Ngoại trừ Tề Lam, hai người giúp việc còn lại, tôi cũng hiểu một chút.

Một người là dì Trần hơn năm mươi tuổi. Một người hơn ba mươi tuổi, tên là Liễu Học Quân.

Trong đó dì Trần là do Lý Trọng Mạnh đặc biệt đưa đến từ nhà họ Lý, tay nghề nấu ăn rất tốt cho nên trong nhà đều là bà ấy nấu cơm.

Liễu Học Quân là con của họ hàng dì Trần, không có việc làm, đúng lúc chúng tôi thuê người, bà ấy liền giới thiệu tới đây.

Lúc tôi đang xem xét tình huống của họ, Thiểm Thiểm đã dậy rồi. Thằng bé để chân trần chạy xuống cầu thang, nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng long lanh: “Mẹ!”

Vừa hô vừa chạy đên bên cạnh tôi, trèo lên ghế sofa, sau đó leo lên đùi tôi, ôm lấy cổ tôi hô: “Mẹ, mẹ về rồi!”

“Ừ.” Tôi nhìn vết sẹo nhàn nhạt trên mặt thằng bé, lòng đau thắt lại.

Tôi muốn hỏi thằng bé, mấy ngày nay Lý Trọng Mạnh đã làm gì với thằng bé rồi, nhưng Lý Trọng Mạnh đang ở trên tầng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống, tôi nghĩ nghĩ mới hỏi: “Mấy ngày nay con ở cùng với chú Lý, không nghịch ngợm làm phiền đến chú Lý chứ?”

“Đương nhiên là không rồi ạ!” Thiểm Thiểm ngồi trên đùi tôi, chân nhỏ đung đưa, cười tít mắt: “Chú Lý tốt lắm, mua cho con nhiều đồ chơi, cả đồ ăn ngon nữa!”

“Thế à?”

Trẻ con không biết lừa người.

Lúc tôi nhắc đến Lý Trọng Mạnh, trong mắt Thiểm Thiểm không hề có một tia sợ sệt hay ngập ngừng nào.

Tôi biết, Lý Trọng Mạnh có lẽ thực sự đối với thằng bé rất tốt. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, trong lòng lại không dám buông lỏng dù chỉ một chút.

Lý Trọng Mạnh có thể luôn luôn tốt với thằng bé thì tốt, lỡ đâu một ngày nào đó anh ta trở mặt...

Đây mới là điều mà tôi lo lắng.

“Chú Lý!” Tôi vốn đang ôm Thiểm Thiểm, thằng bé lại đột nhiên nhảy xuống, chạy về phía cầu thang!

Tôi quay đầu, nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang từ tầng trên đi xuống.

Anh ta nhìn thấy Thiểm Thiểm, bước chân nhanh hơn một chút đi đến bên cạnh Thiểm Thiểm, trực tiếp ôm nó lên, nói: “Sao không mang tất mà đã xuống đây rồi?”

Lời nói tuy là trách cứ, nhưng giọng điệu lại không có bất kì ý trách cứ nào.

Giây phút tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh bế Thiểm Thiểm lên, trái tim đã nhảy lên đến cổ họng rồi.

Nhưng mà lại nhìn Thiểm Thiểm trong lòng Lý Trọng Mạnh, ôm lấy vai anh ta, bộ dáng hai người thân mật, tôi mới biết là tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Dì Trần lúc này đã nấu cơm xong.

Liễu Học Quân và Tề Lam giúp bày cơm, Lý Trọng Mạnh bế Thiểm Thiểm ngồi xuống.

“Lam, giúp tôi lấy bát của Thiểm Thiểm nhé.” Tôi gọi Tề Lam.

Lúc này, Lý Trọng Mạnh ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu, quay lại nhìn Tề Lam.

Ánh mắt đó, mang theo một tia lạnh lẽo kín đáo, nhưng lập tức lại trở lại vẻ qua quít như bình thường, quay đầu lại hỏi tôi: “Sao em lại gọi cô ta như thế?”

“Cô ấy tên Tề Lam, lại nhỏ như thế, em liền gọi cô ấy là Lam.”

Tôi thuận miệng giải thích.

Lý Trọng Mạnh không hỏi thêm nữa, chỉ là trong ánh mắt của anh dường như lại có thêm chút gì đó khác.

Cái này tôi nhìn không hiểu rõ, cũng không hỏi thêm. Tề Lam đặt bát đũa của Thiểm Thiểm bên cạnh tôi, sau đó lại đứng một bên.

Tôi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói với Thiểm Thiểm: “Nào, Thiểm Thiểm, ngồi sang bên này nào.”

“Vâng.” Thiểm Thiểm gật đầu, ngoan ngoãn đi tới.

Sau khi thằng bé ngồi ngoan, tôi giúp nó lấy chút cơm và thức ăn, thằng bé lớn vậy rồi đã biết tự ăn cơm.

Thiểm Thiểm bởi vì khi còn ở thị trấn Tô, Mưu Đạo Sinh đã dạy nó từ nhỏ “ăn không nói, ngủ không nói”, cho nên thằng bé ăn cơm phần lớn thời gian đều không nói chuyện.

Cũng bởi vì nó không nói chuyện, cả bữa cơm rõ ràng vô cùng áp lực.

Tôi và Lý Trọng Mạnh không nói một lời, Thiểm Thiểm cũng vùi đầu ăn cơm.

Một tiếng đồng hồ, trong căn phòng to như thế, lại yên tĩnh lạ thường.

Chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng đũa va vào bát đĩa. Một bữa cơm, tôi ăn khoảng nửa tiếng đã xong rồi, nhìn thấy thức ăn trong bát của Thiểm Thiểm bên cạnh đã không còn lại bao nhiêu, tôi liền hỏi thằng bé: “Có muốn ăn thêm gì nữa không?”

“Có ạ, con muốn ăn cái kia!”

Thiểm Thiểm chỉ vào súp lơ xanh bóng nói. Tôi vừa muốn cầm đũa gắp cho thằng bé, Tề Lam lại sáp đến: “Để tôi để tôi, bà chủ nghỉ ngơi đi ạ.”

Cô ta nói rồi lấy một cái thìa mới, sau đó dùng thìa chia súp lơ thành từng miếng từng miếng nhỏ rồi mới bỏ vào trong đĩa của Thiểm Thiểm.

Nhìn động tác của cô ta thành thạo như thế, tôi không nhịn được hỏi: “Cô thường xuyên làm những việc này à?”

“Vâng.” Tề Lam mang thìa bỏ lại vào phòng bếp, đứng bên cạnh trả lời: “Lúc còn nhỏ bố mẹ đều bận, hai đứa em trai đều do tôi chăm sóc cho nên đặc biết biết cách chăm trẻ con.”

“Thì ra là thế.”

Tôi nghe xong, có lẽ là ấn tượng với Tề Lam không tồi, liền tính toán qua đợt này quen thuộc hơn rồi liền để Thiểm Thiểm ở nhà.

Để Tề Lam chăm sóc có lẽ cũng được.

“Vâng ạ, hai đứa em trai của tôi rất nghịch ngợm, đừng nói bốn tuổi, đến sáu tuổi vẫn phải đút cơm đấy, không giống cậu chủ nhỏ, vừa thông minh vừa hiểu chuyện, còn nhỏ đã biết tự ăn cơm rồi.” Tề Lam thì ra là người nói nhiều.

Vừa bắt đầu chủ đề, liền nói mãi không hết.

Nhưng Thiểm Thiểm nghe cô ta nói mình như vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức trưng ra vẻ tự hào, ngồi thẳng lưng lên, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, cầm lấy thìa bắt đầu ăn súp lơ.

Một lúc đã ăn hết toàn bộ.

Chỉ vào súp lơ nói: “Con vẫn muốn ăn nữa.”

“Được rồi được rồi.” Tề Lam giúp Thiểm Thiểm lấy súp lơ, đặt trong bát của thằng bé rồi tiếp tục nói: “Ôi chao, cậu chủ nhỏ thế này, lớn lên vừa nhìn liền rất có tiền đồ, khẳng định có thể làm nên chuyện lớn, nếu như hai đứa em trai tôi có được một nửa tiền đồ như cậu thôi, tôi bỏ học cũng đáng, thật đáng tiếc...”

Nói đến đây, khuôn mặt Tề Lam đầy vẻ tiếc nuối. Lúc này, Lý Trọng Mạnh vốn vẫn luôn ăn cơm lại ngẩng đầu nhìn cô ta, hỏi: “Hai em trai của cô không tốt à?”

Bị Lý Trọng Mạnh hỏi, Tề Lam liền ngại ngùng: “Không phải không phải, xin lỗi, mọi người ăn cơm, tôi nói chuyện như vậy, thực sự đã làm phiền mọi người rồi.”

Tề Lam nói rồi vội vã lui ra ngoài.

Thực ra, theo lí mà nói, khi chủ nhân ăn cơm thì người hầu không được nói chuyện.

Tề Lam này là người mới, tính cách lại hoạt bát cho nên mới hơi có chủ đề liền nói liên miên không dứt.

Bình thường rất nhiều người không thích người hầu như vậy.

Nhưng tôi lại thấy Tề Lam như thế cũng không tệ.

Dù sao với quan hệ của tôi và Lý Trọng Mạnh, sau này có lẽ cũng sẽ không nói chuyện quá nhiều, hai người chủ trong nhà luôn trầm mặc, có một người hầu nói nhiều cũng là chuyện tốt.

Tôi vừa định nói chuyện giúp Tề Lam, lại nghe thấy Lý Trọng Mạnh nói: “Không sao, cô nói tiếp đi, tính cách của cô khá tốt, sau này liền ở lại trong nhà chúng tôi đi.”

Khi người đàn ông nói chuyện, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn hòa.

“Cám ơn ông chủ, cám ơn!” Tề Lam vừa nghe trên mặt đều nở hoa.

Lý Trọng Mạnh nhấc tay: “Cô nói tiếp chuyện trong nhà cô đi.”

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

“Vâng.” Tề Lam vừa nghe, cũng không còn cản trở gì nữa, đứng ở một bên bắt đầu nói chuyện hai đứa em trai trong nhà có bao nhiêu không nên thân.

Cô ta vừa nói chuyện, không khí đè nén trong nhà đột nhiên trở nên sống động hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play