Bạch Chi Yến nói muốn theo đuổi Tạ Dung, nhưng thực tế anh không có một ý tưởng nào, bản thân không có kinh nghiệm, hai vị đại ca trong ký túc xá cũng không có nói qua, không có biện pháp để lấy kinh nghiệm.
Anh cũng không muốn lên mạng tìm chiến lược hay gì đó, quá kém.
Vì vậy khi còn lại mấy ngày trước khi thi, Bạch Chi Yến luôn làm ra một ít hành động kỳ quái.
Ví dụ như tự mình thức dậy thật sớm, không đợi ba người khác cũng không gọi bọn họ cùng đi căn tin, bản thân đến căn tin mua bốn phần ăn sáng rồi trở về gọi người.
Trước đây anh cũng không phải là không từng gọi ba người kia thức dậy, nhưng những ngày này anh không dùng phương thức thô bạo gọi Tạ Dung dậy, mà là đối xử thô lỗ với hai người bạn cùng phòng khác.
Anh nghĩ Tạ Dung kêu mình thức dậy rất dịu dàng, giọng nói đó, cái vỗ nhẹ nhàng đó, cứ như không phải vỗ vào gối mà là vỗ vào trái tim anh vậy.
Cho nên mấy ngày nay, anh noi theo Tạ Dung, thậm chí còn muốn dịu dàng hơn Tạ Dung một chút.
Anh dán bên tai Tạ Dung, cố ý hạ giọng, “Nên dậy rồi.”
Lần đầu tiên khiến Tạ Dung thiếu chút nữa bị dọa sợ, Tạ Dung hoảng sợ ngồi xuống, vuốt ngực một cái, còn chưa kịp thở ra đã nhìn thấy bóng lưng của Bạch Chi Yến, khiếp sợ thốt lên một câu “Em đi”.
Anh cho rằng cậu gặp ác mộng, Bạch Chi Yến bĩu môi.
Trong khi đó, Bạch Chi Yến lại gọi Hồ Việt như thế nào: Đầu tiên cắm tai nghe vào điện thoại cho Hồ Việt, mở “Ngũ hoàn chi ca” để âm lượng khá cao, sau đó ấn phát.
Lần đầu tiên Hồ Việt tỉnh dậy đã tát vào tay Bạch Chi Yến.
Gọi Lâm Dã cũng dùng phương thức giống vậy, chỉ là đổi bài hát, đổi thành “Hảo vận lai”.
Kết quả là lúc Bạch Chi Yến tiếp tục làm như vậy vài ngày, còn chưa bắt đầu hành động, ba người họ đã tỉnh.
Tạ Dung tỉnh cũng không di chuyển, nằm đợi Bạch Chi Yến gọi cậu.
Khi Bạch Chi Yến tắm tai nghe vào điện thoại thì Hồ Việt liền trở mình dậy, Lâm Dã cũng phối hợp chờ bài hát phát vài giây.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, Tạ Dung phối hợp với Bạch Chi Yến là có mục đích, còn hai người bọn họ góp vui gì?
Đương nhiên Bạch Chi Yến chẳng hay biết gì, ba người kia trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Hành động kỳ quái vẫn còn thật nhiều, ví dụ như giọng của anh nói chuyện với Tạ Dung, không hiểu sao nhẹ đi rất nhiều, khi đưa ra lời đề nghị luôn thêm vào “có được không”, “có thể chứ”.
Lại ví dụ như anh thường tự mình dọn đồ đạc khi ra ngoài, nhưng ở ký túc xá đều là mặc áo thun và quần thể thao giống nhau, mấy ngày này anh lại trang điểm cho mình đến vô cùng đẹp đẽ, như có thể bước trên thảm đỏ bất cứ lúc nào.
Khiến cho ba người khác luôn nghĩ rằng anh có buổi hẹn phải ra ngoài.
Trước khi thi một ngày, Bạch Chi Yến bắt đầu ôn tập, hai người Hồ Việt đã ôn tập xong lại không hề ra khỏi ký túc xá.
Hồ Việt nhìn kim cài áo màu xanh lam khác trên áo sơ mi của Bạch Chi Yến, “Tiểu Bạch, cùng anh trai nói chuyện một chút, cậu đang yêu đúng không?”
Bạch Chi Yến thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, chột dạ nhìn về phía Tạ Dung, phát hiện Tạ Dung không nhìn mình anh mới nhìn Hồ Việt nhỏ giọng nói: “Làm sao cậu biết, tớ đang theo đuổi người ta!”
Lâm Dã bật cười hì hì: “Tiểu Bạch, mấy ngày nay cậu chưa từng ra ngoài, cậu theo đuổi người ta như vậy, không biết còn nghĩ cậu theo đuổi Tiểu Tạ đấy!”
“Khụ…” Bạch Chi Yến sợ đến làm gãy ngòi bút, lại liếc mắt nhìn Tạ Dung một cái, Tạ Dung cười cười với anh, lần đầu tiên chấp nhận câu nói đùa của Lâm Dã: “Đừng nói, mấy ngày nay học trưởng đối xử với em vô cùng tốt.”
Bạch Chi Yến đột nhiên hô: “Ôi chao, bút gãy rồi, tớ đi mua bút đã.”
Hồ Việt không như ý anh muốn: “Tớ có này.”
“Em cũng có, chọn tùy thích.” Tạ Dung cũng vào góp vui.
Muốn chết, mấy người này.
Sau đó mặc kệ bọn họ nói thế nào, Bạch Chi Yến cũng không phản ứng lại, trêu ghẹo một hồi, đại gia cũng không quấy rầy Bạch Chi Yến học nữa.
Mấy ngày kiểm tra, Bạch Chi Yến lại khôi phục bình thường, chủ yếu là do cuộc thi thu hút toàn bộ sự chú ý của anh, không suy nghĩ thêm làm thế nào để theo đuổi người ta.
Cấp học của Bạch Chi Yến thuộc nhóm thi sớm nhất, đến khi toàn bộ môn học thi xong hết, Tạ Dung mới bắt đầu thi.
Hồ Việt và Lâm Dã sống cùng một nơi, trước ngày cuối cùng của cuộc thi liền thu dọn đồ đạc, kéo vali đi thi, nộp bài thi xong liền về nhà.
Mà Bạch Chi Yến ở lại là vì bộ kịch truyền thanh.
Địa điểm thu kịch truyền thanh ở ngay thành phố này, nhà Tạ Dung cách nơi đây năm sáu trăm km.
Nhà Bạch Chi Yến cách nơi này chưa đến một trăm km, anh vốn định về nhà, đến lúc đó lại chạy tới, nhưng nghĩ đây là một cơ hội tốt liền cùng Tạ Dung đặt một khách sạn gần trường học.
_____________________
Lời của editor: Mình đã trở lại rồi đây, bắt đầu từ hôm nay sẽ đăng truyện mỗi ngày nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT