Khi tôi đứng ở cửa, một vệ sĩ tới mở cửa cho tôi và hỏi: “Cô là người giúp việc mới tới à?”

“Đúng vậy.”

Tôi cố ý hạ thấp giọng.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Thật may là hôm nay trời rất lạnh, cho dù tôi bọc mình thành cái bánh chưng chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, vệ sĩ cũng không nghi ngờ tôi.

Anh ta chỉ quan sát tôi một lúc rồi mở cửa cho tôi.

Lần này, anh ta không dẫn tôi tới phòng khách mà dẫn tôi đến phòng dành cho người giúp việc ở trong góc, thu xếp cho tôi một gian phòng rồi nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Cô thay quần áo trước, sau đó đi cùng tôi tới thấy ngài ấy.”

Tôi khẽ gật đầu.

Trang viên này có rất nhiều phòng cho người giúp việc, có khoảng chừng bảy, tám phòng.

Vệ sĩ thu xếp cho tôi một phòng gần cửa nhất.

Tôi nhanh chóng cởi áo khoác ra và mặc một bộ đồng phục của người giúp việc, sau đó lấy ra kính mắt bình thường đã chuẩn bị từ trước và đeo lên trên sống mũi.

Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức cúi đầu xuống.

Vệ sĩ cũng không nghi ngờ gì. Tôi vừa ra, anh ta đã mất kiên nhẫn nói: “Sao cô chậm thế. Về sau khi làm việc, cô phải nhanh tay nhanh chân lên. Tính tình ngài ấy không tốt lắm đâu.”

Tôi cúi đầu và chỉ nói: “Được, tôi biết rồi.”

Hình như người vệ sĩ hoàn toàn không nghi ngờ gì tôi.

Anh ta dẫn tôi lên tầng hai. Tôi thấy một bên có một thang máy, vừa nhìn cũng biết nó mới được lắp vào.

Chúng tôi không đi thang máy mà đi cầu thang.

Vệ sĩ đưa tôi tới phòng trong cùng ở tầng hai. Sau khi đi tới cửa, anh ta gõ cửa hai tiếng, không đợi người bên trong trả lời đã nói: “Thưa ngài, người giúp việc mới đã tới rồi.”

Bên trong vẫn im ắng, không có ai trả lời.

Vệ sĩ chờ với tôi một lúc rồi thò tay đẩy cửa ra một khe hở, sau đó nói với tôi: “Cô vào trong đi. Cô giúp ngài ấy tắm rửa trước đã.”

“Được.”

Tôi ngoan ngoãn đi vào trong.

Trong phòng có một ban công lớn. Lý Hào Kiệt ngồi ở trên xe lăn nhìn về phía ban công, quay lưng lại phía tôi và vẫn không nhúc nhích.

Tôi đứng tại chỗ và đang do dự không biết mình có nên tiến lên không, đã nghe anh hỏi trước: “Mẹ tôi bảo cô tới à?”

“Vâng.”

Tôi ép giọng và trả lời rất khẽ, chỉ sợ Lý Hào Kiệt nghe ra được giọng nói của tôi.

Cho dù chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lý Hào Kiệt hình như không nghe được lại hỏi: “Mẹ tôi có nói cho cô biết, cô tới đây sẽ phải làm gì không?”

“Bà có nói.”

Tôi tiến tới và nói rất ngắn gọn chỉ sợ Lý Hào Kiệt nghe ra được giọng nói của tôi và nhanh chóng đuổi tôi ra ngoài.

Anh khẽ gật đầu và nói: “Cô đẩy tôi vào phòng tắm, giúp tôi tắm trước đã.”

Tôi đi tới dùng hai tay nắm lấy xe lăn của anh và đẩy anh đi về phía phòng tắm.

Tôi cúi đầu nhìn thấy trên tóc anh có thứ màu trắng, cẩn thận nhìn mới nhận ra có lẽ đó là bọt biển còn chưa dội hết.

Cũng phải, với tình trạng của Lý Hào Kiệt như bây giờ, muốn tắm thì nhất định là một chuyện vô cùng khó khăn.

Tôi đẩy anh vào trong phòng tắm.

Phòng tắm này rất lớn, bên trong có một bồn tắm rất lớn hình tam giác, bên cạnh là một tấm kính thủy tinh lớn. Bên ngoài là vườn hoa phía sau trang viên. Thiết kế như vậy chắc là để khi tắm còn có thể thuận tiện thưởng thức phong cảnh trong vườn hoa.

Sau khi tiến vào thì tôi đứng nguyên một chỗ. Lý Hào Kiệt hình như cũng không tức giận lại nói: “Sao vậy? Mẹ tôi mời cô tới để cho cô đứng sao?”

“Không...”

“Cởi quần áo cho tôi đi!”

Giọng nói của Lý Hào Kiệt đã có phần tức giận.

Tôi đứng yên tại chỗ và có hơi hồi hộp.

Một khi tôi đi tới thì Lý Hào Kiệt sẽ nhận ra tôi. Tôi thật sự không biết phản ứng của anh sau khi nhận ra tôi sẽ thế nào? Anh sẽ trực tiếp đuổi tôi đi sao? Hay là...

Nhưng tôi không thể cứ đứng mãi được.

Tôi đứng đó đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng vẫn bước tới trước mặt Lý Hào Kiệt và nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu bắt đầu tìm cách cởi cúc áo trên người Lý Hào Kiệt.

Khi tôi vừa mới cởi được một cái cúc áo lại nghe phía trên truyền đến một tiếng hừ nhẹ của anh.

Ngay sau đó, ngón tay thon dài của anh nắm lấy cằm tôi và ép tôi phải ngẩng đầu lên.

Tôi vừa ngẩng đầu, anh lại kéo gọng kính trên mắt tôi ra, trên gương mặt đầy vẻ trêu tức nhìn tôi: “Sa Điệp, em nghĩ rằng chân anh hỏng thì lỗ tai cũng hỏng luôn đúng không? Em cho rằng mình ép tiếng xuống thì anh sẽ không nhận ra được giọng em đúng không?”

“Không phải vậy...” Vào giờ phút này, tim tôi cũng muốn nâng lên tới cổ họng rồi.

Trong đôi mắt đen láy của anh đầy vẻ tức giận, bàn tay nắm lấy cằm tôi càng siết chặt hơn: “Em nói đi? Em tới đây làm gì? Em muốn xem anh trở nên vô dụng tới mức nào à? Em muốn thấy tôi thậm chí ngay cả tắm cũng không tắm được nữa đúng không?!”

Khi tôi nghe thấy anh nói những lời đó, nhìn vẻ thất bại không thể che giấu được trên gương mặt anh, trái tim còn thấy đau hơn cả anh.

Tôi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh và giơ tay lên giúp Lý Hào Kiệt cởi nút áo. Vừa cởi tôi vừa nói: “Anh không nhìn ra được em mặc quần áo gì sao? Em tới làm người giúp việc cho anh, chăm sóc việc ăn uống nghỉ ngơi hằng ngày của anh.”

Đúng, tôi đến để làm chuyện này.

Tôi vừa dứt lời thì anh đã giơ tay và trực tiếp đẩy tôi ra, vẻ mặt thâm trầm lạnh lùng: “Chăm sóc ăn uống nghỉ ngơi hằng ngày của anh sao? Anh cần em chăm sóc từ lúc nào hả?”

“Anh bây giờ!” Tôi đi tới bên cạnh Lý Hào Kiệt và nói rất kiên định, ánh mắt tránh nhìn gương mặt lạnh lùng của anh: “Em không quan tâm. Dù sao em cũng nhận tiền của nhà anh, tới làm người giúp việc cho anh. Anh có đồng ý hay từ chối thì em cũng vẫn làm!”

Anh nhìn tôi: “Tiền à? Vậy em nói xem, phải bao nhiêu tiền mới có thể bảo em cút đi?!”

“Không thể nào. Con người tôi rất có tinh thần trách nhiệm, một khi đã cầm tiền thì em phải làm tốt chuyện này.”

Tôi trả lời.

“Tình thần trách nhiệm à?” Lý Hào Kiệt nghe được bốn chữ này thì vẻ mặt trở nên dữ tợn, khóe miệng cong lên đầy ẩn ý sâu xa: “Em đã nói như vậy, để anh xem thử em có thể kiên trì tới khi nào!”

Như vậy xem như là đồng ý rồi sao?

Cho dù tôi biết rõ anh chắc chắn đang tính xem làm thế nào để đuổi tôi đi, nhưng tôi đã quyết định ở lại thì sẽ không đi đâu.

Tôi cũng không nói gì mà đi tới giúp Lý Hào Kiệt tiếp tục cởi cúc áo.

Chiếc áo được cởi ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên cơ thể anh. Anh ngồi ở trên xe lăn.

Tôi đứng dậy và nhìn quanh thấy trong phòng tắm có một cái ghế. Sau khi tôi cởi quần áo cho anh xong mới nói: “Nào, để em đỡ anh ngồi lên trên ghế.”

Anh không nói gì mà chỉ hơi nâng tay lên.

Tôi biết anh đã đồng ý rồi.

Lý Hào Kiệt cao 1 mét 88, cho dù sau khi chân hỏng làm anh rõ ràng gầy đi một chút, nhưng dù sao ở bên cạnh chiều cao kia, anh vẫn nặng hơn tôi tưởng nhiều.

Tôi muốn thử nâng anh lên.

Chờ tới lúc tôi làm mới phát hiện, chuyện này thật sự quá khó khăn.

Tôi thử nhiều lần đều thất bại. Mà khi thử, tôi cũng thấy yên tâm. Bởi vì Lý Hào Kiệt thật ra cũng cố gắng cùng với tôi. Anh dùng tay chống lên tay vịn của xe lăn muốn đứng lên.

Nhưng sau khi thất bại lần thứ tư, anh trực tiếp rút tay về và nói: “Để anh tự làm.”

Tôi nhìn thấy hai tay anh chống lên tay vịn xe lăn, sau đó dịch dần mông đến trên ghế, tôi lại ở bên cạnh đỡ.

Đại khái sau hai phút, Lý Hào Kiệt cuối cùng mới ngồi vững được trên ghế.

Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, tôi lại nhìn thấy trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play