từ thị cho nên đại
thiếu phu nhân Tưởng thị, nhị thiếu phu nhân Hà thị đều phải nhìn sắc
mặt của Từ thị mà sống, mà thất gia Trọng Đình Kiếm và thất thiếu phu
nhân tương lai cũng giống với hai vị ca ca và tẩu tử.
Lệ Nam Khê chỉ hơi nói hai câu là Trọng Đình Xuyên đã hiểu ý nàng. Hắn gật đầu mở miệng hỏi tính toán của Lệ Nam Khê. Nghe nói nàng cần Tiêu Viễn, hắn cũng không ngạc nhiên, thậm chí đối với chuyện đi mua vàng ở Ký
Châu, hắn còn chỉ điểm nàng một số chỗ.
Vốn dĩ Lệ Nam Khê còn cho là Trọng Đình Xuyên ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy
hứng thú với cái ngõ Hạnh Hoa này, nào ngờ hắn nói đến đó thì ngừng, lại nói: "Chuyện này nàng để Tiêu Viễn đi làm tất nhiên là không có vấn đề
gì. Đợi sau khi hắn đem tin tức về chúng ta lại bàn tiếp."
Lệ Nam Khê vốn còn muốn nhiều lời hỏi thêm một ít chuyện liên quan, nhưng
nghe Trọng Đình Xuyên nói vậy nàng liền đổi chủ ý —— Hiện tại lời Quan
phu nhân nói còn chưa được xác thực, có tính toán nhiều hơn nữa cũng vô
dụng. Chẳng thà chờ tin tức chính xác tới rồi bàn bạc kỹ hơn.
Lệ Nam Khê không nhắc quá nhiều đến những chi tiết phía sau, chỉ lúc dùng
bữa nàng thuận miệng nói một câu hôm nay Diêu nương tử qua đây.
Ai ngờ chỉ một câu thuận miệng của nàng lại khiến Trọng Đình Xuyên cảm
thấy hứng thú, đặc biệt hỏi thêm: "Diêu nương tử nói Hướng ma ma trước
đây là người Ký Châu? Lại cách ngõ Hạnh Hoa không xa?"
"Đúng vậy." Lệ Nam Khê cẩn thận nhớ lại những gì Diêu nương tử đã nói, sau đó đáp: "Nhà mẹ đẻ của Hướng ma ma cách chỗ đó không xa."
Trọng Đình Xuyên trầm mặc gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, im lặng hồi
lâu không nói tiếng nào. Sau một lúc hắn mới nói: "Chuyện này không bình thường, để Thường Thọ đi với Tiêu Viễn."
Lệ Nam Khê đang uống canh, nghe vậy thì ngừng lại, đợi nuốt hết thức ăn trong miệng xuống mới gật đầu đồng ý.
Thường Thọ lĩnh mệnh hành sự, tất nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng rầm
rộ, đợi Tiêu Viễn dàn xếp ổn thỏa chuẩn bị xuất phát, Thường Thọ mới một người một ngựa ra khỏi thành đuổi theo.
Lệ Nam Khê không biết hắn che giấu tai mắt người khác theo dõi thế nào để
đi theo, có điều có thêm Thường Thọ là thêm một tầng bảo đảm, nàng cũng
không cần quá lo lắng những vấn đề khác, chỉ cần bình tĩnh đợi tin tức
là được.
Nếu như ngày đi đêm nghỉ thì từ
kinh thành đến Ký Châu cũng phải mất mấy ngày. Hơn nữa Tiêu Viễn còn
muốn dừng chân ở Ký Châu "mua hàng" cho nên ngày về sẽ bị dời lại.
Hắn còn chưa trở lại kinh thành, tin tức chính xác còn chưa đến thì sinh thần của Lệ Nam Khê đã tới trước.
Thời tiết ngày hôm đó khá thuận lợi, tuy trời không nắng, bầu trời có hơi
tối nhưng cũng may là trời không u ám, chỉ là mặt trời bị che khuất.
Sáng sớm Trọng Đình Xuyên đã cau mày kiếm, ngẩng đầu nhìn mặt trời bị che khuất.
Lệ Nam Khê biết hắn không muốn sinh thần của nàng không được thoải mái,
cho nên mới cau có vì bầu trời hơi tối. Thấy bộ dạng hắn như vậy, nàng
lại càng buồn cười, nhìn xung quanh không có ai, nàng liền nhẹ giọng khẽ cười: "Lục gia đúng là để tâm quá nhiều rồi. Chàng có thể quản người
khác ăn gì, uống gì, chẳng lẽ còn muốn quản hôm nay trời thế này thế kia sao?"
Trọng Đình Xuyên cũng không nhìn
nàng, chỉ vươn tay ôm nàng vào lòng. Đợi đến khi phát hiện nàng đang
giãy dụa mới cười nhẹ rồi ôm nàng chặt hơn: "Thế nào? Không phải nàng
thích trời nhiều mây sao?"
"Tất nhiên là
thích rồi." Lệ Nam Khê cười nói: "Trời không nắng thì ta đi dạo trong
sân cũng không bị phơi nắng nha, còn muốn đi bao lâu cũng được, dễ chịu
hơn mấy ngày nắng chói chang nhiều."
Nghe nàng nói vậy, khó chịu trong lòng Trọng Đình Xuyên cuối cùng cũng nhẹ
đi, hắn nắm tay nàng, đỡ nàng đi dạo trong viện, lại nói: "Dù sao trời
nắng vẫn tốt hơn. Người ta nói cả ngày sinh thần đều có nắng thì sang
năm chuyện gì cũng thuận lợi."
Lần đầu Lệ Nam Khê nghe tới chuyện này, lập tức cảm thấy thú vị, ôm cánh tay hắn
hỏi: "Sao lục gia lại nói thế? Chàng nghe từ đâu vậy?"
"Khi ta còn bé ——" Trọng Đình Xuyên nói rất bình thường, ý cười bên môi đột
nhiên cứng đờ. Sau đó khóe môi khẽ nhếch lên một chút, lại từ từ hạ
xuống biến mất.
Hắn trầm mặc một hồi, hắn mới nói tiếp: "Chỉ là hồi bé tùy tiện nghe chơi thôi, không có gì."
Tuy hắn nói rất vân đạm phong kinh, nhưng Lệ Nam Khê vẫn nhìn ra trong từ
ngữ và biểu tình của hắn ẩn chứa cảm xúc không giống vậy.
Nếu đoán không sai thì nàng nghĩ chuyện này có lẽ là do Vu di nương từng
nói với hắn, cho nên hắn mới tâm tâm niệm niệm nhớ từ lúc đó đến bây
giờ.
Chỉ có điều lời này cuối cùng cũng không tiện nhắc tới vào lúc này.
Lệ Nam Khê đè nén mấy lời này xuống đáy lòng, không nói gì nữa, khoác tay Trọng Đình Xuyên đi tới bên cạnh hồ ngắm cá chép.
Hôm nay vốn dĩ Trọng Đình Xuyên phải làm nhiệm vụ, nhưng hắn cố tình đổi ca trực với tổng thống lĩnh, vì để hôm nay có thể đón sinh thần cùng với
Lệ Nam Khê.
Đây là lần đầu tiên Lệ Nam
Khê đón sinh thần ở quốc công phủ cho nên Trọng Đình Xuyên cực kỳ để ý,
cực kỳ coi trọng, không bồi bên cạnh nàng không được. Tuy hắn không nói
rõ nhưng tổng thống lĩnh đã sớm nghe nói Vệ Quốc công vô cùng sủng ái vị tiểu kiều thê này, cho nên vừa thấy hắn muốn đổi ca trực liền sảng
khoái đáp ứng.
Buổi sáng hai người cùng
nhau ăn sáng, cùng nhau tản bộ, sau đó lại thương lượng cùng nhau đi dạo trong đại hoa viên một chút, Lệ Nam Khê thấy thích hoa nào, Trọng Đình
Xuyên liền hái giúp nàng rồi để nàng cắm vào bình.
Phu thê hai người thương nghị xong, còn chưa kịp làm thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng hét lớn.
"Lục thiếu phu nhân! Lục thiếu phu nhân! Con tới rồi! Canh thịt dê của ngài đã chuẩn bị xong chưa?"
Lệ Nam Khê vừa nghe giọng liền biết Trọng Lệnh Bác đến, cười mời hắn vào.
Nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên Trọng Đình Xuyên đang cực kỳ không
vui, so với lúc cau mày nhìn bầu trời ban sáng còn chặt hơn ba phần.
"Lục gia sao vậy?" Lệ Nam Khê biết rõ còn hỏi, cười kéo tay hắn.
Trọng Đình Xuyên muốn nói hắn không muốn có người khác quấy rối hai người bọn họ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, tầm mắt hắn đã nhìn thấy cái bụng căng tròn của Lệ Nam Khê.
...Sau này tiểu tử thối bên trong đó đi ra chắc chắn cũng sẽ cản trở hai người bọn họ.
Trọng Đình Xuyên không nói mấy lời hắn nghĩ trước đó cho Lệ Nam Khê nữa, miễn cho tiểu nha đầu lại suy nghĩ nhiều.
Hắn còn đang cân nhắc nên uyển chuyển cự tuyệt không cho tiểu tử thối bên
ngoài đi vào như thế nào, ai ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn
suy nghĩ của hắn. Hắn vừa mới quyết định chưa kịp nói gì đã có một thân
ảnh như gió nhảy lên tiến vào phòng hắn.
"Lục thiếu phu nhân! Lục thiếu phu nhân!" Trọng Lệnh Bác vừa chạy vừa la hét: "Hôm nay có gì ngon không? Con tới ăn đây!"
Trọng Lệnh Nguyệt chạy chậm hơn hắn, ở đằng sau nhẹ giọng kêu: "Ca ca huynh
lại nói sai rồi. Phải nói là đến thăm lục thiếu phu nhân, thuận tiện xem có cái gì ăn không."
Lúc này Trọng lệnh
Bác mới nhớ tới vừa rồi đã kích động quá nên nói sai, nhưng vẫn thờ ơ
khoát khoát tay: "Không sao, không sao, lục thiếu phu nhân sẽ không tính toán chuyện này đâu. Đúng không, lục thiếu phu nhân?"
Hắn cười híp mắt ngẩng đầu lên, ai ngờ cái hắn thấy không phải là dáng vẻ
tươi cười nhu hòa của Lệ Nam Khê mà là một khuôn mặt đen xì của người
khác.
Nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Trọng
Đình Xuyên, Trọng Lệnh Bác bị dọa đến nhảy cẫng lên, sợ đến mức liên tục lùi lại, khẩn trương hỏi: "Quốc công gia ngài ngài ngài ngài hôm nay
không phải đang làm nhiệm vụ sao?"
Trọng Đình Xuyên cong môi lạnh lùng cười: "Ngươi hình như hiểu rất rõ tình hình ta làm nhiệm vụ nhỉ?"
Câu này của hắn hàm chứa ý trào phúng cực kỳ nhiều, may là tính tình Trọng
Lệnh Bác không sợ trời không sợ đất, nhưng thấy Vệ Quốc công hung thần
ác sát cũng sắp bật khóc: "Con nào dám hỏi thăm ngài chứ. Con con con
con đây không phải là nhớ tới hai ngày trước ngài vừa mới đi làm nhiệm
vụ, không nghỉ ngơi nhanh như vậy được sao..."
Trọng Đình Xuyên còn muốn nói nữa, lời lạnh như băng còn chưa kịp ra khỏi
miệng, cánh tay đã bị người nào đó dùng lực kéo một cái.
Lệ Nam Khê lôi kéo cánh tay của Trọng Đình Xuyên, nhỏ giọng nói: "Lục gia hà tất gì phải dọa hắn."
Dứt lời, Lệ Nam Khê cười nói với Trọng Lệnh Bác: "Con đừng sợ, lục gia chỉ nói đùa với con thôi."
"Thật sao?" Trong lòng Trọng Lệnh Bác dâng lên một chút hy vọng, mừng rỡ nhìn về phía Trọng Đình Xuyên.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã bị ánh mắt hung tàn của Trọng Đình Xuyên làm
cho lùi về sau hai bước, sau đó nhanh chân vọt đến sau lưng Lệ Nam Khê,
nắm chặt xiêm y của Trọng Đình Xuyên không chịu buông.
Nhìn hắn dám nắm chặt xiêm y của Lệ Nam Khê, Trọng Đình Xuyên càng lúc càng
tức, một tay xách hắn lên, vứt xuống cái bàn bên cạnh, giọng điệu cực kỳ ghét bỏ: "Đứng ngay ngắn! Không được lộn xộn! Đường đường là nam nhi,
trốn đằng sau như nhân làm gì?"
Trọng
lệnh Bác vốn còn đang cúi gằm mặt xuống, nghe hắn nói xong liền nhanh
nhẹn, dè dặt nói: "Quốc công gia, ngài nói con đứng ngay ngắn ý là con
có thể ở lại sao?"
Sắc mặt của Trọng Đình Xuyên càng lạnh hơn, hừ một tiếng muốn nói "không được" thì chợt nghe
bên cạnh có người ôn nhu nói: "Con không cần sợ, quốc công gia rất tốt."
Nghe vậy, thân thể Trọng Đình Xuyên cứng đờ, hắn liếc mắt nhìn Vu di nương
vừa nói chuyện, sau đó phất tay áo xoay người đi sang một bên, có điều
cũng không phủ nhận những gì mình vừa nghe.
Vu di nương không ngờ mình vừa nói một câu Trọng Đình Xuyên đã bỏ đi chỗ
khác, bầu không khí náo nhiệt vừa rồi lập tức vì bà đến mà lạnh cả
người.
Trên mặt Vu di nương khó nén được
đau thương, nắm góc áo cúi đầu, có chút do dự định rời đi, nhưng lại bị
Lệ Nam Khê lên tiếng gọi lại.
"Di nương
ngài tới giúp con nhìn một cái." Lệ Nam Khê cười vẫy tay với bà: "Hôm
nay con cài trâm có chút lỏng, ngài giúp con một chút được không?"
Lệ Nam Khê đang đứng ở giữa phòng, nếu Vu di nương muốn qua đó thì phải đi vào trong.
Vu di nương chỉ do dự trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Trọng Đình Xuyên như
không có ý phản đối, lúc này mới từ từ đi vào trong, cài lại trâm cho Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê tranh thủ ấn Vu di
nương ngồi xuống ghế, lại gọi Trọng Lệnh Nguyệt tới gần: "Nguyệt nhi bồi Vu di nương ăn hạt dưa đi."
Trong lúc nàng nói chuyện, Kim Trản bên cạnh đã kịp thời bưng một đĩa hạt dưa đến đưa cho Trọng Lệnh Nguyệt.
Trọng Lệnh Nguyệt biết chỗ của Lệ Nam Khê có đồ ăn ngon, nhưng nàng vẫn chưa
bắt đầu lột vỏ. Lúc này hiện tại bên cạnh không có người ngoài, nha hoàn không có Lệ Nam Khê phân phó cho nên cũng không bước đến giúp nàng.
Nàng chỉ có thể trông mong nhìn chằm chằm vào Vu di nương.
Vu di nương do dự một hồi, cuối cùng cũng cầm hạt dưa lên lột vỏ từng hạt một cho nàng.
Lệ Nam Khê thấy trong một đoạn thời gian Vu di nương sẽ không rời đi liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trọng Lệnh Bác ở bên cạnh nàng cười hắc hắc: "Con thấy được."
Hắn cười có chút quái dị, ngữ điệu có chút bỡn cợt, hết lần này đến lần khác đều đè nén không dám cười quá lớn.
Lệ Nam Khê cảm thấy thú vị, quay sang hỏi hắn: "Thấy cái gì?"
"Lục thiếu phu nhân muốn giữ di nương lại đúng không?" Trọng Lệnh Bác dạt
dào đắc ý nói: "Con thấy ngài vừa mới tự tay kéo lỏng cây trâm ra một
chút, sau lại nhất quyết nói là nó tự lỏng ra..."
Lệ Nam Khê mỉm cười: "Bác nhi có chịu giúp ta giữ bí mật này không?"
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Trọng Lệnh Bác đảo liên tục: "Ngài ninh canh thịt dê cho con uống, con liền đáp ứng."
"Được." Lệ Nam Khê cười nói.
Trọng Lệnh Bác vui vẻ, gào một tiếng rồi đi tới khoe khoang với Trọng Lệnh
Nguyệt: "Lục thiếu phu nhân nói sẽ cho ta canh thịt dê! Ha ha ha ha ha
ha..."
Khi hắn còn đắm chìm trong tiếng cười vui sướng thì Trọng Đình Xuyên đã chậm rãi đi tới trước mặt Lệ Nam Khê.
Vừa rồi hắn nghe được cuộc đối thoại của hai người. Tại sao Lệ Nam Khê phải làm vậy, trong lòng hắn đều biết rõ. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn
đúng là không biết phải nên làm cái gì cho phải, chỉ có thể mở miệng gọi một tiếng "Tư Tư" rồi không nói gì nữa.
Lệ Nam Khê hiểu ý của Trọng Đình Xuyên, đưa tay ngoéo ngón tay hắn rồi khẽ cười với hắn.
Nhìn nụ cười ấm áp của nàng. Trọng Đình Xuyên bỗng yên tâm, nắm lấy tay nàng hôn lên đó một cái, không nói tiếng nào.
Hôm nay Ngô thị không đến, bởi vì bên chỗ Lương thị có nhiều chuyện cần
phải xử lý nên Ngô thị đã bị bà ta gọi đến hỗ trợ, không đi được. Có
điều, nàng cũng không quên bảo nha hoàn đưa tới một cái vòng tay làm hạ
lễ sinh thần.
Ngay cả hạ lễ của Ngô thị cũng nhận...
Lệ Nam Khê len lén liếc mắt nhìn Trọng Đình Xuyên.
Người này không phải đã hưng sư động chúng chuẩn bị lễ vật cho nàng sao? Sao đến giờ mà một chút động tĩnh cũng không thấy?
Đây thật sự không giống phong cách của hắn.
Có điều nếu hắn không nói, nàng cũng sẽ án binh bất động, để xem ai sốt ruột hơn.
Hai ngươi đều không đề cập đến chuyện này, ngược lại Trọng Lệnh Bác lại
không chịu nổi trước. Sau một hồi chơi đùa trong Thạch Trúc uyển, ăn
canh ngọt rồi cùng Lệ Nam Khê cắm hoa xong, cuối cùng Trọng Lệnh Bác
cũng không nhịn được, tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi Lệ Nam Khê: "Nghe nói
quốc công gia đã chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ngài? Đồ đâu rồi? Cho con xem một chút được không?"
Lệ Nam Khê
thần thần bí bí nói với hắn: "Đồ quan trọng tất nhiên không thể để cho
người khác dễ dàng thấy được." Nàng chỉ để lại một câu như vậy rồi nhanh chóng rời đi, tự mình đem bình hoa đi khắp nơi.
Trọng Lệnh Bác sờ sờ đầu, hỏi Trọng Lệnh Nguyệt bên cạnh: "Muội nói câu vừa
rồi của lục thiếu phu nhân là có ý gì?" Rốt cuộc là đồ quan trọng gì mà
hiện tại vẫn không thấy xuất hiện, hơn nữa còn nói là, đồ quá quan trọng nên không thể dễ dàng lấy ra cho hắn xem.
Trọng Lệnh Nguyệt căn bản là không nghe được lời vừa rồi có gì đặc biết, chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tội nhìn Trọng Lệnh Bác.
Trọng Lệnh Bác kêu một tiếng "này" rồi nói: "Ta nói với tiểu nha đầu này làm cái gì a." Sau đó quay người đi chỗ khác chơi.
Lệ Nam Khê đã sớm an bài ngọ thiện, nàng vốn định bảo trù phòng chuẩn bị
sớm một chút, ai ngờ Trọng Đình Xuyên lại nói với nàng là hắn đã sai
Trân Vị các chuẩn bị đồ ăn từ lâu, nàng không cần bận rộn vì chuyện này
nữa.
Lệ Nam Khê kinh ngạc, chuyện này hắn chưa từng nói qua. Có điều hắn đã có tấm lòng này, nàng tất nhiên rất
cao hứng, lập tức vui vẻ cám ơn hắn.
Vẻ
mặt Trọng Đình Xuyên không đổi, gật đầu một cái, lại liếc mắt nhìn Nhạc
ma ma bên cạnh. Nhạc ma ma hiểu ý, nhanh chóng đi tới ngoại viện tìm Vạn Toàn, bảo hắn đi thúc giục Trân Vị các bên kia, tuyệt đối không được để sai canh giờ.
Đợi đến lúc sắp tới giờ ngọ thiện, Trân Vị các cuối cùng cũng đưa đồ ăn đến.
Hôm nay không giống lúc trước. Trước đây đưa tới có hơn mười hộp đựng thức
ăn, nhưng lần này lại có chừng hơn ba mươi hộp, chia thành năm hàng đặt
trong Thạch Trúc uyển, đúng là rất hoành tráng.
Lệ Nam Khê khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên liền nói: "Hôm nay nhiều người, món ăn đương nhiên cũng phải nhiều hơn một chút."
Tuy nói như vậy nhưng Lệ Nam Khê vẫn có chút khó hiểu. Phải biết là mỗi hộp thức ăn đều có nhiều tầng, bên trong lại có mấy món, cho dù có thêm Vu
di nương và hai hài tử cũng nhất định ăn không hết.
Có điều, khi từng hộp thức ăn được mở ra. Lệ Nam Khê rốt cuộc cũng biết được huyền cơ cơ trong đó.
Mấy cái hộp đang đặt trước mặt nàng, bên trong không phải chứa thức ăn mà lại là từng khóm hoa.
Thoạt đầu Lệ Nam Khê có hơi giật mình, rất lấy làm lạ, nhưng sau khi nhìn kỹ lại nàng cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Từng đóa hoa không phải là hoa thật, mà là được chạm khắc từ nhiều chất liệu khác nhau: có mã não, có ngọc thạch, có phỉ thúy, tất cả đều cao hơn
một thước, trông rất sống động khiến người ta phải trầm trồ.
"Đây là —— "
"Sưu tập từ khắp nơi." Giọng điệu của Trọng Đình Xuyên rất bình tĩnh, nhưng ý cười lại rất đậm: "Ta biết nàng thích hoa cho nên muốn tìm một cái gì
đó đặc biệt tặng cho nàng. Nàng coi, cái này là mua từ trong tay Định
Vương gia, cái này là từ Hộ Quốc công phủ, cái này là của nhà Lưu Thượng thư, còn cái này là đòi từ trong cung của hoàng thượng."
Nghe nói đóa sơn chi là từ trong cung tới, Lệ Nam Khê không khỏi nhìn nó nhiều thêm mấy phần.
Trọng Đình Xuyên vươn tay bóp nhẹ vành tai nàng, khẽ nói: "Ta còn nhớ, lúc
đầu ta còn tặng cho nàng một đôi khuyên tai hình hoa sơn chi."
Nhắc tới cái này, Lệ Nam Khê đột nhiên hiểu ra tại sao hắn lại muốn đòi
trong cung một gốc cây sơn chi, trên mặt không khỏi đỏ ửng, gương mặt
càng ngày càng nóng.
Trọng Đình Xuyên biết nàng hiểu ý hắn liền cúi người hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó lại nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Lúc bầu không khí giữa hai người đang cực kỳ lãng mạn, bên cạnh đột nhiên
truyền đến một tiếng cười: "Ai da! Muội xem, cái giò thịt này trông có
vẻ rất ngon nha, một lát chúng ta ăn giò thịt có được không?"
Trọng Lệnh Nguyệt nghe ca ca hỏi, nhìn giò thịt quả thật rất ngon, trông cực
kỳ thơm ngon liền gật đầu. Đột nhiên nàng phát hiện có gì không đúng,
bên cạnh như có một ánh mắt sắc như dao phóng tới, nàng vội vàng quay
đầu lại nhìn, sau đó cẩn thận kéo Trọng Lệnh Bác, chỉ sang một phía bảo
hắn nhìn xem.
Trọng Lệnh Bác đang nhướng
mày, vui vẻ nhìn giò thịt, thình lình bị nàng kéo một cái, lập tức nổi
giận, quay sang trừng mắt nhìn Trọng Lệnh Nguyệt: "Muội kéo ta làm gì?"
Hắn nhìn theo tay của tiểu cô nương. Đối mặt với sắc mặt lạnh như băng của
Trọng Đình Xuyên, Trọng Lệnh Bác nhất thời im bặt, không dám hó hé.
Thế giới thanh tĩnh trở lại, nhưng bầu không khí vừa nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Trọng Đình Xuyên thầm thở dài. nói với Vu di nương: "Ăn cơm đi, cùng nhau ăn." Nói xong liền dắt tay Lệ Nam Khê đi vào trong.
Vu di nương ngẩn người, không thể tin được.
Trọng Lệnh Bác sớm đã nhìn chằm chằm vào cái giò thịt, nghe nói hình như mình có cơ hội được ăn thì vui vẻ không thôi, kéo tay Vu di nương đi vào
trong: "Mau đi mau đi! Ăn giò thôi!"
Trọng Lệnh Nguyệt cũng ầm ĩ theo ca ca: "Giò! Giò!" Sau đó cũng kéo tay Vu di nương.
Hai tiểu tử kia đồng tâm hiệp lực lôi kéo, Vu di nương cũng đi theo vào phòng ngồi xuống.
...
Lệ Nam Khê cảm thấy sinh thần năm nay của nàng quá mỹ mãn. Đợi đến khi
trời sắp tối, Ngô thị tới gọi, hai hài tử và Vu di nương mới đi ra
ngoài.
Lúc rời đi, Trọng Lệnh Bác còn
đang nhớ thương canh thịt dê, không quên căn dặn Lệ Nam Khê: "Lục thiếu
phu nhân, con sẽ giữ bí mật nhưng mà ngài cũng đừng quên canh của con
nha."
Trọng Lệnh Nguyệt chớp chớp đôi mắt to hiếu kỳ nói: "Bí mật gì vậy?"
Trọng Lệnh Bác thập phần tự đắc, hất cằm không nói cho nàng biết, lại dặn Lệ
Nam Khê một lần nữa, mãi cho đến khi Lệ Nam Khê nói một câu "nhất định
không quên" mới hài lòng rời đi.
Đợi đến khi bọn hài tử đi hết, trong viện liền trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Trọng Đình Xuyên thầm thở dài, cầm tay Lệ Nam Khê, trầm giọng nói: "Ta nghĩ nữ hài tử sẽ tốt hơn."
Lệ Nam Khê cười hỏi: "Tại sao?"
"Nữ hài tử nghe lời, nhu thuận." Trọng Đình Xuyên nghĩ đến hài tử gào cực
kỳ to nào đó, sắc mặt hơi đổi: "Hơn nữa thanh âm của nữ hài tử cũng
nhỏ." Nam hài quá ồn.
"Cũng không hẳn vậy." Lệ Nam Khê mỉm cười.
"Hửm?"
Lệ Nam Khê cười, quay sang nhìn Trọng Đình Xuyên: "Ta nghĩ ngũ gia khi còn nhỏ điềm đạm hơn ngũ thiếu phu nhân một chút."
Trọng Đình Xuyên không ngờ nàng lại lấy hai người bọn họ ra làm ví dụ, có
điều cái ví dụ này quả thật là tương đối đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn
không khỏi nở nụ cười.
Lệ Nam Khê ôm cánh tay hắn: "Cho nên nói nam hài hay nữ hài đều tốt cả. Tính tình mà, hài
tử nhà nào thì tất nhiên phải giống người nhà nấy rồi."
Trọng Đình Xuyên liền thấp giọng khẽ cười.
Lúc nãy bọn hài tử ở đây náo loạn chơi đùa cho nên bọn hắn vẫn chưa dùng
bữa tối. Hiện tại chỉ còn lại phu thê hai người cùng nhau dùng bữa trong bầu không khí thanh tịnh này.
Trước đây, Trọng Đình Xuyên đã phát hiện, lúc dùng bữa với bọn hài tử, có lẽ là có bọn hắn ăn uống tốt ảnh hưởng cho nên Lệ Nam Khê sẽ ăn ngon hơn một
chút, ăn nhiều hơn một chút. Đây cũng là lý do vì sao hắn không phản đối bọn hài tử đến đây dùng ngọ thiện.
Hiện
tại bọn hài tử đã đi về, không biết có phải là do không có bọn hắn ăn
ngon miệng hay không, hay là do không còn bầu không khí náo nhiệt mà
lượng thức ăn Lệ Nam Khê ăn lại giống như lúc trước.
Mắt thấy Lệ Nam Khê sai người thu lại chỗ thức ăn còn dư lại, Trọng Đình
Xuyên kéo Lệ Nam Khê ngồi vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Ăn
không ngon bằng ngọ thiện sao?"
"Làm gì
có." Lệ Nam Khê nghe trong giọng nói của hắn ẩn chứa vẻ lo lắng, cười
nói: "Đều là đồ ăn Trân Vị các đưa tới, sao có thể khác được? Chỉ là do
ta buồn ngủ rồi, ăn nhiều sẽ không tiêu hóa được."
Mặc dù nàng nói như vậy nhưng Trọng Đình Xuyên vẫn có chút phiền não. Phải
biết rằng, từ sau khi Lệ Nam Khê mang thai, ăn uống đều không được tốt
như lúc chưa mang thai.
Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là vẫn có liên qua đến tiểu gia hỏa trong bụng.
Trọng Đình Xuyên thương tiếc tiểu kiều thê nhà mình phải chịu khổ cực như
vậy, không khỏi xoa bụng nàng, nhẹ giọng nói: "Đều tại nó. Nếu không
phải nó, nàng cũng không phải chịu khổ..."
Lệ Nam Khê cười nói: "Có gì cực khổ? Mặc dù quá trình đợi chờ có chút gian nan nhưng đợi sau khi hắn ra ngoài, sợ là kinh hỉ còn không kịp, làm
sao còn nhớ tới những gì trải qua lúc này..."
Bình thường mỗi lần Lệ Nam Khê nói xong, Trọng Đình Xuyên sẽ tiếp lời một
hai câu, nếu không cũng là một hai chữ. Nhưng lần này sau khi nàng dứt
lời, cả nửa ngày cũng không nghe thấy hắn nói tiếp.
Lệ Nam Khê nghi hoặc trong lòng, nhìn chằm chằm hắn, lại phát hiện thần sắc hắn căng thẳng, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Nàng không biết mình nói sai chỗ nào liền hỏi: "Lục gia, vừa rồi ta nói gì sai sao?"
"Không có. Không liên quan đến nàng, là nó."
Trọng Đình Xuyên mặt không thay đổi, chỉ vào bụng của Lệ Nam Khê, động tác có chút cứng ngắc, giọng điệu lại càng cứng ngắc hơn.
"Nó... Nó hình như vừa mới động đậy. Nó, nó đá vào tay ta..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT