Sắc mặt của người trong phòng đều có chút nan kham khó tả, ngoại trừ Lâm Ỷ Miên.

Lâm Tử Huyên phản ứng rất nhanh, nàng ngã xuống trước mặt Lâm Sâm với mục tiêu rõ ràng, hét lên: "Ba, không phải như vậy, không phải như vậy, ba đừng nghe tỷ tỷ nói..."

Lâm ỷ Miên lợi dụng hỗn loạn, đứng lên nói: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, lần sau gặp lại."

Này sẽ không có ai rảnh rỗi đi ngăn cô lại, sau khi cô đẩy cửa ra, bên trong có thể nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ và tiếng khóc của một nữa nhân.

Lâm Ỷ Miên không dừng chân, rời nhà hàng liền lên xe, vội vàng trở về.

Nơi này không có gì là không tốt, nhưng ở thành phố S có người cô vướng bận.

Bóng đêm vừa lên, mặt trăng treo lơ lửng ở chân trời xa, theo hướng mà Lâm Ỷ Miên đang lái xe tới.

Khi đến thời gian Tiểu Nguyệt Lượng bắt đầu live, Lâm Ỷ Miên đeo tai nghe, chuẩn bị vào phòng live.

Nhưng qua mười mấy phút, phòng live vẫn tối om không mở.

Lâm Ỷ Miên thoát ra xem, nhưng không có nghỉ phép hay thông báo gì.

Thực sự có chút kỳ quái, hôm qua tâm tình dao động nhiều như vậy, buổi tối, Hứa Nguyệt Lượng cũng nên lên sóng như thường lệ.

Theo đạo lý mà nói, nàng sẽ không bỏ buổi live ngày hôm nay.

Xe đang chạy trên đường cao tốc nên Lâm Ỷ Miên không thể kiểm tra được.

Dứt khoát gọi cho Hoàng Tiểu Nghệ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, quả nhiên Hoàng Tiểu Nghệ đã biết tất cả tin tức trên mạng.

"Lại xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay Nguyệt Lượng cũng thật bận rộn."

"Không phải Vi Vi nói sẽ giải nghệ sao? Mấy ngày trước đã đăng thông báo, có vài fans rất không hài lòng, nói cô ấy bị bắt được liền rút lui."

"Diễn đàn đã có vài bài đăng, càng ngày càng hỗn loạn, nói tục chửi thề đều có."

“Tớ đoán đó là lúc chúng ta đến quán bar lần đó, nam nhân kia chạy ra nói Vi Vi là người đồng tính."

"Cũng thật buồn cười, thấy ở quán bar les một lần liền chính là đồng tính. Dù sao cũng lôi Nguyệt Lượng vào, nói hai người thường xuyên ở chung với nhau nên có lẽ cũng là đồng tính."

“Nguyệt Lượng có phải hay không cũng đâu có ảnh hưởng gì đúng không, dù sao thì hiện tại Nguyệt Lượng cũng không kiếm tiền từ mấy xú nam nhân đó nữa."

“Chỉ là ngẫu nhiên có người trên Weibo chèo cp của hai người các cậu, lấy tài khoản Mộc Mộc của cậu, còn cắt ghép video, hiện tại đều bị đăng lên diễn đàn.

"Đám thối tha kia lại bắt đầu rồi, cậu có thể dùng jio để biết bọn họ sẽ làm ra cái gì. Dù sao đó cũng là một trận hỗn chiến, đồ sát toàn bộ mặt báo."

Hoàng Tiểu Nghệ hít một hơi dài, uống một ngụm nước: "Cho nên hiện tại có lẽ Nguyệt Lượng đang giải quyết chuyện của diễn đàn, buổi live không nói bị hủy bỏ, có lẽ là bị hoãn lại."

“Ừm, được.” Lâm Ỷ Miên đáp lại.

Hoàng Tiểu Nghệ chờ cô nói, nhưng Lâm Ỷ Miên trả lời xong cũng không nói hay hỏi cái gì.

"Sao vậy? Hỏi vậy là xong rồi à?" Hoàng Tiểu Nghệ nói, "Rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào a? Hai ngày nay tớ mệt đến mức không ngủ được, vậy mà cậu còn bình tĩnh như vậy a?"

“Giả vờ bình tĩnh.” Lâm Ỷ Miên nói.

Sau khi ký thỏa hiệp với Hứa Nguyệt Lượng, cô giống như không còn muốn che giấu cảm xúc của mình với mọi người nữa.

Trước kia cô chỉ cảm thấy Hoàng Tiểu Nghệ là một bằng hữu đáng tin cậy hoàn toàn khác với co, hiện tại trong lòng cô cảm thấy có thể nói với nàng bất cứ điều gì trong lòng.

Hoàng Tiểu Nghệ đã chứng kiến ​​tất cả mọi thứ về cô và Hứa Nguyệt Lượng, còn đã nhìn thấy bộ dáng không muốn người biết của cô rất nhiều lần.

Lâm Ỷ Miên đã học cách chấp nhận một mối quan hệ thân thiết hơn: "Kỳ thực tớ có chút... sợ hãi".

Cô nói với Hoàng Tiểu Nghệ những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, một vài nhận định của bản thân, rất nhiều cảm xúc thật của cô.

Hoàng Tiểu Nghệ nghe được ở đầu bên kia tiếng hít thở không thông, cuối cùng thở dài một hơi: "Xem ra là thật sự sợ hãi, cho nên mới nói nhiều lời như vậy."

Nàng làm Lâm Ỷ Miên bật cười: "Nội dung nói hôm nay quả thực có chút vượt quá giới hạn."

Hoàng Tiểu Nghệ tận lực trấn an cô: "Nhưng cậu phải tin tưởng trời xanh không phụ người có lòng, với nỗ lực của cậu, Nguyệt Lượng cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của cậu, cũng sẽ không đành lòng rời bỏ cậu. Miên Miên nhà chúng ta rất tốt a, nơi nào có một người tốt như vậy."

"Cảm ơn," Lâm Ỷ Miên cười nói, "Thẻ người tốt thật biết an ủi người."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Chờ những chuyện này qua đi, tớ sẽ chờ các người bổ làm một cái... ngọa tào!!!"

Lâm Ỷ Miên: "Bổ làm một cái ngọa tào?"

Hoàng Tiểu Nghệ hoảng loạn, ngón tay gõ gõ trên bàn phím: "Chờ một chút chờ một chút..."

Lâm Ỷ Miên giảm tốc độ xe, Hoàng Tiểu Nghệ nói: "Sao lại như vậy a, sao bọn họ lấy ảnh chụp của cậu ra được. Cậu tới nhà Nguyệt Lượng live sao? Ôi trời ơi chuyện quan trọng như vậy mà tớ không biết."

Lâm Ỷ Miên: "..."

Lâm Ỷ Miên cẩn thận suy nghĩ: "Hình như là có, không cẩn thận ấn mở. Nhưng thời gian rất ngắn, rất nhanh đã bị Nguyệt Lượng tắt đi."

"Không có gì có thể thoát khỏi con mắt của cộng đồng mạng nhàm chán đâu..." Hoàng Tiểu Nghệ nói, "Chỉ có mấy giây đã bị người chụp ảnh màn hình. Mẹ nó, không biết như vậy là phạm pháp sao? Ngay cả bệnh viện của cậu cũng bị tung ra ngoài kia kìa."

Lâm Ỷ Miên: "..."

"Hiện tại chính là..." Hoàng Tiểu Nghệ hít sâu một hơi, "Rất nhiều người trên mạng nói hai người thật sự là một đôi."

Lâm Ỷ Miên véo ngón tay trên vô lăng: "Cái này tôi không ngại."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Cũng đúng, hôm nay cậu đã nói việc xuất quỹ với người trong nhà, còn kéo em gái vỏ dưa kia của cậu xuống nước. Trong nhà đều nháo thành như vậy, cư dân mạng tính là gì?"

Hoàng Tiểu Nghệ dừng một chút: "Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu một chút, loại bài đăng này nên liên hệ với người đại diện, quản trị viên của diễn đàn sẽ xóa đi. Nhưng nếu Nguyệt Lượng muốn phản hồi vấn đề này, cậu không cần xem tuyên bố chính thức của cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ sợ ảnh hưởng đến cuộc sống cùng công việc của cậu, không muốn gây phiền toái cho cậu."

Lâm Ỷ Miên trả lời, "Ừm."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Không vui sao?"

Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Đương nhiên tớ hy vọng em ấy có thể làm phiền toái tớ."

Chỉ trong năm sáu phút, Hoàng Tiểu Nghệ đã báo cáo với Lâm Ỷ Miên là bài đăng trên diễn đàn đã bị xóa, thông tin cá nhân của Lâm Ỷ Miên tạm thời bị xóa khỏi Internet.

“Nguyệt Lượng live rồi.” Hoàng Tiểu Nghệ kích chuột, “Cậu đang lái xe không thấy hình, có muốn tớ tả cho cậu không.”

Lâm Ỷ Miên nhớ đến châm dự phòng vừa rồi Hoàng Tiểu Nghệ đã cho cô, nói: "Được."

Hoàng Tiểu Nghệ bắt đầu xem hình nói chuyện: “Hôm nay Nguyệt Lượng mặc rất đơn giản, mặc ba kiện màu đen trắng xám, đơn giản nhưng vẫn rất đẹp."

“Tóc được chải lên, mặc bộ tây trang như vậy, bộ dáng có chút giống cậu."

“Trong phòng live có mấy tên ngốc tiến vào, nhưng không sao, quản trị viên tay mắt lạnh lẹ nhanh ẩn đi, xem ra đã chuẩn bị rồi.

"Nguyệt Lượng chào mọi người, hả? Hôm nay hình như thiếu thứ gì đó, à à à, cô ấy không bật nhạc nền."

"Cô ấy nói... Ngọa tào Lâm Ỷ Miên!!! Mẹ nó cậu mau tấp vào lề xe đi!!! Cô ấy nói sẽ bỏ live, sau này sẽ không làm nữa!!!!!"

Trong đầu Lâm Ỷ Miên có một trận âm thanh ong ong, Hoàng Tiểu Nghệ lại hạ thấp giọng nói, liên tục nhắc nhở cô: "Đừng có gấp, chú ý lái xe, đừng có gấp, tớ đang ghi màn hình, lúc này không xem được thì lát nữa xem..."

Lâm Ỷ Miên quan tình hình đường xá trước sau, bật nhan vào khu vực đỗ xe khẩn cấp.

"Tớ cúp máy trước..." cô nói.

Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng nhắc nhở: "Đăng nhập tài khoản 11 vào phòng live đi, hiện tại Mộc Mộc là từ nhạy cảm, đi vào sẽ lại phải nổ tung."

Lâm Ỷ Miên: "Được."

Lâm Ỷ Miên đỗ xe, thay đổi tài khoản, vào phòng live.

Có lẽ là bởi vì Hứa Nguyệt Lượng nói nàng sẽ bỏ live, trong phòng live có rất nhiều người, làn đạn phủ đầy bình luận, gần như che hết khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng.

Lâm Ỷ Miên đóng làn đạn, nghiêm túc nhìn Hứa Nguyệt Lượng.

Hứa Nguyệt Lượng mặc một bộ tây trang giỏi giang, tóc được chải gọn gàng, thực sự là bộ dáng thường ngày của Lâm Ỷ Miên.

Nàng tổng kết các tài khoản đã ủng hộ và giúp đỡ "Tiểu Nguyệt Lượng" trong mấy năm qua, đồng thời bày tỏ cảm kích chân thành tới những trợ giúp này.

Phong thái của nàng rất điềm tĩnh, khi nói chuyện không cố ý cao giọng, tốc độ nói thong thả, nụ cười sạch sẽ như suối trong.

Ngôn từ nghiêm túc như một bài diễn văn, nhưng thái độ chân thành như từ biệt bạn cũ nhiều năm.

Nói xong nàng đứng dậy cúi chào mọi người. Sau khi ngồi xuống lần nữa, nàng nhìn vào màn hình một lúc, nói, "Tiếp theo, tôi muốn chia sẻ một số suy nghĩ trong lòng với mọi người về lý do rời đi, còn cod những dự định trong tương lai của tôi."

"Chỉ mười phút trước khi live, trên diễn đàn đã tràn ngập các bài đăng về tôi. Tôi không muốn cảm ơn những cư dân mạng này đã quan tâm, bởi vì trong thâm tâm tôi, tôi không muốn xuất hiện trong khu vực thảo luận bên ngoài live."

"Mọi người có nhắc tới một vị bằng hữu của tôi, hơn nữa còn đào ra một phần thông tin thân phận. Tôi muốn nhắc nhở mọi người như vậy là phạm pháp, tôi cũng như bằng hữu của tôi, đều sẽ không chịu được bị người khác vi phạm quyền riêng tư, cũng có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý."

"Cho nên những gì tôi có thể nói với mọi người chính là, vị bằng hữu này rất quan trọng với tôi. Chị ấy đã dạy tôi cách đối mặt với chính mình, tôn trọng chính mình, quý trọng chính mình."

"Đây cũng là lý do khiến tôi muốn rời khỏi live, rời khỏi ngành."

"Trong quá trình làm việc nhiều năm, tôi cũng không cảm thấy vui vẻ. Tôi chỉ vì một ít lợi nhuận mà kiên trì bám vào công việc này."

"Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, tôi đã thay đổi hình thức live, việc này giúp cải thiện tinh thần của tôi. Nó cũng cho phép tôi hoàn thành những nỗ lực mới, tìm ra hướng phát triển mới".

"Mà hướng này không liên quan gì đến live."

"So với bày ra gương mặt kia làm mọi người vui vẻ. Tôi càng muốn ẩn mình sau hậu trường, đeo mặt nạ hơn."

"Tôi hy vọng sau này tác phẩm của tôi sẽ gây ấn tượng với khán giả, mà không phải là tôi coi chính mình như một món hàng".

Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười: "Ngành công nghiệp phát sóng trực tiếp hiện nay phát triển rất tốt. Tôi tin rằng rất nhiều streamer mang ước mơ bước vào ngành này sai này sẽ tạo nên những thành tựu to lớn".

"Nhưng tôi đến sớm quá, tôi cũng đã mệt rồi."

"Tôi ở đây để chào tạm biệt mọi người, bắt đầu một cuộc sống mới."

“Được rồi.” Hứa Nguyệt Lượng đặt hai lòng bàn tay vào nhau, nhìn ra xa máy ảnh, nhìn vào màn hình bên cạnh, “Tôi đã nói những gì cần nói, hiện tại tài khoản của tôi còn một số tiền quà tặng, tôi sẽ rút ra giải thưởng, trao cho mọi người để ăn mừng nha~ "

"Đừng tặng quà cho tôi nữa, nếu muốn chúc phúc tôi, có thể tặng tim miễn phí."

"Chỉ cần một cái thôi, tôi sẽ coi những thứ này là yêu thích của mọi người đối với tôi, tôi đều giữ tất cả ở trong lòng. Sau này thỉnh thoảng cảm thấy chán ghét bản thân, tôi sẽ lấy ra xem ~~"

Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu tập trung vào việc rút thăm, hầu hết những lời nhắc tặng quà ở góc phòng live đều trở thành tim miễn phí.

Lâm Ỷ Miên dùng tài khoản 11 tặng một cái, thoát khỏi phòng live, đăng nhập vào tài khoản Mộc Mộc, lại tặng một cái.

Lần này còn chưa kịp đóng làn đạn, như Hoàng Tiểu Nghệ đã nói, khi cô xuất hiện, tất cả mọi người đều nổ tung.

Hầu như mọi người đang nhắc Hứa Nguyệt Lượng rằng Mộc Mộc đang ở đây.

Sau đó, không biết ai là người dẫn đầu, xoát lên [Nguyệt Lượng Mộc Mộc 99] trên toàn màn hình.

Có lẽ Lâm Ỷ Miên cũng giống như Hứa Nguyệt Lượng, nhìn làn đạn chỉ nhìn những phần tốt.

Màn chúc phúc đầy tình tứ này đã khiến Lâm Ỷ Miên chạy trên đường cao tốc, vừa cầm điện thoại vừa cười.

Cũng làm cho Hứa Nguyệt Lượng đêm nay nghiêm túc điềm đạm, dừng động tác trao giải thưởng, gương mặt bỗng nhiên bị nhuộm một tầng ửng đỏ ôn nhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play