Ký túc xá của bọn họ cấu tạo không giống với các phòng khác, lúc đầu khi trường xây dựng, bởi một chút sai lầm làm cho diện tích ký túc xá giảm bớt.

Cho nên các phòng khác đều là sáu người ở, chỉ riêng phòng bọn họ là bốn người.

Nhưng vốn là mười ba phòng cũng không phải bốn người ngủ, mà là ba người.

Vì khoảng trống phía sau cửa phòng ngủ quá nhỏ, không thích hợp cho vị trí của bốn người đều là phía trên là giường phía dưới là bàn. Vì vậy, phía sau cánh cửa có một tủ quần áo, ba chiếc giường còn lại là phía trên là giường phía dưới là bàn.

Nhưng năm ngoái trường yêu cầu mở rộng tuyển sinh, trường học mới vẫn đang được xây dựng, vị trí trường học khẩn trương, lại không thể di chuyển phòng sáu người, liền đổi phòng của họ thành phòng bốn người.

Phía sau cửa là một chiếc giường đôi, phần trên dùng để đặt đồ đạc.

Tình huống thế này đương nhiên là không để tân sinh viên đến ở, mà là chính Tạ Dung muốn ở phòng này.

Sau khi Tạ Dung vào ở, Bạch Chi Yến mua một cái bàn đặt ở trong phòng ngủ, nói là bàn ăn công cộng, nhưng thực ra nó chỉ được sử dụng cùng nhau khi mở gói đồ nướng BBQ, khi khác đều là Tạ Dung dùng.

Giường của Bạch Chi Yến đối diện giường của Tạ Dung, ở bên kia cánh cửa.

Mà bây giờ, Lâm Dã, Hồ Việt và anh ngồi trước bàn cùng nhau chơi game.

Tạ Dung sẽ không ăn trên bàn ăn công cộng, cậu đều là quay về sau ăn ở căn tin.

Hai người Hồ Việt Lâm Dã đi qua lấy cơm, Tạ Dung dời bàn qua bên giường một chút, bắt đầu làm bài tập khảo sát.

Bên này gõ bàn phím máy tính một chút, đối diện liền truyền đến tiếng hít hà.



Tạ Dung cúi đầu cười cười, leo lên trên giường và cầm hộp nước chanh từ tủ lạnh.

Lúc hơi nước chanh đặt trên bàn Bạch Chi Yến, Bạch Chi Yến bị dọa đến sặc, cổ họng nóng đến hít thở không thông, nước mắt cũng nghẹn ngào tuôn ra.

Bạch Chi Yến ho khan vài tiếng, sau đó liền cuống cuồng cầm hộp nước chanh, không dùng ống hút, trực tiếp cắn dọc theo hộp giấy để mở.

Uống một hộp nước chanh vào bụng, dù sao cũng giảm bớt một chút. Bạch Chi Yến quay đầu nhìn Tạ Dung, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, dường như còn đang trở nên tệ hơn.

Tạ Dung nhìn khóe mắt Bạch Chi Yến đỏ bừng, nhớ lại những chữ Bạch Chi Yến viết trên giấy, không khỏi có hơi khó chịu, cậu xoa xoa tóc Bạch Chi Yến, hỏi: “Vẫn còn muốn sao?”

Thấy Bạch Chi Yến gật đầu, cậu lại đi lấy hộp, cắt phần đầu rồi đưa cho Bạch Chi Yến.

Mặt khác hai người bạn cùng phòng đã kết thúc trò chơi có khí thế ngất trời, thở hổn hển hổn hển ăn cơm, lúc nghe Bạch Chi Yến ho khan quay đầu lại nhìn anh, nhưng sau khi thấy hành động lo lắng của Tạ Dung thì lại ăn ý bảo nhau tiếp tục ăn gà nấu đi.

Sau đó không ăn mì chua cay nữa, Bạch Chi Yến đổ súp vào bồn rửa và ném rác. Món kho cũng tạm không muốn ăn, liền buộc nó lại rồi để Tạ Dung giúp cất nó vào tủ lạnh, rồi thay áo ngủ và bò lên giường nghỉ ngơi.

Từ khi Tạ Dung trở về, đến bây giờ Bạch Chi Yến đã bò lên giường, ngoại trừ lúc đầu Bạch Chi Yến nói câu “Đã về rồi” thì không mở miệng nữa, câu nói kia rõ ràng là bị dọa đến buột miệng thốt ra.

Điều này làm cho Tạ Dung luống cuống, bắt đầu nghi ngờ cuối cùng là lỗi sai ở đâu, nói trắng ra là Bạch Chi Yến đụng phải chuyện gì khác?

Suy nghĩ một chút, Tạ Dung gửi tin nhắn riêng cho Lâm Dã, hỏi: Anh ấy làm sao vậy?

Lâm Dã vẫn đang dùng cơm, tạm không trả lời, sau khi hắn ăn xong và nằm xuống giường, Lâm Dã trả lời lại.

Lâm Dã: Không biết, từ khi trở về thì mất hồn mất vía, nhưng lúc đó chỉ là hơi lơ đễng, tâm tình hỏng bét như vậy, khi nhận điện thoại của em, hình như có điều gì đó không ổn phải không?

Hạnh Nhân Du: Được rồi

Lâm Dã: Vậy anh ngủ nhé?

Hạnh Nhân Du: Vâng

Tất cả mọi người đều ở trên giường, phòng ngủ yên tĩnh lại. Tạ Dung lại ngủ không được, nhìn bài tập khảo sát một chữ đều không thể viết ra, lúc xoay người chợt nghe giọng Bạch Chi Yến.

Tạ Dung suy nghĩ một chút, rồi gửi tin nhắn riêng cho Bạch Chi Yến.

Hạnh Nhân Du: Khó chịu sao?

Động tác xoay người của Bạch Chi Yến dừng lại một lúc lâu, ngay khi Tạ Dung nghĩ anh sẽ không trả lời thì màn hình điện thoại sáng lên.

Bát Trảo Ngư: Làm phiền em hả? Anh sẽ chú ý

Hạnh Nhân Du: Không sao

Tuy rằng Tạ Dung nói không sao, nhưng Bạch Chi Yến vẫn không xoay người lại, Tạ Dung đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy như bị kiến bò đầy người, không ngừng gặm cắn cậu, thật sự không thoải mái chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play