Lúc Anh Ngọc quay lại chỗ hẹn với Trần công công trời cũng đã gần sáng. Trần công công còn đang định hỏi nàng vừa rồi nàng đã đi làm gì nhưng còn chưa kịp thì một thái giám hớt hãi chạy đến báo tin hoàng thượng băng hà. Thống lĩnh cấm quân Lê Dĩ Ninh triệu tập mọi người đến Ngọc Hưng điện gấp. Trần Hòa Nghĩa hoảng sợ nhìn lên Anh Ngọc. Nàng không muốn giải thích, chỉ lắc đầu ra hiệu sau đó nói nhỏ:
- Trước lúc trời sáng, người trong cung nhất định sẽ phải du dọn xác chết trong trận binh biến này. Công công hãy thu xếp cho ta và thái hậu lẫn vào đám xác chết đó rời cung!
Mắt Trần Hòa Nghĩa vụt sáng lên. Ông chớp chớp mắt, hất mặt hướng vào bên trong phòng ra hiệu với nàng rồi quay đi.
Anh Ngọc đi vào phòng của Trần Hòa Nghĩa. Gian phòng này, ngày đầu tiên nàng vào cung cũng đã được ông ta cho lưu lại dưỡng thương mấy ngày. Nghĩ đến quãng thời gian của mình, chính nàng cũng mơ hồ, không sao hiểu rõ nổi. Dường như tất cả chuyện xảy ra với nàng là có người dàn xếp sẵn, người đó biết trước mọi chuyện hay sao? Hơn nữa, năm lần bảy lượt nàng tự đẩy mình vào chỗ hiểm nguy, lại vượt qua hết thảy một cách thần kì. Ngẫm lại, trong phim cũng không có nhiều may mắn đến thế. Nàng nghĩ đến Mạnh thái y, rồi thái hậu, sau đó cả Nguyễn Chấn. Ba người này đều từng cứu giúp nàng nhưng đồng thời cũng lợi dụng nàng. Vậy nhưng bọn họ cũng là người thường, không phải thần thông, thế mà nàng vẫn cảm giác mình đã bị ai đó dùng cơ mưu đẩy vào tình thế hiện tại, trong lòng tự nhiên cũng không thoải mái.
Nói đến chuyện này, có thể là do Mạnh thái y cố ý sắp đặt. Mạnh thái y trước khi chết sớm đoán biết tình cảnh của thái hậu ở trong cung đã mất đi thực quyền. Ông cũng biết trước hoàng thượng và thái hậu sẽ trở mặt nên để lại phương thuốc ở chỗ nàng, muốn nhờ nàng tương trợ thái hậu. Lại thêm lo ngại hoàng thượng sẽ không buông tha cho nàng và Mạnh phu nhân, cho nên ông ta đã mượn tay Nguyễn Chấn, người có lòng nghi ngờ thân thế của Vĩnh Thuận đế đứng ra bảo hộ cho nàng và Mạnh phu nhân. Sau đó,từ chỗ Nguyễn Chấn, Đỗ Chí đều nóng lòng muốn khai thác "thâm giao" giữa "đứa con nhà họ Mạnh" là nàng với thái hậu, cho nên sẽ cố gắng thúc đẩy đưa nàng vào cung đến chỗ thái hậu. Nghe có vẻ khiên cưỡng một chút nhưng mà nàng thực nghĩ như thế. Dù sao, nàng cũng cảm thấy bản thân bị cuốn vào vòng quay tranh đấu cung đình này hoàn toàn không phải trùng hợp. Ấy rồi, khi nghĩ đến Mạnh thái y, một lão nhân hiền lành tốt bụng ngày nào hóa ra là một người cơ mưu thâm sâu đáng sợ như vậy, tự nhiên trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Lại nghĩ đến Vĩnh Thuận đế chính là con của Mạnh thái y. Ông ấy làm bao nhiêu chuyện, đến cuối cùng lại bị chính Vĩnh Thuận đế giết chết...Nàng ngẫm nghĩ sau đó lại thở dài. Nhiều khi biết trước được lịch sử cũng phải bất ngờ không thể tin nổi với những tình huống đột ngột xảy ra.
Trước tẩm điện, Lê Duy Minh quì bên thi thể của Vĩnh Thuận đế. Tất cả thống lĩnh cấm quân bốn cửa hoàng cung đều kinh hoảng nhìn về phía hoàng đế, sau đó cũng quì rạp xuống khóc lóc. Lê Duy Minh nhìn lên thi thể lạnh lẽo nằm trên long sàng kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười kín đáo.
Nghĩ đến lúc đó, sau khi nhận được thuốc giải của Kì Phong, hắn tự giải độc xong cũng giải cho mười thủ hạ trung thành nhất của mình. Sau đó, hắn cầm một ngọn trủy thủy bước đến bên Vĩnh Thuận đế đang khốn đốn run rẩy trên ghế. Hắn ấn trủy thủ lên cổ của Vĩnh Thuận đế. Vĩnh Thuận đế hoảng hốt vội vã nói:
- Đại hoàng huynh, huynh ...đừng giết trẫm. Trẫm đối với huynh như thế. Huynh...không thể... không... a!
Vĩnh Thuận đế còn chưa nói xong, trủy thủ đã khứa một đường trên cổ y, máu tươi từ từ nhỏ xuống. Y lại vì trúng độc mà không thể cử động chỉ biết đau đớn, run rẩy từng hồi. Lê Duy Minh đắc ý cười gằn hỏi:
- Duy Long, ngươi quả thật rất tốt với ta. Nhưng mà, nếu như ngươi không phải là con của Lý thần Phi, nếu như ngươi không sinh ra để đến tranh giành hoàng vị của ta thì ta sẽ không đối với ngươi như vậy!
Vĩnh Thuận đế lắc đầu nói:
- Đại hoàng huynh, huynh đừng giết trẫm. Trẫm không giành với huynh nữa, trẫm nhường hoàng vị lại cho huynh, có được không?
Lê Duy Minh cười khẩy, trủy thủ lại khứa nhẹ một nhát lên cổ tay của Vĩnh Thuận đế:
- Nhường sao? Bây giờ ta đã đoạt được, ngươi mới nói là nhường, ngươi còn có gì để nhường?
Vĩnh Thuận đế cắn răng nén đau, giọng lạt đi, run run mấp máp:
- Đại hoàng huynh, trẫm...trẫm đối tốt với huynh như vậy...không lẽ...huynh...A!
Lại một nhát cứa nữa, máu trong người Vĩnh Thuận đế gần như sắp chảy cạn. Lê Duy Minh cay độc cầm trủy thủ từng nhát từng nhát cắt vào động mạch của vị hoàng đế thất thế trong tay mình. Ngay khi thấy Vĩnh Thuận đế sắp hơi tàn lực kiệt, máu cũng sắp cạn khô, hắn mới nhẹ rỉ bên tai Vĩnh Thuận đế nói:
- Ta biết ngươi rất tốt với ta. Ngay ánh mắt đầu tiên ngươi nhìn ta, ta đã nhận ra. Chính nhờ ngươi tốt với ta như vậy, ta mới có cơ hội ngày hôm nay. Người huynh đệ, kiếp sau gặp lại, ta sẽ tốt với ngươi!
Hoàng thượng ở trong cung bị hành thích tử nạn. Tất cả thị vệ cùng thống lĩnh cấm quân lại không ai cứu giá, thậm chí không ai kịp đến. Rõ ràng là thất trách, chính là tội tru di. Các thống lĩnh ai nấy đều mặt xanh, mắt trắng. Lần này quả thật là đại nạn! Đêm qua, cửa thành hoàn toàn phong kín, tại sao lại có thích khách vào tẩm cung giết vua mà vệ quân như họ lại không hề phát hiện? Nhìn xác của mấy trăm ám vệ chất bên ngoài, các thống lĩnh khẽ than thầm. Chẳng lẽ bọn đó đã ẩn nấp trong hoàng cung từ lúc nào?
Cấm vệ quân có nghĩ cũng không nghĩ đến ám vệ kia vốn thật là luôn ẩn nấp trong cung phụng mệnh của hoàng thượng. Còn những kẻ đột nhập thật sự, tử chiến cùng ám vệ thì lại được Lê Duy Minh và Lê Dĩ Ninh tôn xưng anh dũng hộ giá xả thân vì chúa. Vốn dĩ Lê Duy Minh là phiên vương, đêm khuya còn ở trong nội cung quả là thật bất thường. Nhưng sự nghi hoặc đó không đến mức nghiêm trọng. Nghiêm trọng là hoàng thượng đã băng hà. Và hiện tại có thể làm chủ nội cung chính là Lạng Giang Vương Lê Duy Minh này. Các thống lĩnh cấm quân không còn lựa chọn nào khác, đều nghe theo ngự tiền thống lĩnh Lê Dĩ Ninh đồng loạt quì xuống hướng Lê Duy Minh nói:
- Chúng thuộc hạ tuyệt đối nghe theo Lạng Giang Vương! Tuyệt đối trung thành với Lạng Giang Vương!
Trời mờ sáng, đại nội thị vệ cùng các thái giám nội thị hỗ trợ lẫn nhau, di chuyển thi thể của những người đã chết trong trận chiến đêm qua đến bãi tha ma ngoài cung. Trần Hòa Nghĩa cùng Anh Ngọc cũng cải trang thị vệ hòa vào dòng người, đẩy chiếc xe chất đầy thi thể ra khỏi hoàng thành. Đến bãi tha ma, đợi người khác đi hết, Anh Ngọc và Trần Hòa Nghĩa liền xốc các thi thể trên xe, khiêng Lý thái hậu còn đang mê man trong đó ra rồi cõng chạy đi. Anh Ngọc thở phào, cuối cùng cũng đã thoát khỏi hoàng cung.
Ba người chạy vào đường mòn, muốn trước trời sáng sẽ rời khỏi kinh thành. Để tiện trốn chạy, cả ba đã thay thường phục. Thái hậu do bị kinh biến đêm đó đã sợ hãi quá độ khiến tinh thần rất không tốt, từ lúc trốn đến chỗ của Trần công công vẫn liên tục kích động la hét kinh hoảng. Trần công công lo lắng bà cứ như vậy lúc trốn ra sẽ dễ bị phát hiện cho nên đã dứt khoát hạ thuốc mê để bà ngủ say. Cả hai người liền di chuyển hòa chung vào các xác chết khác, nhờ vậy mà an toàn ra cung. Chỉ là khi đã ra khỏi cung, thái hậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Trần Hòa Nghĩa đành bàn với Anh Ngọc nghỉ lại bên bờ suối chờ thái hậu hồi tỉnh rồi mới lên đường.
Lúc thái hậu hồi tỉnh, liền thấy trước mắt là một khoảng trời xa lạ mênh mông. Bà giật mình, hoang mang còn chưa biết mình đang ở đâu thì liền phát hiện trước mặt có một thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc trường bào trắng đang ngồi nướng cá bên đống lửa cách bà không xa. Trong lòng thái hậu chợt nhiên an tĩnh đến lạ thường. Bà ngây ngẩn nhìn bóng lưng thiếu niên kia. Cảm giác này thật tốt! Không ngờ được, trong đời bà có thể sẽ vì sự hiện diện của một người mà cảm thấy được bình an ấm áp đến thế! Bà nhìn lại trên người mình, còn có một chiếc áo choàng khoác bên ngoài. Còn không phải do tên "tiểu thái giám" kia sợ bà lạnh cẩn thận đắp lên đấy thôi? Bà cong khóe miệng mỉm cười lên, chầm chậm đứng dậy từng bước tiến đến gần từ phía sau, khoác lên tấm áo choàng lên lưng Anh Ngọc, tiện tay, lại còn ôm lấy bờ vai gầy yếu của nàng, cằm dán lên vai nàng, khẽ hỏi:
- Ngươi thật sự đã làm được. Ngươi đưa được bổn cung rời khỏi hoàng thành rồi!
Anh Ngọc quay lại, cười nhẹ đồng thời đỡ thái hậu ngồi lên hòn đá cạnh bên nàng, thu áo choàng xuống, một bên xoay trở cá nướng, một bên nhìn thái hậu nói:
- Thật ra cũng đều nhờ may mắn. Thái hậu, à không. Sau này, người không thể là thái hậu nữa.
Thái hậu phì cười, mắt bà hướng theo động tác trên tay của Anh Ngọc nhưng thỉnh thoảng vẫn trộm liếc nhìn lên nét mặt nàng:
- Cũng không sao, bổn cung cũng đã mất quyền thái hậu từ lâu. Được rời cung, hưởng những tháng ngày tự do tự tại, thật quá tốt.
"Hơn nữa, sau này có ngươi ở bên bồi ta. So với ở trong cung lạnh lẽo, chẳng phải là muôn màu muôn sắc hơn sao?"
Thái hậu ẩn ý nhìn Anh Ngọc mỉm cười. Nàng không biết suy nghĩ trong lòng bà. Nhưng vô tình, mấy chữ tự do tự tại của bà lại khiến nàng nhớ đến một người. Nụ cười của nàng chợt đông lại. "Tự do tự tại. Ài!" Nếu như sự kiện đêm qua xảy ra sớm hơn mấy ngày, nàng cứu ra được cả Mộng Khuê nữa thì tốt biết mấy! Chỉ đáng tiếc, có lẽ lúc này trong lòng Mộng Khuê thà rằng chịu khổ đến đâu cũng không muốn lại nhìn thấy nàng. Tất cả cũng chỉ vì nàng là nữ nhân thôi sao? Vì nàng là nữ nhân, nàng ấy liền ghét bỏ nàng, xa lánh nàng, thậm chí muốn tránh nàng càng xa càng tốt, vĩnh viễn không muốn gặp lại?
Dòng cảm xúc vừa dấy lên, khóe mắt Anh Ngọc liền ửng đỏ. Thái hậu nhìn thấy lập tức nhận ra nàng đang nghĩ gì. Bà thở dài, đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của nàng, vuốt lên mi mắt nàng an ủi:
- Ngốc! Ngươi lại như vậy! Chẳng lẽ không có Đinh Mộng Khuê thì không sống được hay sao?
Bà không đợi Anh Ngọc trả lời, liền hướng nàng sang chuyện khác:
- Rời khỏi kinh thành, ngươi sẽ đưa ta đi đâu?
Anh Ngọc hít hít mấy tiếng, nén lại cảm xúc trong lòng, gượng cười nói:
- Trước đó, ta đã nhờ nghĩa muội đưa mẫu thân hồi hương. Lần này chúng ta cũng sẽ về quê, đoàn tụ với mẫu thân của Kì Phong, có được không?
Thái hậu mỉm cười, một tay bà choàng qua cánh tay của Anh Ngọc, đầu tựa vào vai nàng, nhắm mắt nói:
- Ừm. Ngươi nói đi đâu thì đi theo đó.
Anh Ngọc cười nhẹ, lại nói:
- Chúng ta ra ngoài rồi, trên đường xa lại qua nhiều nơi. Để tiện lên đường, chúng ta cũng nên có một thân phận khác.
Thái hậu lười biếng, vẫn làm nũng tựa vào người kia nhàn nhạt nói:
- Ừm. Ta vốn họ Trần. Sau này, cứ lấy tên là Trần Thị Oanh đi.
Anh Ngọc một tay trở cá, một tay dùng que củi bới than tro nói:
- Trên đường đi, để thuận tiện chúng ta nên giả dạng thành người một nhà. Ta sẽ gọi Trần công công là phụ thân, còn người là mẫu thân...
Thái hậu bất chợt bật ngay dậy, cau mày tức giận nói:
- Ai muốn là mẫu thân của ngươi? Còn nữa, ngươi...ngươi sao có thể bắt bổn cung với Trần Hòa Nghĩa đóng giả phu phụ? Ngươi...ngươi...
Bà tức giận đến mức nói lắp. Anh Ngọc cũng kinh ngạc. Đóng giả thôi mà, làm gì phải tức giận đến vậy? Chỉ là vừa lúc đó, Trần Hòa Nghĩa về đến. Ông ta cũng vừa lúc nghe được lời của Anh Ngọc và thái hậu. Ông ta gượng gạo cười nói:
- Bẩm, thái hậu và Kì Phong hai người cứ đóng giả mẫu tử. Còn tiểu nhân, tiểu nhân vẫn là hạ nhân, cứ gọi ta là Trần quản gia là được rồi!
Thái hậu vẫn tức giận:
- Không được. Ta không làm mẫu thân của hắn!
Anh Ngọc đau đầu. Thái hậu lại trở chứng tiểu cô nương vào lúc này ư? Nàng gượng gạo cười cười nói:
- Rồi rồi, không giả mẫu tử nữa. Vậy thì ta lại mặc nữ trang giả tỉ muội với người có được không? Trần tỉ tỉ?
Thái hậu không ngờ còn tức giận hơn. Bà phùng má, mắt trợn to, biểu tình quái lạ đến mức Trần công công cũng không dám tin vào mắt mình nữa:
- Mạnh Kì Phong, tại sao ngươi ...nam không ra nam, nữ không giống nữ gì cả vậy?
Anh Ngọc muốn xỉu. "Ôi trời đất ơi, thái hậu thượng thiên lão tổ của ta! Bà nói như ta...Ta nào nào có phải muốn như vậy đâu?" Thái hậu thừa biết nàng vốn là nữ. Cải nam trang là hoàn cảnh ép buộc. Trong cung, thái hậu trêu nàng đến là thế. Bây giờ lại bắt lỗi nàng nam không giống nam, nữ không ra nữ. Nàng phải thế nào bà mới vừa lòng đây?