Trời sáng, Anh Ngọc đã bị gia nô Nguyễn phủ đánh thức, bảo rằng hoàng thượng triệu kiến. Nàng thở dài, làm theo lời của thái giám đã dặn, thay vào bộ quan phục của quận công mà Lê Duy Minh đã ban để vào cung. Gì chứ nghĩ đến phải gặp Lê Duy Minh, Anh Ngọc đều cảm giác rất lo sợ. Nàng đã thay xong y phục, vẫn còn cảm giác chưa tốt cho lắm nên lại cởi ra, quấn theo một lớp vải dày lên ngực rồi mặc vào y phục thường ngày sau đó mới phủ thêm bộ y bào của quận công kia lên, chỉnh đốn thật tốt nàng mới an lòng ra cửa.
Bên ngoài điện Cần Chính, Anh Ngọc đứng chờ, trong khi bên trong Lê Duy Minh vẫn đang luận bàn chính sự với các đại thần. Thái giám Lữ Vệ biết Anh Ngọc là sủng thần của Lê Duy Minh nên rất kính cẩn với nàng, vừa mời ghế lại mời trà cho nàng. Anh Ngọc gượng gạo tiếp nhận tâm ý của Lữ Vệ, trong lòng vẫn không khỏi oán giận Lê Duy Minh, không có việc gì làm lại bắt nàng vào cung ngồi chờ hắn hội triều như thế.
Trong điện Cần Chính, Lê Duy Minh ngồi trên ngai vàng, lắng nghe các triều thần dâng tấu. Mạc Liêm đại nhân bộ binh lên tấu:
- Bẩm hoàng thượng, vùng đất tây trước thuộc Phồn An quốc đã đầu nhập xin phụ thuộc vào lãnh thổ Thiên Nam quốc ta nhưng vừa qua nội bộ hoàng tộc của Phồn An kia lại xảy ra nội chiến. Nhị vương tử Cầm Hổ đã giết đại huynh của mình là Cầm Long hòng đoạt ngôi thủ lĩnh. Các phe phái ủng hộ tiểu vương tử Cầm Thiên, con trai của Cầm Long không phục cho nên đã phân tranh với Cầm Hổ. Lại nói Cầm Hổ được ủng hộ nước Lão Qua, nhiều lần quấy nhiễu các thôn làng ven biên giới Thiên Nam còn tự xưng quốc vương, không thừa nhận đã sáp thuộc vào Thiên Nam quốc. Bẩm hoàng thượng, việc này định liệu thế nào, xin hoàng thượng chỉ thị!
Lê Tông nghe xong, vẻ mặt đầy xem thường liếc nhìn Mạc Liêm nói:
- Mạc đại nhân, một Phồn An nhỏ nhoi, có sáp nhập hay không cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến Thiên Nam quốc. Cứ cho là bọn họ liên hợp với Lão Qua cũng không làm được gì Thiên Nam chúng ta. Bổn quan sớm đã không tác thành việc sáp thuộc của Phồn An. Bây giờ bọn họ cứ nội loạn thì tốt. Đợi cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, đến khi họ mỏi mệt, dân chúng của bọn họ không còn bao nhiêu nữa chúng ta mới đưa quân đến tiếp quản. Đồng thời đưa người đến đồng hóa với người Phồn An. Như vậy chẳng phải là bọn họ sáp thuộc chúng ta mà là chúng ta thu phục bọn họ!
Đinh Tung nghe vậy liền giật mình lên tiếng:
- Lê Tông đại nhân ngài nói như vậy thật không thỏa đáng. Ngài cho rằng Phồn An quốc là một vùng đất khô cằn, nghèn nàn, dân chúng đói kém không đáng giá. Nhưng ngài lại không nghĩ tại sao Phồn An bé nhỏ như thế mà Lão Qua cùng Xiêm La luôn tìm cách giằng co muốn chiếm lấy? Cứ như ngài nói, để Phồn An nội chiến đến cùng kiệt rồi chúng ta mới ra tay thu nhặt. Nhưng ngài đã quên cạnh bên Phồn An, vẫn còn Xiêm La rình rập mong chờ. Đến lúc đó, là chúng ta từ bỏ Phồn An, tạo cơ hội cho Xiêm La. Muốn tiếc cũng đã muộn.
Lê Vĩnh Tường đại nhân cũng bước lên nói:
- Đinh Tung đại nhân phân tích rất đúng. Dù Phồn An rất nhỏ bé, rừng rậm bao la. Tuy không thể nói giàu có hay sản vật phong phú nhưng dựa theo địa thế, rất thích hợp làm phòng tuyến cho biên giới Thiên Nam quốc. Bẩm hoàng thượng, thần tác thành chúng ta cho quân thu phục trọn vẹn lãnh thổ Phồn An, mở rộng vùng đất Hợp Châu vì tương lai thiên hạ đại định.
Lê Vũ cũng đồng tình nói:
- Thần cũng tác thành tiến công Phồn An, thu phục Cầm Hổ. Đồng thời cũng răn đe với Lão Qua quốc không để cho bọn họ tùy tiện động binh hay sách động can qua với biên giới chúng ta được nữa! Thần đề nghị cho...
- Bẩm hoàng thượng! Thần xin được lĩnh quân đến bình loạn ở Phồn An quốc!
Cả triều đường kinh ngạc, các quan lại nhìn nhau, không rõ giọng nói kia là của ai. Đến khi nhìn ra trước cửa điện Cần Chính, một thân ảnh gầy gò đang quì mọp bên ngoài cửa điện chờ đợi. Thân ảnh kia, còn ai ngoài vị tân nhiệm quận công Mạnh Kì Phong truyền kì?
Lê Duy Minh khẽ mỉm cười, phất tay miễn lễ cho Anh Ngọc. Thái giám đứng gần cửa điện cũng hiểu ý liền nói nhỏ, bảo Anh Ngọc tiến vào. Anh Ngọc nghe vậy, liền đứng dậy từng bước tiến vào bên trong. Các đại thần nhìn nàng đi vào, vừa kinh ngạc vừa hiếu kì. Bất quá, hoàng đế đã lệnh triệu, bọn họ cũng chưa ai lên tiếng. Anh Ngọc đứng giữa đại điện, quì xuống, nghiêm cẩn tấu lại một lần:
- Thần, Mạnh Kì Phong xin được lĩnh binh bình loạn Phồn An quốc! Xin hoàng thượng phê chuẩn!
Lê Duy Minh đưa tay định lệnh cho Anh Ngọc đứng lên. Lê Tông đã nhanh miệng nói trước:
- Mạnh Kì Phong ngươi dựa vào bản lĩnh gì mà muốn lĩnh quân ra trận? Ngươi biết binh pháp sao? Biết võ công sao? Một kẻ hoạn quan, nhược thân bại thể như ngươi. Để cho ngươi ra trận, chính là làm nhục quốc thể!
Lê Duy Minh biến sắc. Nhưng hắn chưa kịp nói gì Đinh Tung lại lên tiếng:
- Bẩm hoàng thượng, đối phó với Phồn An quốc nói dễ không dễ, nói khó không khó nhưng vẫn là phải có một đại tướng dày dặn kinh nghiệm. Thần xin được tiến cử điện tiền ty Nguyễn Đức Trung đại nhân xuất chinh! Mạnh quận công, ngài không thích hợp ra trận đâu.
Anh Ngọc không chịu thua, mạnh miệng lên tiếng:
- Bẩm hoàng thượng, thần chỉ cần ba canh giờ sẽ cho hoàng thượng kế hoạch tác chiến hữu hiệu nhất. Thần dùng mạng bảo đảm nhất định khởi binh phải toàn thắng trở về!
Nguyễn Chấn lúc này mới hắng lên một tiếng, khẽ bước lên nhìn Anh Ngọc lắc đầu, rồi chắp tay tấu:
- Bẩm hoàng thượng, thần xin cử tiểu nhi Nguyễn Hựu xuất chinh. So với Mạnh quận công, tiểu nhi hẳn là thích hợp hơn rất nhiều. Xin hoàng thượng phê chuẩn!
Lê Duy Minh ngước nhìn Anh Ngọc rồi lại liếc sang Nguyễn Chấn, cười hỏi:
- Mạnh quận công, khanh nói cái gì kế hoạch tác chiến là thế nào? Khanh đã đánh trận bao giờ, dám chắc mình sẽ thắng hay sao?
Anh Ngọc nhắm mắt nói liều:
- Bẩm hoàng thượng! Thần tuy rằng chưa từng ra trận nhưng đánh trận không chỉ biết dùng binh, biết võ lực là được. Mà quan trọng là phải có cách đánh. Thần không cần thiên binh vạn mã. Xin hoàng thượng cho thần ba canh giờ. Sau khi nghiên cứu bản đồ địa hình và bố trí binh lực của Phồn An, thần sẽ báo lại số binh cần để ra trận lần này!
Các đại thần nhìn nhau mờ mịt, còn chưa phản ứng thì Lê Duy Minh đã gật đầu:
- Chuẩn tấu. Lữ Vệ, ngươi mau đưa Mạnh quận công đến nội mật sự lập cái gì...tác chiến đó đi!
Lữ Vệ cúi đầu đáp lại, sau đó dẫn đường cho Anh Ngọc đi ra trước sự kinh ngạc của triều thần.
Lê Tông, Đỗ Chí, cả Nguyễn Chấn, Đinh Tung đều muốn phản đối Mạnh Kì Phong. Nhưng tất cả đều nhận thấy hoàng thượng đang rất hứng thú với cái gọi là kế hoạch tác chiến mà tên tiểu tử Mạnh Kì Phong đó nói cho nên bọn họ tạm thời không nói. Đợi sau ba canh giờ nữa, mặc kệ Mạnh Kì Phong kia viết cái gì, vẽ cái gì dâng lên, bọn họ cũng sẽ phản đối.
Trong phòng sự vụ ở khu mật viện sự. Lữ Vệ cùng các tiểu quan ở đó giúp Anh Ngọc lấy hết tư liệu về Phồn An quốc và cả bản đồ địa hình nước Phồn An cùng cách quốc gia lân cận. Anh Ngọc nào có biết chút gì về đánh trận nhưng mà khi vừa nghe đến Phồn An quốc nổi loạn, trong hoàng tộc tàn sát lẫn nhau trái tim nàng liền như bị đốt trên lửa đỏ. Đinh Mộng Khuê đã đến Phồn An quốc. Nàng ấy theo đoàn cống phẩm đến, có thể đã trở thành một vương phi hoặc một phu nhân của thủ lĩnh hay vương tử nào đó. Phồn An quốc xa xôi như thế, không biết Mộng Khuê nơi ấy thế nào rồi? Nàng bây giờ không có cách nào biết tin tức của Mộng Khuê nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc như thế.
Cả Thiên Nam quốc có lẽ chỉ có nàng và Đinh Tung là quan tâm đến Mộng Khuê ở chốn xa xăm kia. Đinh Tung trước đây tuy xuất thân từ võ tướng nhưng hiện tại thân phận là quan văn, bản thân lại không có binh mã dưới tay, Lê Duy Minh cũng không thể cắt cử ông ta cầm quân ra trận được. Còn Anh Ngọc, tuy là không có binh mã thật, cũng không phải võ tướng văn quan gì. Nhưng nàng dựa vào lòng tin của Lê Duy Minh với mình. Hơn nữa, từ lúc nàng bắt đầu nghe đến hai chữ Phồn An quốc, nàng liền mơ hồ hiểu ra ý đồ của Lê Duy Minh khi triệu kiến nàng đến thật sớm nhưng lại bắt nàng chờ bên ngoài đại điện. Có thể Lê Duy Minh biết tử huyệt của nàng là Đinh Mộng Khuê, cố ý để nàng nghe được tình hình không tốt ở Phồn An quốc để nàng tự nguyện xin xuất chinh. Còn về binh mã, đấy sẽ do Lê Duy Minh tìm cách cho nàng. Đến cùng, Lê Duy Minh cũng phải có cách thu lại binh mã từ tay các đại quyền thần. Còn hắn làm cách nào mà thu, nàng không quan tâm. Nàng hiểu được hắn sẽ dùng nàng, tất nhiên nàng cũng sẽ được toại nguyện. Vừa có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi kinh thành, vừa có thể có hi vọng gặp lại Đinh Mộng Khuê. Anh Ngọc cười thầm trong bụng, dù có bị lợi dụng, đi vào đường chết nàng cũng cam lòng!
Ba canh giờ sau, Anh Ngọc dâng lên một bản ghi chi tiết bố trí lượng quân, cách đánh và bố cục phòng thủ. Lại thêm ghi chú những mục nhỏ ghi ưu điểm và nhược điểm, những điều cần khi giao chiến với địch...Nói chung, Anh Ngọc chỉ tùy tiện ghi linh tinh. Nàng cũng có đánh trận bao giờ đâu mà biết. Nhưng dựa theo bản đồ và đặc điểm của quân đội Phồn An, nàng cứ như vậy mà vạch kế hoạch. Lê Duy Minh xem xong vô cùng vừa ý liền phấn khích khen ngợi:
- Mạnh Kì Phong, trẫm đã nói khanh đúng là nhân tài. Các khanh xem, hắn chưa đến Phồn An lần nào, cũng chưa ra trận lần nào nhưng có thể vẽ ra chi tiết bản đồ phân bố binh lực. Các ngươi nói xem, tướng tài như vậy trẫm lại không dùng thì còn dùng ai?
Ba người Đỗ Chí, Lê Tông, Đinh Tung liền bước lên nhìn vào bản đồ mà Anh Ngọc dâng cho Lê Duy Minh xem. Lê Tông nổi giận chỉ Anh Ngọc quát:
- Hoàng thượng, tên tiểu tử này nào biết cái gì? Hắn ghi loạn như thế, hoàng thượng lại chuẩn cho hắn xuất chinh. Như vậy, thần không phục!
Lê Duy Minh thản nhiên nói:
- Nếu như vậy, trong ba canh giờ, khanh liền viết cho trẫm một bản...kế hoạch tác chiến gì đó hay hơn bản này, chi tiết hơn bản này xem?
Lê Tông ngẩn người, nhất thời không biết nói sao. Lê Duy Minh mặc kệ ông ấy, cao giọng phán:
- Mạnh Kì Phong tiếp chỉ! Trẫm lệnh cho khanh làm thống soái dẫn theo ba vạn quân, công đánh Phồn An, lấy đầu Cầm Hổ về cho trẫm.
Cả triều thần đều kinh ngạc. Đánh một nước nhỏ, đưa đến ba vạn quân cho một tiểu tướng không biết chút gì về đánh trận. Thật là trò đùa!
Đang lúc các triều thần còn đang ngơ ngẩn thì một thị vệ chạy đến báo tin khẩn cấp. Sau đó thái giám Lữ Vệ đến nói nhỏ với Lê Duy Minh mấy lời. Liền sau đó, mặt mày Lê Duy Minh biến sắc. Lê Duy Minh đập bàn quát:
- Giỏi cho Nguyễn Hựu! Mau cho giải hắn vào đây!
Nguyễn Chấn nghe đến tên con trai, mặt liền biến sắc. Đỗ Chí và Lê Tông cũng đồng thời nhìn sang ông thắc mắc. Nguyễn Hựu bị giải đến, trên người vẫn mặc bộ hắc y ngày hôm trước, hai tay bị trói bằng dây thừng. Thị vệ ép hắn quì xuống. Lê Duy Minh liền quay sang liếc Nguyễn Chấn, lại hỏi Nguyễn Hựu:
- Nguyễn Hựu! Ngươi thân là đại tướng quân trấn biên ải lại dám tự mình rời khỏi doanh trại, còn lén lút lẻn về thành. Ngươi nói, ngươi là có âm mưu gì? Nguyễn đại tướng quân! Khanh nói xem, thất công tử của nhà khanh là ý tứ thế nào đây?
Nguyễn Chấn vội quì xuống, run giọng tâu:
- Bẩm hoàng thượng. Thần...
Nguyễn Chấn không dám nói thẳng. Nếu ông ta nói ông ta biết Nguyễn Hựu về kinh và hắn đã từng đến Nguyễn phủ gặp ông thì Lê Duy Minh có thể kết tội Nguyễn Hựu và Nguyễn Chấn ông có âm mưu tạo phản cho nên mới nửa đêm trèo tường vào kinh để hội sự. Chuyện này không phải chuyện đùa. Lê Duy Minh không ngờ lại muốn khai đao lúc này, quả thật ông không nghĩ đến. Nhưng mà ở đây còn có Lê Tông, Đỗ Chí. Nguyễn Chấn tạm thời không lo lắng sẽ bị bắt giam cả nhà hoặc tước hết binh quyền. Nhưng còn phần Nguyễn Hựu, Nguyễn Chấn thở dài, nhất thời không biết nói sao để cứu lấy con trai mình.
Nguyễn Hựu thấy cha khó xử, liền cúi đầu, dõng dạc nói:
- Bẩm hoàng thượng, Nguyễn Hựu có tội! Thần là vì...cô nương ở Thúy Yên lầu trong thành cho nên mới tự ý rời khỏi quân doanh mà về kinh. Thần chỉ một lòng vì chuyện riêng, không hề có ý mưu phản. Phụ thân thần cũng không biết chuyện này, xin hoàng thượng minh giám!
Lê Duy Minh cười như không cười, quay sang hỏi Nguyễn Chấn:
- Nguyễn khanh gia, khanh nói xem, thất công tử nhà khanh lại về kinh chỉ để gặp mặt cô nương trong Thúy Yên lầu à? Không biết Thúy Yên lầu lại có cô nương nào có bản lĩnh đến nỗi đại tướng quân như Nguyễn Hựu khanh gia lại không làm, nửa đêm làm trộm vượt tường đây?
Nguyễn Chấn quì xuống dập đầu khóc nói:
- Thần dạy con bất lực! Xin hoàng thượng giáng tội!
Cả triều thần lặng thinh, không biết phải nói như thế nào. Lê Duy Minh kia tâm cơ khó đoán, làm việc khó lường. Nhiều người đều muốn ra mặt nói giúp cho Nguyễn Hựu nhưng ánh mắt kia của Lê Duy Minh đều khiến quần thần hoang mang. Lê Duy Minh bất ngờ nói:
- Tước hết tất cả chức vụ của Nguyễn Hựu, tạm giao cho hình bộ xử lí. Toàn bộ quân bị dưới trướng của Nguyễn Hựu sẽ giao cho Trịnh Lăng đảm trách.
Cả triều liền bắt đầu xôn xao. Đỗ Chí,Lê Tông đang muốn bước lên tấu thì Lê Duy Minh đã quay sang Nguyễn Chấn, áp đảo nói:
- Nguyễn khanh gia, khanh cũng chính là nhạc phụ tương lai của Mạnh quận công. Như vậy, ba vạn quân cho Mạnh quận công xuất chinh, khanh lập tức sắp xếp! Bãi triều!
Chỉ một thủ thuật nhỏ, Lê Duy Minh đã ép được Nguyễn Chấn giao ra ba vạn quân để đổi lấy mạnh sống của Nguyễn Hựu, đồng thời còn mất luôn quyền kiểm soát hai vạn quân đóng ở biên thùy dưới trướng của Nguyễn Hựu. Nguyễn Chấn thở dài, không thể tin được mưu kế như vậy mà Lê Duy Minh cũng dùng. Đồng thời ông cũng liếc sang Anh Ngọc, ánh mắt hoàn toàn xa lạ.