Anh Ngọc đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nàng ngồi như một tên ngốc nghe thái hậu kể lại chuyện xưa. Chuyện bắt đầu từ năm xưa Thái Tổ hoàng đế Lê Đại nghi ngờ đại thần Trần Chính Nguyên làm phản nên cho người bắt ông ta về kinh. Nhưng trên đường đến kinh Trần Chính Nguyên lại bị lật thuyền chết đuối. Toàn gia của ông ấy cũng bị triều đình truy bắt áp giải lên kinh. Người vợ thứ ba của Trần Chính Nguyên sinh được hai người con một nam một nữ, đứa bé trai còn chưa đến chín tuổi, bé gái thì bảy tuổi. Lúc quan binh đến nhà bắt người hai đứa trẻ lại đang chơi ở ngoài nên may mắn thoát được. Đến khi chúng trở về, mới biết chuyện cả nhà đều đã bị bắt. Nhờ có một tùy tướng trung thành của Trần Chính Nguyên gặp được, đã đưa hai đứa trẻ đi gửi ở nhà người quen nhờ nuôi hộ. Đứa bé trai đổi theo họ Mạnh, sau này chính là Mạnh thái y. Còn đứa bé gái chính là Lý Thị Oanh.

Lý Thị Oanh tiến cung, bằng mọi cách cố gắng lấy được lòng của vua Vĩnh Tông cũng chỉ vì hi vọng ngày sau sẽ giải oan được cho phụ thân Trần Chí Nguyên của mình. Nhờ vào tư sắc khuynh quốc khuynh thành của mình, Lý Thị Oanh tất nhiên đã nhận được thánh sủng của Vĩnh Tông nhưng cũng chịu không ít nguy hiểm trong những lần đấu đá chốn hậu cung. Nhất là khi sủng phi Dương thị của vua Vĩnh Tông nhiều lần dồn bà vào chỗ chết. Lần đó, bà suýt nữa không thể giữ được long thai. Mạnh Hiếu Khang vì giúp đỡ tiểu muội cũng sớm vào cung làm thái y. Mắt thấy tiểu muội của mình sống chết cũng kiên quyết muốn giữ lại long thai, mong có ngày dựa vào đứa con này mẫu nhờ tử quí, nhờ đó sẽ có cơ hội vì phụ thân giải tội mưu phản xưa kia. Mạnh Hiếu Khang dùng hết tâm huyết tuyệt học của mình thúc sinh cho Ly Thị Oanh khi long thai mới hơn sáu tháng. May nhờ ơn trời, mẹ con nàng như vậy mà cả hai đều bình an. Hoàng tử sinh ra là Lê Duy Long tuy là sinh thiếu tháng, sắc mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt cực kì tinh anh, cộng thêm vầng trán cao rộng rất giống với Vĩnh Tông nên vua rất yêu thương.

Mạnh Hiếu Khang mừng vì mẫu tử tiểu muội vượt qua bình an nhưng qua được một nạn kiếp chưa hẳn sẽ không có lần tiếp theo. Vì vậy ông và Lý Thị Oanh mới quyết tâm loại trừ những muốn kẻ gây nguy hại đến bà và tiểu hoàng tử. Trước tiên chính là quí phi Dương thị, Mạnh Hiếu Khang đã lén bỏ ngải vào trà của Dương quí phi, kết quả khiến Dương quí phi phát điên cuồng, mạo phạm cả long nhan khiến vua Vĩnh Tông giận dữ liền phế truất đi. Ngay cả con trai của bà là hoàng thái tử Lê Duy Minh cũng liên lụy bị giáng làm Lạng Giang Vương, điều đi đất phong không cho ở lại trong kinh nữa.

Những tưởng sau khi trừ được Dương quí phi thì Lý Thị Oanh và tiểu hoàng tử có thể an bình mà sống. Không ngờ vua Vĩnh Tông đột nhiên băng hà ở Thạch lựu viên nhà Nguyễn Quá. Các quan đại thần phụng theo di chiếu của Vĩnh Tông, tôn hoàng tử Duy Long lên làm vua, Lý Thị Oanh làm thái hậu nhiếp chính. Nghĩ đến đã đó là một cơ hội tốt để nắm đại quyền, nhờ đó sẽ dễ dàng giải oan khuất cho Trần Chí Nguyên quá cố. Nhưng thật ra thái hậu Lý Thị Oanh khi ấy cũng chỉ là một cô nương tuổi hai mươi, còn hoàng thượng Vĩnh Thuận Lê Duy Minh mới hơn một tuổi. Luận về tâm cơ, nàng làm sao có thể qua được các vị đại thần như Trịnh Hải, Trịnh Thành Vinh. Vì vậy bề ngoài là mẫu tử bà nắm quyền lực nhưng thật ra chỉ là con rối trong tay các đại thần. Nhất là sau đó Vĩnh Thuận tiểu hoàng đế thường xuyên bệnh nặng, Lý Thị Oanh không dám tin tưởng ai khác, Mạnh thái y tất nhiên chính là người chữa trị chính cho hoàng thượng. Đến lúc Mạnh thái y sinh con trai Mạnh Kì Phong, không hiểu thế nào Mạnh Kì Phong lại có nhiều nét vô cùng giống với Vĩnh Thuận lúc mới sinh. Vì thế trong triều đình bắt đầu sinh ra lời đàm tiếu đồn đoán, nghi ngờ mối quan hệ giữa Mạnh thái y và thái hậu. Các đại thần như Trịnh Hải càng lúc càng tỏ ra chèn ép ấu chúa và thái hậu. Mạnh thái y vì để dẹp bỏ lời đồn, chẳng những đã tự cung mà ngay cả còn dùng thuốc với chính con ruột độc đinh, khiến cho Mạnh Kì Phong bệnh hoài không khỏi. Để tránh lớn lên, ra ngoài sẽ sinh thêm nhiều phiền toái, Mạnh thái y đã dùng thuốc khiến hắn phát triển trì trệ không thể ngồi dậy khỏi giường.

Về phần thái hậu, bà biết nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn, sớm muộn gì cũng có ngày phải lâm vào đường cùng, cho nên bàn với Hiếu Khang bắt tay tiêu trừ lần lượt sự ảnh hưởng của các đại quyền thần như Trịnh Hải. Bà dùng thủ đoạn áp bức, ra tay thật nhanh đoạt lại quyền lực khiến các đại thần kia không kịp trở tay. Đồng thời cũng muốn tỏ thái độ với những kẻ âm thầm ở phía sau đưa ra lời đồn đãi về thân thế của Lê Duy Long cho nên bà dứt khoát bắt giam cả nhà của thái phó Đinh Tung suốt mười mấy năm, mục đích muốn giết gà dọa khỉ. Từ đó mới chặn được lời đồn kia, thái hậu và Vĩnh Thuận đế mới an định nắm quyền được một thời gian dài.

Còn về cái chết của Mạnh Kì Phong thật, thái hậu cũng kể rõ hắn chết rất đau đớn, toàn thân thối rữa mà chết. Mạnh thái y không muốn Mạnh phu nhân đau lòng cho nên ngay khi thấy hắn sắp nguy kịch liền đem hắn giấu đi rồi nói rằng hắn mất tích. Không ngờ Mạnh phu nhân vì thế mà hóa điên dại. Ngay lúc đó, Mạnh Hiếu Khang lại phát hiện bản thân là đại phu nhưng cũng vướng trong mình một căn bệnh nan y không thể sống được lâu, cho nên mới nhân ấy từ quan muốn dành thời gian cuối cùng của mình bồi bên phu nhân an ủi.

Anh Ngọc ngồi nghe ngây người như tượng. Thật sự những lời bà nói nàng không làm sao mường tượng cho ra. Chuyện này còn phức tạp hơn phim, còn li kì hơn tiểu thuyết. Nhưng bà biết rất nhiều chuyện về Mạnh thái y và cả Mạnh Kì Phong nữa. Bà hiểu Mạnh thái y còn hơn cả nàng. Hơn nữa, nàng thật cũng không nghĩ ra lí do tại sao bà phải lừa dối nàng. Mạnh thái y và Lý thái hậu lại là huynh muội ruột thịt, cả hai lại là hậu nhân của đại thần Trần Chính Nguyên? Bởi vì Trần Chính Nguyên bị tội mưu phản, hai người huynh muội lại không dám nhìn nhận nhau phải mai danh ẩn tích, đổi thay thân phận tiến cung để tìm cơ hội rửa oan cho phụ thân. Thế nhưng chuyện càng lúc lớn, diễn tiến đi càng lúc càng xa. Sự ảnh hưởng của Mạnh Hiếu Khang với thái hậu và tiểu hoàng đế Vĩnh Thuận trở thành nỗi nghi vấn lớn nhất trong lòng các đại thần. Chuyện mối quan hệ huynh muội này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ nhưng tuyệt đối không thể để lộ cho các đại thần kia biết được, nếu không địa vị của thái hậu và hoàng thượng đều sẽ bị lâm nguy. Có vẻ sự thật hoàn toàn khác xa với những thông tin lịch sử mà Anh Ngọc được biết qua. Tự nhiên trong lòng nàng sinh ra rối loạn, không biết nên tiếp thu thế nào mới phải!

Thái hậu nhìn bộ dáng nhíu mày tập trung đến ngẩ người của Anh Ngọc. Bà phì cười, đánh nhẹ lên trán nàng mắng:

- Ngốckia! Nói đến như vậy, ngươi vẫn không tin bổn cung?

Anh Ngọc không dám nhìn lên nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ nói:

- Không phải không tin nhưng mà thật...khó tiếp thu một chút.

Nàng tùy tiện nói một chút, sau đó mới sực nhớ ra mình đang nói chuyện là thái hậu đó nha. Ngay lập tức liền cắn môi, cúi đầu ra vẻ biết lỗi.

Thái hậu chợt nghiêm mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn:

- Xem ra ngươi vẫn là tin tưởng Nguyễn Chấn hơn là lời của bổn cung.

Anh Ngọc ngước lên nhìn thái hậu. Thời khắc nàng va chạm với ánh mắt của bà, không hiểu sao nàng cảm nhận được phía sau đôi mắt xinh đẹp câu hồn người ấy dường như ẩn chứa một sự sợ hãi, một sự lo lắng và mong chờ. Ánh mắt này, Anh Ngọc đã một lần nhìn thấy. Khi đó, lúc nàng đào sâu dưới lớp đất lở, tìm thấy xe ngựa của Đinh Mộng Khuê, mở được tấm màn chắn xe của nàng ấy, tìm thấy được nàng ấy. Mộng Khuê đã từng nhìn nàng bằng ánh mắt ấy.

Khoảnh khắc hỗn loạn cảm xúc, Anh Ngọc có cảm giác tâm trí mình bị ngưng trệ lại. Nàng nhìn thái hậu nhưng lại nhìn ra hình ảnh của Mộng Khuê lúc ấy. Dường như quay lại cảm giác xưa, nàng nắm chặt tay thái hậu, nhìn sâu vào mắt bà trấn định nói:

- Đừng lo sợ! Ta nhất định bảo hộ cho nàng.

Thái hậu trợn to mắt kinh ngạc nhưng lại không có ý rút tay ra mà dường như còn muốn dung túng. Bà thật sự hiếu kì với biểu hiện kì lạ của kẻ nữ nhân giả thái giám này. Không hiểu sao ánh mắt kia, cùng với những lời hứa hẹn đó dường như bà đã từng nghe qua. Tim bà đột nhiên đập thật nhanh, chính thái hậu cũng không nghĩ mình lại vì một nữ nhân mà động tâm kinh phách đến thế.

Anh Ngọc thật ra không được tỉnh táo cho lắm. Có lẽ vì nhiều ngày thiếu ngủ, cũng có thể vì liên tục trải qua những cớ sự kinh biến khiến tinh thần cùng thể xác của nàng tiêu hao quá độ nên lúc này này nàng thật sự xuất thần. Anh Ngọc cầm tay thái hậu nhưng tâm tư lại đang chôn ở đoạn kí ức lúc ở dưới đáy vực cùng Đinh Mộng Khuê. Thái hậu nhìn nàng khá lâu, dường như cũng đoán được phần nào tâm tình kia của nàng cho nên chỉ cười nhẹ:

- Xem ngươi giả nam trang quá lâu dần nghĩ mình là nam nhân mất rồi! Ta thật hiếu kì không biết thân sinh phụ mẫu của ngươi thế nào lại sinh ra ngươi...một kẻ kì lạ!

Lúc này, Anh Ngọc mới hoảng hốt, vội buông tay thái hậu ra quì xuống nói:

- Thái hậu tha tội! Thần...vô lễ mạo phạm! Thần đáng chết!

Thái hậu nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, có một chút thất vọng, khẽ thở dài nói:

- Ngươi nếu là con trai của Mạnh Hiếu Khang, thì tức là cháu gọi ta là cô mẫu. Ngươi cũng không tính là mạo phạm gì. Huống chi ngươi cũng là thân nữ nhân.

Thái hậu nói xong ánh mắt lại nhìn Anh Ngọc, dường như còn có hàm ý. Anh Ngọc chợt nghĩ đến một chuyện liền ngẩng lên hỏi:

- Thái hậu, thật ra người giữ ta trong cung là muốn bảo vệ ta?

Nhưng trong lòng Anh Ngọc lại muốn hỏi thái hậu "Bà dường như đã biết rõ kẻ hại chết phụ thân ta. Tại sao lại còn quanh co với ta?" Nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán của nàng, nàng không dám tự tiện nói ra trước mặt nữ nhân quyền lực này. Thái hậu nhìn biểu hiện trên mặt của nàng, thản nhiên cười nhạt:

- Mạnh Hiếu Khang đã không còn, nếu bây giờ có kẻ lại muốn hãm hại bổn cung và hoàng thượng, chúng ta tất nhiên cần có một người giúp chúng ta chống đỡ.

Anh Ngọc tròn xoe mắt nhìn bà:

- Nhưng thần hẳn là không được. Thần cái gì cũng không biết. Vừa ngu vừa dốt lại không có chút bản lĩnh nào.

Thái hậu lắc đầu mỉm cười:

- Ta cũng không nói ngươi được. Ngươi sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại đây. Sau một năm, nếu ngươi còn sống tốt, bổn cung thả ngươi về!

Câu này là thái hậu trả lời cho Anh Ngọc, thái hậu giữ nàng lại thật là vì bảo vệ nàng. Nhưng một năm sau, Anh Ngọc nhớ lại chi tiết trên lịch sử liền nhíu mày chớp chớp mi. "Thái hậu, bà có chắc bà sẽ sống qua một năm sau?"

Tuy nhiên, sau khi nghe thái hậu nói xong Anh Ngọc mới sực nghĩ đến một trọng điểm, Mạnh thái y đã tự cung? Èo, nàng ở chung với Mạnh thái y suốt hơn sáu tháng nàng cũng chưa từng nghi ngờ gì về chuyện này. Còn một trọng điểm nữa là tại sao Nguyễn Chấn đại nhân thay nàng và Mạnh phu nhân thu xếp hậu sự cho Mạnh thái y, nhưng không hề hỏi qua ý của mẫu tử nàng đã hỏa táng di thể của Mạnh thái y? Tuy rằng Nguyễn Chấn đã nói do nhất thời không thu xếp được cho mẫu tử nàng lên kinh kịp chịu tang. Lại thêm di thể của Mạnh thái y vì uống độc dược trở nên rất đáng sợ cho nên ngài mới quyết định hỏa táng. Nhưng phải biết, quan niệm của người Thiên Nam quốc thời bấy giờ với việc hậu sự đều là thổ táng. Thậm chí đối với những nhà quan, đương thời người ta còn xây hầm mộ, còn có cả ướp xác để bảo quản, duy trì di thể. Thế nhưng một đại quan như Nguyễn Chấn lại chọn hỏa táng rồi lưu giữ tro cốt của Mạnh thái y lại trong phủ mình đợi Mạnh Kì Phong lên thỉnh nhận. Liệu cách làm như thế này có đúng là trọn tình trọn nghĩa như trong lời ông ta đã nói, hay có điều gì đó bất thường?

----------------------

Trong cung Thúy Hoa, Mộng Khuê đang giặt y phục. Từ sau khi người của Tông Nhân phủ đưa nàng vào đây, nàng bị tước bỏ thân phận Mỹ Nhân, không còn là cung phi của hoàng thượng mà bị chịu tội giống như những nô tì nơi đây. Mỗi ngày từ sáng sớm đến tối khuya đều phải giặt y phục. Nàng tuy là tiểu thư con nhà quan nhưng không phải việc gì cũng không biết làm. Tuy nhiên loại công việc quá mức hành xác chỉ được làm không được nghỉ ngơi thế này, thật sự là khiến nàng kiệt sức. Nhưng Mộng Khuê chưa từng oán hận, chưa từng trách móc kẻ đã vô cớ gây sự, hại nàng lâm vào cảnh bi đát này. Ngược lại, nàng lo lắng, thật sự là lo lắng và không an lòng về y. Vừa giặt y phục, tâm tư nàng vừa chua xót nghĩ đến người đó không biết giờ đã ra sao? Nam nhân này vậy nhưng hết lần này đến lần khác vì nàng mà liều mạng. Nhưng lần liều mạng này của y quả thật là không tốt chút nào. Chẳng những không ngăn được nàng tiến cung còn làm hại nàng, hại cả y. Một nam nhân tốt như thế nếu bị cung hình...

Mộng Khuê vừa nghĩ đến, lòng đã không chịu được đau đớn. "Mạnh Kì Phong, chàng thật ngốc!". Nước mắt Mộng Khuê rơi trên bộ y phục trên tay. Lẽ nào ông trời thật tàn nhẫn, hai người có thể không duyên không phận nhưng cớ sao lại đến nỗi thảm cảnh như thế này?

Trong Nguyễn phủ, Mạnh phu nhân nghe tin Kì Phong bị bắt tiến cung làm thái giám, bà liền lăn ra bất tỉnh. Diễm Yên còn thê thảm hơn. Nàng tỉnh lại, không nhìn thấy Kì Phong, hỏi thì các nha hoàn cũng tìm cách tránh né trả lời, nàng liền cố tự xuống giường, đến Tây viện xem thử. Không ngờ vừa bước vào nghe Yến Nhi ở bên cạnh Mạnh Phu nhân khóc gào khổ sở kêu tên Mạnh Kì Phong. Nàng linh cảm có chuyện không lành liền lay Yến Nhi mà hỏi. Yến Nhi không dám giấu nàng, kể hết cho nàng nghe. Không ngờ nghe xong Diễm Yên liền thổ huyết, đau đớn công tâm khiến nàng lần nữa hôn mê trầm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play