“Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt cùng nhau làm á?” Nghe vậy, tôi còn nghi ngờ tai mình có bị vấn đề gì không.

Đào Nhi thần bí nói: “Cực kỳ chính xác luôn, vừa rồi chồng tôi đích thân kể cho tôi mà.”

Tôi nghẹn họng không biết nói sao.

Ngay sau đó, Đào Nhi còn kể thêm: “Chồng tôi lại gửi tin nhắn, nói rằng nếu trong vòng một giờ, bên truyền thông tung tin này không phát thông báo làm sáng tỏ, hai người họ mà bắt tay khiến bọn chúng toi đời.”

“Thật hay đùa?” Thế thì khoa trương quá, khiến tôi khó mà tin được.

“Tôi cũng không biết, xem chút đã.”

Cúp điện thoại, tôi bắt đầu lướt mạng.

Đại khái qua nửa giờ, trang mạng hiện đầy lời xin lỗi từ website của kênh truyền thông nào đó và cả của các tài khoản seeding.

F5 lại mười mấy lần thì vẫn cứ thế. Sau đó, server tê liệt luôn.

Tôi lướt hồi lâu cũng không thấy thêm được gì, đành đi nghỉ ngơi trước vậy.

Thời gian dài như thế, mùi của phòng ngủ đã không còn nữa. Tôi ném bộ ga giường cũ đi, thay bộ mới hoàn toàn mới nằm xuống nghỉ ngơi.

***

Ngày hôm sau, hết thảy mọi thứ đều như bình thường, nhưng có một điều khác là, sau khi tôi cảnh cáo uy hiếp, Tề Lam không còn vác bộ mặt vênh váo khinh khỉnh nữa mà giữ bổn phận của một người giúp việc.

Buổi sáng, tôi tiễn Thiểm Thiểm xong thì vào phòng làm việc trên xe, lướt mạng tiếp. Dù sao chuyện tối qua cũng hot thế mà, tôi muốn xem kết quả thế nào.

Kết quả... Ngay khi tôi mở mạng ra, một tin tức còn giật mình hơn cả cái trước.

Là Lâm thị tuyên bố, hai tuần trước Lâm Tuyền đã ly hôn với Lý Hào Kiệt. Chuyện này khiến chuyện Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh bắt tay với nhau đè tin tức kia xuống lại bị đẩy lên cao trào.

Tuy rằng bên dưới thông báo của nhà họ Lâm có đóng bình luận, nhưng rất nhiều nơi trích dẫn lại có bình luận.

Phần lớn mọi người bên dưới đều cảm thấy, lần này nhà họ Lâm động phải người nào đó nên mới bất đắc dĩ phải phát thông báo này.

Điều khiến tôi méo mặt là, Thiểm Thiểm là nhân vật trung tâm của tin tức cũng chính là người vô tội nhất.

Chờ tôi đến phòng làm việc, Đào Nhi cũng có vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhà họ Lâm làm như vậy, khiến việc hai người kia làm hôm qua coi như uổng phí.”

“Chủ yếu tôi sợ Thiểm Thiểm sẽ bị người khác bắt nạt ở nhà trẻ.” Tôi khó xử nói. Dù sao các em bé ở nhà trẻ không hiểu chuyện, người lớn nói gì thì trẻ con học theo cái đó. Nếu người lớn bàn tán thì trẻ con chắc chắn cũng nói theo.

Bây giờ còn đang trong thời gian nghỉ, nhưng chẳng mấy mà lại đi học, mọi chuyện đều không thể tránh khỏi.

“Hay là cô thuê giáo viên ở nhà dạy nó đi.” Đào Nhi đề nghị.

“Không được.” Tôi lắc đầu: “Trẻ con phải đến trường và giao tiếp với các bạn cùng trang lứa chứ.” Tôi càng khó xử hơn.

Nhất là trường Thiểm Thiểm đang học là trường tư thục, phụ huynh nào mà chẳng biết Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh chứ? Ngược lại như vậy càng may, nếu mà đến trường bình thường, nhỡ đâu gặp phải mấy kẻ ghét người giàu thì... chuyện này khó xử lý đây.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, hình như chuyện này của nhà họ Lâm không gây sóng gió gì lắm.

Bởi vì dự án AI của Hào Thiên ngày một ổn định nên giá cổ phiếu chỉ lên xuống vài ngày rồi nhanh chóng ổn định trở lại. Chuyện này cũng dần dần sóng yên biển lặng.

Chớp mắt một cái đã đến năm mới.

Bởi vì công việc ở chỗ làm không nhiều lắm nên chúng tôi đã sớm nghỉ ngơi.

Năm mới vốn là sự kiện mà mọi người mong đợi, nhưng với riêng tôi lại chẳng mảy may ảnh hưởng. Dù sao thì đây là ngày lễ mà gia đình đoàn tụ, nhưng Tống Tuyết đã chết rồi, tôi nào còn người thân nào nữa. Hơn nữa người nhà họ Lý đều không chào đón tôi, đương nhiên điều này tôi cũng hiểu rõ ràng.

Hiện tại đến ngày lễ này, tôi cảm thấy khá lúng túng.

Năm trước, có không ít sếp tổng mời Lý Trọng Mạnh ăn cơm nhưng đa phần anh ta đều từ chối, có một vài vụ không từ chối được thì mới đi. Nếu anh ta muốn đi thì sẽ dẫn theo tôi, hình như là để mọi người biết quan hệ giữa tôi và anh ta.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, cũng là bữa tiệc cuối cùng của năm cũ.

Tôi tan làm, thay quần áo, yên vị trên xe của Giang Thần rồi đi.

Thời gian này tôi cũng đã quen rồi.

Đến đó, tôi còn chưa xuống xe đã treo lên mặt nụ cười xã giao, sau mới đẩy cửa xe bước xuống.

Lúc xuống xe, Lý Trọng Mạnh đang nói chuyện với ai đó ngoài cửa. Tôi nhìn thoáng qua thì nhận ra là Thời Quan Nguyên. Thì ra hôm nay ăn cơm ở nhà họ Thời à?

Thời Quan Nguyên trông thấy tôi, tự nhiên mỉm cười đầy thiện ý: “Bà Lý à, đã lâu không gặp.”

“Sếp Thời, đã lâu không gặp.” Tôi và Thời Quan Nguyên chào hỏi nhau.

Nhưng trong lòng vô thức liên tưởng đến chuyện lúc trước, khi tôi hỏi đến chuyện của mẹ thì ông ta không vui vẻ cho lắm.

Nhưng hôm nay tôi vẫn có ý định phải hỏi một câu bằng được. Nếu nể mặt Lý Trọng Mạnh, liệu ông ta có nói ra chuyện mình biết hay không?

Bắt chuyện qua loa, ba người chúng tôi cùng vào nhà hàng.

Phòng ăn ở tầng 3, sau khi đến nơi thì tôi quan sát bên trong, ngoài Thời Quan Nguyên và Thời Mặc thì toàn là gương mặt xa lạ.

Bữa tiệc hôm nay vẫn như mọi khi, nâng ly cạn chén, tôi khen anh, anh khen tôi. Tôi không thích những trường hợp xã giao thế này, nhưng Lý Trọng Mạnh gọi tôi tới thì đành vậy thôi.

Cơm nước xong, lại có người đề nghị đi chơi bài. Tôi không muốn đi nhưng Lý Trọng Mạnh thì muốn.

Mà Lý Trọng Mạnh đã đi thì những người khác liền đi theo. Kết quả một đống người lại kéo nhau từ nhà hàng đến club.

Trong club ai nấy đều hút xì gà, chỉ có hai người không hút là Lý Trọng Mạnh và Thời Mặc. Tôi không chịu được liền muốn ra ngoài trốn. Đúng lúc này thì Thời Mặc cũng đi ra, tôi gọi anh ta lại: “Thời Mặc, anh có thể nói một chút về chuyện của cô anh được không?”

Thời Mặc có chút khó xử: “Cô Sa, thật ra hôm ấy ba tôi đã nói với tôi rồi, cô của tôi đã chết, hơn nữa ông ấy còn nói cô tôi là nỗi nhục của nhà họ Thời, làm chuyện mất mặt lắm, bảo tôi sau này đừng nhắc đến nưa.”

“Sao có chuyện ấy được?” Tuy rằng chưa gặp mặt nhưng tôi không tin mẹ mình làm chuyện gì quá đáng.

“Ôi, tôi thật sự không biết đâu.” Thời Mặc khoát tay áo định đi.

Tôi không cam lòng, đuổi theo anh ta, Thời Mặc đi nhanh nên tôi liền chạy theo phía sau, cho đến khi anh ta vào nhà vệ sinh nam, tôi không vào được, chỉ đành ủ rũ quay về.

Tôi vừa mới vào hành lang thì nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang ở bên ngoài xem điện thoại. Anh ta nhìn thấy tôi, hơi cau mày: “Sao thế? Theo đuổi cậu chủ nhà họ Thời tới tận nhà vệ sinh cơ à?”

Giọng điệu của Lý Trọng Mạnh mang vài phần châm chọc, trái lại vẻ mặt khá ôn hòa.

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện!

Thời gian qua tôi luôn đi theo anh ta, nên đã xua bớt không khí lúng túng ngột ngạt.

Tôi đi tới, ngẫm nghĩ chốc lát rồi kể chuyện của mẹ mình cho anh ta.

Lý Trọng Mạnh nghe xong, đột nhiên đặt tay sau lưng tôi rồi ôm tôi vào lòng, cúi đầu nhìn tôi với vẻ mặt rất kém: “Chuyện quan trọng thế mà đến bây giờ mới nói cho anh, anh không đáng để em tin tưởng vậy sao?” Giọng anh ta không lớn, nhưng tôi nhận ra Lý Trọng Mạnh giận thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play