[Hp đồng nhân] Xanh ngọc cùng hắc diệu

Chương 1


2 năm


Chương 1: Tiết tử
Chỉnh sửa: Shiro Kami
8055ea45-a1d0-4bfe-97cd-943630e69489
Có ai nói cho ngươi nghe: “Bất tử là lời nguyền độc ác nhất mà Merlin ban phát cho những đứa con chiêm của ngài”.Người có thể cười nhạo người kia là kẻ điên, cũng có thể quay đầu bỏ đi khi nhìn người đó với ánh mắt khinh thường.

Nhưng đối với Harry Potter – Cứu Thế Chủ của thế giới phù thủy thì điều đó hoàn toàn đúng.

Văn phòng hiệu trưởng Hogwarts, khác biệt với thời kỳ khi Albus Dumbledore còn làm hiệu trưởng, mặc trên mình thuần một màu đen huyền bí và cao quý với những giá sách khổng lồ cao ngất và vô vàn kệ đựng những loại độc dược.

Chính giữa căn phòng u tối đó có chiếc bàn hắc diệu thạch xa hoa cùng một chiếc ghế lót da cùng màu. Một người đàn ông đang ngự trị.

Người đó vẫn nhìn chăm chú vào bức họa duy nhất trong phòng, ngay đối diện với bàn làm việc, ngay cả bữa ăn trên bàn cũng bị lãng quên đi, theo sự chuyển động của kim giây thời gian mà trở nên lạnh lẽo.

Lò sưởi trong phòng bùng lên ngọn lửa xanh lơ, xuất hiện sau đó là mái tóc bạch kim chói mắt.

Gia chủ đương nhiệm nhà Malfoy, Draco Malfoy, vẫn như ngày nào, vóc dáng cao lớn và biểu tình kiêu ngạo, thời gian đã làm đôi mắt hắn mất đi ánh sáng trong trẻo ngày nào thay vào đó bằng đôi mắt xanh bạc sâu hút, lạnh lẽo có chút ưu thương.

“Harry Potter nếu mi tiếp tục bỏ bữa thì đừng tới hầm của ta xin dược giảm đau, hay là “Sư Tử Xám” vĩ đại đủ tự tin rằng mình sẽ chịu được cơn đau do sự ngu xuẩn của mình mang lại” thoát khỏi sự thất thần, người đàn ông trên ghế da đen thản nhiên mỉm cười.

“Đã quên mất, bây giờ liền ăn đây, đại sư ma dược có thể tha thứ cho sự chậm chạp của tôi không?” Draco hừ một cái lạnh nhạt, áo choàng xanh đen không gió vẫn vân vũ cuộn bay theo từng bước chân, ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó. Mở miệng châm chọc, không chút nương tình.

“Ta đoán được cái đầu cự quái của ngươi chắc chắn sẽ không nhớ tới vấn đề mà ai cũng không quên này, không muốn một kẻ vĩ đại như ngài đây bất chợt từ đâu đó rơi xuống căn hầm đáng thương nghèo nàn của ta thôi”.

Harry Potter, kẻ vẫn giữ vững khuôn mặt tươi cười, tự động lược bỏ một số từ không cần thiết, sau đó ăn bữa sáng đã nâng cấp thành bữa trưa của mình.

“Hôm nay không có việc gì sao?”

“Nếu mắt của ngài Potter đây không dùng để trang trí, thỉnh nhìn lên thứ đồ chơi gọi là đồng hồ treo góc trái căn phòng của ngài.” Mặc dù vẫn không ngừng phun nọc độc nhưng lại yếm cho bữa ăn kia một bùa hâm nóng.

Đồng hồ đã điểm 12 giờ, a, thời gian vẫn là trôi nhanh như thế.

“Lễ khai giảng sẽ diễn ra lúc 8 giờ tối nay, thỉnh ngài hiệu trưởng không nên tới muộn.” Sau đó đứng lên đi tới bên lò sưởi, lửa xanh bùng lên thân ảnh cũng biến mất.

Harry đứng lên, bước tới khung họa treo trên tường, Severus, ngài đã rời bỏ thế giới này một nghìn năm rồi. Một nghìn năm tròn chĩnh, với một nghìn thế hệ phù thủy đến rồi đi.

Trận chiến cuối cùng đã qua cách đây một nghìn năm, những kẻ còn sống tới tận bây giờ chỉ còn có Cứu thế chủ Harry Potter, người đã nhận được đặc ân từ thần và Quý tộc hắc ám Draco Malfoy, kẻ cả gan lừa gạt Thần chết.

Thời gian mài mòn linh hồn họ, in cho họ những ký ức vui mừng cùng đau thương.

Đã từng là kẻ thù không chung chiến tuyến giờ lại nương tựa vào nhau mà tồn tại.

“Chào mừng các con tới với Hogwarts, ngôi nhà chung của toàn giới phù thủy Anh Quốc.” Đứng trên bục cao, nhìn những đứa trẻ thuần khiết đáng yêu, có lẽ đây là cách bọn họ có thể sống tới tận bây giờ.

Như mọi năm, bữa tiệc diễn ra linh đình nhưng không kể tới một vài rắc rối.

“Hiến máu Sư Tử Xám, thức tỉnh chúa tể từ giấc ngủ vĩnh hằng.” Sau khi Voldemort ngã xuống, dư đảng của Tử Thần Thực Tử phân tán trên khắp thế giới, bọn họ là những con gián đánh mãi không chết đi theo lý tưởng thuần huyết và lấy tiêu diệt Muggle làm phương châm.

Bọn họ có thể dễ dàng phân tán đi trước một con sư tử đang nổi điên, không, Bộ pháp thuật và Cục thần sáng thậm chí là cả Hội Phượng Hoàng, những thế lực năm đó sau khi ‘Kẻ mà ai cũng biết là ai’ ngã xuống đi khắp nơi rêu rao Harry Potter và trường sinh linh giá đã thông đồng với nhau tạo ra một vụ tai nạn bất ngờ khiến Azkaban sụp một nửa, tạo tiền đề cho những cốt cán Tử Thần Thực Tử năm đó trốn thoát.

“Một lũ cự quái ngu xuẩn!”

“Expecto Patronum” theo làn sương trắng thân ảnh khổng lồ màu đen xuất hiện, Harry vuốt ve thần hộ mệnh to lớn, yêu thương rù rì với nó như đang nói chuyện với người mình yêu.

“Bảo vệ lũ trẻ thật tốt, không cần lo lắng cho ta.”

Rắn đen khổng lồ vươn đầu lưỡi lướt qua má chủ nhân, thân hình to lớn của nó trườn lên, vây tất cả tiểu phù thủy vào trong, hai cái mang lớn hai bên xòe to hết cỡ thông báo cho kẻ thù không được tới gần.

“Expecto Patronum” nối tiếp sau rắn khổng lồ, ngựa một sừng thuần trắng xuất hiện sau làn khói, lũ trẻ hiếu kỳ nhìn chủ nhân của thần hộ mệnh xinh đẹp này, dưới những con mắt tròn, ngựa một xừng dụi nhẹ đầu vào tay Xà vương vĩ đại, đại sư độc dược, chủ nhiệm đáng sợ nhất trong mấy nghìn năm lịch sử của Hogwarts – Draco Malfoy.

Cuộc chiến nhanh chóng nổ ra, thành viên của Sư Tử Xám rất nhanh có mặt.

Nếu Voldemort có Tử Thần Thực Tử trung thành thì Harry Potter có các Faithful (tín đồ) kiên trung không kém.

Phần thắng, quá rõ ràng, đang nghiêng về phía các tín đồ với sức mạnh pháp thuật khổng lồ.

“Cẩn thận!” Tiếng hét thất thanh, Harry Potter quay đầu nhìn lại, máu đỏ tươi nhuộm lên khuôn mặt trẻ tuổi, người duy nhất trong cái thế giới phép thuật này dám gọi tên thánh của Chúa cứu thế đang từ từ trượt xuống.

“Đồ Potter ngu ngốc, cái đầu của người lấp đầy cỏ lác hay sao?” Ôm vết thương không ngừng trào ra máu đỏ tươi. Draco rít lên với kẻ vẫn đang ngu ngốc bàng hoàng nhìn hắn.

“Cậu…sẽ không chết đâu, đúng không?” Harry đỡ lấy người nhà duy nhất còn lại của mình, vọt vào chỗ an toàn, đôi mắt ảm đạm vô hồn mang theo tia hoảng hốt mà ngay cả chính chủ nhân của nó cũng không nhận thức được, tia sáng xanh xuất hiện bao phủ lấy vết thương nhưng mặc kệ cậu có dùng bao nhiêu pháp lực nó vẫn không ngừng chảy máu.

“Cái đầu ngươi vẫn không hoạt động sao, ngươi nghĩ đám người hèn nhát đó sẽ thò cái đầu mình ra khi không chắc chắn có thể giết được ngươi, một kẻ mệnh danh là bất tử?” Gạt đi cái tay đang ấn lên miệng vết thương, hắn quả nhiên không nên đề cao chỉ số thông minh của Gryffindor.

“Cậu…lại muốn như bọn họ, bỏ rơi tôi sao?”

Draco có chút thất thần, hắn ngẩn đầu nhìn người đã cùng mình trải nghiệm qua một nghìn năm cô độc, đôi mắt đã mất đi ánh sáng suốt từng đó thời gian đang nhìn hắn, bối rối, lạc lõng, như một đứa trẻ không hiểu tại sao ai cũng muốn bỏ nó mà đi. Đúng rồi, hắn chết rồi, Harry Potter phải làm sao, con cự quái ngu xuẩn này thậm chí còn không biết cách ăn đúng giờ, đi du lịch cũng quên độc dược, quên đũa phép. Thế giới này vốn dĩ đã không cần bọn họ từ lâu rồi.

“Cầm lấy” đây là thanh kiếm ngắn đỏ rực màu máu cũng là thanh kiếm đã gây ra vết thương của Draco “Trước khi ngươi giải quyết xong mớ lộn xộn này thì đừng dùng, bỏ lại kẻ dùng não để trang trí như ngươi, ta sẽ lo lắng cho cái thế giới phù thủy này”.

Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, Hiệp hội Sư Tử Xám cuối cùng cũng tìm thấy căn cứ của tàn dư Tử Thần Thực Tử, kết thúc vĩnh viễn thế lực vẫn âm thầm tồn tại nghìn năm của Voldemort.

Sau trận chiến, người ta tìm thấy Sư Tử Xám vĩ đại ngồi trên ghế hiệu trưởng, đối diện đó là bậc thầy ma dược, mỉm cười rời bỏ thế gian.

Hai người là những kẻ sống tựa vào nhau khi chiến tranh tàn nhẫn cướp hết tất cả mọi thứ.

Hai người là những kẻ cô độc cũng là người thân cuối cùng của nhau.

Hai người là huyền thoại cũng như những người khai sáng cho thế giới phù thủy vốn từng cổ hủ và lạc hậu.

Họ cuối cùng cũng được như ý muốn, kết thúc cuộc đời cô độc, đi tìm người mình yêu đã trở về với vòng tay của Merlin từ rất lâu về trước.

9/1/2019

Bản chỉnh sửa: 12/3/2022


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play