Tôi dìu Lý Hào Kiệt bước vào

Ban đầu, tôi tưởng anh ấy đến để xem phòng làm việc, xem mình có giúp được việc gì cho mọi người không.

Không ngờ, sau khi anh ấy vào phòng, anh ấy không để ý đến phòng làm việc, chỉ nói với Đào Nhi “ Cô Đào, cô nói chuyện với tôi một lát.”

“Tôi ư?

Đào Nhi ngớ người ra.

Đào Nhi chỉ tay vào người, cảm thấy bất ngờ, rồi nhìn tôi, hình như đang muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi, rồi hỏi: Lý Hào Kiệt tìm tớ để nói chuyện gì vậy.

Tôi hoang mang lắc đầu, quay sang hỏi Lý Hào Kiệt: “Anh tìm cô ấy có việc gì thế?”

“Em cũng vào cùng luôn.”

Lý Hào Kiệt đáp lời.

Ánh mắt anh ấy lúc đó rất cương nghị, từ nét mặt anh ấy, tôi không biết được anh ấy đang nghĩ gì.

Nhưng anh ấy đã nói vậy, chúng tôi cũng không từ chối được, đành dìu anh ấy vào trong phòng họp.

Ba chúng tôi ngồi xuống, Lý Hào Kiệt nói với Đào Nhi: “Tôi cảm thấy nơi này không an toàn lắm.”

“……”

Anh ấy vừa cất lời, tôi liền hiểu ra ngay anh ấy định nói gì!

Anh ấy khuyên Đào Nhi chuyển văn phòng làm việc.

Tôi thay đổi nhẹ tư thế ngồi, nét mặt có chút ngại ngùng, vì không biết nói gì.

Đào Nhi nhìn tôi, nét mặt đầy nghi ngờ: “Đây... là toàn bộ sự việc anh muốn nói với tôi phải không...”

Mặc dù nói như vậy, từ trước tới nay, đúng thật là đã dời mấy lần rồi.

Hơn nữa, đa số nguyên nhân chính đều là vì tôi.

Tôi ngượng ngùng nói: “Đều là do em...không liên quan gì đến bọn họ hết.”

Lý Hào Kiệt gật đầu, tiếp tục nói với Đào Nhi: “Tôi biết điều này, cô ấy là người phụ nữ của tôi, sắp trở thành vợ của tôi, với địa vị như vậy, thậm chí cô ấy không làm bất cứ việc gì, thì cũng không thể hoàn toàn đảm bảo là không có người đến gây chuyện với cô ấy.”

“Chuyện này tôi biết.” Đào Nhi gật đầu, khuôn mặt kiên định nhìn Lý Hào Kiệt, đáp lời, “ Nhưng Tổng giám đốc Lý nên tôn trọng ý kiến của Sa điệp, hơn nữa nếu tôi đã chọn cô ấy làm đối tác của mình, dù cho có rủi ro như ông nói, tôi cũng sẽ không từ bỏ, ngoài ra, Sa điệp cô ấy thích công việc này, nên tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không từ bỏ.

Lời nói của Đào Nhi vô cùng dứt khoát.

Tôi biết cô ấy hiểu tôi.

Nhưng đáng tiếc, cô ấy hiểu sai ý rồi.

Nhưng những lời này của Lý Hào Kiệt, nếu ai đó không biết anh ấy là người suy nghĩ thấu đáo, sẽ tưởng rằng anh ấy sẽ khiến tôi bỏ cuộc.

Rồi sau đó đưa tôi về nhà, trở thành một người vợ sống trong vinh hoa phú quý.

Thật ra Đào Nhi hiểu tôi, Lý Hào Kiệt cũng hiểu tôi.

Nhưng tôi không muốn trở thành người ăn không ngồi rồi.

Lý Hào Kiệt nghe Đào Nhi nói vậy, anh cười ngầm, dường như ngầm khẳng định cho việc tôi lựa chọn cô ấy làm đối tác.

Anh ấy gật đầu, “Tôi biết, nhưng cô hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ muốn hỏi là cô đã có dự định về việc chuyển địa điểm làm việc bao giờ chưa?”

“Chuyển nơi làm việc?”Đào Nhi nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Lý Hào Kiệt, “Sa điệp chưa nói với anh à, chúng tôi đã xây mới văn phòng làm việc rồi, nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn, cuối năm là có thể nghiệm thu công trình, khai xuân năm tới là có thể chuyển văn phòng tới đó rồi.”

Lý Hào Kiệt nói thẳng: “Chỗ đó với chỗ này chẳng có gì khác biệt. Phòng gần trên cùng của Hào Thiên trước giờ đều để trống, vì tôi trước đây đồng ý với cô ấy giữ lại căn phòng này, trải qua bao nhiêu việc như vậy, mặc dù tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, nhưng tôi vẫn hy vọng văn phòng làm việc của mọi người có thể chuyển qua đó.”

Lý Hào Kiệt nói xong, Đào Nhi ngớ người.

Cô ấy nhấp nháy mắt, hình như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết phải nói sao.

Cô ấy nhìn về phía tôi, như muốn hỏi tôi cho cô ấy câu trả lời.

Tôi có chút bối rối, mím chặt môi, gật đầu: “Tôi nói từ rất lâu rồi, khoảng 7, 8 năm trước, khi ấy tôi buột miệng nói ra, không ngờ rằng anh ấy vẫn để căn phòng đó trống đến bây giờ.”

“Không cần trả tiền thuê, miễn phí tiền điện, nước, internet, có thể treo LOGO phòng làm việc của mọi người ở phía mặt bên ngoài căn phòng to nhất, kích thước LOGO không bị giới hạn.

Tôi còn chưa dứt lời, Lý Hào Kiệt tiếp tục nói.

Lúc Lý Hào Kiệt nói những lời này, cằm của Đào Nhi như rơi xuống.

Nhưng lại không có chút vui vẻ thích thú nào.

Tôi cho rằng Đào Nhi không thích điều đó, liền vội nói với cô ấy, “Cậu đừng nghe anh ấy, anh ấy chỉ là buột miệng nói ra thôi.”

“Tôi thấy cũng được đấy chứ.”

Tôi vừa dứt lời, Đào Nhi liền tiếp lời tôi.

Hơn thế, câu trả lời là chắc chắn.

“Hả?”

“Tôi đồng ý.”

Đào Nhi đống ý.

Trên khuôn mặt của Lý Hào Kiệt nở nụ cười mãn nguyện.

Tôi ngớ người ra đó, “Thế còn tòa nhà mới xây kia thì sao...”

“Tất nhiên là để trống một thời gian, đợi sau khi chúng ta mở rộng văn phòng, chúng ta sẽ để phòng thiết kế đặt trụ sở ở đó, không phải là quá tốt sao?” Đào Nhi quả quyết nói.

Lý Hào Kiệt nghe vậy liền gật đầu, “ Uhh, tôi thấy được đấy.”

“Vậy thì tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Lý rồi.”

Đào Nhi cười hây hây.

Lý Hào Kiệt gật đầu: “Vậy chúng ta bây giờ bắt tay vào việc nào, mọi người đi quan sát một chút xem nơi làm việc có cần phải phân chia lại từ đầu không, sau đó đưa phương án đó nói với Dương Trung, tôi sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.”

“Được, Tổng giám đốc Lý làm việc lúc nào cũng dứt khoát nhanh gọn.”

Đào Nhi ngay lập tức đồng ý.

Thoáng một lát, chủ đề này trở thành cuộc thảo luận giữa hai người họ, còn tôi hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc rồi.

Bước ra từ phòng họp, chúng tôi ngồi lên xe của Lý Hào Kiệt đi thẳng tới Hào Kiệt.

Chúng tôi đến để xem văn phòng tương lai của mình.

Vừa đúng lúc trời tối, ánh mặt trời lặn khẽ chiếu nhẹ vào trong phòng, tạo nên một bức màn màu vàng phảng phất.

Khiến cho cả tòa nhà bỗng chốc như chốn tiên cảnh.

Trước vẻ đẹp ấy, Đào Nhi liền lấy máy ảnh ra chụp liền mấy bức ảnh.

Đợi đến khi chúng tôi quan sát xong căn phòng, đo đạc xong, rồi mới ra về.

Vì Lý Hào Kiệt còn phải tham dự cuộc họp, nên không đi cùng với chúng tôi.

Đứng dưới chân tòa nhà Hào Kiệt, tôi có chút lo lắng, nói với Đào Nhi, “Tớ xin lỗi, là chuyện của riêng tớ khiến cho mọi người phải chuyển văn phòng làm việc đến đây.”

“Sao cậu phải nói xin lỗi!”, lúc này nét mặt của cô ấy từ trấn tĩnh chuyển thành kích động, cô ấy nhìn những bức ảnh mình vừa mới chụp trong tay, rồi nói: “Có thể được làm việc ở đây, cậu không cảm thấy hạnh phúc sao?”

“Ây?”

Tôi có chút bất ngờ.

Dường như cô ấy nhìn thấy sự lo lắng của tôi, liền nghiêng đầu nhìn tôi: “Cậu đấy, nghĩ nhiều quá rồi, cậu tưởng là mình bị ép đồng ý à? Là mình chủ động đồng ý đó.”

“Thật không? Cậu muốn chuyển đến chỗ này à?”

Tôi vẫn không chắc chắn nên hỏi lại cô ấy.

Tóm lại, khi chuyển đến đây, mỗi ngày tôi có thể gặp Lý Hào Kiệt, nhưng chúng tôi lại không có khả năng được chuyển đến một văn phòng làm việc độc lập của riêng mình rồi.

Đào Nhi quay người lại, nhìn tôi, “Đương nhiên, thực ra còn một nguyên nhân nhỏ nữa là tớ nhận thấy tớ không thể phụ tấm lòng tốt của Lý Hào Kiệt dành cho cậu.”

“Anh ấy đối với tớ......”

“Cậu đấy, đúng là đồ ngốc.” Đào Nhi vươn tay dí vào đầu tôi nói: “Cậu thử nghĩ mà xem, với tốc độ phát triển của Hào Kiệt hiện giờ, không ngừng mở rộng, dù đã xây dựng chi nhánh, nhưng chắc chắn văn phòng công ty tổng càng ngày càng nhiều người, dù vậy anh ấy vẫn giữ lại cho cậu văn phòng trống đó, có thể thấy anh ấy thật lòng đối với cậu, một tấm chân tình trọn vẹn dành cho cậu đó!”

“Một tấm chân tình trọn vẹn.”

Tôi lặp lại câu nói cuối cúng của Đào Nhi.

Rồi lại phân tích kĩ một lần lời nói của cô ấy, dường như đúng là như thế rồi.

Với một công ty ngày một lớn mạnh như vậy, tham gia đến càng nhiều lĩnh vực, thế nhưng anh ấy vẫn giữ lại căn phòng ấy cho tôi......

Nếu tôi không chuyển tới, đúng là tôi phụ tấm chân tình của anh ấy.

Tôi đang nghĩ, thì Đào Nhi khoác tay tôi nói “Đi thôi, nếu hiếm khi chúng ta đến đây cùng nhau như thế này, mình đi dạo phố đi, cùng nhau ăn tối, đằng nào thì bạn trai cậu và bạn trai tôi đều đang tăng ca rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play