“Chúc mừng!”

“Thật là ngưỡng mộ cô Sa, có thể gả cho người đàn ông ưu tú như sếp Lý!”

“Chúc sếp Lý và cô Sa trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!”

Trong một tràng tiếng chúc phúc dưới sân khấu, buổi họp báo kết thúc.

Tôi đứng trên sân khấu, giống như một con rối, trong lòng phức tạp vô cùng.

Một chiêu này của Lý Trọng Mạnh, trong ngày quan trọng như vậy, chính thức tuyên bố quan hệ của tôi và anh, khiến tôi không còn đường hối hận.

Bởi vì bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi.

Chờ họp báo kết thúc, Vân Na và Gia Thần đều đi qua, cung kính gọi tôi một tiếng: “Phu nhân.”

Lòng tôi, nặng nề.

Nhưng cái gì cũng không thể nói.

Lý Trọng Mạnh vội nốt việc cuối cùng của họp báo, mới đến bên cạnh tôi, hình như thấy tôi không quá vui, giơ tay vỗ nhẹ vai tôi: “Sao thế? Không vui à? Không thích niềm vui bất ngờ anh dành cho em sao?”

“Không có, rất vui.” Tôi cười khẽ.

Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, ánh mắt lặng như nước, chằm chú nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch, duỗi tay ôm tôi vào lòng, môi mỏng dán lên vành tai tôi nói: “Anh biết, em mong chờ ngày này, ngày được công bố cho toàn thế giới biết em là bà Lý, nhưng anh cũng biết, em mong chờ người đàn ông họ Lý đấy không phải là anh.”

Lời anh nói, giống như khẽ đụng, khiến lòng tôi dậy sóng!!

Tôi cứng đờ tại chỗ.

Lý Trọng Mạnh biết, anh dĩ nhiên biết.

Người đàn ông ôm lấy cánh tay tôi hơi dùng sức, nói: “Nhưng, anh hy vọng em hiểu, từ nay về sau, em là vợ của Lý Trọng Mạnh anh, và cũng chỉ có thể là của một mình anh.”

“Em hiểu.” Tôi ở trong vòng tay anh, gật đầu.

Đây là tuyên bố trên cả nước.

Cả đất nước này đều biết, nếu tôi và Lý Hào Kiệt lại có dây dưa gì, vậy sẽ là trò cười tất cả mọi người.

Bất kể là ai dính vào, đều sẽ là trò cười, lại còn bị tất cả mọi người lên án.

Kết cục đã định, tôi không còn sự lựa chọn nào nữa.

——

Sau khi buổi họp báo kết thúc, tôi và Lý Trọng Mạnh ngồi xe trở về.

Vừa vào cửa, Thiểm Thiểm lập tức chạy đến: “Mẹ! Con thấy mẹ và chú Lý ở trên ti vi!”

“Thật không?” Tôi cười ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Thiểm, hỏi nó: “Sáng nay làm gì rồi? Cho mẹ xem nào, Thiểm Thiểm.”

“Ừm...” Thiểm Thiểm nghiêng đầu nghĩ một hồi, mới nói: “Cái gì cũng không làm, chỉ xem chương trình ti vi của chú Lý.”

Thiểm Thiểm không biết đó là họp báo, chỉ nói là chương trình ti vi.

“Xem hay không?” Lúc này Lý Trọng Mạnh đã thay xong áo khoác, hỏi nó.

“Không hay, con nghe chả hiểu gì.” Nghe thấy Lý Trọng Mạnh hỏi nó, Thiểm Thiểm bĩu môi, nghĩ nghĩ, đôi mắt đột nhiên sáng lên: “Nhưng con có thể nghe hiểu chú nói muốn cưới mẹ con làm vợ!”

Khi Thiểm Thiểm nói câu này, Tề Lam bước đến, đứng bên cạnh chúng tôi, nói với tôi: “Bà chủ, chúc mừng bà, người đàn ông tốt như ông chủ, tất cả phụ nữ đều muốn gả cho ông ấy.” Cô ta nói đến đây, ngừng một chút, trên mặt hiện vẻ ai oán, nói: “Nhưng là, chỉ có bà chủ cô có được cái phúc này, khiến bao nhiêu người phụ nữ hâm mộ.”

Tôi nghe lời này của cô ta, nghĩ đến chuyện mấy đêm trước cô ta và Lý Trọng Mạnh.

Từ tốn nhìn cô ta, hời hợt hỏi cô ta một câu: “Vậy còn cô?”

“Tôi?” Tề Lam dường như không ngờ tôi sẽ hỏi trực tiếp như vậy, lưỡng lự chút, vẻ mặt cười chột dạ: “Tôi tất nhiên là cũng hâm mộ ngài, có cô gái nào mà không muốn được gả cho người chồng tốt, suy cho cùng, gả đi là mạng sống thứ hai của một người phụ nữ.”

“Ồ, vậy cô nói xem, cô có yêu cầu gì, để tôi tìm giúp cô.”

Nói thật, tôi chẳng để ý Tề Lam.

Cô ta và Lý Trọng Mạnh như thế nào, tôi cũng không để ý.

Nhưng, sáng nay, thái độ của Tề Lam khiến tôi thấy hơi sợ, tôi đột nhiên hiểu ra, cô ta để được ở cùng với Lý Trọng Mạnh, có thể bất chấp mọi thủ đoạn.

Tôi là người lớn thì có thể tự bảo vệ mình.

Vậy, nguy hiểm nhất chính là Thiểm Thiểm.

Huống chi, Lý Trọng Mạnh còn chưa nói cho tôi biết, anh ta đã tiêm cái gì choThiểm Thiểm.

Anh ta không phải người tốt lành gì, tôi không tin anh ta không làm gì Thiểm Thiểm.

Tôi không thể khiến Thiểm Thiểm rơi vào nguy hiểm.

Tề Lam nghe thấy lời tôi nói, nụ cười cứng nhắc bên miệng, mắt nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, vài giây sau mới mở miệng: “Không làm phiền bà chủ ngài, tôi vẫn còn trẻ, bây giờ tính mấy cái này còn sớm.”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Thiểm Thiểm đứng ở một bên, mắt chớp chớp.

Tôi đi lên tầng, nó liền đi theo tôi.

Đợi đến trên tầng, Thiểm Thiểm mới dùng bàn tay nhỏ bé giật giật tay tôi, ý bảo tôi ngồi xổm xuống.

Khi tôi ngồi xuống, cái miệng của nó dán lên bên tai tôi, hỏi tôi: “Mẹ, có phải mẹ không thích chị Lam kia không.”

Vốn tôi định phủ nhận.

Nhưng, Tề Lam này, có thể trong một thời gian ngắn, từ một cô gái có vẻ ngây thơ đáng yêu biến thành bộ dạng bây giờ.

Chứng tỏ, cô ta vốn dĩ là người như vậy.

Ngày trước, chẳng qua đều là giả tạo.

Tôi nghĩ nghĩ, kéo Thiểm Thiểm vào phòng của nó, sau đó đặt nó lên giường, nhéo khuôn mặt bé nhỏ của nó, hơi chút do dự, song vẫn nói cho nó: “Thiểm Thiểm, mẹ rất muốn, rất muốn để con ở một nơi an toàn, để con có một tuổi thơ vô ưu vô lo, nhưng, giờ mẹ vẫn chưa làm được.”

“Hử?” Thiểm Thiểm nghiêng đầu nhìn tôi, hình như không hiểu tôi muốn nói gì.

Thực ra tôi thà rằng nó mãi mãi không hiểu.

Nhưng, Lý Trọng Mạnh khiến tôi cực kì không có cảm giác an toàn.

Chỉ là vừa mới ở cùng nhau, quan hệ của anh ta và Tề Lam đang phát triển theo hướng không thể đoán trước được.

Tôi nếu không thể rời đi, vậy thì tôi bắt buộc phải nghĩ cách để bảo vệ tốt Thiểm Thiểm.

Khi tôi bảo vệ không nổi nữa, tôi hi vọng nó có thể tự có ý thức bảo vệ mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen long lanh của Thiểm Thiểm: “Mẹ chỉ muốn nói cho con, cả thế giới, duy nhất hai người có thể tin tưởng đó là mẹ và ông Mưu, còn những người khác, có thể tin hay không, con nhất định phải hỏi qua mẹ trước, người mẹ không nhắc đến, con không thể tin họ.”

Thiểm Thiểm là tất cả của tôi.

Tôi không thể mất đi nó.

“Vậy... còn chú Lý?”

“Chú Lý này… con phải làm cho chú ấy cảm thấy con tin tưởng chú ấy, nếu chú ấy làm việc gì, mà con cảm thấy là nguy hiểm, con nhất định phải tìm mẹ, biết không?”

Tôi biết, lời bản thân nói rất thâm sâu, Thiểm Thiểm có thể là nghe không hiểu.

Nhưng tôi không thể từ bỏ sự nghiệp của mình, nếu làm như vậy thì tôi thật mất hiết tất cả, về sau có gì không hay xảy ra, tôi chắc chắn ngay cả năng lực nuôi Thiểm Thiểm cũng không có.

Thiểm Thiểm dường như nghe hiểu lời của tôi, dùng sức gật đầu, tay nhỏ mũm mĩm vỗ ngực: “Con hiểu rồi, mẹ là người bạn tốt nhất của con, cho nên con có thể tin tưởng mẹ!”

“Ừm.”

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!

Lời của nó, khiến tôi không nhịn được bật cười.

“Cốc cốc cốc.”

Trong lúc hai chúng tôi đang nói chuyện, có người gõ cửa.

Vừa lúc tôi đang muốn đứng lên mở cửa, Lý Trọng Mạnh đã đẩy cửa vào, đưa cho tôi một chiếc túi xách màu xanh nhạt: “Thay quần áo cho Thiểm Thiểm đi, chúng ta dẫn nó đi cùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play