Hôm sau, Tạ Dung cư xử với Bạch Chi Yến không giống lúc trước.
Trước đây, mỗi ngày Tạ Dung đều dậy thật sớm, bởi vì cậu ấy muốn tham gia trạm phát thanh vào học kỳ tới. Mà sau khi tham gia, cậu sẽ phải trải qua một khóa huấn luyện trong một tháng để thông qua bài đánh giá cuối cùng.
Ngày mời Bạch Chi Yến ăn lẩu là ngày cậu mới vượt qua bài đánh giá. Vì vui vẻ cùng cảm ơn Bạch Chi Yến nên mượn cớ cùng anh chia vui một chút —— vốn là trạm phát thanh sẽ không tuyển người trong học kỳ sau.
Sáng sớm cậu phải luyện giọng, luyện giọng trở về sẽ giúp bạn cùng phòng mang theo điểm tâm, nhân tiện gọi bọn anh thức dậy.
Trước kia mỗi lần gọi Bạch Chi Yến thức dậy, cậu nhẹ nhàng vỗ cái gối của anh, nói một tiếng "Dậy thôi".
Sau này, cũng vừa lúc kết thúc khóa huấn luyện, thói quen buổi sáng của Tạ Dung tuy không thay đổi nhưng khi ra cửa lại không hề về ký túc xá.
Hai người Hồ Việt và Lâm Dã không có tim không có phổi rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng, lòng dạ bí mật dò xét ý của Tạ Dung, cuối cùng lại tiếc nuối kết thúc.
Bạch Chi Yến tỉnh lại bị mất một người đánh thức còn hơi không quen, càng không quen hơn khi Tạ Dung không kêu tên của anh hay là "Tiểu Bạch", ngược lại còn gọi anh là học trưởng, vừa khách sáo lại xa cách.
Nhưng thật ra đối xử với anh hay Hồ Việt, Lâm Dã cũng không có gì khác nhau, Tạ Dung liên tục gọi bọn anh là học trưởng.
Ba người Bạch Chi Yến, Hồ Việt, Lâm Dã cùng chung một lớp, trong đó Bạch Chi Yến lớn nhất nhưng cả hai bọn hắn đều thích gọi anh là "Tiểu Bạch."
Lúc Tạ Dung mới vào ký túc xá này cũng chưa từng kêu anh là học trưởng, vẫn gọi tên, qua khoảng thời gian lại cùng hai người họ gọi anh là "Tiểu Bạch."
Tình huống này vẫn duy trì liên tục thật nhiều ngày sau, cuối cùng Bạch Chi Yến chịu không nổi, quyết định tìm một thời gian cùng cậu trò chuyện thật tốt.
Nhưng chương trình học của bọn anh luôn lộn xộn, sáng sớm Bạch Chi Yến cũng không dậy nổi, buổi trưa tất cả mọi người đều muốn nghỉ trưa, chỉ có Tạ Dung có tiết tự học buổi tối sau khoảng thời gian này.
Cân nhắc một hồi, Bạch Chi Yến quyết định khi cậu tự học vào buổi tối sẽ vào cùng cậu nói chuyện.
Chiều nay Bạch Chi Yến không có lớp, gọi hai cốc trà sữa trước khi Tạ Dung tan học, sau đó đến bên ngoài lớp học chờ cậu tan học. May mắn thay, Tạ Dung có dán thời khóa biểu trên bàn, nếu không anh còn chẳng biết lớp học ở đâu.
Tuy rằng làm vậy có hơi giống khua chiêng gióng trống nhưng cũng càng có lòng thành.
Khi chuông tan học vang lên, nhịp tim Bạch Chi Yến đạt tới mức cao chưa từng có, anh cảm giác hình như trái tim mình bị đẩy lên tận trời, bàn tay cầm ly trà sữa ướt đẫm mồ hôi.
Tạ Dung từ sau cửa đi ra, hình như không thấy Bạch Chi Yến, cậu trực tiếp đi ra ngoài trường học.
Bạch Chi Yến có phần sốt ruột, chạy chậm vài bước đuổi theo, cũng không quan tâm tới sự hồi hộp, hô một tiếng: "Tạ Dung."
Tạ Dung đầu tiên là dừng bước chân một chút, sau đó quay đầu.
Cậu nhướng mày sau đó buông xuống, đồng thời rũ mi, "Học trưởng Bạch, sao đấy ạ?"
Ớ... Bạch Chi Yến bỗng dưng nói không ra lời.
Thế nên trong nháy mắt anh thậm chí còn muốn mắng người, nhưng chính anh lại không có lập trường.
Bạch Chi Yến thở ra một hơi, "Mời em ăn cơm, ra ngoài ăn, đến lúc đó nói cho em," nói xong quơ quơ cốc trà sữa trước mặt Tạ Dung, "Uống hay không."
Tạ Dung nhận lấy, nói cảm ơn.
Quá mẹ nó không bình thường, Bạch Chi Yến kìm nén đến hoảng, càng không ngừng hít sâu, cố gắng kìm lại sự sai trái với ý chí của mình mà nói ra lời thô tục.
Tạ Dung còn phải tự học vào buổi tối, sau khi hỏi mong muốn của cậu, Bạch Chi Yến nhờ người bạn từ trạm phát thanh cho Tạ Dung giấy xin phép nghỉ để cô gửi cho lớp của Tạ Dung.
Vì để bầu không khí không nghiêm túc như vậy, anh dẫn Tạ Dung đến một cửa hàng thịt nướng tự phục vụ.
Vốn dĩ Bạch Chi Yến đang tự mình nướng thịt nhưng anh luôn làm không tốt những chuyện này, nên đương nhiên nhiệm vụ nướng thịt này đều nằm trong tay Tạ Dung.
Bạch Chi Yến không có việc gì làm, qua một hồi, anh hắng giọng một cái, thử lên tiếng thăm dò, "Sáng sớm mấy ngày nay đi sớm như vậy làm gì em?"
Anh cảm nhận được tay Tạ Dung ngừng trong chớp mắt, dường như nhìn anh một cái, trả lời: "Luyện giọng."
"Trạm phát thanh Trung Quốc từ lúc nào lại mặc kệ nhân sự, đánh giá xong mỗi ngày đều phải dậy sớm vậy sao?"
"Không phải bộ phận yêu cầu, là chương trình phát thanh."
"Được rồi."
Lúc sau là một khoảng lặng, Bạch Chi Yến cứ như vậy nhìn chằm chằm tay nướng thịt của Tạ Dung, đừng nói, tay cậu còn thật đẹp mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT