Editor: Lemon

Trình Uyên suy nghĩ một chút, đây cũng không xem như nói chuyện. Chỉ có thể xem như cậu đơn phương nói với Hứa Dữu.

Bởi vì Hứa Dữu còn chưa kịp phản ứng Trình Uyên đã bỏ đi rồi.

Có kết quả chính là lúc chuyển chỗ ngồi, Trình Uyên tự nhiên thành công ngồi phía sau Hứa Dữu. Cùng ngày chuyển chỗ, Kỳ Dương Thuyền còn hỏi riêng cậu muốn ngồi bên trái hay bên phải.

“Cậu dọn bàn đến chỗ chúng ta ngồi là được, tôi cũng chưa biết ngồi bên trái hay bên phải.”

Giữa trưa tan học Trình Uyên liền đi hiệu sách. Cậu đã hạ quyết tâm phải học tập thật tốt rồi, trước kỳ thi cậu cũng đã nghiêm túc xem sơ qua chương trình học kỳ này, nhưng Trình Uyên đã cảm thấy mình theo không kịp.

Vì thế cậu đi nhà sách gần đó mua bộ sách giáo khoa lớp 9. Nghiên cứu cả buổi trưa lại trở về hiệu sách mua sách giáo khoa lớp 8.

Cậu đã học lớp 11 rồi giờ còn muốn xem sách giáo khoa lớp 8, cậu còn có chút liêm sỉ, không ngại cực khổ mà đem sách giáo khoa dọn về nhà.

Xem cả một buổi trưa, Trình Uyên cảm giác sách giáo khoa lớp 8 mới phù hợp với cậu. Trình Uyên đột nhiên có chút nhụt chí, nhưng khó khăn vừa lúc cũng khơi dậy quyết tâm trong lòng cậu.

Trình Uyên chăm chú học tập quên luôn cả thời gian, chờ lúc cậu phản ứng lại thì đã gần 6 giờ rưỡi, Trình Uyên mơ hồ nhớ tiết tự học buổi tối 7 giờ rưỡi bắt đầu, hiện tại qua đó vừa đúng giờ.

Trình Uyên nhìn người mình dơ bẩn, trước tiên phải tắm rửa một cái. Trình Uyên vội vàng tắm gội, tóc cũng chưa kịp sấy đã ra cửa.

Trình Uyên không ngừng tăng tốc, vừa vặn dẫm lên tiếng chuông vào học bước vào lớp.

Trình Uyên mới vừa ngồi trên vị trí của mình liền cảm thấy vị trí này không tốt. Đây cũng là lần đầu tiên Trình Uyên ngồi phía sau Hứa Dữu.

Ngồi phía sau cô ngoại trừ hình bóng của cô còn lại giống như đều không nhìn thấy.

Trước khi ngồi xuống cậu đã ngửi được mùi hương trên tóc Hứa Dữu, cậu không biết cụ thể là hương gì, cậu chỉ cảm thấy thật cmn thơm.

Cả tiết học mùi hương kia đều quanh quẩn chui vào mũi hắn, rốt cuộc chờ được tiếng chuông tan học vang lên, cậu vậy mà lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Kỳ Dương Thuyền, chúng ta đổi chỗ đi.”

Kỳ Dương Thuyền sửng sốt. Nhưng tất nhiên vẫn đồng ý.

Thay đổi vị trí, cậu lại cảm thấy chỗ này mới là tốt nhất. Vừa lúc có thể thu hết tất cả động tác nhỏ của cô vào mắt.

Tiết vật lý thứ hai thầy vẫn tiếp tục giải bài thi, mà Trình Uyên lại dùng tay chống đầu ngắm cô.

Trình Uyên đã nhìn ra, cả tiết học cô đều ngồi bần thần. Có lúc còn tự chơi ngón tay mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn tay cô ở khoảng cách gần như vậy.

Mấy ngón tay trắng nõn thôn dài, móng tay màu phấn hồng, Trình Uyên nhìn liền nhập thần.

“Kỳ Dương Thuyền.” Trình Uyên nhìn Hứa Dữu xoay người, gọi tên bạn cùng bàn mới của cậu, sau đó câu kế tiếp, cậu cảm thấy mình nghe không rõ nữa.

Kỳ Dương Thuyền cũng đúng lúc này nghiêng người qua hỏi cậu bài tập, cậu theo bản năng muốn từ chối, nói thật, cậu cùng Kỳ Dương Thuyền cũng chỉ đơn giản là quan hệ giao dịch, không thân.

Nhưng cậu vừa ngẩng đầu liền trông thấy Hứa Dữu, mắt hạnh long lanh, lúc này mới phản ứng ra đây là tình huống gì.

Trình Uyên nghiêm túc nhìn đề bài, vắt hết óc dùng phương pháp dễ hiểu nhất giải cho bọn họ xem.

Tất nhiên Kỳ Dương Thuyền chỉ là nhân tiện.

Trình Uyên nhìn Hứa Dữu nhẹ gật đầu, cậu liền biết Quả Bưởi Nhỏ này đã hiểu bài rồi.

Cậu cũng biết…… Vật lý chính môn Quả Bưởi Nhỏ học yếu nhất, đột nhiên trong lòng cậu sinh ra cảm giác thành tựu.

Ngoại trừ buổi tối đó đổi chỗ ngồi, Trình Uyên phát hiện thời gian còn lại Hứa Dữu đều vô cùng nghiêm túc học tập.

Trình Uyên tựa hồ cũng bị cô cảm nhiễm.

Bắt đầu nỗ lực, chỉ là không giống nhau chính là, kiến thức Hứa Dữu học chính là lớp 11, Trình Uyên học kiến thức cấp 2.

Đây thuộc về loại đả kích trầm trọng.

Trình Uyên chăm chỉ, Trình Nghiêm Phong nhìn thấy con trai mình thật sự đang nghiêm túc học tập.

“Nên như vậy, phải biết làm người tốt.”

Trình Uyên gật đầu, nhưng trong lòng có chút khó chịu, phản bác nói: “Ba, trước kia còn cũng là người tốt mà.”

Trình Nghiêm Phong cũng không phản bác lời còn trai, mà nói chuyện khác.

“Ngày mai ba đi nước F công tác, con muốn quà gì ba mang về cho con.”

Trình Uyên nghiêm túc suy nghĩ, cậu thật sự không nghĩ ra quà gì. Tuy vậy Trình Nghiêm Phong trở về vẫn mang theo quà cho cậu.

Là một quyển notebook.

Đây không phải lần đầu tiên Trình Uyên có được notebook, mấy notebook trước đó đều bị cậu lấy làm tập nháp.

Trình Uyên đem notebook vào trường học, vẫn chưa nghĩ ra nên dùng notebook này làm gì. Trình Uyên không nghĩ tiếp nữa, rốt cuộc ở trường học Trình Uyên cảm giác chuyện quan trọng nhất chính là quan sát Quả Bưởi Nhỏ.

Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn.

Những lời này Trình Uyên vừa mới học được. Cậu nhìn thấy nhất cử nhất động của Quả Bưởi Nhỏ liền tiện tay ghi lên vở nháp.

Trình Uyên học tập mệt mỏi sẽ lấy vở nháp ra lật xem, tuy rằng chỉ là chữ viết khô cằn, nhưng cậu vừa thấy những chữ này liền cảm thấy bản thân đột nhiên có thêm động lực.

Trình Uyên nhìn chằm chằm notebook ba cho cậu đến xuất thần, đây là món quà khen thưởng đầu tiên cậu nhận được.

Trình Uyên còn riêng đi mua một căy bút nước mới, lúc này mới viết chữ đầu tiên lên notebook.

【 hôm nay Quả Bưởi Nhỏ mặc váy, đây là lần đầu tiên thấy cô ấy mặc váy, đẹp. 】

Trình Uyên viết xong mộ hàng, lại cảm giác không đúng, nghĩ tới nghĩ lui liền tìm Kỳ Dương Thuyền mượn từ điển.

Năm phút sau, trên vở lại xuất hiện mấy chữ.

【 đẹp như thiên tiên. 】

Trình Uyên nhìn chằm chằm bốn chữ này, không khỏi có chút ngượng ngùng. Cậu lật xem vở nháp một lát, lại tiếp tục viết lên notebook.

【 hôm nay trông Quả Bưởi Nhỏ rất vui vẻ, bên miệng tựa hồ luôn treo nụ cười. 】

Trình Uyên nghiêm túc sao chép nội dung trên vở nháp lên notebook một lần, nghĩ nghĩ lại lật tới trang đầu tiên mình chừa lại, trịnh trọng viết xuống mấy chữ.

【 Nhật ký quẩn sát Quả Bưởi Nhỏ 】

……

Trình Uyên nhận ra tình huống trong nhà không đúng là ở một tháng sau đó, cậu hậu tri hậu giác phát hiện ba Trình Nghiêm Phong đã một tuần không về nhà.

Trình Uyên vẫn luôn biết ba mình rất bận, nhưng một tuần không về nhà đây là lần đầu tiên.

Trình Uyên cũng thấy được chút hoảng hốt trên mặt mẹ Lý Tâm Ngọc, Trình Uyên muốn hỏi, chỉ là…… cậu còn chưa tìm được cơ hội hỏi mọi chuyện đã xảy ra.

Trình Uyên giống như bình thường đi trường học, tới tiết thứ hai cậu đã bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về.

“Trình Uyên…… còn về nhà đi.”

Trình Uyên nghệ thấy mẹ khóc nức nở, cậu đột nhiên đứng lên, có thể là do lực quá lớn, trong mấy giây cậu có cảm giác đầu óc choáng váng.

Phá sản.

Trình Uyên nghe mẹ mình nói như vậy, ngay từ đầu Trình Uyên còn chưa hiểu lắm. Mãi đến…… Rất nhiều đồ đạc trong nhà đều bị bán đi, xe nhà đứng tên ba tất cả đều bị bán đi.

Cuối cùng chỉ để lại nhà cũ Trình gia.

Ba nói ngôi nhà này không thể bán. Ba còn nói muốn đi nước F đông sơn tái khởi.

Cả nhà dọn đi nước F, ba mẹ đã quyết định.

Ngày Trình Uyên biết tin này vừa đúng lúc thức ăn cho mèo cậu đặt tuần trước giao tới, nhìn nhãn hiệu thức ăn cho mèo cậu mơ hồ nghĩ đến một câu: Lãng phí đáng xấu hổ.

Tuy nói muốn chuyển nhà nhưng mọi chuyện cũng không nhanh như vậy, ba mẹ dọn dẹp lại đồ đạc, Trình Uyên cũng ở bên cạnh giúp đỡ.

Thỉnh thoảng Trình Uyên cũng tới trường, chỉ là thời gian không đủ, cậu không thể giống như trước kia mỗi ngày đi học, nhưng có đôi khi cũng tới cô mèo ăn.

Chuyện phía trước Trình Uyên khả năng còn có thể giúp được một chút, chuyện còn lại cũng không giúp được gì. Hôm nay cậu đi Cảnh trung, đứng phía sau phòng học còn có thể nhìn thấy bóng lưng Hứa Dữu.

Trình Uyên đột nhiên cảm thấy thật tiếc nuối.

Cậu còn chưa thể dựa vào năng lực của mình tự chọn chỗ ngồi nữa kia.

Cậu mới vừa học xong kiến thức cấp 2.

Cũng trong một khắc này Trình Uyên đột nhiên có cảm giác buồn bã khi sắp chia xa.

Không biết lần tiếp theo gặp được Quả Bưởi Nhỏ là khi nào.

Trình Uyên nghĩ.

Vào lúc ban đêm, Trình Uyên lần đầu tiên mơ thấy Hứa Dữu.

Trong nhà đã không còn chuyện gì cần Trình Uyên giúp đỡ, cậu một mình đi tới cửa hàng văn phòng phẩm gần trường học dùng chút tiền còn lại mua một phong thư hồng nhạt.

Tiếc nuối luôn sẽ có.

Vậy phải đền bù một chút.

Trình Uyên từng nét bút viết kín chữ lên giấy viết thư hồng nhạt, lúc cậu bước vào trường học đúng lúc thời gian nghỉ trưa.

Trong phòng học không có một bóng người, gió nhẹ thổi qua, ngẫu nhiên thổi bay trang sách đặt ở trên cùng. Trình Uyên đi đến bàn học Hứa Dữu.

Ánh mắt đầu tiên cậu liền thấy được sách giáo khoa vật lý cô đặt trên cùng. Bao nhiêu lần mình đặt ánh mắt lên người Quả Bưởi Nhỏ, nhưng toàn bộ lực chú ý của cô đều nằm trên quyển sách này.

Trình Uyên đột nhiên có chút ghen ghét.

Cậu không nghĩ nhiều liền lập tức đem lá thư màu hồng phấn nhét vào giữa quyển sách.

Vì thế 5 ngày sau đó giữa trưa Trình Uyên đều đúng giờ tới trường học.

Chỉ là trên sân thượng trống rỗng chỉ có một mình cậu, có gió thổi qua, nhưng trong gió cũng mang theo khô nóng thổi quét khắp người cậu.

Trình Uyên một lần nữa cảm giác thời gian như nước chảy.

Ngày mai…… Chính là ngày cả nhà họ xuất ngoại.

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng chờ cô trên sân thượng.

—— cô sẽ không tới.

Trong lòng Trình Uyên sớm đã nghĩ như vậy.

Trình Uyên nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện kên khuôn mặt ngây ngô của Hứa Dữu.

Cô từ trong sách giáo khoa làm rớt ra một lá thư hồng nhạt, trên mặt lộ ra rặng mây đỏ, chỉ là lúc cô mở thư ra đọc, rặng mây đỏ trên mặt đã không còn, thay vào đó là trắng bệch.

Cô im lặng không nói cậu nào, chỉ trầm mặc ném lá thư hồng nhạt vào thùng rác.

……

Nhất định chính là như vậy. Trình Uyên như hiểu được suy nghĩ của Hứa Dữu, đây vốn chính tốt nhất kết quả.

Nếu một người cả ngày không lo học hành i, đột nhiên gửi một lá thư tình cho bạn, bạn nhất định sẽ bị doạ sợ.

Nắng rất to, Trình Uyên đứng trên ban công đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, trong tay cậu còn cầm túi thức ăn cho mèo cuối cùng.

Trình Uyên ở ban công sân thượng đợi cho tới tiết tự học buổi chiều, cậu không ăn cơm, bụng đói kêu vang, nhưng suy nghĩ của cậu lại không đặt trên chiếc bụng rỗng.

Trong lòng Trình Uyên chỉ có một suy nghĩ, cô…… sẽ không tới.

……

Trình Uyên cuối cùng tìm được mèo ở gần hoa viên nhỏ, cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Dữu.

Hứa Dữu đứng bên kia nhìn sang, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

Trình Uyên ôm mèo ngồi trên ghế dài, ánh mặt trời vẫn vô cùng chói mắt, Trình Uyên híp mắt, trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý niệm.

Đây đại khái là lần duy nhất bọn họ gần nhau như vậy.

……

“Sao cậu lại ở đây……?”

Hứa Dữu hỏi cậu, mắt đầy nước, thanh thuần làm người muốn phá hư.

Trình Uyên không nghĩ tới cô sẽ chủ động hỏi mình, đúng vậy, từ chối cậu thổ lộ, vậy bây giờ cô tới đây làm gì?

Ý nghĩ như vậy chỉ chợt lóe qua.

“Tôi tới tìm cậu đó, cậu không biết sao?”

Câu này kẹt trong cổ họng lại bị cậu nuốt vào bụng, cuối cùng Trình Uyên phun ra một câu, giọng lạnh băng.

“Không phải cậu cũng ở đây à?”

Kỳ thật Trình Uyên có rất nhiều điều muốn hỏi cuối cùng vẫn kìm nén lại.

“Hứa Dữu.” Trình Uyên gọi tên cô, ở trong lòng mặc niệm “Quả Bưởi Nhỏ”.

“Cậu……” Cậu từ chối tôi phải không?

Lời nói được một nửa, cậu lại cảm thấy nói như vậy quá lộ liễu, Hứa Dữu sẽ ngượng ngùng nhỉ.

“Đây là ngày thứ năm, tôi phải đi rồi, có duyên… gặp lại”

Trình Uyên cũng hận bản thân tại sao lại dứt khoát như vậy. Mà thôi cũng đủ rồi, bị người ta từ chối rồi còn nghĩ nhiều như vậy làm gì nữa.

Trình Uyên đứng lên xoay người đi.

Cứ như vậy không hề ở bên nhau mà chia xa.

Trong lòng thầm nói với bản thân, coi như là chia tay bạn gái cũ đi.

- -------------------

Lemon: tôi cảm thấy thật tiếc nuối cho tình cảm của hai người họ, ai cũng có tự ti của bản thân, nghĩ rằng bản thân không xứng với đối phương nên không có dũng khí để nói ra...cuối cùng chúng ta vẫn bỏ lỡ nhau lúc thành xuân tươi đẹp nhất. Edit đến chương này tôi lại càng thương cho Trình Uyên, mới vừa trải qua cú sốc gia đình lại mang theo một trái tim đau thương đến đất khách quê người. Trong tình cảm ai tỏ tình trước thì người đó sẽ nhận tổn thương nhiều hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play