"Được thôi." Tôi gật nhẹ đầu.

Tôi lập tức sẽ gả cho Lý Hào Kiệt, trước kia xảy ra nhiều chuyện như thế, người nhà họ Lý cũng không có ấn tượng quá tốt với tôi.

Nếu như lần này vì đổi quần áo nên đến trễ, vậy cũng không đáng.

Tôi kéo tay Lý Hào Kiệt, cùng nhau đi xuống lầu.

Bởi vì chúng tôi tan làm sớm, xe trên đường không tính là nhiều.

Lúc đi vào, trong nhà đã rất sôi nổi.

Ba người Lý Trọng Khánh, Lưu Thục Huệ, còn có cả Lý Nam Hào đều vây quanh Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm vừa mới sáu tuổi, thông minh tới mức làm người ta giật mình, người khác hỏi thằng bé cái gì, thì nó đều có thể trả lời giống như một người lớn tí hon vậy.

Lúc chúng tôi đi vào, ba người kia đều nhìn về phía tôi, Lý Nam Hào đứng thẳng lưng lên trước, vẻ mặt tràn đầy ý cười, nói: "Tới rồi đó à."

"Vâng ạ, con chào ông nội."

Tôi chào hỏi Lý Nam Hào xong, lại quay về phía Lý Trọng Khánh và Lưu Thục Huệ, nói: "Chào chú Lý, chào dì Lưu."

Bây giờ, quan hệ của tôi và Lý Hào Kiệt còn chưa xong xuôi.

Tôi cũng không thể gọi hai người họ là ba mẹ được.

Lưu Thục Huệ nghe tôi gọi bà ấy là dì thì cười ha hả nói: "Ây da, người một nhà cả mà, đừng khách sáo quá, mau lại đây ngồi đi, đừng để mình mệt."

Nói xong, chủ động nhường chỗ cho tôi đến ngồi.

Lý Trọng Khánh đứng bên cạnh cũng cười ha hả.

Nhìn thấy thái độ của mọi người như thế, tảng đá lớn trong lòng tôi cũng buông xuống.

Trước khi tới đây, thật ra tôi rất sợ khi mình vừa vào sẽ bị hai người tỏ thái độ.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ bởi vì có Thiểm Thiểm nên bọn họ cũng không tính làm khó tôi.

Thiểm Thiểm cũng chủ động đứng lên, chạy đến bên cạnh tôi, nói: "Mẹ, con dìu mẹ đi nha."

"Cảm ơn Thiểm Thiểm."

Tôi cảm ơn thằng bé.

Đợi tôi ngồi xuống, Lưu Thục Huệ mới nói: "Ôi chao, Thiểm Thiểm còn nhỏ như vậy mà hiểu chuyện như thế rồi, còn mạnh hơn cả Kiệt nhà mình đó nha."

"Đó là bởi vì trong bụng mẹ có em gái nhỏ, con sắp làm anh trai rồi, mẹ con nói, làm anh trai phải biết bảo vệ em gái! Con dìu mẹ cũng xem như bảo vệ em gái đó!"

Thiểm Thiểm nói rất rõ ràng mạch lạc.

Thằng bé nói xong, Lý Nam Hào đứng bên cạnh cười ha ha: "Đúng đúng, Thiểm Thiểm nói rất đúng."

Lúc này đây, Lý Trọng Khánh nhìn vào bụng tôi, ngẩng đầu hỏi Lý Hào Kiệt vừa mới ngồi xuống: "Việc kết hôn của hai đứa tính sao? Chẳng lẽ phải chờ tới khi chân con khỏi hẳn à?"

"Chờ tới lúc sinh em bé xong đi." Lưu Thục Huệ cười, nói tiếp: "Tính ra thì đây là lần đầu tiên bé Điệp mặc áo cưới vì chính mình nhỉ, có người phụ nữ nào muốn mình mặc áo cưới lúc bụng to chứ?"

Tôi nhìn thoáng qua Lưu Thục Huệ, trong lòng rất biết ơn dì ấy.

Nếu như không tính một lần ở trang viên kia, thì đây thật sự là lần đầu tiên tôi mặc áo cưới vì chính bản thân mình.

Lý Hào Kiệt cũng gật đầu: "Ừm, chờ sinh em bé xong, bác sĩ nói, tới lúc đó chân của con đi bình thường trong thời gian ngắn là không có vấn đề gì."

"Khẳng định ư?"

Lý Trọng Khánh hơi lo lắng.

"Vâng, yên tâm, con có chừng mực."

Lý Hào Kiệt nói rất chắc chắn.

Tôi nhìn anh, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, dù sao căn cứ vào tình huống trước mắt, mức độ khôi phục của chân anh ấy cũng không được tốt lắm.

Cho dù qua nửa năm nữa, cũng không chắc chắn có thể đi thêm được mấy bước.

Đến lúc đó nếu như cả ngày cưới mà chẳng cần chèo chống gì thì chỉ sợ là không thể đâu.

Nhưng mà, nếu sớm thì cũng nửa năm nữa mới tổ chức đám cưới, đến lúc đó lại xem tình hình vậy, bây giờ có lo cũng chỉ là vớ vẩn.

Lưu Thục Huệ nhìn bụng của tôi một chút, hỏi: "Thật là em gái nhỏ hả?"

Tôi gật đầu: "Dạ, hôm nay đi lấy kết quả xét nghiệm, đúng là con gái."

"Tốt!" Lý Nam Hào rất cao hứng: "Kiểu này chỉ góp một chữ "Tốt" thôi, rất lâu rồi nhà chúng ta chẳng có cô gái nhỏ nào!"

Nói thẳng ra thì trong nhà chỉ có một đứa cháu duy nhất là Lý Hào Kiệt.

Sau lần ly hôn trước của Lý Thục Bạch, bà ấy cũng không tìm ai nữa, cũng không có con.

Lý Trọng Mạnh thì càng không cần phải nói.

Lý Nam Hào nói như thế, Lý Trọng Khánh hỏi: "Không phải nói là hôm nay em con dẫn bạn trai về ư?"

"Nói?"

"Nói hồi nào?"

Hai vấn đề này đến từ Lưu Thục Huệ và Lý Nam Hào.

Lý Trọng Khánh trả lời: "Hôm nay con gọi cho em ấy, nói cho em ấy biết hôm nay chúng con về nước, mời em ấy đến ăn cơm, Thục Bạch nói có thể đến, còn muốn dẫn bạn trai theo luôn."

"Thật ư?" Lý Nam Hào nghe thế, vẻ mặt có chút vừa mừng vừa sợ: "Con bé này, cái gì cũng không nói với ba."

Tôi ngồi ở một bên, nhớ tới chuyện lúc trước, tim đập loạn "thình thịch thình thịch".

Không phải dẫn anh ta tới chứ?

Chắc là không phải đâu...

Lý Thục Bạch cũng là người gần năm mươi, không biết trong lòng có chút không yên lòng nào không.

"Sao thế?"

Lý Hào Kiệt ngồi cách tôi không xa, dường như nhận thấy tôi hồi hộp, cho nên hỏi tôi.

Lúc nói chuyện còn chìa tay về phía tôi.

"Không có gì." Tôi lắc đầu, vẫn là đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Lần trước em thấy cô anh quen La Anh Kiệt."

"Ai?"

Có lẽ là tiếng tôi nhỏ, Lý Hào Kiệt không nghe thấy.

Lúc tôi đang tính nói lại, to hơn một chút thì ở ngoài kia vang lên tiếng mở cửa của người làm.

Ngay sau đó, tôi chỉ nghe thấy tiếng vang trong trẻo của giày cao gót gõ vào sàn gỗ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Thục Bạch đi vào, mà người theo sau bà ta bước vào chính là La Anh Kiệt.

Sau khi Lý Thục Bạch đứng vững, thì kéo La Anh Kiệt lại bên người, mặt ửng đỏ, nói: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai của con, La Anh Kiệt."

Người La Anh Kiệt rất cao, hôm nay lại mặc một bộ vest màu trắng ám hoa, cắt may rất tinh xảo.

Ngũ quan lập thể, giống y như vương tử vậy.

Trong lúc nhất thời, cả phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Sau một lát, chỉ nghe thấy tiếng Lý Nam Hào đập bàn: "Đùa cái gì thế!"

"Ba." Lý Thục Bạch thấy Lý Nam Hào tức giận như thế thì không đồng ý: "Con từng tuổi này rồi, nghĩ muốn một người đàn ông thế nào, tự bản thân biết rõ, con với anh ấy..."

"Im miệng."

Lý Nam Hào tức giận ngắt lời bà ấy.

Lúc này, vẻ mặt của Lý Trọng Khánh đứng bên cạnh cũng không tốt lắm: "Em gái, đây là em... Cậu ta là ai thế, em có hiểu rõ không? Cậu ta mới từng này tuổi, làm con của em còn tạm được."

Ừm, nếu như Lý Thục Bạch kết hôn, sinh con sớm một chút.

Thì bây giờ con trai cũng gần như là tuổi này rồi.

Người trong nhà không đồng ý, người như Lý Thục Bạch vốn không giữ được bình tĩnh, trên mặt đã viết mấy chữ không vui.

Nhưng mà, vẻ mặt của La Anh Kiệt lại rất bình tĩnh, thật giống như mọi chuyện đều chẳng liên quan tới mình vậy.

Chờ đến khi người trong nhà đều nói xong, La Anh Kiệt mới nói: "Chào mọi người, con là La Anh Kiệt, là..."

"Đi ra ngoài!" La Anh Kiệt còn chưa tự giới thiệu xong, Lý Nam Hào đã trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Cho dù cậu lừa được nó cũng không lừa được chúng tôi!"

Tôi biết, trong mắt của Lý Nam Hào, La Anh Kiệt là một tên mặt trắng dựa vào mặt để lừa lấy tài sản của nhà họ Lý.

Chỉ có tôi mới biết, có lẽ chuyện không hề đơn giản như thế.

Dù sao trước kia xảy ra nhiều chuyện như thế, La Anh Kiệt cũng từng nói rõ ràng, anh ta chỉ muốn để cho nhà họ Lý náo loạn mà thôi.

Lúc này, Lý Hào Kiệt ngồi bên cạnh mới lên tiếng: "La Anh Kiệt, anh muốn làm gì?"

Giọng nói của anh ấy cực kỳ âm u lạnh lẽo, nhưng lại rất bình tĩnh.

"Tổng giám đốc Lý cũng ở đây?" La Anh Kiệt quay đầu nhìn về phía Lý Hào Kiệt, rồi lại nhìn về phía tôi ngay, cong môi: "Đây là, trò chơi đổi vợ của hai chú cháu anh, tất cả đã kết thúc rồi ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play