Anh Ngọc và Cầm Thiên về đến quận công phủ. Cả phủ đang hoảng loạn tìm kiếm tung tích của nàng. Nhìn thấy nàng hoàn hảo lành lặn đứng trước mặt, cả Mạnh phu nhân, Yến Nhi và Ngô Tố Liên đều bàng hoàng kinh hỉ không dám tin. Thương thế của nàng nặng như vậy, làm thế nào chỉ trong một đêm liền khôi phục như bình thường? Tuy nhiên, nàng vẫn còn tốt lành như thế đã là vạn hạnh trong vạn hạnh rồi. Mọi người có thắc mắc cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết chắp tay lên trời lạy trời đất ban ơn.
Anh Ngọc nói qua loa mấy câu với mọi người, sau đó tự về phòng mình. Nàng cởi y phục ra, nhìn vết thương trên bụng và bả vai. Nàng khẽ nhếch môi, sau đó xòe bàn tay, dùng ngón tay vẽ vẽ mấy nét lên bàn tay rồi áp bàn tay ấy lên chỗ vết thương. Chỉ một lúc sau, vết thương hoàn toàn biến mất. Anh Ngọc khẽ nhếch môi cười. Một nụ cười quỉ dị không hề giống với nàng một chút nào. Nàng nghe văng vẳng bên tai giọng nói của người bí ẩn kia:
- Thế nào, ta nói có đúng không? Hoàng đế của ngươi chính là kẻ không giữ lời hứa. Hắn đối với ngươi có tư tâm liền đưa nữ nhân của ngươi rời đi! Ngươi không phải muốn cứu nữ nhân kia, muốn đoàn tụ với nàng hay sao? Nghe theo ta, ngươi sẽ được như ý nguyện! Ha ha ha ha!
Trên đại điện, Lê Hải dẫn đầu bá quan đứng ra hạch tội Mạnh Kì Phong trước mặt Thành đế. Lê Hải đã điều tra ra trong xác chết của các nạn nhân đêm hôm đó thật sự đều có vết thương do đao kiếm. Khả năng là nạn nhân đã bị giết chết, sau đó mới bị phóng hỏa. Toàn thể bá quan trừ Nguyễn Chấn và Đinh Tung vắng mặt ra đều nghe theo Lê Hải quì xuống, đồng thanh nói:
- Xin hoàng thượng giáng tội cho Mạnh Kì Phong! Xin hoàng thượng trả lại công đạo cho hai trăm tám mươi bốn mạng người ở Loan Thúy Phường. Còn có cả Đinh Tung đại nhân đang trọng thương. Hoàng thượng, Mạnh Kì Phong ngang tàng độc ác, thật không thể dung thứ. Xin hoàng thượng hạ lệnh lập tức trừ bỏ một ác quan!
Thành đế còn chưa lên tiếng, thái giám Trần Đông bên ngoài hối hả chạy vào quì xuống hô to:
- Bẩm hoàng thượng, người đi quận công phủ vừa về đến báo tin Mạnh Kì Phong đã chết rồi!
Bá quan kinh ngạc nhìn nhau. Lê Hải bước lên trước mặt Trần Đông hỏi:
- Trần phó tổng quản, ngài vừa phái ai đi quận công phủ về? Mạnh Kì Phong bị thương hôn mê, nhưng không thể nào như vậy mà chết? Chết đúng lúc như vậy sao? Hừ! Ta không tin!
Trần Đông đáp:
- Bẩm, hạ quan theo lệnh hoàng thượng đã cho người đến muốn đưa Mạnh Kì Phong vào điện. Còn có cả La thái y theo cùng. Kết quả khi đến quận công phủ, chính La thái y cũng đã xem qua, Mạnh Kì Phong thật sự đã chết! Là trọng thương mất máu mà chết!
Lê Hải tất nhiên không tin, lão trừng mắt với Trần Đông, rồi hướng nhìn lên Thành đế nói:
- Bẩm hoàng thượng, nếu thật người đã chết cũng nên khiêng xác lên điện kiểm chứng. Một kẻ sát nhân dã man như vậy, thật sự không thể lưu lại trên đời!
- Là ai không thể lưu lại trên đời? Lê Hải đại nhân, ngài đang nói ta sao?
Anh Ngọc từ bên ngoài tiến vào, vừa đi vừa nói. Cả đại điện đều kinh ngạc nhìn nàng, Thành đế cũng sững sờ nhìn nàng, sau đó nhìn sang Trần Đông ánh mắt hừng hực tức giận. Trần Đông hoảng sợ cúi đầu, đồng thời lén nhìn về phía Anh Ngọc đầy khó hiểu. Làm thế nào nàng có thể vào cung được chứ? Rõ ràng gã đã cho người canh giữ trước quận công phủ. Theo kế hoạch của Thành đế, Mạnh Kì Phong phải giả chết. Sau đó, vua sẽ ban cho nàng thân phận khác là nữ nhân. Rõ ràng đã có La thái y đến đó sắp xếp. Như thế nào nàng vẫn hiên ngang một bộ dạng nam trang xuất hiện trước cả đại điện?
Lê Hải nhìn thấy nàng, liền cắn chặt ra sức buộc tội:
- Mạnh Kì Phong, ngươi là kẻ tội ác tày trời. Hai trăm tám mươi bốn mạng người trong Loan Thúy phường do ngươi hạ lệnh giết hết có phải không? Đêm đó, có người nhìn thấy ngươi ôm một cô nương từ trong Loan Thúy Phường đi ra, toàn thân ngươi đều thấm máu. Ngươi còn nói ngươi không có liên quan hay sao?
Anh Ngọc bình thản bước đến đứng trước mặt Lê Hải hỏi:
- Lê Hải đại nhân, ngài nói xem ta không quan chức, không binh lính. Chỉ có một tước vị quận công để ăn nhờ bổng lộc triều đình. Ngài nói, ta sai khiến được ai giết người?
Lê Hải định mở miệng nói là đám người của Hộ Long bang. Nhưng lão chợt nhớ lại, Hộ Long bang chính là thuộc hạ đắc lực của Thành đế. Nếu nói nàng lệnh cho Hộ Long bang, rõ ràng cũng sẽ dính đến Thành đế. Giống như ám chỉ Thành đế cũng có liên quan. Lê Hải nhất thời khó xử, lão liếm môi nói sang hướng khác:
- Nhưng mà có người nhìn thấy ngươi toàn thân đầy máu, còn ôm trên tay một vị cô nương lại đi ra từ hướng của Loan Thúy Phường ra. Ngươi nói, không phải ngươi làm. Tại sao ngươi lại dính máu trên người? Còn là đi ra từ hiện trường án mạng chứ?
Thành đế căng thẳng nhìn Lê Hải chất vấn Anh Ngọc. Trong lòng vua không thôi bực bội ả nữ nhân bướng bỉnh này lại cãi lời vua. Lê Hải đã giật dây cho cả triều thần chỉ tội cho Mạnh Kì Phong. Đừng nói là nàng thật sự có tội. Cho dù vô tội, chỉ sợ Lê Hải cũng có chứng cứ để buộc nàng khó mà thoát thân. Một nữ nhân ngang bướng thật đáng chết!
Thành đế còn đang oán khí với nàng. Chỉ thấy Anh Ngọc hết sức điềm tĩnh, nhìn Lê Hải hỏi:
- Lê Hải đại nhân có thể đưa nhân chứng đó lên đối chất với ta hay không?
Lê Hải phất tay áo, hất mặt nói:
- Được, ta xem ngươi còn đường nào để chối tội!
Quay sang Thành đế, lão nói:
- Bẩm hoàng thượng, xin truyền nhân chứng là người gõ trống canh đêm ấy!
Thành đế nhìn vẻ mặt tự tin của Anh Ngọc, lấy làm khó hiểu nhưng cũng chuẩn theo, cho truyền người đánh trống điểm canh. Người đó là một nam nhân hơn ba mươi tuổi. Vừa vào đến đại điện, người đó quì mọp sát đất không dám thở mạnh. Lê Hải nói:
- Lưu Tài, trước mặt chính là hoàng thượng, ngươi không được nói dối. Ngươi đã nhìn thấy kẻ nào đã đi ra từ Loan Thúy Phường vào đêm xảy ra đại án ở Loan Thúy Phường. Ngươi phải nói thật, nếu không sẽ phạm tội khi quân, sẽ bị mất đầu, có biết không?
Kẻ đánh trống canh tên Lưu Tài liền dập đầu lạy lạy về phía vua Thành đế sau đó ngẩng đầu nhìn quanh một lượt. Vừa đúng lúc chạm phải tia mắt của Anh Ngọc, gã liền như bị thôi miên. Sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt đứng tròng đột ngột quay phắt sang Lê Hải, chỉ vào ông ta nói:
- Bẩm hoàng thượng, chính là đại nhân này sai khiến tiểu nhân vu khống cho Mạnh quận công. Thật ra đêm đó tiểu nhân không nhìn thấy gì cả! Tiểu nhân chỉ tình cờ đi ngang qua Loan Thúy phường. Sau đó nơi đó phát hỏa. Tiểu nhân đã kêu người đến cứu hỏa. Nhưng khi cứu đã không kịp, đại nhân này nói nếu tiểu nhân không chỉ tội Mạnh quận công, sẽ bắt tội tiểu nhân có liên quan đến vụ hỏa hoạn đó. Hoàng thượng, tiểu nhân không biết gì cả! Xin hoàng thượng tha tội!
Lê Hải bị chọc giận không nhẹ. Lão tức giận, giơ chân đạp tên Lưu Tài ngã xuống đất, hung hăng quát mắng:
- Tên tiện dân ngươi dám vu khống bổn quan! Rõ ràng là chính ngươi nói ngươi nhìn thấy Mạnh Kì Phong đi ra từ Loan Thúy Phường, trên người còn đầy máu. Tại sao lại vu khống cho ta hãm hại Mạnh Kì Phong? Tiện dân chết tiệt!
Lê Hải hành động nóng nãy, liền bị các thị vệ trên điện bước lên giữ lại. Thành đế đập bàn quát:
- Lê Hải đại nhân, người là trọng thần, xin người nhìn lại hành vi của mình!
Lê Hải giận đến đỏ mặt, trừng trừng nhìn Lưu Tài rồi lại nhìn sang Anh Ngọc hậm hực. Lê Thịnh lúc này mới bước lên, bênh vực Lê Hải nói:
- Bẩm hoàng thượng! Thần lại nghe có một tin đồn. Vào đêm xảy ra án đó, Mạnh quận công cũng đang ở bên ngoài bận tìm tung tích của Đinh Mộng Khuê cô nương. Nhưng cũng trùng hợp có người nói, đêm đó Loan Thúy Phường sẽ bán thân một vị cô nương tên gọi là Hoa Khuê, dung mạo và khí chất rất giống với Đinh Mộng Khuê. Sau khi Loan Thúy Phường gặp chuyện, thì Mạnh quận công liền tìm được Mộng Khuê cô nương. Nói như vậy, hai sự việc có khi nào là có liên quan? Đinh Mộng Khuê chính là Hoa Khuê, cho nên Loan Thúy Phường bị diệt là động cơ của Mạnh quận công?
Lúc này, Nguyễn Chấn mới bước lên nhìn Lê Thịnh hỏi:
- Lê Thịnh đại nhân giả thuyết như vậy nghe cũng rất khiên cưỡng. Ngài nói Mạnh Kì Phong có động cơ giết người. Như vậy, ngài vẫn cho rằng y là hung thủ? Nhưng thử hỏi, y không binh không tốt, tay không tất sắt, làm thế nào giết được bao nhiêu người thế kia?
Lê Hải lúc này giận quá mất kiềm chế, liền cao giọng nói:
- Hôm ấy, ai cũng biết ngươi đi cùng với Hộ Long bang. Ngươi có quan hệ thân thiết với bang chủ Lưu Thương Đằng đó, nhờ cậy Hộ Long bang giết người, cũng có gì lạ đâu? Nếu muốn đối chất, có thể mời Lưu Thương Đằng lên điện đối chất.
Các vị đại nhân nghe Lê Hải nói xong đều lặng lẽ cúi đầu, trộm quan sát thái độ của Thành đế. Ai ai cũng biết Hộ Long bang là tư quân của Thành đế, ở trong tối trợ giúp đại sự cho ngài. Lê Hải không chút nễ mặt lôi thẳng tên Hộ Long bang lên đòi chất vất hỏi tội. Thật không chừa chút mặt mũi nào cho Thành đế. Lê Hải giận quá mất khôn, chỉ vì buộc tội một quận công mà lại đắc tội với hoàng thượng. Phen này Lê Hải tự chuốc phiền phức rồi!
Vừa lúc ấy, thị vệ vào bẩm báo có Lưu Thương Đằng cầu kiến. Thành đế vẻ mặt bình thản như nước, hời hợt phán:
- Truyền!
Quần thần thầm nuốt nước bọt, theo dõi diễn biến cam go kia giữa một vị cố mệnh đại nhân và một sủng thần của hoàng thượng, ở trước mặt hoàng thượng mà tranh chấp nhau.
Lưu Thương Đằng vào điện, bưng theo một cái mâm lớn, quì xuống trước điện tấu:
- Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ phụng mạng hành sự, đã bắt được đào phạm Lê Dĩ Ninh và Phạm Nghị. Đồng thời ở chỗ ẩn nấp của bọn họ, thuộc hạ tìm được một vài thứ có liên quan đến vụ hỏa hoạn ở Loan Thúy phường mấy đêm trước!
Thành đế biểu lộ kinh ngạc, chỉ tay về phía Lưu Thương Đằng nói:
- Thứ đó là gì? Mang cho trẫm xem!
Thái giám bước xuống, bưng mâm trên tay của Lưu Thương Đằng dâng lên trước mặt vua. Trên mâm có mẫu dầu hỏa, có hỏa dược dẫn cháy, còn mê hương, còn có một thẻ bài dành tặng khách quen của Loan Thúy Phường. Thành đế nhìn số vật chứng rồi quay sang hỏi Lưu Thương Đằng:
- Lưu khanh gia, những thứ này là thế nào?
Lưu Thương Đằng tâu:
- Bẩm, là thuộc hạ tìm được khi truy bắt đến nơi ẩn nấp của Phạm Nghị và Lê Dĩ Ninh. Khi thuộc hạ đến nơi, nhìn thấy Phạm Nghị và Lê Dĩ Ninh đang tranh cãi với nhau. Thuộc hạ chính tai nghe thấy Phạm Nghị nói Lê Dĩ Ninh tàn nhẫn, vì muốn gây hoang mang cho kinh thành lại thiêu rụi cả Loan Thúy Phường, hại chết Bạch Huệ cô nương đang mang thai con của Phạm Nghị. Chính vì vậy, hai người bọn họ đã tàn sát lẫn nhau. Sau cùng thì đều chết. Thuộc hạ đã lấy những vật này từ chỗ bọn họ đem đối chiếu với hiện trường hỏa hoạn ngày hôm ấy. Quả đúng thật là trùng khớp. Có nghĩa hung thủ gây ra hỏa hoạn chính thực là Lê Dĩ Ninh, thưa hoàng thượng!
Lê Hải trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó phá lên cười to, khinh bỉ Lưu Thương Đằng:
- Lưu bang chủ, ngươi có cần dệt ra lí do khiên cưỡng đến như vậy không? Ha ha! Lê Dĩ Ninh là trọng phạm vượt ngục bỏ trốn, lại không lo trốn đi còn muốn gây hoang mang cho kinh thành, đi phóng hỏa đốt kĩ viện hại chết bao nhiêu người như vậy. Còn tàn sát lẫn nhau với Phạm Nghị sao? Ha ha! Lưu bang chủ, ngài cũng khéo dựng chuyện thật. Còn khéo đến mức lợi dụng vào chỗ chết không đối chứng, mang tất cả tội trạng gắn lên cho Lê Dĩ Ninh và Phạm Nghị! Lưu bang chủ ngài nói xem, triều đường này ai có thể tin ngài?
Lê Hải nói xong, quay sang nhìn các đồng liêu xung quanh. Chỉ thấy tất cả cúi đầu lặng thinh, không một ai hưởng ứng. Lê Hải nín cười, quay sang nhìn thái độ của Thành đế. Thành đế lúc này mới hắng một tiếng, nói:
- Trẫm tin Lưu khanh gia! Là trẫm sai khiến khanh ấy đi truy bắt Lê Dĩ Ninh và Phạm Nghị. Nhất cử nhất động của khanh ấy và Hộ Long bang đều báo lại với trẫm. Các vị khanh gia không tin Hộ Long bang, tức là không tin trẫm sao? Chẳng lẽ, trẫm lại đi sai khiến giết hết bao nhiêu người kia ở Loan Thúy Phường? Hả?
Lê Hải cứng họng, trợn mắt chết sững nhìn Thành đế. Thành đế nhàn nhạt nói:
- Thôi đủ rồi! Chuyện của Loan Thúy Phường, hình bộ mau chóng kết án. Cũng đồng thời thu xếp, an ủi thân nhân của các nạn nhân. Từ nay, không bàn đến chuyện này nữa. Hôm nay bãi triều!
Thành đế nói xong, đứng dậy rời đi. Lê Hải nhìn theo há hốc miệng, không thể tin được. Nhà vua và Lưu Thương Đằng vì muốn bao che cho Mạnh Kì Phong, sẵn sàng ôm cả vụ án ấy vào mình. Vua đã lên tiếng, bất chấp ngang ngược phi lí thế nào cũng che chở cho Mạnh Kì Phong thoát tội. Quần thần còn ai dám ra mặt chất vấn vua đây? Lê Hải nhìn theo bước chân của hoàng đế, ức đến không nói được tiếng nào.
Trong thư phòng của Thành đế, vua nhìn Anh Ngọc thật lâu mới lên tiếng hỏi:
- Tại sao ngươi lại đên điện? Ngươi có biết chỉ một chút nữa thôi, ngươi làm hỏng tất cả sắp xếp của trẫm hay không? Ngươi...ngươi thật là ngoan cố!
Anh Ngọc mỉm cười. Nhìn bộ dạng nhà vua tức giận, nàng lại cảm thấy thật sự rất muốn cười. Nàng bước đến gần Thành đế, trước sự ngỡ ngàng không thể tin được của vua, nàng chủ động ngồi xuống bên cạnh vua. Là ngồi bên cạnh, cùng vua trên một chiếc long ỷ:
- Hoàng thượng, Kì Phong không có chết, người muốn người ta giả chết làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn các vị đại thần của ngài mang xác người ta lên điện rồi xăm soi hay sao?
Anh Ngọc vừa nói, bàn tay vừa nhẹ nhàng sờ lên cổ và vai của Thành đế. Thành đế không ngờ được nàng đột nhiên như biến thành một người khác, chủ động câu dẫn vua. Vua nhìn vào mắt nàng hỏi:
- Ngươi...Kì Phong! Ngươi hôm nay làm sao vậy?
Anh Ngọc chợt mỉm cười, một nụ cười quyến rũ đến tận xương. Nàng kề đến sát bên mặt Thành đế, thổi nhẹ một hơi thở mát lạnh thơm tho bên mặt vua, nũng nịu nói:
- Hoàng thượng, mục đích của ngài bắt người ta giả chết, sau đó ban cho người ta một thân phận mới, làm phi tử của ngài. Không phải như vậy sao?
Thành đế bị nàng dụ hoặc, thật sự không ngờ đến nàng khi dịu dàng nũng nịu lại có một bộ dạng yêu mị đến như vậy. Vua nuốt khan một ngụm, vuốt ve tóc nàng gật đầu nói:
- Đúng, trẫm thật sự rất thích nàng. Nàng nguyện ý ở bên trẫm, trẫm hứa sẽ khiến cho nàng vui vẻ. Bất cứ thứ gì nàng muốn, trẫm đều có thể cho nàng.
Anh Ngọc khẽ cười, bàn tay nâng mặt vua lên, môi kề đến thật sát bên môi Thành đế. Thành đế cũng nghênh mặt đón nụ hôn của nàng. Nhưng sau đó, Anh Ngọc chỉ thoáng hôn phớt qua mặt của Thành đế, ở bên tai vua nhàn nhạt nói nhẹ như thổi:
- Thiếp muốn quyền lực tối cao trong thiên hạ. Ngài có cho thiếp không?
Thành đế như bị mê hoặc, mờ mịt gật gật đầu. Anh Ngọc lại mỉm cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc bên môi Thành đế rồi nói:
- Nếu vậy, tối ngày kia, ở trên đài Thiên giám cao nhất kinh thành, chúng ta thành thân?
Thành đế cũng như bị mê man, chỉ biết gật gật đầu.
Anh Ngọc hài lòng đứng dậy bước đi. Một lúc sau, Thành đế như vừa tỉnh cơn mê, vua xoa xoa hai bên thái dương, khẽ cau mày hỏi:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trẫm dường như có một chút mơ hồ! Mạnh Kì Phong đâu rồi?
Thái giám Trần Đông cúi đầu đáp nhỏ:
- Dạ bẩm, Mạnh quận công đã hồi phủ. Ngài ấy dặn hoàng thượng...ngày kia...ở đài Thiên giám...- Trần Đông vừa nói, vừa liếc trộm sắc mặt của Thành đế.
Thành đế bàng hoàng không dám tin tự hỏi:
- Vừa rồi là thật, không phải mơ hay sao?