Trong thiền phòng của Diệu Ân, giường tre của nàng đã bị vị Trần thí chủ sợ ma kia đến chiếm lấy. Nàng cứ thế đành phải trải đệm nằm trên nền đất. Đêm nay, trời đột nhiên chuyển lạnh. Trần Thị Oanh ngồi trên giường nhìn Diệu Ân đang loay hoay trải đệm, lót chăn. Nàng bất chợt nói:

- Diệu Ân, nếu ta nói ta có cách giúp ngươi tìm lại nữ nhi của ngươi. Ngươi muốn không?

Diệu Ân ngừng tay, nhìn lên Trần Thị Oanh,mỉm cười nói:

- Tất nhiên là muốn. Nhưng mà, đó là con của bần ni. Chính bần ni còn không thể tìm ra. Trần thí chủ làm sao mà tìm ra?

Trần Thị Oanh nhướng mi, giảo hoạt cười nói:

- Ngươi muốn biết sao? Lại đây, nằm cùng với ta, ta kể cho ngươi nghe?

Diệu Ân đỏ mặt, lắc đầu nói:

- Trần thí chủ! Cũng đã khuya rồi, chúng ta cũng nên ngủ thôi!

Trần Thị Oanh bĩu môi:

- Là ngươi không muốn biết. Sau này đừng có hối hận. Bổn cung...bổn nhân đã có lòng giúp ngươi, ngươi không cần. Sau này dù ngươi có đi đến tận chân trời, mới biết người mình tìm vậy nhưng lại vốn ở ngay trước mắt!

Diệu Ân ngồi ngay dậy, nhìn Trần Thị Oanh hỏi:

- Trần thí chủ, người nếu có thể nói, xin người nói ra đi. Tại sao nhất thiết phải bắt bần ni lên nằm giường cùng người?

Trần Thị Oanh chột dạ, vẫn làm ra vẻ mặt không quan trọng nói:

- Ờ, thì ngươi ngồi dưới đó xa quá, ta nói ngươi không nghe rõ. Ta lại phải nói to, đau cả họng của ta!

Trần Thị Oanh nói xong, tự bản thân cũng thấy mình càng lúc càng giống trẻ con. Thật sự chính nàng cũng không tin những lời vừa rồi là bản thân nàng nói. Chỉ nhưng, sau đó Diệu Ân đột nhiên ngồi dậy, cầm theo chăn hướng đến giường. Diệu Ân ngồi xuống bên giường, nhìn Trần Thị Oanh hỏi:

- Trần thí chủ, người có thể nói được chưa?

Trần thí chủ đã biết Diệu Ân quan tâm lo lắng cho tung tích của nữ nhi mình, lại lấy cái cớ đó năm lần bảy lượt trêu chọc làm khó dễ nàng. Thế nhưng Diệu Ân vừa nghe có thể tìm nữ nhi, nàng đều thỏa hiệp. Nàng cũng không hiểu tại sao mình thỏa hiệp. Nàng lựa chọn tin tưởng Trần Thị Oanh một cách ngây ngốc. Trần Thị Oanh có thể rất kì quái nhưng tuyệt đối cũng không phải người xấu. Huống hồ chi, muốn làm người xấu cũng phải tìm người có điều kiện tốt để lợi dụng hãm hại. Còn Diệu Ân nàng chỉ là một góa phụ, còn là một ni cô. Nàng cái gì cũng không có thì Trần Thị Oanh gạt nàng làm gì?

Trần Thị Oanh thấy Diệu Ân ngồi trên giường, hai tay ôm chặt chiếc chăn. Nàng bất chợt kéo Diệu Ân ngã nằm xuống bên mình. Sau đó cũng không chút vị nễ, một tay ôm vai một tay ôm hông Diệu Ân, ngăn cản nàng kia vùng vằng muốn ngồi dậy. Trần Thị Oanh nói:

- Ngươi cứ nằm thế này. Nằm yên đó, ta kể đây!

Diệu Ân muốn ngồi dậy. Mô phật! Thật tình, vị Trần nữ thí chủ là nữ thật. Nhưng nàng ấy lại bắt nàng nằm trong vòng tay của nàng ấy, còn ôm lấy hông nàng? Diệu Ân hoảng loạn, tự nhiên sợ đến phát run. Thế nhưng, nàng vùng vẫy cũng không được. Lại nghe biểu tình của Trần Thị Oanh cũng đang rất nghiêm túc. Hay là đợi nàng nói chuyện xong, rồi hẵng ngồi dậy cũng được. Diệu Ân cật lực ghìm nén hoang mang của mình, lắng nghe Trần Thị Oanh nói:

- Thật ra ta rất yêu thích Mạnh Kì Phong. Hắn và ta tuy rằng tuổi tác chênh lệch nhưng cùng trải qua bao nhiêu chuyện. Hắn đối với ta thật tốt. Ngay cả trong hoàn cảnh sống chết, hắn cũng không ngại bỏ mặc an nguy của bản thân mà bảo hộ cho ta...

Trần Thị Oanh vừa kể vừa nhớ lại những ngày tháng trước đây cùng Mạnh Kì Phong trải qua trong cung. Lại còn những lúc sinh tử, người kia đều hiên ngang, uy dũng nắm lấy tay nàng ngăn chắn hiểm nguy. Những điều đã trải qua, cho đến suốt đời này Trần Thị Oanh cũng không thể quên, không muốn quên. Mạnh Kì Phong tốt như thế với nàng...

Nước mắt Trần Thị Oanh không kiềm được lại rơi xuống. Diệu Ân xúc động nhìn nàng. Thật không nghĩ vì thí chủ xinh đẹp này, tuổi có thể còn hơn cả nàng, vậy nhưng lại yêu tha thiết với một người trẻ tuổi, còn là người mà nàng lầm tưởng là con của nàng nữa chứ!

Trần Thị Oanh càng nói, nước mắt chảy càng nhiều. Do nàng ôm Diệu Ân trong tay, khoảng cách rất gần, nên nước mắt nàng chảy xuống, cũng thấm lên bên tai của Diệu Ân. Diệu Ân bất chợt nghiêng người nhìn qua. Vô tình, bờ môi chạm khẽ vào khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần của Trần Thị Oanh. Nhất thời cả hai người ngây ngốc. Diệu Ân vừa thẹn vừa sợ, vừa ngại ngùng vừa áy náy. Còn Trần Thị Oanh thì phỏng ra như tượng. Ôi chao, ni cô này...lá gan còn lớn hơn cả nàng?

Diệu Ân ngượng quá, không biết làm sao đối diện với khuôn mặt ngây ngốc như vừa bị khi dễ kia của Trần Thị Oanh (thực tế là bị khi dễ mà). Diệu Ân khắc chế hoảng loạn trong lòng, nàng liền muốn ngồi dậy, thoát khỏi cái tư thế ám muội như vậy với vị Trần nữ thí chủ. Chẳng ngờ một khắc nàng vừa nhấc lưng lên, liền bị Trần Thị Oanh kéo xuống. Khoảnh khắc thân nàng bị kéo ngả xuống, liền áp lên trên thân thể mềm mại của Trần Thị Oanh. Diệu Ân còn chưa biết phản kháng ra sao, Trần Thị Oanh đã nhanh chóng xoay trở nằm đè lên người nàng, hai tay còn đặt trên bả vai nàng, áp chế nàng nằm bên dưới nàng ấy.

Diệu Ân vừa sợ vừa ngượng ngùng liền đỏ mặt, đẩy đẩy Trần Thị Oanh ra, giọng nói vì sợ hãi mà run run lên:

- Trần thí chủ, người làm gì vậy? Người thả...thả bần ni ra!

Trần Thị Oanh áp môi cúi sát bên tai Diệu Ân nói nhỏ:

- Diệu Ân, ta biết ngươi chỉ là đệ tử tục gia chứ không phải là xuất gia. Cho nên, đêm đó hai chúng ta...thật sự là có chuyện đó.

Diệu Ân sợ đến xanh mặt, tay cũng không ngừng đẩy Trần Thị Oanh. Bất quá người kia ôm nàng chặt quá, muốn đẩy cũng không đẩy nổi :

- Thí chủ, người nói cái gì vậy? Người...người...

Trần Thị Oanh mỉm cười, tay đưa lên vuốt ve cái đầu bóng loáng của Diệu Ân mà nói:

- Sau này, ngươi nên để tóc lại. Ta giúp ngươi bắt Mạnh Kì Phong đến nhận lại ngươi. Sau đó, chúng ta cả nhà cùng rời đi, sống cùng bên nhau vui vẻ hòa thuận, có được không?

Diệu Ân bị nàng làm muốn phát điên. Trần Thị Oanh nói cái gì nàng không sao hiểu nổi. Nàng khổ sở, vừa đẩy, vừa khẩn cầu nói:

- Trần thí chủ xin đừng đùa cợt bần ni nữa. Người thả ta ra!

Trần Thị Oanh vẫn như cũ, không nhúng nhích:

- Ngươi không phải muốn nhận lại con sao? Mạnh Kì Phong là con của ngươi.

Diệu Ân kinh ngạc, liền lắc đầu phản đối:

- Không thể nào, ngài ấy làm nam nhân kia mà!

Trần Thị Oanh bĩu môi:

- Hắn là quái nhân, dị nhân thì có. Hắn cải trang đến mức mẫu thân của hắn còn không biết. Muốn biết, phải cởi đồ của hắn ra.

Diệu Ân nghe đến những lời không kiêng kị không biết xấu hổ kia, mặt cũng đỏ bừng lên. Nghĩ đến Trần Thị Oanh một lòng yêu thích Mạnh Kì Phong như thế. Còn có hai người...ngay cả đồ cũng cởi sao? Diệu Ân có nghĩ cũng không dám nghĩ Trần thí chủ kia xinh đẹp là thế nhưng lại...phóng túng quá. Chết! Nàng chợt nghĩ ra một chuyện rất quan trọng. Trần thí chủ nói Mạnh Kì Phong là nữ? Nói như vậy...

Diệu Ân mở to mắt nhìn Trần thí chủ hỏi:

- Trần thí chủ, người yêu thích...lại là nữ tử hay sao?

-----------

Trong phủ quận công, Anh Ngọc vừa dùng cơm cùng Mạnh phu nhân và Yến nhi xong, gia nô dọn dẹp và bày lên trà bánh tráng miệng cho các nàng. Anh Ngọc kính cẩn lột vỏ một quả cam đưa, tách làm đôi đưa đến cho Mạnh phu nhân một nửa, cho Yến Nhi một nửa rồi nói:

- Mẫu thân, tiểu muội, dùng tráng miệng đi!

Mạnh phu nhân cũng ăn một múi cam rồi hài lòng nói:

- Phong nhi, dạo này con bận rộn như vậy, người cũng gầy đi. Con cũng nên ăn nhiều một chút, đối đãi tốt với bản thân, có biết không?

Anh Ngọc mỉm cười:

- Dạ, hài nhi hiểu rõ.

Mạnh phu nhân nói thêm:

- Tiểu tử con đáng ghét lắm! Ta thân là mẫu thân của con. Vậy nhưng chuyện con giả làm thái giám, cũng giấu cả ta. Hại mẫu thân này đau thương vì con muốn chết đi sống lại! Con cái đứa nghịch tử này!

Mạnh phu nhân vừa nói, vừa sỉ nhẹ ngón tay lên trán Anh Ngọc, giọng sủng nịch yêu thương.

- Ta vừa nghe hoàng thượng công bố con thật ra vẫn là nam nhân. Con biết không, mẫu thân vui mừng chết đi được. Tổ tiên hiển linh, phụ thân của con phù hộ! Kì Phong, con về sau chính là kế thừa hương hỏa của Mạnh gia. Tuy rằng, con và Diễm Yên đã hủy hôn ước. Một cô nương tốt như vậy, con lại từ chối. Kì Phong, hay là về sau con cưới Đinh Mộng Khuê làm thê tử, mẫu thân cũng không ngăn cản con. Nhưng con có thể nạp Diễm Yên nàng ấy làm đồng thê hoặc thiếp thất, có được không?

Anh Ngọc nghe xong, muốn nhảy dựng lên. Mạnh phu nhân cũng nôn nóng quá! Nàng ngay cả muốn cưới Đinh Mộng Khuê cũng không dễ dầu gì qua được ải của Đinh Tung đại nhân. Đằng này,Mạnh phu nhân đã muốn nàng nạp thêm Diễm Yên làm thiếp? Nếu nàng có thể nghĩ cưới Diễm Yên, thì tội tình gì phải tìm mọi cách để từ hôn với Diễm Yên đây?

- Mẫu thân, người xem phụ thân cả đời chỉ yêu thương và lập có một mình người làm thê. Người như thế nào lại xúi bẫy hài nhi nạp thiếp? Hài nhi chỉ muốn như phụ thân, cả đời chỉ yêu một người. Như vậy mới xứng đáng là nhi tử của phụ thân và mẫu thân người được chứ!

Anh Ngọc nói xong, cũng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Mạnh phu nhân. Mạnh phu nhân bật cười, vỗ đầu nàng nói:

- Đứa nhỏ này! Được rồi, ngươi không nạp thiếp vậy thì ngươi và nữ nhân họ Đinh đó phải làm sao sinh thật nhiều tôn tử cho ta. Mạnh gia bây giờ chỉ có ngươi là độc đinh. Ngươi đó, kiên quyết cũng chỉ muốn cưới Đinh Mộng Khuê đó, vậy thì các ngươi làm thế nào mà ba năm phải có cho ta hai tôn tử. Nếu không, ta buộc ngươi phải nạp thiếp!

Anh Ngọc há miệng thành hình chữ O. Thật không thể hình dung suy nghĩ của Mạnh phu nhân! Híc, nếu nàng có thể cùng Mộng Khuê, mà còn sinh được nhi tử thì trời cao quá đãi rồi. Nàng dù có tổn thọ cũng cam lòng. Yến Nhi ở bên nhìn nghĩa mẫu cùng đại ca cười nói vui vẻ, nàng cũng mỉm cười nhưng trong thâm tâm lại thoáng ẩn đau. Không biết nghĩa mẫu nếu biết đại ca là nữ nhân, đại ca đã lừa gạt người bấy lâu nay thì người sẽ như thế nào? Còn có, đại ca thế nhưng...có thể sẽ cưới một nữ nhân ư? Nghĩ đến đây, trái tim Yến Nhi lại thoáng đau buốt. Đại ca tốt như thế, vừa chu đáo tận tâm lại thật lòng chung thủy, một người như thế dù là nữ nhân cũng khiến người ta không thể từ bỏ. Yến Nhi bậm môi, nuốt lại cổ lệ nóng ủi thân sắp sửa tuôn trào. Duyên phận của mình và đại ca không tương ứng với nhau. Như vậy... Chỉ cần được ở bên đại ca, như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi!

Thấy Yến Nhi cứ cúi đầu trầm lặng, Anh Ngọc lên tiếng hỏi:

- Yến Nhi, muội làm sao vậy? Trò chuyện cùng đại ca và mẫu thân buồn lắm sao?

Yến Nhi gượng cười, lắc đầu nói:

- Không phải. Chỉ là muội chợt nghĩ đến một chuyện. Nghĩa mẫu, người xem, lần trước đến Phổ Minh tự, trụ trì Diệu Tâm sư thái có tặng cho người một mảnh phật ngọc. Người nói sẽ tặng cho đại ca đeo. Người quên mất rồi phải không?

Mạnh phu nhân giật mình nhớ ra, vội vẫy Yến Nhi nói:

- Con xem đó, con không nhắc ta thật quên rồi. Ở trong phòng của mẫu thân, con mang đến đây giúp ta!

Yến Nhi đáp ứng rồi đi vào phòng, mang ra mảnh phật ngọc trao cho Mạnh phu nhân. Mạnh phu nhân đưa mảnh phật ngọc màu xanh lấp lánh đến trước mặt Anh Ngọc nói:

- Kì Phong, con mau đeo vào người đi. Phật ngọc này đã được khai quan, ngày có thể cầu bình an, đêm có thể chắn yêu tà. Con bôn ba bên ngoài, nguy hiểm khắp nơi. Phải nhớ luôn đeo nó có biết không?

Anh Ngọc đón lấy mảnh phật ngọc. Yến Nhi liền biết ý, bước đến gần nói:

- Để muội đeo giúp huynh!

Nàng đón lấy mảnh ngọc, đeo vào cổ Anh Ngọc. Anh Ngọc nhìn Mạnh phu nhân rồi nhìn Yến Nhi, mỉm cười nói:

- Đa tạ mẫu thân! Đa tạ muội, Yến Nhi!

Nàng vừa dứt lời, trên phật ngọc đột nhiên phát quang. Liền sau đó, nàng lại nghe tiếng lầm rầm niệm thần chú gì đó rất kì bí. Còn có hòa vào đó tiếng niệm kinh. Hai loại âm thanh cùng lúc khuấy động trong đầu nàng khiến Anh Ngọc suýt tí nữa choáng váng. Anh Ngọc cố hết sức trấn tĩnh, tay nàng sờ nhẹ lên mảnh phật ngọc, đột nhiên khó chịu không còn nữa, tất cả âm thanh kia cũng biến mất hết. Nàng gượng cười, nói thêm vài câu với Mạnh phu nhân và Yến Nhi rồi trở về phòng nghỉ.

Ở trong phòng, Anh Ngọc âm thầm thu xếp hành lí. Nàng cẩn thận để lại bức thư cho Mạnh phu nhân trên bàn. Đêm nay, giờ Dần nàng sẽ rời đi. Đinh Hiển đã nói Mộng Khuê hẹn nàng đêm nay trước giờ Mão sẽ ở miếu thành hoàng đợi nàng sau đó cả hai sẽ cùng rời kinh bỏ đi. Anh Ngọc vừa gói hành trang, vừa thở dài. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn không thể cho Mộng Khuê nàng ấy một danh phận đường hoàng, đành là phải cùng nhau bỏ trốn. Nhưng nghĩ đến ngày tháng sau này có thể được hạnh phúc bên nhau, Anh Ngọc trấn an mình, cũng tự hứa với mình sau này, nàng sẽ dùng cả đời để bồi cho Mộng Khuê, khiến nàng ấy thật hạnh phúc, thật mĩ mãn!

Nàng khoát hành trang lên vai, cũng mang theo nỏ, cả đôi thiết thủ đặc hữu của nàng. Rời kinh lần này, nàng và Mộng Khuê sẽ lãng du tứ hải, phải dựa vào sức của mình mà bảo vệ nàng ấy. Anh Ngọc tràn đầy tự tin và hứng khởi ra khỏi quận công phủ, một đường hướng thẳng miếu thành hoàng.

Miếu thành hoàng đêm khuya, không một bóng người nhưng trong miếu vẫn đốt đèn dầu và mùi hương khói nghi ngút. Mộng Khuê chưa đến, Anh Ngọc quì trước tượng thành hoàng, chắp tay bái lạy và khấn nguyện trong lòng: "Thành hoàng hiển linh! Xin phù hộ cho con cùng nương tử Mộng khuê bình an hạnh phúc bên nhau!...."

Giờ Dần qua, Giờ Mão cũng qua. Giờ thìn cũng đã đến. Ánh nắng ban ngày chiếu rọi sáng trưng mọi nơi nhưng hoàn toàn vẫn không thấy bóng dáng Mộng Khuê. Anh Ngọc bắt đầu lo lắng, hoang mang cũng không chờ thêm được nữa. Nàng đi nhanh đến Đinh phủ, phải gặp Mộng Khuê, nếu không cũng phải tìm Đinh Hiển hỏi chuyện xem sao.

Nàng càng bước đi, trong lòng càng rối loạn bất an. Cái cảm giác vô cùng căng thẳng hoang mang chiếm cứ cả đầu óc nàng. Anh Ngọc bước đi, mồ hôi rơi như mưa. Nàng đứng trước Đinh phủ, đám gia nô thấy nàng liền giơ gậy cản lại. Anh Ngọc không thèm nói lời nào, nàng bật nắp lọ nước hoa mê hương, tất cả gia nô nghe mùi liền ngả rạp xuống đất. Nàng thản nhiên bước thẳng vào đại sãnh Đinh phủ. Đinh Tung đang ngồi đánh cờ cùng Đinh Hiển. Vừa nhìn thấy Anh Ngọc, liền kinh ngạc, nói to:

- Ngươi tại sao vào được đây?

Anh Ngọc không nhìn đến Đinh Tung, quay sang hỏi Đinh Hiển:

- Đinh Hiển huynh, ta muốn gặp Mộng Khuê?

Đinh Hiển giật mình, hỏi lại:

- Ngươi...ngươi chưa gặp tiểu muội ta sao? Sao có thể như vậy?

Đinh Tung kinh ngạc hết nhìn Anh Ngọc rồi lại nhìn sang Đinh Hiển hỏi:

- Hiển nhi, hắn nói vậy là sao? Còn có tiểu muội con...nó đang ở đâu?

Đinh Hiển đứng dậy, bước đến hỏi Anh Ngọc:

- Ngươi đã đến miếu thành hoàng rồi?

Anh Ngọc chau mày, khắc chế lo lắng trong lòng, bình tĩnh nói:

- Ta đã đến từ giờ Dần. Ở đó đến tận lúc này. Ngươi nói đi, Mộng Khuê ở đâu rồi?

Đinh Hiển ngỡ ngàng sửng sốt nhìn Anh Ngọc, rồi liếc nhìn sang phụ thân, nói:

- Đầu giờ Dần, ta đã đưa tiểu muội đến miếu Thành hoàng. Ta muốn cùng muội ấy ở đợi ngươi đến nhưng muội ấy nhất định bảo ta rời đi. Ta...

Đinh Hiển còn chưa nói xong, Đinh Tung bất ngờ tát gã một cái khiến gã bất ngờ không kịp tránh, bị ngã nhào xuống đất:

- Nghịch tử ngươi! Ngươi lại dám tiếp tay đưa tiểu muội mình đang đêm cho nó bỏ trốn theo kẻ họ Mạnh kia sao? Đinh Hiển! Ngươi là nghịch tử! Ta đánh chết ngươi!

Đinh Tung lại giơ tay, muốn đánh thêm Đinh Hiển. Anh Ngọc bất ngờ bắt lấy tay của ông. Nàng vẫn không nhìn ông, nhìn Đinh Hiển hỏi:

- Đinh Hiển, như vậy Mộng Khuê nàng... có thể ở đâu được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play