[HP đồng nhân] Khúc dương cầm tái sinh

Chương 1


2 năm


Chương 1: Ngủ một giấc liền quay về năm 11 tuổi

Beta: Shiro Kami

Vào thời điểm Dudley đứng trên cầu thang nhảy lên xuống, làm tro bụi ào ào rơi xuống chăn, Harry Potter đang treo trên người vẻ mặt không thể tin được mà quan sát không gian nhỏ hẹp lại quen thuộc xung quanh.

Chẳng lẫn đi đâu được, quận Little Whinging, nhà số 4 đường Privet Drive, tủ chén dưới gầm cầu thang nơi mà Harry Potter đã dành cả tuổi thơ để biến nơi này thành căn phòng theo sở thích.

Vậy…

Câu hỏi nhỏ được đặt ra là…

Vì sao cậu lại tỉnh dậy ở chỗ này?

Rõ ràng trước khi ngủ cậu đang ở quán Cà phê phù thủy nơi cậu dồn hết số tiền lương hiệu trưởng ít ỏi xây lên mà tỉnh lại đã ở đây!

Chuyện quỷ gì???……

Ron Weasley với cái đầu đỏ tạo kiểu hình tóc cụ Dumbledore nhân lúc cậu ngủ mà vác cậu qua đây sao. Không lý nào chứ, ngày cá tháng tư trôi qua lâu lắm rồi mà.

“Tiểu tử!”

Cửa tủ chén bị đá mạnh vài cái, tiếng dì Petunia rống giận vang lên từ bên ngoài, “Mau ra đây và chiên thịt xông khói! Hôm nay là sinh nhật Dudley, mọi thứ đều phải hoàn hảo, đừng có mà lười biếng!”

Harry Potter mờ mịt, sinh nhật của ai cơ, Dudley á, chẳng phải cậu ta đã đi nhảy điệu Tango với Tử Thần ở tuổi 92 rồi sao.

Còn có tiếng thét the thé không khác nào giọng gia tinh kia nghe cũng quen lắm, cái giọng nói cậu luôn nghe mỗi buổi sáng trước năm 11 tuổi.

Tỉnh lại ở tủ chén, sinh nhật Dudley, câu rống giận quen tai…

“Vâng, dì Petunia.”

Harry theo bản năng lên tiếng đẩy cửa tủ chén ra, đi về phía phòng bếp.

Vào đến phòng bếp, nội tâm mộng bức vẫn không cách nào bình ổn lại được.

Dudley vừa béo vừa lùn, dì Petunia trông trẻ ra nhiều lắm, dượng vừa vào nhà liền thông báo tin bà Figg bị xe đâm gãy chân, tất cả  những điều này vẫn còn rõ như in trong trí nhớ Harry.

Vậy là cậu, Harry Potter, cục rắc rối di động của giới phù thủy, ngủ một giấc liền trở về năm mười một tuổi!

Đảo ngược thời gian về lại 207 năm trước.

Merlin! Chuyện này…dù là trong tất cả lịch sử của giới Phù Thủy thì đây cũng là điều chưa từng có.

Có lẽ mình lúc ngủ đã vô tình khởi động chú ngữ nào đó, trang viên Malfoy hậu chiến tranh với người dị thế đã được yếm thêm vô vàn chú ngữ……

Không phải chứ….

Harry vừa nghĩ vừa đem thịt xông khói mới chiên ra đĩa.

“Ngươi ngẩn người ra làm gì?” Dì Petunia bất mãn.

 “Chúng ta vì đem ngươi gửi nhờ chỗ nào mà đang khó xử, ngươi vậy mà còn ngẩn ra đó!”

Harry phục hồi tinh thần, thấy dượng Vernon và dì Petunia mặt đầy phẫn nộ, cùng với Dudley đang dùng đôi mắt híp xem trò vui nhìn chằm chằm hắn.

“Thực xin lỗi……” Harry cúi đầu, ngập ngừng nói.

“Ta cảnh cáo ngươi.” Dượng Vernon cất giọng cao vút, đôi khi Harry cũng tự hỏi tại sao vị này không tham gia đoàn nhạc kịch, cái chất giọng có thể phá vỡ cửa kính kia quả thật bị lãng phí.

“Ngươi nếu dám làm ra bất luận chuyện gì ngu xuẩn ta liền ném ngươi vào trong tủ chén “

“Ta cái gì cũng sẽ không làm, thật sự.” Hiển nhiên, Harry chẳng quan tâm mình có bị ném vào tử chén hay không, cái cậu quan tâm chỉ có thể là bữa tối bị cắt giảm. Sau khi thức tỉnh huyết thống, Harry rất nhanh đói, một bữa không ăn liền đói hoảng, từ đó đối với vị vua không ngai của giới phù thủy cái gì cũng có thể nhịn trừ bỏ nhịn đói.

Thật xin lỗi người bạn đang ngóng trông cuộc hành trình không biết bao nhiêu cây số về Brazil vậy.

Hứng lấy ánh mắt dượng Vernon đầy hoài nghi, Harry soắn xuýt, bữa sáng chỉ có một lát thịt xông khói cùng bánh mì…

Thân thể mười một tuổi, là cựu cứu thế chủ, ông chủ quán Cà phê nổi tiếng nhất giới phù thủy Anh Quốc, Harry Potter nhẩm tính ngày, chờ lại một lần nữa nhận được thư thông báo nhập học từ Hogwarts.

Lần này cậu chẳng ngăn cản nhà Dursley dùng đủ cách chặn lại thư cú.

Hồi tưởng lại cái hòm thư bị đóng đinh năm đó Harry chỉ thấy buồn cười.

Bởi vì có chặn cách mấy thì cả căn nhà vẫn bị thư cú nhấn chìm thậm chí năm đócả nhà đều thoang thoảng mùi phân cú.

Nghĩ lại, cụ Dumbledore khi đó vẫn còn năng nổ lắm, có thể dành ra cả ngày chỉ để gửi cú chôn nhà tân sinh.

Harry Potter ở trong tủ chén đen kịt vừa hồi tưởng quá khứ trong trí nhớ vừa cười khẽ.

Quay trở lại cũng tốt lắm, chính mình chiếm trước tiên cơ, cụ Dumbledore, Sirius, Cedric, dơi già Snape đáng ghét đến chết cũng không chịu quay về bức tranh của mình một lần……

Nhắm mắt lại ngăn cản chính mình tiếp tục suy tưởng, nỗ lực tưởng tượng tương lai.

Bản thân vẫn sẽ mở tiệm cà phê, lúc đó tất cả mọi người đều quây quần bên nhau.

Ron cùng cặp anh em song sinh có lẽ sẽ dùng mấy thứ đồ chơi quỷ dị quậy phá tưng bừng.

Hermione với Pansy chụm đầu vào tạp chí soi mói dáng người người mẫu.

Sirius chắc chắn sẽ khẩu chiến vô cùng khốc liệt với bậc thầy độc mồm Snape.

Cụ Dumbledore sẽ thực thích thú với đống đồ ngọt rồi bị giáo sư MC Gonagall nạt.

Còn có rất nhiều, rất nhiều người nữa.

Harry suy nghĩ miên man một hồi, rốt cuộc chậm rãi ngủ thiếp đi.

Cùng với ký ức chồng lên nhau, khi thư cú từ Hogwarts gửi tới với sức mạnh đủ để che trời lấp đất, cả căn nhà Dursley đều chìm trong tình trạng nước sôi lửa bỏng khi thư cú cùng phân cú ở khắp mọi nơi đã cho ra kết quả là Harry hiện đang nằm đây, trên nền đất, trong căn chòi trên bãi đá ngầm.

ẦM ! ! ! !

Tiếng đấm cửa thật lớn vang lên, Harry nhìn chằm chằm cửa chính từ lúc nó còn là một cánh cửa nguyên vẹn cho đến lúc nó sập xuống.

Mang theo mưa gió cùng sấm sét, Hagrid cuối cùng đã đến.

“Có thể cho ta ly trà nóng sao?” Harry nghe được tiếng oán giận quen thuộc, “Đi chuyến này cũng thật không dễ dàng……”

“Hey, Harry.” Hagrid nói, “Lần trước nhìn thấy ngươi thời điểm ngươi còn chỉ là đứa bé sơ sinh —— đây, ta cho ngươi mang theo lễ vật.”

À, và ông ấy vẫn nhầm lẫn cậu và Dudley sau đó trao cho cậu chàng một cái ôm khổng lồ.

Có một điều không giống với ký ức lắm là Hagrid dẫn cậu đi ngay trong đêm mà không phải ở lại căn chòi kia. Theo như ông ấy nói, chỉ cần nhìn mặt dượng cậu thôi cũng đủ để ông ấy nôn ra toàn bộ bữa tối. Chẳng biết từ bao giờ vị người khổng lồ hiền lành này đã biết độc mồm độc miệng rồi.

Trải nghiệm xe đò Hiệp sỹ vẫn luôn là một trong những trải nghiệm kinh dị nhất trong lòng bao thế hệ phù thủy, cái cảm giác phấn khích mà ngay cả đua công thức 1 của Muggle cũng chỉ cúi đầu xin thua.

Vào ban đêm Quán Cái Vạc Lủng trông càng thêm cũ kỹ đáng thương, trông như sắp sập tới nơi.

Nếu là trăm năm sau cái quán như vậy chắc chắn bị cục công thương phép thuật bế đi làm việc rồi đấy.

Hagrid đem theo Harry đẩy cửa đi vào, bên trong có không ít người, bọn họ nhìn thấy khách nhân mới đến liền tạm dừng nói chuyện phiếm cùng uống rượu, hướng Hagrid nhấc tay chào hỏi.

Lâu lắm rồi mới thấy, Hagrid?” Lão chủ quán giơ lên cái ly, “Vẫn như cũ sao?

“Hôm nay có lẽ không được rồi.” Hagrid mạnh mẽ mà vỗ vỗ bả vai ông chủ quán rượu, đến mức lưng ông ấy xụp hẳn xuống sau đó mới đẩy Harry lên trước một bước.

“Hôm nay ta phải bồi thằng bé.”

“Merlin a.” Harry nghe thấy câu nói quen thuộc “Vị này chính là….. vị này chẳng lẽ là….”

Quirrell không thơ thẩn ngồi trong góc như lần đầu cậu tới đây. Cũng phải, một tên nhát cáy và một kẻ không mũi cũng rất cần một giấc ngủ ngon sau những lúc ngồi bệt tại quán mà thám thính tin tức.

Thời điểm Harry xác nhận việc này, ông chủ tên Tom cũng hô lên tên của cậu sau đó bắt lấy tay Harry điên cuồng mà vung vẩy.

Hagrid cũng theo đó cười sang sảng “Ngươi xem, ta nói ngươi rất nổi tiếng.”

Harry đi theo sau Hagrid lên lầu, nhìn người lai khổng lồ khơi lò sưởi sau đó chuẩn bị nước tắm cho cậu.

Trong khi Harry tắm, Hagrid liền xuống quầy làm vài ly.

Một đêm nay bên ngoài vẫn còn mưa gió nhưng bên trong phòng quả thực vô cùng ấm áp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play