Editor: Kẹo Mặn Chát

Mẹ Giang bưng bát mì gõ cửa phòng ngủ Giang Cẩn Hành: "Mẹ có thể vào được không?"

Một lát sau, từ trong phòng mới truyền ra giọng nói của Giang Cẩn Hành: "Dạ."

Mẹ Giang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giang Cẩn Hành lại nằm trên giường, bà không khỏi nhíu mày thở dài: "Ít nhiều thì cũng ăn thêm một chút đi, mấy ngày nay con chẳng ăn uống gì mấy rồi?" Bà đặt bát mì lên bàn, lại cúi đầu nhìn về chiếc vali mở rộng dưới gầm giường, "Sáng sớm ngày mai con phải trở lại trường học, nên mau chóng thu dọn hành lý trong tối nay luôn đi."

Giang Cẩn Hành đột nhiên xoay người ngồi dậy.

"Con ra ngoài một lát."

Nói xong, anh cầm lấy điện thoại, soi gương cào cào tóc hai phát rồi chạy ra khỏi phòng.

Từ đêm sinh nhật đó, Sầm Nhạc đã một tuần không gặp Giang Cẩn Hành.

Cậu chết lặng tham gia kỳ thi, đạt hạng nhất, được nhà trường tuyên dương, nhận được lời khen ngợi từ ba mẹ, thậm chí cả nhà cậu còn đi du lịch hai ngày... Đây vốn là những chuyện rất vui vẻ, nhưng Sầm Nhạc lại không cảm nhận được một chút vui vẻ nào, giống như loại cảm xúc vui vẻ này đã biến mất khỏi cơ thể cậu.

Trong những ngày nghỉ ở nhà, Sầm Nhạc đã trở thành một bậc thầy diễn xuất, chỉ cần bên cạnh có người, cậu chính là Sầm Nhạc hoạt bát vui tươi. Còn khi mình ở một mình, cậu tựa như bị rút cạn linh hồn, thường ngồi đối diện với vách tường mấy tiếng đồng hồ.

Dần dần, cậu hiểu rõ, cậu biết vì sao mình lại không còn vui nữa. Đó là vì Giang Cẩn Hành, chỉ có duy nhất Giang Cẩn Hành, anh chính là khởi nguồn cho những đau đớn của cậu.

Sầm Nhạc từng nghĩ rằng, Giang Cẩn Hành là người đã mang lại niềm vui cho cậu, thật ra cũng không phải vậy, kể từ khi Giang Cẩn Hành can thiệp vào cuộc sống của cậu, phiền não của cậu lại tăng lên gấp bội.

Giang Cẩn Hành là người xấu xa nhất trên thế giới này, sao anh có thể lạnh nhạt với Sầm Nhạc sau khi đã quan tâm cậu trong suốt thời gian dài như vậy chứ?

Giang Cẩn Hành nói: "Đi xe của anh phải đội mũ của anh."

Giang Cẩn Hành nói: "Nhớ kỹ mỗi ngày đều đến làm phiền anh."

Giang Cẩn Hành nói: "Anh không thích phụ nữ. Đừng nói cho người khác biết."

......

Nhưng Giang Cẩn Hành còn nói: "Sầm Nhạc, em nên về nhà rồi."

Mà Sầm Nhạc không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ nói một câu "được".

Ngực rất đau, đầu cũng rất đau, Sầm Nhạc cảm thấy mình bị bệnh rồi, tất cả đều tại Giang Cẩn Hành. Cậu không muốn thích anh nữa, cậu muốn lập tức kéo đen wechat của anh, ném toàn bộ đồ anh vào thùng rác, tốt nhất là bịt kín cửa sổ lại, ai mà tiếp tục nhìn anh từ trên cửa sổ thì người ấy là chó!

Sầm Nhạc nói làm là làm, cậu giận đùng đùng mở WeChat ra, vừa tìm được ảnh đại diện của Giang Cẩn Hành lại bất ngờ phát hiện đối phương gửi tới một tin nhắn mới.

"Đến bên cửa sổ."

Sầm Nhạc bỏ điện thoại xuống, chạy thẳng tới cửa sổ, kéo cửa nhìn xuống dưới lầu.

Lúc này đã là chín giờ tối, sân nhà họ Giang bên cạnh đang sáng đèn, Giang Cẩn Hành giơ hai chai soda chanh trong tay lên, vẫy vẫy tay với Sầm Nhạc, ý bảo cậu đi xuống.

Sầm Nhạc không nói lời nào đạp cửa xông ra, ba giây sau lại bịch bịch chạy về, thay áo ngủ gấu nhỏ xong lại bịch bịch lao xuống nhà. Mẹ Sầm hỏi cậu đi đâu, cậu bỏ lại một câu ra ngoài chạy bộ đêm rồi biến mất dạng.

Trước khi ra khỏi cửa Sầm Nhạc đã cảnh cáo bản thân, cậu đây là đi chia tay Giang Cẩn Hành, ngày mai là ngày Giang Cẩn Hành sẽ quay lại trường học, có lẽ năm nay Sầm Nhạc sẽ không gặp anh nữa, cậu muốn vẽ ra một dấu chấm hết cho mối tình thầm mến của mình.

Cậu vừa đẩy cửa ra đã thấy Giang Cẩn Hành đứng trước cổng, anh tùy ý đứng đó, ngay khi nhìn thấy Sầm Nhạc liền mỉm cười, trông vừa đẹp trai lại dịu dàng, nhưng Sầm Nhạc đã không còn vì nụ cười này mà cảm thấy vui vẻ nữa.

"Muốn cùng anh đi dạo một lát không?" Giang Cẩn Hành đưa chai soda chanh cho Sầm Nhạc.

"Ừm." Sầm Nhạc nhận chai nước, đóng cửa cổng lại, cùng Giang Cẩn Hành đi về phía vườn hoa của tiểu khu, đình hóng mát nơi Sầm Nhạc đón sinh nhật ở trong đó.

Trong vài phút ngắn ngủi, hai người đều không lên tiếng, lúc này trong vườn hoa đã không còn người, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng bước chân của cả hai.

Sầm Nhạc nghĩ, nếu bây giờ Giang Cẩn Hành dám hỏi cậu vì sao mấy ngày nay không tới tìm anh, Sầm Nhạc nhất định sẽ quay đầu bỏ đi.

"Anh xin lỗi."

"Hả?" Sầm Nhạc cho rằng mình đã nghe nhầm.

Giang Cẩn Hành dừng bước bên ngoài đình hóng mát, nghiêm túc nói với Sầm Nhạc: "Anh xin lỗi, hôm sinh nhật em anh có hơi quá đáng."

Sầm Nhạc hoảng hốt: "Không! Anh không cần phải xin lỗi, em mới là người phải nói xin lỗi!"

Sầm Nhạc không biết mình bị làm sao, rõ ràng cậu đã quyết định không bao giờ để ý tới Giang Cẩn Hành, và cũng không tiếp tục thích anh nữa. Thế nhưng khi Giang Cẩn Hành xin lỗi cậu, Sầm Nhạc vẫn mềm lòng, không đúng, đây căn bản không phải mềm lòng, mà là một cuộc nổi loạn, mỗi một tế bào trong cơ thể Sầm Nhạc đều đổ về phía Giang Cẩn Hành.

Giang Cẩn Hành bất đắc dĩ cười rộ lên: "Em nói xin lỗi với anh làm gì? Ngày đó tâm trạng của anh không tốt lắm, rõ ràng là sinh nhật em, lại còn làm em mất hứng, chắc em ghét anh lắm nhỉ?"

Sầm Nhạc ngửa đầu nhìn Giang Cẩn Hành, ánh mắt thẳng tắp đầy chua xót, cậu muốn nói cho Giang Cẩn Hành biết, đúng vậy, em ghét anh, sau này anh đừng tới tìm em nữa, em rất mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi, anh không thích em thì cũng đừng đối xử tốt với em như vậy, nếu không em sẽ mộng tưởng hão huyền, sau đó khi em tỉnh lại sẽ vô cùng đau đớn.

Nhưng ngày mai Giang Cẩn Hành phải đi rồi, có lẽ sau này Sầm Nhạc cũng sẽ không có cơ hội nói chuyện với anh như thế này nữa.

Đầu óc Sầm Nhạc rất rối loạn, cậu không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ tới "tỷ lệ thành công 50%" mà bạn cùng bàn nói, sau đó lại nhớ tới "ý thức có tính chủ quan" trong sách giáo khoa chính trị...

Song, cậu lại nghe thấy mình nói với Giang Cẩn Hành một cách lộn xộn: "Em không ghét anh, em chưa bao giờ ghét anh... Tất cả đều là lỗi của em, là vấn đề của em... Ngày đó em không nên mang chè đậu xanh cho anh, nếu không có bát chè đậu xanh ấy thì sẽ không có mọi thứ như ngày hôm nay... Là em lừa gạt anh, em nói rất nhiều lời nói dối, em nhìn trộm anh từ trên cửa sổ, em theo dõi anh, em không gặp khó khăn trong môn toán, em cố ý viết sai đề bài sau đó lấy ra hỏi anh..."

Sầm Nhạc bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi, ngay cả nói chuyện cũng phải dừng lại mấy lần. Cuối cùng vẫn là Giang Cẩn Hành dùng mu bàn tay cọ lên má cậu, lau sạch vệt nước chảy dài thì lúc đó Sầm Nhạc mới nhận ra mình đang khóc.

Sầm Nhạc nhìn Giang Cẩn Hành qua đôi mắt mờ sương ậm nước, đó là người cậu thích, đang đứng trước mặt cậu, cậu muốn mổ xẻ lồng ngực ra cho anh xem trái tim mình, nhưng lại sợ anh không bằng lòng muốn coi.

Giang Cẩn Hành ném chai soda xuống, ôm lấy mặt Sầm Nhạc bằng cả hai tay, dùng ngón tay lau nước mắt của cậu. Sầm Nhạc chảy một giọt anh lau một giọt, chờ Sầm Nhạc bình tĩnh lại một chút, anh mới nói với cậu: "Anh biết."

Sầm Nhạc không hiểu ý của anh, đỏ hoe mắt chờ anh giải thích.

Giang Cẩn Hành rũ mắt nhìn cậu, lòng bàn tay ấm áp rộng lớn vẫn ôm lấy mặt Sầm Nhạc.

"Anh biết em nhìn trộm anh, theo dõi anh, biết em sẽ hỏi bài anh, những điều này anh đều biết cả. Hiện tại đến lượt anh hỏi em, em có biết vì sao anh biết sự thật mà vẫn muốn phối hợp với em không?"

Sầm Nhạc ngây ngẩn cả người.

Dưới ánh đèn đường, hai bóng người tách biệt bỗng hòa vào nhau.

Gương mặt của Giang Cẩn Hành gần trong gang tấc, Sầm Nhạc nghe thấy anh nhỏ giọng hỏi: "Nhạc Nhạc của chúng ta giỏi giang như vậy, cho dù có yêu sớm thì vẫn có thể thi đậu đại học A chứ?"

Sầm Nhạc không có cơ hội trả lời, bởi vì có thứ gì đó mềm mại đã bịt miệng cậu lại, cậu trợn tròn hai mắt, ngước nhìn mặt trăng phía sau Giang Cẩn Hành.

Giờ khắc này, Sầm Nhạc rốt cuộc cũng hiểu được.

Trái Đất không bao giờ hỏi tại sao Mặt Trăng lại mọc vào ban đêm, cũng giống như Giang Cẩn Hành không bao giờ hỏi tại sao Sầm Nhạc lại nằm sấp trên cửa sổ nhìn anh.

Gió đêm thổi tới mang lại cảm giác mát mẻ, đây là sự kết thúc cho một mùa hè và cũng là sự khởi đầu cho vô số mùa hè về sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play