Editor: Lemon

Hứa Dữu đã tắm xong, tóc ướt nhẹp, Trình Uyên nhớ lại vừa rồi Hứa Dữu tựa hồ có chút tức giận, liền chủ động lấy máy sấy ra muốn sấy tóc cho cô.

Tóc Trình Uyên ngắn, mấy thứ như máy sấy bình thường rất ít khi dùng.

"Anh sấy tóc cho em."

Trình Uyên đứng sau lưng Hứa Dữu nói.

Sau khi về tới nhà cô cảm giác vô cùng mệt mỏi, cô nghĩ nhất định là do bình thường mình không rèn luyện, mới đi ra ngoài chơi có mấy tiếng mà mệt muốn chết đi được.

"ừm."

Hứa Dữu mệt thật, Trình Uyên vừa lúc muốn hầu hạ cô cô cũng lập tức đồng ý.

Hứa Dữu an tâm tiếp nhận anh hầu hạ, rất là thích ý. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ngón tay anh chạm vào da đầu, cũng cảm giác vô cùng thoải mái.

Bởi vì quá thoải mái nên cả người cô đều thả lỏng, tự nhiên cứ như vậy mà mơ màng sắp ngủ.

Hơi nước dần dần bị thổi khô, Hứa Dữu cảm giác mí mắt nặng nề. Dần dần trượt xuống gối đầu trên đùi Trình Uyên.

Tóc được sấy khô, Trình Uyên nhìn cô như vậy trong lòng cũng mềm mại. Trình Uyên tắt máy sấy, nhẹ giọng hỏi: "Qủa Bưởi Nhỏ, em còn giận anh không?"

"...hết giận lâu rồi."

Hứa Dữu mệt mỏi, giọng cũng mềm mụp, hơn nữa lúc nói chuyện cũng không có nghĩ nhiều, tất cả đều là suy nghĩ chân thật.

"Vậy em ngủ đi."

Trình Uyên nói rồi còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hứa Dữu.

Trình Uyên nhìn chằm chằm Hứa Dữu lúc ngủ, tự nhiên là nhịn không được nhìn nhiều vài lần, nhìn nhìn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Muốn hôn.

Muốn hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô, cũng muốn hôn lên gương mặt trắng nõn của cô.

Trình Uyên thực may mắn mình đã tắm rồi, chỉ là anh khác với Hứa Dữu, anh chẳng những không mệt ngược lại rất tỉnh táo.

Hứa Dữu cũng ngủ rất ngon, Trình Uyên bế cô lên giường cô cũng chỉ rầm rì vài tiếng liền tiếp tục ngủ.

Trình Uyên tuy không buồn ngủ nhưng cũng nằm xuống cùng cô, lại còn hoàn thành được suy nghĩ vừa rồi, thành công hôn lên môi đỏ cùng gương mặt cô.

Ngoại trừ cái này anh cũng không làm gì cả.

Trình Uyên không buồn ngủ cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, chỉ là không biết tại sao một lát sau cũng cùng Hứa Dữu tiến vào giấc ngủ.

Bất quá còn may, lúc Trình Uyên tỉnh dậy tiểu khả ái trong lòng ngực giống như công chúa Bạch Tuyết nhắm hai mắt. Trình Uyên nhìn đồng hồ, liền quyết định đánh thức công chúa Bạch Tuyết.

Anh không có gì ý xấu, chỉ là lo lắng Hứa Dữu ngủ quá nhiều, buổi tối sẽ ngủ không được.

Trình Uyên nhìn đôi môi đỏ mộng của cô gái, lập tức liền phủ lên, lần này không giống trước khi ngủ chỉ lướt qua liền ngừng, mà là hết sức cọ xát liếm láp.

Có thể là do thiếu oxy, Hứa Dữu rất nhanh đã tỉnh dậy, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đập vào mắt chính là gương mặt phóng đại của Trình Uyên.

Cho dù ở khoảng cách gần như vậy Hứa Dữu vẫn cảm thấy gương mặt Trình Uyên thực tinh xảo, rất thích, không một lỗ chân lông.

Trình Uyên vẫn như cũ không ngừng hôn cô, Hứa Dữu ngủ no rồi, tự nhiên liền đáp lại anh.

Bàn tay nóng hổi bồi hồi trên eo cô, Hứa Dữu có cảm giác mỗi một nơi Trình Uyên chạm vào đều truyền đến cảm giác tê dại, chậm rãi truyền khắp toàn thân cô.

"ưm..."

Thực thoải mái, còn muốn nữa.

Hứa Dữu vừa ngẩng đầu liền đối diện đôi mắt sâu thẩm của Trình Uyên, Hứa Dữu vội vàng cúi đầu, sợ hãi nếu tiếp tục nhìn nữa sẽ bị ánh mắt Trình Uyên hút vào.

Tay Trình Uyên đặt sau lưng cô dao động, Hứa Dữu nghiêng mặt tránh nụ hôn của anh, nụ hôn liền rơi trên mặt cô.

"Sao vậy em?" Trình Uyên thấp giọng hỏi.

Hứa Dữu nghe giọng anh khàn khàn không giống bình thường, nhưng lại rất dễ nghe.

Hứa Dữu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, đêm tối đã nuốt đi một tia sáng cuối cùng. Trong lòng cô nghĩ bây giờ làm chuyện đó cũng không xem như ban ngày tuyên dâm nhỉ.

Nhưng mà... tốt hơn hết là không làm gì cả.

"Em đói bụng."

Hứa Dữu mở to mắt hạnh trông mong nhìn anh. Trình Uyên cùng cô bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô ngược lại càng muốn bắt nạt cô.

"Chờ lát nữa rồi ăn."

Hứa Dữu: "?"

Trình Uyên nâng mặt cô Hứa Dữu, cố ý nói: "Không lâu lắm đâu, anh sẽ cố gắng trong một tiếng rưỡi xong, được không em?"

"Anh..."

Trong phòng chỉ mở đèn đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp cùng đỏ hồng kiều diễm trên mặt Hứa Dữu. Giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, trông vô cùng đẹp mắt.

Trình Uyên nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Hứa Dữu, "Anh? Anh làm sao?"

Hứa Dữu còn chưa kịp đáp lời, Trình Uyên đã đưa ngón tay của cô vào trong miệng.

......Đọc bản edit của Lemon miễn phí tại Wattpad Lemon8186.......

Cảm giác ngưa ngứa truyền đến làm cô yếu ớt phát ra tiếng: "Anh đừng liếm......"

"Ừm."

Trình Uyên đồng ý rất nhanh, cũng buông lỏng tay cô ra.

Chỉ là ánh mắt Trình Uyên vẫn dính trên người cô, Hứa Dữu bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng.

Không ai nói chuyện, chỉ là không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Ban đầu Trình Uyên cũng chỉ thành thật chơi tóc của Hứa Dữu, chỉ là dần dần tay đã bắt đầu không đứng đắn mày mò tới chỗ khác.

Cô theo bản năng muốn duỗi tay chặn lại, chỉ là chút sức lục này của Hứa Dữu căn bản không làm nên chuyện gì.

Sau lại, Hứa Dữu chủ động hôn lên khóe môi Trình Uyên. Không thể từ chối vậy thì nằm hưởng thụ đi.

Trình Uyên thực vừa lòng cũng hôn lên khóe môi cô.

"Qủa Bưởi Nhỏ thật ngoan."

Trình Uyên vuốt ve gương mặt Hứa Dữu, Hứa Dữu cũng không né.

Trình Uyên thấy cô lúc này cũng không còn ngượng ngùng, liền nói: "Chúng ta đợi lát nữa hãy mở đèn."

Hứa Dữu: "?"

Hứa Dữu liếc nhìn Trình Uyên một cái, đột nhiên nói: "Em...... em nằm trên giường lâu rồi, em muốn hoạt động."

Nói rồi cách Trình Uyên xa một tấc, ngồi dậy. Trình Uyên cũng ngồi dậy theo: "Em nói đúng, hẳn nên xuống giường hoạt động."

Hứa Dữu muốn xuống giường anh cũng không ngăn, chỉ là cứ đi theo sau lưng cô, Hứa Dữu muốn đi ra khỏi phòng, Trình Uyên duỗi tay cùng Hứa Dữu mười ngón tay đan nhau, duỗi đầu đến bên tai cô.

"Em muốn ở ngoài cũng được."

Mỗi một câu Trình Uyên nói đều mang theo mờ mịt chui vào lỗ tai cô.

Anh vừa nói xong, Hứa Dữu còn sửng sốt một chút, lập tức cô bị Trình Uyên đè lên góc tường.

"Em muốn ra ban công không."

Hứa Dữu lúc này mới phản ứng kịp Trình Uyên nói như vậy là có ý gì, cô tức giận trừng Trình Uyên, Trình Uyên cũng chỉ cười.

Trình Uyên: "Em không nói chính là đồng ý."

"Trình Uyên." Hứa Dữu tức giận gọi tên anh.

Trình Uyên dứt khoát duỗi tay mặt đối mặt bế cô lên, giống như ôm trẻ con vậy, Hứa Dữu bị nhấc lên hoảng loạn ôm lấy cổ anh.

Trình Uyên: "Em yên tâm, nhà này cách âm rất tốt, kính là kính một chiều, bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.

Hứa Dữu vừa định nói chuyện Trình Uyên đã cướp lấy môi cô.

Lại đó nữa cô đã không thể nói ra câu hoàn chỉnh, mà là tiếng than thở.

"Đã lâu rồi chúng ta không có làm." Trình Uyên đột nhiên nói, "Một ngày trước khi chúng ta tới nước F."

Hứa Dữu một chút cạn lời.

Dần dần cô đã không còn sức nghĩ loạn nữa, cũng không rảnh lo mình bị hôn ở đâu, cô chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông, như dây đằng vẫn quấn chặt lấy đại thụ, cho dù có phong ba bão táp như thế nào chỉ cần có Trình Uyên ở bên cạnh tất cả đều có thể chịu được.

......

"......thể lực của anh thật tốt."

Cả quá trình Trình Uyên đều đứng, đứng lâu như vậy mà anh cũng không thấy mệt.

Còn Hứa Dữu được anh ôm, nhưng cô lại mệt mỏi không thôi.

Trình Uyên nghe cô khích lệ lập tức tươi cười rạng rỡ. Được khen thể lực tốt ông nào mà không vui chứ.

Hứa Dữu vừa thấy Trình Uyên cười như vậy lập tức lúng túng, sợ hãi anh còn chưa thỏa mãm.

"Em......em mệt rồi, em muốn nằm."

Hứa Dữu uyển chuyển nói.

Trình Uyên lại hỏi: "Em không đói hử?"

Hứa Dữu sờ bụng xẹp lép, lúc này mới phun ra một chữ.

"Đói."

Trình Uyên gật đầu, ôm cô vào phòng.

Trình Uyên mỗi một bước đi Hứa Dữu đều có cảm giác nguy hiểm, ở trong lòng anh cũng không yên phận.

Trình Uyên: "Ngoan nào, thay quần áo xong chúng ta đi ăn cơm, Qủa Bưởi Nhỏ."

Nghe Trình Uyên nói như vậy, Hứa Dữu lúc này mới ngoan ngoãn dựa lòng ngực anh.

"Em muốn học lái xe."

Hứa Dữu đột nhiên nói.

Hiện tại Hứa Dữu nói chuyện chẳng những mềm mụp mà lại còn mang theo quyến rũ chết người.

Trình Uyên cúi đầu hôn lên má cô.

"Đợi chúng ta về rồi học."

Hứa Dữu: "Được ạ."

Hứa Dữu đáp, vừa lúc Trình Uyên ôm cô tới giường. Hứa Dữu từ trên tủ đầu giường lấy được di động của mình, nhấn vào ghi chú.

【 nam chính ném nữ chính ở ven đường, nữ chính mãi vẫn không tha thứ cho anh ta, mãi đến sau này nữ chính học lái xe, ném nam chính ở ven đường mười lần. 】

Hứa Dữu nhìn mấy chữ này cười khúc khích, cuối cùng kế hoạch cũng bắt đầu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play